Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Chương 99: Lục Yêu Lệnh (Hoàn) – Chó sủa lộ tung tích
206@-
Thích Tầm vừa bước vào cửa tiệm, Trương bá liền lên tiếng:
“Tiểu thư đến rồi, Giang công tử cùng Ngọc nương đã tới.”
Nàng vội vã đi thẳng về phía hậu viện:
“Hai người họ đến sớm vậy ư?”
Trương bá gật đầu, ánh mắt lướt qua cổ nàng liền biến sắc:
“Tiểu thư bị thương rồi!”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không ngại.”
Ra khỏi cửa, đi ngang qua trung đình, còn chưa kịp bước lên bậc thang, Thích Tầm đã trông thấy Giang Mặc cùng Ngọc nương ngồi trong gian sương phòng. Trong tay Ngọc nương cầm một chiếc bát sứ đầy nước, vừa nói chuyện với Giang Mặc. Giang Mặc mắt nhanh tay lẹ, là người đầu tiên phát hiện ra nàng:
“Thích Tầm tới rồi—”
Ngọc nương nhận ra, lập tức vui mừng hớn hở:
“Muội muội!”
Thích Tầm vội vã bước vào:
“Huynh trưởng, tỷ tỷ, hai người đến thật sớm.”
Ngọc nương vừa thoáng nhìn đã thấy lớp bông trắng quấn nơi cổ nàng, liền cuống quýt nắm lấy tay nàng:
“Muội muội, đây là sao? Bị thương rồi ư?”
Giang Mặc biết rõ nguyên nhân, nhưng Thích Tầm chỉ cười nhẹ:
“Lúc bắt hung thủ có sơ suất, chỉ là vết xước, tỷ tỷ đừng lo.”
Ngọc nương bán tín bán nghi:
“Vết thương ở ngay cổ thế này, chẳng lẽ do hung thủ gây ra?”
Nàng khẽ gật đầu. Ngọc nương thở dài:
“Hôm đó, bảo muội giả làm Ninh Hương, ta vốn thấy không ổn, quả nhiên khiến muội chịu thiệt. May mắn thay không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thích Tầm dịu giọng vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, an ủi:
“Tỷ tỷ chớ lo, vết thương chẳng đáng gì. Nhưng sao hôm nay tỷ lại tới sớm như vậy?”
Ngọc nương ngồi xuống bên cạnh:
“Hung thủ đã sa lưới, trong hí lâu trên dưới đều thở phào, mấy ngày này không vội chuyện diễn xuất. Ban ngày, ta vào phủ Lận đại nhân hát một trích đoạn nhỏ, đến tối thì không sắp lịch. Ta nói muốn ra ngoài mua ít đồ cúng tế Hoài An, bèn lén một mình đi ra đây.”
Thích Tầm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ánh mắt rơi vào chiếc bát trên bàn:
“Đây là thứ gì vậy?”
Trong bát tựa như nước, nhưng lẫn ít tạp chất, mùi thuốc lạ lạ, nàng ngửi mãi vẫn chưa phân biệt được. Ngọc nương đáp ngay:
“Đây là chuẩn bị cho muội và huynh trưởng!”
Thích Tầm ngơ ngác, Giang Mặc đành bật cười khổ:
“Là bùa nước đó.”
Ngọc nương liền nói:
“Ta đến chùa thắp ngọn đèn trường minh cho Hoài An, sau đó xin một lá bùa bình an. Sư phụ trong chùa bảo, đốt bùa thành tro pha nước, rắc lên người thì có thể trừ tà, tránh họa. Nghĩ tới muội và huynh trưởng thường ngày hay làm những việc nguy hiểm, hôm nay ta đặc biệt mang đến.”
Nói đến đây, nàng thở dài:
“Chỉ tiếc bùa nước đến muộn, muội đã bị thương rồi.”
Thích Tầm vốn không tin những chuyện này, song thấy Ngọc nương có lòng, cũng chẳng nỡ từ chối. Ngọc nương bèn tìm một tàu lá chuối, chấm bùa nước rắc lên người hai người, vừa rắc vừa miệng lẩm nhẩm cầu nguyện, dáng vẻ hết sức thành tâm. Sau đó nàng lại rảy thêm vào các góc trong phòng, nói rằng để Trương bá Trương thẩm ít bệnh ít tai.
Một phen bận rộn, Thích Tầm và Giang Mặc chỉ còn biết đưa mắt nhìn nhau, cười khổ bất lực.
Chẳng bao lâu, khi đã yên vị, Giang Mặc mới mở lời hỏi:
“Án này đã định chưa?”
Thích Tầm lắc đầu:
“Lưu Nguyên thương thế quá nặng, chưa thể thẩm tra. Hẳn mấy ngày tới mới có kết quả.”
Giang Mặc trầm ngâm giây lát rồi nói:
“Những ngày qua ta dò xét lại vụ án năm xưa. Lúc đó, chủ thẩm ba nhà chúng ta chính là Tôn Quân, song Tam ty lại có nhân sự khác nhau. Đại lý tự khanh và Hình bộ thượng thư khi ấy đã cáo lão, nhưng hiện tại Đại lý tự khanh Ngụy Khiêm, năm đó vốn là thiếu khanh Đại lý tự , toàn bộ đều có tham dự. Còn đương kim Hình bộ thượng thư Trịnh Hoài Hưng, năm đó là Thị lang Hình bộ, cũng am tường vụ án.”
“Hai vị này giao tình thâm hậu cùng Trung Quốc công, nhiều năm chưa từng rời bỏ chức vị, nay đã gần tuổi cáo quan, coi như phong quang lui về. Ắt hẳn họ biết rõ trong vụ án năm đó có chỗ nào sai lệch.”
Nhắc đến án cũ, Thích Tầm liền chỉnh sắc mặt:
“Hôm trước, Tôn Luật mượn hồ sơ vụ án đã trả về, ta sẽ tìm cách tra xét kỹ từng dòng, xem có nhân chứng vật chứng nào khả nghi. Nếu có thể tìm được nhân chứng năm ấy, thì có thể biết bên trong có điều sơ suất. Nếu không có người bịa lời khai giả, vụ án không thể định nhanh đến thế.”
Ngọc nương nghe vậy, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Nàng vốn chẳng giúp được gì, chỉ lo cho an nguy của hai người, càng nghĩ càng run sợ.
Giang Mặc trầm giọng:
“Có lẽ còn có chứng cứ giả.”
Thích Tầm gật đầu:
“Ta sẽ để tâm.”
Giang Mặc khẽ mím môi, giọng chậm rãi:
“Nếu không tiện, muội chớ gắng gượng. Tuy Tuần phòng doanh cách Tam pháp ty có hơi xa, nhưng ngày thường vẫn có nhiều mối quan hệ công vụ. Nếu có cơ hội, ta sẽ tìm cách được điều sang Tam pháp ty. Khi ấy muốn tra xét lại án năm xưa, hẳn sẽ thuận lợi hơn.”
Thích Tầm đáp:
“Huynh trưởng yên tâm, ta biết cách ứng đối trong nha môn.”
Giang Mặc thoáng liếc qua vết thương nơi cổ Thích Tầm, trong lòng bất giác nhớ lại những lời Phó Quyết đã nói đêm ấy. Hắn khẽ mím môi, trầm giọng dặn dò:
“Không chỉ phải giữ mình an toàn, muội còn cần tránh xa Lâm Giang Vương, Tham Văn Châu cùng bọn họ. Những người ấy đều ở ngôi cao, thường lui tới chốn triều đình, lại thân cận cùng Tôn Luật, mắt nhìn thấu suốt, sợ rằng sẽ nhận ra sơ hở.”
Thích Tầm nghe vậy, lòng hơi siết lại:
“Muội đã hiểu, huynh trưởng không cần quá lo cho muội…”
Sợ lời lẽ quá gấp gáp, Giang Mặc lại hòa giọng nói:
“Muội gọi ta là huynh trưởng, ta ắt phải giống như Vệ Trạch mà chăm sóc muội. Ba nhà chúng ta vốn thế giao, cùng nhau lớn lên. Khi ấy muội tuổi còn nhỏ, có lẽ chẳng nhớ, nhưng ta vẫn nhớ rõ ta, ca ca của muội cùng huynh trưởng Ninh gia từng dắt muội chơi đùa. Khi ấy muội vừa mới biết đi, thân còn chưa cao quá đầu gối.”
“Hai nhà cách trở nghìn dặm, ta vẫn luôn biết muội chịu nhiều khổ cực. Nay có thể gặp lại, ta lải nhải nhiều lời, cũng chỉ là vì ba chúng ta mà thôi, mong muội chớ trách.”
Nghe nhắc đến thân ca ca cùng huynh trưởng Ninh gia, nơi đáy lòng Thích Tầm thoáng dâng lên một vị chua xót.
“Muội hiểu, huynh cứ yên tâm. Những điều huynh nói, muội nhất định sẽ ghi nhớ.”
Giang Mặc chỉ nói đến đó, rồi dừng:
“Lần này, án vụ do Tuần phòng doanh cùng Hình bộ đồng quản, ta cũng biết muội bình thường xử việc ra sao. Chỉ tiếc ta cách xa, nếu không mỗi lần cùng làm việc, hẳn có thể chiếu cố muội nhiều hơn.”
Giang Mặc vốn thương xót Thích Tầm vất vả, nàng tất nhiên cũng hiểu. Nghĩ tới ý định hắn muốn điều về Tam pháp ty, nàng chần chừ một thoáng rồi nói:
“Lần này làm việc, Lâm Giang Vương đối với huynh trưởng hết mực coi trọng, có lẽ…”
“Không cần.” Giang Mặc bỗng nghiêm mặt:
“Người này vốn thân cận Tôn Luật, ta khuyên muội phải tránh xa. Ta cũng sẽ tự mình kiêng dè. Bởi một khi ba chúng ta có kẻ nào lộ diện, hai người còn lại ắt khó tránh kiếp nạn. Cho nên từ nay về sau, chúng ta gặp nhau cần giảm bớt mới là thượng sách.”
Nói đến đây, Giang Mặc lại tiếp:
“Lần này chó săn của Củng Vệ ty lục soát vô cùng lợi hại, khiến ta mở mang tầm mắt. Ngộ nhỡ một ngày nào đó chúng đụng phải ba chúng ta, chỉ cần có manh mối, tất sẽ truy đến cùng. Mà Củng Vệ ty trong kinh thành tai mắt khắp nơi, một người bại lộ, hai người còn lại cũng khó tránh khỏi, khi ấy sẽ vô cùng bất lợi.”
Hắn vừa dứt lời, Ngọc nương nối tiếp:
“Thực ra ta và Trương bá trước đó đã liên lạc, nhưng không dám vội vàng gặp mặt, nên mới chậm trễ hai tháng. Bởi hễ gặp mặt, sẽ kéo theo nhiều hệ lụy. Ngay cả khi ta vào kinh, cũng chỉ mới gặp ca ca ba lần mà thôi.”
Giang Mặc gật đầu:
“Nay ta cùng Thích Tầm từng cộng sự, dẫu có đôi câu thầm thì, người khác cũng không sinh nghi. Huống hồ muội ấy từng cứu muội, ân nghĩa như vậy, sau này nếu gặp chuyện cấp bách, muội tìm muội ấy cũng chẳng có gì đáng lạ.”
Ngọc nương ngoan ngoãn vâng dạ, Thích Tầm cũng thấy cách này thỏa đáng nhất. Một bên Trương bá nghe xong, chợt than:
“Sau lần này, chẳng biết bao giờ lão nô còn được thấy công tử cùng hai vị tiểu thư lại tề tựu. Lão đã già, chẳng giúp được gì, chỉ biết mắt nhìn công tử cùng tiểu thư bước vào hiểm cảnh, thật hổ thẹn với lão gia và phu nhân các ngài.”
Thích Tầm vội vàng lắc đầu:
“Không đâu Trương bá. Chỉ nói những năm này người vẫn luôn che chở ta, đã là ơn lớn. Huống chi năm ấy biến cố xảy ra, tuy người không theo vào Dao Hoa cung, nhưng chuyện trước sau đều hay biết, thế đã là vô cùng quý báu.”
Giang Mặc bỗng hỏi:
“Trương bá vẫn còn nhớ rõ?”
Đôi mắt đục ngầu của Trương bá thoáng hiện lên bi thương:
“Sao lại quên được? Năm đó tiết Thượng Nguyên, Kiến Chương đế như lệ thường đưa phi tần cùng hoàng tử vào Dao Hoa cung. Các vị lão gia phu nhân cũng theo, còn thiếu gia tiểu thư vì tuổi còn nhỏ đều ở lại trong phủ. Ngày mười bốn xuất phát, ngày mười lăm chính tiệc, vốn mười sáu sẽ hồi kinh. Nhưng chúng ta ở trong phủ chờ một ngày vẫn không thấy trở về. Đến ngày mười bảy, mười tám, vẫn chẳng có tin tức. Tới ngày mười chín, phủ đệ ba nhà bỗng bị Ngự lâm quân vây giám…”
“Không ai biết chuyện gì xảy ra. Mãi đến đêm hai mươi, một tiểu thái giám từng được lão gia cứu mạng liều chết báo tin về. Tin vừa đến, lão gia chỉ hạ một mệnh lệnh: tìm cách đưa các thiếu gia tiểu thư chạy thoát. Ba nhà Vệ, Lục, Ninh vốn là thế gia trăm năm ở kinh thành, tự nhiên cũng có đường đi. Chỉ một đêm, đã khẩn trương đưa các tiểu thư thiếu gia ra khỏi thành.”
Nói đến đây, giọng Trương bá nghẹn lại. Giang Mặc mặt tối sầm, thay lão nói tiếp:
“Chúng ta chia nhiều ngả mà chạy. Nhưng vụ án trong kinh định tội vô cùng mau chóng. Tội mưu hại hoàng tử, chỉ trong ngày mồng một tháng hai đã do Tam pháp ty hội thẩm định án. Đến mồng chín tháng hai, phụ mẫu cùng bá mẫu, thẩm thẩm của ta, tất thảy bị xử trảm ngoài cửa Tuyên Vũ. Ba nhà cộng lại hàng trăm nhân khẩu, đều bị tru di cửu tộc. Trong cung, Quý phi nương nương cùng Tứ hoàng tử cũng bị ban chết…”
Năm ấy Lục quý phi chính là cô mẫu của Giang Mặc. Hắn nghiến chặt răng, nhìn sang Thích Tầm:
“Ngày mồng một tháng ba, thế tử Vĩnh Tín hầu Vệ Trạch chạy đến được biên cảnh Đàn Châu, nhưng cũng bị bắt giết, thi thể đưa về kinh.”
Mi mắt Thích Tầm khẽ run, sắc môi đều trắng bệch đi. Giang Mặc lại nói:
“Mồng bảy tháng ba, thi thể thế tử Trường Túc hầu Ninh Cảnh cũng bị đưa về, khi ấy vừa trốn tới địa giới Yển Châu phía bắc…”
Hắn hít sâu một hơi:
“Những chuyện này, về sau dân gian vẫn truyền mãi. Ta còn chưa vào kinh đã nghe biết. Đáng tiếc không một ai trong chúng ta được theo vào Dao Hoa cung năm ấy, bởi vậy chẳng ai rõ bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Trong phòng lặng như tờ. Thích Tầm gượng tinh thần, lên tiếng:
“Năm đó tiến vào Dao Hoa cung không chỉ có hoàng thất, còn rất nhiều quan lại cùng thân tộc thế gia. Chỉ là, trong số ấy chẳng ai chịu vì ba nhà chúng ta mà mở miệng, hoặc giả, những kẻ biết rõ chân tướng đều đã chết cả rồi.”
Sự việc dính líu đến hoàng thất, bất kỳ suy đoán nào cũng nguy hiểm. Nàng lại nói:
“Vạn sự khởi đầu nan, chúng ta đồng tâm hiệp lực, ắt sẽ có ngày thấy được hy vọng. Nếu ta có thể cầm được bản án quyển ấy, nhiều điều ắt sẽ tìm ra đáp án.”
Nói đến chuyện cũ, bởi mang theo gánh nặng oan án của ba nhà, trong lòng ai nấy đều nặng nề. Giang Mặc nhìn thần sắc kiên định sáng ngời nơi ánh mắt Thích Tầm, trong lòng lại có chút chấn động. Hắn vốn là huynh trưởng, những lời an ủi nên là do hắn thốt ra, song Thích Tầm rõ ràng còn cứng cỏi hơn hắn tưởng. Nghĩ đến những gian nan nàng đã trải qua khi phá án, lòng hắn không khỏi dâng lên thương xót.
“Ừ, cuối cùng rồi cũng sẽ thấy hy vọng.”
Khi ấy đã muộn, ba người vẫn chưa dùng bữa tối. Trương thẩm bèn dọn lên mấy món gia thường. Trong lúc ăn, bầu không khí mới phần nào hòa dịu. Đợi dùng xong cơm, sắc trời đã khuya, ba người đành phải cáo từ. Trương bá chuẩn bị cho mỗi người một gói bánh điểm tâm. Giang Mặc e rằng dễ lộ sơ hở, liền khéo từ chối, chỉ còn Thích Tầm cùng Ngọc nương mang theo điểm tâm mà đi.
…
“Chủ tử, chúng ta còn phải chờ nữa chăng?”
Cỗ xe ngựa dừng nơi góc phố. Lâm Vi ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa nhà Thích Tầm. Thời gian trôi qua đã gần một canh giờ, mà nàng vẫn chưa về. Nàng lại đang mang thương tích, hôm nay chẳng có công vụ gì, một cô nương còn chưa hồi phủ, rốt cuộc đi đâu?
Trong xe ngựa, hòm thuốc tỏa ra mùi dược hương nhàn nhạt. Phó Quyết ngồi ngay ngắn, nét mặt lạnh lùng, ngón tay lặng lẽ vuốt qua vết sẹo nơi đốt ngón. Tính hắn vốn kiên nhẫn, song mới đợi một canh giờ mà đã cảm thấy bị mài mòn, mày kiếm chau chặt lại. Ngay lúc hắn sắp hết kiên nhẫn, thì trên con phố dài chợt hiện ra một bóng người.
Thích Tầm tay xách gói bánh, thảnh thơi đi về cửa nhà. Lâm Vi khẽ reo:
“Thích cô nương đã về rồi!”
Phó Quyết giọng lạnh:
“Đánh xe qua đó, nói là chúng ta vừa đến.”
Lâm Vi tuân lệnh, giục ngựa tiến lên. Xe vừa dừng trước cửa, Thích Tầm cũng vừa tới nơi. Nàng thoáng thấy Lâm Vi, gương mặt chợt biến sắc, nhưng nhanh chóng nở nụ cười:
“Lâm thị vệ?”
Lâm Vi khẽ gật, chỉ vào trong xe:
“Vương gia cũng tới.”
Trong lòng Thích Tầm thoáng dấy lên cảm giác như bị bắt quả tang, song vẫn cố giữ vẻ bình thản, giả bộ mừng rỡ:
“Vương gia cũng tới ư?”
Lâm Vi theo lệnh Phó Quyết mà đáp:
“Chúng ta vừa mới đến, chẳng hay Thích cô nương đi đâu về?”
Ánh mắt Thích Tầm khẽ dao động, giơ gói điểm tâm lên:
“Ta đi mua chút bánh.”
Lời vừa dứt, Phó Quyết đã vén màn xe. Thích Tầm vội hành lễ. Hắn đảo mắt nhìn nàng một lượt, lại liếc sang gói điểm tâm trên tay:
“Loại điểm tâm nào mà phải đi mua tận khuya thế này?”
Thích Tầm vội mở gói giấy:
“Điểm tâm chỗ này ngon lắm, vương gia có muốn nếm thử chăng?”
Bánh đã nguội lạnh, song hương thơm vẫn còn. Nàng hai tay dâng đến cửa sổ xe, đôi mắt đen trắng phân minh mang theo chút mong chờ. Đối diện ánh mắt ấy, bao nhiêu hỏa khí trong lòng Phó Quyết cũng khó phát tác. Hắn không nhận bánh, chỉ xoay người lấy hòm thuốc ra:
“Thuốc đưa ngươi, vết thương đã đỡ chưa?”
Thích Tầm vội vàng gói lại điểm tâm, tay chân lóng ngóng đón lấy hòm thuốc:
“Khá hơn nhiều rồi, dường như đã kết vảy.”
“Ừm. Hôm nay đã thẩm tra Lưu Nguyên, ngày mai ngươi đến nha môn chuẩn bị văn bản định án.”
Thích Tầm lập tức vâng lời, rồi chợt nghĩ hắn đã đích thân mang thuốc tới tận cửa, liền lễ phép mời:
“Vương gia có muốn vào trong uống chén trà?”
Càng nhiệt tình, lại càng gợi sự khả nghi. Phó Quyết đưa mắt nhìn nàng, thần sắc khó dò, đoạn lạnh nhạt nói:
“Không cần, còn có công vụ, ta đi trước.”
Nghe vậy, trong lòng Thích Tầm nhẹ nhõm, song nét thở phào kia lọt hết vào mắt hắn. Trong ngực lập tức nghẹn một khối uất khí: hóa ra chẳng những trong lời lẽ luôn né tránh, mà cả lời mời này cũng chỉ là khách sáo ngoài miệng.
Ánh mắt hắn lại quét qua gói điểm tâm, dặn Lâm Vi:
“Hồi vương phủ.”
Lâm Vi lập tức kéo cương. Thích Tầm đứng bên liền nói:
“Đa tạ vương gia đích thân đưa thuốc, thuộc hạ ngày mai sẽ sớm đến nha môn Hình bộ.”
Phó Quyết không đáp, buông màn xe. Cỗ xe chẳng mấy chốc khuất hẳn nơi đầu phố.
Thích Tầm vốn có chột dạ, chỉ thấy hắn thái độ khác thường nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Vào đến sân, nàng mới dài hơi thở phào: may thay hắn chỉ vừa tới, nếu đến sớm hơn, thật không biết phải nói thế nào!
…
Hồi phủ, Phó Quyết gọi Lâm Vi vào thư phòng:
“Việc tra cửa hiệu lần trước, thế nào rồi?”
“Không phát hiện điều gì khác lạ.” Lâm Vi nghi hoặc: “Cửa tiệm là của một đôi lão nhân, đều ngoài năm mươi, nam chủ nhân tên Trương Huân, thê tử họ Hạ, bốn năm trước mới mở quán điểm tâm. Bánh bán ra không quý giá, nhưng mùi vị ngon, nên tại khu phố phía nam cũng khá có tiếng. Họ đều là dân bản xứ.”
Phó Quyết trầm ngâm. Lâm Vi lại nói:
“Thích cô nương nhập kinh đã gần năm năm, tất nhiên quen biết không ít người. Có lẽ đôi vợ chồng này là nàng quen sau? Nhưng hai người này chưa từng dính dáng án vụ.”
Phó Quyết lắc đầu:
“Tạm thời không cần tra.”
Lâm Vi không rõ nguyên do, đành thôi.
…
Sáng hôm sau, Phó Quyết tới nha môn Hình bộ. Không ngờ đã có kẻ đến trước hắn. Thích Tầm đứng chờ nơi trung đình, đang nói chuyện cùng một tiểu lại. Vừa trông thấy hắn, hai người cùng tiến đến hành lễ.
Phó Quyết vừa vào hậu đường vừa nói:
“Đến sớm vậy ư?”
Thích Tầm đi theo sau lưng hắn:
“Không biết Lưu Nguyên khai ra thế nào, thuộc hạ chỉ lo bản nghiệm trạng lần trước có chỗ sơ sót.”
Vào hậu đường, Phó Quyết đưa cho nàng một quyển hồ sơ:
“Lời khai đều ở trong này.”
Thích Tầm mở ra xem, rất nhanh liền chau đôi mày liễu:
“Hắn nghe người khác nói Lưu Ninh Hương chỉ hát một năm, liền ngờ rằng có kẻ làm ảnh hưởng đến nàng ấy?”
Phó Quyết gật đầu:
“Ban chủ hí lâu muốn nâng cao giá trị của Lưu Ninh Hương, bèn tuyên rằng đó là năm cuối nàng ấy lên đài hát. Hắn nghe xong, tự nhiên phẫn nộ. Ban đầu chỉ cho rằng là Viên Vọng Sơn dọa nàng sợ, mới tìm y báo thù. Sau lại phát hiện túi hương hắn tặng được Khang Hoài An đeo bên người, bèn khẳng định là Lưu Ninh Hương cùng người tư thông nên mới chẳng thể ca hát nữa. Hận ý trong lòng càng sâu, mới nảy sinh sát niệm.”
Thích Tầm vừa đọc lời khai vừa nói:
“Hắn theo dõi mấy nhạc công trong hí lâu, sau khi xác định Khang Hoài An, liền tìm cách kết giao, rồi dùng mấy quyển phổ nhạc để làm mồi nhử…”
“Đúng vậy. Khang Hoài An khi ấy vì khúc mới mà khổ não, nghe hắn bằng lòng nhượng lại vài quyển phổ nhạc, tất nhiên vui vẻ nhận. Nào ngờ một lần hẹn ước, lại vĩnh viễn mất mạng.”
Thích Tầm xem kỹ lời khai về thủ pháp gây án, quả nhiên không khác suy đoán của nàng bao nhiêu. Lưu Nguyên còn khai ra mấy chỗ vứt xác mà trước đó chưa tìm thấy.
Phó Quyết biết nàng quan tâm điều gì, liền nói:
“Những nơi đó ta đã để Lý Liêm mang người đến lục soát, quả thực tìm được vài đoạn xương, chỉ là các thi thể khác đã hư thối, hoặc bị dã thú tha đi, chẳng thể nhận dạng. Những đoạn xương đều đặt ở phòng bên, lát nữa ngươi qua xem, đợi án này định, sẽ cho người của Trường Phúc hí lâu đưa thi hài về an táng.”
Nói rồi hắn lại tiếp:
“Án này sẽ sớm định. Sứ thần hòa nghị chẳng bao lâu sẽ nhập kinh, trước đó Lưu Nguyên sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.”
Nhắc đến Khang Hoài An, lòng Thích Tầm thở dài. Cái chết của Lưu Nguyên là tất yếu, chờ hắn đầu rơi xuống đất, cũng coi như an ủi chút ít cho hương hồn Khang Hoài An.
Đang nghĩ, bên ngoài Lâm Vi bẩm báo:
“Vương gia, người của Tuần phòng doanh đến trả lại chó săn của Củng Vệ ty.”
Lời vừa dứt, vài tiếng chó sủa vang lên ngoài sân. Phó Quyết đứng dậy ra cửa, Thích Tầm nhìn thoáng ra ngoài, dè dặt đứng nguyên chỗ.
Bên ngoài, Giang Mặc đi trước, dẫn mấy sai dịch Tuần phòng doanh, tay dắt chó săn chờ lệnh. Thấy Phó Quyết ra, mọi người đồng loạt hành lễ.
Phó Quyết bảo:
“Cột dây vào cọc, lát nữa người Củng Vệ ty sẽ dắt về. Các ngươi vất vả rồi, giờ quay lại doanh lo việc đi.”
Giang Mặc lĩnh mệnh, cáo từ dẫn người rời đi. Song lúc hắn đi cuối cùng ngang qua lũ chó, vốn đang yên lặng, bỗng đồng loạt sủa dữ dội về phía hắn. Giang Mặc hơi cau mày, cũng không lấy làm sợ hãi, chỉ lẩm bẩm vài câu rồi thẳng bước ra ngoài.
Lâm Vi quay lại nói:
“Lạ thật, không biết sao hôm nay Giang giáo úy lại chọc giận chó săn. Nghe hắn nói, dọc đường đến đây cũng bị chúng sủa không dứt.”
Thích Tầm lúc này mới đi đến cửa, nhìn theo thì Giang Mặc đã đi xa, trong lòng hồ nghi. Nàng vừa quay lại, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Phó Quyết. Trong lòng nàng vốn có tật, nên chẳng dám lộ ra quá nhiều quan tâm đến Giang Mặc.
Đúng lúc ấy, Tôn Luật dẫn người của Củng Vệ ty vào hậu viện. Hôm nay hắn mặc thường phục, tay phe phẩy chiếc quạt xếp. Nhìn thấy hắn, tim Thích Tầm bất giác siết lại.
Tôn Luật liếc chó săn, cất giọng:
“Vậy là án đã định rồi?”
Lâm Vi và Thích Tầm đều hành lễ. Phó Quyết đáp:
“Đã định. Những chó săn này không còn cần nữa, ngươi bảo người dắt về đi.”
Tôn Luật ra lệnh cho thủ hạ, còn mình thì bước vào trong đường. Trước khi vào, Phó Quyết dặn Thích Tầm:
“Ngươi sang tiền viện giao nghiệm trạng cho Triệu chủ bạ rồi về được.”
Thích Tầm vội đáp:
“Vâng,Thuộc Hạ xin phép quay về Đại Lý Tự điểm danh.”
Phó Quyết gật đầu, cùng Tôn Luật đi vào đường. Thích Tầm nhanh chóng bước ra tiền viện. Nhưng vừa ngang qua mấy con chó, chúng bỗng nhao nhao sủa vang về phía nàng. Động tĩnh khiến nàng giật mình, Phó Quyết trong nhà nghe thấy, liền lập tức quay ra. Thấy nàng may mắn né kịp, hắn mới khẽ thở ra.
Thích Tầm cũng chẳng ngờ lũ chó bỗng nổi cơn, song nghĩ mình là người lạ, cũng không để tâm quá. Bóng nàng chẳng mấy chốc đã khuất trong ngõ hẹp.
Phó Quyết còn đứng nơi sân, Tôn Luật thấy thế, cười cợt:
“Chớ lo. Chó săn này mũi thính, hẳn là trên người vị ngỗ tác cô nương kia dính thứ mùi lạ. Có khi là mùi phấn hương nữ nhi cũng nên—”
Nghe vậy, Phó Quyết khẽ hít một hơi, còn nghiêng đầu ngửi nơi vạt áo mình.
Tôn Luật thấy thế liền cười:
“Không đến nỗi đâu. Các ngươi mới đứng với nhau chốc lát, sao dính được. Trừ phi… hai người từng cùng một chỗ, lại vô cùng thân mật, thì may ra mới có khả năng.”
Câu nói nửa đùa nửa thật ấy, Phó Quyết không hề đáp lời. Lưng hắn căng thẳng, thẳng dần lên, rất lâu vẫn không quay đầu lại.
Ngay lúc ấy, phía sau bỗng có người bước vội. Qua vai hắn, Tôn Luật trông thấy Lý Liêm thần sắc căng thẳng đi vào hậu viện. Y hành lễ vội vàng, nói ngay:
“Vương gia, hạ quan đến là để bẩm mấy án kỳ quái.”
Tôn Luật cũng bước ra cửa, hỏi:
“Án gì kỳ quái?”
Lý Liêm thấy có mặt Tôn Luật, càng không dám sơ sót, vội vàng nói nhanh:
“Trong thành, chỉ bảy ngày mà xảy ra ba vụ đầu độc giếng nước. Độc dược hạ vào giếng là thứ kịch độc chí mạng, đã có hơn ba mươi người trúng độc, trong đó ba người nguy kịch, sống chết khó đoán—”
Phó Quyết trầm giọng:
“Đầu độc giếng nước?”
Lý Liêm gật đầu:
“Đúng vậy. Hơn nữa, một vụ trong số đó xảy ra ngay sau hẻm của xưởng nhuộm gấm.”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Thích Tầm vừa bước vào cửa tiệm, Trương bá liền lên tiếng:
“Tiểu thư đến rồi, Giang công tử cùng Ngọc nương đã tới.”
Nàng vội vã đi thẳng về phía hậu viện:
“Hai người họ đến sớm vậy ư?”
Trương bá gật đầu, ánh mắt lướt qua cổ nàng liền biến sắc:
“Tiểu thư bị thương rồi!”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không ngại.”
Ra khỏi cửa, đi ngang qua trung đình, còn chưa kịp bước lên bậc thang, Thích Tầm đã trông thấy Giang Mặc cùng Ngọc nương ngồi trong gian sương phòng. Trong tay Ngọc nương cầm một chiếc bát sứ đầy nước, vừa nói chuyện với Giang Mặc. Giang Mặc mắt nhanh tay lẹ, là người đầu tiên phát hiện ra nàng:
“Thích Tầm tới rồi—”
Ngọc nương nhận ra, lập tức vui mừng hớn hở:
“Muội muội!”
Thích Tầm vội vã bước vào:
“Huynh trưởng, tỷ tỷ, hai người đến thật sớm.”
Ngọc nương vừa thoáng nhìn đã thấy lớp bông trắng quấn nơi cổ nàng, liền cuống quýt nắm lấy tay nàng:
“Muội muội, đây là sao? Bị thương rồi ư?”
Giang Mặc biết rõ nguyên nhân, nhưng Thích Tầm chỉ cười nhẹ:
“Lúc bắt hung thủ có sơ suất, chỉ là vết xước, tỷ tỷ đừng lo.”
Ngọc nương bán tín bán nghi:
“Vết thương ở ngay cổ thế này, chẳng lẽ do hung thủ gây ra?”
Nàng khẽ gật đầu. Ngọc nương thở dài:
“Hôm đó, bảo muội giả làm Ninh Hương, ta vốn thấy không ổn, quả nhiên khiến muội chịu thiệt. May mắn thay không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thích Tầm dịu giọng vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, an ủi:
“Tỷ tỷ chớ lo, vết thương chẳng đáng gì. Nhưng sao hôm nay tỷ lại tới sớm như vậy?”
Ngọc nương ngồi xuống bên cạnh:
“Hung thủ đã sa lưới, trong hí lâu trên dưới đều thở phào, mấy ngày này không vội chuyện diễn xuất. Ban ngày, ta vào phủ Lận đại nhân hát một trích đoạn nhỏ, đến tối thì không sắp lịch. Ta nói muốn ra ngoài mua ít đồ cúng tế Hoài An, bèn lén một mình đi ra đây.”
Thích Tầm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ánh mắt rơi vào chiếc bát trên bàn:
“Đây là thứ gì vậy?”
Trong bát tựa như nước, nhưng lẫn ít tạp chất, mùi thuốc lạ lạ, nàng ngửi mãi vẫn chưa phân biệt được. Ngọc nương đáp ngay:
“Đây là chuẩn bị cho muội và huynh trưởng!”
Thích Tầm ngơ ngác, Giang Mặc đành bật cười khổ:
“Là bùa nước đó.”
Ngọc nương liền nói:
“Ta đến chùa thắp ngọn đèn trường minh cho Hoài An, sau đó xin một lá bùa bình an. Sư phụ trong chùa bảo, đốt bùa thành tro pha nước, rắc lên người thì có thể trừ tà, tránh họa. Nghĩ tới muội và huynh trưởng thường ngày hay làm những việc nguy hiểm, hôm nay ta đặc biệt mang đến.”
Nói đến đây, nàng thở dài:
“Chỉ tiếc bùa nước đến muộn, muội đã bị thương rồi.”
Thích Tầm vốn không tin những chuyện này, song thấy Ngọc nương có lòng, cũng chẳng nỡ từ chối. Ngọc nương bèn tìm một tàu lá chuối, chấm bùa nước rắc lên người hai người, vừa rắc vừa miệng lẩm nhẩm cầu nguyện, dáng vẻ hết sức thành tâm. Sau đó nàng lại rảy thêm vào các góc trong phòng, nói rằng để Trương bá Trương thẩm ít bệnh ít tai.
Một phen bận rộn, Thích Tầm và Giang Mặc chỉ còn biết đưa mắt nhìn nhau, cười khổ bất lực.
Chẳng bao lâu, khi đã yên vị, Giang Mặc mới mở lời hỏi:
“Án này đã định chưa?”
Thích Tầm lắc đầu:
“Lưu Nguyên thương thế quá nặng, chưa thể thẩm tra. Hẳn mấy ngày tới mới có kết quả.”
Giang Mặc trầm ngâm giây lát rồi nói:
“Những ngày qua ta dò xét lại vụ án năm xưa. Lúc đó, chủ thẩm ba nhà chúng ta chính là Tôn Quân, song Tam ty lại có nhân sự khác nhau. Đại lý tự khanh và Hình bộ thượng thư khi ấy đã cáo lão, nhưng hiện tại Đại lý tự khanh Ngụy Khiêm, năm đó vốn là thiếu khanh Đại lý tự , toàn bộ đều có tham dự. Còn đương kim Hình bộ thượng thư Trịnh Hoài Hưng, năm đó là Thị lang Hình bộ, cũng am tường vụ án.”
“Hai vị này giao tình thâm hậu cùng Trung Quốc công, nhiều năm chưa từng rời bỏ chức vị, nay đã gần tuổi cáo quan, coi như phong quang lui về. Ắt hẳn họ biết rõ trong vụ án năm đó có chỗ nào sai lệch.”
Nhắc đến án cũ, Thích Tầm liền chỉnh sắc mặt:
“Hôm trước, Tôn Luật mượn hồ sơ vụ án đã trả về, ta sẽ tìm cách tra xét kỹ từng dòng, xem có nhân chứng vật chứng nào khả nghi. Nếu có thể tìm được nhân chứng năm ấy, thì có thể biết bên trong có điều sơ suất. Nếu không có người bịa lời khai giả, vụ án không thể định nhanh đến thế.”
Ngọc nương nghe vậy, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Nàng vốn chẳng giúp được gì, chỉ lo cho an nguy của hai người, càng nghĩ càng run sợ.
Giang Mặc trầm giọng:
“Có lẽ còn có chứng cứ giả.”
Thích Tầm gật đầu:
“Ta sẽ để tâm.”
Giang Mặc khẽ mím môi, giọng chậm rãi:
“Nếu không tiện, muội chớ gắng gượng. Tuy Tuần phòng doanh cách Tam pháp ty có hơi xa, nhưng ngày thường vẫn có nhiều mối quan hệ công vụ. Nếu có cơ hội, ta sẽ tìm cách được điều sang Tam pháp ty. Khi ấy muốn tra xét lại án năm xưa, hẳn sẽ thuận lợi hơn.”
Thích Tầm đáp:
“Huynh trưởng yên tâm, ta biết cách ứng đối trong nha môn.”
Giang Mặc thoáng liếc qua vết thương nơi cổ Thích Tầm, trong lòng bất giác nhớ lại những lời Phó Quyết đã nói đêm ấy. Hắn khẽ mím môi, trầm giọng dặn dò:
“Không chỉ phải giữ mình an toàn, muội còn cần tránh xa Lâm Giang Vương, Tham Văn Châu cùng bọn họ. Những người ấy đều ở ngôi cao, thường lui tới chốn triều đình, lại thân cận cùng Tôn Luật, mắt nhìn thấu suốt, sợ rằng sẽ nhận ra sơ hở.”
Thích Tầm nghe vậy, lòng hơi siết lại:
“Muội đã hiểu, huynh trưởng không cần quá lo cho muội…”
Sợ lời lẽ quá gấp gáp, Giang Mặc lại hòa giọng nói:
“Muội gọi ta là huynh trưởng, ta ắt phải giống như Vệ Trạch mà chăm sóc muội. Ba nhà chúng ta vốn thế giao, cùng nhau lớn lên. Khi ấy muội tuổi còn nhỏ, có lẽ chẳng nhớ, nhưng ta vẫn nhớ rõ ta, ca ca của muội cùng huynh trưởng Ninh gia từng dắt muội chơi đùa. Khi ấy muội vừa mới biết đi, thân còn chưa cao quá đầu gối.”
“Hai nhà cách trở nghìn dặm, ta vẫn luôn biết muội chịu nhiều khổ cực. Nay có thể gặp lại, ta lải nhải nhiều lời, cũng chỉ là vì ba chúng ta mà thôi, mong muội chớ trách.”
Nghe nhắc đến thân ca ca cùng huynh trưởng Ninh gia, nơi đáy lòng Thích Tầm thoáng dâng lên một vị chua xót.
“Muội hiểu, huynh cứ yên tâm. Những điều huynh nói, muội nhất định sẽ ghi nhớ.”
Giang Mặc chỉ nói đến đó, rồi dừng:
“Lần này, án vụ do Tuần phòng doanh cùng Hình bộ đồng quản, ta cũng biết muội bình thường xử việc ra sao. Chỉ tiếc ta cách xa, nếu không mỗi lần cùng làm việc, hẳn có thể chiếu cố muội nhiều hơn.”
Giang Mặc vốn thương xót Thích Tầm vất vả, nàng tất nhiên cũng hiểu. Nghĩ tới ý định hắn muốn điều về Tam pháp ty, nàng chần chừ một thoáng rồi nói:
“Lần này làm việc, Lâm Giang Vương đối với huynh trưởng hết mực coi trọng, có lẽ…”
“Không cần.” Giang Mặc bỗng nghiêm mặt:
“Người này vốn thân cận Tôn Luật, ta khuyên muội phải tránh xa. Ta cũng sẽ tự mình kiêng dè. Bởi một khi ba chúng ta có kẻ nào lộ diện, hai người còn lại ắt khó tránh kiếp nạn. Cho nên từ nay về sau, chúng ta gặp nhau cần giảm bớt mới là thượng sách.”
Nói đến đây, Giang Mặc lại tiếp:
“Lần này chó săn của Củng Vệ ty lục soát vô cùng lợi hại, khiến ta mở mang tầm mắt. Ngộ nhỡ một ngày nào đó chúng đụng phải ba chúng ta, chỉ cần có manh mối, tất sẽ truy đến cùng. Mà Củng Vệ ty trong kinh thành tai mắt khắp nơi, một người bại lộ, hai người còn lại cũng khó tránh khỏi, khi ấy sẽ vô cùng bất lợi.”
Hắn vừa dứt lời, Ngọc nương nối tiếp:
“Thực ra ta và Trương bá trước đó đã liên lạc, nhưng không dám vội vàng gặp mặt, nên mới chậm trễ hai tháng. Bởi hễ gặp mặt, sẽ kéo theo nhiều hệ lụy. Ngay cả khi ta vào kinh, cũng chỉ mới gặp ca ca ba lần mà thôi.”
Giang Mặc gật đầu:
“Nay ta cùng Thích Tầm từng cộng sự, dẫu có đôi câu thầm thì, người khác cũng không sinh nghi. Huống hồ muội ấy từng cứu muội, ân nghĩa như vậy, sau này nếu gặp chuyện cấp bách, muội tìm muội ấy cũng chẳng có gì đáng lạ.”
Ngọc nương ngoan ngoãn vâng dạ, Thích Tầm cũng thấy cách này thỏa đáng nhất. Một bên Trương bá nghe xong, chợt than:
“Sau lần này, chẳng biết bao giờ lão nô còn được thấy công tử cùng hai vị tiểu thư lại tề tựu. Lão đã già, chẳng giúp được gì, chỉ biết mắt nhìn công tử cùng tiểu thư bước vào hiểm cảnh, thật hổ thẹn với lão gia và phu nhân các ngài.”
Thích Tầm vội vàng lắc đầu:
“Không đâu Trương bá. Chỉ nói những năm này người vẫn luôn che chở ta, đã là ơn lớn. Huống chi năm ấy biến cố xảy ra, tuy người không theo vào Dao Hoa cung, nhưng chuyện trước sau đều hay biết, thế đã là vô cùng quý báu.”
Giang Mặc bỗng hỏi:
“Trương bá vẫn còn nhớ rõ?”
Đôi mắt đục ngầu của Trương bá thoáng hiện lên bi thương:
“Sao lại quên được? Năm đó tiết Thượng Nguyên, Kiến Chương đế như lệ thường đưa phi tần cùng hoàng tử vào Dao Hoa cung. Các vị lão gia phu nhân cũng theo, còn thiếu gia tiểu thư vì tuổi còn nhỏ đều ở lại trong phủ. Ngày mười bốn xuất phát, ngày mười lăm chính tiệc, vốn mười sáu sẽ hồi kinh. Nhưng chúng ta ở trong phủ chờ một ngày vẫn không thấy trở về. Đến ngày mười bảy, mười tám, vẫn chẳng có tin tức. Tới ngày mười chín, phủ đệ ba nhà bỗng bị Ngự lâm quân vây giám…”
“Không ai biết chuyện gì xảy ra. Mãi đến đêm hai mươi, một tiểu thái giám từng được lão gia cứu mạng liều chết báo tin về. Tin vừa đến, lão gia chỉ hạ một mệnh lệnh: tìm cách đưa các thiếu gia tiểu thư chạy thoát. Ba nhà Vệ, Lục, Ninh vốn là thế gia trăm năm ở kinh thành, tự nhiên cũng có đường đi. Chỉ một đêm, đã khẩn trương đưa các tiểu thư thiếu gia ra khỏi thành.”
Nói đến đây, giọng Trương bá nghẹn lại. Giang Mặc mặt tối sầm, thay lão nói tiếp:
“Chúng ta chia nhiều ngả mà chạy. Nhưng vụ án trong kinh định tội vô cùng mau chóng. Tội mưu hại hoàng tử, chỉ trong ngày mồng một tháng hai đã do Tam pháp ty hội thẩm định án. Đến mồng chín tháng hai, phụ mẫu cùng bá mẫu, thẩm thẩm của ta, tất thảy bị xử trảm ngoài cửa Tuyên Vũ. Ba nhà cộng lại hàng trăm nhân khẩu, đều bị tru di cửu tộc. Trong cung, Quý phi nương nương cùng Tứ hoàng tử cũng bị ban chết…”
Năm ấy Lục quý phi chính là cô mẫu của Giang Mặc. Hắn nghiến chặt răng, nhìn sang Thích Tầm:
“Ngày mồng một tháng ba, thế tử Vĩnh Tín hầu Vệ Trạch chạy đến được biên cảnh Đàn Châu, nhưng cũng bị bắt giết, thi thể đưa về kinh.”
Mi mắt Thích Tầm khẽ run, sắc môi đều trắng bệch đi. Giang Mặc lại nói:
“Mồng bảy tháng ba, thi thể thế tử Trường Túc hầu Ninh Cảnh cũng bị đưa về, khi ấy vừa trốn tới địa giới Yển Châu phía bắc…”
Hắn hít sâu một hơi:
“Những chuyện này, về sau dân gian vẫn truyền mãi. Ta còn chưa vào kinh đã nghe biết. Đáng tiếc không một ai trong chúng ta được theo vào Dao Hoa cung năm ấy, bởi vậy chẳng ai rõ bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Trong phòng lặng như tờ. Thích Tầm gượng tinh thần, lên tiếng:
“Năm đó tiến vào Dao Hoa cung không chỉ có hoàng thất, còn rất nhiều quan lại cùng thân tộc thế gia. Chỉ là, trong số ấy chẳng ai chịu vì ba nhà chúng ta mà mở miệng, hoặc giả, những kẻ biết rõ chân tướng đều đã chết cả rồi.”
Sự việc dính líu đến hoàng thất, bất kỳ suy đoán nào cũng nguy hiểm. Nàng lại nói:
“Vạn sự khởi đầu nan, chúng ta đồng tâm hiệp lực, ắt sẽ có ngày thấy được hy vọng. Nếu ta có thể cầm được bản án quyển ấy, nhiều điều ắt sẽ tìm ra đáp án.”
Nói đến chuyện cũ, bởi mang theo gánh nặng oan án của ba nhà, trong lòng ai nấy đều nặng nề. Giang Mặc nhìn thần sắc kiên định sáng ngời nơi ánh mắt Thích Tầm, trong lòng lại có chút chấn động. Hắn vốn là huynh trưởng, những lời an ủi nên là do hắn thốt ra, song Thích Tầm rõ ràng còn cứng cỏi hơn hắn tưởng. Nghĩ đến những gian nan nàng đã trải qua khi phá án, lòng hắn không khỏi dâng lên thương xót.
“Ừ, cuối cùng rồi cũng sẽ thấy hy vọng.”
Khi ấy đã muộn, ba người vẫn chưa dùng bữa tối. Trương thẩm bèn dọn lên mấy món gia thường. Trong lúc ăn, bầu không khí mới phần nào hòa dịu. Đợi dùng xong cơm, sắc trời đã khuya, ba người đành phải cáo từ. Trương bá chuẩn bị cho mỗi người một gói bánh điểm tâm. Giang Mặc e rằng dễ lộ sơ hở, liền khéo từ chối, chỉ còn Thích Tầm cùng Ngọc nương mang theo điểm tâm mà đi.
…
“Chủ tử, chúng ta còn phải chờ nữa chăng?”
Cỗ xe ngựa dừng nơi góc phố. Lâm Vi ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa nhà Thích Tầm. Thời gian trôi qua đã gần một canh giờ, mà nàng vẫn chưa về. Nàng lại đang mang thương tích, hôm nay chẳng có công vụ gì, một cô nương còn chưa hồi phủ, rốt cuộc đi đâu?
Trong xe ngựa, hòm thuốc tỏa ra mùi dược hương nhàn nhạt. Phó Quyết ngồi ngay ngắn, nét mặt lạnh lùng, ngón tay lặng lẽ vuốt qua vết sẹo nơi đốt ngón. Tính hắn vốn kiên nhẫn, song mới đợi một canh giờ mà đã cảm thấy bị mài mòn, mày kiếm chau chặt lại. Ngay lúc hắn sắp hết kiên nhẫn, thì trên con phố dài chợt hiện ra một bóng người.
Thích Tầm tay xách gói bánh, thảnh thơi đi về cửa nhà. Lâm Vi khẽ reo:
“Thích cô nương đã về rồi!”
Phó Quyết giọng lạnh:
“Đánh xe qua đó, nói là chúng ta vừa đến.”
Lâm Vi tuân lệnh, giục ngựa tiến lên. Xe vừa dừng trước cửa, Thích Tầm cũng vừa tới nơi. Nàng thoáng thấy Lâm Vi, gương mặt chợt biến sắc, nhưng nhanh chóng nở nụ cười:
“Lâm thị vệ?”
Lâm Vi khẽ gật, chỉ vào trong xe:
“Vương gia cũng tới.”
Trong lòng Thích Tầm thoáng dấy lên cảm giác như bị bắt quả tang, song vẫn cố giữ vẻ bình thản, giả bộ mừng rỡ:
“Vương gia cũng tới ư?”
Lâm Vi theo lệnh Phó Quyết mà đáp:
“Chúng ta vừa mới đến, chẳng hay Thích cô nương đi đâu về?”
Ánh mắt Thích Tầm khẽ dao động, giơ gói điểm tâm lên:
“Ta đi mua chút bánh.”
Lời vừa dứt, Phó Quyết đã vén màn xe. Thích Tầm vội hành lễ. Hắn đảo mắt nhìn nàng một lượt, lại liếc sang gói điểm tâm trên tay:
“Loại điểm tâm nào mà phải đi mua tận khuya thế này?”
Thích Tầm vội mở gói giấy:
“Điểm tâm chỗ này ngon lắm, vương gia có muốn nếm thử chăng?”
Bánh đã nguội lạnh, song hương thơm vẫn còn. Nàng hai tay dâng đến cửa sổ xe, đôi mắt đen trắng phân minh mang theo chút mong chờ. Đối diện ánh mắt ấy, bao nhiêu hỏa khí trong lòng Phó Quyết cũng khó phát tác. Hắn không nhận bánh, chỉ xoay người lấy hòm thuốc ra:
“Thuốc đưa ngươi, vết thương đã đỡ chưa?”
Thích Tầm vội vàng gói lại điểm tâm, tay chân lóng ngóng đón lấy hòm thuốc:
“Khá hơn nhiều rồi, dường như đã kết vảy.”
“Ừm. Hôm nay đã thẩm tra Lưu Nguyên, ngày mai ngươi đến nha môn chuẩn bị văn bản định án.”
Thích Tầm lập tức vâng lời, rồi chợt nghĩ hắn đã đích thân mang thuốc tới tận cửa, liền lễ phép mời:
“Vương gia có muốn vào trong uống chén trà?”
Càng nhiệt tình, lại càng gợi sự khả nghi. Phó Quyết đưa mắt nhìn nàng, thần sắc khó dò, đoạn lạnh nhạt nói:
“Không cần, còn có công vụ, ta đi trước.”
Nghe vậy, trong lòng Thích Tầm nhẹ nhõm, song nét thở phào kia lọt hết vào mắt hắn. Trong ngực lập tức nghẹn một khối uất khí: hóa ra chẳng những trong lời lẽ luôn né tránh, mà cả lời mời này cũng chỉ là khách sáo ngoài miệng.
Ánh mắt hắn lại quét qua gói điểm tâm, dặn Lâm Vi:
“Hồi vương phủ.”
Lâm Vi lập tức kéo cương. Thích Tầm đứng bên liền nói:
“Đa tạ vương gia đích thân đưa thuốc, thuộc hạ ngày mai sẽ sớm đến nha môn Hình bộ.”
Phó Quyết không đáp, buông màn xe. Cỗ xe chẳng mấy chốc khuất hẳn nơi đầu phố.
Thích Tầm vốn có chột dạ, chỉ thấy hắn thái độ khác thường nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Vào đến sân, nàng mới dài hơi thở phào: may thay hắn chỉ vừa tới, nếu đến sớm hơn, thật không biết phải nói thế nào!
…
Hồi phủ, Phó Quyết gọi Lâm Vi vào thư phòng:
“Việc tra cửa hiệu lần trước, thế nào rồi?”
“Không phát hiện điều gì khác lạ.” Lâm Vi nghi hoặc: “Cửa tiệm là của một đôi lão nhân, đều ngoài năm mươi, nam chủ nhân tên Trương Huân, thê tử họ Hạ, bốn năm trước mới mở quán điểm tâm. Bánh bán ra không quý giá, nhưng mùi vị ngon, nên tại khu phố phía nam cũng khá có tiếng. Họ đều là dân bản xứ.”
Phó Quyết trầm ngâm. Lâm Vi lại nói:
“Thích cô nương nhập kinh đã gần năm năm, tất nhiên quen biết không ít người. Có lẽ đôi vợ chồng này là nàng quen sau? Nhưng hai người này chưa từng dính dáng án vụ.”
Phó Quyết lắc đầu:
“Tạm thời không cần tra.”
Lâm Vi không rõ nguyên do, đành thôi.
…
Sáng hôm sau, Phó Quyết tới nha môn Hình bộ. Không ngờ đã có kẻ đến trước hắn. Thích Tầm đứng chờ nơi trung đình, đang nói chuyện cùng một tiểu lại. Vừa trông thấy hắn, hai người cùng tiến đến hành lễ.
Phó Quyết vừa vào hậu đường vừa nói:
“Đến sớm vậy ư?”
Thích Tầm đi theo sau lưng hắn:
“Không biết Lưu Nguyên khai ra thế nào, thuộc hạ chỉ lo bản nghiệm trạng lần trước có chỗ sơ sót.”
Vào hậu đường, Phó Quyết đưa cho nàng một quyển hồ sơ:
“Lời khai đều ở trong này.”
Thích Tầm mở ra xem, rất nhanh liền chau đôi mày liễu:
“Hắn nghe người khác nói Lưu Ninh Hương chỉ hát một năm, liền ngờ rằng có kẻ làm ảnh hưởng đến nàng ấy?”
Phó Quyết gật đầu:
“Ban chủ hí lâu muốn nâng cao giá trị của Lưu Ninh Hương, bèn tuyên rằng đó là năm cuối nàng ấy lên đài hát. Hắn nghe xong, tự nhiên phẫn nộ. Ban đầu chỉ cho rằng là Viên Vọng Sơn dọa nàng sợ, mới tìm y báo thù. Sau lại phát hiện túi hương hắn tặng được Khang Hoài An đeo bên người, bèn khẳng định là Lưu Ninh Hương cùng người tư thông nên mới chẳng thể ca hát nữa. Hận ý trong lòng càng sâu, mới nảy sinh sát niệm.”
Thích Tầm vừa đọc lời khai vừa nói:
“Hắn theo dõi mấy nhạc công trong hí lâu, sau khi xác định Khang Hoài An, liền tìm cách kết giao, rồi dùng mấy quyển phổ nhạc để làm mồi nhử…”
“Đúng vậy. Khang Hoài An khi ấy vì khúc mới mà khổ não, nghe hắn bằng lòng nhượng lại vài quyển phổ nhạc, tất nhiên vui vẻ nhận. Nào ngờ một lần hẹn ước, lại vĩnh viễn mất mạng.”
Thích Tầm xem kỹ lời khai về thủ pháp gây án, quả nhiên không khác suy đoán của nàng bao nhiêu. Lưu Nguyên còn khai ra mấy chỗ vứt xác mà trước đó chưa tìm thấy.
Phó Quyết biết nàng quan tâm điều gì, liền nói:
“Những nơi đó ta đã để Lý Liêm mang người đến lục soát, quả thực tìm được vài đoạn xương, chỉ là các thi thể khác đã hư thối, hoặc bị dã thú tha đi, chẳng thể nhận dạng. Những đoạn xương đều đặt ở phòng bên, lát nữa ngươi qua xem, đợi án này định, sẽ cho người của Trường Phúc hí lâu đưa thi hài về an táng.”
Nói rồi hắn lại tiếp:
“Án này sẽ sớm định. Sứ thần hòa nghị chẳng bao lâu sẽ nhập kinh, trước đó Lưu Nguyên sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.”
Nhắc đến Khang Hoài An, lòng Thích Tầm thở dài. Cái chết của Lưu Nguyên là tất yếu, chờ hắn đầu rơi xuống đất, cũng coi như an ủi chút ít cho hương hồn Khang Hoài An.
Đang nghĩ, bên ngoài Lâm Vi bẩm báo:
“Vương gia, người của Tuần phòng doanh đến trả lại chó săn của Củng Vệ ty.”
Lời vừa dứt, vài tiếng chó sủa vang lên ngoài sân. Phó Quyết đứng dậy ra cửa, Thích Tầm nhìn thoáng ra ngoài, dè dặt đứng nguyên chỗ.
Bên ngoài, Giang Mặc đi trước, dẫn mấy sai dịch Tuần phòng doanh, tay dắt chó săn chờ lệnh. Thấy Phó Quyết ra, mọi người đồng loạt hành lễ.
Phó Quyết bảo:
“Cột dây vào cọc, lát nữa người Củng Vệ ty sẽ dắt về. Các ngươi vất vả rồi, giờ quay lại doanh lo việc đi.”
Giang Mặc lĩnh mệnh, cáo từ dẫn người rời đi. Song lúc hắn đi cuối cùng ngang qua lũ chó, vốn đang yên lặng, bỗng đồng loạt sủa dữ dội về phía hắn. Giang Mặc hơi cau mày, cũng không lấy làm sợ hãi, chỉ lẩm bẩm vài câu rồi thẳng bước ra ngoài.
Lâm Vi quay lại nói:
“Lạ thật, không biết sao hôm nay Giang giáo úy lại chọc giận chó săn. Nghe hắn nói, dọc đường đến đây cũng bị chúng sủa không dứt.”
Thích Tầm lúc này mới đi đến cửa, nhìn theo thì Giang Mặc đã đi xa, trong lòng hồ nghi. Nàng vừa quay lại, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Phó Quyết. Trong lòng nàng vốn có tật, nên chẳng dám lộ ra quá nhiều quan tâm đến Giang Mặc.
Đúng lúc ấy, Tôn Luật dẫn người của Củng Vệ ty vào hậu viện. Hôm nay hắn mặc thường phục, tay phe phẩy chiếc quạt xếp. Nhìn thấy hắn, tim Thích Tầm bất giác siết lại.
Tôn Luật liếc chó săn, cất giọng:
“Vậy là án đã định rồi?”
Lâm Vi và Thích Tầm đều hành lễ. Phó Quyết đáp:
“Đã định. Những chó săn này không còn cần nữa, ngươi bảo người dắt về đi.”
Tôn Luật ra lệnh cho thủ hạ, còn mình thì bước vào trong đường. Trước khi vào, Phó Quyết dặn Thích Tầm:
“Ngươi sang tiền viện giao nghiệm trạng cho Triệu chủ bạ rồi về được.”
Thích Tầm vội đáp:
“Vâng,Thuộc Hạ xin phép quay về Đại Lý Tự điểm danh.”
Phó Quyết gật đầu, cùng Tôn Luật đi vào đường. Thích Tầm nhanh chóng bước ra tiền viện. Nhưng vừa ngang qua mấy con chó, chúng bỗng nhao nhao sủa vang về phía nàng. Động tĩnh khiến nàng giật mình, Phó Quyết trong nhà nghe thấy, liền lập tức quay ra. Thấy nàng may mắn né kịp, hắn mới khẽ thở ra.
Thích Tầm cũng chẳng ngờ lũ chó bỗng nổi cơn, song nghĩ mình là người lạ, cũng không để tâm quá. Bóng nàng chẳng mấy chốc đã khuất trong ngõ hẹp.
Phó Quyết còn đứng nơi sân, Tôn Luật thấy thế, cười cợt:
“Chớ lo. Chó săn này mũi thính, hẳn là trên người vị ngỗ tác cô nương kia dính thứ mùi lạ. Có khi là mùi phấn hương nữ nhi cũng nên—”
Nghe vậy, Phó Quyết khẽ hít một hơi, còn nghiêng đầu ngửi nơi vạt áo mình.
Tôn Luật thấy thế liền cười:
“Không đến nỗi đâu. Các ngươi mới đứng với nhau chốc lát, sao dính được. Trừ phi… hai người từng cùng một chỗ, lại vô cùng thân mật, thì may ra mới có khả năng.”
Câu nói nửa đùa nửa thật ấy, Phó Quyết không hề đáp lời. Lưng hắn căng thẳng, thẳng dần lên, rất lâu vẫn không quay đầu lại.
Ngay lúc ấy, phía sau bỗng có người bước vội. Qua vai hắn, Tôn Luật trông thấy Lý Liêm thần sắc căng thẳng đi vào hậu viện. Y hành lễ vội vàng, nói ngay:
“Vương gia, hạ quan đến là để bẩm mấy án kỳ quái.”
Tôn Luật cũng bước ra cửa, hỏi:
“Án gì kỳ quái?”
Lý Liêm thấy có mặt Tôn Luật, càng không dám sơ sót, vội vàng nói nhanh:
“Trong thành, chỉ bảy ngày mà xảy ra ba vụ đầu độc giếng nước. Độc dược hạ vào giếng là thứ kịch độc chí mạng, đã có hơn ba mươi người trúng độc, trong đó ba người nguy kịch, sống chết khó đoán—”
Phó Quyết trầm giọng:
“Đầu độc giếng nước?”
Lý Liêm gật đầu:
“Đúng vậy. Hơn nữa, một vụ trong số đó xảy ra ngay sau hẻm của xưởng nhuộm gấm.”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Đánh giá:
Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Story
Chương 99: Lục Yêu Lệnh (Hoàn) – Chó sủa lộ tung tích
10.0/10 từ 45 lượt.