Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 38

448@-

Mặc dù Giang Bùi Di là kiểu người lạnh lùng vô cảm, nhưng cũng không thể không thừa nhận Lâm Phỉ Thạch thật sự là kiểu "độc nhất vô nhị", hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được. Như thể lúc tạo ra cậu Thượng Đế đã chơi gian, đem hết thảy ưu điểm nhét hết vào một người. Trên đời này chắc rất hiếm có ai lại ghét nổi Lâm Phỉ Thạch, IQ cao, EQ cao, ngoại hình cũng cực kỳ ưa nhìn, mà tính cách lại tốt đến mức khiến người ta không đành lòng nghi ngờ. Trừ việc hay không làm việc đàng hoàng ra, thật sự chẳng bắt bẻ được điểm nào.


 


Lúc kết bạn, Lâm Phỉ Thạch cũng rất biết chừng mực, nói chuyện luôn vừa vặn đúng lúc, ngay cả khi hỏi đến những chuyện riêng tư cũng không khiến người ta cảm thấy bị xâm phạm hay khó chịu.


 


Lúc này trong mắt cậu như bay bay hai bông đào nở rộ, đỉnh đến mức khiến người ta đỏ mặt tim đập. Cậu nhìn Giang Bùi Di một lúc lâu, rồi như chợt nhớ ra gì đó, hạ mi mắt xuống, lẩm bẩm: "Nhắc mới nhớ, có khi tôi từng gặp Côn Ngữ một lần vào năm ngoái."


 


Giang Bùi Di lập tức trừng to mắt: "Khi nào?"


 


"Anh còn nhớ lần trước dẫn tôi đi trung tâm thương mại mua đồ không? Hồi đó tôi từng nói có cảm giác ai đó đang theo dõi chúng ta, tuy lúc ấy cũng chỉ thấy kỳ kỳ chứ không thấy rõ ràng lắm," Lâm Phỉ Thạch chậm rãi kể, "Sau đó lúc ra về, tôi nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu bên đường đối diện, tài xế hình như đang nhìn chằm chằm tụi mình, nhưng chiếc xe đó chạy đi ngay sau đó, tôi cũng không để tâm nhiều."


 


Giang Bùi Di hỏi: "Cậu còn nhớ biển số xe không?"


 


Lâm Phỉ Thạch đối mặt với anh rất nghiêm túc, nhưng lại vô tội mà chớp chớp mắt.


 


Giang Bùi Di: "........."


 


Ờ, xem ra là không nhớ thật rồi.


 


"Tôi đâu có giống anh gặp qua là nhớ được ngay. Bộ nhớ con người có hạn thôi, phải biết cách sử dụng tài nguyên hợp lý," Lâm Phỉ Thạch như cảm thấy hơi mất mặt, liền vuốt má một chút, dùng lý luận ngụy biện đậm chất bản thân giải thích: "Trong đầu trống thì mới có chỗ chứa niềm vui. Chứ chứa đầy chuyện cũ rồi thì niềm vui biết đặt vào đâu."


 


Giang Bùi Di: "..."


 


Lập luận chắc như sách giáo khoa, chẳng thể nào phản bác được.


 


Lâm Phỉ Thạch hỏi: "Giờ cậu tính làm gì?"


 


Hiếm hoi thấy Giang Bùi Di do dự một lúc, rồi như đang hỏi ý kiến, anhnói: "Tôi muốn nói chuyện với Miêu Trân, nhưng bây giờ không biết có thích hợp không."


 


Lâm Phỉ Thạch nghĩ ngợi một chút: "Anh muốn hỏi cô ấy về... tên c**ng b*c đó?"


 


Giang Bùi Di gật đầu: "Ừm. Theo như tôi biết thì Côn Ngữ giỏi nhất là kiểu 'lấy thông tin ngay tại hiện trường', tôi cảm giác mấy người này chắc từng có tiền án ở địa phương, biết đâu còn để lại dấu vết gì đó."


 


Nhưng bắt một cô gái từng bị xâm hại nhớ lại mấy chuyện đau đớn kia thì... đúng là quá tàn nhẫn. Khả năng thấu cảm của Giang Bùi Di gần như là số âm, mấy chuyện kiểu này anh thật sự không biết xử lý thế nào.


 


Lâm Phỉ Thạch ngay lập tức hiểu ý, chống tay lên bàn, dịu giọng nói: "Để tôi nói chuyện với cô ấy xem sao. Nhưng tôi không chắc cô ấy sẽ đồng ý. Còn anh thì có thể hỏi thử Lý Tư Kiệt, dù gì giờ Triệu Đức Quốc cũng đã chết rồi, không còn ai uy h**p được cậu ta nữa."


 


"Ừ."


 


Hai người chia nhau hành động, nhưng cuối cùng đều quay về tay trắng. Miêu Trân thẳng thừng từ chối yêu cầu của Lâm Phỉ Thạch, nói rằng sẽ lập tức rời khỏi thành phố Trọng Quang nơi chứa đầy ký ức ác mộng với cô. Còn Lý Tư Kiệt tuy chịu phối hợp điều tra, nhưng cũng không cung cấp được manh mối nào có giá trị, thậm chí ngay cả diện mạo của mấy kẻ từng tiếp xúc cũng tả mơ hồ ba phải, chẳng có chút hữu dụng nào.


 


Tóm lại, không thu được tin tình báo mới.


 


Có điều, tay phản bội từng bí mật báo tin trong trại tạm giam bị bắt, cũng không phải hoàn toàn vô ích. Chỉ là người này y hệt như Triệu Đức Quốc, mắc bệnh "vịt chết mỏ còn cứng", miệng dẻo như keo dán, chưa từng thừa nhận hay tách mình ra khỏi tổ chức.


 


Vụ án của Triệu Đức Quốc vì thế mà tạm thời bị đình lại. Còn Côn Ngữ người đã biến mất cũng không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ lộ mặt trở lại.


 


Lâm Phỉ Thạch mở cái video mà Quách Sao Mai gửi trong điện thoại, ôm gối ngồi xếp bằng trên sofa: "Quách Thính, thân phận thật của Giang Bùi Di sao đến giờ ngài cũng chưa từng nói với tôi vậy?"


 


Quách Sao Mai đáp: "Thì cậu ấy không tự mình nói với cậu à?"


 


Lâm Phỉ Thạch nhìn quanh không có ai, liền nói thẳng: "Tôi đang nói đến thân phận Nam Phong ấy, đừng nói là ngài cũng không biết nhé."


 


"...... Sao cậu biết cậu ấy là Nam Phong?!" Quách Sao Mai rõ ràng sững người trong giây lát, nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức nghiêm túc hỏi: "Các cậu từng giao thủ với Côn Ngữ rồi?"


 


"Ừm, bọn tôi xác định được vị trí hắn, dẫn theo một đội người đến bắt, nhưng để hắn trốn mất." Lâm Phỉ Thạch cười, nói tiếp: "Tôi cảm giác mấy tên buôn ma tuý chuyên nghiệp như hắn toàn là bản sao Spider-Man. Nói nhảy lầu là nhảy ngay, vượt mái leo tường không chút do dự."


 


Quách Sao Mai hỏi: "Nó nhảy lầu thật à?"


 


Lâm Phỉ Thạch: "Từ lầu hai nhảy ra cửa sổ."


 


Quách Sao Mai lập tức hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường: "Thế thì ai mà chẳng nhảy được?"


 


Lâm Phỉ Thạch: "..."


 


Tự dưng bị xúc phạm sâu sắc trên danh nghĩa là đội trưởng "bốn chi không linh hoạt".


 


Cậu làm bộ như không có chuyện gì, nhanh chóng lái chủ đề sang chuyện khác: "Ngài không nói trước với tôi một tiếng, lúc nghe được thân phận thật của Giang Bùi Di, tôi còn chưa kịp phản ứng lại."


 


Quách Sao Mai thở dài: "Thân phận Nam Phong là thông tin thuộc dạng cơ mật cấp tỉnh, trừ khi bản thân Giang Bùi Di tự mình nói ra, nếu không bất kỳ ai để lộ cũng bị coi là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Với lại, chẳng phải cậu cũng chưa từng tiết lộ thân phận thật của mình cho cậu ấy sao? Hai bên coi như huề."


 


Lâm Phỉ Thạch khẽ "ồ" một tiếng, làm ra vẻ vô tình mà hỏi: "Tôi nghe Giang Bùi Di nói, thân phận anh ấy bị lộ ra một cách rất đột ngột, ngài có biết lúc đó xảy ra chuyện gì không?"


 


Quách Sao Mai nghe vậy thì khựng lại một chút, rồi sắp xếp lại ngôn từ: "Lúc đó tôi theo sát toàn bộ chiến dịch. Bộ chỉ huy nhận được tín hiệu tiếp tục hành động do Nam Phong gửi về, chúng tớ không hề biết cậu ấy đã bị lộ, cứ nghĩ mọi thứ vẫn diễn ra bình thường nên chọn tiếp tục kế hoạch. Nhưng sau đó, một trong những nội tuyến khác đang hoạt động trong tổ chức Hắc Thứu báo về chính là người mà Nam Phong đã bí mật phát triển rằng thân phận cậu ấy bị lộ rồi, và Côn Ngữ đã gài thuốc nổ trên đỉnh núi. Lập tức, chúng tôi ra lệnh toàn bộ đội rút xuống núi ngay."


 


"Lúc ấy mới hiểu được, cái tín hiệu cuối cùng mà Nam Phong gửi đi... vốn không định để ai cứu mình cả. Sau trận sập núi, bên tôi tổ chức thu dọn chiến trường, Hắc Thứu cơ bản bị tiêu diệt toàn bộ. Nhưng chúng tôi tìm cả buổi chiều trên núi cũng không thấy bóng dáng Nam Phong đâu, mà Côn Ngữ cũng mất tích luôn."


 


"Đến khi xuống núi, chúng tôi phát hiện Giang Bùi Di nằm dưới một mỏm đá. Lúc ấy cậu ấy đã nguy kịch rồi, lập tức được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ nói, tổn thương bên trong thực ra không nghiêm trọng lắm, nhưng có vẻ trước khi ngã xuống đã phải chịu đả kích tâm lý cực lớn, ý chí cầu sinh vô cùng yếu nên mới rơi vào trạng thái hôn mê, ba ngày ba đêm vẫn chưa qua cơn nguy kịch."


 


Nói đến đây, Quách Sao Mai rõ ràng trầm xuống, sắc mặt không được dễ chịu. Lâm Phỉ Thạch cũng thấy trong lòng dâng lên cảm giác khó tả Giang Bùi Di lúc ấy hoàn toàn không biết đại đội đã nhận được tin kịp thời để rút lui, anh cứ ngỡ quyết định của mình đã khiến vô số đồng đội thiệt mạng.


 


Nam Phong khi đó, chỉ sợ đã tuyệt vọng đến mức không muốn sống tiếp nữa, muốn cùng các đồng đội chôn vùi thân xác dưới chân núi Sừng Trâu.


 


Tê tâm liệt phế.


 


"Sau đó, bọn tôi từ trường quân đội ở thủ đô đưa em gái của cậu ấy đến, ở bên giường bệnh túc trực suốt. Giang Bùi Di bắt đầu có phản ứng với k*ch th*ch từ thế giới bên ngoài là từ lúc đó." Quách Sao Mai chậm rãi nói tiếp, "Nhưng sau khi tỉnh lại, tinh thần của cậu ấy vẫn luôn không ổn định, phản ứng với k*ch th*ch rất nghiêm trọng... Nói thật, lúc đó nhìn trạng thái ấy, tôi cũng không nghĩ cậu ấy có thể hồi phục được như bây giờ. Vậy nên khi phân công các cậu đến Trọng Quang, tôi mới đặc biệt dặn dò em chú ý quan tâm cậu ấy nhiều hơn."


 


Lâm Phỉ Thạch thành thật: "Tôi thấy đội phó Giang bây giờ thật sự rất ổn rồi đấy."


 



Quách Sao Mai lại thở dài, giọng mang theo chút gì đó thương xót: "Giang Bùi Di là do chính tôi nhìn lớn lên. Hồi nhỏ nó cũng như bao đứa trẻ khác, vui thì cười, buồn thì khóc, cũng từng nài nỉ người lớn xin kẹo ăn... Không giống bây giờ..."


 


-Không giống bây giờ, ánh mắt xa cách, đối nhân xử thế lạnh nhạt, trên mặt chẳng mấy khi có biểu cảm, lúc nào cũng như dựng một lớp kính chắn người ngoài ngàn dặm.


 


Vì đã quen với hình ảnh lạnh nhạt đó, Lâm Phỉ Thạch thật sự khó tưởng tượng được dáng vẻ khi nhỏ của Giang Bùi Di. Nhưng có lẽ, anh từng là một thiếu niên rạng rỡ, giống như ánh mặt trời vươn lên từ đáy cốc núi, có thể chạy chân trần giữa cánh đồng vàng óng ánh lúa chín.


 


Chỉ là bây giờ ánh dương ấy đã lặn xuống, thay bằng một vầng trăng sáng lạnh lẽo lơ lửng nơi chân trời, cô độc, tĩnh mịch, nhưng vẫn hoàn mỹ đến trong veo.


 


Sau khi nói chuyện điện thoại với Quách Sao Mai xong, Lâm Phỉ Thạch liếc nhìn thời gian. Bây giờ mới bảy giờ tối, còn hai tiếng nữa mới tới giờ đi ngủ. Nghĩ bụng dù sao cũng đang rảnh rỗi, cậu mở app chơi Chú Ếch Xanh một chút, rồi mặc bộ đồ ngủ tay dài bằng lụa, đi sang nhà Giang Bùi Di bên cạnh.


 


Giang Bùi Di mang dép lê lộc cộc ra mở cửa, trên tay còn cầm điện thoại. Lâm Phỉ Thạch còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một câu: “Chào mừng bạn đến với Vương Giả Vinh Diệu.”


 


Bây giờ thời tiết đã bắt đầu ấm lên, Giang Bùi Di mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng rộng thùng thình trong nhà, để lộ một khoảng lớn làn da trắng trẻo. Anh cúi đầu điều khiển nhân vật trong game đi về phía trước, thậm chí không thèm liếc Lâm Phỉ Thạch một cái: “Vào đi.”


 


Lâm Phỉ Thạch liếc nhìn màn hình điện thoại một cái, ngạc nhiên không thôi:
“Anh mà cũng chơi game á?”


 


Giang Bùi Di nhướn mày: “Tại sao tôi lại không thể chơi game?”


 


Lâm Phỉ Thạch ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thao tác trên màn hình vẫn thấy “hơi khó tin: “Trước giờ đâu có thấy anh chơi?”


 


“Đợt mùa giải mới vừa bắt đầu, tôi chơi xếp hạng một chút cho thư giãn.”


 


Lâm Phỉ Thạch nghe xong thì chẳng hiểu anh đang nói gì, chỉ im lặng nhìn Giang Bùi Di chơi game, không dám hỏi thêm.


 


Trận này Giang Bùi Di chơi mid pháp sư, tốc độ dọn lính nhanh hơn bên đối thủ, phối hợp với rừng đi gank xạ thủ mấy lần, tiện thể còn cướp được một con rồng. Giai đoạn đầu trực tiếp đánh nát nhịp trận của đối phương, từ mid đẩy thẳng lên highground, đội anh cũng chơi cực kỳ hiểu ý, kết thúc game với tỉ số 16-3, win không thương tiếc, còn cầm luôn MVP của cả team.


 


Lâm Phỉ Thạch ngồi một bên xem mà ngứa tay muốn thử, cũng hơi ham chơi, nhưng từ trước tới giờ cậu vốn là kiểu “tay tàn thần cấp” trong mảng thao tác, chỉ hợp mấy game kiểu văn nghệ cổ điển như Phi Hoa Lệnh thôi.


 


Nghĩ ngợi một lúc, cậu cảm thấy Giang Bùi Di chắc chắn là một cái đùi to đáng tin, liền mềm giọng nói: “Đội trưởng Giang~ tôi muốn chơi cùng anh.”


 


Giang Bùi Di nhướn mắt: “Cậu từng chơi chưa?”


 


“…Chưa từng.”


 


“Vậy tải app đi, tôi cho mượn acc phụ.”


 


Lâm Phỉ Thạch: “Okela!”


 


Cậu tải game với tốc độ ánh sáng, vừa cài vừa update cực kỳ mượt mà, đăng nhập bằng acc phụ của Giang Bùi Di, rồi hỏi: “Tôi nên dùng tướng gì đây? Mấy cái kỹ năng này tôi còn mù mờ lắm…”


 


Giang Bùi Di nghĩ nghĩ, nói: “Có một con tướng hiện tại rất hợp với cậu, vô cùng hợp luôn. Vào cửa hàng mua đi, ở mục phụ trợ, tên là ‘Yao’.”


 


Lâm Phỉ Thạch mở cửa hàng game lên. Con tướng tên Yao là một bé nữ phụ trợ màu hồng phấn ngọt ngào, tạo hình kiểu nai con của Vân Mộng Trạch, concept đáng yêu khỏi chê, tranh nguyên gốc nhìn là biết ngọt muốn sâu răng.


 


“Con này chơi kiểu gì vậy?” Lâm Phỉ Thạch hỏi.


 


Giang Bùi Di giọng đều đều trả lời: “Lên level 4 thì cưỡi tôi là được.”


 


Lâm Phỉ Thạch: “…”


 


Cậu vừa cầm điện thoại, vừa ngẩn ra.


 


…Là cậu đang nghĩ đúng nghĩa đó không đấy?


 


Cậu bán tín bán nghi dùng vàng trong game để mua anh hùng, Giang Bùi Di thì dùng nick chính kéo cậu vào trận đấu ghép đôi. Hai phút sau, điện thoại hai người đồng thời phát ra tiếng: “Chào mừng bạn đến với Vương Giả Vinh Diệu.”


 


Hai người ngồi đối diện đầu nhau trên sofa, cùng xếp hàng vào trận.


 


Lâm Phỉ Thạch điều khiển nhân vật chạy theo Giang Bùi Di, vừa chơi vừa tò mò hỏi: “Anh chơi nhân vật gì đấy? Sao lại bay được thế?”


 


“Vân Trung Quân, chim nhỏ.”


 


Lâm Phỉ Thạch không biết là chính phủ game đã mặc định Yao và Vân Trung Quân là một cặp CP, chỉ mơ hồ “À” một tiếng, rồi tiếp tục cùng anh đánh mấy con quái nhỏ trong rừng.


 


Giang Bùi Di vừa lên cấp 4 liền tràn tháp giết sạch lính của đối phương, tiện đường còn dọn dẹp cả khu rừng bên địch, sau đó phát hiện Lâm Phỉ Thạch đang ở giữa bản đồ cùng pháp sư, cả hai sắp tiến sâu vào tháp phòng thủ bên kia, bèn nhắc nhở:
“Lùi lại chút, vào phạm vi vùng đỏ của tháp là bị bắn đấy.”


 


Lâm Phỉ Thạch lập tức lùi ra một chút, sau đó bắt đầu xoay vòng vòng tại chỗ: “Tôi mới cấp 3 thôi, bao giờ mới lên cấp 4 đây?”


 


Giang Bùi Di liếc nhìn thanh kinh nghiệm của cậu: “Sắp rồi.”


 


Vừa dứt lời, Lâm Phỉ Thạch liền thấy thông báo thăng cấp. Vừa lên cấp 4 là có thể dùng chiêu cuối, cậu ấn thử, phát hiện cô nai con nhỏ bé của mình bay lên đầu Vân Trung Quân buff thêm một lớp máu và khiên bảo vệ cho anh ấy.


 


Giang Bùi Di vừa dẫn cậu đi vừa nói: “Giờ cậu đang ở trên đầu tôi, không cần điều khiển gì hết. Thấy địch là nhấn chiêu 1 và chiêu 2 thôi.”


 


Lâm Phỉ Thạch: “Rõ!”


 


Lúc này khu rừng bên phía địch vừa bị Giang Bùi Di càn quét một nửa, gần như không còn gì. Người đi rừng bên kia phát hiện khu của mình bị trộm, liền kéo theo cả support và pháp sư sang phản công. Xạ thủ bên địch thấy thế cũng chạy theo.


 


Lâm Phỉ Thạch tuy không giỏi thao tác, nhưng ý thức bản đồ trong game lại rất ổn. Cậu thấy trên bản đồ nhỏ có icon màu đỏ xuất hiện, liền nhắc: “Hình như địch đang tới đấy.”


 


Giang Bùi Di: “Thấy rồi.”


 


Lâm Phỉ Thạch tưởng là mình nên rút lui, ai ngờ Vân Trung Quân lại vòng ngoài bay lượn hai vòng, canh lúc địch đang ôm nhau farm quái, bỗng nhiên lao lên đánh úp, gây một đợt sát thương siêu khủng. Lâm Phỉ Thạch đang cưỡi trên đầu anh, không xuống được, chẳng khác nào bị ép leo lên Lương Sơn, chỉ đành hỗ trợ bằng kỹ năng, vừa đánh vừa nghe thấy: “Double Kill!” “Triple Kill!” “Ultra Kill!”


 


—— Vân Trung Quân một phát quét sạch bốn mạng, máu chỉ còn tí ti, liền ôm Yao bay về hồi máu.


 


Lâm Phỉ Thạch: “…”


 


Pháp sư đường giữa đến cứu giá thì đã quá trễ, đến cái assist cũng không vớt được, đành bất lực gõ chữ lên màn hình: “666666!”



Ván này Giang Bùi Di đi rừng đúng là như hack, sống động thể hiện cái gì gọi là: “Rừng đối diện đều là nhà mình.” Rồng cũng chưa từng để bên kia cướp nổi con nào, đến phút thứ 6 đã dẫn trước hơn 7000 vàng.


 


Người đi rừng bên địch chịu không nổi nữa, gõ lên kênh all chat: “Một con chim dẫn theo vợ, không việc ác nào không làm trong hẻm núi Vương Giả!”


 


Lâm Phỉ Thạch nghĩ nghĩ, gõ lại: “Chim nhỏ nhà tôi siêu to khổng lồ đấy!”


 


---


 


“Hôm nay họp đến đây thôi, tan họp.”


 


Hà Phong cục trưởng cục thành phố theo yêu cầu cấp trên, triệu tập một cuộc họp lãnh đạo dài dòng còn hơn bài tập luận văn, các thành viên trong phòng đều có việc riêng rõ ràng. Bên cạnh, lão Vương mở game bắn súng dưới gầm bàn, Đội đặc cảnh vừa nghịch WeChat mini game vừa chơi đấu địa chủ, Giang Bùi Di đeo tai nghe nghe nhạc, còn Lâm Phỉ Thạch thì gục xuống bàn ngủ.


 


Hà Phong vốn dĩ cho rằng Giang Bùi Di là một thành phần nghiêm túc kỷ luật trong ban tác phong, ai ngờ hóa ra cũng thuộc đám “thế lực tản mạn tự do”, thông đồng phá bĩnh trật tự tổ chức…


 


Đội bốn người sau tan họp liền xách điện thoại bước ra khỏi phòng họp: “Có người ở bên kia! Tôi bọc hậu!”


 


“Thấy rồi!” Lão Vương cầm khẩu M4 “bùm bùm bùm” bắn lia lịa, vừa bắn xong còn tiện tay out khỏi họp luôn.


 


Giang Bùi Di tháo tai nghe, nghiêng đầu đẩy người bên cạnh cậu thần ngủ một cái: “Tan họp rồi.”


 


Lâm Phỉ Thạch lúc ngủ thì mềm oặt như động vật không xương, bị đẩy sang bên phải là nguyên cái người nghiêng hẳn sang bên đó, lông mi dài run run, nửa tỉnh nửa mê mà r*n r* một tiếng: “Ưm…”


 


Giang Bùi Di ở cùng cậu nửa năm, kéo cậu đi ngủ vô số lần, quá hiểu rõ cái gọi là “thần ngủ đầu thai từ quỷ đói” của Lâm Phỉ Thạch chỉ vì muốn ngủ thêm hai phút mà lời nói nào cũng dám tuôn, mặt dày mày dạn đến độ có thể sắm vai vạn năm phá game trong phòng họp.


 


Hà Phong: “…” Thật sự cạn lời!


 


Lúc đầu ông ta thế quái nào lại tưởng cái tên lười chết ngập giường này là nội gián từ phe địch cài sang?! Lâm Phỉ Thạch cả người gần như dính vào Giang Bùi Di, mệt mỏi mềm nhũn dụi dụi mí mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Giang đội… tôi muốn về ngủ tiếp.”


 


Giang Bùi Di nhìn cậu một lúc, phát hiện dưới mắt cậu vậy mà có chút quầng thâm, liền hạ giọng hỏi: “Tối qua không ngủ ngon à?”


 


Lâm Phỉ Thạch gật gật đầu, thì thào như mộng du: “Ừm… Tôi dùng ý chí phi nhân loại mới bò ra khỏi ổ chăn được đấy.”


 


Vụ án Triệu Đức Quốc đã kết thúc, đội hình trinh giờ cũng rảnh rỗi, mà Lâm Phỉ Thạch vốn dĩ chẳng phải nhân vật gánh team, cậu thuộc dạng linh vật "xinh đẹp như hoa", ngày ngày sống an nhàn vui vẻ.


 


Giang Bùi Di đưa cậu về văn phòng, kéo rèm cho cậu nghỉ ngơi, rồi mới ra sân thể dục chạy bộ.


 


Mãi đến trưa ăn cơm xong, anh vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Phỉ Thạch đâu, bèn xách phần cơm trưa mang về. Về tới nơi lại thấy văn phòng trống trơn. Kỳ Liên ở tầng lầu thấy anh đi xuống, hỏi:
“Giang phó, anh đang tìm đội trưởng Lâm à?”


 


Giang Bùi Di: “Ừ.”


 


Kỳ Liên nói: “Vừa nãy thấy cậu ấy sang đội đặc cảnh bên cạnh chơi với Cát Tử rồi.”


 


Cát Tử là một con chó Labrador giống đực, 4 tuổi, cảnh khuyển tiêu chuẩn. Lần trước đi làm nhiệm vụ cứu hộ về, vô tình gặp phải Lâm Phỉ Thạch suýt nữa bị fan cuồng yêu chó sờ trụi lông tại chỗ.


 


Giang Bùi Di xách hộp cơm qua tìm, ánh mặt trời chói chang rọi xuống, hình ảnh thanh niên kia như phát sáng dưới nắng.


 


Lâm Phỉ Thạch ngồi trên bãi cỏ sân huấn luyện, Cát Tử nhào vào lòng cậu, lông màu bạch kim óng ánh phản chiếu ánh sáng mặt trời. Con Labrador rúc đầu xù xì dụi vào má cậu, đuôi vẫy lia lịa, rõ ràng là rất dính người, nói đến cùng thì quả nhiên “ái mỹ chi tâm, đến chó cũng có”, sức hút cá nhân của đội trưởng Lâm giờ đã vượt cả giới tính loài rồi!


 


Cát Tử ngửi được mùi Giang Bùi Di, lập tức nhảy xuống khỏi người Lâm Phỉ Thạch, nghiêm túc ngồi bên cạnh, mắt tròn long lanh sáng rực, trông cực kỳ đứng đắn, cùng Lâm Phỉ Thạch cùng nhau nhìn anh.


 


Ánh nắng có hơi chói, Lâm Phỉ Thạch ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, vẻ mặt dịu dàng còn hơn gió xuân. Cậu hỏi nhẹ: “Giang đội, sao anh tới đây?”


 


Giang Bùi Di đưa cơm cho cậu, giọng nhàn nhạt: “Cậu chưa ăn trưa à?”


 


“Cảm ơn anh!” Lâm Phỉ Thạch đưa tay nhận lấy, mở nắp hộp ra, bên trong là cá kho, súp lơ, sườn và cơm. Cậu chẳng buồn giữ hình tượng, cứ thế ngồi bệt xuống đất, cầm đũa từ tốn ăn.


 


Cát Tử ngồi xổm bên cạnh, ánh mắt trông mong nhìn cậu chằm chằm. Lâm Phỉ Thạch thấy đôi mắt nhỏ đầy u oán của nó thì bật cười, bèn cho nó mấy khúc sườn.


 


Thời gian nhanh chóng bước sang tháng Năm, Giang Bùi Di lúc này đã bắt đầu mặc áo ngắn tay, còn Lâm Phỉ Thạch vẫn mặc đồ tay dài quanh năm suốt tháng cậu đều mặc đồ dày gần như chẳng khác nhau là mấy, không hề thay đổi theo thời tiết.


 


Giang Bùi Di biết đó là vì trên người cậu có vết bỏng, không muốn để người khác nhìn thấy nên mới luôn ăn mặc kín mít như thế. Anh quỳ một gối ngồi xuống cạnh Lâm Phỉ Thạch, bình tĩnh hỏi: “Gần đây cục cũng không có chuyện gì, cậu không tính đi làm phẫu thuật chữa da à?”


 


Lâm Phỉ Thạch nuốt miếng cơm, cụp mắt dùng đũa quấy súp lơ lên, hờ hững đáp: “Phẫu thuật mấy cái này phiền lắm, một chỗ bị bỏng phải động dao nhiều lần mới có thể hồi phục như ban đầu, mất nhiều thời gian. Hơn nữa còn phải hẹn trước… Giờ tôi cũng không vội, mặc đồ vào là chẳng ai thấy được, để một thời gian nữa rồi tính.”


 


“Tôi thể chất thiên về hàn, tay chân lạnh quanh năm,” Lâm Phỉ Thạch vừa nói vừa áp lòng bàn tay lên cánh tay Giang Bùi Di, lạnh như đá, “Mùa hè mặc tay dài cũng chẳng thấy nóng.”


 


Dừng một lát, anh nói thêm: “Hơn nữa, Côn Ngữ còn đang lẩn lút đâu đó, không biết lúc nào sẽ nhảy ra gây chuyện, tôi không yên tâm để anh ở đây một mình.”


 


Giang Bùi Di không nói gì nữa. Hai người và một con chó cùng ngồi trên bãi cỏ, lười biếng tắm nắng. Bầu trời xanh lam, mây trắng lững lờ trôi, liễu bay theo gió nhẹ, chim bay như sao băng xẹt ngang chân trời, thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng kêu lanh lảnh.


 


---


 


Tiếng nước trong phòng tắm chậm rãi ngừng lại, khi Giang Bùi Di đang thu lại vòi sen thì thấy có gì đó không ổn, vội vàng xả nốt dầu gội còn trên tóc, nhưng không may vẫn chưa kịp gội xong ——


 


Tám giờ rưỡi tối, Giang Bùi Di khoác khăn tắm, đầu đầy bọt trắng, mặt không cảm xúc gõ cửa nhà Lâm Phỉ Thạch.


 


Cốc cốc cốc!


 


Bên trong im lặng hồi lâu không ai trả lời, nhưng theo lý thì giờ này Lâm Phỉ Thạch chưa ngủ mới đúng. Giang Bùi Di bèn về nhà lấy điện thoại gọi cho anh.


 


“Alo, Giang đội có chuyện gì thế?”


 


Giang Bùi Di cố giữ giọng bình tĩnh kể lại: “Cậu đang ở nhà à? Nhà tôi mất nước, tóc còn chưa gội xong.”


 


Lâm Phỉ Thạch bên kia ngừng một chút, chắc đang tưởng tượng ra hình ảnh hiện tại, sau đó vô tư bật cười ha hả suốt một hồi lâu, mới thở gấp nói: “Tôi ra ngoài ăn đêm rồi, anh cứ vào nhà đi, cạy cửa là vào được!”


 


Giang Bùi Di càng thêm mặt vô cảm mà cúp điện thoại, lặng lẽ quay về nhà mình, lấy một sợi dây thép trong bếp, hai ba lần đã mở khóa cửa nhà Lâm Phỉ Thạch, đi thẳng vào phòng tắm.


 


Tiếng nước róc rách vang lên, hơi nước phủ mờ kính, lộ ra một bóng dáng mơ hồ tuy không nhìn rõ, nhưng vòng eo thon nhỏ, đôi chân dài thẳng tắp kia cũng đủ khiến người ta dán mắt nhìn không rời nếu nhìn xuyên qua được thì tốt quá.



 


Giang Bùi Di tóc còn ướt nhẹp bước ra khỏi phòng tắm, Lâm Phỉ Thạch vẫn chưa về, chắc lại đi khám phá quán ăn đêm nào đó, giờ này chắc đang nửa tỉnh nửa mơ mà ăn no bụng.


 


Tiểu Thái Vân ghé trên bàn trà nhìn lu nước, con rùa đà mai lề mề bò qua bò lại. Trước khi rời đi, Giang Bùi Di cho nó ăn một ít thịt sống rồi khóa cửa lại cẩn thận.


 


Sáng hôm sau lúc Giang Bùi Di đến cục thì phát hiện Lâm Phỉ Thạch hiếm khi đến sớm hơn mình, nhưng cả người cậu cuộn tròn trên sofa, đôi chân dài rút lại đầy ấm ức, mắt nhắm nghiền, cuộn trong chăn ngủ ngon lành.


 


Giang Bùi Di không một tiếng động nhìn cậu một lúc lâu, thấy cậu trông có vẻ tiều tụy hơn trước, tuy ngũ quan vẫn đẹp nhưng quầng thâm dưới mắt hình như đậm hơn.


 


Anh cứ có cảm giác có gì đó không ổn, trong lòng lướt qua vài suy nghĩ kỳ quái: Tối qua Lâm Phỉ Thạch có về nhà không? Mấy lần trước ngủ trong văn phòng, rốt cuộc buổi tối hôm trước cậu làm gì?


 


Anh nhẹ nhàng ngồi xổm bên cạnh Lâm Phỉ Thạch, chăm chú nhìn cậu ở khoảng cách rất gần, phải nói Lâm Phỉ Thạch luôn nhạy cảm với ánh mắt người khác đặt lên mình, khoảng cách gần như vậy dù đang ngủ chắc cũng phải tỉnh, thế nhưng cậu vẫn không tỉnh, chỉ lẩm bẩm một câu “Giang đội” rồi lại chìm vào giấc ngủ.


 


Giang Bùi Di khẽ nhíu mày, gần như không nhận ra.


 


Lâm Phỉ Thạch ngủ đến tận mười giờ mới dậy, lờ đờ ôm chăn ngồi bật dậy từ sofa, vừa ngáp vừa uể oải duỗi lưng.


 


Giang Bùi Di nghe thấy động liền quay đầu lại nhìn, hỏi thản nhiên: “Dạo này cậu sao vậy?”


 


“Chắc là thanh niên nghiện mạng rồi,” Lâm Phỉ Thạch ngơ ngác một lúc, rồi mới lúng túng nhỏ giọng giải thích, “Hôm qua trót thức khuya quá, đến lúc định đi ngủ thì phát hiện đã hơn năm giờ sáng, thế là dứt khoát đến thẳng đây ngủ luôn.”


 


Giải thích này nghe thì không có gì đáng ngờ, nhưng Giang Bùi Di cảm thấy với cái kiểu thiếu ngủ triền miên như thói quen hằng ngày của Lâm Phỉ Thạch, mà đến năm giờ sáng còn chưa chịu ngủ thì đúng là hơi vô lý. Có khi lại chạy đi đâu lang thang, không dám nói thật với anh.


 


Lâm Phỉ Thạch bình thường mà rảnh rỗi là tuyệt đối không chủ động làm việc, lúc đi làm thì tận dụng đủ mọi chiêu để trốn việc nếu là đơn vị tư nhân thì chắc bị sếp lườm cháy mặt, không khéo còn bị đuổi thẳng cổ rồi.


 


Vốn dĩ Giang Bùi Di cực kỳ cực kỳ ghét cái thái độ làm việc kiểu đó, thế nhưng không hiểu sao, hễ việc gì do Lâm Phỉ Thạch làm, thì lại có vẻ rất có căn cứ, rất “hợp tình hợp lý”.


 


Danh hiệu “tiêu chuẩn kép” của Trung Quốc quả thật không sai.


 


Buổi tối hôm đó, Lâm Phỉ Thạch thèm ăn lẩu uyên ương. Sau khi tan làm về nhà liền kéo Giang Bùi Di cùng đi siêu thị mua nước chấm. Kết quả, khi hai người vừa xách đồ đi bộ về khu dân cư, thì không may gặp phải mấy tay "thu phí bảo kê địa phương".


 


Gió đêm thổi từ nơi núi rừng xa xôi tới, bầu trời tối đen như mực, ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống góc phố. Giang Bùi Di cao ráo đứng thẳng tại chỗ, một tay che chắn Lâm Phỉ Thạch ra sau lưng, gương mặt lạnh dần trông thấy rõ.


 


Lâm Phỉ Thạch nhìn đám đàn ông đầu mào gà trước mặt, không hiểu sao lại có chút buồn cười.


 


—— Đám lưu manh gan to bằng trời này lại dám ra tay cướp ngay trên đầu của "Diêm Vương mặt lạnh" Giang phó đội, kết cục kiểu này chẳng khác gì dùng chân đá vào tấm thép, móng chân gãy rụng còn chưa tính, máu me còn văng tung toé.


 


Trong lòng Lâm Phỉ Thạch lặng lẽ châm một nén nhang cho bọn chúng.


 


Đối diện có năm gã đàn ông cao to vai u thịt bắp, nhìn thôi cũng biết chỉ cần một ngón tay cũng đủ đẩy ngã Lâm Phỉ Thạch cái dáng vẻ thư sinh yếu ớt như cậu. Giang Bùi Di hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Cậu đánh nhau được à?”


 


Lâm Phỉ Thạch bình tĩnh nhìn lại, mắt tròn vô tội như nai con.


 


Giang Bùi Di: “…”


 


Cậu hồi thi thể lực có khi còn không đạt tiêu chuẩn?


 


“Tôi thử đàm phán với họ trước, không được thì anh lên đấm đi.” Lâm Phỉ Thạch lúng túng lấy ngón trỏ cọ nhẹ mũi mình, nhỏ giọng nói: “Miệng lưỡi tôi giỏi lắm.”


 


Giang Bùi Di: “…”


 


Danh hiệu khác của Lâm Phỉ Thạch chính là món tráng miệng ngọt ngào.


 


“Hai đứa bay lầm rầm cái gì thế! Mau giao hết đồ có giá trị ra đây! Không tiền mặt thì WeChat, Alipay, chuyển khoản ngân hàng cũng được!” Tên cướp hất hàm nói, đầy kiêu ngạo.


 


Nghe vậy, Lâm Phỉ Thạch không nhịn được mà cảm thán: “Cướp bây giờ cũng xài mã QR à? Phương thức hành nghề bắt kịp thời đại thật!”


 


“….” Tên đầu mào gà đối diện giật nhẹ khóe miệng.


 


Giang Bùi Di lạnh nhạt nói: “Không có tiền.”


 


“Tưởng mặc đồ đẹp thế kia mà không có tiền hả?”  Tên cầm đầu túm cổ áo Giang Bùi Di, dùng mu bàn tay vỗ vỗ vai anh, sát khí túa ra, giọng đe dọa: “Biết điều thì giao tiền ra, không thì thấy máu đấy!”


 


Giang Bùi Di cụp mắt, giọng gần như không nghe được: “Tùy… Một đám giòi bọ quây nhau sưởi ấm.”


 


Lời này lập tức chọc giận cả đám, chúng bày thế trận định xông lên, như chó điên lao vào vồ mồi!


 


Tên đầu mào gà dẫn đầu, giơ chân quét ngang một cú, Giang Bùi Di thoắt lùi lại phía sau, rồi dùng lực eo kinh người kéo thân trên gần song song với mặt đất, trở tay đấm thẳng một cú trời giáng, tiếp đó lướt qua bốn tên còn lại như đang múa võ loè loẹt. Một tên cuối cùng lọt lưới, bèn chuyển hướng lao về phía Lâm Phỉ Thạch.


 


Trong đám đông, Giang Bùi Di linh hoạt né tránh từng đòn như ma ảo, phản kích chuẩn xác, chỉ trong tích tắc đã quét ngã một tên!


 


—— đúng lúc đó, bên Lâm Phỉ Thạch đang bị một tên dí ép tới góc tường, không còn đường lui!


 


“…” Giang Bùi Di vốn cũng biết thể lực của Lâm Phỉ Thạch không ổn, nhưng không ngờ lại “phế” đến độ làm người ta nhìn thôi cũng thấy nhức đầu. Anh nghiến răng nói: “Cậu đúng là… sức chiến đấu bằng năm cọng bún!”


 


“Tôi có phải xuất thân từ trường cảnh sát đâu!” Lâm Phỉ Thạch khập khiễng né đòn, vừa chống chế vừa không chịu mất mặt: “Hồi xưa tôi học văn học đấy!”


 


Văn học!


 


Là một sinh viên khối xã hội chính hiệu!


 


Chú trọng “lấy đức thu phục người”!


 


Mấy tên côn đồ kia cũng biết chọn người dễ bắt nạt, vừa thấy Lâm Phỉ Thạch ở phía xa giống như một điểm đột phá dễ dàng, lập tức cả đám nhào về phía cậu!


 


Giang Bùi Di đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vội đưa tay kéo eo cậu, kéo cậu ôm vào lòng. Lâm Phỉ Thạch theo đà xoay liền hai vòng, sau lưng còn bị một lực đẩy nhẹ mềm mại hất đi, loạng choạng mấy bước rồi trực tiếp thoát khỏi vòng chiến từ bên hông.


 


Lâm Phỉ Thạch quan sát một lúc, cảm thấy mình đúng là hợp làm cổ động viên hơn, làm cho đội phó Giang đội mấy năm như vậy cũng chẳng có vấn đề gì. Thế là cậu dứt khoát đứng dựa vào tường, mắt thấy Giang Bùi Di chuẩn bị “double kill”.


 



 


Anh xoay người tung cú đá toàn lực, một tên đàn ông trước mặt bị đá bật cả người lên, rồi ngã bịch xuống đất, răng cửa cũng bị đá bay mất nửa cái!


 


Tên đó ánh mắt âm trầm, lau vết máu ở khóe miệng, cơn đau làm huyết khí xộc thẳng lên đầu, lý trí còn sót lại lập tức bị thú tính nuốt chửng, mắt đỏ ngầu, nét mặt vặn vẹo, tiện tay nhặt thanh sắt dưới đất, lao thẳng về phía Giang Bùi Di!


 


Lúc này Giang Bùi Di đang hoàn toàn quay lưng lại phía hắn, còn đang quần thảo với hai tên khác, chưa phát hiện ra đòn đánh lén sau lưng.


 


Lâm Phỉ Thạch đang nhàn nhã theo dõi bỗng sững người, đồng tử co rút dữ dội, gần như theo phản xạ bản năng lao tới như một bóng mờ. Giang Bùi Di nghe thấy động tĩnh sau lưng, theo phản xạ nghiêng người tránh sang một bên rồi quay đầu lại nhìn—


 


—— chỉ thấy thanh sắt nặng nề kia đánh trúng lưng Lâm Phỉ Thạch, vang lên tiếng “bịch” trầm đục rúng động, thân hình gầy gò của cậu khựng lại trong chốc lát, rồi đổ nhào về phía anh như dây bị đứt.


 


Giang Bùi Di: “!!”


 


Anh lập tức đỡ lấy người cậu, trong khoảnh khắc tung chân đá thẳng vào tên cầm sắt kia, tên đó gào thảm lên như bị ma ám, cả cánh tay tê dại buông rơi thanh sắt xuống còn chưa kịp rơi chạm đất đã bị Giang Bùi Di tóm lấy.


 


Giang Bùi Di lúc này chẳng khác gì mãnh thú bị chọc giận, ánh mắt sắc lạnh như dao, trong tròng mắt lướt qua tia máu lạnh căm, tay cầm thanh sắt, không do dự giáng thẳng xuống cổ hắn. “Bichj” một tiếng giòn vang, tên đó im bặt ngã rạp dưới đất.


 


Hai tên còn lại thấy tình hình không ổn, biết mình đã đụng nhầm đối tượng, vội vã bỏ chạy. Giang Bùi Di không thèm nhìn, tiện tay ném thanh sắt như phi tiêu, xoay hai vòng trên không rồi đánh trúng ót một tên!


 


Giang Bùi Di thất thanh: “Lâm Phỉ Thạch!”


 


Lâm Phỉ Thạch cau chặt mày, môi đỏ thường ngày nay tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ thái dương, phần lưng đau tới tận xương, như có lưỡi dao cắt qua từng tấc da thịt, đau lan tới tận nội tạng.


 


Cậu dựa vào người Giang Bùi Di, khẽ “hừ” một tiếng trong mũi, ra hiệu mình vẫn còn nghe được.


 


Giang Bùi Di dùng lòng bàn tay sờ lưng cậu, thấy phần gần cột sống đã sưng tấy cao lên, không biết thương tích nặng cỡ nào, lập tức cúi người cõng cậu lên lưng, vừa bước ra ngoài vừa không kìm được mắng thấp: “Khi đó nguy hiểm vậy, tôi biết sau lưng có người, sao em lại lao tới?!”


 


Với tốc độ phản ứng và di chuyển của Giang Bùi Di, hoàn toàn có thể né đòn kia. Nhưng Lâm Phỉ Thạch lại “suy bụng ta ra bụng người”, nghĩ rằng mình né không được thì Giang Bùi Di chắc cũng không kịp tránh, nhất thời lo lắng quá mà quên mất bản thân, kết quả bị thương nặng.


 


Lâm Phỉ Thạch nghẹn lời một lúc, rồi bỗng khẽ nói bên tai anh: “Giang đội, anh đã hứa sau này anh sẽ không hung dữ với tôi nữa mà?”


 


Câu nói nghe như làm nũng, nhưng với Giang Bùi Di thì giống như bị đâm thẳng vào tim, mọi lời trách cứ trong thoáng chốc đều nghẹn lại. Anh im lặng một hồi, giọng khẽ run hỏi: “…Đau lắm không?”


 


Lâm Phỉ Thạch khẽ “ừ”, rụt rụt mũi, lông mi ướt nhòe, nhắm mắt nói nhỏ giọng mũi: “Đau quá à.”


 


“…”


 


Giang Bùi Di khó có thể diễn tả được cảm giác trong lòng lúc này. Lâm Phỉ Thạch vốn dĩ đã trông mỏng manh yếu đuối, ngày thường anh còn tiếc không nỡ nói nặng một câu, vậy mà giờ ngay trước mắt anh lại bị thương nặng thế này giống như đóa hồng thủy tinh mà anh cẩn thận nuôi dưỡng bị người ta giẫm đạp, vừa bất lực, vừa giận dữ, vừa đau lòng. Anh khàn giọng nói: “Gần đây có bệnh viện tư nhân, sắp tới rồi.”


 


Lâm Phỉ Thạch hai tay khoanh trước ngực anh, vô lực dựa vào lưng anh, trước mắt lúc đen lúc trắng, đau đến mức lục phủ ngũ tạng đều run lên.


 


Cậu thật sự quá nhẹ, người không có bao nhiêu thịt, khung xương lại nhỏ, nằm trên lưng anh nhẹ như không có ai. Giang Bùi Di rẽ vào một ngã rẽ, đang định bước tiếp thì bất ngờ bị đèn pha xe chiếu thẳng vào người.


 


Anh lập tức dừng chân, từ chiếc xe đen phía trước bước xuống một người đàn ông trung niên mặc vest giày da.


 


—— là cái bóng không chịu tan, Côn Ngữ.


 


Lâm Phỉ Thạch khẽ nhéo vành tai lạnh lẽo của Giang Bùi Di, giọng nhỏ nhẹ: “Đặt tôi xuống đi.”


 


Côn Ngữ nhìn hai người, vẻ mặt nghiêm trang, tỏ vẻ quan tâm: “Đội trưởng Lâm bị sao vậy? Bị thương à?”


 


Giang Bùi Di khẽ nuốt nước bọt, im lặng không đáp, chỉ đứng yên tại chỗ. Nhưng Lâm Phỉ Thạch đang nằm trên lưng anh thì lại cảm nhận rõ ràng hơn ai hết cả người Giang Bùi Di lúc này căng chặt đến cực độ, đến mức cơ bắp tay cũng đang co giật nhẹ.


 


“Đừng căng thẳng thế.” Côn Ngữ thấy anh như gặp kẻ địch lớn thì không nhịn được bật cười, giọng điệu thong dong: “Hiện giờ tôi sẽ không làm gì hai người cả. Tôi muốn đối phó ai thì tự ra tay, không mượn tay người khác.”


 


Giang Bùi Di lạnh lùng nhìn hắn, giọng băng giá: “Vậy thì đừng chắn đường.”


 


“Tôi vốn định tới tìm cậu ôn lại chuyện cũ, nhưng thấy hai người hình như vừa gặp chút rắc rối, nên đứng đây chờ một lát. Xem ra hôm nay không nói chuyện được rồi,” Côn Ngữ cười, dùng mũi giày da chỉ về phía đầu xe, thong thả nói tiếp: “Chỉ cần cậu có thể đi qua được chiếc xe này, tôi sẽ không ngăn nữa.”


 


Nghe vậy, Giang Bùi Di im lặng một lúc, rồi khẽ nói với Lâm Phỉ Thạch: “Ôm chặt vào.”


 


Lâm Phỉ Thạch hiểu anh không muốn đặt mình xuống, liền ôm chặt cổ anh, nhỏ giọng nhắc: “Cẩn thận đó.”


 


Côn Ngữ hai tay đút túi, không hề báo trước liền tung chân đá vào đầu gối Giang Bùi Di khi đang cõng người, hạ bàn vốn không vững, bị đá một cú là có thể quỳ rạp ngay tại chỗ. Giang Bùi Di lập tức tung chân đỡ đòn, hai cẳng chân va vào nhau vang lên một tiếng “phanh” lớn. Trái tim Lâm Phỉ Thạch thót lên theo tiếng động đó.


 


Đây mới thật sự là cao thủ đối đầu, một công một thủ, trong chớp mắt đã đổi mấy lần vị trí. Cổ chân, cẳng chân, đầu gối không ngừng va chạm, âm thanh “cạch cạch” vang dội khiến người nghe cũng phải rùng mình.


 


Giang Bùi Di vừa ứng phó chiêu thức của Côn Ngữ, vừa tìm cơ hội tiến gần về phía đầu xe. Côn Ngữ tuy tàn nhẫn, nhưng lời nói ra coi như còn giữ chữ tín. Giang Bùi Di còn đang cõng một người bị thương, không muốn lãng phí thời gian dây dưa thêm.


 


Anh xoay người né cú đá cực mạnh của Côn Ngữ, lợi dụng lúc hắn thu chân nhanh chóng bước tới trước. Đi được hai bước, sau lưng chợt cảm nhận có luồng gió mạnh áp sát, một cú đá nhằm thẳng vào Lâm Phỉ Thạch!


 


Giang Bùi Di không chút nghĩ ngợi lập tức xoay người, đối mặt mà đỡ lấy cú đá kia. Vốn đã gầy, lồng ngực anh như bị lõm xuống một khoảng, cả người bị chấn động lùi liên tiếp mấy bước, đúng lúc vượt qua phần đầu xe.


 


Anh đứng yên một lúc, rồi từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua hàng mi dài, nhìn chằm chằm Côn Ngữ một lúc, sau đó không nói một lời mà xoay người rời đi.


 


Côn Ngữ tựa vào cửa xe, chăm chú nhìn bóng lưng hai người rời đi, như đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, hắn khẽ bật cười rồi nói với người trong xe:
“Nam Phong hình như rất để ý cái người đang nằm trên lưng cậu ấy nhỉ. Cậu thấy sao?”


 


---


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Mẹ giả hóng hớt: Các đồng nghiệp trong cục và vai ác liên quan đều cảm thấy Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di có gian tình.


 


Lâm Phỉ Thạch: Tôi không có.


 


Giang Bùi Di: Tôi cũng không.


 


Mẹ ruột chân thành: Hai đứa con trai đều bị đánh.


 


Trái tim tui đang nhảy máu.


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 38
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...