Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 40

174@-

Chiều hôm đó, Lâm Phỉ Thạch đã hạ sốt nên ngủ rất say. Lúc tỉnh dậy, cơn đau ở lưng lại càng rõ rệt hơn, chỉ cần nhúc nhích một chút là đau như ai xé lìa cánh tay ra vậy nên cậu chỉ dám nằm bất động một chỗ.


 


Vì ăn uống bất tiện nên ngày nào Giang Bùi Di cũng nấu cháo cho cậu, cho hải sản, rau củ và thịt vào cháo, chỉ cần cắm ống hút vào là có thể hút được.


 


Khả năng điều chỉnh tâm lý của Lâm Phỉ Thạch cũng giống như tài võ công của Giang Bùi Di, cực kỳ mạnh mẽ và kinh người. Cậu chỉ ủ rũ nửa ngày, nhưng sau một đêm ngon giấc thì đã lập tức tỉnh táo lại, cậu bỗng thấy mình quá đẹp trai, thế là gật đầu cảm thán rồi tiếp tục nằm lười trên giường làm yêu phi.


 


Giang Bùi Di vốn nghĩ rằng một người bị tàn phế một nửa sẽ không còn sức chiến đấu, nhưng không ngờ rằng dù đội trưởng Lâm nhà chúng ta dù phế nửa người cũng không thể ngăn cản được cậu tỏ ra mị lực câu dẫn người khác.


 


Chiếc chăn mỏng bị đá văng ra. Có một người đàn ông nằm nghiêng trên giường đang mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình, xương quai xanh nhợt nhạt hiện ra sắc nét, đường cong từ eo đến bắp chân hiện ra rõ một một để lộ một đôi mắt cá chân trắng muốt để trần. Từ trong xương cốt của nam yêu phi tỏ ra một luồng khí gợi tình khó cưỡng.


 


Giang Bùi Di mở cửa phòng ngủ mà không hề có chút phòng bị nào, định đút cho cậu ăn tí hoa quả, nhưng nhìn thấy cảnh này, anh lại giật mình, tim đập thình thịch.


 


Lâm Phỉ Thạch nở một nụ cười bí ẩn, chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, liếc mắt đưa tình với anh.


 


Giang Bùi Di: “…”


 


Nếu không phải là đang ở nhà của mình, anh gần như nghĩ rằng bản thân đã vô tình bước vào một host club nào đó, còn cậu trai trẻ kia là một trai bao “Nhất Bảng” nổi tiếng!


 


Anh ta đi đến, mặt không biểu cảm, hờ hững, khép lại cổ áo không đứng đắn của cậu, lật người lại như một chiếc bánh kếp, áp khuôn mặt trìu mến của mình trực tiếp bên cạnh gối, lạnh lùng  nói: “Cột sống của cậu hết đau rồi à, sao lại ăn mặc phông phanh thế này? Ở nhà trông nhàn nhã quá ha.


 


Lâm Phỉ Thạch: “…”


 


Bây giờ cậu đã thật sự tin rằng Giang Bùi Di chính là người đàn ông chính trực số một vũ trụ.


 


Lâm Phỉ Thạch chưa bao giờ gặp phải tình huống không đoán trước được như thế này trong cuộc đời thả thính vẫn luôn suông sẻ của mình. Cậu đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản, cố gắng thốt ra một câu từ trong khe gối: “Anh Bùi Di ơi…”


 


Giang Bùi Di đứng hình một chút, cảm thấy một luồng điện nhỏ từ kẽ ngón tay lan tỏa khắp cơ thể, anh thực sự mất bình tĩnh, bất lực lên tiếng: “Cậu bị sao thế?”


 


Lâm Phỉ Thạch cười cười từ trong gối như thể âm mưu của mình đã thành công, khẽ thì thầm: “Lưng tôi đau quá hà.”


 


Giang Bùi Di lạnh lùng nói: “Thật sao?”


 


“Đúng vậy á.”



 


Giang Bùi Di nhìn cậu chằm chằm một lát, nghiêm túc gật đầu: “Thuốc kháng viêm bôi ngoài da chắc đã hết rồi. Ăn tối xong tôi sẽ đổi thuốc cho cậu.”


 


Lâm Phỉ Thạch lập tức đổi lời, nói: “…hình như tui hết đau ời.”


 


Thiên địch của mấy kẻ đào hoa - Giang Bùi Di.


 


Lâm Phỉ Thạch lại dùng mỹ nhân kế thất bại, bị đội phó Giang đè xuống giường với tâm trạng tuyệt vọng. Đai cố định trên lưng đã được tháo ra, anh bôi lên cột sống lưng cậu một lớp thuốc trị liệu có mùi khá nồng.


 


Lâm Phỉ Thạch nằm trên gối, lẩm bẩm: “Ở nhà chán quá đi mất.”


 


Giang Bùi Di thản nhiên nói: “Tôi thấy cậu ngủ ngon lắm phải không? Nếu thấy chán quá thì nhắm mắt lại ngủ đi.”


 


Lâm Phỉ Thạch l**m môi, thành thật nói: “Ban ngày tôi không ngủ được, lưng đau lắm.”


 


Giang Bùi Di dừng lại một chút, nhẹ giọng hỏi: “Vậy bây giờ cậu muốn làm gì?”


 


Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi hát cho anh nghe một bài nha.”


 


Giang Bùi Di: “Được.”


 


Giọng hát của Lâm Phỉ Thạch bình thường đã rất dễ nghe, bây giờ khi cậu cố tình hạ giọng nghe lại càng thêm cuốn hút. Cậu ngân nga bài “Sứ Thanh Hoa” của Chu lão sư, tuy hơi lệch tông một chút nhưng ưu điểm vẫn nhiều hơn khuyết điểm, miễn cưỡng có thể chấm điểm A.


 


Đội trưởng Lâm có nhiều sở thích nghề nghiệp đa dạng, cậu ấy là một người khá toàn diện và sở hữu đủ loại kỹ năng. Ngoài việc điều tra hình sự chuyên nghiệp, cậu ấy có thể làm được mọi việc.


 


Sau hơn hai mươi ngày dưỡng thương ở nhà, Lâm Phỉ Thạch cuối cùng đã có thể đi lại được. Vốn dĩ Giang Bùi Di đem hắn về nhà vì muốn chăm sóc đồng nghiệp, nhưng cậu ấy lợi dụng lúc anh lơ là, sau khi Bùi Di đã đi làm, cậu đã lẻn vào Sở Thành ủy. Giang Bùi Di không cho cậu đi ra ngoài, nghĩ rằng xương cốt cậu vẫn chưa bình phục hoàn toàn, sợ rằng không cẩn thận sẽ lại trở nặng.


 


Nhưng Lâm Phỉ Thạch thật sự rất buồn chán sau những ngày dài nằm ở nhà, chú chim nhỏ Phỉ Thạch không thể chờ đợi được ngày đi ra ngoài ngắm bầu trời tự do nữa rồi.


 


Lâm Phỉ Thạch không dám khoe khoang trước mặt mọi người, sợ Giang Bùi Di sẽ đá đít cậu về nhà, nên cậu đi quanh trụ sở cảnh sát hình sự, tay đút túi quần giả vờ bình tĩnh. Kỳ Liên thấy hắn liền lén lút đến gần hỏi: “Đội trưởng Lâm, eo anh không sao chứ?”


 


Lâm Phỉ Thạch chưa xác định được giọng nói này phát ra từ đâu, vẻ mặt đầy hoang mang đáp lời: “Khỏe như con trâu nước rồi nè.”


 


Kỳ Liên mím môi, vẻ mặt như đang cố nhịn cười, nói bằng giọng nghẹn ngào: “Cầu thang nhà anh rộng lắm đúng không?”



“...” Lâm Phỉ Thạch đột nhiên có dự cảm không lành, quay đầu nhìn anh, hỏi: “… Đội phó Giang xin nghỉ phép cho tôi thế nào vậy?”


 


Kỳ Liên nghiêm túc nói: “Anh ấy nói lúc anh xuống cầu thang thì bị trẹo eo.”


 


Lâm Phỉ Thạch: “…”


 


Đúng vậy, rất giống “Giang Bùi Di”.


 


Hình tượng “Soái Ca” mà cậu đã dày công xây dựng suốt nửa năm sắp bị hủy hoại trong tay Giang Bùi Di rồi.


 


Kỳ Liên trông thấy vẻ mặt khó coi của Lâm Phỉ Thạch, cảm thấy dường như có điều gì ẩn chứa trong đó, thận trọng hỏi: “Đội trưởng Lâm, có chuyện gì thế?”


 


Lâm Phỉ Thạch hỏi: “Đội phó Giang của anh có ở trong văn phòng không?”


 


Kỳ Liên gật đầu: “Anh ấy đương nhiên ở đây rồi, tôi không có thấy cậu ấy đi ra ngoài.”


 


Lâm Phỉ Thạch mỉm cười nói: “Tôi cần phải đàm đạo với anh ấy về cái cầu thang nhà tôi.”


 


Kỳ Liên: “…”


 


Anh ta nhìn Lâm Phỉ Thạch đang đi lên lầu với nụ cười khiến ai nhìn vào cũng sởn da gà.


 


Lâm Phỉ Thạch giơ tay lên gõ cửa.


 


“Vào đi.”


 


Giang Bùi Di tưởng là đồng nghiệp đến báo cáo công việc nên cũng không ngẩn đầu lên mà tiếp tục hỏi: “Có chuyện gì vây?”


 


Lâm Phỉ Thạch đóng cửa lại, ung dung hỏi: “Đội phó Giang, anh có thể giải thích cho tôi biết tên ngốc ‘vô tình bị trẹo eo khi xuống cầu thang’ là ai không?


 


Giang Bùi Di không để ý đến lời châm chọc của cậu, nhíu mày: “Sao cậu lại đến đây? Không phải tôi đã nhắc cậu ở nhà nghỉ ngơi rồi à?”


 


“Nếu còn không đi sớm thì tôi sẽ vì cái eo đau này mà thân bại danh liệt luôn.” Lâm Phỉ Thạch rít lên rồi ngồi xuống ghế bên cạnh anh, “Nếu biết trước anh cho tôi một cái “tội danh” mắc cỡ như vậy, tôi dù có bị bệnh giãy đành đạch sắp chết cũng phải ngồi dậy đi làm.”


 



 


Lâm Phỉ Thạch nhấn mạnh: “Đây là eo của đàn ông đó!”


 


Giang Bùi Di nhìn cậu với vẻ khó hiểu: “?”


 


Đội phó Giang, một trai tân chưa có một mảnh tình dắt vai, thẳng như cột điện, thật sự không hiểu đội trưởng Lâm nhà chúng ta đang luyên thuyên cái gì.


 


Lâm Phỉ Thạch: “…”


 


Giang Bùi Di không thấy có gì bất ổn, liếc mắt nhìn cậu rồi nói: “Lần này cậu chạy ra ngoài, lưng cậu không sao chứ?”


 


Lâm Phỉ Thạch nằm dài lên bàn, hai tay chống cằm, lại bắt đầu nói nhảm: “Ban ngày thiếp thân phải xa chàng, trong lòng nhỏ luôn cảm thấy bất an. Thiếp nhớ rất nhớ chàng nên mới lon ton đến tìm chàng này.”


 


Giang Bùi Di đẩy kính, ánh mắt buồn bã nói: “ Cứ ở trong phòng làm việc đi, đừng đi lại nhiều.”


 


Lâm Phỉ Thạch “Vâng” một tiếng, nghiêng đầu chống cằm chăm chú nhìn anh.


 


Nếu người khác bị Lâm Phỉ Thạch nhìn chằm chằm như vậy thì chắc chắn sẽ “hãi hùng” lắm. Nhưng Giang Bùi Di vẫn bình tĩnh mà đọc tài liệu trên tay, không hề liếc nhìn lấy cậu ấy lấy một lần.


 


Lâm Phỉ Thạch thầm nghĩ: Đội phó Giang của mình thật sự quá đẹp trai.


 


Lần đầu tiên gặp người đàn ông này, ấn tượng của cậu là anh ấy thật lạnh lùng và khó gần, nhưng bây giờ khi nhìn lại, cậu cảm thấy anh ngày càng điềm tĩnh và thanh lịch hơn.


 


Đặc biệt là sau khi biết được quá khứ của anh ấy.


 


Đường nét khuôn mặt của Giang Bùi Di không đẹp một cách hoa nhường nguyệt thẹn như của Lâm Phỉ Thạch mà thiên về vẻ đẹp mạnh mẽ, thậm chí là mang theo tính xâm lược. Lông mày và đôi mắt anh đẹp nhưng không quá phô trương, có phần khá kín đáo. Anh ấy là kiểu người bạn sẽ không thể nhận ra ngay trong đám đông, nhưng càng nhìn lại càng thấy quyến rũ.


 


Ánh nhìn chân thực của Lâm Phỉ Thạch quét qua xương chân mày, sống mũi, môi cùng xương hàm của anh, không một chút kiêng dè cũng không buồn giấu diếm, giống như một tên lưu manh vậy. Giang Bùi Di lạnh lùng quay đầu: “Cậu nhìn tôi làm gì?”


 


Lâm Phỉ Thạch mỉm cười nói: “Tại nhìn anh đẹp á.”


 


Giang Bùi Di sững sờ một lúc nhưng không nói gì, chỉ cúi đầu lật một trang hồ sơ.


 


Một lát sau, điện thoại di động trên bàn của Giang Bùi Di reo lên. Lâm Phỉ Thạch đưa tay cầm lên, nhìn qua rồi nói: “Là Kỳ Liên gửi đến.”



Giang Bùi Di: “Cậu trả lời đi.”


 


Lâm Phỉ Thạch trả lời cuộc gọi thay cho anh, ngón tay của cậu trượt qua phải màn hình.


 


Đội phó Giang, chúng ta có một vụ án mới từ quận Vân Cẩm. Anh nghĩ Cục thành phố chúng ta có nên tiếp nhận không?”


 


Lâm Phỉ Thạch nói: “Anh Giang và tôi đều đang ở trên văn phòng, hai người lên đây đi.”


 


Kỳ Liên kêu lên: “Đội trưởng Lâm! Được rồi, tôi sẽ mang hồ sơ đến ngay!”


 


Kỳ Liên cúp điện thoại, ôm tập hồ sơ chạy lên lầu, lẩm bẩm: “Đội trưởng Lâm nghỉ việc gần hai mươi ngày, đội mình được ngồi không hết hai mươi ngày. Vậy mà anh ta vừa đến đây có một tiếng đồng hồ đã có vụ án mới rồi. Anh ta là Conan chuyển sinh hả? Đi tới đâu có người chết tới đó.”


 


Giang Bùi Di cũng liếc nhìn Lâm Phỉ Thạch, thản nhiên hỏi: “Cá Koi tuyệt thế à?”


 


Lâm Phỉ Thạch: “…”
Sao người này cứ thích lấy chuyện cũ ra trêu mình vậy trời? Trí nhớ anh ta tốt vậy sao, phản khoa học quá đấy.


 


Chưa đầy một phút sau, Kỳ Liên đến gõ cửa, tường thuật vắn tắt tình tiết vụ án rồi nói thẳng: “Người chết là Nhậm Chí Nghĩa, giới tính nam, độc thân, 37 tuổi. Anh ta bị sát hại tại nhà riêng vào năm ngày trước, thi thể bị phi tang bên hồ Tĩnh Giang.”


 


“Giám định pháp y của Sở cảnh sát cho biết thời gian tử vong của nạn nhân là từ 8:30 đến 9:30 tối. Bản thân vụ án thì không phức tạp, nhưng hiện trường vụ án khá kinh hoàng. Nạn nhân không chết ngay sau khi bị giết mà đã bò một đoạn từ phòng ngủ ra cửa trước, để lại vệt máu kéo dài khắp phòng rồi cuối cùng tử vong ngay tại cửa. Các đồng nghiệp cảnh sát đã tìm thấy di ngôn trước khi chết của nạn nhân, chỉ gồm một chữ ‘Đi’ được viết bằng máu trước khi chết, nhưng hung thủ dường như đã không nhận ra nên cũng đã không lau sạch vết máu trước khi vứt xác.”


 


Lâm Phỉ Thạch hơi nhíu mày: “Đi?”


 


Kỳ Liên gật đầu: “Sau đó, đồng nghiệp ở chi nhánh của tôi đã điều tra và phát hiện ra rằng cuộc gọi áp chót của Nhậm Chí Nghĩa trước khi chết là cho một chàng trai tên là Liên Triệu Sương. Tên của anh trùng hợp có chữ “Ngưu”, nhưng năm nay Triệu Sương mới 22 tuổi thôi, và anh ta cũng không có động cơ gây án.”


 


“Chi nhánh Vân Cẩm đã điều tra trong một tuần nhưng đến giờ cũng không có tiến triển gì, vậy nên họ đã chuyển vụ án cho chúng ta.”


 


Giang Bùi Di lấy tập hồ sơ từ tay anh ta, cầm những bức ảnh chụp trong quá trình điều tra tại hiện trường từ túi đựng chứng cứ ra rồi xếp ngay ngắn từng tấm lên bàn.


 


Cảnh tượng này thật sự khiến người ta phải rùng mình. Nạn nhân không chết ngay sau khi bị đâm bằng dao mà sau đó còn lê lết trên mặt đất, để lại những vệt máu đỏ tươi kéo dài khiến người ta nhìn vào mà lạnh sống lưng, hơi lạnh như muốn trào ra từ tận xương tủy, ngay cả phim kinh dị cũng chưa dám quay cảnh này.


 


Giang Bùi Di xem kỹ từng tấm ảnh rồi đột nhiên hỏi: “Đây đều là ảnh chụp tại hiện trường vụ án sao?”


 


Kỳ Liên gật đầu: “Đúng vậy.”


 


Giang Bùi Di không biết mình đã phát hiện ra điều gì, thấp giọng nói: “…Không đúng, hiện trường vụ án này là do có người cố tình ngụy tạo.”


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 40
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...