Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 31

134@-

Nghĩ tới đây, tim Triệu Đức Quốc lập tức nhảy dựng, hoảng hốt nói:
“Lỡ như thật sự bị camera quay trúng, rồi cái máy quay đó bị điều tra ra thì sao bây giờ?”


 


“Giờ mới biết sợ à? Lúc làm sao không chịu động não?” Viên cảnh sát bên kia điện thoại lạnh giọng mỉa mai: “Làm thì ít, hỏng việc thì nhiều, ngu không để đâu cho hết. Sau này động tay động chân nhớ mà diệt trừ tận gốc, không thì lại phải có người đi sau dọn đống rác cho cậu!”


 


Tính mạng nằm trong tay người ta, Triệu Đức Quốc đâu dám cãi lại nửa câu, mặt mày tái mét, vội vã gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng vâng!”


 


Viên cảnh sát kia nghĩ một chút, giọng lạnh lẽo: “Đừng manh động. Tôi sẽ ở đây tìm hiểu thêm tình hình, có gì mới sẽ báo lại cho cậu.”


 


Triệu Đức Quốc lập tức hạ giọng nịnh nọt: “Lần này là tôi tính sót, làm phiền anh em rồi. Đợi chuyện này xong…”


 


Bíp —


 


Chưa nói hết câu, điện thoại đã bị dập thẳng.


 


Nghe tiếng tút tút bên tai, mặt Triệu Đức Quốc vặn vẹo, giây sau liền vung tay ném mạnh điện thoại xuống giường, nắm đấm giáng thẳng lên mặt gỗ:
“Khốn kiếp!”


 


.


 


“Lâm Phỉ Thạch, cậu tính…”


 


Giang Bùi Di đẩy cửa văn phòng bước vào, vốn định bàn chuyện cái camera, nhưng chưa kịp nói đã im bặt khi chỉ thấy Lâm Phỉ Thạch nằm dài trên sofa, hai chân thon dài duỗi thẳng, đôi giày da đen bị vứt lăn lóc bên cạnh. Cậu đi một đôi vớ họa tiết hoa anh đào, đắp chăn mỏng, đeo tai nghe, nhắm mắt ngủ trưa ngon lành.


 


Giang Bùi Di hơi khựng lại khi mở cửa, sau đó gần như không phát ra tiếng động mà nhẹ tay đóng cửa lại.


 


Họ Lâm này đúng là hay có kiểu ban ngày ban mặt lăn ra ngủ trong văn phòng, tối thì như thể chưa từng được ngủ. Ban đầu Giang Bùi Di còn để ý, mỗi lần vừa mở cửa bước vào là Lâm Phỉ Thạch lập tức bật dậy, mơ màng dụi mắt, giọng lè nhè phàn nàn: “Chưa tỉnh đâu,” hoặc “Giang đội, tôi gục rồi”, rì rầm đôi câu rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.



 


Sau đó thì Giang Bùi Di mặc kệ luôn, để cậu ngủ đến khi nào tỉnh thì thôi. Lâm Phỉ Thạch cũng dần dần chẳng còn phản ứng gì mỗi khi anh mở cửa, rõ là không hề đề phòng người này.


 


— Phải biết rằng ở đội điều tra hình sự của thị cục, mấy đồng nghiệp nghe Giang Bùi Di ho khan một tiếng là lập tức ngồi nghiêm túc như thi cử, không dám nhúc nhích, vậy mà có người gan to bằng trời lại dám ngủ say ngay dưới mí mắt “Diêm Vương mặt lạnh”.


 


Đến tầm ba giờ hơn, Lâm Phỉ Thạch có vẻ bắt đầu tỉnh, vẫn nhắm mắt nhưng đã ngồi dậy từ trên sofa, dụi dụi mắt, giọng mũi vẫn còn mềm oặt: “Giang Bùi Di, anh đang làm gì đấy?”


 


Giang Bùi Di điềm nhiên nói: “Triệu Đức Quốc được thả ra hôm nay là ngày thứ tư rồi, cậu định bao giờ mời ‘khách quen’ này một bữa?”


 


“Ừm…” Lâm Phỉ Thạch lười nhác vươn vai, lấy điện thoại ra xem giờ, chậm rãi nói: “Chưa tới bốn giờ, chắc kịp… Thế thì đi luôn hôm nay đi.”


 


Giang Bùi Di gật đầu: “Vậy tôi đi trước. Bên này cậu lo xử lý.”


 


Lâm Phỉ Thạch vung chân xuống đất, mũi chân khều vào giày da, bình thản nói: “Ừ, tôi qua liền.”


 


Tại trại tạm giam thuộc cục công an thành phố Trọng Quang, mấy viên cảnh sát rảnh rỗi không có việc gì làm, ngồi trong văn phòng tám chuyện linh tinh:


 


“Tên Triệu Đức Quốc giờ vẫn còn người theo dõi hả?”


 


“Hình như là không. Đã rút về rồi. Ai mà rảnh nằm vùng canh nguyên ngày một tên nhàm chán như vậy chứ.” Một người khác đáp lại. “Mà cả tuần rồi có động tĩnh gì đâu. Nếu cuối cùng chẳng tìm ra bằng chứng, chẳng lẽ lại bắt người ta vô cớ thêm lần nữa? Tôi thấy lần này đội trưởng Giang vốn nổi tiếng thần thánh, chắc cũng sắp bị lật xe rồi đó.”


 


Vẫn là cái anh “miệng rộng” phản bác lại: “Này đừng nói thế. Nghe đâu vừa mới có tiến triển đó. Lúc tôi quay về có nghe mấy người bên đội hình sự bảo đang chuẩn bị mở đợt khám xét. Tôi thấy xe cảnh sát cũng đậu kín ngoài cổng rồi, chắc sắp xuất phát.”


 


Nghe câu này xong, cả đám cảnh sát ăn dưa hóng chuyện lập tức sáng bừng tinh thần, nhao nhao hỏi: “Tìm được camera rồi à? Không phải mấy tháng nay bặt vô âm tín à? Tìm đâu ra vậy?”


 


“Ở nhà của nạn nhân đó! Hình như lúc đầu tính đem bán làm đồ cũ, nhưng chẳng hiểu sao lại không bán nữa. Đồ người chết ai dám đụng chứ, xui xẻo bỏ xừ. Nên cuối cùng cứ để đó.”



Có người vẫn bán tín bán nghi: “Khoan khoan, chứng nhân không phải đều lật mặt rồi à? Làm sao mà moi ra được cái này?”


 


“Thì đúng là nhân chứng không chịu xác nhận Triệu Đức Quốc là hung thủ, nhưng cũng đâu có cản trở điều tra gì. Chuyện điều tra án hình sự, cơ bản vẫn phải khai thật, chứ không chẳng phải phạm pháp ngay trước mắt cảnh sát à?” Người nọ giải thích: “Với lại đội trưởng tụi mình là cao thủ trong mấy chuyện vặn vẹo, biết đâu lại lôi ra được gì đó từ cái miệng kia thì sao.”


 


Cảnh sát ngồi bên cạnh đập tay lên bàn cái “đét”, cười hớn hở: “Vậy thì tốt quá rồi! Tôi thấy cái tên Triệu Đức Quốc đó tiêu dao ngoài kia cũng chẳng còn được bao lâu nữa đâu. Mấy anh em chuẩn bị nghênh đón hắn hồi cung lần ba thôi!”


 


Giữa lúc cả nhóm đang rôm rả bàn tán, thì có một cảnh sát âm thầm rời khỏi văn phòng, bước nhanh dọc hành lang dài vắng vẻ. Đến góc khuất không có camera, hắn móc điện thoại ra, lặng lẽ bấm một cuộc gọi ——


 


“Cái camera đó rất có khả năng vẫn còn ở trong nhà của Tạ Tuyết nơi cô ta mất ấy. Cậu biết địa chỉ nhà cô ta đúng không? Lập tức tới đó lục tung lên cho tôi. Phải ra tay trước khi bên cảnh sát tìm thấy được. Nhớ kỹ không để lại bất kỳ dấu vết gì, dấu vân tay càng không! Nếu không thì có là ông trời cũng không cứu nổi cậu đâu!”


 


Triệu Đức Quốc nhận được tin mật báo, lập tức từ trên giường lăn một vòng bò dậy, cắm đầu chạy ra ngoài. Hắn leo lên chiếc xe máy cà tàng lâu ngày không sửa, động cơ đen xì gầm rú phát ra tiếng "ầm ầm" như sắp nổ tung, khói đen phun ra như máy kéo, phóng như bay trên đường.


 


Cùng lúc đó, xe cảnh sát bên thị cục cũng chậm rãi hú còi rời khỏi cục.


 


Triệu Đức Quốc gần như thi triển khinh công lao tới nơi Tạ Tuyết từng sống, đúng là “tranh thủ từng giây từng phút”. Cuối cùng cũng đến nơi sớm hơn cảnh sát một khắc. Hắn thắng gấp trước cổng, nhảy xuống xe, không nói hai lời tung một cú đá bay cái cửa gỗ vốn đã mục nát từ lâu. Tiếp đó, hắn đeo găng tay cao su, bắt đầu lục tung cả căn nhà trống hoác, lạnh lẽo.


 


Nơi này từ lâu không còn người ở, không khí phảng phất một luồng âm u lạnh lẽo đến rợn người. Cái chết của chủ nhà dường như vẫn còn ám lại trong từng khe tường, từng ngóc ngách, len lỏi vào tận da thịt.


 


Triệu Đức Quốc bắt đầu lục từ trong phòng ngủ: tủ đầu giường, kệ sách thứ gì cũng bị lật tung. Rồi hắn quỳ rạp bên ban công, lục tiếp phòng khách, dưới bàn trà, cuối cùng ngay cả phòng bếp cũng bị hắn phá tanh bành. Nhưng càng tìm càng không thấy gì, sắc mặt hắn ngày càng vặn vẹo, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt. Khí tức nặng nề, âm trầm đến mức như muốn bức người nghẹt thở.


 


Liếc đồng hồ, hắn sốt ruột đá tung cửa phòng tắm, nhào tới lục đồ trên kệ tắm.


 


Ngay lúc ấy, sau lưng hắn vang lên một giọng đàn ông mỉm cười: “Tìm được chưa? Cần tôi giúp không?”


 


Triệu Đức Quốc lập tức gắt gỏng: “Cút!”


 



 


Lâm Phỉ Thạch đang dựa người vào khung cửa, nghiêng đầu cười nhạt: “Chà, nhanh vậy lại gặp rồi.”


 


Triệu Đức Quốc như thể thấy ma, không dám tin trừng mắt nhìn người đàn ông không biết chui từ đâu ra. Hơi thở nghẹn lại, cảm giác bất an như dày đặc sương mù cuộn trào trong lòng. Hắn lùi về sau một bước, giọng run: “Cậu…”


 


Giang Bùi Di bước ra từ sau lưng Lâm Phỉ Thạch, tay đút túi áo khoác denim, nâng cằm khẽ nói, giọng lạnh tanh: “Triệu Đức Quốc, anh còn gì muốn giải thích không?”


 


Triệu Đức Quốc vốn phản ứng chậm, nhưng lần này thì biết: mỗi một lời hắn nói ra lúc này đều có thể quyết định vận mệnh. Suy nghĩ rất nhanh, hắn quyết định liều chết chối tội. Dù gì cũng đâu thể nặng hơn án tử. Hắn l**m môi khô khốc, giọng the thé: “Tôi có gì phải giải thích? Chính các anh là người phán tôi vô tội rồi mà? Giờ lại muốn giở trò đổ oan à?”


 


“Đây là nhà của Tạ Tuyết,” Lâm Phỉ Thạch nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nhẹ nhưng sắc như dao: “Cô gái ấy khi chết mới chỉ 24 tuổi, sắp sửa đính hôn với bạn trai. Lần đầu anh tới đây, phá tan nát nhà cửa người ta. Lần thứ hai, anh đến lật tung chốn cũ người chết không yên… anh thật sự không thấy cắn rứt chút nào à?”


 


Triệu Đức Quốc bật cười lạnh: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Tôi phải thấy có lỗi vì điều gì chứ?”


 


“Anh đến đây là để tìm chiếc camera đúng không?” Lâm Phỉ Thạch hỏi, giọng như vô tình.


 


Trái tim Triệu Đức Quốc thắt lại, nhưng rất nhanh phản ứng lại, cười gằn nói: “Lâm cảnh sát, nếu tôi nhớ không nhầm, bây giờ tôi là công dân tự do. Tôi đi đâu, làm gì, chẳng lẽ phải báo cáo với cậu? Cái gì mà camera? Chưa từng nghe qua!”


 


Tên này chính là loại không thấy quan tài không đổ lệ. Đối phó với những tội phạm dạng này, dù có vạch chứng cứ ra trước mặt hắn, chưa chắc hắn đã chịu nhận.


 


“ Triệu Đức Quốc,” Lâm Phỉ Thạch chậm rãi nói, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạtv “Tuy bây giờ tôi chưa tra ra được ai mật báo cho anh, nhưng có điều này anh nên biết: thực ra chẳng có camera nào hết. Cũng chẳng có đoạn ghi hình nào.”


 


Đồng tử Triệu Đức Quốc co rút dữ dội!


 


Lâm Phỉ Thạch vẫn mỉm cười: “Anh có thể dựng chuyện từ không thành có, vậy tôi chẳng lẽ lại không làm được?”


 


Thời gian quay ngược lại… khoảng nửa tháng trước.



Lâm Phỉ Thạch đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Khi đó, camera của cô ấy vẫn còn mở chứ?”


 


Lý Tư Kiệt: “………”


 


Lý Tư Kiệt gian nan lắc đầu, giọng khàn đặc: “Không có… Khi đó cô ấy chắc là đang chỉnh gương ở phòng khách, còn chưa bắt đầu quay. Nếu không thì chắc đã để lại được bằng chứng rồi.”


 


Lâm Phỉ Thạch nhìn thẳng cậu ta, hỏi thêm: “Về vụ án của Tạ Tuyết, cậu còn điều gì muốn nói với cảnh sát bọn tôi không?”


 


Lý Tư Kiệt mặt xám như tro tàn, ánh mắt trống rỗng: “Không còn gì nữa…”


 


.


 


Rời khỏi nhà Lý Tư Kiệt, Lâm Phỉ Thạch ngồi phía sau xe đạp Đại Giang 28, hai tay tùy tiện ôm ngang eo Giang Bùi Di. Đột nhiên, cậu mở miệng: “Giang đội, tôi vừa nãy chợt nghĩ ra một chiêu.”


 


Giang Bùi Di đạp xe chậm rãi, giọng điềm tĩnh: “Chiêu gì?”


 


“Giờ bọn mình chẳng phải đang thiếu chứng cứ sao?” Lâm Phỉ Thạch áp sát lưng anh, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy toan tính: “Vậy thì chi bằng tạo ra một bằng chứng.”


 


“Giả chứng cứ?” Giang Bùi Di khựng nhẹ bàn chân, khẽ cau mày, như đang suy nghĩ điều gì đó.


 


“Chính xác.” Lâm Phỉ Thạch cong cong khóe môi, ánh mắt đào hoa lấp lóe ánh gian tà: “Giờ nếu trong trại giam có tai mắt của tụi nó, thì mình cứ để cái ‘tai’ đó nghe được một tin: cảnh sát đã tìm thấy đoạn ghi hình kia. Đảm bảo thằng Triệu Đức Quốc là đứa đầu tiên ngồi không yên, sau nó là cả ổ phía sau.”


 


Cậu nói tiếp, giọng gần như rót thẳng bên tai Giang Bùi Di: “Chúng ta tung tin giả, đưa tin sai, dụ cá cắn câu… Rồi một mẻ lưới gom hết, chơi cú thỉnh quân nhập úng luôn.”


 


Giang Bùi Di trầm mặc vài giây, ánh mắt lặng như nước mà sâu như hồ đá: “...Ý cậu là, dựng lên một đoạn video ghi hình như thể thực sự tồn tại?”


 


“Ừ.” Lâm Phỉ Thạch cười, nụ cười nửa giễu cợt nửa mời gọi như thể nhìn rõ cả nước cờ: “Khương Thái Công câu cá, người nào có tật giật mình mới mắc câu.”


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 31
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...