Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Chương 101: Thất Tình Khổ (2) – Tham Ô Diêm Vụ
204@-
“Phan Tiêu Hán, người này là ai?”
Bức thư không đề tên, không ghi danh xưng, nét chữ cũng thường tình, Phó Quyết ngẫm nghĩ hồi lâu mà vẫn không đoán ra được lai lịch.
Tham Văn Châu chau mày, bỗng nhiên con ngươi khẽ chấn động:
“Hạ quan biết người này!”
Mọi người đều nhìn về phía Tham Văn Châu. Ông ta hít sâu một hơi, nói:
“Vị Phan đại nhân này, nguyên là Thị lang Hộ bộ. Sau một năm nhậm chức, hai năm trước được điều ra khỏi kinh thành, nếu hạ quan không nhớ lầm, hẳn là được bổ nhiệm tới Vũ Châu, làm Diêm vận sứ Vũ Châu.”
“Diêm vận sứ Vũ Châu?” – Phó Quyết liền tiếp lời:
“Đầu năm nay Tôn Luật đã nam hạ, chính là để tra án Vũ Châu diêm vụ tẩu tư. Tuy án này chưa từng công khai thiên hạ, nhưng bản vương biết sự việc còn chưa phán định.”
Tống Hoài Cẩn cũng nói:
“Không sai, hồ sơ vụ án từng hai lần trình đến Đại Lý Tự, nhưng vẫn chưa đến bước luận tội, cho nên hạ quan cũng chẳng biết rõ nội tình. Hay là mời Tôn chỉ huy sứ đến một chuyến chăng?”
Phó Quyết nhìn sang Lâm Vi:
“Ngươi đến Trung Quốc công phủ một chuyến.”
Lâm Vi lĩnh mệnh mà đi. Trong sảnh tức khắc trở nên trầm trọng. Hung thủ dùng thủ đoạn hạ độc khắp thành để uy h**p quan phủ đã là quá quái lạ, nay lại kéo ra cả án do Củng Vệ ty tra xét. Ai nấy đều rõ, Củng Vệ ty trực thuộc thiên tử, chuyên xử lý những vụ đại án mà triều đình không muốn lộ sáng. Tham ô diêm vụ vốn chẳng phải hiếm lạ, nhưng đến mức để Củng Vệ ty nhúng tay, thì hẳn phải có nội tình sâu xa.
Tham Văn Châu lo lắng thưa:
“Vương gia, ngài cũng rõ, vụ án Củng Vệ ty xử lý vốn không đơn giản. Nay hung thủ uy h**p quan phủ, vậy phải làm sao? Chẳng lẽ thật sự thả người?”
Phó Quyết trầm giọng:
“Thả người tất nhiên không thể. Cho dù là Củng Vệ ty, Hình bộ, hay Đại Lý Tự và cả Kinh Kỳ Nha của ngươi, một khi tội danh đã định, sao có thể vì lời uy h**p của gian tặc mà thả? Chúng đòi thả Phan Tiêu Hán, phần nhiều là thân thuộc hoặc cố nhân của hắn, có lẽ Tôn chỉ huy sứ biết rõ.”
Thanh âm hắn vững chãi, mang theo sức mạnh trấn an. Tham Văn Châu và Tống Hoài Cẩn biết hắn cùng Tôn Luật giao hảo, liền cũng vơi bớt lo lắng.
Chờ nửa khắc, Tôn Luật đến nghĩa trang.
Vừa bước vào đã hỏi:
“Có chuyện gì mà gấp thế, lại còn gọi đến nghĩa trang?”
Phó Quyết trao bức thư cho hắn:
“Ngươi xem.”
Tôn Luật cau mày, mở thư ra nhìn vài hàng, sắc mặt liền biến đổi:
“Người viết là ai?”
Phó Quyết đáp:
“Không đề tên, nhưng sơ bộ phỏng đoán, chính là kẻ những ngày qua hạ độc trong kinh.”
“Hạ độc…” – Tôn Luật vốn đã biết chuyện độc dược hoành hành, song chẳng ngờ kẻ đó lại cuồng ngạo đến vậy, dám nhằm thẳng Củng Vệ ty. Hắn lạnh mặt, không nói, tựa hồ đang suy tính điều gì.
Chẳng bao lâu, hắn nhìn quanh rồi bảo:
“Người khác tạm lui ra, chỉ lưu Tham đại nhân cùng Tống thiếu khanh.”
Giang Mặc, Lý Liêm cùng vài người tự nhiên lĩnh mệnh lui ra. Thích Tầm và Chu Úy cũng vội vàng rời đi. Chẳng mấy chốc, mọi người đã đứng hết ngoài trung đình. Trời về tây tà, oi bức cực điểm, ai nấy tránh vào dưới mái hiên trước cửa.
Lý Liêm nói với giọng hàm ý:
“Xem ra vụ này khó xử.”
Giang Mặc gật gù:
“Không biết Tôn chỉ huy sứ có chịu tiết lộ đôi phần nội tình hay chăng.”
“Khó lắm.” – Lý Liêm lắc đầu – “Vụ này e rằng dây dưa rộng khắp. Vị Phan đại nhân kia tất chẳng phải hạng quan tầm thường, hoặc trong án còn liên lụy những kẻ quyền cao chức trọng, nếu không, sao lại phải do Củng Vệ ty ra tay.”
Giang Mặc nhìn chằm chằm về phía cửa chính, như đang suy tư. Một lát, hắn chuyển tầm mắt sang Thích Tầm đang cùng Chu Úy và Vương Túc đứng thấp giọng bàn bạc, mày nàng nhíu chặt, hiển nhiên cũng nghĩ vụ này khó điều tra.
Giang Mặc thu hồi ánh mắt, trầm giọng:
“Nếu Củng Vệ ty không chịu phối hợp, hung thủ còn tiếp tục hạ độc, kẻ chịu khổ sẽ là dân thường trong thành. Chẳng lẽ Tôn chỉ huy sứ vẫn cố chấp sao?”
Lý Liêm liếc hắn:
“Giang giáo úy, ngươi ở Tuần Phòng Doanh, e chưa tỏ tường việc triều chính. Vụ này chỉ sợ chẳng phải một mình Tôn chỉ huy sứ định đoạt. Lại nữa, nếu thực sự dính líu sâu rộng, thì mạng dân thường… chưa chắc đã có ai đoái hoài.”
Hắn ta hạ giọng:
“Nhưng những lời này chẳng phải phần chúng ta nói. Cứ để Vương gia cùng hai vị đại nhân quyết định thôi.”
Giang Mặc mím chặt môi, không nói thêm.
Trong sảnh, Tôn Luật lên tiếng:
“Người này, Phan Tiêu Hán, chính là Diêm vận sứ Vũ Châu. Hắn nhậm chức đã gần hai năm, quản lý toàn bộ diêm vụ Vũ Châu cùng hai châu lân cận. Mà diêm vụ Vũ Châu, mỗi năm thuế vụ trọng yếu bậc nhất. Toàn Đại Chu, ba phần mười thu nhập quốc khố đều từ nơi này. Có thể hình dung địa vị của nó nặng nhường nào.”
“Hai năm qua, phần lớn quân phí phương bắc đều dựa vào ngân khố thu từ diêm vụ nơi này. Ban đầu Phan Tiêu Hán xử lý khá gọn ghẽ. Nhưng cuối năm ngoái, Hộ bộ phái Diêm vận án sát sứ – Đường Nguyên Thịnh – đến Vũ Châu thanh tra, lại phát hiện diêm chính nơi đó tham ô cực lớn. Ngân khố vốn phải có mấy trăm vạn lượng, vậy mà mở ra chỉ còn chưa đến mười vạn.”
Nghe dứt lời, sắc mặt Phó Quyết cùng hai người kia đều trầm xuống.
Từ khi lập quốc, diêm thiết là quốc sách trọng yếu của Đại Chu, chưa từng thay đổi. Dù là quyền quý hay thường dân đều chẳng thể lìa muối. Bởi vậy, thuế vụ muối mỗi năm chính là trọng bản của quốc gia. Nhất là hai vùng Lưỡng Hồ và Vũ Châu, diêm TSn sát, sản lượng cực lớn, thuế muối dồi dào. Nhưng chẳng ai ngờ, tham ô ở Vũ Châu đã đến mức độ kinh khủng ấy.
Tôn Luật giọng âm trầm, tiếp lời:
“Đường Nguyên Thịnh hồi kinh, dâng tấu chương vạch trần, khiến thánh thượng giận dữ, lập tức sai Củng Vệ ty nam hạ điều tra. Quả nhiên sau khi xét Vũ Châu diêm chính, đúng như Đường Nguyên Thịnh tố cáo. Hơn nữa, lại còn phát hiện nhiều quan viên khác cũng nhúng chàm. Ngân lượng lẽ ra tồn kho, hầu hết đều bị quan lại cùng đại diêm thương chia nhau. Chúng ta tìm được chứng cứ, liền tịch thu gia sản Phan Tiêu Hán, áp giải hắn cùng đám quan viên về kinh thẩm tra.”
Phó Quyết nhịn không được hỏi:
“Đã có chứng cứ, cớ sao đến nay vẫn chưa định án?”
Tôn Luật trầm mặc chốc lát:
“Bởi Phan Tiêu Hán không nhận tội nuốt ngân thuế.”
Phó Quyết lại hỏi:
“Vậy số ngân lượng ấy rốt cuộc biến đâu?”
Khóe môi Tôn Luật khẽ mím:
“Trong này có nội tình, chưa tiện tiết lộ. Nhưng nếu hung thủ thật vì Phan Tiêu Hán mà ra tay, thì chỉ có một khả năng —— chính là tiểu tử của hắn, Phan Nhược Ngu.”
Hắn nói tiếp:
“Hôm chúng ta tịch biện, toàn gia Phan phủ đều bị bắt, phu nhân, trưởng tử cùng trưởng nữ đều sa lưới, chỉ có tiểu tử Phan Nhược Ngu không ở nhà, lúc ấy đang ngoại học. Hẳn nghe phong thanh, nên khi chúng ta tới thư viện đã sớm cao chạy xa bay. Chúng ta cùng phủ nha Vũ Châu hợp lực truy bắt, cuối cùng vẫn không rõ tung tích. Nay ai dám mạo hiểm thiên hạ cứu Phan Tiêu Hán, tất là hắn.”
Tống Hoài Cẩn chau mày hỏi:
“Chẳng lẽ hắn cho rằng cha mình bị oan?”
Tôn Luật cười lạnh:
“Phan Tiêu Hán ngồi hai năm, ngân thuế biến mất như hư không, xử hắn thế nào cũng chẳng oan. Phan Nhược Ngu dù có chữ nghĩa, nhưng nếu kêu oan, sao phải dùng thủ đoạn tàn độc thế này?”
Hắn lại liếc phong thư trong tay, mở phong bì, giở giấy xem tỉ mỉ, song chẳng thấy gì dị thường.
“Thả người là không thể.” – Tôn Luật dứt khoát – “Các ngươi đều ở đây, hẳn sẽ sớm tìm được hung thủ. Nếu không, Củng Vệ ty cũng sẽ cùng tham dự. Hiện nay đã có manh mối gì chưa?”
Tham Văn Châu lắc đầu:
“Chưa có. Hung thủ hạ độc cực khéo, gần như không lưu lại chứng cứ tại hiện trường. Chúng ta định tra xét tỉ mỉ từng ngõ, may ra tìm được dấu vết.”
Tôn Luật nghe, biết ngay là phương pháp hao công tốn sức.
Phó Quyết bèn hỏi:
“Ngươi nghi là Phan Nhược Ngu, vậy còn điều gì khác về hắn? Phan gia xuất thân thế nào, ở kinh có cố nhân chăng?”
Tôn Luật từng tịch biện Phan phủ, tất rõ ràng, liền đáp:
“Phan Tiêu Hán vốn người Vũ Châu, mười hai năm trước đỗ tiến sĩ, sau đó làm biên tu ở Hàn Lâm viện vài năm, rồi nhập Lục bộ, từng ở Lại bộ, rồi vào Hộ bộ làm viên ngoại lang, cuối cùng lên Thị lang. Hắn xuất thân hàn môn, ở kinh không có thân thích, nhà ở Vũ Châu, lại xử lý nhiều diêm vụ, nên mới bị điều về quê làm Diêm vận sứ.
Chức ấy vốn béo bở. Tiền nhiệm bất ngờ trọng bệnh, Hộ bộ và Lại bộ tạm không có nhân tuyển, thấy hắn vốn người bản xứ, liền để thế vào. Ban đầu không có sơ hở.
Về phần Phan Nhược Ngu, tuổi hơn đôi mươi, đã đỗ cử nhân, trước kia ở ngoài dùi mài kinh sử, chuẩn bị dự kỳ Xuân vi sắp tới. Hắn từng theo cha ở kinh vài năm, từng học tại Bạch Lộc thư viện hai năm, sau đó về Vũ Châu, theo học một thư viện tại bản địa. Ở kinh thành, chắc chỉ còn vài vị sư hữu.”
Phó Quyết lại hỏi:
“Không tra xét qua?”
Tôn Luật lắc đầu:
Liếc phong thư, Tôn Luật cười lạnh:
“Chẳng ngờ hắn đã nhập kinh. Biết việc chẳng dễ xoay chuyển, bèn dùng thủ đoạn cực đoan. Vừa hay, lần này bắt được, khỏi phải truy nã lâu dài.”
Phó Quyết gật đầu:
“Vậy ta sẽ phái người đến Bạch Lộc thư viện, xem hắn thân cận cùng ai. Rồi lại đến Hộ bộ, dò xét những kẻ từng qua lại với Phan Tiêu Hán.”
Tôn Luật gật đầu, lại hỏi:
“Hôm nay, ai đưa thư?”
Tham Văn Châu lập tức sai nha sai gọi người vào. Người nọ đáp:
“Là một tiểu khất cái đem đến nha môn. Nó nói, người sai khiến là một thanh niên mặc vải thô, cách nha môn chừng trăm trượng, cho nó hai văn tiền rồi nhờ mang hộ.”
Tôn Luật hừ lạnh:
“Cũng coi như cẩn trọng. Mau gọi tiểu khất c** ** tới tra hỏi, phải khai rõ hình dạng kẻ kia. Ta đoán, tất là Phan Nhược Ngu.”
Tham Văn Châu cùng nha sai vội lĩnh mệnh.
Tôn Luật lúc này ngoảnh nhìn ra ngoài:
“Ngỗ tác có mặt, sao, lại có tử vong?”
Phó Quyết gật:
“Một lão giả đã bị độc chết.”
Nghe vậy, ánh mắt Tôn Luật càng u ám:
“Quả nhiên đã hóa cuồng ma. Ngay dưới chân thiên tử, dám dùng loại thủ đoạn ấy ép Củng Vệ ty, đúng là nằm mơ! Thư nói hai ngày thả người, vậy trong hai ngày ấy hắn sẽ không động thủ nữa. Các ngươi mau tranh thủ điều tra, nếu bắt được trong thời hạn, cũng bớt thương vong.”
Hắn trả thư lại cho Phó Quyết, đứng dậy:
“Việc đã đến đây, ta phải về Củng Vệ ty một chuyến, gặp Phan Tiêu Hán. Hắn đã cố chống mấy tháng, giờ biết con trai dùng cách này cứu mình, chẳng rõ sẽ nghĩ thế nào.”
Phó Quyết gật đầu:
“Có tin tức gì, hãy phái người đưa đến Hình bộ.”
Tôn Luật nhận lời, quay gót đi ngay.
Tham Văn Châu tiễn vài bước, nhìn hắn khuất sau đại môn, rồi mọi người mới quay lại sảnh.
Lý Liêm hỏi:
“Sao rồi? Chỉ huy sứ có nói hung thủ là ai không?”
Tham Văn Châu đáp:
“Nói có thể là tiểu tử Phan Tiêu Hán, đồng thời kể qua lai lịch hắn. Chúng ta có thể theo manh mối này mà tra.”
Rồi ông nhìn sang Phó Quyết:
“Vương gia, nay ta nên bố trí thế nào?”
Phó Quyết nói:
“Để Đại Lý Tự phái người tới Bạch Lộc thư viện, Tống thiếu khanh biết cần tra hỏi những gì. Còn chuyện sục tìm trong thành, giao cho Giang Mặc và Lý Liêm. Hễ có tin tức thì chuyển ngay tới nha môn Hình bộ.”
Mọi người đồng thanh lĩnh mệnh. Phó Quyết lại dặn:
“Trong vòng hai ngày tới có lẽ sẽ yên, phải tận lực lần theo manh mối trong hai ngày ấy, bằng không hắn rất có thể lại hạ độc.”
Giờ đã không còn sớm; việc đã phân, Tống Hoài Cẩn cùng hai người tự tản đi. Lúc rời khỏi, hắn ngoảnh sang Thích Tầm:
“Được rồi, chỗ này không cần ngươi nữa. Hoặc về nha môn, hoặc về nhà mà nghỉ, thương thế chưa lành, không cần theo nữa.”
Thích Tầm tự nhiên cáo tạ. Chẳng bao lâu, Chu Úy và Vương Túc theo Tống Hoài Cẩn rời đi.
Thích Tầm đến bằng ngựa, giờ men theo thềm mà ra. Mới bước được mấy bước, Phó Quyết gọi:
“Ngươi đợi đã.”
Không nêu tên, nàng cũng biết là gọi mình. Nàng quay lại:
“Vương gia có điều gì phân phó?”
“Về nha môn tìm tiểu khất cái kia.”
Tham Văn Châu đáp vâng, đi trước. Phó Quyết tiến đến trước mặt Thích Tầm:
“Tạ Nam Kha hôm nay có bận vụ gì không?”
Thích Tầm lắc đầu. Phó Quyết liền bảo Lâm Vi:
“Phái người mời Tạ Nam Kha đến.”
Lâm Vi dạ. Phó Quyết nhìn Thích Tầm:
“Ngươi theo ta đến nha môn.”
Thích Tầm nghĩ thầm: nàng nào phải người Hình bộ, việc cũng đã an bài ổn thỏa, sao còn bắt theo? Tuy nghĩ vậy, trên mặt không dám lộ, vẫn theo Phó Quyết ra cửa.
Lúc này nóng bức vẫn hầm hập. Thấy Thích Tầm muốn lên ngựa, Phó Quyết nói:
“Lên xe.”
Thích Tầm ngần ngại chốc lát, đành bước lên. Vào khoang an vị, Phó Quyết cũng không mở miệng. Lòng nàng nặng trĩu, rốt cuộc không nhịn được hỏi:
“Vương gia, hung thủ làm càn đến vậy… phải chăng Phan đại nhân có oan tình?”
Phó Quyết nhìn nàng nhạt giọng:
“Oan hay không còn chưa biết. Tôn Luật chưa nói rõ toàn tình. Duy có một điều chắc chắn: hắn đã hạ độc giết người, đã phạm Đại Chu luật.”
Hắn dừng một nhịp, nói thêm:
“Dẫu có oan, dùng cách ấy để kêu oan cũng chẳng đáng. Quan phủ ắt dốc sức bắt hắn; dân gian biết chuyện cũng khó mà cảm thông.”
Thích Tầm lí nhí:
“Thuộc hạ tự nhiên biết.”
Ánh mắt hắn rời khỏi nàng, tựa lưng vào vách xe, khép mắt dưỡng thần. Thấy thế, nàng cũng im lặng. Chợt Phó Quyết lại cất lời:
“Vị Phan đại nhân này là Diêm vận sứ Vũ Châu. Kho bạc diêm vụ nơi ấy thất thoát lớn. Hắn tuy không nhận tội, nhưng e chẳng có cách chứng minh trong sạch. Củng Vệ ty mấy phen nam hạ, đâu phải đi ăn không.”
Nghe đến hai chữ “Vũ Châu”, sắc mặt Thích Tầm thoáng căng. Nàng liếc hắn thăm dò, thấy hắn vẫn khép mắt, lòng mới hơi thả lỏng:
“Củng Vệ ty vài phen nam hạ, đều vì vụ này ư?”
“Cũng không hẳn.” – Phó Quyết chậm rãi – “Còn tra một án cũ.”
Dây thần kinh trong tim nàng khẽ siết. Nàng tự nhiên biết đó là vụ gì, lại càng không dám hỏi. Phó Quyết không nghe nàng đáp, vẫn nhắm mắt mà nói:
“Sao không hỏi?”
Tim nàng giật thót, bình tĩnh đáp:
“Án của Củng Vệ ty vốn cơ mật, thuộc hạ không dám vọng vấn.”
“Cũng chưa đến mức tuyệt mật.”
Giọng hắn lạnh, song là chịu nói cho nàng. Thích Tầm liền ngồi thẳng, chờ hắn kể tiếp.
“Mười mấy năm trước có loạn Dao Hoa, ngươi tất đã nghe. Trong đám tiểu bối phạm tội khi ấy, nhà kia còn sót một hậu nhân sống. Củng Vệ ty hiện nam hạ truy tung.”
Thích Tầm suýt hít mạnh một hơi. Nàng siết chặt tay áo, may mắn là hắn vẫn nhắm mắt. Nàng dè dặt hỏi:
“Nghe nói… năm đó hai nhà có người lọt lưới?”
“Củng Vệ ty lần theo tới một Dưỡng tế viện, phát hiện một người đã chết giữa bầy lưu dân trong năm thiên tai. Còn người kia thì thoát.”
Tim nàng đập dồn dập. Nàng hiểu ra: Củng Vệ ty đã nhận lầm cô gái họ Thích chết bệnh năm ấy là nàng, tưởng nàng đã bỏ mạng! Nàng căng thẳng tới nỗi chẳng dám thở mạnh, nhưng trong lòng lại mừng thầm. Nếu họ cho rằng nàng đã chết, ắt sẽ thôi lùng tìm tiểu thư họ Vệ. Chỉ là… chẳng lẽ họ đã lần được manh mối nhà Lục?
Thích Tầm lặng ngắm Phó Quyết. Những điều này hẳn do Tôn Luật nói cho hắn. Thế mà hắn lại đem kể với nàng… Nghĩ kỹ đoạn đối thoại, khởi đầu vốn là nàng hỏi chuyện Củng Vệ ty nam hạ, tuyệt chẳng phải hắn gài bẫy thử nàng. Có lẽ trong mắt hắn, việc này không đến mức cơ mật. Loạn Dao Hoa đã mười lăm năm trước; ai mà ngờ hậu nhân Lục – Vệ lại hồi kinh, còn vào nha môn làm việc, làm ngay dưới mi mắt bọn họ. Bởi thế hắn mới chẳng cố kỵ.
Nàng lấy can đảm hỏi:
“Củng Vệ ty… có lần được hành tung kẻ trốn kia không? Thuộc Hạ nghe tiếng Củng Vệ ty mắt tai khắp nơi, hễ đã muốn tìm, ắt không gì không ra.”
Đúng lúc ấy, Phó Quyết mở mắt. Phượng mục của hắn trong trẻo mà sắc lạnh, không chút mỏi mệt, giờ như lưỡi kiếm đâm thẳng vào đáy mắt nàng, khiến sống lưng nàng lạnh buốt.
“Củng Vệ ty nam hạ không kết quả, đoán bọn họ đã lẻn về kinh.” – Sắc mặt hắn bình thản, giọng điệu cũng phẳng lặng – “Giống như tiểu tử nhà họ Phan kia. Liệu họ có trở lại kinh sư, chờ thời báo thù?”
Ánh nhìn hắn như mổ xẻ lòng người, lời nói càng khiến mồ hôi lạnh rịn lưng nàng. Thì ra Củng Vệ ty đã đoán được huynh muội nhà Lục quay về kinh?!
“Thuộc hạ cho rằng… bọn họ không dám.”
Nàng cố nói tiếp:
“Tội phạm bị truy nã bao năm, sao dám trở lại dưới chân thiên tử? Khắp nơi đều là người của Củng Vệ ty và các nha môn.”
“Có khi, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất.”
Thích Tầm không dám đáp. Phó Quyết đưa mắt trên dưới, bỗng hỏi:
“Thương thế thế nào rồi?”
Nàng khẽ thở phào:
“Đỡ nhiều rồi, chắc sớm thôi sẽ khỏi phải bôi cao. Chỉ là…” – nàng đưa tay chạm bên cổ – “e là để lại sẹo.”
Phó Quyết hỏi:
“Cao lần trước bản vương đưa, đã dùng hết?”
Lần trước vì cứu Ngọc nương, mặt nàng bị rạch một đường, hắn có đưa cao trị sẹo. Nhắc mới nhớ, nàng vội nói:
“Chưa, vẫn còn. Thuộc hạ nhất thời quên mất.”
Kiếm mi hắn khẽ nhíu. Nhìn dáng nàng hồn nhiên như chẳng có chuyện gì, hắn cũng không biết có nên bực hay không. Nếu vì chuyện nhỏ này mà không vui thì lại quá vụn vặt. Hắn chỉ “ừ” một tiếng, rộng lượng bỏ qua.
Song dù bỏ qua việc ấy, trong đầu hắn lại chợt hiện ra chuyện tiếng chó sủa hôm nọ. Hắn đột nhiên hỏi:
“Bình thường ngươi có dùng hương phấn không?”
Thích Tầm ngẩn ra:
“Hương phấn? Thuộc hạ không dùng.”
Nếu không dùng hương phấn, sao hai người lại vương mùi tương tự? Chỉ có một lời giải: họ đã đến cùng một nơi. Mím chặt môi, câu định hỏi đã tới đầu lưỡi, hắn lại cố nén. Chẳng qua hắn thật khó hiểu—Giang Mặc với nàng chỉ gặp mấy lần, ngay trước mặt hắn còn chưa nói được mấy câu, cớ gì đột nhiên trở nên thân cận?
Thích Tầm thấy vẻ mặt khó đoán của hắn, không khỏi hồ nghi. Phó Quyết chỉ thấy vướng víu nơi cổ họng, bèn khép mắt lần nữa, im lặng dưỡng thần.
Thích Tầm: …
Phấn son hương liệu vốn là đồ nữ nhi, một nam nhân chinh chiến sa trường như Phó Quyết lại đột nhiên hỏi đến, quả thực kỳ quái. Thích Tầm nhìn hắn nửa ngày, thì nha môn đã tới.
Tên tiểu khất cái đưa thư đang ăn xin gần đó, núp dưới gầm cầu. Bị dẫn về nha môn, nó mặt lộ vẻ hoảng, những đứa nhỏ như vậy chẳng khác nào cỏ dại ven đường, chớ nói đến quan phủ, ngay cả nhà nào hơi có chút thân phận cũng chẳng dám chạm vào.
Đợi Tạ Nam Kha từ Đại Lý Tự tới, nha sai liền tra hỏi việc đưa thư. Tiểu khất cái run rẩy đáp:
“Là một nam nhân trẻ mặc áo vải xanh, trông chưa đến ba mươi, giống như làm lao dịch. Đưa thư cũng không nói nhiều, chỉ bảo mang đi, tiểu nhân nghĩ việc này nhẹ nhàng, lại không xa, nên nhận lời…”
Nha sai hỏi thêm về dung mạo, nó nói:
“Người ấy có đôi mày rậm, mặt mũi vuông vức, da ngăm đen, nói năng chậm rãi, giọng có chút lạ.”
Ngoài những điều ấy, nó không nhớ thêm gì. Tạ Nam Kha dựa vào miêu tả mà họa, vẽ tới năm bức tiểu khất cái mới gật gù nhận giống. Song mọi người vừa nhìn, chỉ thấy diện mạo thô phác, trang phục cũng thường tình, trên đường đâu đâu cũng có. Hơn nữa, nước da ngăm đen ấy lại càng không thể là Phan Nhược Ngư.
Phan Nhược Ngư xuất thân giàu có, phụ thân về sau quyền cao chức trọng, hắn quanh năm đọc sách dùi mài kinh sử, làm sao có làn da rám nắng? Chẳng lẽ nửa năm ngắn ngủi đã thay đổi đến vậy?
Phó Quyết ngẫm nghĩ một lát:
“Bản vương mang bức họa này đến Quốc công phủ, để Tôn chỉ huy sứ đưa cho người nhà họ Phan nhận diện. Nếu không phải, thì có lẽ là cố hữu nào khác của Phan gia.”
Lúc này trời đã ngả hoàng hôn. Phó Quyết quyết đoán:
“Các ngươi cùng ta đến đó. Nếu người nhà Phan chịu, tốt nhất là để họ vẽ dung mạo Phan Nhược Ngư. Hơn nữa, họ từng bắt trưởng nữ của Phan Tiêu Hán, có thể từ miệng nàng hỏi được điều gì. Thích Tầm, ngươi là nữ tử, đến lúc đó vào dò hỏi nàng.”
Tạ Nam Kha và Thích Tầm đồng loạt đáp lời. Cả nhóm xuất môn, Thích Tầm lại lên xe cùng Phó Quyết. Dẫu nghĩ đến Quốc công phủ khiến nàng bất an, nhưng nhớ Củng Vệ ty tưởng lầm nàng đã chết, trong lòng cũng bớt run sợ.
Xe ngựa men về phía bắc, tiến vào An Chính Phường, chẳng bao lâu đã tới ngoài Quốc công phủ.
Xuống xe, Phó Quyết bảo:
“Đừng sợ. Dẫu Củng Vệ ty thanh danh lẫy lừng, kỳ thực cũng chỉ là người thường. Chỉ kẻ phạm tội mới phải khiếp họ.”
Hắn bước xuống. Thích Tầm sững lại chốc lát, rồi vội chỉnh thần sắc, theo sau hắn.
Mấy người vừa nhập môn, quản sự thấy hắn, liền vồn vã dẫn đường:
“Thế tử vừa mới về, chắc đang ở thư phòng. Xin đi lối này…”
Đi theo hành lang uốn khúc hướng bắc, còn chưa đến thư phòng Tôn Luật, từ phía tây bắc bỗng truyền tới một trận náo động, xen lẫn tiếng kinh hô. Một tiểu nha hoàn hoảng hốt chạy ra, va phải quản sự, vội nói:
“Tiểu thư Thục Nhi phát bệnh rồi, mau tới xem!”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
“Phan Tiêu Hán, người này là ai?”
Bức thư không đề tên, không ghi danh xưng, nét chữ cũng thường tình, Phó Quyết ngẫm nghĩ hồi lâu mà vẫn không đoán ra được lai lịch.
Tham Văn Châu chau mày, bỗng nhiên con ngươi khẽ chấn động:
“Hạ quan biết người này!”
Mọi người đều nhìn về phía Tham Văn Châu. Ông ta hít sâu một hơi, nói:
“Vị Phan đại nhân này, nguyên là Thị lang Hộ bộ. Sau một năm nhậm chức, hai năm trước được điều ra khỏi kinh thành, nếu hạ quan không nhớ lầm, hẳn là được bổ nhiệm tới Vũ Châu, làm Diêm vận sứ Vũ Châu.”
“Diêm vận sứ Vũ Châu?” – Phó Quyết liền tiếp lời:
“Đầu năm nay Tôn Luật đã nam hạ, chính là để tra án Vũ Châu diêm vụ tẩu tư. Tuy án này chưa từng công khai thiên hạ, nhưng bản vương biết sự việc còn chưa phán định.”
Tống Hoài Cẩn cũng nói:
“Không sai, hồ sơ vụ án từng hai lần trình đến Đại Lý Tự, nhưng vẫn chưa đến bước luận tội, cho nên hạ quan cũng chẳng biết rõ nội tình. Hay là mời Tôn chỉ huy sứ đến một chuyến chăng?”
Phó Quyết nhìn sang Lâm Vi:
“Ngươi đến Trung Quốc công phủ một chuyến.”
Lâm Vi lĩnh mệnh mà đi. Trong sảnh tức khắc trở nên trầm trọng. Hung thủ dùng thủ đoạn hạ độc khắp thành để uy h**p quan phủ đã là quá quái lạ, nay lại kéo ra cả án do Củng Vệ ty tra xét. Ai nấy đều rõ, Củng Vệ ty trực thuộc thiên tử, chuyên xử lý những vụ đại án mà triều đình không muốn lộ sáng. Tham ô diêm vụ vốn chẳng phải hiếm lạ, nhưng đến mức để Củng Vệ ty nhúng tay, thì hẳn phải có nội tình sâu xa.
Tham Văn Châu lo lắng thưa:
“Vương gia, ngài cũng rõ, vụ án Củng Vệ ty xử lý vốn không đơn giản. Nay hung thủ uy h**p quan phủ, vậy phải làm sao? Chẳng lẽ thật sự thả người?”
Phó Quyết trầm giọng:
“Thả người tất nhiên không thể. Cho dù là Củng Vệ ty, Hình bộ, hay Đại Lý Tự và cả Kinh Kỳ Nha của ngươi, một khi tội danh đã định, sao có thể vì lời uy h**p của gian tặc mà thả? Chúng đòi thả Phan Tiêu Hán, phần nhiều là thân thuộc hoặc cố nhân của hắn, có lẽ Tôn chỉ huy sứ biết rõ.”
Thanh âm hắn vững chãi, mang theo sức mạnh trấn an. Tham Văn Châu và Tống Hoài Cẩn biết hắn cùng Tôn Luật giao hảo, liền cũng vơi bớt lo lắng.
Chờ nửa khắc, Tôn Luật đến nghĩa trang.
Vừa bước vào đã hỏi:
“Có chuyện gì mà gấp thế, lại còn gọi đến nghĩa trang?”
Phó Quyết trao bức thư cho hắn:
“Ngươi xem.”
Tôn Luật cau mày, mở thư ra nhìn vài hàng, sắc mặt liền biến đổi:
“Người viết là ai?”
Phó Quyết đáp:
“Không đề tên, nhưng sơ bộ phỏng đoán, chính là kẻ những ngày qua hạ độc trong kinh.”
“Hạ độc…” – Tôn Luật vốn đã biết chuyện độc dược hoành hành, song chẳng ngờ kẻ đó lại cuồng ngạo đến vậy, dám nhằm thẳng Củng Vệ ty. Hắn lạnh mặt, không nói, tựa hồ đang suy tính điều gì.
Chẳng bao lâu, hắn nhìn quanh rồi bảo:
“Người khác tạm lui ra, chỉ lưu Tham đại nhân cùng Tống thiếu khanh.”
Giang Mặc, Lý Liêm cùng vài người tự nhiên lĩnh mệnh lui ra. Thích Tầm và Chu Úy cũng vội vàng rời đi. Chẳng mấy chốc, mọi người đã đứng hết ngoài trung đình. Trời về tây tà, oi bức cực điểm, ai nấy tránh vào dưới mái hiên trước cửa.
Lý Liêm nói với giọng hàm ý:
“Xem ra vụ này khó xử.”
Giang Mặc gật gù:
“Không biết Tôn chỉ huy sứ có chịu tiết lộ đôi phần nội tình hay chăng.”
“Khó lắm.” – Lý Liêm lắc đầu – “Vụ này e rằng dây dưa rộng khắp. Vị Phan đại nhân kia tất chẳng phải hạng quan tầm thường, hoặc trong án còn liên lụy những kẻ quyền cao chức trọng, nếu không, sao lại phải do Củng Vệ ty ra tay.”
Giang Mặc nhìn chằm chằm về phía cửa chính, như đang suy tư. Một lát, hắn chuyển tầm mắt sang Thích Tầm đang cùng Chu Úy và Vương Túc đứng thấp giọng bàn bạc, mày nàng nhíu chặt, hiển nhiên cũng nghĩ vụ này khó điều tra.
Giang Mặc thu hồi ánh mắt, trầm giọng:
“Nếu Củng Vệ ty không chịu phối hợp, hung thủ còn tiếp tục hạ độc, kẻ chịu khổ sẽ là dân thường trong thành. Chẳng lẽ Tôn chỉ huy sứ vẫn cố chấp sao?”
Lý Liêm liếc hắn:
“Giang giáo úy, ngươi ở Tuần Phòng Doanh, e chưa tỏ tường việc triều chính. Vụ này chỉ sợ chẳng phải một mình Tôn chỉ huy sứ định đoạt. Lại nữa, nếu thực sự dính líu sâu rộng, thì mạng dân thường… chưa chắc đã có ai đoái hoài.”
Hắn ta hạ giọng:
“Nhưng những lời này chẳng phải phần chúng ta nói. Cứ để Vương gia cùng hai vị đại nhân quyết định thôi.”
Giang Mặc mím chặt môi, không nói thêm.
Trong sảnh, Tôn Luật lên tiếng:
“Người này, Phan Tiêu Hán, chính là Diêm vận sứ Vũ Châu. Hắn nhậm chức đã gần hai năm, quản lý toàn bộ diêm vụ Vũ Châu cùng hai châu lân cận. Mà diêm vụ Vũ Châu, mỗi năm thuế vụ trọng yếu bậc nhất. Toàn Đại Chu, ba phần mười thu nhập quốc khố đều từ nơi này. Có thể hình dung địa vị của nó nặng nhường nào.”
“Hai năm qua, phần lớn quân phí phương bắc đều dựa vào ngân khố thu từ diêm vụ nơi này. Ban đầu Phan Tiêu Hán xử lý khá gọn ghẽ. Nhưng cuối năm ngoái, Hộ bộ phái Diêm vận án sát sứ – Đường Nguyên Thịnh – đến Vũ Châu thanh tra, lại phát hiện diêm chính nơi đó tham ô cực lớn. Ngân khố vốn phải có mấy trăm vạn lượng, vậy mà mở ra chỉ còn chưa đến mười vạn.”
Nghe dứt lời, sắc mặt Phó Quyết cùng hai người kia đều trầm xuống.
Từ khi lập quốc, diêm thiết là quốc sách trọng yếu của Đại Chu, chưa từng thay đổi. Dù là quyền quý hay thường dân đều chẳng thể lìa muối. Bởi vậy, thuế vụ muối mỗi năm chính là trọng bản của quốc gia. Nhất là hai vùng Lưỡng Hồ và Vũ Châu, diêm TSn sát, sản lượng cực lớn, thuế muối dồi dào. Nhưng chẳng ai ngờ, tham ô ở Vũ Châu đã đến mức độ kinh khủng ấy.
Tôn Luật giọng âm trầm, tiếp lời:
“Đường Nguyên Thịnh hồi kinh, dâng tấu chương vạch trần, khiến thánh thượng giận dữ, lập tức sai Củng Vệ ty nam hạ điều tra. Quả nhiên sau khi xét Vũ Châu diêm chính, đúng như Đường Nguyên Thịnh tố cáo. Hơn nữa, lại còn phát hiện nhiều quan viên khác cũng nhúng chàm. Ngân lượng lẽ ra tồn kho, hầu hết đều bị quan lại cùng đại diêm thương chia nhau. Chúng ta tìm được chứng cứ, liền tịch thu gia sản Phan Tiêu Hán, áp giải hắn cùng đám quan viên về kinh thẩm tra.”
Phó Quyết nhịn không được hỏi:
“Đã có chứng cứ, cớ sao đến nay vẫn chưa định án?”
Tôn Luật trầm mặc chốc lát:
“Bởi Phan Tiêu Hán không nhận tội nuốt ngân thuế.”
Phó Quyết lại hỏi:
“Vậy số ngân lượng ấy rốt cuộc biến đâu?”
Khóe môi Tôn Luật khẽ mím:
“Trong này có nội tình, chưa tiện tiết lộ. Nhưng nếu hung thủ thật vì Phan Tiêu Hán mà ra tay, thì chỉ có một khả năng —— chính là tiểu tử của hắn, Phan Nhược Ngu.”
Hắn nói tiếp:
“Hôm chúng ta tịch biện, toàn gia Phan phủ đều bị bắt, phu nhân, trưởng tử cùng trưởng nữ đều sa lưới, chỉ có tiểu tử Phan Nhược Ngu không ở nhà, lúc ấy đang ngoại học. Hẳn nghe phong thanh, nên khi chúng ta tới thư viện đã sớm cao chạy xa bay. Chúng ta cùng phủ nha Vũ Châu hợp lực truy bắt, cuối cùng vẫn không rõ tung tích. Nay ai dám mạo hiểm thiên hạ cứu Phan Tiêu Hán, tất là hắn.”
Tống Hoài Cẩn chau mày hỏi:
“Chẳng lẽ hắn cho rằng cha mình bị oan?”
Tôn Luật cười lạnh:
“Phan Tiêu Hán ngồi hai năm, ngân thuế biến mất như hư không, xử hắn thế nào cũng chẳng oan. Phan Nhược Ngu dù có chữ nghĩa, nhưng nếu kêu oan, sao phải dùng thủ đoạn tàn độc thế này?”
Hắn lại liếc phong thư trong tay, mở phong bì, giở giấy xem tỉ mỉ, song chẳng thấy gì dị thường.
“Thả người là không thể.” – Tôn Luật dứt khoát – “Các ngươi đều ở đây, hẳn sẽ sớm tìm được hung thủ. Nếu không, Củng Vệ ty cũng sẽ cùng tham dự. Hiện nay đã có manh mối gì chưa?”
Tham Văn Châu lắc đầu:
“Chưa có. Hung thủ hạ độc cực khéo, gần như không lưu lại chứng cứ tại hiện trường. Chúng ta định tra xét tỉ mỉ từng ngõ, may ra tìm được dấu vết.”
Tôn Luật nghe, biết ngay là phương pháp hao công tốn sức.
Phó Quyết bèn hỏi:
“Ngươi nghi là Phan Nhược Ngu, vậy còn điều gì khác về hắn? Phan gia xuất thân thế nào, ở kinh có cố nhân chăng?”
Tôn Luật từng tịch biện Phan phủ, tất rõ ràng, liền đáp:
“Phan Tiêu Hán vốn người Vũ Châu, mười hai năm trước đỗ tiến sĩ, sau đó làm biên tu ở Hàn Lâm viện vài năm, rồi nhập Lục bộ, từng ở Lại bộ, rồi vào Hộ bộ làm viên ngoại lang, cuối cùng lên Thị lang. Hắn xuất thân hàn môn, ở kinh không có thân thích, nhà ở Vũ Châu, lại xử lý nhiều diêm vụ, nên mới bị điều về quê làm Diêm vận sứ.
Chức ấy vốn béo bở. Tiền nhiệm bất ngờ trọng bệnh, Hộ bộ và Lại bộ tạm không có nhân tuyển, thấy hắn vốn người bản xứ, liền để thế vào. Ban đầu không có sơ hở.
Về phần Phan Nhược Ngu, tuổi hơn đôi mươi, đã đỗ cử nhân, trước kia ở ngoài dùi mài kinh sử, chuẩn bị dự kỳ Xuân vi sắp tới. Hắn từng theo cha ở kinh vài năm, từng học tại Bạch Lộc thư viện hai năm, sau đó về Vũ Châu, theo học một thư viện tại bản địa. Ở kinh thành, chắc chỉ còn vài vị sư hữu.”
Phó Quyết lại hỏi:
“Không tra xét qua?”
Tôn Luật lắc đầu:
Liếc phong thư, Tôn Luật cười lạnh:
“Chẳng ngờ hắn đã nhập kinh. Biết việc chẳng dễ xoay chuyển, bèn dùng thủ đoạn cực đoan. Vừa hay, lần này bắt được, khỏi phải truy nã lâu dài.”
Phó Quyết gật đầu:
“Vậy ta sẽ phái người đến Bạch Lộc thư viện, xem hắn thân cận cùng ai. Rồi lại đến Hộ bộ, dò xét những kẻ từng qua lại với Phan Tiêu Hán.”
Tôn Luật gật đầu, lại hỏi:
“Hôm nay, ai đưa thư?”
Tham Văn Châu lập tức sai nha sai gọi người vào. Người nọ đáp:
“Là một tiểu khất cái đem đến nha môn. Nó nói, người sai khiến là một thanh niên mặc vải thô, cách nha môn chừng trăm trượng, cho nó hai văn tiền rồi nhờ mang hộ.”
Tôn Luật hừ lạnh:
“Cũng coi như cẩn trọng. Mau gọi tiểu khất c** ** tới tra hỏi, phải khai rõ hình dạng kẻ kia. Ta đoán, tất là Phan Nhược Ngu.”
Tham Văn Châu cùng nha sai vội lĩnh mệnh.
Tôn Luật lúc này ngoảnh nhìn ra ngoài:
“Ngỗ tác có mặt, sao, lại có tử vong?”
Phó Quyết gật:
“Một lão giả đã bị độc chết.”
Nghe vậy, ánh mắt Tôn Luật càng u ám:
“Quả nhiên đã hóa cuồng ma. Ngay dưới chân thiên tử, dám dùng loại thủ đoạn ấy ép Củng Vệ ty, đúng là nằm mơ! Thư nói hai ngày thả người, vậy trong hai ngày ấy hắn sẽ không động thủ nữa. Các ngươi mau tranh thủ điều tra, nếu bắt được trong thời hạn, cũng bớt thương vong.”
Hắn trả thư lại cho Phó Quyết, đứng dậy:
“Việc đã đến đây, ta phải về Củng Vệ ty một chuyến, gặp Phan Tiêu Hán. Hắn đã cố chống mấy tháng, giờ biết con trai dùng cách này cứu mình, chẳng rõ sẽ nghĩ thế nào.”
Phó Quyết gật đầu:
“Có tin tức gì, hãy phái người đưa đến Hình bộ.”
Tôn Luật nhận lời, quay gót đi ngay.
Tham Văn Châu tiễn vài bước, nhìn hắn khuất sau đại môn, rồi mọi người mới quay lại sảnh.
Lý Liêm hỏi:
“Sao rồi? Chỉ huy sứ có nói hung thủ là ai không?”
Tham Văn Châu đáp:
“Nói có thể là tiểu tử Phan Tiêu Hán, đồng thời kể qua lai lịch hắn. Chúng ta có thể theo manh mối này mà tra.”
Rồi ông nhìn sang Phó Quyết:
“Vương gia, nay ta nên bố trí thế nào?”
Phó Quyết nói:
“Để Đại Lý Tự phái người tới Bạch Lộc thư viện, Tống thiếu khanh biết cần tra hỏi những gì. Còn chuyện sục tìm trong thành, giao cho Giang Mặc và Lý Liêm. Hễ có tin tức thì chuyển ngay tới nha môn Hình bộ.”
Mọi người đồng thanh lĩnh mệnh. Phó Quyết lại dặn:
“Trong vòng hai ngày tới có lẽ sẽ yên, phải tận lực lần theo manh mối trong hai ngày ấy, bằng không hắn rất có thể lại hạ độc.”
Giờ đã không còn sớm; việc đã phân, Tống Hoài Cẩn cùng hai người tự tản đi. Lúc rời khỏi, hắn ngoảnh sang Thích Tầm:
“Được rồi, chỗ này không cần ngươi nữa. Hoặc về nha môn, hoặc về nhà mà nghỉ, thương thế chưa lành, không cần theo nữa.”
Thích Tầm tự nhiên cáo tạ. Chẳng bao lâu, Chu Úy và Vương Túc theo Tống Hoài Cẩn rời đi.
Thích Tầm đến bằng ngựa, giờ men theo thềm mà ra. Mới bước được mấy bước, Phó Quyết gọi:
“Ngươi đợi đã.”
Không nêu tên, nàng cũng biết là gọi mình. Nàng quay lại:
“Vương gia có điều gì phân phó?”
“Về nha môn tìm tiểu khất cái kia.”
Tham Văn Châu đáp vâng, đi trước. Phó Quyết tiến đến trước mặt Thích Tầm:
“Tạ Nam Kha hôm nay có bận vụ gì không?”
Thích Tầm lắc đầu. Phó Quyết liền bảo Lâm Vi:
“Phái người mời Tạ Nam Kha đến.”
Lâm Vi dạ. Phó Quyết nhìn Thích Tầm:
“Ngươi theo ta đến nha môn.”
Thích Tầm nghĩ thầm: nàng nào phải người Hình bộ, việc cũng đã an bài ổn thỏa, sao còn bắt theo? Tuy nghĩ vậy, trên mặt không dám lộ, vẫn theo Phó Quyết ra cửa.
Lúc này nóng bức vẫn hầm hập. Thấy Thích Tầm muốn lên ngựa, Phó Quyết nói:
“Lên xe.”
Thích Tầm ngần ngại chốc lát, đành bước lên. Vào khoang an vị, Phó Quyết cũng không mở miệng. Lòng nàng nặng trĩu, rốt cuộc không nhịn được hỏi:
“Vương gia, hung thủ làm càn đến vậy… phải chăng Phan đại nhân có oan tình?”
Phó Quyết nhìn nàng nhạt giọng:
“Oan hay không còn chưa biết. Tôn Luật chưa nói rõ toàn tình. Duy có một điều chắc chắn: hắn đã hạ độc giết người, đã phạm Đại Chu luật.”
Hắn dừng một nhịp, nói thêm:
“Dẫu có oan, dùng cách ấy để kêu oan cũng chẳng đáng. Quan phủ ắt dốc sức bắt hắn; dân gian biết chuyện cũng khó mà cảm thông.”
Thích Tầm lí nhí:
“Thuộc hạ tự nhiên biết.”
Ánh mắt hắn rời khỏi nàng, tựa lưng vào vách xe, khép mắt dưỡng thần. Thấy thế, nàng cũng im lặng. Chợt Phó Quyết lại cất lời:
“Vị Phan đại nhân này là Diêm vận sứ Vũ Châu. Kho bạc diêm vụ nơi ấy thất thoát lớn. Hắn tuy không nhận tội, nhưng e chẳng có cách chứng minh trong sạch. Củng Vệ ty mấy phen nam hạ, đâu phải đi ăn không.”
Nghe đến hai chữ “Vũ Châu”, sắc mặt Thích Tầm thoáng căng. Nàng liếc hắn thăm dò, thấy hắn vẫn khép mắt, lòng mới hơi thả lỏng:
“Củng Vệ ty vài phen nam hạ, đều vì vụ này ư?”
“Cũng không hẳn.” – Phó Quyết chậm rãi – “Còn tra một án cũ.”
Dây thần kinh trong tim nàng khẽ siết. Nàng tự nhiên biết đó là vụ gì, lại càng không dám hỏi. Phó Quyết không nghe nàng đáp, vẫn nhắm mắt mà nói:
“Sao không hỏi?”
Tim nàng giật thót, bình tĩnh đáp:
“Án của Củng Vệ ty vốn cơ mật, thuộc hạ không dám vọng vấn.”
“Cũng chưa đến mức tuyệt mật.”
Giọng hắn lạnh, song là chịu nói cho nàng. Thích Tầm liền ngồi thẳng, chờ hắn kể tiếp.
“Mười mấy năm trước có loạn Dao Hoa, ngươi tất đã nghe. Trong đám tiểu bối phạm tội khi ấy, nhà kia còn sót một hậu nhân sống. Củng Vệ ty hiện nam hạ truy tung.”
Thích Tầm suýt hít mạnh một hơi. Nàng siết chặt tay áo, may mắn là hắn vẫn nhắm mắt. Nàng dè dặt hỏi:
“Nghe nói… năm đó hai nhà có người lọt lưới?”
“Củng Vệ ty lần theo tới một Dưỡng tế viện, phát hiện một người đã chết giữa bầy lưu dân trong năm thiên tai. Còn người kia thì thoát.”
Tim nàng đập dồn dập. Nàng hiểu ra: Củng Vệ ty đã nhận lầm cô gái họ Thích chết bệnh năm ấy là nàng, tưởng nàng đã bỏ mạng! Nàng căng thẳng tới nỗi chẳng dám thở mạnh, nhưng trong lòng lại mừng thầm. Nếu họ cho rằng nàng đã chết, ắt sẽ thôi lùng tìm tiểu thư họ Vệ. Chỉ là… chẳng lẽ họ đã lần được manh mối nhà Lục?
Thích Tầm lặng ngắm Phó Quyết. Những điều này hẳn do Tôn Luật nói cho hắn. Thế mà hắn lại đem kể với nàng… Nghĩ kỹ đoạn đối thoại, khởi đầu vốn là nàng hỏi chuyện Củng Vệ ty nam hạ, tuyệt chẳng phải hắn gài bẫy thử nàng. Có lẽ trong mắt hắn, việc này không đến mức cơ mật. Loạn Dao Hoa đã mười lăm năm trước; ai mà ngờ hậu nhân Lục – Vệ lại hồi kinh, còn vào nha môn làm việc, làm ngay dưới mi mắt bọn họ. Bởi thế hắn mới chẳng cố kỵ.
Nàng lấy can đảm hỏi:
“Củng Vệ ty… có lần được hành tung kẻ trốn kia không? Thuộc Hạ nghe tiếng Củng Vệ ty mắt tai khắp nơi, hễ đã muốn tìm, ắt không gì không ra.”
Đúng lúc ấy, Phó Quyết mở mắt. Phượng mục của hắn trong trẻo mà sắc lạnh, không chút mỏi mệt, giờ như lưỡi kiếm đâm thẳng vào đáy mắt nàng, khiến sống lưng nàng lạnh buốt.
“Củng Vệ ty nam hạ không kết quả, đoán bọn họ đã lẻn về kinh.” – Sắc mặt hắn bình thản, giọng điệu cũng phẳng lặng – “Giống như tiểu tử nhà họ Phan kia. Liệu họ có trở lại kinh sư, chờ thời báo thù?”
Ánh nhìn hắn như mổ xẻ lòng người, lời nói càng khiến mồ hôi lạnh rịn lưng nàng. Thì ra Củng Vệ ty đã đoán được huynh muội nhà Lục quay về kinh?!
“Thuộc hạ cho rằng… bọn họ không dám.”
Nàng cố nói tiếp:
“Tội phạm bị truy nã bao năm, sao dám trở lại dưới chân thiên tử? Khắp nơi đều là người của Củng Vệ ty và các nha môn.”
“Có khi, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất.”
Thích Tầm không dám đáp. Phó Quyết đưa mắt trên dưới, bỗng hỏi:
“Thương thế thế nào rồi?”
Nàng khẽ thở phào:
“Đỡ nhiều rồi, chắc sớm thôi sẽ khỏi phải bôi cao. Chỉ là…” – nàng đưa tay chạm bên cổ – “e là để lại sẹo.”
Phó Quyết hỏi:
“Cao lần trước bản vương đưa, đã dùng hết?”
Lần trước vì cứu Ngọc nương, mặt nàng bị rạch một đường, hắn có đưa cao trị sẹo. Nhắc mới nhớ, nàng vội nói:
“Chưa, vẫn còn. Thuộc hạ nhất thời quên mất.”
Kiếm mi hắn khẽ nhíu. Nhìn dáng nàng hồn nhiên như chẳng có chuyện gì, hắn cũng không biết có nên bực hay không. Nếu vì chuyện nhỏ này mà không vui thì lại quá vụn vặt. Hắn chỉ “ừ” một tiếng, rộng lượng bỏ qua.
Song dù bỏ qua việc ấy, trong đầu hắn lại chợt hiện ra chuyện tiếng chó sủa hôm nọ. Hắn đột nhiên hỏi:
“Bình thường ngươi có dùng hương phấn không?”
Thích Tầm ngẩn ra:
“Hương phấn? Thuộc hạ không dùng.”
Nếu không dùng hương phấn, sao hai người lại vương mùi tương tự? Chỉ có một lời giải: họ đã đến cùng một nơi. Mím chặt môi, câu định hỏi đã tới đầu lưỡi, hắn lại cố nén. Chẳng qua hắn thật khó hiểu—Giang Mặc với nàng chỉ gặp mấy lần, ngay trước mặt hắn còn chưa nói được mấy câu, cớ gì đột nhiên trở nên thân cận?
Thích Tầm thấy vẻ mặt khó đoán của hắn, không khỏi hồ nghi. Phó Quyết chỉ thấy vướng víu nơi cổ họng, bèn khép mắt lần nữa, im lặng dưỡng thần.
Thích Tầm: …
Phấn son hương liệu vốn là đồ nữ nhi, một nam nhân chinh chiến sa trường như Phó Quyết lại đột nhiên hỏi đến, quả thực kỳ quái. Thích Tầm nhìn hắn nửa ngày, thì nha môn đã tới.
Tên tiểu khất cái đưa thư đang ăn xin gần đó, núp dưới gầm cầu. Bị dẫn về nha môn, nó mặt lộ vẻ hoảng, những đứa nhỏ như vậy chẳng khác nào cỏ dại ven đường, chớ nói đến quan phủ, ngay cả nhà nào hơi có chút thân phận cũng chẳng dám chạm vào.
Đợi Tạ Nam Kha từ Đại Lý Tự tới, nha sai liền tra hỏi việc đưa thư. Tiểu khất cái run rẩy đáp:
“Là một nam nhân trẻ mặc áo vải xanh, trông chưa đến ba mươi, giống như làm lao dịch. Đưa thư cũng không nói nhiều, chỉ bảo mang đi, tiểu nhân nghĩ việc này nhẹ nhàng, lại không xa, nên nhận lời…”
Nha sai hỏi thêm về dung mạo, nó nói:
“Người ấy có đôi mày rậm, mặt mũi vuông vức, da ngăm đen, nói năng chậm rãi, giọng có chút lạ.”
Ngoài những điều ấy, nó không nhớ thêm gì. Tạ Nam Kha dựa vào miêu tả mà họa, vẽ tới năm bức tiểu khất cái mới gật gù nhận giống. Song mọi người vừa nhìn, chỉ thấy diện mạo thô phác, trang phục cũng thường tình, trên đường đâu đâu cũng có. Hơn nữa, nước da ngăm đen ấy lại càng không thể là Phan Nhược Ngư.
Phan Nhược Ngư xuất thân giàu có, phụ thân về sau quyền cao chức trọng, hắn quanh năm đọc sách dùi mài kinh sử, làm sao có làn da rám nắng? Chẳng lẽ nửa năm ngắn ngủi đã thay đổi đến vậy?
Phó Quyết ngẫm nghĩ một lát:
“Bản vương mang bức họa này đến Quốc công phủ, để Tôn chỉ huy sứ đưa cho người nhà họ Phan nhận diện. Nếu không phải, thì có lẽ là cố hữu nào khác của Phan gia.”
Lúc này trời đã ngả hoàng hôn. Phó Quyết quyết đoán:
“Các ngươi cùng ta đến đó. Nếu người nhà Phan chịu, tốt nhất là để họ vẽ dung mạo Phan Nhược Ngư. Hơn nữa, họ từng bắt trưởng nữ của Phan Tiêu Hán, có thể từ miệng nàng hỏi được điều gì. Thích Tầm, ngươi là nữ tử, đến lúc đó vào dò hỏi nàng.”
Tạ Nam Kha và Thích Tầm đồng loạt đáp lời. Cả nhóm xuất môn, Thích Tầm lại lên xe cùng Phó Quyết. Dẫu nghĩ đến Quốc công phủ khiến nàng bất an, nhưng nhớ Củng Vệ ty tưởng lầm nàng đã chết, trong lòng cũng bớt run sợ.
Xe ngựa men về phía bắc, tiến vào An Chính Phường, chẳng bao lâu đã tới ngoài Quốc công phủ.
Xuống xe, Phó Quyết bảo:
“Đừng sợ. Dẫu Củng Vệ ty thanh danh lẫy lừng, kỳ thực cũng chỉ là người thường. Chỉ kẻ phạm tội mới phải khiếp họ.”
Hắn bước xuống. Thích Tầm sững lại chốc lát, rồi vội chỉnh thần sắc, theo sau hắn.
Mấy người vừa nhập môn, quản sự thấy hắn, liền vồn vã dẫn đường:
“Thế tử vừa mới về, chắc đang ở thư phòng. Xin đi lối này…”
Đi theo hành lang uốn khúc hướng bắc, còn chưa đến thư phòng Tôn Luật, từ phía tây bắc bỗng truyền tới một trận náo động, xen lẫn tiếng kinh hô. Một tiểu nha hoàn hoảng hốt chạy ra, va phải quản sự, vội nói:
“Tiểu thư Thục Nhi phát bệnh rồi, mau tới xem!”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Đánh giá:
Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Story
Chương 101: Thất Tình Khổ (2) – Tham Ô Diêm Vụ
10.0/10 từ 45 lượt.