Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 37

164@-

Giang Bùi Di chưa bao giờ sợ cái chết. Với qnh sống hay không sống, chết hay không chết, vốn chẳng có gì đáng để kính sợ. Anh muốn sống thì sống, muốn chết thì chết.


 


Điều này cũng có liên quan rất lớn tới môi trường trưởng thành của anh Nhà họ Giang mấy đời đều là kiểu người cứng rắn như thép, từ nhỏ Giang Bùi Di đã được dạy rằng “chết ngoài chiến trường là vinh quang cao quý nhất”, niềm tin ấy đã ăn sâu vào máu thịt, đến mức sinh tử với anh từ lâu đã trở thành chuyện nhỏ.


 


Với Giang Bùi Di, chẳng có thứ gì là không thể từ bỏ. Cũng chẳng có lý do nào khiến anh phải “ham sống”.


 


Anh hơi mệt, khẽ thở dài: “Lúc có cơ hội sống sót, chẳng ai thật sự chọn chết cả. Cái gọi là ‘hy sinh vì chính nghĩa’, là vì không còn đường nào khác thôi… sống chết vốn không phải do mình chọn, nói gì đến chuyện tìm đường lui.”


 


Lâm Phỉ Thạch bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Tôi thấy anh nên học theo Côn Ngữ một chút.”


 


Vừa nghe đến cái tên này, Giang Bùi Di đã nhíu mày, ngước mắt hỏi: “Học gì từ hắn?”


 


“Học cách chạy trốn đúng kiểu ấy,” Lâm Phỉ Thạch nói tỉnh rụi, “Tôi thấy hắn đủ khả năng thoát được khỏi cả đại bác của liên quân tám nước luôn. Trước đây tôi có nghe đến cái tổ chức Hắc Thứu của hắn, nổi tiếng nhất là khoản trốn chạy. Buôn thuốc phiện đứng thứ hai. Cả cảnh sát Đông Nam Á đều bó tay với hắn. Anh tiếp xúc với hắn sát rạt suốt bao nhiêu năm, mà lại không học được tí bản lĩnh giữ mình nào à?”


 


Giang Bùi Di đáp lại bằng giọng lạnh tanh: “Hắn chạy được là vì có người khác đổ máu dọn đường trước. Dưới chân hắn là vô số xác người, xương trắng thịt đỏ… Cái kiểu đường đó, tôi không đi nổi.”


 


“Cậu hiểu ý tôi là được rồi.” Lâm Phỉ Thạch nghiêm túc nhìn anh, nói từng chữ: “Nếu sau này có chuyện gì xảy ra với anh, tôi sẽ buồn lắm đấy.”


 


Nghe tới đó, biểu cảm của Giang Bùi Di lạnh băng. Cậu im lặng rất lâu, rồi chỉ khẽ nghiêng đầu, gỡ nhẹ cằm ra khỏi tay Lâm Phỉ Thạch, cúi đầu xuống, chống khuỷu tay lên hai đầu gối, mãi chẳng nói một lời nào.


 


Từ mái tóc đen rũ và xoáy tóc mềm mại ấy, Lâm Phỉ Thạch đọc được một loại phản kháng không tiếng động ——


 


—— Anh không thích như vậy.


 


Một ý nghĩ bỗng nảy lên trong đầu Lâm Phỉ Thạch, như một trận gió dữ âm u quét ngang qua vườn hoa mùa hè, làm giàn hoa hồng kiêu sa cũng phải rung rinh chao đảo: Giang Bùi Di không thích có người quan tâm đến anh. Không thích có ai lo lắng vì mình, hay buồn vì mình.


 


Có lẽ anh đã quen sống chết tùy ý, đã quen với việc thế giới này rộng lớn đến mức sẽ chẳng có ai vì cái chết của mình mà đau lòng. Như thế, cậu ấy mới có thể không chừa cho bản thân bất kỳ đường lui nào mà cứ “tiến về phía trước” mãi như thế.


 


“Tôi ở Hắc Thứu bao nhiêu năm nay, đã từng thấy không ít cảnh sát nằm vùng rất giỏi bị bại lộ rồi chết oan, có người còn chết ngay trước mắt tôi, nhưng tôi chẳng làm được gì cả.” Giọng Giang Bùi Di nhỏ đi, khản đặc. Anh nói thật chậm, như thể lần đầu tiên l*t tr*n ruột gan để kể lại những tháng ngày đen tối không có ánh sáng, những tháng ngày nhuộm máu.


 


“Những đoạn ký ức điên cuồng ấy cứ lặp lại trong đầu tôi… Tôi không thể trốn. Vì những người đã chết. Vì cha mẹ, người thân tôi. Vì chính tôi nữa.”



 


Giọng anh gần như run lên: “Tôi không dám ham sống.”


 


Lâm Phỉ Thạch im lặng.


 


Giang Bùi Di nhắm mắt lại.


 


Giọng Côn Ngữ như ma quỷ vang lên bên tai anh:


 


“A Châu, tôi nghe Lão Long nói bên đó vừa mới phát hiện một cảnh sát nằm vùng. Muốn đi xem cùng tôi không?”


 


Tên buôn thuốc phiện tao nhã này vừa đi vừa cười hỏi.


 


“Ờ.” A Châu trả lời qua loa, tháo tai nghe Bluetooth, đứng dậy khỏi sofa, đi cùng Côn Ngữ tới phòng tra khảo.


 


—— Còn chưa vào cửa đã nghe thấy âm thanh roi vọt đập vào thân thể người, sắc bén và thô bạo xuyên qua khe lưới sắt truyền ra. Trong tiếng chửi rủa ngập trời, có một tiếng rên đau khổ rất nhỏ, như sắp chết đến nơi.


 


Côn Ngữ và A Châu đẩy cửa bước vào.


 


Không khí đặc quánh mùi tanh, hôi thối và máu. Roi thép, gậy sắt đều dính máu đỏ chói mắt. Một chậu nước muối lắc lư dưới chân, văng tung toé khắp sàn.


 


Ánh mắt A Châu lập tức nhìn thấy người đó.


 


Một cảnh sát nằm vùng.


 


Hai mắt anh ta chảy máu, nửa khuôn mặt bị hoại tử do hóa chất, toàn thân tr*n tr**ng nằm sõng soài dưới đất. Nơi còn có da thì đầy vết roi đỏ bầm, nơi không còn da thì lộ xương trắng chằng chịt. Đáng sợ nhất là người này vẫn còn sống, ngực phập phồng yếu ớt, thở gấp từng nhịp, trên đời không có bộ phim kinh dị nào đáng sợ hơn cảnh này, chỉ nhìn một lần đã thấy khó thở.


 


A Châu cứng đờ tại chỗ, đôi mắt trừng trừng dán vào người đàn ông dưới đất.


 


“Người này tên Đỗ Hoàn, 29 tuổi. Hai năm trước được công an tỉnh Lăng cử tới nằm vùng, lên chức rất nhanh. Là phó cánh tay của Lão Long, nếu thêm hai năm nữa chắc có khi thay được lão rồi. Đáng tiếc thật.” Côn Ngữ ngồi xổm xuống cạnh Đỗ Hoàn, giọng đều đều pha ý cười:
“Tôi biết bên công an các cậu còn một con át chủ bài cuối cùng, Nam Phong là ai?”


 


Nhưng Đỗ Hoàn giờ này đã không còn nghe, không còn thấy. Mọi cảm giác gần như đã bị huỷ hoại. Chỉ còn lại một luồng khí lạnh như rắn độc vờn quanh tai.



Anh ta đau đến tận xương, cố sức từ cặp môi rách nát nặn ra một ngụm máu tươi phun thẳng vào mặt Côn Ngữ!


 


“Mẹ nó!!”


 


Lão Long giống hệt như một con chó dữ được huấn luyện bài bản, đúng kiểu trung thành đến đáng sợ. Hắn giơ chân đạp thẳng xuống đầu Đỗ Hoàn — "Phịch!" một tiếng vang nặng nề như xé toạc không khí, khiến đồng tử A Châu đột ngột co rút lại!


 


Côn Ngữ thì chẳng tức giận gì, chỉ bình thản dùng khăn ướt lau máu trên mặt, giọng nhẹ hẫng như thể đang trò chuyện tán gẫu: “Tôi ghét nhất cái kiểu người như thế. Không biết linh hoạt, cứ tưởng bản thân cao quý cỡ nào, cuối cùng chỉ khiến tụi mình có thêm tí... thú vui thôi.”


 


A Châu khoanh tay, nghiêng người dựa vào tường, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo. Anh mỉa mai: “Tôi thật sự không hiểu nổi cái gọi là ‘thú vui’ của mấy người. Nghe thôi đã thấy rẻ tiền, bẩn thỉu.”


 


Trong Hắc Thứu, hiếm ai dám nói thẳng mặt hắn như vậy. Côn Ngữ bất giác nhướn mày.


 


A Châu mặt lạnh như phủ sương: “Tôi tôn trọng những người kiên cường có cốt khí, dù lập trường khác nhau cũng không thay đổi được. Chỉ là một lũ chó cậy thế chủ, tụ lại bắt nạt kẻ yếu, có gì đáng để tự đắc.”


 


Cả đám buôn m* t** trong phòng đều lập tức biến sắc vì lời nói như tát thẳng mặt đó.


 


Côn Ngữ nhìn anh với nét mặt vừa giễu cợt vừa thích thú, dường như càng nhìn càng thấy đẹp mắt. Hắn bỗng bật cười sảng khoái: “Được rồi, nếu cả A Châu cũng nói vậy… Lão Long, cho cậu ta một cái kết nhanh gọn đi.”


 


Lão Long có vết sẹo dài giữa trán, trông hung tợn đến phát khiếp, nhưng khi đối mặt với Côn Ngữ thì lại như một con chó trung thành tuyệt đối. Hắn kính cẩn gật đầu, như thể mỗi lời Côn Ngữ nói đều là thánh dụ: “Vậy còn… th·i thể…”


 


“Cảnh sát bọn họ không phải hay nói gì mà ‘thanh sơn nơi nơi chôn xương’ à? Ném lên núi đi.” Côn Ngữ vừa lần chuỗi Phật châu vừa hờ hững nói, “Diều hâu bay đầy trời, chắc đói lắm rồi.”


 


“Rõ.”


 


Lão Long hai tay nhấc đầu Đỗ Hoàn lên, mạnh tay bẻ sang bên “Rắc!” tiếng xương gãy vang lên khô khốc. Dường như cả bức tường cũng rung lên vì cú xoay ấy. Một cảnh sát trẻ tuổi từng thà chết chứ không khuất phục, cuối cùng lại bị kết thúc cuộc đời theo cách thảm khốc như vậy.


 


A Châu lạnh lùng nhìn bọn họ bỏ thi thể vào bao tải, kéo lê trên nền xi măng, để lại một vệt máu dài như con rắn đỏ bò qua.


 


Anh từ đầu tới cuối không hề thay đổi sắc mặt, thái độ thậm chí lạnh nhạt đến vô cảm.


 


Chỉ có một vệt máu nhỏ rỉ ra từ kẽ ngón tay cậu đang siết chặt, loang lổ, âm thầm, không ai phát hiện.


 



 


A Châu chẳng thèm đáp, mắt cũng không buồn ngước lên, xoay người rời đi.


 



 


Giang Bùi Di ngồi yên, khuôn mặt trắng bệch đến dọa người, cả đôi môi cũng tái nhợt không còn chút máu, mạch máu dưới da nổi rõ lên từng đường màu xanh nhạt. Dưới góc nhìn từ trên cao của Lâm Phỉ Thạch, phó đội trưởng Giang trông có vẻ mỏng manh đến lạ thường.


 


Anh không có vóc dáng cao lớn như các đồng nghiệp khác, thân hình gầy gò đến mức có chút mong manh. Nhưng khí chất lại cứng cỏi đến không tưởng tựa như một tảng đá bị gió mưa mài mòn suốt bao năm vẫn không sứt mẻ, tựa như một cây tùng già đứng sừng sững giữa gió tuyết, lạnh lẽo mà đơn độc.


 


“Tôi không thể chạy trốn. Tôi cũng không dám sống buông thả.”


 


Hai câu ấy như mũi dao đâm thẳng vào ngực Lâm Phỉ Thạch. Mọi lời khuyên, mọi lý lẽ trong đầu cậu đều bị ép nghẹn xuống cổ họng, ngực nhói lên như có ai siết chặt. Một lúc lâu sau mới thốt ra được: “Tôi chỉ… chỉ là cảm thấy anh còn trẻ, còn cả chặng đường dài phía trước. Tôi hy vọng anh vẫn có thể bước tiếp, dũng cảm mà đi tới. Nếu cuộc đời đã đi vào yên ổn rồi thì đừng quay đầu lại nữa.”


 


Giang Bùi Di xoa mặt, đôi mắt đỏ ửng, khẽ cười một tiếng đầy tự giễu: “Thật ra tinh thần tôi vẫn không ổn từ khi tỉnh lại ở bệnh viện. Bên Cục từng cử chuyên gia tâm lý đến trị liệu cho tôi. Mất hơn ba tháng mới chính thức thoát khỏi trạng thái nguy hiểm do sang chấn. Cậu có thể không rõ, nhưng từ nằm vùng quay lại, sống nhiều năm trong ngụy trang, đề phòng, căng thẳng tột độ… cuối cùng sẽ để lại di chứng.”


 


Giọng anh chậm rãi, khản đặc: “Suốt chín năm, tôi tiếp xúc toàn rắn rết trong các đường cống. Gần như bị cắt đứt hoàn toàn với xã hội bình thường. Tách biệt quá lâu, bây giờ rất khó để hòa nhập trở lại, cũng rất khó tin ai. Tôi hiện giờ được chẩn đoán mắc ‘hội chứng thiếu hụt cảm xúc’.”


 


Giang Bùi Di cúi đầu, giọng nhỏ như đang lẩm bẩm với chính mình: “Vì vậy, tôi ghét bất cứ ai cố tiếp cận mình. Tôi không biết phải xử lý các mối quan hệ. Và tôi cũng không muốn ai phải vì tôi mà khó xử… Đối với tôi, cô độc một mình là bình yên nhất rồi.”


 


Lâm Phỉ Thạch bỗng nhẹ giọng hỏi: “Vậy… anh có ghét tôi không?”


 


Giang Bùi Di ngẩn người. Anh ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đen của Lâm Phỉ Thạch, đôi mắt vẫn luôn sáng rõ, mang theo một thứ dịu dàng không thể nói thành lời.


 


Trong khoảnh khắc đó, anh nhớ lại lần đầu họ gặp nhau trước cửa phân cục, người ấy như một vệt sáng lướt qua. Sau đó, là lúc nằm viện, người ấy chăm sóc từng chút một. Lúc đêm khuya mang canh gà đến, không hề thông báo trước. Cùng nhau lao vào đám cháy không chút do dự. Ăn mặc chỉn chu, thích làm nũng khi lý lẽ yếu thế. Nghiện đồ ngọt, như một công chúa sống trong nhung lụa, còn thích bất anh chia đôi… cái giường nhỏ hình vỏ sò.


 


Một hồi thật lâu sau, đáy mắt Giang Bùi Di ánh lên một tia sáng yếu ớt, anh chậm rãi lắc đầu: “…Không.”


 


Đối với Giang Bùi Di, Lâm Phỉ Thạch chính là ngoại lệ duy nhất. Là một ngọn đèn trong đêm dài, một bông hoa dại mọc lên từ băng tuyết lạnh lẽo.


 



 


“Giang đội chính là Nam Phong á? Tôi thật sự không tin nổi luôn!”



“Hồi đó lúc hành động xong, bên tỉnh nói Nam Phong đã chết rồi, đến thi thể còn không tìm được. Giờ đúng là phượng hoàng niết bàn thật sự! Mà nè, vụ này phải giữ kín nha, đừng có mà lộ ra ngoài, không thì Giang đội lại gặp phiền toái.”


 


“Thề luôn, lúc đầu tôi tưởng Nam Phong là kiểu đàn ông cứng rắn mặt sẹo, ai ngờ chính là Giang đội tụi mình… Da trắng, mắt sâu, cả ngày im lặng ít lời… nhìn kiểu gì cũng không giống!”


 


“Còn Lâm đội thì càng không giống làm cảnh sát ấy, đẹp trai quá mức cho phép! Nếu ảnh thích tôi, kêu tôi bẻ cong liền bẻ cong luôn, cong thành một vòng nhang muỗi tại chỗ cũng được!”


 


“Thiệt luôn! Người gì mà mặc sơ mi hồng nhạt còn ngầu như vậy…”


 


“Chốt đơn! Chốt đơn!”


 


Trên đường về đơn vị, mấy cảnh sát trẻ bắt đầu tám chuyện loạn xạ, từ hồ sơ mật chuyển sang… sắc đẹp tổ đội.


 


Khi xe dừng, Lão Tiêu phát hiện trên ghế sau rơi một chiếc áo khoác da màu đen. Hắn vẫy tay với đồng đội: “Áo Giang đội nè, để tôi mang vào cho, mấy cậu về trước đi.”


 


Vừa nhấc áo lên, “cạch” một tiếng khẽ vang. Có thứ gì đó rơi xuống đất. Lão Tiêu cúi xuống nhìn là một chùm chìa khóa.


 


Trên đó còn treo một móc khóa hình Heo Peppa màu hồng.


 


Một cậu cảnh sát đứng cạnh lắp bắp: “Khoan đã… Giang đội không phải là người lạnh lùng khó gần lắm sao?”


 


Lão Tiêu nhìn Peppa lủng lẳng, bỗng nhiên trầm mặc.


 


---


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Lâm muội muội fan nhỏ: "Tui thích ảnh quáaaaa!!! A a a a a a!!!"


 


Giang Bùi Di: “???”


 


Có gì đâu. Là Lâm muội muội tặng anh ấy móc khóa heo Peppa đấy. Có vấn đề à?


 


Tui nuôi một đám chuột thổ phỉ ngoài khu bình luận, ngày nào cũng gào lên 'A a a a a a a a a' như lên đồng vậy.


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 37
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...