Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 30

66@-
Nửa tháng sau.
 

“Triệu Đức Quốc, số hiệu 5633, ra ngoài.”
 

Triệu Đức Quốc mặc bộ đồng phục tù nhân màu chì xám, tay bị còng, lười nhác bước ra khỏi phòng giam. Hắn không có vẻ sợ hãi, trái lại còn nhếch miệng cười: “Lại có chuyện gì nữa đây? Tìm ra bằng chứng mới à?”
 

“Không.” Viên cảnh sát nhân dân mặt không biểu cảm, đáp: “Triệu Đức Quốc, đúng là bản lĩnh không vừa. Hai đội trưởng hình sự, toàn bộ đội điều tra lật tung cả tháng trời vì vụ án của anh, chạy đông chạy tây đến sắp gãy chân, thức đêm làm việc, kết quả không tìm ra bất cứ thứ gì.”
 

Nghe giọng điệu kia, Triệu Đức Quốc lập tức hiểu ngụ ý, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
 

“Hôm nay anh có thể đi.” Viên cảnh sát kia nói tiếp, giọng đầy miễn cưỡng:
“Nhưng trong thời gian sắp tới, chúng tôi sẽ có người theo dõi anh ngày đêm. Chỉ cần anh có một chút gì đó mờ ám, nhà giam này luôn sẵn sàng đón tiếp.”
 

Triệu Đức Quốc bật cười khẩy, lòng nghĩ người kia không lừa mình. Chỉ cần mình cắn chặt không nhận tội, không bao lâu là được thả ra.
 

Tâm trạng cực kỳ sảng khoái, đôi mắt hắn cong cong như móc câu, giọng điệu buông lơi: “Dạo này làm phiền các anh em rồi.”
 

Cảnh sát đáp lạnh tanh:
“Nhà anh cũng chẳng còn ai, tự mình tới ký thủ tục.”
 

Triệu Đức Quốc đi theo ông ta ra khỏi hành lang, chắc hiếm có tên tội phạm nào bước ra khỏi trại giam với dáng vẻ ngạo nghễ, đắc ý như thế. Với kẻ đáng chết cả trăm lần như hắn, khoảnh khắc này chẳng khác gì sống lại từ cõi chết.
 

Di động, ví tiền tất cả đồ đạc được hoàn trả. Hắn in dấu tay lên biên nhận của phòng tài vụ, sau đó được áp tải ra tận cổng trại tạm giam, từng bước đều có người đi theo sát.
 

Ánh nắng đã lâu không gặp chiếu rọi lên người, khiến Triệu Đức Quốc thấy chói mắt, khẽ nhíu mày thật sâu.
 

Viên cảnh sát đứng sau lưng nói khẽ: “Đi đi. Sau này tự lo cho tốt.”

 

Triệu Đức Quốc bỗng quay đầu lại, khiêu khích:
“Nhớ nhắn lại với hai đội trưởng của mấy người nhé, cảm giác ‘xách nước bằng rổ’ nó như nào? Án tử chắc như đinh đóng cột mà vẫn phải thả người, tôi chắc là người đầu tiên đấy nhỉ?”
 

Cảnh sát nhìn hắn bằng ánh mắt chết lặng, không đáp lấy một câu.
 


 

Giang Bùi Di đứng thẳng người bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm: “Đi rồi sao?”
 

“Chắc đi rồi đấy,” Lâm Phỉ Thạch ngồi vắt vẻo trên sofa, gặm khoai lát vị dưa leo bép bép, “Mười giờ hơn rồi, mà nghe bảo bọn họ chín giờ đã thả người. Để tớ nhắn tin hỏi lại cho chắc.”
 

Lâm Phỉ Thạch l**m nhẹ đầu ngón tay dính vụn snack, tiện tay dùng hai ngón sạch sẽ còn lại để ký tên vào giấy bàn giao với bên cảnh sát trại tạm giam. Còn chưa đầy một phút sau, cậu bỗng “ồ” lên một tiếng đầy hứng thú, lắc gói khoai trong tay rồi hí hửng nói: “Này Giang phó, tên Triệu Đức Quốc còn để lại cho chúng ta một cái ‘di chúc’ đấy, có muốn nghe thử không?”
 

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn không phải lời hay ho gì. Giang Bùi Di vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, hỏi ngắn gọn: “Hắn nói gì?”
 

Lâm Phỉ Thạch thảnh thơi duỗi cặp chân dài mét hai trên sofa, thong thả nói: “Hắn hỏi chúng ta ‘xách nước bằng rổ’ có mùi vị thế nào. Nghe giọng là biết đang hả hê lắm.”
 

Giang Bùi Di khẽ bật cười lạnh: “Khá lắm.”
 

“Thôi đừng tức giận.” Lâm Phỉ Thạch cười hì hì, nhét đại một miếng khoai lát vào miệng Giang Bùi Di, “Qua hai bữa nữa, mời hắn ăn luôn combo ‘khách hàng thân thiết’ cho biết mặt.”
 

Giang Bùi Di vốn dĩ không động tới mấy món snack vặt kiểu này, loại “rác rưởi” ăn vặt ấy mà. Nhưng không hiểu sao khoai lát vị dưa leo lần này lại có mùi khá thanh mát, ăn xong một miếng thấy cũng ổn phết. Thế là anh giơ tay lấy luôn nguyên bịch trong tay Lâm Phỉ Thạch.
 

Lâm Phỉ Thạch: “…”
 

?

 

.
 

Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Triệu Đức Quốc lập tức về thẳng nhà. Giờ hắn cũng chẳng có nơi nào để đi. Việc đầu tiên là nạp ngay 20 nghìn vào tài khoản điện thoại, rồi đặt một suất cơm hộp BBQ ở tiệm nướng gần nhà, chứ cái kiểu màn thầu với cải trắng trong trại tạm giam kia nhạt tới mức không nuốt nổi, đúng là không phải đồ dành cho người ăn. Hắn có cảm giác mình đã tám kiếp chưa được thấy miếng thịt.
 

Sau khi burn hết 10 nghìn cho đơn đồ ăn, hắn không ngừng tay mà gọi điện cho từng anh em chiến hữu, bắt đầu màn khoe khoang “ra tù oai phong lẫm liệt”: nào là không có thói hư tật xấu, nào là hai đội điều tra hình sự bị hắn làm cho tức đến câm nín khiến đầu dây bên kia cũng hồ hởi: “Ông anh thật ghê ghớm.”
 

“Cũng không phải gì ghê gớm, chỉ là số tao hên thôi chứ sao,” Triệu Đức Quốc tu một ngụm bia, men rượu bắt đầu ngấm, giọng nói qua điện thoại cũng lâng lâng hơn, cười hề hề:
“Nhưng mà, tụi bây mà thấy hai đứa cảnh sát hình sự trong đội của tụi nó á, công nhận là đẹp thật, đẹp hơn cả mấy đứa làm ở club đêm, má ơi! Chỉ tội mỗi cái là miệng hơi hỗn, kiểu nói chuyện không biết chừa mặt ai ấy, chán ghê.”
 

Đang giữa lúc khoác lác đến mức bắt đầu bịa đặt không cần căn cứ, điện thoại của Triệu Đức Quốc đột nhiên có cuộc gọi chen vào. Không nhìn tên, hắn tiện tay nhận, giọng cộc lốc: “Ai?”
 

Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm thấp, ngữ điệu không nhanh không chậm, pha chút lười biếng mà nhẹ nhàng: “Triệu Đức Quốc.”
 

Thanh âm ấy thực chất không hề mang vẻ hung tợn hay đe dọa. Ngược lại, thậm chí còn có phần ôn hòa. Nhưng không hiểu sao, chỉ cần nghe thấy giọng đó, cả người Triệu Đức Quốc như bị giật ngược lại trạng thái cảnh giác sinh tồn bản năng giống như con thú hoang vừa nhận ra một con mãnh thú nguy hiểm hơn đang rình rập sau lưng.
 

Hắn cứng người, bật ra một câu khô khốc: “Ai vậy?”
 

“Người đã kéo mày từ đoạn đầu đài xuống.” Giọng nam vẫn bình tĩnh như thể đang tán gẫu, “Tên tao mày không cần biết. Mày chỉ cần nhớ kỹ: tao có thể đưa mày ra ngoài, thì cũng có thể dìm mày trở lại. Hiểu ý tao chứ?”
 

Triệu Đức Quốc lập tức mồ hôi lạnh toát cả người, vội buông lon bia đang cầm, ngữ điệu biến đổi thành khúm núm đến nịnh bợ: “Dù ngài là ai cũng là ân nhân cứu mạng của tôi. Ngài cứu tôi, chính là cha mẹ sinh tôi lần hai! Bảo tôi làm gì, tôi làm cái đó, tuyệt đối không nói hai lời!”
 

Dừng một chút, hắn do dự hỏi thêm: “Chỉ là bên phía công an có nói, dạo này chắc chắn sẽ có người theo dõi tôi. Tôi… tôi không dám hành động gì cả.”
 

Đầu dây kia khẽ “À” một tiếng, giống như chẳng mấy bận tâm: “Tạm thời chưa cần mày ra tay. Tránh đầu sóng ngọn gió đi đã. Đàng hoàng một chút, đừng để bị tóm thêm lần nữa.”
 

Triệu Đức Quốc liên tục gật đầu, đáp như chém đinh chặt sắt: “Rõ!”

 

Nói rồi hắn cầm điện thoại đợi tiếp, không dám tự ý dập máy. Nhưng đầu dây bên kia im lặng rất lâu, mãi gần một phút sau, giọng nói ấy mới vang lên lần nữa, lần này trầm và nhẹ như đang hỏi một câu rất đỗi bình thường: “Mày thấy giết người là cảm giác thế nào?”
 

Triệu Đức Quốc cứng họng trong giây lát, rồi nuốt nước bọt, đáy mắt ánh lên thứ ánh sáng vặn vẹo như thú điên: “Lần đầu thì có sợ chút. Nhưng đến lần thứ hai thì cực kỳ sung sướng, hưng phấn, kiểu… không gì sánh được. Nghe tiếng dao cứa vào da thịt, nhìn máu phun ra từ người bọn nó cái cảm giác đó, thật sự đẹp… đẹp đến không chịu nổi…”
 

Nói tới đây, toàn thân hắn run nhẹ, ánh mắt như lên cơn, đỏ au, kèm theo d*c v*ng đang trỗi dậy rõ rệt.
 

Một thoáng im lặng.
 

Rồi hắn lại dè dặt hỏi ngược lại: “Ngài… ngài thấy sao?”
 

Bên kia điện thoại, người đó khựng lại một giây, sau đó nở một nụ cười nhẹ:
“À… với tao thì, giết người chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.”
 

Triệu Đức Quốc nghe xong, cả người lạnh toát.
 

Vụ án của Triệu Đức Quốc, từ khi bắt đầu đã đầy kịch tính, đến lúc kết thúc lại càng khó tin. Sau khi hắn được tuyên bố vô tội và chính thức thả ra khỏi trại tạm giam, cái tên Triệu Đức Quốc lập tức trở thành đề tài bàn tán trong các cuộc trà dư tửu hậu ở cơ quan tư pháp. Những người biết rõ nội tình đều đang lén lút bàn tán về hắn, và cả đội hình sự đã từng phụ trách vụ này.
 

“Phải nói thật là xui cho đội trưởng Lâm với đội phó Giang. Vốn dĩ vụ án đó đâu xảy ra trong phạm vi quản lý của họ. Ai ngờ cuối cùng lại bị lôi đầu ra gánh. Đến giờ rau muống cũng nguội ba lần rồi, lấy đâu ra chứng cứ nữa?” Một cảnh sát lắc đầu ngán ngẩm.
 

“Triệu Đức Quốc á?” Có người chen vào, “Nhìn là biết sau lưng có người nâng đỡ. Bây giờ là thời đại của quyền tiền thao túng cả thiên hạ. Loại người này thả ra ngoài, tay chắc chắn không sạch, mà kiểu gì cũng sẽ có người phải chịu vạ lây.”
 

“Không hẳn đâu.” Một giọng châm chọc chen vào. “Tôi thấy hai ông đội bên đó chắc cũng chỉ có bản lĩnh tới vậy thôi. Biết rõ tên đó là kẻ giết người, vậy mà để hắn ngay trước mắt mình mà chạy thoát.”
 

“Thôi, đừng nói kiểu đứng ngoài chê bai thế. Giỏi thì đi tìm chứng cứ đi. Cấp bậc người ta còn cao hơn cậu đấy.”
 

“Tôi từng xem buổi thẩm vấn Triệu Đức Quốc rồi. Cái kiểu lấc cấc, khinh người, đúng là loại lưu manh vô lại. Nhiều lúc chỉ muốn cho hắn một phát súng cho xong!”

 

“Còn tôi thì nghĩ chắc là cấp trên cũng chẳng muốn truy xét thêm làm gì. Nếu không, sao thả người dễ như vậy được? Ít nhất cũng phải giữ hắn lại vài tháng, biết đâu lòi ra thứ gì mới.”
 

“Mấy người đúng là chỉ nhìn được cái bề ngoài!” Một cảnh sát nhân dân giọng to chen vào, như thể rất biết chuyện, “Mấy ông tưởng đội trưởng bên thị cục dễ bị qua mặt thế à? Chắc gì đã để hắn thoát thật. Tôi nghe nói trên đã tính kỹ cả rồi. Thả hắn ra trước, để bọn bên kia chủ quan, rồi âm thầm tiếp tục điều tra. Nghe nói là có phát hiện mới, nhưng chưa xác định được nên chưa ra tay đấy thôi!”
 

Một người đang múc cơm ở gần đó hơi khựng lại, con ngươi dưới gọng kính ánh lên một tia mờ mịt, nhưng chỉ khẽ kéo thấp mũ lưỡi trai, cố làm ra vẻ vô tư hỏi: “Có phát hiện mới? Bên mình sao chẳng ai nghe gì vậy?”
 

“Thì tôi cũng chỉ nghe mấy anh em bên thị cục nói lại thôi.” Gã cảnh sát kia vừa ăn vừa nói, “Hình như có một cái camera, lúc đó ghi được cả hiện trường. Nhưng đã nửa năm trôi qua rồi, chẳng biết cái camera ấy giờ phiêu bạt nơi đâu nữa! Nếu mà tìm ra, mà đoạn video vẫn còn, thì ha! Triệu Đức Quốc không nhảy nổi nữa đâu.”
 

Người đội mũ kia miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Hy vọng là tìm được. Như thế thì mọi chuyện khỏi lăn tăn.”
 

“Chuẩn luôn.”
 

Sau khi ăn xong, người kia không chờ ai cùng đi, kiếm cớ đi vệ sinh, rồi rẽ khỏi khu nhà ăn, một mình bước vào một khu nhà hoang vắng phía sau dãy cũ. Hắn nhìn quanh, xác nhận xung quanh không có ai, rồi nhanh chóng rút điện thoại ra, gọi đi một cuộc.
 

Lúc này, Triệu Đức Quốc đang nằm trên giường, đọc một tạp chí chuyên về tội ác và máu me. Hắn đang đọc đến đoạn cao trào thì điện thoại rung. Không vui, hắn gắt: “Ai vậy?”
 

Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến trầm thấp và lạnh như băng: “Trong trại tạm giam, mày từng gặp tao.”
 

Triệu Đức Quốc sững người, lập tức nhận ra giọng nói này chính là người từng bí mật tiếp cận hắn, cung cấp thông tin nội bộ bên cảnh sát.
 

“Anh, anh gọi tôi có chuyện gì?”
 

Gã kia hạ thấp giọng, rõ ràng đang dè chừng: “Tôi vừa nghe mấy người trong trại tạm giam bàn tán. Có tin nói, lúc đó mày gây chuyện có khả năng bị camera quay lại. Có đúng không?”
 

Triệu Đức Quốc ngẩn ra mấy giây, rồi sắc mặt thoáng biến đổi: “Hôm đó hình như có một con nhỏ mặc váy cưới. Có thể là đang chụp ảnh!”
 


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 30
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...