Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 35

96@-
Một năm trước, đầu mùa hạ, vùng biên giới Tây Nam của Tổ quốc dãy núi Sừng Trâu.
 

Phong cảnh nơi đây đẹp đến ngỡ ngàng, tựa như chẳng thể dung nạp chút tội ác nào. Trời xanh thẳm vạn dặm, trong vắt không một gợn mây, ngay cả những áng mây trôi qua cũng mang màu lam trong trẻo. Những cánh đồng tràn ngập hoa anh túc lay động theo gió, đỏ rực như máu, yêu mị đến diễm lệ.
 

Hàng chục chiếc xe cảnh sát ngụy trang xuyên đêm vượt qua núi non hiểm trở, dưới ánh trăng và sự che chở của rừng rậm xanh tốt, lặng lẽ bao vây dãy núi Sừng Trâu nơi mà bọn chúng chiếm cứ.
 

Nam Phong một mình ngồi trong căn phòng nhỏ thuộc khu buôn m* t**, bình tĩnh truyền đi một mệnh lệnh cuối cùng về trung tâm chỉ huy: “Tiếp tục hành động.”
 

Đó là tín nhắn cuối cùng anh gửi ra, giữ lấy một niềm tin không còn lối thoát.
 

Bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không thể ngăn được hành động này, một hành động mà bao tiền bối dốc hết tâm sức chuẩn bị. Kể cả chính anh.
 

Khi trên màn hình điện thoại hiện thông báo “Đã gửi thành công”, Nam Phong khẽ thở phào, vỗ nhẹ lên vai mình, thầm nghĩ “Xin lỗi, vẫn không thể để cậu mặc được bộ cảnh phục đó một lần.”
 

Nam Phong người đàn ông dũng mãnh ấy, từ khi mới 23 tuổi đã bước chân vào con đường nằm vùng. Đến nay đã 32, suốt chín năm sống trong cái tên “Hắc Thứu” tổ chức buôn m* t** lớn nhất, anh dấn thân vào ranh giới sinh tử từng phút từng giây.
 

Anh là quân cờ cuối cùng mà Cục An ninh Quốc gia cài vào nội bộ “Hắc Thứu”. Một đốm lửa nhỏ, nhưng có thể thiêu cháy cả cánh đồng.
 

Nam Phong từng chứng kiến bao cảnh máu đổ, từng sống giữa hổ báo lang sói. Dù đã bao năm không thấy ánh mặt trời, nhưng anh chưa từng quên lý tưởng ban đầu. Anh luôn tự hỏi: “Có thể cúi đầu trước đất trời mà không hổ thẹn hay không?” và câu trả lời luôn là “Có.”
 

Người anh thấy có lỗi nhất, có lẽ chính là bản thân mình.
 

Nam Phong biết, thân phận đã bại lộ. Anh không rõ ai là kẻ phản bội, và có lẽ mãi mãi cũng sẽ không biết.
 

Anh rất rõ kết cục của một cảnh sát nằm vùng khi bị lộ. Một khi bước ra khỏi căn phòng này sẽ không thể trở lại nữa.
 

Dù có tiếc nuối, nhưng điều đó không quan trọng. Nếu như muốn rút thanh kiếm từ vực sâu, thì nhất định phải rèn nó bằng máu. Nếu muốn tiêu diệt cái ác, thì phải có người sẵn sàng trả giá. Anh bằng lòng làm “thanh kiếm tuẫn đạo” ấy.
 

Nam Phong không sợ cái chết. Trong lòng anh thậm chí còn có một chút nhẹ nhõm. Bố mẹ anh đều là những anh hùng hy sinh vì nhiệm vụ, chỉ là bất hạnh ngã xuống giữa đường. Anh đi lại con đường họ từng chọn, để hoàn thành tâm nguyện dang dở của họ.
 

Tất cả sẽ kết thúc tại đây… Thật tốt.
 

Anh nghĩ, chắc các tiền bối ở “Tỉnh” sẽ chăm sóc em gái anh. Con bé lớn lên rồi, chắc cũng là một người anh thư mạnh mẽ… chỉ là, đã lâu quá không gặp.
 

Anh đập vỡ chiếc điện thoại, nhẹ nhàng bước ra khỏi căn nhà nhỏ giữa núi rừng vào khoảnh khắc đó, Nam Phong chưa biết rằng, điều chờ đợi anh phía trước sẽ là cơn ác mộng cả đời không thể thoát ra.
 

Côn Ngữ thủ lĩnh của Hắc Thứu đang đứng bên ngoài, nhìn xuống cánh đồng anh túc đỏ rực dưới chân núi, không quay đầu lại. Hắn bình thản nói: “Cảnh sát đã lên núi rồi. Tôi đang đợi cậu.”

 

“Lúc nãy tôi còn nghĩ, nếu cậu gửi về tin nhắn ‘hành động hủy bỏ’, thì tôi nên xử lý cậu thế nào đây.”
 

Nam Phong chưa kịp hiểu hết ý hắn, chỉ lạnh lùng nhìn bóng lưng kia, giọng không mang chút cảm xúc: “Biết thân phận rồi thì muốn giết hay muốn chém, tùy anh.”
 

Côn Ngữ không trả lời, chỉ khẽ cười, tiếp tục nói: “Giang Bùi Di cái tên này nghe cũng hay đấy. Hóa ra cậu không phải tên là Tống Chi Châu.”
 

Nam Phong im lặng. Anh biết, hôm nay sẽ không còn đường sống. Côn Ngữ chắc chắn sẽ không để anh rời khỏi đây. Anh buông ánh mắt xuống, mím môi chặt, không hề nói gì trông bình thản đến lạ. Khuôn mặt nghiêm nghị, yên tĩnh, có phần nhã nhặn thật sự không giống một người đã lăn lộn giữa tử sinh chín năm trời.
 

“Thật ra tôi chưa bao giờ nghi ngờ cậu,” Côn Ngữ tiếp tục, “Bởi vì cậu rất đặc biệt. Tất cả những người khác trong Hắc Thứu đều tìm cách lấy lòng tôi, quỳ dưới chân tôi để ngoi lên —— duy chỉ có cậu là không. Chính tôi phải dùng trăm phương ngàn kế để lôi kéo cậu, suốt chín năm.”
 

Tên trùm buôn m* t** khét tiếng ấy đứng giữa rừng núi, khoanh tay, khẽ cảm thán: “Nghĩ lại, vừa gần vừa xa, mềm dẻo mà ràng buộc cũng là một cách giăng bẫy.”
 

Nam Phong lạnh nhạt đáp: “Tôi không nhớ ra anh là kẻ nhiều lời như vậy.”
 

“Cậu hẳn phải biết rõ tính cách tôi,” giọng Côn Ngữ mang theo chút hứng thú, hơi nhếch môi cười, “tôi ghét nhất là kẻ phản bội.”
 

Hắn quay lại, ánh mắt khóa chặt gương mặt lạnh lùng của Nam Phong. Đôi mắt kia không chớp lấy một lần, dường như sợ bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào dù là nhỏ nhất trên gương mặt tuấn tú của người đối diện.
 

Giọng hắn nhẹ, thong thả hỏi: “Cậu biết tại sao tôi vẫn chưa giết cậu ngay lập tức không, hửm, Nam Phong?”
 

Cái tên kia, từng chữ một, được hắn kéo dài, âm điệu mượt như tơ lụa nhưng lạnh buốt đến rợn người. Như thể đang kể về một điều gì đó khiến hắn đặc biệt vui sướng.
 

Nhưng Nam Phong hiểu rõ con người này, hiểu đến mức đáng sợ. Côn Ngữ là một kẻ tàn độc, b**n th**, âm hiểm đến tận xương tủy. Từ tận sống lưng anh chợt dâng lên một luồng lạnh buốt, ánh mắt sẫm dần, hàng thần kinh sâu trong não căng lên, như có một tiếng chuông báo động đang vang lên gấp gáp.
 

Linh cảm cực xấu.
 

Sau một hồi im lặng, Côn Ngữ mới thở dài như tiếc nuối, giọng hắn mềm đi, chậm rãi nói: “Nam Phong, cậu thật sự không nên để đám đồng đội yêu quý của mình lên núi tổ chức vây bắt.”
 

Nam Phong đứng lặng như hoá đá.
 

Anh nghe thấy ác quỷ khẽ thì thầm ngay bên tai: “Tôi đã chôn gần một trăm ký thuốc nổ dọc theo đỉnh núi. Chỉ cần tôi ấn xuống công tắc… toàn bộ sườn núi sẽ lập tức sụp đổ. Tất cả sẽ chết theo tôi… chết theo cậu.”
 


 

Câu nói như tiếng sét giáng thẳng vào đầu.
 

Một tiếng “ong” chấn động bên tai, như có cây kim nung đỏ đâm thẳng vào huyệt Thái Dương, khiến mắt Nam Phong tối sầm lại. Anh gần như không nghe rõ những gì Côn Ngữ đang tiếp tục nói nữa.

 

Trong bóng tối mơ hồ, giọng nói của quỷ dữ lại từng chữ từng chữ đâm sâu vào linh hồn anh: “Tôi muốn cậu mãi mãi ghi nhớ —— từ giờ về sau, ở ngọn núi này, sẽ có vô số vong hồn cảnh sát lang thang, tất cả họ sẽ chết vì cậu, vì sự vô tư của cậu.”
 

“Nam Phong, tôi hy vọng cậu sống thật lâu. Một trăm năm.”
 

Trên đời này, không có câu nguyền rủa nào tàn nhẫn hơn câu “Tôi hy vọng cậu sống lâu trăm tuổi.”
 

Khoảnh khắc đó, toàn bộ thế giới của Nam Phong như sụp đổ.
 

Lý trí, bình tĩnh, linh hồn – tất cả đồng loạt vỡ vụn thành bụi mịn. Trong đầu cậu trống rỗng như bị ai đó cắt sạch suy nghĩ bằng dao lạnh.
 

Anh không thể tin nổi, loạng choạng lùi về phía sau một bước, cổ họng nghẹn cứng đến mức không thể phát ra lấy một âm thanh. Mãi sau, cậu mới run rẩy thốt ra mấy tiếng vô nghĩa: “Không... Không, không——”
 

Đây là cái gì chứ?!
 

Rốt cuộc đây tính là cái gì?!
 

Vì sao lại thế ——
 

Tầm mắt Nam Phong mờ đi trong khoảnh khắc, anh cảm giác trước mắt không còn là nhân gian nữa.
 

Cỏ xanh dưới chân hóa thành vô số vuốt quỷ nhọn hoắt, như mọc ra từ đất, từng cái một chộp lấy cổ chân canh, dùng sức kéo xuống địa ngục.
 

Từ nơi xa, bốn phía truyền tới từng hồi súng nổ dồn dập.
 

Phản xạ đầu tiên của Nam Phong là: “Đồng đội đang mai phục trên núi! Phải lập tức rút lui ngay!”
 

Nhưng ngay sau đó, anh tuyệt vọng nhận ra mình không còn cách nào truyền tin nữa!
 

Côn Ngữ vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nói: “Cậu biết trước đây những người nằm vùng bên cạnh tôi có kết cục ra sao không? Cắt tai, móc mắt, rút lưỡi, từng mảnh từng mảnh lột da, đem nấu chín... hoặc không thì để nguyên máu thịt mà bắt chính họ ăn.”
 

“Muốn sống thì không được, muốn chết cũng không xong, tỉnh táo cho đến tận giây cuối cùng trước khi tắt thở, cha mẹ cậu rốt cuộc chết thế nào, chắc chưa từng có ai dám nói cho cậu biết đúng không?”
 

“Nhưng tôi biết mấy thứ đó không làm cậu sợ đâu. Loại đau đớn ngoài da thịt ấy chẳng đáng gì với cậu cả.”
 

Sắc mặt Nam Phong trắng bệch như xác chết.
 

Côn Ngữ ngắm nhìn biểu cảm cậu lúc này như đang thưởng thức một tác phẩm hoàn mỹ, càng lúc càng hài lòng: “Vậy thì Nam Phong, bây giờ cậu có thấy sợ chưa?”

 

Nam Phong cảm thấy linh hồn mình như đang co rúm lại trong bóng tối băng giá. Từ đầu ngón tay trở đi, toàn thân bắt đầu run lên không kiểm soát nổi.
 

…Anh sợ. Anh thực sự rất sợ.
 

Dù từng trải qua biết bao tình huống cận kề cái chết, cả đời này, Nam Phong chưa bao giờ thấy sợ đến mức này.
 

Anh hối hận vô cùng, chỉ muốn quay ngược lại hai mươi phút trước, chặt đứt bàn tay đã gửi đi tin mật kia!
 

Côn Ngữ duỗi tay về phía anh, lịch thiệp như đang mời khiêu vũ: “Tôi muốn cậu cùng tôi l*n đ*nh núi cao nhất. Từ trên đó nhìn xuống khi vụ nổ xảy ra sẽ có cảm giác như trời sập đất nứt. Nếu đây là hình ảnh cuối cùng trong đời tôi, vậy thì chết cũng không tiếc nữa.”
 

Nam Phong ngơ ngẩn nhìn bàn tay kia, một bàn tay thon dài, có phần trắng trẻo, nhưng đối với anh lại giống như vươn ra từ vực sâu thăm thẳm.
 

Trong hoàn cảnh điên rồ đến thế mà đầu óc anh vẫn cố gắng suy luận từng câu từng chữ trong lời Côn Ngữ nói đều được phân tích:
 

Kíp nổ đang trên người hắn!
 

Ánh mắt Nam Phong đảo nhanh, quét khắp người Côn Ngữ.
 

Kíp nổ ở đâu? Ở đâu?!
 

……
 

Anh im lặng đi theo bước chân Côn Ngữ lên dốc, không phản kháng, không nói một lời.
 

Hai người một trước một sau, đi được chừng ba phút.
 

Đột nhiên——
 

Không báo trước, Nam Phong bất ngờ vươn tay, thọc thẳng vào túi áo của Côn Ngữ!
 

Động tác ra tay kia thực ra chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào. Nhưng không ngờ, Côn Ngữ ở phía sau phản ứng cực kỳ nhanh, ánh mắt đảo một cái đã lập tức xoay người né khỏi đòn đánh bất ngờ của Nam Phong. Hắn hất tà áo sang bên phải, từ trong túi lập tức b*n r* một quả kíp nổ khí màu đen, quăng thẳng lên không trung——
 

Phản xạ đầu tiên của Nam Phong chính là phải phá hủy kíp nổ. Anh bật nhảy tại chỗ, đầu ngón tay nhanh như chớp đã chạm vào mặt kim loại lạnh buốt!
 

Đúng lúc đó, Côn Ngữ bay người lên, tung một cú đá thẳng vào ngực Nam Phong. Hai cái xương sườn “rắc” một tiếng gãy gọn, Nam Phong bị văng ra xa mấy mét, như một con diều đứt dây, đập mạnh lưng vào thân cây phía sau!
 

“…… Khụ khụ Khụ khụ!!”

 

Nam Phong cong người, dựa vào thân cây phía sau, ho dữ dội, từ khóe miệng nhỏ giọt máu đỏ tươi.
 

“Nam Phong, cậu đâu có yếu đến mức ăn không nổi một đòn thế này. Trước đây cậu vẫn có thể đánh ngang ngửa với tôi mà,” Côn Ngữ cúi xuống nhặt lại kíp nổ khí rơi bên chân, rồi còn bày ra vẻ quý ông đỡ Nam Phong dậy: “Là tôi khiến cậu mất bình tĩnh à?”
 

“…… Là anh khiến người ta buồn nôn.” Nam Phong nghiến răng từng chữ một, rồi bất ngờ vung tay, đấm thẳng vào má phải của Côn Ngữ. “Bốp” một tiếng vang lên, Côn Ngữ bị đánh lùi lại loạng choạng mấy bước!
 

Những lời của Côn Ngữ đúng là tự tâng bốc bản thân. Với thân thủ của Nam Phong, không nói là đánh cho Côn Ngữ không gượng dậy nổi, thì chí ít cũng khiến hắn không kịp trở tay. Nam Phong như một tia sét ập sát, khuỷu tay rắn chắc đập mạnh vào cổ họng yếu ớt của đối phương, đầu gối thúc lên bụng hắn, ép Côn Ngữ lùi cả hai mét. Cả chuỗi động tác này diễn ra chỉ trong nháy mắt!
 

Nhưng Côn Ngữ cũng là kiểu người “muốn hạ địch thủ phải tự gãy xương trước”, điên đến mức dùng thao tác cực hạn để vật lộn cùng Nam Phong. Thế nhưng, ai dám lại gần đánh giáp lá cà với Nam Phong thì đừng mơ giành được ưu thế, anh như một con quái vật không biết đau là gì, bất kỳ đòn nào giáng lên người cũng không khiến cậu chậm lại nửa giây.
 

Tiếng xương va chạm nhau vang “rầm rầm” như muốn làm lạnh cả sống lưng. Nam Phong tung cú đá quét ngang vào đùi Côn Ngữ khiến hắn lảo đảo, vừa ngã xuống đã kéo theo cánh tay Nam Phong, cả hai cùng đập xuống mặt đất!
 

Ngọn núi này địa hình cực kỳ gập ghềnh, dốc đến mức đi bộ cũng phải chênh vênh một chân cao một chân thấp. Một khi mất trọng tâm thì rất khó khống chế nổi!
 

Hai người gần như ôm nhau mà lăn thẳng xuống triền núi lạnh buốt, lướt qua đá sỏi và cỏ dại. Dọc đường cuốn theo máu nóng và hơi thở gấp gáp, nhưng Nam Phong chưa từng buông tay giành lấy kíp nổ khí. Gân xanh nổi khắp cánh tay, cuối cùng chỉ nghe “rắc” một tiếng, ngón tay của Côn Ngữ bị bẻ gãy tại chỗ!
 

Ngay giây phút Nam Phong sắp giật được kíp nổ trở lại —— cơ thể anh đột nhiên... biến mất!
 

—— một bên triền núi đột ngột sụp xuống, bên dưới là vực sâu không thấy đáy!
 

Tiếng gió rít bên tai như tiếng ác quỷ gào thét, kéo theo hai thân người rơi thẳng từ tầng mây xuống đáy sâu, cảnh vật trước mắt đảo lộn không ngừng, duy chỉ có một thứ vẫn mãi hiện rõ nụ cười vặn vẹo của tên trùm buôn m·a t·úy in ngược trong đồng tử của Nam Phong, ngón tay gã đang đè xuống nút đỏ...
 

ẦM ——!!
 

Nam Phong cứ thế rơi thẳng xuống. Trong tiếng nổ dữ dội và xa xăm, cậu chậm rãi quay đầu lại. Nhưng thứ anh nhìn thấy, chỉ là một bầu trời xanh lơ cùng mây trắng, chẳng còn gì nữa cả.
 

………
 

“Thần linh rất kỳ quái. Họ không chỉ mượn tay chúng ta để trừng phạt chúng ta, mà còn lợi dụng sự tốt đẹp, lòng trắc ẩn, sự lương thiện và bao dung trong ta — để hủy diệt ta.”
 

Số phận là một con chó hung tợn. Nó luôn nghiệt ngã với tất cả, trừ hai loại người. Kẻ ác, vì nó muốn họ tiếp tục làm ác. Kẻ khổ, vì nó muốn họ tiếp tục chịu đau.
 

Hai người kia, rơi từ đỉnh vực thẳm xuống mà không chết. Rồi sau đó, ai đi đường nấy, mai danh ẩn tích.
 

Nhưng đúng một năm sau ngày hôm đó, ký ức đẫm máu từ nơi tận cùng vực sâu đột nhiên quay đầu——
 

Há ra chiếc miệng máu khổng lồ, hướng về phía người tên “Nam Phong” mà gầm thét nuốt chửng——
 


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 35
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...