Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 29
144@-
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Giang Bùi Di hỏi thẳng: “Vừa rồi cậu nói gì với hắn vậy?”
Lâm Phỉ Thạch cười một cách thần bí với anh. Giang Bùi Di giờ đã quá quen thuộc với các kiểu cười của Lâm Phỉ Thạch, chỉ cần nhìn là phân biệt được đâu là dịu dàng, quan tâm, giả tạo, và tất nhiên, còn có cả kiểu cười ác ý nữa.
Lâm Phỉ Thạch dùng hàm răng trắng sứ cắn nhẹ môi mình một cái, động tác hơi hơi mang chút dáng vẻ tinh nghịch. Cậu cúi giọng nói nhỏ: “Tôi hỏi hắn có phải chưa từng có quan hệ t*nh d*c không. Mà có lẽ cách hỏi hơi thẳng nên hắn chịu không nổi.”
Giang Bùi Di: “…”
Lâm Phỉ Thạch ngồi phịch xuống ghế, hai chân dài bắt chéo lại, giọng mũi nhỏ nhẹ mang chút oán trách: “Tên Triệu Đức Quốc này đúng là đồ mặt dày. Rõ ràng hắn đang cố tình chơi trò ghê tởm để đè người khác, biết chúng a không có bằng chứng, nên dứt khoát tôi cũng chơi ghê tởm lại cho đủ bộ.”
Giang Bùi Di đứng dựa hờ vào bàn, giọng thản nhiên:
“Lợn chết không sợ nước sôi. Không cần phí công với loại người đó. Nhốt hắn lại là xong.”
“Ừ thì đúng là khó xử thật. Giờ nhân chứng cũng quay lưng hết rồi, vụ án này tính sao đây…” Lâm Phỉ Thạch cầm cây bút, xoay nhẹ giữa ngón tay, im lặng nhìn ra cửa sổ, từ từ rơi vào trầm tư.
Tình cảnh hiện tại quả thật bế tắc, Giang Bùi Di thậm chí còn tự đi thực địa hai hiện trường vụ án luôn rồi, nhưng một nhà đã dọn đi từ lâu, bị sửa sang thành chỗ khác; còn nhà kia sau khi bị dọn vệ sinh toàn bộ thì bỏ hoang, không còn ai ở nữa. Manh mối còn sót lại, dù chỉ một vệt, cũng không có.
“Tạ Tuyết, nữ, 24 tuổi, là nhiếp ảnh gia chính chuyên chụp ảnh cưới. Ngày 23 tháng 10 năm ngoái, bị tập kích tại nhà riêng vào buổi tối, trúng nhiều nhát dao, chết tại chỗ. Theo hồ sơ, cô ta và hung thủ không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào, thậm chí chưa từng gặp mặt.”
“Ngụy Đào, nam, 25 tuổi, là nhân viên phục vụ trong một tiệm ăn. Ngày 24 tháng 10 năm ngoái, cũng bị đâm khi vừa về nhà, trúng nhiều nhát vào bụng và đùi, mất máu quá nhiều, không cứu được. Tình huống tương tự cũng không có mối thù cá nhân với hung thủ.”
“Từ các yếu tố như đối tượng, thời điểm, và cách thức gây án mà so, hai vụ này rất có thể là cùng một người gây ra. Có vẻ vì một lý do khó nói nào đó, hung thủ ghi hận chuyện yêu đương, nên ra tay phá hoại bằng bạo lực. Hắn không giết cả hai người là để người còn lại phải chứng kiến đau khổ, sợ hãi, hoảng loạn. Suy đoán sơ bộ thì rất có thể hung thủ có vấn đề về nhân cách.”
Tại văn phòng điều tra chung, Kỳ Liên đang đọc lại báo cáo tổng hợp cuộc họp. Bên cạnh, có một nữ cảnh sát nổi hết da gà lên:
“Cho nên vẫn là không nên phô ân ái ngoài đường. Mấy cặp đôi này…”
“Liên quan quái gì? Yêu nhau đâu phải tội lỗi,”
Kỳ Liên nhíu mày liếc cô nàng một cái, nói luôn:
“Cái kiểu tư duy này cũng giống y như mấy người nói con gái bị c**ng b*c là tại mặc đồ hở hang ấy. Điển hình của kiểu đổ lỗi cho nạn nhân, học từ ai ra cái logic méo mó đó hả?”
Nữ cảnh bĩu môi, phản bác: “Thì sự thật là vậy mà. Mấy đứa độc thân như tụi em không có nguy cơ bị ‘đau mắt’ đâu nhé.”
Kỳ Liên đóng “rầm” tập hồ sơ lại, lạnh lùng nói: “Vậy thì tốt nhất cả đời cô đừng yêu ai hết. Cứ sống cô độc đến già đi cho an toàn. Biết đâu vừa tìm được bạn trai thì vớ trúng loại như Triệu Đức Quốc, cả đời bị người ta rình rập.”
Nữ cảnh nghe xong thì mặt đổi sắc, quay đầu đi không nói thêm lời nào.
-
“Cái tên Kỳ Liên này, đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, làm người ta giận đến mức không thèm nói chuyện với hắn luôn. Bảo sao ba mươi tuổi rồi còn chưa có nổi người yêu.” Lâm Phỉ Thạch vừa nói vừa bật cười, tiện tay đóng cửa văn phòng lại.
Giang Bùi Di hỏi: “Hắn lại làm gì nữa thế?”
“Lúc nãy đang ngồi xem hồ sơ án mạng với tôi, có cô bé thực tập bên cạnh nói mấy cặp yêu nhau hay dính ‘bệnh đau mắt’, bị theo dõi các thứ. Thế là hắn lạnh lùng bảo người ta tốt nhất cả đời đừng yêu ai, sống một mình cho an toàn. Tàn nhẫn dễ sợ.”
Nói rồi Lâm Phỉ Thạch thong thả uống một ngụm nước mật ong.
Giang Bùi Di sắc mặt vẫn bình thản: “Tôi không thấy hắn nói sai. Không thể chỉ vì người bị hại có chung một đặc điểm, thì đổ hết mọi lỗi lầm lên cái điểm giống nhau đó. Đấy là kiểu logic sai lệch, không nên cổ xúy.”
Lâm Phỉ Thạch nghe mà há hốc mồm: “Tôi thật sự không hiểu nổi cách nói chuyện của các anh trai thẳng luôn á.”
Giang Bùi Di đáp lại đều đều, không nhanh không chậm: “Bởi vì bọn tôi đâu có mộng làm ‘chàng trai trong mộng của vạn thiếu nữ’.”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Đến giờ Lâm Phỉ Thạch cũng ngộ ra rồi, từ lần Giang Bùi Di hứa không mắng cậu nữa, đúng là không còn chiêu "châm chọc mỉa mai" nào tung ra. Nhưng ai ngờ, anh lại bắt đầu biết lợi dụng mọi cơ hội để đè người khác xuống!
“Giang đội nè, anh có người yêu chưa?” Lâm Phỉ Thạch đột ngột hỏi.
Giang Bùi Di ngước mắt lên nhìn cậu: “Chưa. Sao hỏi thế?”
Lâm Phỉ Thạch lập tức nở nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Giang Bùi Di: “?”
Bạn trai của người bị hại Tạ Tuyết tên là Lý Tư Kiệt, cũng là một trong những nhân chứng trực tiếp vào thời điểm xảy ra án mạng. Đây là người duy nhất trong vụ án mà Lâm Phỉ Thạch vẫn chưa từng tiếp xúc. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định tự mình đến nhà Lý Tư Kiệt một chuyến.
“Tôi không có ý kỳ thị giới tính gì đâu,”
Buổi tối 9 giờ, tại nhà Giang Bùi Di, Lâm Phỉ Thạch vừa bóc hạt dẻ cười vừa nói: “Nhưng bình thường con trai gan dạ và quyết đoán sẽ nhỉnh hơn con gái một chút. Tôi nghĩ nếu trò chuyện với anh ta, biết đâu sẽ moi ra được điều gì. Anh thấy sao?”
—— Nói thật thì nhà Giang Bùi Di giờ có thể đổi tên thành “Nhà của Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch” luôn rồi. Vì lợi thế địa lý nhanh gọn, Lâm Phỉ Thạch gần như tối nào cũng mò qua ăn cơm chung, tiện thể tám chuyện đời, hóng drama, rồi phân tích án mạng. Có khi tám tới khuya thì ngủ lại luôn.
Tuy là ngủ ở phòng khách, vẫn chưa có cơ hội được “cùng chung chăn gối”.
Giang Bùi Di đưa tay quấn băng gạc đẩy màn hình iPad về phía trước, thản nhiên nói: “Khả năng có thu hoạch thì không cao, nhưng cậu muốn đi thì cứ thử xem sao.”
“Nhưng mà mai là thứ bảy đó,” Lâm Phỉ Thạch nhỏ giọng nhắc. Ngày nghỉ mà, cậu còn muốn ngủ nướng, không muốn dậy sớm làm việc đâu.
Giang Bùi Di có vẻ hiểu sai ý cậu: “Cậu muốn tôi đưa đi à?”
Lâm Phỉ Thạch nghĩ một lúc, rồi nói: “… Cũng được luôn.”
Thế là đêm đó, Lâm Phỉ Thạch lại ngủ ở nhà Giang Bùi Di. Dù sao sáng mai hai người hẹn cùng ra ngoài, ở chung một chỗ cho tiện, nghe cũng hợp tình hợp lý.
Không chừng nhờ đồng hồ báo thức can thiệp, Lâm Phỉ Thạch có thể bò dậy lúc 8 rưỡi. Bình thường cậu vốn là kiểu ngủ siêu nhiều, nghe đồn lúc nhỏ một ngày ngủ tới 20 tiếng. Đúng kiểu “ngủ thần” giáng thế. Chỉ cần thiếu ngủ một ngày thôi là hôm sau y như rằng uể oải cả buổi.
Khi Lâm Phỉ Thạch từ trong chăn lồm cồm bò dậy, Giang Bùi Di đã rửa mặt xong, đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp rồi.
Giang Bùi Di đứng xoay lưng về phía phòng khách. Ánh nắng xuyên qua lớp kính chiếu nghiêng vào người, phủ lên thân thể một lớp ánh sáng ấm áp như vàng nhạt. Phó đội trưởng Giang dáng người thật sự rất nổi bật, lưng thẳng, eo thon, chân dài, khí chất trầm ổn, bóng lưng anh nhìn kiểu gì cũng khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Lâm Phỉ Thạch mắt trong như nước mà ngắm nghía vài giây, rồi “xoạch xoạch” lê dép đi vào bếp. Ngoài dự đoán, cậu phát hiện Giang Bùi Di đang nấu sữa trứng mà Giang đội xưa giờ nổi tiếng là không uống sữa, đến cả một hộp sữa trong nhà cũng chẳng có. Thế này chắc chắn là nấu cho cậu rồi.
Trong lòng Lâm Phỉ Thạch lập tức nở ra một đóa tiểu hoa. Cậu làm bộ như không có chuyện gì, dựa người vào khung cửa, dịu dàng cất tiếng chào: “Giang đội, buổi sáng tốt lành nha~”
Giang Bùi Di không ngoảnh đầu lại, đáp cộc lốc: “9 giờ rồi còn gì là sớm. Mau đi rửa mặt đánh răng đi.”
“…”
Lâm đội tiểu hoa khô héo trong vòng một nốt nhạc.
Cơm nước xong, hai người thay đồ thường phục. Giang Bùi Di cưỡi chiếc xe đạp Đại Giang 28 cũ kỹ, chở theo Lâm Phỉ Thạch đến nhà Lý Tư Kiệt.
Lâm Phỉ Thạch có chút bất ngờ khi phát hiện trạng thái tinh thần của Lý Tư Kiệt dường như ổn hơn Miêu Trân khá nhiều ít nhất là không ngây dại hay suy sụp như cô nàng, giọng nói cũng bình thường, không có biểu hiện hoảng loạn.
Lúc Lý Tư Kiệt mở cửa, anh ta mặc một bộ đồ thể thao màu xám, ánh mắt cảnh giác nhìn hai người đàn ông đang đứng trước cửa: “Các anh là ai?”
Lâm Phỉ Thạch nhanh chóng giơ thẻ ngành ra:
“Cảnh sát đội hình sự của thị cục.”
Lý Tư Kiệt cụp mắt xuống: “Vào nhà nói đi.”
Nhưng Lâm Phỉ Thạch vẫn đứng ở cửa, chưa bước vào, giọng có chút dò xét: “Trong nhà còn ai khác không?”
Lý Tư Kiệt im lặng vài giây rồi khẽ đáp: “Không có.”
Giang Bùi Di là người đầu tiên bước vào. Ánh mắt quét nhanh qua một lượt, bố cục trong nhà đúng kiểu “bừa mà có trật tự”, mang đậm phong cách của một thanh niên độc thân sống một mình.
“Mời hai anh ngồi.” Lý Tư Kiệt lịch sự mời, “Hai anh có hút thuốc không?”
Lâm Phỉ Thạch lắc đầu: “Tôi không, cảm ơn.”
Giang Bùi Di vốn có hút, nhưng chỉ khi tâm trạng thực sự rối bời mới rút ra vài điếu. Bình thường rất ít. Anh cũng từ chối: “Tôi không hút.”
Lý Tư Kiệt kéo ghế gấp ngồi xuống, đưa tay day day mặt, giọng khàn khàn:
“Hai anh tới là vì vụ của Tiểu Tuyết đúng không?”
Lâm Phỉ Thạch gật đầu:
“Lúc trước cậu từng nhận diện Triệu Đức Quốc là người giết Tạ Tuyết, nhưng sau đó lại đổi lời, nói nhận nhầm. Cậu xác nhận là mình nhận sai người?”
“Đúng vậy.” Lý Tư Kiệt dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh: “Là tôi nhận nhầm.”
Lâm Phỉ Thạch liếc mắt nhìn Giang Bùi Di, hai người trao đổi ánh mắt trong chớp nhoáng. Sau đó Lâm Phỉ Thạch nhẹ giọng nói: “Lần này bọn tôi không phải đến để điều tra chính thức, chỉ muốn hiểu thêm một chút về tình huống hôm đó. Cậu cứ thoải mái, nếu không phiền thì kể lại cho bọn tôi nghe, tối hôm ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Cậu không trực tiếp hỏi về danh tính hung thủ. Nếu đúng là Lý Tư Kiệt bị uy h**p, thì ít nhất vẫn có thể kể lại diễn biến mà không đụng đến phần nhạy cảm.
Lý Tư Kiệt do dự một lát, rồi bắt đầu kể: “Tiểu Tuyết rất thích nhiếp ảnh. Cô ấy có năng khiếu thật sự. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì bắt đầu đi chụp ảnh ở khắp nơi, sau đó làm chính thức ở một tiệm váy cưới.”
Hắn im lặng khá lâu, như đang cố gắng sắp xếp lại ký ức và cảm xúc, ngừng lại gần nửa phút, rồi mới tiếp tục chậm rãi: “Tối hôm đó, cô ấy đang thử chụp một bộ ảnh váy cưới trong phòng khách, để test hiệu ứng vải ren mới. Tôi thì đang ở trong bếp nấu cơm. Đột nhiên có tiếng gõ cửa rất mạnh. Cô ấy vẫn mặc nguyên bộ váy cưới, ra mở cửa…”
“Sau đó tôi nghe thấy tiếng hét của cô ấy.”
“Lúc tôi lao từ bếp ra thì thấy váy cưới trắng của cô ấy nhuộm đầy máu, có một người đang cầm dao đâm liên tiếp vào người cô ấy…”
Giọng Lý Tư Kiệt bắt đầu run lên, sắc mặt trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt đi. Rõ ràng ký ức ấy vẫn còn là cơn ác mộng sống sờ sờ.
Lâm Phỉ Thạch đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Lúc đó, máy ảnh của cô ấy còn đang bật không?”
Lý Tư Kiệt: “…”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Giang Bùi Di hỏi thẳng: “Vừa rồi cậu nói gì với hắn vậy?”
Lâm Phỉ Thạch cười một cách thần bí với anh. Giang Bùi Di giờ đã quá quen thuộc với các kiểu cười của Lâm Phỉ Thạch, chỉ cần nhìn là phân biệt được đâu là dịu dàng, quan tâm, giả tạo, và tất nhiên, còn có cả kiểu cười ác ý nữa.
Lâm Phỉ Thạch dùng hàm răng trắng sứ cắn nhẹ môi mình một cái, động tác hơi hơi mang chút dáng vẻ tinh nghịch. Cậu cúi giọng nói nhỏ: “Tôi hỏi hắn có phải chưa từng có quan hệ t*nh d*c không. Mà có lẽ cách hỏi hơi thẳng nên hắn chịu không nổi.”
Giang Bùi Di: “…”
Lâm Phỉ Thạch ngồi phịch xuống ghế, hai chân dài bắt chéo lại, giọng mũi nhỏ nhẹ mang chút oán trách: “Tên Triệu Đức Quốc này đúng là đồ mặt dày. Rõ ràng hắn đang cố tình chơi trò ghê tởm để đè người khác, biết chúng a không có bằng chứng, nên dứt khoát tôi cũng chơi ghê tởm lại cho đủ bộ.”
Giang Bùi Di đứng dựa hờ vào bàn, giọng thản nhiên:
“Lợn chết không sợ nước sôi. Không cần phí công với loại người đó. Nhốt hắn lại là xong.”
“Ừ thì đúng là khó xử thật. Giờ nhân chứng cũng quay lưng hết rồi, vụ án này tính sao đây…” Lâm Phỉ Thạch cầm cây bút, xoay nhẹ giữa ngón tay, im lặng nhìn ra cửa sổ, từ từ rơi vào trầm tư.
Tình cảnh hiện tại quả thật bế tắc, Giang Bùi Di thậm chí còn tự đi thực địa hai hiện trường vụ án luôn rồi, nhưng một nhà đã dọn đi từ lâu, bị sửa sang thành chỗ khác; còn nhà kia sau khi bị dọn vệ sinh toàn bộ thì bỏ hoang, không còn ai ở nữa. Manh mối còn sót lại, dù chỉ một vệt, cũng không có.
“Tạ Tuyết, nữ, 24 tuổi, là nhiếp ảnh gia chính chuyên chụp ảnh cưới. Ngày 23 tháng 10 năm ngoái, bị tập kích tại nhà riêng vào buổi tối, trúng nhiều nhát dao, chết tại chỗ. Theo hồ sơ, cô ta và hung thủ không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào, thậm chí chưa từng gặp mặt.”
“Ngụy Đào, nam, 25 tuổi, là nhân viên phục vụ trong một tiệm ăn. Ngày 24 tháng 10 năm ngoái, cũng bị đâm khi vừa về nhà, trúng nhiều nhát vào bụng và đùi, mất máu quá nhiều, không cứu được. Tình huống tương tự cũng không có mối thù cá nhân với hung thủ.”
“Từ các yếu tố như đối tượng, thời điểm, và cách thức gây án mà so, hai vụ này rất có thể là cùng một người gây ra. Có vẻ vì một lý do khó nói nào đó, hung thủ ghi hận chuyện yêu đương, nên ra tay phá hoại bằng bạo lực. Hắn không giết cả hai người là để người còn lại phải chứng kiến đau khổ, sợ hãi, hoảng loạn. Suy đoán sơ bộ thì rất có thể hung thủ có vấn đề về nhân cách.”
Tại văn phòng điều tra chung, Kỳ Liên đang đọc lại báo cáo tổng hợp cuộc họp. Bên cạnh, có một nữ cảnh sát nổi hết da gà lên:
“Cho nên vẫn là không nên phô ân ái ngoài đường. Mấy cặp đôi này…”
“Liên quan quái gì? Yêu nhau đâu phải tội lỗi,”
Kỳ Liên nhíu mày liếc cô nàng một cái, nói luôn:
“Cái kiểu tư duy này cũng giống y như mấy người nói con gái bị c**ng b*c là tại mặc đồ hở hang ấy. Điển hình của kiểu đổ lỗi cho nạn nhân, học từ ai ra cái logic méo mó đó hả?”
Nữ cảnh bĩu môi, phản bác: “Thì sự thật là vậy mà. Mấy đứa độc thân như tụi em không có nguy cơ bị ‘đau mắt’ đâu nhé.”
Kỳ Liên đóng “rầm” tập hồ sơ lại, lạnh lùng nói: “Vậy thì tốt nhất cả đời cô đừng yêu ai hết. Cứ sống cô độc đến già đi cho an toàn. Biết đâu vừa tìm được bạn trai thì vớ trúng loại như Triệu Đức Quốc, cả đời bị người ta rình rập.”
Nữ cảnh nghe xong thì mặt đổi sắc, quay đầu đi không nói thêm lời nào.
-
“Cái tên Kỳ Liên này, đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, làm người ta giận đến mức không thèm nói chuyện với hắn luôn. Bảo sao ba mươi tuổi rồi còn chưa có nổi người yêu.” Lâm Phỉ Thạch vừa nói vừa bật cười, tiện tay đóng cửa văn phòng lại.
Giang Bùi Di hỏi: “Hắn lại làm gì nữa thế?”
“Lúc nãy đang ngồi xem hồ sơ án mạng với tôi, có cô bé thực tập bên cạnh nói mấy cặp yêu nhau hay dính ‘bệnh đau mắt’, bị theo dõi các thứ. Thế là hắn lạnh lùng bảo người ta tốt nhất cả đời đừng yêu ai, sống một mình cho an toàn. Tàn nhẫn dễ sợ.”
Nói rồi Lâm Phỉ Thạch thong thả uống một ngụm nước mật ong.
Giang Bùi Di sắc mặt vẫn bình thản: “Tôi không thấy hắn nói sai. Không thể chỉ vì người bị hại có chung một đặc điểm, thì đổ hết mọi lỗi lầm lên cái điểm giống nhau đó. Đấy là kiểu logic sai lệch, không nên cổ xúy.”
Lâm Phỉ Thạch nghe mà há hốc mồm: “Tôi thật sự không hiểu nổi cách nói chuyện của các anh trai thẳng luôn á.”
Giang Bùi Di đáp lại đều đều, không nhanh không chậm: “Bởi vì bọn tôi đâu có mộng làm ‘chàng trai trong mộng của vạn thiếu nữ’.”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Đến giờ Lâm Phỉ Thạch cũng ngộ ra rồi, từ lần Giang Bùi Di hứa không mắng cậu nữa, đúng là không còn chiêu "châm chọc mỉa mai" nào tung ra. Nhưng ai ngờ, anh lại bắt đầu biết lợi dụng mọi cơ hội để đè người khác xuống!
“Giang đội nè, anh có người yêu chưa?” Lâm Phỉ Thạch đột ngột hỏi.
Giang Bùi Di ngước mắt lên nhìn cậu: “Chưa. Sao hỏi thế?”
Lâm Phỉ Thạch lập tức nở nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Giang Bùi Di: “?”
Bạn trai của người bị hại Tạ Tuyết tên là Lý Tư Kiệt, cũng là một trong những nhân chứng trực tiếp vào thời điểm xảy ra án mạng. Đây là người duy nhất trong vụ án mà Lâm Phỉ Thạch vẫn chưa từng tiếp xúc. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định tự mình đến nhà Lý Tư Kiệt một chuyến.
“Tôi không có ý kỳ thị giới tính gì đâu,”
Buổi tối 9 giờ, tại nhà Giang Bùi Di, Lâm Phỉ Thạch vừa bóc hạt dẻ cười vừa nói: “Nhưng bình thường con trai gan dạ và quyết đoán sẽ nhỉnh hơn con gái một chút. Tôi nghĩ nếu trò chuyện với anh ta, biết đâu sẽ moi ra được điều gì. Anh thấy sao?”
—— Nói thật thì nhà Giang Bùi Di giờ có thể đổi tên thành “Nhà của Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch” luôn rồi. Vì lợi thế địa lý nhanh gọn, Lâm Phỉ Thạch gần như tối nào cũng mò qua ăn cơm chung, tiện thể tám chuyện đời, hóng drama, rồi phân tích án mạng. Có khi tám tới khuya thì ngủ lại luôn.
Tuy là ngủ ở phòng khách, vẫn chưa có cơ hội được “cùng chung chăn gối”.
Giang Bùi Di đưa tay quấn băng gạc đẩy màn hình iPad về phía trước, thản nhiên nói: “Khả năng có thu hoạch thì không cao, nhưng cậu muốn đi thì cứ thử xem sao.”
“Nhưng mà mai là thứ bảy đó,” Lâm Phỉ Thạch nhỏ giọng nhắc. Ngày nghỉ mà, cậu còn muốn ngủ nướng, không muốn dậy sớm làm việc đâu.
Giang Bùi Di có vẻ hiểu sai ý cậu: “Cậu muốn tôi đưa đi à?”
Lâm Phỉ Thạch nghĩ một lúc, rồi nói: “… Cũng được luôn.”
Thế là đêm đó, Lâm Phỉ Thạch lại ngủ ở nhà Giang Bùi Di. Dù sao sáng mai hai người hẹn cùng ra ngoài, ở chung một chỗ cho tiện, nghe cũng hợp tình hợp lý.
Không chừng nhờ đồng hồ báo thức can thiệp, Lâm Phỉ Thạch có thể bò dậy lúc 8 rưỡi. Bình thường cậu vốn là kiểu ngủ siêu nhiều, nghe đồn lúc nhỏ một ngày ngủ tới 20 tiếng. Đúng kiểu “ngủ thần” giáng thế. Chỉ cần thiếu ngủ một ngày thôi là hôm sau y như rằng uể oải cả buổi.
Khi Lâm Phỉ Thạch từ trong chăn lồm cồm bò dậy, Giang Bùi Di đã rửa mặt xong, đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp rồi.
Giang Bùi Di đứng xoay lưng về phía phòng khách. Ánh nắng xuyên qua lớp kính chiếu nghiêng vào người, phủ lên thân thể một lớp ánh sáng ấm áp như vàng nhạt. Phó đội trưởng Giang dáng người thật sự rất nổi bật, lưng thẳng, eo thon, chân dài, khí chất trầm ổn, bóng lưng anh nhìn kiểu gì cũng khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Lâm Phỉ Thạch mắt trong như nước mà ngắm nghía vài giây, rồi “xoạch xoạch” lê dép đi vào bếp. Ngoài dự đoán, cậu phát hiện Giang Bùi Di đang nấu sữa trứng mà Giang đội xưa giờ nổi tiếng là không uống sữa, đến cả một hộp sữa trong nhà cũng chẳng có. Thế này chắc chắn là nấu cho cậu rồi.
Trong lòng Lâm Phỉ Thạch lập tức nở ra một đóa tiểu hoa. Cậu làm bộ như không có chuyện gì, dựa người vào khung cửa, dịu dàng cất tiếng chào: “Giang đội, buổi sáng tốt lành nha~”
Giang Bùi Di không ngoảnh đầu lại, đáp cộc lốc: “9 giờ rồi còn gì là sớm. Mau đi rửa mặt đánh răng đi.”
“…”
Lâm đội tiểu hoa khô héo trong vòng một nốt nhạc.
Cơm nước xong, hai người thay đồ thường phục. Giang Bùi Di cưỡi chiếc xe đạp Đại Giang 28 cũ kỹ, chở theo Lâm Phỉ Thạch đến nhà Lý Tư Kiệt.
Lâm Phỉ Thạch có chút bất ngờ khi phát hiện trạng thái tinh thần của Lý Tư Kiệt dường như ổn hơn Miêu Trân khá nhiều ít nhất là không ngây dại hay suy sụp như cô nàng, giọng nói cũng bình thường, không có biểu hiện hoảng loạn.
Lúc Lý Tư Kiệt mở cửa, anh ta mặc một bộ đồ thể thao màu xám, ánh mắt cảnh giác nhìn hai người đàn ông đang đứng trước cửa: “Các anh là ai?”
Lâm Phỉ Thạch nhanh chóng giơ thẻ ngành ra:
“Cảnh sát đội hình sự của thị cục.”
Lý Tư Kiệt cụp mắt xuống: “Vào nhà nói đi.”
Nhưng Lâm Phỉ Thạch vẫn đứng ở cửa, chưa bước vào, giọng có chút dò xét: “Trong nhà còn ai khác không?”
Lý Tư Kiệt im lặng vài giây rồi khẽ đáp: “Không có.”
Giang Bùi Di là người đầu tiên bước vào. Ánh mắt quét nhanh qua một lượt, bố cục trong nhà đúng kiểu “bừa mà có trật tự”, mang đậm phong cách của một thanh niên độc thân sống một mình.
“Mời hai anh ngồi.” Lý Tư Kiệt lịch sự mời, “Hai anh có hút thuốc không?”
Lâm Phỉ Thạch lắc đầu: “Tôi không, cảm ơn.”
Giang Bùi Di vốn có hút, nhưng chỉ khi tâm trạng thực sự rối bời mới rút ra vài điếu. Bình thường rất ít. Anh cũng từ chối: “Tôi không hút.”
Lý Tư Kiệt kéo ghế gấp ngồi xuống, đưa tay day day mặt, giọng khàn khàn:
“Hai anh tới là vì vụ của Tiểu Tuyết đúng không?”
Lâm Phỉ Thạch gật đầu:
“Lúc trước cậu từng nhận diện Triệu Đức Quốc là người giết Tạ Tuyết, nhưng sau đó lại đổi lời, nói nhận nhầm. Cậu xác nhận là mình nhận sai người?”
“Đúng vậy.” Lý Tư Kiệt dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh: “Là tôi nhận nhầm.”
Lâm Phỉ Thạch liếc mắt nhìn Giang Bùi Di, hai người trao đổi ánh mắt trong chớp nhoáng. Sau đó Lâm Phỉ Thạch nhẹ giọng nói: “Lần này bọn tôi không phải đến để điều tra chính thức, chỉ muốn hiểu thêm một chút về tình huống hôm đó. Cậu cứ thoải mái, nếu không phiền thì kể lại cho bọn tôi nghe, tối hôm ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Cậu không trực tiếp hỏi về danh tính hung thủ. Nếu đúng là Lý Tư Kiệt bị uy h**p, thì ít nhất vẫn có thể kể lại diễn biến mà không đụng đến phần nhạy cảm.
Lý Tư Kiệt do dự một lát, rồi bắt đầu kể: “Tiểu Tuyết rất thích nhiếp ảnh. Cô ấy có năng khiếu thật sự. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì bắt đầu đi chụp ảnh ở khắp nơi, sau đó làm chính thức ở một tiệm váy cưới.”
Hắn im lặng khá lâu, như đang cố gắng sắp xếp lại ký ức và cảm xúc, ngừng lại gần nửa phút, rồi mới tiếp tục chậm rãi: “Tối hôm đó, cô ấy đang thử chụp một bộ ảnh váy cưới trong phòng khách, để test hiệu ứng vải ren mới. Tôi thì đang ở trong bếp nấu cơm. Đột nhiên có tiếng gõ cửa rất mạnh. Cô ấy vẫn mặc nguyên bộ váy cưới, ra mở cửa…”
“Sau đó tôi nghe thấy tiếng hét của cô ấy.”
“Lúc tôi lao từ bếp ra thì thấy váy cưới trắng của cô ấy nhuộm đầy máu, có một người đang cầm dao đâm liên tiếp vào người cô ấy…”
Giọng Lý Tư Kiệt bắt đầu run lên, sắc mặt trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt đi. Rõ ràng ký ức ấy vẫn còn là cơn ác mộng sống sờ sờ.
Lâm Phỉ Thạch đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Lúc đó, máy ảnh của cô ấy còn đang bật không?”
Lý Tư Kiệt: “…”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 29
10.0/10 từ 13 lượt.