Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 36
112@-
Lúc ấy, Lâm Phỉ Thạch đang nghe Giang Bùi Di thuật lại toàn bộ quá trình bao vây và tiễu trừ. Trong lòng cậu chỉ cảm thấy, “Nam Phong” là một người cực kỳ cương liệt. Rõ ràng biết chắc mình sẽ phải chết, vậy mà vẫn lựa chọn làm người đầu tiên phát động tấn công cho tổ chức. Loại tín niệm kiểu “xả thân thành nhân” này, không phải ai cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng được.
Nam Phong, không nghi ngờ gì anh chính là một anh hùng.
Nhưng nếu Giang Bùi Di chính là bản thân Nam Phong vậy thì tất cả lại là một câu chuyện khác, bi tráng hơn gấp bội.
Số phận rốt cuộc đã làm gì với con người này?
Anh tình nguyện hy sinh mạng sống của mình, cũng muốn kiên quyết tiêu diệt Hắc Thứu một tổ chức tội phạm ngang ngược đến mức không thể dùng lời mà hình dung. Thế nhưng cuối cùng, điều anh nhận lại chỉ là cái chết bất hạnh của hơn mười đồng đội, vì một quyết định của anh mà vùi thây dưới làn đá đổ, máu đầm đìa, bi thương đến tận xương tủy.
Cảm giác đó, dùng “tê tâm liệt phế” vẫn chưa đủ để diễn tả.
Khó trách Giang Bùi Di luôn mang theo một loại khí chất lạnh lẽo, khó mà tiếp cận. Lâm Phỉ Thạch đặt tay lên ngực tự hỏi nếu tất cả những điều đó xảy ra với mình, e rằng với tâm thái hiện giờ của anh, cũng chưa chắc đã có thể bước ra khỏi bóng tối.
Giang Bùi Di…
Sau một hồi trầm mặc rất lâu, Giang Bùi Di cuối cùng cũng mở miệng. Giọng anh cực kỳ cứng nhắc, lạnh lẽo: “Lúc anh lợi dụng Triệu Đức Quốc, đã biết hôm nay tôi sẽ xuất hiện, chuyện này lại là một cái bẫy khác của anh? Mục đích là gì?”
“Không,” Côn Ngữ trả lời, ánh mắt màu xanh thẫm nhìn chằm chằm vào Giang Bùi Di không hề chớp lấy một cái, mỉm cười ôn hòa. “Lúc đó tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là cảm thấy, với tính cách của cậu, nếu con đường thẳng không dễ đi, rất có thể sẽ chọn cách đi đường vòng. Ví dụ như vừa đe dọa vừa dụ dỗ, tìm cách khiến tôi lộ ra mục tiêu.”
“Hôm nay xem ra, tôi vẫn còn đủ hiểu cậu. Dù sao thì, ‘giơ tay chịu trói’ cũng không phải là phong cách của Giang Bùi Di.”
—— Nụ cười của Côn Ngữ như thể được vẽ lên mặt, nếu đặt cạnh Lâm Phỉ Thạch, có khi còn thành một đôi “chị em cười giả tạo”. Nhưng khác ở chỗ, nụ cười của tay trùm buôn m* t** này không hề dễ chịu gì cam cam vì nó mang cảm giác nụ cười này có giấu dao, khiến người ta không rét mà run.
Giang Bùi Di lạnh nhạt thuật lại: “Từ Tháp Bộ Thôn bắt đầu, kẻ luôn giật dây phía sau bức màn vẫn luôn là anh.”
“Là anh sai khiến Mầm Xả Thân, dùng mũi tên tẩm độc giết Biên Thụ Toàn. Anh biết tôi nhất định sẽ âm thầm điều tra Tháp Bộ Thôn, cho nên cố ý mượn tay cảnh sát để loại bỏ đối thủ mạnh nhất ở Trọng Quang. Sau đó, anh lại giết luôn Mầm Xả Thân, không để lại nhân chứng. Còn cố tình đem thi thể hắn đặt ngay trước mũi cảnh sát, để dẫn dắt chúng ta liên kết hai cái chết này với một thế lực thứ ba, tưởng rằng có ai khác đứng sau. Cuối cùng, anh lại tung tin ở thị trường m* t**, cố ý xuất hiện trước mặt cảnh sát, ngạo mạn khiêu khích. Anh đoán được tôi sẽ giả làm người mua để tiếp cận, cho nên tương kế tựu kế, dựng nên vụ cháy lớn ở nhà kho kia.”
“Đúng vậy.” Côn Ngữ cứ thế mà thản nhiên thừa nhận trước mặt cả căn phòng toàn cảnh sát điều tra về đủ loại tội danh của mình. Sau đó, hắn dừng lại một chút, giọng điệu như vẫn còn chưa thỏa mãn, hơi tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc là, tính toán đủ đường, cuối cùng lại để mấy người các cậu thoát thân được. Đáng lẽ, tôi có thể nhìn thấy cái ‘lễ kỷ niệm long trọng’ kia được tái hiện sau một năm nữa cơ đấy.”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Cả phòng cảnh sát không một ai dám hành động trước. Ban đầu là vì bị cú sốc “Đội trưởng Giang chính là Nam Phong” đánh cho thần hồn bay khỏi xác.
Sau đó lại nghe Giang Bùi Di bình tĩnh liệt kê từng tội danh của Côn Ngữ ai nấy đều há hốc miệng, cứng đờ tại chỗ, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh. Bị người ta âm thầm bày mưu từ đầu tóc đến gót chân, cái cảm giác này thực sự khiến người ta rợn cả sống lưng.
Côn Ngữ mỉm cười nhìn Giang Bùi Di, hỏi: “Cậu còn gì muốn hỏi nữa không?”
Giang Bùi Di khẽ mấp máy môi: “Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng. Đến nước này rồi, anh còn gì muốn nói không?”
Côn Ngữ chậm rãi nói: “Biết đâu hôm nay sẽ gặp lại cậu nên tôi chỉ muốn nói rằng, tôi đã trở về rồi.”
“Và nữa, cậu biết đấy, tôi ghét nhất là kẻ phản bội.” Giọng nói của Côn Ngữ vẫn nhẹ nhàng, như đang trò chuyện bình thường, nhưng ngay lúc đó hắn bỗng xoay người bước nhanh về phía cửa sổ!
Sắc mặt Giang Bùi Di lập tức thay đổi, phản xạ lao lên theo bản năng, nhưng động tác của Côn Ngữ còn nhanh hơn! Chỉ nghe “RẦM!” một tiếng chấn động, cửa kính sau lưng Côn Ngữ vỡ tan, hắn nhảy thẳng từ tầng hai lao ra ngoài!
Giữa không trung, Côn Ngữ còn xoay người, rút súng nhắm về phía đám người phía sau bắn một phát. Viên đạn từ nòng súng tối đen lao vút ra, tiếng nổ “Đoàng!” chấn động cả tai, Thân hình hắn giữa ánh mắt kinh hoàng của mọi người rơi xuống lại vô cùng thần kỳ tiếp đất đúng nóc một chiếc xe đang chầm chậm chạy ngang.
Chưa dừng ở đó, Côn Ngữ tay không đu mình từ cửa kính nhảy vào băng ghế sau, chiếc Toyota Corolla không biển số đột ngột tăng tốc, còi bóp vang trời, lao đi như thể chọc tức tất cả ở lại!
Tất cả diễn ra chỉ trong tích tắc. Từ khoảnh khắc Côn Ngữ bất ngờ nhảy khỏi cửa sổ đến lúc người xe đều biến mất không dấu vết chưa đầy năm giây!
Lâm Phỉ Thạch ngây người trong một thoáng, chớp mắt một cái, chậm rãi quay đầu lại, gần như không dám tin vào những gì mình đang thấy. Triệu Đức Quốc nằm bất động trên nền đất, hai mắt vẫn còn mở trừng trừng, trên trán bị bắn thủng một lỗ, máu đỏ tươi và dịch não trắng lẫn vào nhau trào ra cảnh tượng khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Lão Tiêu lúc này mới bừng tỉnh, lập tức nhào tới cửa sổ, định nhảy xuống từ tầng hai: “Đuổi theo!”
“Đừng đuổi!” Giang Bùi Di giơ tay kéo ông lại, nghiến răng nói khẽ: “Hắn đã chuẩn bị từ trước rồi. Xe của chúng ta không thể đuổi kịp.”
Bên cạnh, một cảnh sát mặc thường phục, trên người vẫn còn vết thương, tức giận đấm mạnh vào tường, không nhịn được chửi to: “Mẹ nó! Cứ thế mà để hắn chạy thoát!”
—— Chỉ có Giang Bùi Di hiểu rõ: chuyện này thực ra không có gì lạ. Côn Ngữ từng bao nhiêu lần tìm đường sống trong biển lửa bom đạn. Là một trùm m* t** bị truy nã bởi liên minh bảy, tám quốc gia, hắn đi đến đâu cũng bị truy đuổi. Thứ đầu tiên hắn học được từ cái nghề này, chính là “chạy trốn”.
Lão Tiêu nhìn thi thể Triệu Đức Quốc nằm sõng soài trên đất, quay sang hỏi Giang Bùi Di: “Giang đội, người này xử lý thế nào?”
Triệu Đức Quốc đến nửa cái đầu cũng không còn nguyên vẹn, chắc chắn không thể cứu vãn. Giang Bùi Di khẽ nhắm mắt lại, trầm giọng đáp: “Đưa về cục.”
“Con mẹ nó, Côn Ngữ đúng là quá ngông cuồng! Căn bản không coi cảnh sát chúng ta ra gì!”
“Thôi đi, người ta chạy rồi, nói gì lúc này cũng vô ích. Đi thôi, về thôi.”
—— Mãi đến lúc này, Lâm Phỉ Thạch mới cất tiếng nói. Giọng nói đầu tiên của cậu sau toàn bộ sự việc, vừa phức tạp vừa mang theo chút khổ sở. Cậu đứng bên cạnh Giang Bùi Di, nghiêng đầu khẽ hỏi, giọng đủ nhỏ để chỉ hai người nghe thấy: “Anh chính là Nam Phong?”
Tất cả mọi người ở đây đều không biết thân phận thực sự của Giang Bùi Di, chỉ nghe nói anh là phó đội trưởng được điều từ Tỉnh xuống, có lẽ là tinh anh, có bối cảnh gì đó.
Nhưng những người hình cảnh kỳ cựu thì đều biết đến “Nam Phong” người từng nằm vùng đánh úp một đường dây buôn m* t** ở biên giới, lập công lớn mà gần như không thể tưởng tượng.
“Ừ.” Giang Bùi Di khẽ cong môi, rõ ràng là không muốn nói quá nhiều về thân phận vào lúc này. Anh thở ra một hơi, nói: “Côn Ngữ đã sắp sẵn đường lui từ lâu rồi. Đó là loại người suốt ngày sống trên lằn ranh sinh tử, đầu óc cực kỳ nhạy bén. Muốn bắt hắn, còn khó hơn lên trời. Về sau chúng ta sẽ còn gặp hắn dài dài.”
Lâm Phỉ Thạch vốn muốn nói gì đó với anh, nhưng đây rõ ràng không phải nơi thích hợp để trò chuyện, nên chỉ lẳng lặng đi theo cả đội quay về cục.
Nhóm của Lão Tiêu tồn tại một cách tuyệt đối bí mật, đến cả cục trưởng Công a Hà Phong cũng chưa chắc đã biết. Giang Bùi Di cũng không định để họ bị phơi bày vào lúc này. Sau khi đưa thi thể Triệu Đức Quốc về, mỗi người liền tản ra theo nhiệm vụ riêng.
Lâm Phỉ Thạch lúc này lại nhớ đến câu nói “có lẽ sẽ đi”, liền càng hiểu rõ cảm xúc của Giang Bùi Di. Cậu cảm thấy rất đau lòng cho người này. Trên người Giang Bùi Di đồng thời tồn tại hai khí chất: một là “kiên cường sắc lạnh”, một là “mỏng manh dễ vỡ”. Anh giống như một viên ngọc quý chưa được mài giũa vừa sắc bén, vừa dễ nứt gãy.
Quay về văn phòng, cả hai đều im lặng. Ngay cả người thẳng thắn như Lâm Phỉ Thạch cũng không biết nên mở miệng từ đâu.
Rất lâu sau, giọng cậu khàn khàn vang lên:
“Anj chính là Nam Phong. Lúc đó, vì sao không nói với tôi?”
Giang Bùi Di không phải kiểu người đem nỗi đau của mình ra kể lể để người khác thương hại. Anh từ trước đến nay không cần ai đồng cảm.
Dù có vỡ vụn cũng không để lộ ra bên ngoài. Giọng anh bình thản, chậm rãi đáp: “Hồi đó, sau khi tôi ngã xuống vách đá, đơn vị mất liên lạc với tôi. Sống không thấy người, chết không thấy xác, họ đều cho rằng tôi đã chết rồi. Tin tức đầu tiên công bố là ‘Nam Phong đã hy sinh’. Mãi đến lúc toàn quân rút khỏi, xe bọn họ đi ngang qua khu vực đó, mới phát hiện tôi bị kẹt trong bụi cỏ dưới vực sâu.”
“Sau đó, tỉnh quyết định giữ nguyên tin ‘Nam Phong đã hy sinh’, vì lo cho sự an toàn của tôi. Bọn họ sợ sẽ có người đến trả thù. Dù sao thì……” Giang Bùi Di cười khẽ, có chút giễu cợt, giọng cũng hơi thê lương: “Đám tàn dư của Hắc Thứu căm thù tôi đến tận xương tủy, chỉ hận không thể nghiền tôi thành tro.
Còn mấy tên trùm buôn m* t** kia thì sợ cái danh Nam Phong đến phát khiếp, chỉ muốn diệt tận gốc cho yên tâm. Thà để hắn chết.”
Phải chịu đựng ký ức cỡ nào, mới có thể kể lại chuyện như thế một cách nhẹ nhàng như vậy? Tim Lâm Phỉ Thạch nhói lên, xót xa đến mức không kìm được hỏi: “Anh gửi tín hiệu ‘tiếp tục hành động’ về chỉ huy trung tâm, chẳng lẽ lúc ấy không nghĩ đến đường lui cho bản thân à?”
—— Anh không muốn được sống mà đi ra ngoài sao? Không muốn thấy bầu trời xanh kia sao? Không muốn một lần nữa mặc cảnh phục, ngẩng đầu đón ánh nắng mặt trời sao?
“Có những lúc, nhìn như trước mặt có hai con đường, nhưng thực ra không có lựa chọn nào cả. Tôi chỉ có thể đi thẳng về phía trước.” Giang Bùi Di im lặng một lát, rồi cụp mắt, giọng khẽ khàng: “Sinh mạng cá nhân nhỏ bé không đáng kể. Nếu phải cùng Hắc Thứu chôn thân nơi núi non Sừng Trâu, thì để linh hồn tôi trở về đất mẹ Trung Hoa đó cũng coi như là cống hiến cuối cùng tôi có thể làm.”
Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ một chút, rồi nhíu mày hỏi: “Vậy thân phận của anh rốt cuộc là bị bại lộ kiểu gì?”
Giang Bùi Di trầm mặc rất lâu. Khi cuối cùng cũng cất lời, giọng anh không hề mang theo chút dao động nào: “Tôi không biết. Chiều hôm trước ngày hành động, Côn Ngữ còn rủ tôi cùng đi hái hoa anh túc dưới chân núi. Lúc đó, hắn hoàn toàn tin tưởng tôi, không một chút nghi ngờ. Vậy mà đúng ngày hành động, thân phận tôi lại bị phơi bày ngay trước mặt đám người của Hắc Thứu . Đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn nghĩ mãi, hôm đó rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì, khiến hắn tin chắc tôi chính là Nam Phong.”
“Cũng có thể hắn chưa từng tin tôi ngay từ đầu. Ngay từ đầu đã âm thầm theo dõi, phát hiện tôi đang ngầm liên hệ với tổ hành động.” Giang Bùi Di nói, giọng rất nhẹ, nhẹ đến mức như thể đang kể chuyện của người khác.
Nghe những lời ấy, nhớ lại khi Quách Sao Mai từng nói “Cậu ấy không tiếc mạng sống của mình đâu”, cổ họng Lâm Phỉ Thạch bỗng nghẹn lại.
“Có vài lời, thật ra tôi đã muốn nói với cậu từ rất lâu rồi. Nhưng vẫn không tìm được thời điểm thích hợp.”
Lâm Phỉ Thạch đứng dậy, nhẹ nhàng nâng cằm Giang Bùi Di lên. Đôi mắt đào hoa kia gần trong gang tấc, nhìn thẳng vào anh. Từng chữ, từng chữ nói ra vô cùng rõ ràng: “Giang đội, đừng tự xem nhẹ bản thân nữa. Không có sinh mạng nào là nhỏ bé không đáng kể. Ngay cả một hạt bụi nhỏ nhất cũng có lý do để tồn tại, huống chi là một con người bằng xương bằng thịt.”
Trong đáy mắt đen nhánh trong suốt của Giang Bùi Di, phản chiếu rõ khuôn mặt tuấn tú của Lâm Phỉ Thạch.
Anh lặng lẽ lắng nghe, nghe giọng nói ôn hòa ấy, từng chữ, từng câu rơi vào lòng như âm thanh của mưa đêm:
“Trên thế giới này sẽ không bao giờ thiếu người muốn ôm lấy anh, Họ vẫn đang chờ ở một nơi khác, đợi anh chiến thắng trở về. Lòng bàn tay chúng ta có cùng một đường sinh mệnh, anh có thể không sợ cái chết nhưng cũng phải học cách khát vọng được sống.”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Lúc ấy, Lâm Phỉ Thạch đang nghe Giang Bùi Di thuật lại toàn bộ quá trình bao vây và tiễu trừ. Trong lòng cậu chỉ cảm thấy, “Nam Phong” là một người cực kỳ cương liệt. Rõ ràng biết chắc mình sẽ phải chết, vậy mà vẫn lựa chọn làm người đầu tiên phát động tấn công cho tổ chức. Loại tín niệm kiểu “xả thân thành nhân” này, không phải ai cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng được.
Nam Phong, không nghi ngờ gì anh chính là một anh hùng.
Nhưng nếu Giang Bùi Di chính là bản thân Nam Phong vậy thì tất cả lại là một câu chuyện khác, bi tráng hơn gấp bội.
Số phận rốt cuộc đã làm gì với con người này?
Anh tình nguyện hy sinh mạng sống của mình, cũng muốn kiên quyết tiêu diệt Hắc Thứu một tổ chức tội phạm ngang ngược đến mức không thể dùng lời mà hình dung. Thế nhưng cuối cùng, điều anh nhận lại chỉ là cái chết bất hạnh của hơn mười đồng đội, vì một quyết định của anh mà vùi thây dưới làn đá đổ, máu đầm đìa, bi thương đến tận xương tủy.
Cảm giác đó, dùng “tê tâm liệt phế” vẫn chưa đủ để diễn tả.
Khó trách Giang Bùi Di luôn mang theo một loại khí chất lạnh lẽo, khó mà tiếp cận. Lâm Phỉ Thạch đặt tay lên ngực tự hỏi nếu tất cả những điều đó xảy ra với mình, e rằng với tâm thái hiện giờ của anh, cũng chưa chắc đã có thể bước ra khỏi bóng tối.
Giang Bùi Di…
Sau một hồi trầm mặc rất lâu, Giang Bùi Di cuối cùng cũng mở miệng. Giọng anh cực kỳ cứng nhắc, lạnh lẽo: “Lúc anh lợi dụng Triệu Đức Quốc, đã biết hôm nay tôi sẽ xuất hiện, chuyện này lại là một cái bẫy khác của anh? Mục đích là gì?”
“Không,” Côn Ngữ trả lời, ánh mắt màu xanh thẫm nhìn chằm chằm vào Giang Bùi Di không hề chớp lấy một cái, mỉm cười ôn hòa. “Lúc đó tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là cảm thấy, với tính cách của cậu, nếu con đường thẳng không dễ đi, rất có thể sẽ chọn cách đi đường vòng. Ví dụ như vừa đe dọa vừa dụ dỗ, tìm cách khiến tôi lộ ra mục tiêu.”
“Hôm nay xem ra, tôi vẫn còn đủ hiểu cậu. Dù sao thì, ‘giơ tay chịu trói’ cũng không phải là phong cách của Giang Bùi Di.”
—— Nụ cười của Côn Ngữ như thể được vẽ lên mặt, nếu đặt cạnh Lâm Phỉ Thạch, có khi còn thành một đôi “chị em cười giả tạo”. Nhưng khác ở chỗ, nụ cười của tay trùm buôn m* t** này không hề dễ chịu gì cam cam vì nó mang cảm giác nụ cười này có giấu dao, khiến người ta không rét mà run.
Giang Bùi Di lạnh nhạt thuật lại: “Từ Tháp Bộ Thôn bắt đầu, kẻ luôn giật dây phía sau bức màn vẫn luôn là anh.”
“Là anh sai khiến Mầm Xả Thân, dùng mũi tên tẩm độc giết Biên Thụ Toàn. Anh biết tôi nhất định sẽ âm thầm điều tra Tháp Bộ Thôn, cho nên cố ý mượn tay cảnh sát để loại bỏ đối thủ mạnh nhất ở Trọng Quang. Sau đó, anh lại giết luôn Mầm Xả Thân, không để lại nhân chứng. Còn cố tình đem thi thể hắn đặt ngay trước mũi cảnh sát, để dẫn dắt chúng ta liên kết hai cái chết này với một thế lực thứ ba, tưởng rằng có ai khác đứng sau. Cuối cùng, anh lại tung tin ở thị trường m* t**, cố ý xuất hiện trước mặt cảnh sát, ngạo mạn khiêu khích. Anh đoán được tôi sẽ giả làm người mua để tiếp cận, cho nên tương kế tựu kế, dựng nên vụ cháy lớn ở nhà kho kia.”
“Đúng vậy.” Côn Ngữ cứ thế mà thản nhiên thừa nhận trước mặt cả căn phòng toàn cảnh sát điều tra về đủ loại tội danh của mình. Sau đó, hắn dừng lại một chút, giọng điệu như vẫn còn chưa thỏa mãn, hơi tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc là, tính toán đủ đường, cuối cùng lại để mấy người các cậu thoát thân được. Đáng lẽ, tôi có thể nhìn thấy cái ‘lễ kỷ niệm long trọng’ kia được tái hiện sau một năm nữa cơ đấy.”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Cả phòng cảnh sát không một ai dám hành động trước. Ban đầu là vì bị cú sốc “Đội trưởng Giang chính là Nam Phong” đánh cho thần hồn bay khỏi xác.
Sau đó lại nghe Giang Bùi Di bình tĩnh liệt kê từng tội danh của Côn Ngữ ai nấy đều há hốc miệng, cứng đờ tại chỗ, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh. Bị người ta âm thầm bày mưu từ đầu tóc đến gót chân, cái cảm giác này thực sự khiến người ta rợn cả sống lưng.
Côn Ngữ mỉm cười nhìn Giang Bùi Di, hỏi: “Cậu còn gì muốn hỏi nữa không?”
Giang Bùi Di khẽ mấp máy môi: “Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng. Đến nước này rồi, anh còn gì muốn nói không?”
Côn Ngữ chậm rãi nói: “Biết đâu hôm nay sẽ gặp lại cậu nên tôi chỉ muốn nói rằng, tôi đã trở về rồi.”
“Và nữa, cậu biết đấy, tôi ghét nhất là kẻ phản bội.” Giọng nói của Côn Ngữ vẫn nhẹ nhàng, như đang trò chuyện bình thường, nhưng ngay lúc đó hắn bỗng xoay người bước nhanh về phía cửa sổ!
Sắc mặt Giang Bùi Di lập tức thay đổi, phản xạ lao lên theo bản năng, nhưng động tác của Côn Ngữ còn nhanh hơn! Chỉ nghe “RẦM!” một tiếng chấn động, cửa kính sau lưng Côn Ngữ vỡ tan, hắn nhảy thẳng từ tầng hai lao ra ngoài!
Giữa không trung, Côn Ngữ còn xoay người, rút súng nhắm về phía đám người phía sau bắn một phát. Viên đạn từ nòng súng tối đen lao vút ra, tiếng nổ “Đoàng!” chấn động cả tai, Thân hình hắn giữa ánh mắt kinh hoàng của mọi người rơi xuống lại vô cùng thần kỳ tiếp đất đúng nóc một chiếc xe đang chầm chậm chạy ngang.
Chưa dừng ở đó, Côn Ngữ tay không đu mình từ cửa kính nhảy vào băng ghế sau, chiếc Toyota Corolla không biển số đột ngột tăng tốc, còi bóp vang trời, lao đi như thể chọc tức tất cả ở lại!
Tất cả diễn ra chỉ trong tích tắc. Từ khoảnh khắc Côn Ngữ bất ngờ nhảy khỏi cửa sổ đến lúc người xe đều biến mất không dấu vết chưa đầy năm giây!
Lâm Phỉ Thạch ngây người trong một thoáng, chớp mắt một cái, chậm rãi quay đầu lại, gần như không dám tin vào những gì mình đang thấy. Triệu Đức Quốc nằm bất động trên nền đất, hai mắt vẫn còn mở trừng trừng, trên trán bị bắn thủng một lỗ, máu đỏ tươi và dịch não trắng lẫn vào nhau trào ra cảnh tượng khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Lão Tiêu lúc này mới bừng tỉnh, lập tức nhào tới cửa sổ, định nhảy xuống từ tầng hai: “Đuổi theo!”
“Đừng đuổi!” Giang Bùi Di giơ tay kéo ông lại, nghiến răng nói khẽ: “Hắn đã chuẩn bị từ trước rồi. Xe của chúng ta không thể đuổi kịp.”
Bên cạnh, một cảnh sát mặc thường phục, trên người vẫn còn vết thương, tức giận đấm mạnh vào tường, không nhịn được chửi to: “Mẹ nó! Cứ thế mà để hắn chạy thoát!”
—— Chỉ có Giang Bùi Di hiểu rõ: chuyện này thực ra không có gì lạ. Côn Ngữ từng bao nhiêu lần tìm đường sống trong biển lửa bom đạn. Là một trùm m* t** bị truy nã bởi liên minh bảy, tám quốc gia, hắn đi đến đâu cũng bị truy đuổi. Thứ đầu tiên hắn học được từ cái nghề này, chính là “chạy trốn”.
Lão Tiêu nhìn thi thể Triệu Đức Quốc nằm sõng soài trên đất, quay sang hỏi Giang Bùi Di: “Giang đội, người này xử lý thế nào?”
Triệu Đức Quốc đến nửa cái đầu cũng không còn nguyên vẹn, chắc chắn không thể cứu vãn. Giang Bùi Di khẽ nhắm mắt lại, trầm giọng đáp: “Đưa về cục.”
“Con mẹ nó, Côn Ngữ đúng là quá ngông cuồng! Căn bản không coi cảnh sát chúng ta ra gì!”
“Thôi đi, người ta chạy rồi, nói gì lúc này cũng vô ích. Đi thôi, về thôi.”
—— Mãi đến lúc này, Lâm Phỉ Thạch mới cất tiếng nói. Giọng nói đầu tiên của cậu sau toàn bộ sự việc, vừa phức tạp vừa mang theo chút khổ sở. Cậu đứng bên cạnh Giang Bùi Di, nghiêng đầu khẽ hỏi, giọng đủ nhỏ để chỉ hai người nghe thấy: “Anh chính là Nam Phong?”
Tất cả mọi người ở đây đều không biết thân phận thực sự của Giang Bùi Di, chỉ nghe nói anh là phó đội trưởng được điều từ Tỉnh xuống, có lẽ là tinh anh, có bối cảnh gì đó.
Nhưng những người hình cảnh kỳ cựu thì đều biết đến “Nam Phong” người từng nằm vùng đánh úp một đường dây buôn m* t** ở biên giới, lập công lớn mà gần như không thể tưởng tượng.
“Ừ.” Giang Bùi Di khẽ cong môi, rõ ràng là không muốn nói quá nhiều về thân phận vào lúc này. Anh thở ra một hơi, nói: “Côn Ngữ đã sắp sẵn đường lui từ lâu rồi. Đó là loại người suốt ngày sống trên lằn ranh sinh tử, đầu óc cực kỳ nhạy bén. Muốn bắt hắn, còn khó hơn lên trời. Về sau chúng ta sẽ còn gặp hắn dài dài.”
Lâm Phỉ Thạch vốn muốn nói gì đó với anh, nhưng đây rõ ràng không phải nơi thích hợp để trò chuyện, nên chỉ lẳng lặng đi theo cả đội quay về cục.
Nhóm của Lão Tiêu tồn tại một cách tuyệt đối bí mật, đến cả cục trưởng Công a Hà Phong cũng chưa chắc đã biết. Giang Bùi Di cũng không định để họ bị phơi bày vào lúc này. Sau khi đưa thi thể Triệu Đức Quốc về, mỗi người liền tản ra theo nhiệm vụ riêng.
Lâm Phỉ Thạch lúc này lại nhớ đến câu nói “có lẽ sẽ đi”, liền càng hiểu rõ cảm xúc của Giang Bùi Di. Cậu cảm thấy rất đau lòng cho người này. Trên người Giang Bùi Di đồng thời tồn tại hai khí chất: một là “kiên cường sắc lạnh”, một là “mỏng manh dễ vỡ”. Anh giống như một viên ngọc quý chưa được mài giũa vừa sắc bén, vừa dễ nứt gãy.
Quay về văn phòng, cả hai đều im lặng. Ngay cả người thẳng thắn như Lâm Phỉ Thạch cũng không biết nên mở miệng từ đâu.
Rất lâu sau, giọng cậu khàn khàn vang lên:
“Anj chính là Nam Phong. Lúc đó, vì sao không nói với tôi?”
Giang Bùi Di không phải kiểu người đem nỗi đau của mình ra kể lể để người khác thương hại. Anh từ trước đến nay không cần ai đồng cảm.
Dù có vỡ vụn cũng không để lộ ra bên ngoài. Giọng anh bình thản, chậm rãi đáp: “Hồi đó, sau khi tôi ngã xuống vách đá, đơn vị mất liên lạc với tôi. Sống không thấy người, chết không thấy xác, họ đều cho rằng tôi đã chết rồi. Tin tức đầu tiên công bố là ‘Nam Phong đã hy sinh’. Mãi đến lúc toàn quân rút khỏi, xe bọn họ đi ngang qua khu vực đó, mới phát hiện tôi bị kẹt trong bụi cỏ dưới vực sâu.”
“Sau đó, tỉnh quyết định giữ nguyên tin ‘Nam Phong đã hy sinh’, vì lo cho sự an toàn của tôi. Bọn họ sợ sẽ có người đến trả thù. Dù sao thì……” Giang Bùi Di cười khẽ, có chút giễu cợt, giọng cũng hơi thê lương: “Đám tàn dư của Hắc Thứu căm thù tôi đến tận xương tủy, chỉ hận không thể nghiền tôi thành tro.
Còn mấy tên trùm buôn m* t** kia thì sợ cái danh Nam Phong đến phát khiếp, chỉ muốn diệt tận gốc cho yên tâm. Thà để hắn chết.”
Phải chịu đựng ký ức cỡ nào, mới có thể kể lại chuyện như thế một cách nhẹ nhàng như vậy? Tim Lâm Phỉ Thạch nhói lên, xót xa đến mức không kìm được hỏi: “Anh gửi tín hiệu ‘tiếp tục hành động’ về chỉ huy trung tâm, chẳng lẽ lúc ấy không nghĩ đến đường lui cho bản thân à?”
—— Anh không muốn được sống mà đi ra ngoài sao? Không muốn thấy bầu trời xanh kia sao? Không muốn một lần nữa mặc cảnh phục, ngẩng đầu đón ánh nắng mặt trời sao?
“Có những lúc, nhìn như trước mặt có hai con đường, nhưng thực ra không có lựa chọn nào cả. Tôi chỉ có thể đi thẳng về phía trước.” Giang Bùi Di im lặng một lát, rồi cụp mắt, giọng khẽ khàng: “Sinh mạng cá nhân nhỏ bé không đáng kể. Nếu phải cùng Hắc Thứu chôn thân nơi núi non Sừng Trâu, thì để linh hồn tôi trở về đất mẹ Trung Hoa đó cũng coi như là cống hiến cuối cùng tôi có thể làm.”
Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ một chút, rồi nhíu mày hỏi: “Vậy thân phận của anh rốt cuộc là bị bại lộ kiểu gì?”
Giang Bùi Di trầm mặc rất lâu. Khi cuối cùng cũng cất lời, giọng anh không hề mang theo chút dao động nào: “Tôi không biết. Chiều hôm trước ngày hành động, Côn Ngữ còn rủ tôi cùng đi hái hoa anh túc dưới chân núi. Lúc đó, hắn hoàn toàn tin tưởng tôi, không một chút nghi ngờ. Vậy mà đúng ngày hành động, thân phận tôi lại bị phơi bày ngay trước mặt đám người của Hắc Thứu . Đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn nghĩ mãi, hôm đó rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì, khiến hắn tin chắc tôi chính là Nam Phong.”
“Cũng có thể hắn chưa từng tin tôi ngay từ đầu. Ngay từ đầu đã âm thầm theo dõi, phát hiện tôi đang ngầm liên hệ với tổ hành động.” Giang Bùi Di nói, giọng rất nhẹ, nhẹ đến mức như thể đang kể chuyện của người khác.
Nghe những lời ấy, nhớ lại khi Quách Sao Mai từng nói “Cậu ấy không tiếc mạng sống của mình đâu”, cổ họng Lâm Phỉ Thạch bỗng nghẹn lại.
“Có vài lời, thật ra tôi đã muốn nói với cậu từ rất lâu rồi. Nhưng vẫn không tìm được thời điểm thích hợp.”
Lâm Phỉ Thạch đứng dậy, nhẹ nhàng nâng cằm Giang Bùi Di lên. Đôi mắt đào hoa kia gần trong gang tấc, nhìn thẳng vào anh. Từng chữ, từng chữ nói ra vô cùng rõ ràng: “Giang đội, đừng tự xem nhẹ bản thân nữa. Không có sinh mạng nào là nhỏ bé không đáng kể. Ngay cả một hạt bụi nhỏ nhất cũng có lý do để tồn tại, huống chi là một con người bằng xương bằng thịt.”
Trong đáy mắt đen nhánh trong suốt của Giang Bùi Di, phản chiếu rõ khuôn mặt tuấn tú của Lâm Phỉ Thạch.
Anh lặng lẽ lắng nghe, nghe giọng nói ôn hòa ấy, từng chữ, từng câu rơi vào lòng như âm thanh của mưa đêm:
“Trên thế giới này sẽ không bao giờ thiếu người muốn ôm lấy anh, Họ vẫn đang chờ ở một nơi khác, đợi anh chiến thắng trở về. Lòng bàn tay chúng ta có cùng một đường sinh mệnh, anh có thể không sợ cái chết nhưng cũng phải học cách khát vọng được sống.”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 36
10.0/10 từ 13 lượt.