Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 39

126@-

“Người nhà cậu tình hình thế này có thể là xương sống bị nứt rồi, trước hết làm thủ tục chụp hình MRI để xem rõ tình trạng đã, nếu nghiêm trọng thì có khả năng phải phẫu thuật thủy tinh thể.” Bác sĩ đẩy gọng kính đen lên, nghiêm túc nhắc nhở: “Giới trẻ các cậu bây giờ chẳng có chút ý thức bảo vệ cột sống gì cả, bị thương chỗ này mà nặng hơn tí là liệt toàn thân cũng không chừng!”


 


Giang Bùi Di chẳng muốn nghe mấy lời xúi quẩy của ông ta, mặt không biểu cảm đưa Lâm Phỉ Thạch đi làm kiểm tra MRI.


 


Lâm Phỉ Thạch vốn chẳng chịu được đau, lại còn thích làm quá, cả quãng đường vừa r*n r* vừa càu nhàu, nghe mà nhức cả đầu. Khoa nhi bên cạnh có một đứa nhỏ vừa uống xong sữa, đang gào khóc khản cả giọng. Người nhà dỗ mãi không xong, cuối cùng phải lấy kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ra dụ mới chịu nín. Giang Bùi Di mặt dày xin một viên, quay về nhét thẳng vào miệng Lâm Phỉ Thạch.


 


Chụp phim xong, Giang Bùi Di mang phim qua cho bác sĩ chỉnh hình xem.


 


“Đúng là có chỗ rạn thật, nhưng may là chưa bị lệch, tình hình không quá nghiêm trọng.” Bác sĩ chỉ vào vị trí vết thương trên phim, nói tiếp: “Cố định bằng áo nẹp ngực là được, trị liệu bảo tồn thôi, trong một tháng cố gắng đừng di chuyển nhiều.” Ông cảm khái nói: “Coi chỗ da bầm tím cũng nghiêm trọng thật, tôi kê cho cậu ít thuốc bôi ngoài da, hai ba ngày đắp một lần, trai xinh thế này mà cũng bị đánh cho ra nông nỗi này, các cậu gây thù với ai thế?”


 


Lâm Phỉ Thạch ốm o dựa vào người Giang Bùi Di, nửa sống nửa chết nói: “Bị cướp đánh.”


 


Sau khi đeo xong nẹp cố định, Giang Bùi Di cẩn thận đặt Lâm Phỉ Thạch lên ghế ngồi, cầm đơn thuốc bác sĩ đưa ra quầy lấy thuốc rồi quay lại đón cậu về nhà.


 


Lâm Phỉ Thạch nằm trên lưng anh, nhỏ giọng nói: “Giang đội này, chúng ta bắt taxi về đi, anh cõng tôi cả đường không mệt sao?”


 


“Cậu có nặng tới 60kg không?” Giang Bùi Di thản nhiên đáp. “Cao thế mà gầy như tờ giấy.”


 


Lâm Phỉ Thạch thở ra một hơi, hơi thở mang theo chút mùi sữa ngọt ngào: “Chắc là có, gầy chút mới đẹp.”


 


Giang Bùi Di mặt không đổi sắc nói: “Khả năng đánh gần của cậu yếu quá, sau này gặp nguy hiểm thì ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có.”


 


Lâm Phỉ Thạch lại nhấn mạnh lần nữa: “Tôi là học sinh khoa Văn.”


 



Giang Bùi Di cảm thấy có gì đó kỳ quái đội trưởng đội trinh sát hình sự ở thị cấp thì đều bắt buộc tốt nghiệp từ trường cảnh sát, nhưng Lâm Phỉ Thạch là người của tỉnh hàng không điều qua, không rõ ai đã sắp xếp cho cậu cái thân phận này, chắc là có người mở cửa sau.


 


Giang Bùi Di thể lực và sức tay đều cực kỳ tốt, cõng Lâm Phỉ Thạch đi suốt cả đoạn đường mà mặt vẫn không đổi sắc, còn có thể vừa đi vừa trò chuyện, không hề th* d*c lấy một cái. Giờ Lâm Phỉ Thạch gần như liệt nửa người, một mình chắc chắn không tự chăm sóc nổi, nên Giang Bùi Di dứt khoát đưa thẳng cậu về nhà mình.


 


Lâm Phỉ Thạch nằm bẹp hình chữ đại trên giường, cả phần lưng sau sưng đỏ ửng lên, áo sơ mi bị đẩy phồng lên thành một độ cong. Cậu sống không còn gì luyến tiếc, nói: “Chuyện này đừng để ba tôi biết, không thì ổng mà biết, thế nào cũng gọi bộ đàm oanh tạc hết cục Trọng Quang cho coi.”


 


Giang Bùi Di bình thản nói: “Cậu cũng biết à.”


 


Anh lại hỏi tiếp: “Tối nay muốn ăn gì?”


 


Lâm Phỉ Thạch nhớ tới lý do định ra ngoài buổi tối, không khỏi thấy buồn bã, lẩm bẩm: “Một nồi lẩu mà dẫn đến án mạng… nấu chút cháo thôi là được rồi. Tôm bóc vỏ lần trước tôi mua còn không?”


 


Giang Bùi Di gật đầu: “Còn, để tôi nấu.”


 


“Khoan đã,” Lâm Phỉ Thạch giơ tay nắm lấy cổ tay anh, Giang Bùi Di lập tức không dám cử động, bị cậu nắm tay, cúi mắt nhìn xuống: “Sao vậy?”


 


Lâm Phỉ Thạch có chút lo lắng hỏi: “Lúc anh đánh nhau với Côn Ngữ, có bị thương không?”


 


Giang Bùi Di hơi khựng lại, dửng dưng đáp: “Không sao đâu, bôi chút dầu hoa hồng là được.”


 


Lâm Phỉ Thạch nói: “Cho tôi xem chút.”


 


Giang Bùi Di suy nghĩ rồi kéo ống quần lên, bắp chân trắng trẻo rắn rỏi tím vài chỗ, ngực bị Côn Ngữ đá một cú cũng sưng lên, nhưng chỉ là xây xát ngoài da, không tổn thương đến xương cốt.


 


Lâm Phỉ Thạch lo lắng nói: “Côn Ngữ biết địa chỉ nhà anh, lần này hắn tay không về, không chừng còn quay lại tìm anh. Sau này ra ngoài nhất định phải cẩn thận đấy.”



 


“Chính cậu ốm thành ra thế này rồi, còn lo cho tôi làm gì.” Giang Bùi Di cài lại nút áo sơ mi, liếc cậu một cái, đi vào bếp nấu cơm tối, “Cảm thấy không ổn thì gọi tôi.”


 


Lâm Phỉ Thạch không muốn nhìn thấy Giang Bùi Di bị thương, trong lòng cực kỳ khó chịu. Cậu lại nghĩ đến thái độ quái lạ của Côn Ngữ với Giang Bùi Di, ôm gối thở dài một hơi.


 


Hôm sau đi làm, Giang Bùi Di xin nghỉ giúp Lâm Phỉ Thạch, nói là lúc xuống lầu trượt ngã, trẹo lưng. Dù nghe có hơi ngớ ngẩn, nhưng để che mắt người ngoài, cũng chỉ có thể giả vờ làm Lâm Phỉ Thạch kém thông minh một chút.


 


Trong nhà còn có một người sống to đùng, Giang Bùi Di giữa trưa phải quay về nấu cơm cho cậu. Anh loay hoay trong bếp cả buổi, phòng ngủ vẫn im lìm không động tĩnh gì. Dựa theo tính cách hay mè nheo làm nũng của ai kia, im ắng như vậy đúng là có gì đó không ổn.


 


Giang Bùi Di đang hầm nồi xương vừa mới mua bằng nồi áp suất, liền đi vào phòng ngủ xem tình hình, lại phát hiện Lâm Phỉ Thạch đang nhắm nghiền mắt cuộn tròn trên giường, sắc mặt đỏ hồng không bình thường.


 


Giang Bùi Di sắc mặt lập tức thay đổi, bước nhanh đến gần, đưa tay sờ trán cậu: “Lâm Phỉ Thạch?!”


 


—— Buổi sáng đi còn thấy cậu khỏe mạnh, giờ lại sốt cao thế này, chắc là vết thương trong miệng nhiễm trùng, cả người nóng rực như lửa, gần như thiêu đến hôn mê, đôi môi vốn hay ẩm đỏ nay cũng nứt nẻ, nhìn vô cùng đáng thương.


 


Giang Bùi Di lấy khăn nhúng nước lạnh đắp lên trán cậu, rồi lục trong ngăn kéo ra thuốc hạ sốt và kháng viêm, đặt vào tay.


 


Anh ngồi xổm bên giường, dịu giọng hỏi: “Lâm Phỉ Thạch, nghe tôi nói không?”


 


Lâm Phỉ Thạch nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, đôi mắt nóng rát xót xa không mở ra nổi, khẽ “ừ” một tiếng mơ hồ.


 


“Sốt thế này sao không nói với tôi?” Giang Bùi Di đưa thuốc đến sát miệng cậu, kèm theo một cốc nước, “Uống thuốc trước đã, chiều nếu chưa hạ sốt thì phải đến bệnh viện.”


 


Lâm Phỉ Thạch động cánh mũi mấy cái, không biết vì sao không nói gì, ngoan ngoãn há miệng uống thuốc, rồi lập tức rút vào chăn.


 



Mỹ nhân ốm yếu cuộn trong chăn, người đổ mồ hôi đầm đìa, tóc đen dính từng sợi bên thái dương, áo sơ mi nhăn nhúm bám dính vào da. Giang Bùi Di lấy bộ đồ ngủ cậu hay mặc thường ngày ra định thay cho cậu, nhưng vừa mới chạm tay đến nút áo sơ mi, Lâm Phỉ Thạch đã phản ứng rất mạnh, lập tức lùi lại một chút ——


 


Giang Bùi Di sững người tại chỗ một lúc, rồi mới nhận ra Lâm Phỉ Thạch không muốn để anh thay đồ, nên mới cố gắng nhịn không kêu lên.


 


Lâm Phỉ Thạch từ trong chăn vươn cánh tay tái nhợt ra lấy bộ đồ ngủ, trong đầu ù tai ong ong, yếu ớt nói khàn khàn: “Anh ra ngoài đi… tôi tự thay.”


 


Qua lớp áo sơ mi mỏng, Giang Bùi Di vẫn thấy được những đường gồ ghề trên da cậu. Bỏng nếu không điều trị bằng phẫu thuật ghép da, thì đúng là trông không giống da người. Lâm Phỉ Thạch là người yêu cái đẹp như vậy, có lẽ thà chết cũng không muốn để ai thấy những vết thương đó trên người mình.


 


Giang Bùi Di giọng đều đều, chậm rãi hỏi: “...Cậu không muốn để tôi nhìn thấy vết thương trên người cậu sao?”


 


Lông mi dài của Lâm Phỉ Thạch khẽ run nhẹ, vẫn không trả lời.


 


“Lưng cậu còn có vết thương,” Giang Bùi Di hiếm khi hạ giọng nhẹ nhàng thương lượng, “Thay đồ mà động vào xương sẽ rất đau, để tôi giúp cậu nhé.”


 


Lâm Phỉ Thạch cúi đầu, giọng nhỏ đi: “Tôi tự thay được.”


 


Giang Bùi Di vốn không giỏi dỗ người, moi hết tâm can ra suy nghĩ, rồi nói thật khẽ: “Lâm Phỉ Thạch, trong mắt tôi cậu là nam sinh hoàn mỹ nhất, đẹp nhất… Cho dù trên người có vết thương thì cũng không thay đổi điều đó. Cậu không cần quá để tâm mấy thứ bề ngoài.”


 


Ngón tay Lâm Phỉ Thạch siết chặt cổ áo, vẻ mặt thường ngày vốn dịu dàng lúc này lại trở nên lạnh lẽo đến mức khó gần, cậu nói: “Không.”


 


Ngập ngừng một chút, cậu cảm thấy giọng điệu mình hình như hơi quá, sợ làm người ta tổn thương, lại quay mặt đi, thấp giọng nói: “…Tôi không muốn để anh thấy.”


 


“Túi da chỉ là vỏ ngoài thôi,” Giang Bùi Di nhẹ giọng, “Người thật sự thích cậu sẽ không để tâm mấy thứ đó. Mấy hôm nữa thay thuốc, cậu cũng định tự làm à? Bác sĩ không quen thì cậu cho họ xem, sao lại không thể để tôi xem? Tôi sẽ không cười nhạo cậu đâu.”


 


Lâm Phỉ Thạch vẫn cố chấp không chịu buông tay… Cậu muốn trong mắt Giang Bùi Di, mình mãi mãi là người hoàn hảo, không có bất kỳ khuyết điểm nào.



 


Giang Bùi Di nhìn cậu chần chừ một hồi, mím môi, nhẹ nhàng đe dọa:
“Nếu cậu còn như vậy, tôi sẽ nói với Quách Thính.”


 


Lâm Phỉ Thạch lập tức trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt không thể tin nổi. Cậu thật sự không ngờ Giang Bùi Di lại là kiểu “gặp việc báo phụ huynh” học sinh ba tốt như thế!


 


Mãi một lúc lâu sau, cậu mới do dự, giọng khàn khàn: “…Thật sự rất xấu. Ngay cả tôi cũng không muốn nhìn.”


 


Nếu là một người đàn ông khác mà dong dài như vậy, Giang Bùi Di đã sớm lật bàn nghỉ chơi rồi. Nhưng đối mặt với Lâm Phỉ Thạch, anh lại đặc biệt nhẫn nại, như thể cả đời này chỉ dành sự dịu dàng cho một mình cậu ấy. Anh cúi xuống mép giường, gần như là dỗ dành: “Không sao mà, tôi sẽ không chê cậu, cũng sẽ không nói với ai khác.”


 


Khóe mắt Lâm Phỉ Thạch vì sốt mà nhuộm hồng, cậu nhìn thẳng vào Giang Bùi Di, không nói lời nào. Giang Bùi Di thấy thái độ cậu dịu lại một chút, liền đỡ sau gáy đang nóng hầm hập của cậu để cậu ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “Tôi thay rất nhanh thôi, cậu nhắm mắt lại, không cần nhìn.”


 


Lâm Phỉ Thạch vốn đã sốt đến mơ màng, đầu óc quay chậm chạp, phản ứng cũng hơi trì trệ. Cậu nhìn Giang Bùi Di ngồi cạnh mình nhắm mắt, giơ tay cởi nút áo, rồi cởi chiếc sơ mi ướt đẫm nhăn nhúm trên người mình. Áo ngủ sạch sẽ trắng tinh được khoác lên vai trần, đai lưng được cài lại cẩn thận.


 


Lâm Phỉ Thạch cứ thế nhìn anh không chớp mắt, yết hầu khẽ chuyển động.


 


Giang Bùi Di nói khẽ:
“Tôi mở mắt được chưa?”


 


Lâm Phỉ Thạch ngồi trên giường, thân thể trắng nhợt như được điêu khắc bằng ngọc, nhưng nơi cổ áo hé ra lại là một mảng da màu sắc khác thường, dữ tợn, xù xì do dấu vết bỏng không được phẫu thuật điều trị.


 


Giang Bùi Di gần như không chớp mắt, cứ như chẳng có gì xảy ra, giúp cậu chỉnh lại vạt áo, đầu ngón tay khẽ lướt qua chiếc cằm trắng ngần của cậu, nhẹ nhàng nói: “Đừng như vậy, Lâm đội. Cậu là người đẹp nhất mà tôi từng gặp. Mấy vết thương này đâu phải sẽ tồn tại mãi, sau này nếu không thích thì đi phẫu thuật thẩm mỹ, xóa sẹo là xong.”


 


Lâm Phỉ Thạch rũ mắt, giọng nhỏ đến mức như gió thoảng: “Xấu lắm.”


 


Hình ảnh ấy hoàn toàn khác với một Lâm Phỉ Thạch ngày thường diễm lệ rực rỡ, giống như đóa hồng phai màu, héo rũ giữa ngày đông. Trái tim Giang Bùi Di bỗng quặn đau một nhịp, anh do dự một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: "Hồi đó tại sao cậu lại bị bỏng nặng như vậy?”


 


Lâm Phỉ Thạch hít một hơi thật sâu, chậm rãi đáp: “Lúc ấy mọi người đều chạy hết rồi. Chỉ còn mình tôi kẹt lại trong tầng bị cháy, không ra được…”


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 39
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...