Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Chương 100: Thất Tình Khổ (1) – Toàn Thành Hạ Độc
185@-
“Ngày đó vụ hạ độc ở xưởng nhộm gấm vốn không phải do Lưu Nguyên làm, sau đó nha môn riêng lập hồ sơ, tra xét kỹ càng, mới phát hiện có người hạ độc vào giếng nước. Hai ngày nay Lưu Nguyên bị bắt, nha môn liền phái người đi điều tra kỹ vụ án này, nhưng tra một vòng vẫn không thu hoạch được gì.”
Lý Liêm th* d*c, lại nói tiếp:
“Hôm kia bỗng có người đến báo quan, nói giếng nước trong ngõ bị hạ độc, có hai người uống phải, suýt mất mạng. Chúng ta đến tra thì phát hiện vẫn là thạch tín, cũng không thấy tung tích hung thủ. Đến sáng nay lại có người báo quan, lần này giếng nước hạ độc lại ở nơi phồn hoa, hơn mười người nôn mửa đi tả, trong đó có một người tuổi tác đã cao, tính mệnh đang nguy kịch.”
Tôn Luật cùng Phó Quyết liếc mắt nhìn nhau, Tôn Luật hỏi:
“Làm sao lại xuất hiện kẻ điên như vậy?”
Lý Liêm mặt mày khổ sở:
“Vốn dĩ loại án hạ độc này chưa cần gấp gáp trình lên Hình bộ, nhưng nay sứ thần nghị hòa Tây Lương sắp đến, hơn nữa hạ quan cảm thấy nơi hạ độc biến đổi thất thường, tựa hồ không phải nhắm vào một vài cá nhân, mà giống như muốn gây ra động loạn. Hạ quan thương nghị với đại nhân, không dám tự chuyên, nên mới đến bẩm báo Vương gia.”
Phó Quyết hỏi:
“Quả thật không thể coi thường. Ba giếng nước, một ở xưởng nhộm gấm, còn hai chỗ kia ở đâu?”
Lý Liêm đáp:
“Ở Đông thị và Bình Khang Phường, đều gần Ngự Nhai. Hơn nữa, dân chúng đều trúng độc vào buổi chiều, điều đó có nghĩa hung thủ hạ độc vào ban ngày, khả năng cao là giờ Thân trước sau.”
“Trước đây, vụ án Khang Hoài An, Tuần phòng doanh cùng Nha môn Kinh Kỳ đã lục soát khắp thành, khiến dân gian nghị luận xôn xao. Nay lại thêm án hạ độc, hơn nữa chẳng phải một vụ, hai ngày qua lời đồn truyền khắp, có người nói Tây Lương xâm nhiễu Đại Chu mấy chục năm, nay nghị hòa là trái thiên đạo, vì thế mới sinh ra nhiều tai ương. Kinh thành e rằng sắp có động loạn lớn, đã có kẻ bắt đầu tích trữ lương thực.”
Phó Quyết trầm giọng:
“Dân gian quả thật có lời ấy?”
Lý Liêm gật đầu:
“Vậy nên hạ quan nghĩ, lần hạ độc này, chẳng lẽ có kẻ muốn phá hoại nghị hòa?”
Vụ án Khang Hoài An trước kia cũng từng bị ngờ là muốn phá nghị hòa, vì phát sinh gần Phượng Hoàng Trì hội quán. Bởi thế, Phó Quyết tạm thời không luận định:
“Bất kể có phải phá nghị hòa hay không, đều phải mau chóng tra xét. Sứ thần nay đã đến Đàn Châu, chỉ mấy ngày nữa vào kinh. Nếu khi ấy kinh thành còn xảy ra án mạng, dân tâm hoảng loạn, tất tổn hại uy nghi Đại Chu.”
Lý Liêm vội vâng lệnh, cáo lui. Trong điện chỉ còn lại Tôn Luật cùng Phó Quyết, cả hai đều trầm mặc suy tư. Tôn Luật nói:
“Thạch tín vốn không hiếm, nhưng bỏ vào giếng thì ít chẳng đủ, nhiều lại quá lộ. Kẻ này có tiền bạc để mua nhiều độc dược như vậy, chắc chắn không phải hạng bần hàn.”
Phó Quyết khẽ gật:
“Hiện giờ đã ba chỗ trúng độc, phải xem liệu có tiếp diễn nữa không.”
Thông thường, án này do Nha môn Kinh Kỳ cùng Tam pháp ty phụ trách, vốn không tới lượt Củng Vệ ty, nên Tôn Luật không nhiều lời. Phó Quyết nhìn hắn, cười nhạt:
“Hôm nay, sao ngươi lại đích thân đến? Vài con chó săn, đâu đáng ngươi nhọc công?”
Tôn Luật phe phẩy quạt, thản nhiên ngồi xuống:
“Ta chợt nhớ một chuyện, muốn hỏi ngươi.”
Phó Quyết thảnh thơi chờ hắn nói tiếp. Tôn Luật “phạch” một tiếng khép quạt, thần sắc nghiêm túc:
“Những năm ngươi theo Hầu gia ở U Châu, có từng nghe ông ấy nhắc đến hậu nhân Lục gia không?”
Phó Quyết cau mày:
“Lục gia nào?”
“Tự nhiên là Lục gia của An Quốc đại tướng quân năm xưa.” Tôn Luật trầm giọng:
“Lần này ta Nam hạ tra được một vài manh mối về vụ án năm ấy, phát hiện hậu nhân Vệ gia cùng trốn chạy với huynh muội Lục gia đã chết yểu. Nhưng cặp huynh muội Lục gia, năm đó truy tới nửa đường, liền bặt vô âm tín, ắt hẳn là trốn thoát rồi.”
Phó Quyết đi đến bên Tôn Luật ngồi xuống, chậm rãi nhớ lại:
“Ở U Châu phụ thân rất ít nhắc chuyện triều chính, ta cũng chưa từng nghe ông ấy nói tới. Việc ấy đã hơn mười năm, nếu ta nhớ không nhầm, năm đó ông hồi kinh phò tá quân chủ, ở lại hai tháng liền quay về U Châu. Về sau sự việc ra sao, chắc hẳn Quốc công gia biết rõ hơn.”
Tôn Luật nhún vai:
“Đúng vậy, phụ thân ta rõ nhất. Nhưng năm đó, bệ hạ từng sai phụ thân và Hầu gia cùng tra xét, Hầu gia cũng từng phái người về phương Nam. Sau này U Châu chiến sự căng thẳng, Hầu gia liền bỏ dở, ta mới nghĩ, không biết Hầu gia có còn ngấm ngầm dò xét vụ án ấy nữa không.”
“Làm gì còn cơ hội tra. Nếu ông còn thấy Đại Chu thắng trận, có lẽ mới nhớ lại án cũ.” Phó Quyết cũng chẳng kiêng dè, “Năm đó phụ thân cùng Vĩnh Tín hầu, Trường Túc hầu, lại thêm Quốc công gia, bốn người cùng xưng Bạch Lộc tứ quân tử. Hai người kia về sau lại làm những chuyện ấy, phụ thân ắt hẳn vô cùng đau lòng.”
Phó Vận chết trận sa trường, Tôn Luật vẫn rất cảm phục. Nghe Phó Quyết nói thế, hắn không nhiều nghi hoặc, chỉ cau mày:
“Đúng vậy, năm xưa Bạch Lộc tứ quân tử, cả kinh thành đều biết. Tiếc thay cuối cùng mỗi người một ngả, kẻ đáng hận nhất chính là Lục thị, mọi tai họa khởi nguồn đều từ Lục thị.”
Phó Quyết thản nhiên hỏi:
“Sao ngươi điều tra ra được?”
“Ở Vũ Châu Bạch Mã Tự Dưỡng Tế Viện. Năm đó tiểu thư Lục gia và tiểu thư Vệ gia từng ẩn náu nơi đây.” Tôn Luật nheo mắt:
“Khoảng mùa xuân Kiến Nguyên năm mười chín, họ chạy đến đó. Mà năm Kiến Nguyên mười tám, phương Nam gặp lũ lớn, phương Tây lại hạn hán, dân lưu tán khắp nơi. Dưỡng Tế Viện bèn thu nhận nhiều trẻ mồ côi. Hai tiểu thư khi ấy mới năm sáu tuổi, ẩn thân trong đó rất thuận tiện.”
“Chúng ta đã tìm gặp người từng lưu lại nơi ấy. Bà ta mơ hồ nhớ được có một đứa bé gái tuổi nhỏ bị bệnh mà chết, được chôn lấp. Còn đứa kia thì không rõ tung tích. Thật ra trẻ mồ côi phiêu bạt khác hẳn họ, hai tiểu thư vốn kim chi ngọc diệp, đặt vào đám hàn dân, tất nhiên lộ ra dấu vết.”
Phó Quyết khẽ giọng:
“Nếu quả thực trốn thoát, trải qua ngần ấy năm, e rằng mọi dấu vết đã sớm bị xóa sạch.”
Tôn Luật gật đầu:
“Bởi thế ta mới sốt ruột, nếu chậm trễ thêm, thì tiểu thư Lục gia cũng đã qua tuổi đôi mươi. Đại Chu đất rộng, thật chẳng biết đi đâu mới tìm được tung tích bọn họ.”
Phó Quyết nói:
“Thật ra năm ấy sự việc xảy ra, cũng không mấy liên quan đến đám hậu bối, vốn là ý chỉ của Thái hậu nương nương?”
Tôn Luật gật đầu:
“Đạo lý đều rõ cả, nhưng đã định hình ‘tru cửu tộc’, thì một người cũng chẳng thể bỏ. Thái hậu nương nương mấy năm nay thường mộng thấy Nhị điện hạ năm xưa, tuổi càng cao, thân thể càng suy, biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu, lại hóa thành tâm ma. Mỗi lần ta Nam hạ, bà đều sai người dặn dò, ta muốn buông lơi cũng chẳng thể.”
Nói đến đây, giọng hắn thoáng lạnh:
“Thái hậu vốn cứng cỏi, mối thù giết con, ắt phải báo. Bệ hạ bao năm nay cũng vẫn ghi nhớ vụ án này, nếu ta tra không ra tung tích, chính là thất chức.”
Phó Quyết trầm ngâm:
“Đã biết năm ấy dấu vết mất ở phương Nam, sao không sai thêm người tìm về phía Nam?”
“Đã phái rất nhiều, còn chờ tin tức.” Tôn Luật hơi ngập ngừng:
“Dẫu nói phương Nam an toàn, nhưng nghĩ đến bọn họ là hậu nhân Lục thị, ta thường suy đoán, biết đâu họ sẽ quay về kinh thành.”
“Quay về kinh thành? Sao có thể? Họ hẳn phải biết triều đình vẫn còn truy xét chứ.” Phó Quyết khẽ lắc đầu, rồi nói:
“Ngươi tận lực làm là đượcbệ hạ cũng biết nỗi khó xử của ngươi.”
Hắn chỉ nói đến đó, liền chuyển sang chuyện nghị hòa với Tây Lương. Về việc này, Tôn Luật ngược lại rất nghe lời hắn, hai người trò chuyện đến giờ Ngọ, Tôn Luật mới rời Hình bộ, tiến cung mà đi.
…
Thích Tầm lúc này đã viết xong bản nghiệm trạng, vội vã chạy đến Đại Lý Tự. Vừa bước vào nha môn, liền bị mấy sai dịch quen mặt vây lấy. Hai người đều nhìn băng gạc trắng quấn nơi cổ nàng mà hỏi tới tấp. Tiếng ồn ào ấy chẳng mấy chốc đã kinh động đến Tống Hoài Cẩn cùng đám đồng liêu, không bao lâu, hơn nửa nha môn Đại Lý Tự đều vây quanh nàng.
“Nghe nói vụ này cực kỳ hung hiểm, nay dân gian đều dấy lời đồn. Ngươi bị thương, có phải hung thủ hạ độc thủ?”
“Ngươi làm ở Đại Lý Tự bao lâu, chưa từng chịu thương nặng thế này. Lâm Giang Vương nói sao? Có tăng bổng lộc cho ngươi không?”
“Nghe ngoài kia đồn, hung thủ vốn là ‘thực nhân ma’, thật sự… thật sự ăn thịt người sao?”
“Cuối cùng sẽ xử tội thế nào?”
Một đám người nhao nhao, vừa có kẻ lo lắng thương thế, vừa có kẻ vì hiếu kỳ lời đồn. Thích Tầm bất đắc dĩ đáp:
“Đúng là hung thủ gây thương, nhưng không sao, ít lâu nữa sẽ khỏi. Bổng lộc thì đừng mơ, ta nào dám nhắc với Vương gia? Cũng chẳng phải ‘thực nhân ma’, hắn chỉ để tiện phi tang mà thôi. Tội danh thì, đương nhiên tử hình không nghi.”
Một hơi đáp xong, mọi người cùng kéo vào trực phòng. Tuy chưa đến giờ Ngọ, nhưng ngoài trời nắng gắt chói chang. Nàng lại hỏi:
“Thế nào đại nhân? Những ngày này trong nha môn có vụ gì không?”
Tống Hoài Cẩn đáp:
“Có mấy vụ án cần phục thẩm, ngoài ra cũng không nhiều.”
Chu Úy cười khẽ:
“Đại nhân, e rằng chẳng bao lâu nữa, lại có án mới tìm tới cửa.”
Thích Tầm thoáng khó hiểu, Tạ Nam Kha liền tiếp lời:
“Kinh thành lại sinh dị án. Nói mấy ngày nay, có kẻ hạ độc vào nhiều nguồn nước, đã có người chết. Ngoài kia dân tâm hoang mang, nếu Nha môn Kinh Kỳ chẳng phá được trong thời gian ngắn, ắt sẽ chuyển tới Hình bộ, rồi liên lụy đến chúng ta.”
“Độc thủy nguồn? Chẳng lẽ hạ độc trong giếng?”
Tống Hoài Cẩn kinh ngạc:
“Ngươi biết chuyện này?”
Thích Tầm khẽ hít lạnh:
“Khi chúng ta tra án trước kia, từng gặp một vụ hạ độc, còn khiến phán đoán bị nhiễu loạn. Vết thương này của ta, cũng bởi vậy mà có. Lẽ nào vụ ta gặp, chính là chuyện dân gian đang đồn?”
Mọi người trong Đại Lý Tự đều không dám chắc. Tống Hoài Cẩn nói:
“Hiện giờ vụ ấy giao cho Nha môn Kinh Kỳ. Chúng ta chỉ nghe chút lời đồn, cụ thể thế nào, phải xem bọn họ có tới tìm không.”
Thích Tầm chau mày:
“Nếu đều hạ độc vào giếng, vậy kẻ chịu nạn hẳn vô số, hơn nữa là loại kịch độc, sơ sẩy một chút đã mất mạng.”
Chu Úy tiếp lời:
“Không biết lại là hạng điên cuồng nào, có lẽ từng chịu khổ gì, nên mới lấy thường dân làm nơi trút hận.”
“Bất kể từng trải qua gì, một khi hại dân vô tội, thì chẳng đáng chút thương xót.” Thích Tầm nhìn trời, “Chờ xem hôm nay Lý Bộ Đầu có tới không.”
Công việc trong Đại Lý Tự vốn không nặng, lại thêm vụ hạ độc nơi giếng nước nàng từng gặp, nên càng muốn biết rõ tình hình. Nhưng đến hoàng hôn, vẫn chẳng thấy Lý Liêm tới, mọi người đoán chừng vụ án có tiến triển.
…
Đến giờ tan sở, Thích Tầm mới một mình trở về. Vết thương nơi cổ đã kết vảy, nhưng xung quanh vẫn sưng đỏ, khiến nàng buộc phải tiếp tục dùng thuốc. Sáng hôm sau, tới Đại Lý Tự, cổ vẫn quấn băng trắng.
Chu Úy nhìn liền nói:
“Đây là công thương, sao không xin đại nhân nghỉ mấy ngày?”
Thích Tầm cười khẽ:
“Dạo này ta đã ít đến nha môn, sao còn dám nghỉ ngơi?”
Chu Úy khẽ lắc đầu. Thích Tầm lại nhìn về hướng kho viện:
“Ngụy chủ bạ mấy ngày này có cần người giúp không? Ta không tiện xin nghỉ, nhưng làm việc giấy tờ trong kho thì chẳng sao.”
Chu Úy hừ nhẹ:
“Hình như cũng chẳng có việc. Chỉ vài án phục thẩm cần thống kê, người bên đó đủ cả, đâu đến lượt ngươi?”
Thích Tầm thoáng thất vọng:
“Thôi, dù sao cũng chẳng cần ta ra mặt.”
Nàng vừa dứt lời, dường như trời cố ý đối nghịch, chưa tới giờ Ngọ, đã có người từ Hình bộ tới truyền lệnh, bảo Tống thiếu khanh mang ngỗ tác đến nghĩa trang thành Nam.
Tống Hoài Cẩn nghe thế liền biết không ổn, liền điểm Tạ Nam Kha, Chu Úy cùng đi, lại gọi thêm Thích Tầm. Một đoàn người thẳng tiến thành Nam. Đã nhắc đến ngỗ tác ở nghĩa trang, tất nhiên có người chết, Thích Tầm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy vụ hạ độc lần này e rằng chẳng thể kết thúc yên ổn.
…
Đến nơi, ngoài nghĩa trang đã thấy mấy cỗ xe ngựa quen thuộc. Quả nhiên, Phó Quyết cùng Tham Văn Châu đều ở đó. Tống Hoài Cẩn dẫn ba người tiến lên hành lễ. Tham Văn Châu mặt mày khổ sở:
“Tống huynh đệ, lại phải phiền các ngươi.”
Tống Hoài Cẩn lấy làm khó hiểu:
“Là án gì?”
Lý Liêm tiến tới:
“Vẫn là vụ hạ độc. Người chết rồi. Hôm qua xảy ra vụ thứ ba, một lão nhân ngoài năm mươi không qua khỏi, đêm qua đã tắt thở. Nhưng nay chưa thể chứng minh là chết vì trúng độc, hay do bệnh cũ tái phát. Người nhà nói ông ta nhiều năm uống thuốc, thân thể vốn yếu.”
Thích Tầm lúc này mới hiểu vì sao cần nàng đến. Phó Quyết bấy giờ mới nhìn sang nàng:
“Thi thể ở trong, ngươi đi xem đi.”
Thích Tầm xách hòm nghiệm thi, đối với những việc này đã quen tay, liền đáp lời đi thẳng vào hậu đường. Chu Úy vốn vẫn phụ nàng làm tay trái tay phải, bèn cùng theo. Vào đến sau nhà, hai người thấy một lão giả tóc bạc phơ nằm ngay ngắn trên án gỗ; ông ta tạ thế đêm qua, thời gian tử vong chưa lâu nên dung sắc chưa đổi nhiều.
Thích Tầm đặt hòm, vừa đeo hộ thủ, diện cân vừa liếc sang Chu Úy. Hôm nọ đối thoại với Phó Quyết thoáng hiện trong đầu. Nàng biết Chu Úy không phải hạng lười biếng lấp l**m, song hắn dường như đích xác chẳng có bao nhiêu chí hướng. Nay hắn tuổi hãy còn trẻ mà không chịu rèn giũa, về sau ắt hại nhiều hơn lợi.
Nàng chẳng ngẩng đầu, chỉ nói:
“Ngươi nói ngươi cứ theo ta làm chân sai, chẳng lẽ muốn đổi nghề làm ngỗ tác?”
Chu Úy nhướng mày:
“Thế là ngươi coi trọng ta quá đấy.”
“Ừm, ta cũng thấy vậy.”
Chu Úy bị nàng chặn họng, bất giác đảo mắt. Thích Tầm vừa xem dung diện lão giả vừa nói:
“Cứ chép nghiệm trạng mãi cũng chẳng lên được tư trực. Thiếu khanh đại nhân là thương ngươi không biết võ nên mới cho theo ta. Chính ngươi chẳng có chí hướng khác ư?”
Chu Úy vào Đại Lý Tự một năm, xác thực có thể gọi là “không nghĩ tiến thủ”. Bị Thích Tầm nói vậy, hắn gãi đầu:
“Nhà ta cho ta vào Đại Lý Tự cũng chẳng mong ta cầu cao quan hậu lộc. Ta thấy thế này cũng ổn. Tất nhiên, ta cũng làm được việc khác cần thân thủ, chỉ tiếc thiếu khanh đại nhân đều giao cho Vương tư trực bọn họ.”
Thích Tầm nghĩ đến tính hắn cũng đành bất lực; đôi bên chẳng thân thích, khó nói nhiều, bèn rằng:
“Vậy ngươi phải nghĩ cho rõ. Chớ để sau này muốn tiến thủ lại thấy mình đã uổng phí bao nhiêu thời quang, lúc ấy hối thì không kịp.”
Chu Úy hừ khẽ:
“Nói ta, vậy chính ngươi đã tính cho mình chưa?”
Thích Tầm tay không ngừng, khẽ than:
“Chúng ta không giống nhau.”
Chu Úy đi qua đi lại bên án:
“Ngươi nay đã đắc lương tịch, có gì khác? Nữ tử rốt lại cũng phải gả chồng. Chỉ là ngươi làm ngỗ tác, e bị người ta chê, nhưng… cũng sẽ có kẻ chẳng bận lòng.”
Hắn ngó đôi mày nơi mép diện cân của nàng, khẽ ho một tiếng:
“Ngươi cũng nên nghĩ cho mình nhiều chút.”
Thích Tầm không tiếp lời, chỉ dồn mắt vào những vết tích trên biểu bì thi thể. Chẳng bao lâu, nàng lại kiểm tra thủ túc lão giả, đoạn bảo Chu Úy trợ lực lật thi trở mình. Rất mau, nàng đã có kết quả.
Thấy nàng sửa sang di dung người chết, Chu Úy hỏi:
“Xong rồi?”
Thích Tầm gật đầu, xoay người ra ngoài:
“Ra bẩm.”
Bên ngoài, Tham Văn Châu cùng Lý Liêm đang bàn lời đồn mấy hôm trong thành. Thấy Thích Tầm bước ra, mọi người đều nhìn sang. Nàng nói:
“Chưa cần phẫu nghiệm. Căn cứ biểu hiện hiện hữu, người chết là trúng độc mà vong. Độc vật tương tự thạch tín.”
“Diện sắc tử giả ám trầm, trước đó thượng thổ hạ tả, lại e kèm co quắp đau bụng; yết hầu có đỏ sưng. Nếu giải phẫu, hẳn sẽ thấy dọc đường ẩm thực, th** d*ch đi qua đều sung huyết, thủy thũng. Ngoài ra, thủ túc cùng lưng có tăng sinh bì chất — cũng là triệu chứng trong ngộ độc thứ độc này.”
Nàng hơi trầm ngâm rồi nói tiếp:
“Hung thủ hạ độc vào giếng, bị giếng thủy khuếch lãng, phản ứng không quá kịch liệt. Tính ra trước sau chừng bảy tám canh giờ thì tử vong. Ông ta niên kỷ đã cao nên có ảnh hưởng nhất định; nhưng nếu là người trẻ, lại không được cứu trị tức thời, nhiều lắm chỉ trì hoãn chốc lát, độc vật vẫn chí mệnh.”
Lý Liêm gật:
“Đúng. Hôm qua ông ấy đau bụng như xoắn, sau lại thổ tả không ngừng, khổ sở chẳng nhẹ. Như vậy xem ra, rốt cuộc vẫn là độc lấy mệnh.”
Thích Tầm đồng ý một tiếng. Phó Quyết liền nhìn sang Tham Văn Châu và Lý Liêm:
“Việc này chớ để lọt ra ngoài. Hãy an ủi người nhà, nha môn cùng Đại Lý Tự đồng điều tra. Tin đồn lan truyền quá nhiều, ảnh hưởng rất lớn đến cả việc điều tra lẫn nghị hòa.”
Lý Liêm và Tham Văn Châu đồng thanh đáp. Tống Hoài Cẩn hỏi:
“Nay các ngài đã có phương hướng chưa?”
Phó Quyết nói: “Trước tiên, hãy điều tra nguồn gốc của chất độc. Hiện tại chúng ta không có nhiều manh mối, nên chỉ có thể giăng lưới rộng. Hơn nữa, ba cái giếng cách nhau hơi xa, nhưng gần đó có rất nhiều người lấy nước. Có người không bị đầu độc, có người bị. Chênh lệch múi giờ chính là thời điểm hung thủ hạ độc. Chúng ta cần tiến hành rất nhiều cuộc điều tra và thẩm vấn. Có lẽ đã có người nhìn thấy hung thủ. Các ngươi có thể bàn bạc về việc phân công công việc.”
Lý Liêm bèn cùng Tống Hoài Cẩn bàn bạc. Ánh mắt Phó Quyết lướt sang Thích Tầm. Nàng đang tháo hộ thủ, diện cân, thu xếp hòm dụng cụ; dải bông trắng nơi cổ vẫn chói mắt.
Lúc ấy Lý Liêm nói:
“Vương gia, việc này e vẫn cần Tuần phòng doanh hiệp trợ.”
Phó Quyết như đang cân nhắc điều gì, khóe mắt lại thoáng liếc Thích Tầm. Quả nhiên thấy con ngươi nàng khẽ sáng. Hắn mím môi:
“Đã vậy, phái người mời Giang giáo úy đến. Lần trước y làm việc không tệ, Tiền chỉ huy sứ cũng coi trọng. Cứ để y hiệp tác với các ngươi.”
Nha môn Tuần phòng doanh ở ngay thành Nam, Lý Liêm liền sai một sai dịch đi mời. Những người còn lại vẫn chờ trong nghĩa trại. Bấy giờ Tống Hoài Cẩn nhịn không được hỏi:
“Vương gia, vụ trước đã kết rồi chứ?”
Phó Quyết gật:
“Đã định án. Hung phạm xử tử, không bao lâu sẽ vấn trảm.” Nói đến đây, hắn nhìn qua Thích Tầm:
“Lần này Thích ngỗ tác theo Hình bộ làm việc——”
Thích Tầm biết Phó Quyết sắp khen mình, bất giác hít sâu, thẳng lưng.
“Công việc làm cũng tạm ổn, chỉ là nàng bị thương — là sơ suất của chúng ta.”
Chỉ “cũng tạm”…
Hy vọng của Thích Tầm vụt tắt. Nàng vô thức nhìn Phó Quyết; hắn lại đang chăm chú đối đáp với Tống Hoài Cẩn. Mày liễu nàng khẽ nhíu; trong lòng thấy chẳng dễ chịu. Nghĩ lại công phu nghiệm thi ở vụ phân xác, nàng càng lấy làm lạ: điều có thể nghiệm, nàng đều đã nghiệm rõ ràng kia mà.
Nàng cúi đầu, người cũng ủ rũ. Nàng không phải cố cầu Phó Quyết tán dương; chỉ là lần này đi làm việc ở nha môn khác, nếu làm chẳng tới nơi, tức là làm mất mặt Đại Lý Tự. Huống hồ nàng vốn cần cù; tự nhiên mong được khẳng định. Rốt cuộc Phó Quyết bất mãn ở chỗ nào?
Giang Mặc đến còn nhanh hơn mọi người dự liệu. Hành lễ xong, y nói:
“Vừa định suất nhân tuần thành thì nhận lệnh. Không rõ Vương gia cùng các vị đại nhân có điều gì phân phó?”
Phó Quyết bảo Lý Liêm thuật rõ án tình. Nói xong, hắn dặn:
“Nay còn chưa biết động cơ hung thủ. Giống vụ trước, liên hệ chỗ chốn rộng khắp, trước mắt coi như mò kim đáy bể. Hai ty nhân thủ không đủ, các ngươi Tuần phòng doanh gắng sức phụ trợ.”
Giang Mặc đã có kinh nghiệm, vội đáp. Lý Liêm lại đem an bài từng khoản nói với y. Đây là lần thứ hai Giang Mặc làm việc trước mặt Phó Quyết, nào dám khinh suất. Mọi người đang bàn rất hăng, con mắt Phó Quyết chợt rơi lên người Thích Tầm: nàng đứng đó uể oải, tựa hồ đối với sự có mặt của Giang Mặc cũng chẳng mấy phản ứng.
Khóe môi Phó Quyết khẽ mím: hừ, ra kẻ giỏi che giấu tâm tư nhất, chẳng phải hắn.
Đợi Lý Liêm bọn họ thương nghị xong, đã có sắp xếp sơ bộ. Phó Quyết nói:
“Nay chưa rõ ý đồ hung thủ, rất có khả năng sẽ lại hạ độc ngay. Phải cấp tốc tìm ra kẻ này.”
Mọi người đồng thanh “vâng”. Tham Văn Châu nói:
“Trước chỉ là hạ độc, nay đã có người chết, tức là phạm tội sát nhân. Kẻ này thực là bạo đồ. Lại thêm ngày giờ hắn hạ độc chẳng theo quy luật, muốn bắt trúng thật chẳng dễ. Giờ chúng ta cùng nhau hợp tác, chỉ cần bỏ ra một nửa công sức là có thể đạt được kết quả gấp đôi.”
Lời vừa dứt, ngoài cửa một sai dịch quen mặt bỗng hấp tấp chạy vào:
“Đại nhân!”
Người ấy mồ hôi đầm đìa, tay cầm một phong thư. Hành lễ với Phó Quyết xong, hắn nói tiếp:
“Đại nhân, nửa canh giờ trước có người gửi đến nha môn một phong thư. Trên bì không đề ‘thỉnh ai khải’, nên huynh đệ trực nhật hôm nay bèn mở ra. Vừa nhìn, lại là một phong thư uy h**p. Mời người xem — không biết thật hay giả…”
Tham Văn Châu kinh ngạc:
“Thư uy h**p? Đưa ta xem.”
Lời sai dịch khiến mọi người đều siết chặt tinh thần. Tham Văn Châu đón thư, mới xem được dăm hàng, sắc mặt đã biến, đến đầu ngón tay cầm giấy cũng run:
“Vương gia! Đại sự bất diệu! Hung thủ hạ độc đã đến tỏ rõ động cơ. Hắn… hắn muốn Củng Vệ ty thả một vị tội thần. Bằng không… bằng không hắn sẽ hạ độc khắp toàn thành…”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
“Ngày đó vụ hạ độc ở xưởng nhộm gấm vốn không phải do Lưu Nguyên làm, sau đó nha môn riêng lập hồ sơ, tra xét kỹ càng, mới phát hiện có người hạ độc vào giếng nước. Hai ngày nay Lưu Nguyên bị bắt, nha môn liền phái người đi điều tra kỹ vụ án này, nhưng tra một vòng vẫn không thu hoạch được gì.”
Lý Liêm th* d*c, lại nói tiếp:
“Hôm kia bỗng có người đến báo quan, nói giếng nước trong ngõ bị hạ độc, có hai người uống phải, suýt mất mạng. Chúng ta đến tra thì phát hiện vẫn là thạch tín, cũng không thấy tung tích hung thủ. Đến sáng nay lại có người báo quan, lần này giếng nước hạ độc lại ở nơi phồn hoa, hơn mười người nôn mửa đi tả, trong đó có một người tuổi tác đã cao, tính mệnh đang nguy kịch.”
Tôn Luật cùng Phó Quyết liếc mắt nhìn nhau, Tôn Luật hỏi:
“Làm sao lại xuất hiện kẻ điên như vậy?”
Lý Liêm mặt mày khổ sở:
“Vốn dĩ loại án hạ độc này chưa cần gấp gáp trình lên Hình bộ, nhưng nay sứ thần nghị hòa Tây Lương sắp đến, hơn nữa hạ quan cảm thấy nơi hạ độc biến đổi thất thường, tựa hồ không phải nhắm vào một vài cá nhân, mà giống như muốn gây ra động loạn. Hạ quan thương nghị với đại nhân, không dám tự chuyên, nên mới đến bẩm báo Vương gia.”
Phó Quyết hỏi:
“Quả thật không thể coi thường. Ba giếng nước, một ở xưởng nhộm gấm, còn hai chỗ kia ở đâu?”
Lý Liêm đáp:
“Ở Đông thị và Bình Khang Phường, đều gần Ngự Nhai. Hơn nữa, dân chúng đều trúng độc vào buổi chiều, điều đó có nghĩa hung thủ hạ độc vào ban ngày, khả năng cao là giờ Thân trước sau.”
“Trước đây, vụ án Khang Hoài An, Tuần phòng doanh cùng Nha môn Kinh Kỳ đã lục soát khắp thành, khiến dân gian nghị luận xôn xao. Nay lại thêm án hạ độc, hơn nữa chẳng phải một vụ, hai ngày qua lời đồn truyền khắp, có người nói Tây Lương xâm nhiễu Đại Chu mấy chục năm, nay nghị hòa là trái thiên đạo, vì thế mới sinh ra nhiều tai ương. Kinh thành e rằng sắp có động loạn lớn, đã có kẻ bắt đầu tích trữ lương thực.”
Phó Quyết trầm giọng:
“Dân gian quả thật có lời ấy?”
Lý Liêm gật đầu:
“Vậy nên hạ quan nghĩ, lần hạ độc này, chẳng lẽ có kẻ muốn phá hoại nghị hòa?”
Vụ án Khang Hoài An trước kia cũng từng bị ngờ là muốn phá nghị hòa, vì phát sinh gần Phượng Hoàng Trì hội quán. Bởi thế, Phó Quyết tạm thời không luận định:
“Bất kể có phải phá nghị hòa hay không, đều phải mau chóng tra xét. Sứ thần nay đã đến Đàn Châu, chỉ mấy ngày nữa vào kinh. Nếu khi ấy kinh thành còn xảy ra án mạng, dân tâm hoảng loạn, tất tổn hại uy nghi Đại Chu.”
Lý Liêm vội vâng lệnh, cáo lui. Trong điện chỉ còn lại Tôn Luật cùng Phó Quyết, cả hai đều trầm mặc suy tư. Tôn Luật nói:
“Thạch tín vốn không hiếm, nhưng bỏ vào giếng thì ít chẳng đủ, nhiều lại quá lộ. Kẻ này có tiền bạc để mua nhiều độc dược như vậy, chắc chắn không phải hạng bần hàn.”
Phó Quyết khẽ gật:
“Hiện giờ đã ba chỗ trúng độc, phải xem liệu có tiếp diễn nữa không.”
Thông thường, án này do Nha môn Kinh Kỳ cùng Tam pháp ty phụ trách, vốn không tới lượt Củng Vệ ty, nên Tôn Luật không nhiều lời. Phó Quyết nhìn hắn, cười nhạt:
“Hôm nay, sao ngươi lại đích thân đến? Vài con chó săn, đâu đáng ngươi nhọc công?”
Tôn Luật phe phẩy quạt, thản nhiên ngồi xuống:
“Ta chợt nhớ một chuyện, muốn hỏi ngươi.”
Phó Quyết thảnh thơi chờ hắn nói tiếp. Tôn Luật “phạch” một tiếng khép quạt, thần sắc nghiêm túc:
“Những năm ngươi theo Hầu gia ở U Châu, có từng nghe ông ấy nhắc đến hậu nhân Lục gia không?”
Phó Quyết cau mày:
“Lục gia nào?”
“Tự nhiên là Lục gia của An Quốc đại tướng quân năm xưa.” Tôn Luật trầm giọng:
“Lần này ta Nam hạ tra được một vài manh mối về vụ án năm ấy, phát hiện hậu nhân Vệ gia cùng trốn chạy với huynh muội Lục gia đã chết yểu. Nhưng cặp huynh muội Lục gia, năm đó truy tới nửa đường, liền bặt vô âm tín, ắt hẳn là trốn thoát rồi.”
Phó Quyết đi đến bên Tôn Luật ngồi xuống, chậm rãi nhớ lại:
“Ở U Châu phụ thân rất ít nhắc chuyện triều chính, ta cũng chưa từng nghe ông ấy nói tới. Việc ấy đã hơn mười năm, nếu ta nhớ không nhầm, năm đó ông hồi kinh phò tá quân chủ, ở lại hai tháng liền quay về U Châu. Về sau sự việc ra sao, chắc hẳn Quốc công gia biết rõ hơn.”
Tôn Luật nhún vai:
“Đúng vậy, phụ thân ta rõ nhất. Nhưng năm đó, bệ hạ từng sai phụ thân và Hầu gia cùng tra xét, Hầu gia cũng từng phái người về phương Nam. Sau này U Châu chiến sự căng thẳng, Hầu gia liền bỏ dở, ta mới nghĩ, không biết Hầu gia có còn ngấm ngầm dò xét vụ án ấy nữa không.”
“Làm gì còn cơ hội tra. Nếu ông còn thấy Đại Chu thắng trận, có lẽ mới nhớ lại án cũ.” Phó Quyết cũng chẳng kiêng dè, “Năm đó phụ thân cùng Vĩnh Tín hầu, Trường Túc hầu, lại thêm Quốc công gia, bốn người cùng xưng Bạch Lộc tứ quân tử. Hai người kia về sau lại làm những chuyện ấy, phụ thân ắt hẳn vô cùng đau lòng.”
Phó Vận chết trận sa trường, Tôn Luật vẫn rất cảm phục. Nghe Phó Quyết nói thế, hắn không nhiều nghi hoặc, chỉ cau mày:
“Đúng vậy, năm xưa Bạch Lộc tứ quân tử, cả kinh thành đều biết. Tiếc thay cuối cùng mỗi người một ngả, kẻ đáng hận nhất chính là Lục thị, mọi tai họa khởi nguồn đều từ Lục thị.”
Phó Quyết thản nhiên hỏi:
“Sao ngươi điều tra ra được?”
“Ở Vũ Châu Bạch Mã Tự Dưỡng Tế Viện. Năm đó tiểu thư Lục gia và tiểu thư Vệ gia từng ẩn náu nơi đây.” Tôn Luật nheo mắt:
“Khoảng mùa xuân Kiến Nguyên năm mười chín, họ chạy đến đó. Mà năm Kiến Nguyên mười tám, phương Nam gặp lũ lớn, phương Tây lại hạn hán, dân lưu tán khắp nơi. Dưỡng Tế Viện bèn thu nhận nhiều trẻ mồ côi. Hai tiểu thư khi ấy mới năm sáu tuổi, ẩn thân trong đó rất thuận tiện.”
“Chúng ta đã tìm gặp người từng lưu lại nơi ấy. Bà ta mơ hồ nhớ được có một đứa bé gái tuổi nhỏ bị bệnh mà chết, được chôn lấp. Còn đứa kia thì không rõ tung tích. Thật ra trẻ mồ côi phiêu bạt khác hẳn họ, hai tiểu thư vốn kim chi ngọc diệp, đặt vào đám hàn dân, tất nhiên lộ ra dấu vết.”
Phó Quyết khẽ giọng:
“Nếu quả thực trốn thoát, trải qua ngần ấy năm, e rằng mọi dấu vết đã sớm bị xóa sạch.”
Tôn Luật gật đầu:
“Bởi thế ta mới sốt ruột, nếu chậm trễ thêm, thì tiểu thư Lục gia cũng đã qua tuổi đôi mươi. Đại Chu đất rộng, thật chẳng biết đi đâu mới tìm được tung tích bọn họ.”
Phó Quyết nói:
“Thật ra năm ấy sự việc xảy ra, cũng không mấy liên quan đến đám hậu bối, vốn là ý chỉ của Thái hậu nương nương?”
Tôn Luật gật đầu:
“Đạo lý đều rõ cả, nhưng đã định hình ‘tru cửu tộc’, thì một người cũng chẳng thể bỏ. Thái hậu nương nương mấy năm nay thường mộng thấy Nhị điện hạ năm xưa, tuổi càng cao, thân thể càng suy, biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu, lại hóa thành tâm ma. Mỗi lần ta Nam hạ, bà đều sai người dặn dò, ta muốn buông lơi cũng chẳng thể.”
Nói đến đây, giọng hắn thoáng lạnh:
“Thái hậu vốn cứng cỏi, mối thù giết con, ắt phải báo. Bệ hạ bao năm nay cũng vẫn ghi nhớ vụ án này, nếu ta tra không ra tung tích, chính là thất chức.”
Phó Quyết trầm ngâm:
“Đã biết năm ấy dấu vết mất ở phương Nam, sao không sai thêm người tìm về phía Nam?”
“Đã phái rất nhiều, còn chờ tin tức.” Tôn Luật hơi ngập ngừng:
“Dẫu nói phương Nam an toàn, nhưng nghĩ đến bọn họ là hậu nhân Lục thị, ta thường suy đoán, biết đâu họ sẽ quay về kinh thành.”
“Quay về kinh thành? Sao có thể? Họ hẳn phải biết triều đình vẫn còn truy xét chứ.” Phó Quyết khẽ lắc đầu, rồi nói:
“Ngươi tận lực làm là đượcbệ hạ cũng biết nỗi khó xử của ngươi.”
Hắn chỉ nói đến đó, liền chuyển sang chuyện nghị hòa với Tây Lương. Về việc này, Tôn Luật ngược lại rất nghe lời hắn, hai người trò chuyện đến giờ Ngọ, Tôn Luật mới rời Hình bộ, tiến cung mà đi.
…
Thích Tầm lúc này đã viết xong bản nghiệm trạng, vội vã chạy đến Đại Lý Tự. Vừa bước vào nha môn, liền bị mấy sai dịch quen mặt vây lấy. Hai người đều nhìn băng gạc trắng quấn nơi cổ nàng mà hỏi tới tấp. Tiếng ồn ào ấy chẳng mấy chốc đã kinh động đến Tống Hoài Cẩn cùng đám đồng liêu, không bao lâu, hơn nửa nha môn Đại Lý Tự đều vây quanh nàng.
“Nghe nói vụ này cực kỳ hung hiểm, nay dân gian đều dấy lời đồn. Ngươi bị thương, có phải hung thủ hạ độc thủ?”
“Ngươi làm ở Đại Lý Tự bao lâu, chưa từng chịu thương nặng thế này. Lâm Giang Vương nói sao? Có tăng bổng lộc cho ngươi không?”
“Nghe ngoài kia đồn, hung thủ vốn là ‘thực nhân ma’, thật sự… thật sự ăn thịt người sao?”
“Cuối cùng sẽ xử tội thế nào?”
Một đám người nhao nhao, vừa có kẻ lo lắng thương thế, vừa có kẻ vì hiếu kỳ lời đồn. Thích Tầm bất đắc dĩ đáp:
“Đúng là hung thủ gây thương, nhưng không sao, ít lâu nữa sẽ khỏi. Bổng lộc thì đừng mơ, ta nào dám nhắc với Vương gia? Cũng chẳng phải ‘thực nhân ma’, hắn chỉ để tiện phi tang mà thôi. Tội danh thì, đương nhiên tử hình không nghi.”
Một hơi đáp xong, mọi người cùng kéo vào trực phòng. Tuy chưa đến giờ Ngọ, nhưng ngoài trời nắng gắt chói chang. Nàng lại hỏi:
“Thế nào đại nhân? Những ngày này trong nha môn có vụ gì không?”
Tống Hoài Cẩn đáp:
“Có mấy vụ án cần phục thẩm, ngoài ra cũng không nhiều.”
Chu Úy cười khẽ:
“Đại nhân, e rằng chẳng bao lâu nữa, lại có án mới tìm tới cửa.”
Thích Tầm thoáng khó hiểu, Tạ Nam Kha liền tiếp lời:
“Kinh thành lại sinh dị án. Nói mấy ngày nay, có kẻ hạ độc vào nhiều nguồn nước, đã có người chết. Ngoài kia dân tâm hoang mang, nếu Nha môn Kinh Kỳ chẳng phá được trong thời gian ngắn, ắt sẽ chuyển tới Hình bộ, rồi liên lụy đến chúng ta.”
“Độc thủy nguồn? Chẳng lẽ hạ độc trong giếng?”
Tống Hoài Cẩn kinh ngạc:
“Ngươi biết chuyện này?”
Thích Tầm khẽ hít lạnh:
“Khi chúng ta tra án trước kia, từng gặp một vụ hạ độc, còn khiến phán đoán bị nhiễu loạn. Vết thương này của ta, cũng bởi vậy mà có. Lẽ nào vụ ta gặp, chính là chuyện dân gian đang đồn?”
Mọi người trong Đại Lý Tự đều không dám chắc. Tống Hoài Cẩn nói:
“Hiện giờ vụ ấy giao cho Nha môn Kinh Kỳ. Chúng ta chỉ nghe chút lời đồn, cụ thể thế nào, phải xem bọn họ có tới tìm không.”
Thích Tầm chau mày:
“Nếu đều hạ độc vào giếng, vậy kẻ chịu nạn hẳn vô số, hơn nữa là loại kịch độc, sơ sẩy một chút đã mất mạng.”
Chu Úy tiếp lời:
“Không biết lại là hạng điên cuồng nào, có lẽ từng chịu khổ gì, nên mới lấy thường dân làm nơi trút hận.”
“Bất kể từng trải qua gì, một khi hại dân vô tội, thì chẳng đáng chút thương xót.” Thích Tầm nhìn trời, “Chờ xem hôm nay Lý Bộ Đầu có tới không.”
Công việc trong Đại Lý Tự vốn không nặng, lại thêm vụ hạ độc nơi giếng nước nàng từng gặp, nên càng muốn biết rõ tình hình. Nhưng đến hoàng hôn, vẫn chẳng thấy Lý Liêm tới, mọi người đoán chừng vụ án có tiến triển.
…
Đến giờ tan sở, Thích Tầm mới một mình trở về. Vết thương nơi cổ đã kết vảy, nhưng xung quanh vẫn sưng đỏ, khiến nàng buộc phải tiếp tục dùng thuốc. Sáng hôm sau, tới Đại Lý Tự, cổ vẫn quấn băng trắng.
Chu Úy nhìn liền nói:
“Đây là công thương, sao không xin đại nhân nghỉ mấy ngày?”
Thích Tầm cười khẽ:
“Dạo này ta đã ít đến nha môn, sao còn dám nghỉ ngơi?”
Chu Úy khẽ lắc đầu. Thích Tầm lại nhìn về hướng kho viện:
“Ngụy chủ bạ mấy ngày này có cần người giúp không? Ta không tiện xin nghỉ, nhưng làm việc giấy tờ trong kho thì chẳng sao.”
Chu Úy hừ nhẹ:
“Hình như cũng chẳng có việc. Chỉ vài án phục thẩm cần thống kê, người bên đó đủ cả, đâu đến lượt ngươi?”
Thích Tầm thoáng thất vọng:
“Thôi, dù sao cũng chẳng cần ta ra mặt.”
Nàng vừa dứt lời, dường như trời cố ý đối nghịch, chưa tới giờ Ngọ, đã có người từ Hình bộ tới truyền lệnh, bảo Tống thiếu khanh mang ngỗ tác đến nghĩa trang thành Nam.
Tống Hoài Cẩn nghe thế liền biết không ổn, liền điểm Tạ Nam Kha, Chu Úy cùng đi, lại gọi thêm Thích Tầm. Một đoàn người thẳng tiến thành Nam. Đã nhắc đến ngỗ tác ở nghĩa trang, tất nhiên có người chết, Thích Tầm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy vụ hạ độc lần này e rằng chẳng thể kết thúc yên ổn.
…
Đến nơi, ngoài nghĩa trang đã thấy mấy cỗ xe ngựa quen thuộc. Quả nhiên, Phó Quyết cùng Tham Văn Châu đều ở đó. Tống Hoài Cẩn dẫn ba người tiến lên hành lễ. Tham Văn Châu mặt mày khổ sở:
“Tống huynh đệ, lại phải phiền các ngươi.”
Tống Hoài Cẩn lấy làm khó hiểu:
“Là án gì?”
Lý Liêm tiến tới:
“Vẫn là vụ hạ độc. Người chết rồi. Hôm qua xảy ra vụ thứ ba, một lão nhân ngoài năm mươi không qua khỏi, đêm qua đã tắt thở. Nhưng nay chưa thể chứng minh là chết vì trúng độc, hay do bệnh cũ tái phát. Người nhà nói ông ta nhiều năm uống thuốc, thân thể vốn yếu.”
Thích Tầm lúc này mới hiểu vì sao cần nàng đến. Phó Quyết bấy giờ mới nhìn sang nàng:
“Thi thể ở trong, ngươi đi xem đi.”
Thích Tầm xách hòm nghiệm thi, đối với những việc này đã quen tay, liền đáp lời đi thẳng vào hậu đường. Chu Úy vốn vẫn phụ nàng làm tay trái tay phải, bèn cùng theo. Vào đến sau nhà, hai người thấy một lão giả tóc bạc phơ nằm ngay ngắn trên án gỗ; ông ta tạ thế đêm qua, thời gian tử vong chưa lâu nên dung sắc chưa đổi nhiều.
Thích Tầm đặt hòm, vừa đeo hộ thủ, diện cân vừa liếc sang Chu Úy. Hôm nọ đối thoại với Phó Quyết thoáng hiện trong đầu. Nàng biết Chu Úy không phải hạng lười biếng lấp l**m, song hắn dường như đích xác chẳng có bao nhiêu chí hướng. Nay hắn tuổi hãy còn trẻ mà không chịu rèn giũa, về sau ắt hại nhiều hơn lợi.
Nàng chẳng ngẩng đầu, chỉ nói:
“Ngươi nói ngươi cứ theo ta làm chân sai, chẳng lẽ muốn đổi nghề làm ngỗ tác?”
Chu Úy nhướng mày:
“Thế là ngươi coi trọng ta quá đấy.”
“Ừm, ta cũng thấy vậy.”
Chu Úy bị nàng chặn họng, bất giác đảo mắt. Thích Tầm vừa xem dung diện lão giả vừa nói:
“Cứ chép nghiệm trạng mãi cũng chẳng lên được tư trực. Thiếu khanh đại nhân là thương ngươi không biết võ nên mới cho theo ta. Chính ngươi chẳng có chí hướng khác ư?”
Chu Úy vào Đại Lý Tự một năm, xác thực có thể gọi là “không nghĩ tiến thủ”. Bị Thích Tầm nói vậy, hắn gãi đầu:
“Nhà ta cho ta vào Đại Lý Tự cũng chẳng mong ta cầu cao quan hậu lộc. Ta thấy thế này cũng ổn. Tất nhiên, ta cũng làm được việc khác cần thân thủ, chỉ tiếc thiếu khanh đại nhân đều giao cho Vương tư trực bọn họ.”
Thích Tầm nghĩ đến tính hắn cũng đành bất lực; đôi bên chẳng thân thích, khó nói nhiều, bèn rằng:
“Vậy ngươi phải nghĩ cho rõ. Chớ để sau này muốn tiến thủ lại thấy mình đã uổng phí bao nhiêu thời quang, lúc ấy hối thì không kịp.”
Chu Úy hừ khẽ:
“Nói ta, vậy chính ngươi đã tính cho mình chưa?”
Thích Tầm tay không ngừng, khẽ than:
“Chúng ta không giống nhau.”
Chu Úy đi qua đi lại bên án:
“Ngươi nay đã đắc lương tịch, có gì khác? Nữ tử rốt lại cũng phải gả chồng. Chỉ là ngươi làm ngỗ tác, e bị người ta chê, nhưng… cũng sẽ có kẻ chẳng bận lòng.”
Hắn ngó đôi mày nơi mép diện cân của nàng, khẽ ho một tiếng:
“Ngươi cũng nên nghĩ cho mình nhiều chút.”
Thích Tầm không tiếp lời, chỉ dồn mắt vào những vết tích trên biểu bì thi thể. Chẳng bao lâu, nàng lại kiểm tra thủ túc lão giả, đoạn bảo Chu Úy trợ lực lật thi trở mình. Rất mau, nàng đã có kết quả.
Thấy nàng sửa sang di dung người chết, Chu Úy hỏi:
“Xong rồi?”
Thích Tầm gật đầu, xoay người ra ngoài:
“Ra bẩm.”
Bên ngoài, Tham Văn Châu cùng Lý Liêm đang bàn lời đồn mấy hôm trong thành. Thấy Thích Tầm bước ra, mọi người đều nhìn sang. Nàng nói:
“Chưa cần phẫu nghiệm. Căn cứ biểu hiện hiện hữu, người chết là trúng độc mà vong. Độc vật tương tự thạch tín.”
“Diện sắc tử giả ám trầm, trước đó thượng thổ hạ tả, lại e kèm co quắp đau bụng; yết hầu có đỏ sưng. Nếu giải phẫu, hẳn sẽ thấy dọc đường ẩm thực, th** d*ch đi qua đều sung huyết, thủy thũng. Ngoài ra, thủ túc cùng lưng có tăng sinh bì chất — cũng là triệu chứng trong ngộ độc thứ độc này.”
Nàng hơi trầm ngâm rồi nói tiếp:
“Hung thủ hạ độc vào giếng, bị giếng thủy khuếch lãng, phản ứng không quá kịch liệt. Tính ra trước sau chừng bảy tám canh giờ thì tử vong. Ông ta niên kỷ đã cao nên có ảnh hưởng nhất định; nhưng nếu là người trẻ, lại không được cứu trị tức thời, nhiều lắm chỉ trì hoãn chốc lát, độc vật vẫn chí mệnh.”
Lý Liêm gật:
“Đúng. Hôm qua ông ấy đau bụng như xoắn, sau lại thổ tả không ngừng, khổ sở chẳng nhẹ. Như vậy xem ra, rốt cuộc vẫn là độc lấy mệnh.”
Thích Tầm đồng ý một tiếng. Phó Quyết liền nhìn sang Tham Văn Châu và Lý Liêm:
“Việc này chớ để lọt ra ngoài. Hãy an ủi người nhà, nha môn cùng Đại Lý Tự đồng điều tra. Tin đồn lan truyền quá nhiều, ảnh hưởng rất lớn đến cả việc điều tra lẫn nghị hòa.”
Lý Liêm và Tham Văn Châu đồng thanh đáp. Tống Hoài Cẩn hỏi:
“Nay các ngài đã có phương hướng chưa?”
Phó Quyết nói: “Trước tiên, hãy điều tra nguồn gốc của chất độc. Hiện tại chúng ta không có nhiều manh mối, nên chỉ có thể giăng lưới rộng. Hơn nữa, ba cái giếng cách nhau hơi xa, nhưng gần đó có rất nhiều người lấy nước. Có người không bị đầu độc, có người bị. Chênh lệch múi giờ chính là thời điểm hung thủ hạ độc. Chúng ta cần tiến hành rất nhiều cuộc điều tra và thẩm vấn. Có lẽ đã có người nhìn thấy hung thủ. Các ngươi có thể bàn bạc về việc phân công công việc.”
Lý Liêm bèn cùng Tống Hoài Cẩn bàn bạc. Ánh mắt Phó Quyết lướt sang Thích Tầm. Nàng đang tháo hộ thủ, diện cân, thu xếp hòm dụng cụ; dải bông trắng nơi cổ vẫn chói mắt.
Lúc ấy Lý Liêm nói:
“Vương gia, việc này e vẫn cần Tuần phòng doanh hiệp trợ.”
Phó Quyết như đang cân nhắc điều gì, khóe mắt lại thoáng liếc Thích Tầm. Quả nhiên thấy con ngươi nàng khẽ sáng. Hắn mím môi:
“Đã vậy, phái người mời Giang giáo úy đến. Lần trước y làm việc không tệ, Tiền chỉ huy sứ cũng coi trọng. Cứ để y hiệp tác với các ngươi.”
Nha môn Tuần phòng doanh ở ngay thành Nam, Lý Liêm liền sai một sai dịch đi mời. Những người còn lại vẫn chờ trong nghĩa trại. Bấy giờ Tống Hoài Cẩn nhịn không được hỏi:
“Vương gia, vụ trước đã kết rồi chứ?”
Phó Quyết gật:
“Đã định án. Hung phạm xử tử, không bao lâu sẽ vấn trảm.” Nói đến đây, hắn nhìn qua Thích Tầm:
“Lần này Thích ngỗ tác theo Hình bộ làm việc——”
Thích Tầm biết Phó Quyết sắp khen mình, bất giác hít sâu, thẳng lưng.
“Công việc làm cũng tạm ổn, chỉ là nàng bị thương — là sơ suất của chúng ta.”
Chỉ “cũng tạm”…
Hy vọng của Thích Tầm vụt tắt. Nàng vô thức nhìn Phó Quyết; hắn lại đang chăm chú đối đáp với Tống Hoài Cẩn. Mày liễu nàng khẽ nhíu; trong lòng thấy chẳng dễ chịu. Nghĩ lại công phu nghiệm thi ở vụ phân xác, nàng càng lấy làm lạ: điều có thể nghiệm, nàng đều đã nghiệm rõ ràng kia mà.
Nàng cúi đầu, người cũng ủ rũ. Nàng không phải cố cầu Phó Quyết tán dương; chỉ là lần này đi làm việc ở nha môn khác, nếu làm chẳng tới nơi, tức là làm mất mặt Đại Lý Tự. Huống hồ nàng vốn cần cù; tự nhiên mong được khẳng định. Rốt cuộc Phó Quyết bất mãn ở chỗ nào?
Giang Mặc đến còn nhanh hơn mọi người dự liệu. Hành lễ xong, y nói:
“Vừa định suất nhân tuần thành thì nhận lệnh. Không rõ Vương gia cùng các vị đại nhân có điều gì phân phó?”
Phó Quyết bảo Lý Liêm thuật rõ án tình. Nói xong, hắn dặn:
“Nay còn chưa biết động cơ hung thủ. Giống vụ trước, liên hệ chỗ chốn rộng khắp, trước mắt coi như mò kim đáy bể. Hai ty nhân thủ không đủ, các ngươi Tuần phòng doanh gắng sức phụ trợ.”
Giang Mặc đã có kinh nghiệm, vội đáp. Lý Liêm lại đem an bài từng khoản nói với y. Đây là lần thứ hai Giang Mặc làm việc trước mặt Phó Quyết, nào dám khinh suất. Mọi người đang bàn rất hăng, con mắt Phó Quyết chợt rơi lên người Thích Tầm: nàng đứng đó uể oải, tựa hồ đối với sự có mặt của Giang Mặc cũng chẳng mấy phản ứng.
Khóe môi Phó Quyết khẽ mím: hừ, ra kẻ giỏi che giấu tâm tư nhất, chẳng phải hắn.
Đợi Lý Liêm bọn họ thương nghị xong, đã có sắp xếp sơ bộ. Phó Quyết nói:
“Nay chưa rõ ý đồ hung thủ, rất có khả năng sẽ lại hạ độc ngay. Phải cấp tốc tìm ra kẻ này.”
Mọi người đồng thanh “vâng”. Tham Văn Châu nói:
“Trước chỉ là hạ độc, nay đã có người chết, tức là phạm tội sát nhân. Kẻ này thực là bạo đồ. Lại thêm ngày giờ hắn hạ độc chẳng theo quy luật, muốn bắt trúng thật chẳng dễ. Giờ chúng ta cùng nhau hợp tác, chỉ cần bỏ ra một nửa công sức là có thể đạt được kết quả gấp đôi.”
Lời vừa dứt, ngoài cửa một sai dịch quen mặt bỗng hấp tấp chạy vào:
“Đại nhân!”
Người ấy mồ hôi đầm đìa, tay cầm một phong thư. Hành lễ với Phó Quyết xong, hắn nói tiếp:
“Đại nhân, nửa canh giờ trước có người gửi đến nha môn một phong thư. Trên bì không đề ‘thỉnh ai khải’, nên huynh đệ trực nhật hôm nay bèn mở ra. Vừa nhìn, lại là một phong thư uy h**p. Mời người xem — không biết thật hay giả…”
Tham Văn Châu kinh ngạc:
“Thư uy h**p? Đưa ta xem.”
Lời sai dịch khiến mọi người đều siết chặt tinh thần. Tham Văn Châu đón thư, mới xem được dăm hàng, sắc mặt đã biến, đến đầu ngón tay cầm giấy cũng run:
“Vương gia! Đại sự bất diệu! Hung thủ hạ độc đã đến tỏ rõ động cơ. Hắn… hắn muốn Củng Vệ ty thả một vị tội thần. Bằng không… bằng không hắn sẽ hạ độc khắp toàn thành…”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Đánh giá:
Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Story
Chương 100: Thất Tình Khổ (1) – Toàn Thành Hạ Độc
10.0/10 từ 45 lượt.