Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 28

98@-

Trong khoảng thời gian này, ấn tượng mà Lâm Phỉ Thạch để lại cho Giang Bùi Di chủ yếu là về ngoại hình, tính cách và khí chất. Cậu ấy không thể hiện sự nhạy bén đặt biệt trong việc điều tra tội phạm, đôi khi trông còn khá lười nhác. Cậu thường để cho Giang Bùi Di quyết định mọi việc từ lớn đến bé và tỏ ra thờ ơ với mọi thứ. Nhưng Giang Bùi Di luôn có cảm giác rằng đây không phải là bộ mặt thật của cậu trai trẻ này.


 


Bởi lẽ, những hiểu biết độc đáo mà Lâm Phỉ Thạch đôi khi bộc lộ ra trong quá trình điều tra phá án không phải là điều mà một cảnh sát hình sự bình thường có thể nghĩ ra được. Hơn nữa, Giang Bùi Di là người bề ngoài ít nói nhưng suy nghĩ nội tâm luôn phong phú, vậy mà Lâm Phỉ Thạch có thể nắm rõ từng lời anh nói chỉ trong vài giây rồi giao tiếp trôi chảy.


 


Giang Bùi Di cũng không bao giờ tin rằng Quách Sao Mai sẽ để một chiếc bình hoa vô dụng làm đội trưởng đội điều tra hình sự.


 


Vì vậy, khi nhìn vào Lâm Phỉ Thạch, Giang Bùi Di thường có cảm giác như nhìn vào một vườn hoa hồng trong làn sương sớm, giống như đã nhìn thấy rất rõ cũng giống như chưa bao giờ hiểu về con người này. Anh chắc chắc sự dịu dàng, duyên dáng, khéo léo và lịch sự của cậu, một điều cũng không thể là giả, nhưng có lẽ cậu ấy vẫn còn một mặt chân thực hơn, được che giấu dưới lớp hiện thực đầu tiên, lúc ẩn lúc hiện như một màn sương mỏng.


 


“Thiên phú phạm tội” có thể là do bẩm sinh. Một số người từ khi sinh ra đã có h*m m**n về việc phạm tội. Họ không cần lý do cũng chẳng cần phải học từ ai. Những người như vậy thường sinh ra với chỉ số IQ cực kì cao. Tuy nhiên, “khả năng đồng cảm với tội phạm” là điều hoàn toàn không thể nào là điều có thể sinh ra từ trong trứng nước, bởi vì nếu không có sự tiếp xúc và thấu hiểu sâu sắc, một người với một người sẽ không dễ dàng nảy sinh sự đồng cảm.


 


Có thể Lâm Phỉ Thạch chỉ vô tình buộc miệng nói ra điều này, nhưng Giang Bùi Nghi đã suy nghĩ về nó rất nhiều.


 


Nghĩ đến Miêu Trân, tâm trạng Giang Bùi Di càng thêm nặng nề, anh nhíu mày hỏi: “Cậu có nghĩ cô ấy đang bị theo dõi không?”


 


“Tôi nghĩ là không, nếu không thì cô ấy đã không cho tôi vào nhà rồi, nhưng rõ ràng cô ấy đang rất sợ, mặc dù đã cố gắng kiềm chế cơ thể không run rẩy, và cô ấy hoàn toàn không tin tưởng vào cảnh sát, cũng không nghĩ chúng ta có thể bảo vệ cô ấy,” Lâm Phỉ Thạch thở dài buồn bã, “Nhưng đúng là chính quyền địa phương thật sự không đáng tin mà.”


 


Những người vừa tự thương xót cho số phận bất hạnh của bản thân vừa tức giận sự phản kháng yếu ớt của chính mình có lẽ là ám chỉ đến Miêu Trân. Cô gái này quả thật rất đáng thương, gặp phải tai bay vạ gió. Đổi lại, nếu chuyện này xảy ra với Giang Bùi Di, có lẽ anh đã đưa tên sát nhân lên máy chém rồi, cho dù anh phải trả bất cứ cái giá nào, dù là chảy máu, bị thương hay là buộc phải đổi bằng mạng sống.


 



Đương nhiên, mỗi người có một cách sống riêng của họ, cuộc sống là mỗi câu chuyện riêng của mỗi người. Giang Bùi Di cũng không tiện đưa ra đánh giá gì về sự lựa chọn của Miêu Trân.


 


“Bây giờ không thể thuyết phục các nhân chứng thay đổi lời khai. Tôi nghĩ trạng thái tinh thần của họ có lẽ gặp chút vấn đề, khả năng cao là họ đang sợ hãi.” Lâm Phỉ Thạch đang suy nghĩ gì đó: “Tôi e rằng bây giờ thứ duy nhất có thể thay đổi chính là lời khai của chính bản thân Triệu Đức Quốc.”


 


Ánh mắt Giang Bùi Di lướt qua khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của cậu, đột nhiên cảm thấy có chút mới mẻ, nói: “Nghĩ lại thì, hình như đây là lần đầu tôi thấy cậu tỏ ra vẻ tức giận đấy.”


 


“Tôi không có tức giận. Chỉ là tôi thấy họ quá đáng lắm rồi, ăn h**p một cô bé không có khả năng phản kháng. Thật sự quá hèn hạ.” Lâm Phỉ Thạch nói, “Tụi đó có giỏi thì đến bắt nạt những người giống như anh này, dễ gì anh để tụi nó yên ổn đi tới đi lui được nữa.”


 


Giang Bùi Di thì chắn chắn sẽ đánh đám tụi nó đến mức cha mẹ ruột cũng nhìn không ra. Lâm Phỉ Thạch cả đời này ghét nhất chính là mấy bọn cặn bã bắt nạt kẻ yếu.


 


Đội phó Giang bỗng nhiên bị kêu tên, anh sững sờ nửa giây rồi lắc đầu: “Cá lớn nuốt cá bé ấy mà. Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh vốn đã là bản chất của con người. Nói thẳng ra thì phần lớn con người đều như vậy, những kẻ vô dụng thường có xu hướng tìm những kẻ yếu thế hơn để tấn công. Nhưng mà, mấy con súc vật đầu óc ngu si tứ chi phát triển như thế thì không xứng đáng được gọi là người.”


 


Lúc này, Giang Bùi Di ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Trông cậu đẹp trai thế này, thân hình lại mảnh mai như con gái, đã bao giờ bị kẻ nào bắt nạt chưa?”
Đây là lần đầu tiên Lâm Phỉ Thạch được anh khen ngợi ngoại hình, tâm trạng chán nản của cậu lập tức được cải thiện đáng kể. Cậu lập tức khai nhận: “Không phải tất cả đàn ông trên đời này đều là gay đâu, nhưng mà hồi còn đi học ấy, tôi bị nhiều bạn học nam kiếm chuyện vì bạn gái của họ khen tôi đẹp hơn họ.”


 


Giang Bùi Di: “…”


 


Bốn giờ chiều, Lâm Phỉ Thạch cho người dẫn Triệu Đức Quốc vào phòng thẩm vấn. Vì theo quy tắc phải có ít nhất hai cảnh sát tham gia thẩm vấn, nên Giang Bùi Di cũng đi theo.


 


Ngoại hình của Triệu Đức Quốc rất dễ khiến người khác nhìn vào không có cảm tình. Ngũ quan trên khuôn mặt hắn đặc biệt sắc bén, nhưng lại dính gần liền nhau, hắn cơ bản không có xương lông mày, hai tai to như cái quạt lá cọ. Vẻ ngoài hắn u ám, hướng nội, thậm chí còn có chút ốm yếu. Tuy hắn mới chỉ ngoài 30 nhưng lại mang cho người đối diện cảm giác hắn già hơn rất nhiều, giống mấy ông già “cổ hủ”.



Hắn ta ngồi trên ghế thẩm vấn, hai chân dang rộng, đôi mắt như diều hâu cảnh giác nhìn hai nam nhân trước mặt.


 


Trong lúc thẩm vấn, Lâm Phỉ Thạch thản nhiên nói: “Triệu Đức Quốc, vì tôi không phải là người trước đó điều tra vụ án của anh nên không biết nhiều về anh. Anh nói bản thân vô tội, cũng không có giết ai cả, phải không?”


 


Bất kì người đàn ông bình thường nào cũng sẽ cảm thấy đề phòng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phỉ Thạch. Triệu Đức Quốc dựa lưng vào tường, giọng nói trầm thấp: “Vâng.”


 


Lâm Phỉ Thạch cười nói: “Đây lại vừa đúng ý tôi. Dù sao thì anh cũng chẳng có tội, ít đi một cái phiền phức thì đỡ nhọc thân đi một việc. Mấy ngày nữa tôi sẽ giả bộ điều tra vụ án rồi thả anh đi. Anh thấy có được không?”


 


Camera giám sát trên đầu cậu vẫn đang hoạt động, vậy mà Lâm Phỉ Thạch dám làm ra vẻ mặt như thế. Triệu Đức Quốc kinh ngạc nhìn cậu ta đầy vẻ nghi ngờ.


 


Sau vài giây, hắn ta nói một cách khô khan: “Như vậy thì không còn gì tốt hơn.”


 


“Nhưng có một thứ tôi hơi tò mò,” Lâm Phỉ Thạch uể oải nói, bàn tay trắng như ngọc chống cằm. Cậu ấy nhìn hắn với vẻ hứng thú, giọng điệu khích lệ: :Vì tên cảnh sát họ Triệu bị sa thải rồi nên không còn ai đối chất với anh nữa. Hắn đã tra tấn anh như nào thế, ép anh nhận tội à? Kể cho tôi nghe với.”


 


Kỳ Liên đang nghe cuộc hội thoại qua tai nghe ở bên ngoài, thở dài: “ Mấy lời nguy hiểm như này đội trưởng Lâm cũng nói ra được, cậu ta có thiên phú làm phản diện ấy chứ.”


 


Triệu Đức Quốc thật sự không ngờ Lâm Phỉ Thạch, đội trưởng đội điều tra hình sự lại có thể nói ra những lời lẽ kì quái như vậy. Hắn nhất thời không sắp xếp được từ ngữ, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy nam nhân chậm rãi tiếp lời: “Sao thế, anh không nhớ à? Anh bịa ra cho tôi nghe cũng được.”


 


Lúc này Triệu Đức Quốc mới nhận ra tên cảnh sát đẹp trai nhưng khó ưa này đang chơi khăm mình. Sắc mặt vốn đang thoải mái của hắn đột nhiên thay đổi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cậu.



 


Nhưng Lâm Phỉ Thạch vẫn như đổ thêm dầu vào lửa, thản nhiên nói: “Lẹ lên, nấu xói tên đó cho tôi nghe với.”


 


Triệu Đức Quốc sốt ruột nói: “Không phải bức cũng cũng chỉ có bấy nhiêu đó thủ đoạn thôi sao? Hắn có thể khiến anh đau đớn đến chết mà không để lại chút dấu vết nào. Có thể là điện giật, bắt anh uống nước xà bông gội đầu, thậm chí là không cho anh ăn uống nghỉ ngơi. Cảnh sát trưởng, chuyện này có liên quan gì đến vụ án không ạ?”


 


“Chuyện này quan trọng đấy. Tôi mới vào nghề thôi à, chưa biết mấy cảnh sát thường xử lý mấy nghi phạm cứng đầu kiểu gì. Giờ tôi đang muốn học hỏi chút kinh nghiệm đây,” Lâm Phỉ Thạch ngập ngừng đầy ẩn ý, “Nếu sau này mà có ai ngoan cố không chịu nhận tội, tôi còn biết cách mà hành hạ chớ.”


 


Câu này có phần quá đáng, Giang Bùi Di nhíu mày, thấp giọng nhắc: “Lâm Phỉ Thạch!”


 


Lâm Phỉ Thạch nhíu mày, sắc mặt của Triệu Đức Quốc vốn đã âm trầm nay càng thêm khó coi vì mấy lời châm chọc của cậu, hai tay đang bị còng vào ghế cũng siết lại thành nắm đấm.


 


Tên đạo tặc Lâm Phỉ Thạch này, đúng là không chỉ giỏi nịnh hót mà kỹ năng làm người ta tức chết cũng đạt trình độ thượng thừa. Tuy hiện tại cậu không thể trừng phạt Triệu Đức Quốc nhưng khiến hắn lo lắng và khó chịu thì không phải chuyện khó.


 


Lâm Phỉ Thạch ngước mắt lên, nở một nụ cười như đóa hoa đào trước camera giám sát, thành khẩn nói: “Tui xin lỗi mà”, rồi nghiêm túc nói với Triệu Đức Quốc: “Vì tra tấn là một tội nghiêm trọng nên tôi cần anh nhận dạng được kẻ đã tra tấn anh. Những bức ảnh này là của các thành viên đội điều tra hình sự phía chúng tôi. Chuyện này xảy ra cũng chưa đến nửa năm, chắc anh vẫn còn nhớ mặt hắn chứ?”


 


“...” Triệu Đức Quốc miễn cưỡng cầm lấy ảnh, lật xem từng tấm một. Hắn ta hoàn toàn không biết chọn ai cả, bởi vì căn bản không có chuyện “ tra tấn và ép cung”!


 


Chuyện này chẳng khác nào tự lấy súng bắn vào chân mình cả. Hắn ta chỉ có thể chọn ngẫu nhiên bốn người, lạnh lùng nói: “Chính là bốn người này/”


 



 


Sắc mặt Triệu Đức Quốc thay đổi.


 


Lâm Phỉ Thạch đập mạnh sấp ảnh xuống bàn, liếc nhìn hắn ta với nụ cười nửa miệng: “Dám nói sĩ quan Hồ từ phương xa đã ra tay bức cung anh, gan anh cũng không nhỏ à nha.”


 


Triệu Đức Quốc đã biết mấy tờ giấy này là cái bẫy nên nói nhỏ: “…có lẽ tôi nhớ nhầm người này.”


 


“Nói thật với anh nhé, bốn người mà anh chọn ra không có ai là người của Cục chúng tôi cả,” Lâm Phỉ Thạch đang tươi cười nhưng măt lại không giấu được sự sắc bến uy nghiêm, cậu nói rõ ràng từng chữ: “Một người thì có miễn cưỡng coi là nhầm lẫn, nhưng cả bốn người đều sai thì không thể nào là nhầm lẫn nữa. Triệu Đức Quốc, anh thật sự nghĩ rằng chỉ cần anh nói hưu nói vượn thì chúng tôi sẽ không làm được gì anh sao?”


 


Triệu Đức Quốc nghiến răng, im lặng hồi lâu. Đột nhiên, hắn nhếch mép cười, hung hăng nói: “Nếu tao nhớ không nhầm thì vụ án này được điều tra lại rồi đúng không? Nếu cảnh sát tụi mày không tìm ra được bằng chứng phạm tội của tao thì còn tốn thời gian với tao ở đây làm gì? Tụi mày không thể giam tao lâu được đâu. Tao chưa từng, và cũng không ai có thể buộc tội tao giết người. Không tìm được chứng cứ thì tao trắng án, không có tội thì phải thả. Hiểu chưa?”


 


Giang Bùi Di bình tĩnh nói: “Nói cách khác, không hề có sự tra tấn ép cung nào ở đây cả.”


 


Triệu Đức Quốc dường như chắc chắn những cảnh sát này không thể trừng phạt mình, nên bắt đầu lộ ra bộ mặt vô liêm sỉ, giọng điệu thậm chí còn có chút tự hào: “Đương nhiên là có rồi, tao bị tra tấn gần chết đây này, không còn cách nào khác phải nhận tội, nhưng tao chả nhớ mấy người đó là ai đâu.”


 


Lời này quả thật quá khoa trương, không có căn cứ hay bằng chứng nào để vu khống. Đám cảnh sát bên ngoài nghe từ đầu đến cuối tức giận đến mức muốn xông vào đá cái đầu to xấu xí của hắn xuống Thái Bình Dương cho cá ăn. Nhưng hai vị trong phòng vẫn rất bình tĩnh, bởi vì họ đã gặp rất nhiều tên vô lại như vậy rồi.


 


“Thấy anh làm một phản diện thành công đến vậy, tôi thật sự không muốn làm nản lòng nhiệt huyết hão huyền của anh,” Lâm Phỉ Thạch cầm tài liệu đứng dậy, nhẹ giọng nói với hắn, “Nhưng tôi bật mí cho anh nghe nhé, mấy người cuối cùng kiêu ngạo như anh trong phòng thẩm vấn…”


 


Lâm Phỉ Thạch bước đến bên cạnh Triệu Đức Quốc, chậm rãi thì thầm gì đó vào tai hắn. Triệu Đức Quốc không biết bị k*ch th*ch bởi điều gì, nhưng lại cố gắng vùng vẫy, đôi tay bị còng run rẩy đến mức chiếc ghế cũng kêu lên cót két. Hắn nhìn Lâm Phỉ Thạch bằng đôi mắt hung dữ, hận không thể ngay lập tức ăn tươi nuốt sống cậu!


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 28
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...