Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 21

110@-

Lâm Phỉ Thạch im lặng một lúc, đưa tay đỡ Giang Bùi Di từ dưới đất dậy, cẩn thận nâng lấy cánh tay phải đang rướm máu của anh rổi nhẹ giọng nói: “Tay anh bị thương rồi, tôi đưa anh đến bệnh viện trước.”


 


Cơ bắp cánh tay của Giang Bùi Di vẫn còn co giật từng đợt. Anh mượn lực đứng lên, rồi lặng lẽ bước về phía đội cứu hộ, giọng khàn khàn: “Những người bị thương đều được đưa đến bệnh viện cả rồi chứ?”


 


Một cảnh sát phòng cháy đáp: “Đều đưa đi rồi. Ngoài Tiểu Chu thì cơ bản chỉ bị thương nhẹ thôi.”


 


Đúng lúc này, đội Lão Vương cũng đã bước tới.


 


“Lâm đội,  Giang đội, hành động lần này là do hai người các cậu lên kế hoạch. Giờ lại xảy ra chuyện thế này,” giọng của Lão Vương có phần gay gắt, “Tuy người bên tôi không sao, nhưng các cậu tốt nhất nên cho tôi và cấp trên một lời giải thích.”


 


Lâm Phỉ Thạch cụp mắt gật đầu: “Xin lỗi. Đợi điều tra rõ nguyên nhân, tôi sẽ đích thân giải thích. Hôm nay đã khiến mọi người hoảng sợ rồi.”


 


Giang Bùi Di định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng Lâm Phỉ Thạch đã vòng tay ôm lấy vai anh, không để anh ở miệng nói thêm gì mà dứt khoát dìu anh rời đi.


 


“Hai đội trưởng à, hai người hù tôi muốn tiêu rồi đấy!” Tài xế cảnh sát vẫn còn run, giọng nói run rẩy: “Lửa to như thế mà hai người cũng dám lao vào!”


 


Lâm Phỉ Thạch đỡ Giang Bùi Di vào ghế sau xe cảnh sát: “Lái xe, đưa Giang phó đến bệnh viện trước. Tôi qua bên Kỳ Liên hỏi tình hình rồi báo cáo sơ bộ với tỉnh, lát nữa sẽ tới.”


 


Giang Bùi Di mệt mỏi lắc đầu: “Để tôi tự nói với cấp trên của tôi…”


 


Không nói không rằng, Lâm Phỉ Thạch bất ngờ thò tay vào túi áo khoác của Giang Bùi Di, lục ra điện thoại rồi nhét vào túi mình: “Bệnh nhân thì lo nghỉ ngơi thôi, đi nhanh đi nhé, mấy người nhớ chăm sóc Giang đội cho tốt.”



 


Dứt lời, Lâm Phỉ Thạch đóng cửa xe “cạch” một tiếng, đứng nhìn xe cảnh sát chạy khuất, thở ra một hơi nặng nề, rồi xoay người đi về phía đội Lão Vương.


 


“Vương đội, tôi hiểu tâm trạng của anh,” Lâm Phỉ Thạch nói bằng giọng điềm đạm, “Lần này hành động xảy ra ngoài dự đoán, là do tôi không lường trước đủ mọi khả năng. Có lẽ ngay từ Tháp Bộ Thôn, mọi thứ đã là một âm mưu nhằm vào Giang Bùi Di. Có người đứng sau lợi dụng anh ấy, không từ bất kỳ thủ đoạn nào.”


 


Cậu ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào đối phương: “Nếu anh có gì bất mãn, tôi sẵn sàng chịu toàn bộ trách nhiệm. Chỉ xin đừng trách móc nặng lời trước mặt Giang Bùi Di, được không?”


 


Lão Vương đội sững người: “Ý cậu là gì? Giang phó đội có thù oán với đám buôn m* t** này à? Có quen biết gì trước sao?”


 


“Chuyện đó tôi cũng không rõ ràng lắm. Anh ấy chỉ vừa mới phát hiện ra đầu mối, chắc giờ cũng đang thấy rất tệ,” Lâm Phỉ Thạch lắc đầu, “Tay Giang Bùi Di bị thương khá nặng, tôi vừa mới đưa anh ấy đến bệnh viện, lát nữa sẽ ghé qua xem sao.”


 


Trên trán Lão Vương vẫn dính một mảng khói bụi, ông trầm ngâm một lát rồi thở dài thật sâu: “Anh em lần này đúng là đi một vòng qua cửa tử về đấy. Thôi, Giang phó cũng là người bị hại. Cậu thì lo mà nghĩ xem phải đối phó với đám lãnh đạo trên kia thế nào đi.”


 


Lâm Phỉ Thạch khẽ cười: “Cảm ơn anh.”


 


---


 


“Ai da! Tay cậu làm sao mà ra nông nỗi này vậy? Nhúng cả vào bếp lò luôn hả?”


 


Vị bác sĩ đeo kính viễn thị vừa nhìn thấy bàn tay phồng rộp của Giang Bùi Di liền nhíu chặt mày: “Cả bàn tay là bọng nước. Để tôi kiểm tra xem có bị thương gân không. Da thịt ngoài tuy còn ổn, nhưng nếu chỉ đổi thuốc sơ sài mà bên trong bị tổn thương thì nguy cơ liệt hẳn luôn đấy!”


 


Lúc này Giang Bùi Di đã dần bình tĩnh lại, gương mặt nhợt nhạt trông càng thêm yên tĩnh lạ lùng. Anh nhàn nhạt nói như thể đang bàn chuyện không liên quan tới mình: “Không đụng tới gân tay đâu, tôi còn cảm giác được. Cứ chữa bình thường là được.”



 


“Đám trẻ tụi cậu á, đúng là chẳng biết quý cái thân mình gì cả,” ông bác sĩ già vừa lầm bầm vừa dùng kim đã khử trùng chích bọng nước trên tay Giang Bùi Di, sau đó bôi một lớp thuốc mỡ đặc biệt dày rồi cẩn thận băng bó ba lớp trong ba lớp ngoài. Ông dặn dò nghiêm khắc: “Ba ngày nữa nhất định phải quay lại thay thuốc, đừng có đến trễ đấy! Không thì để băng gạc dính liền với da tay thì lúc gỡ ra đau muốn khóc luôn!”


 


Lâm Phỉ Thạch lúc này vừa đẩy cửa bước vào: “Bác sĩ, tay anh ấy có nghiêm trọng không? Về sau có bị ảnh hưởng gì không?”


 


“Đây là anh trai cậu hả?” bác sĩ liếc nhìn rồi đáp, “Cũng còn may, chưa chạm đến gân cốt. Ba ngày sau quay lại thay thuốc là ổn.”


 


Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ một lát, rồi nói: “Nhà bọn cháu ở xa chỗ này lắm. Bác sĩ cứ đưa thuốc cho cháu, đến lúc phải thay thuốc cháu sẽ làm cho anh ấy. Cháu biết cách.”


 


“Ừm, cũng được,” bác sĩ đẩy đẩy cặp kính, vừa lẩm bẩm vừa chuẩn bị thuốc: “Thuốc này ba ngày thay một lần. Mấy ngày đầu da còn yếu thì phải kỹ hơn một chút. Đến lúc đỡ rồi thì đừng băng nữa cho thoáng, nghe chưa?”


 


“Nghe rồi ạ.” Lâm Phỉ Thạch nhướng nhẹ hàng mi, ra vẻ nhẹ nhàng: “Anh à, mình đi thôi?”


 


Giang Bùi Di chỉ nhìn cậu, không nói gì, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng khám.


 


---


 


Tại văn phòng Cục thành phố Trọng Quang.


 


“Vừa nãy đội trưởng Vương gọi báo, Tiểu Chu bên kia không sao, tỉnh rồi. Ngoài bị thương ở chân thì mấy chỗ khác vẫn ổn,” Lâm Phỉ Thạch dừng một chút rồi nói tiếp: “Tóm lại là có hú vía nhưng không nguy hiểm. Tuy kết quả chưa trọn vẹn, nhưng với cấp trên thì cũng coi như có thể ăn nói được.”


 


Giang Bùi Di ngồi trên ghế sofa, hàng mi cụp xuống, lặng lẽ nói: “…Cậu không định hỏi tôi gì sao?”



 


“Thật ra tôi có vài chuyện muốn hỏi,” Lâm Phỉ Thạch ngập ngừng, cắn nhẹ môi suy nghĩ, “Nhưng tôi không chắc anh có muốn nói với tôi không.”


 


Cổ họng Giang Bùi Di khẽ động, yết hầu lăn lên lăn xuống, anh thì thào: “Chuyện gì cũng có thể nói… Tôi lẽ ra nên sớm đoán được là hắn đã trở lại rồi.”


 


—— “Hắn”.


 


Lâm Phỉ Thạch kéo ghế lại gần, ngồi xuống bên cạnh, im lặng lắng nghe.


 


“Tôi không biết Quách Thính có từng kể với cậu chưa… Một năm trước, tôi từng đại diện tỉnh Nguyên Lăng tham gia chỉ huy một đợt hành động chống tội phạm buôn chất cấm. Mục tiêu là một tập đoàn buôn lậu m* t** đóng quân ở khu vực giáp ranh giữa nước mình và Myanmar.” Giang Bùi Di ngừng lại, giọng vẫn giữ bình tĩnh, chậm rãi nói ra cái tên kia: “Trong nước, tổ chức ấy được gọi là ‘Hắc Thứu’.”


 


Hắc Thứu.


 


Cái tên này từng như sấm bên tai ở cả trong nước lẫn khắp Đông Nam Á. Với độ tinh khiết cực cao của các loại hàng cấm, thủ đoạn tàn bạo vô nhân tính và tốc độ bành trướng như vũ bão, “Hắc Thứu” đã từng thao túng cả thị trường m* t** Đông Á, thậm chí nhiều lần chi phối giá cả hàng cấm toàn khu vực. Tội ác của bọn chúng nhiều đến mức viết sách cũng không hết là một thời gian dài từng là cơn ác mộng hàng đầu của các Cục phòng chống chất cấm trong khu vực.


 


Lâm Phỉ Thạch hơi kinh ngạc không ngờ Giang Bùi Di lại từng trực tiếp đụng độ với loại thế lực tầm cỡ này.


 


Giang Bùi Di tiếp tục: “Lúc trước khi lên kế hoạch vây bắt, có một khâu vô cùng quan trọng. Bên trong Hắc Thứu, chúng tôi có cài một cảnh sát nằm vùng, chịu trách nhiệm phối hợp từ trong ra. Mật danh của anh ta là  ‘Nam Phong’.”


 


Lâm Phỉ Thạch vô thức bật thốt: “Nam Phong? Cái tên hơi không được tốt lắm… Nam Phong bất cạnh, đa tử thanh (*) cơ mà.”


 


Giang Bùi Di: “…”



 


Anh đột ngột cứng mặt lại. Lâm Phỉ Thạch lập tức nhận ra mình vừa buột miệng kiểu "tiên tri không vui", bèn lảng nhanh: “…Rồi sau đó thì sao?”


 


Sắc mặt Giang Bùi Di càng lúc càng tái, gần như trắng bệch. Dưới làn da mỏng, những mao mạch xanh nhạt lờ mờ hiện ra. Nhưng giọng anh vẫn giữ nguyên vẻ trầm thấp, kiên định: “Ban đầu, mọi chuyện tiến triển cực kỳ thuận lợi. Nhờ chỉ dẫn của Nam Phong, cả đội chúng tôi phối hợp với lính biên phòng Myanmar, xác định chính xác được vị trí trại chính của bọn buôn hàng nằm ở một dãy núi hình sừng trâu. Chúng tôi âm thầm bao vây, chỉ chờ ra tay.”


 


“…Nhưng ngay trước khi chuẩn bị thu lưới, bên trong Hắc Thứu xảy ra biến cố. Tình thế của Nam Phong đột nhiên trở nên nguy hiểm, có nguy cơ bại lộ. Anh ấy không thể rút lui đúng kế hoạch.”


 


Nghe đến đây, nét mặt Lâm Phỉ Thạch cũng trầm xuống.


 


Một điệp viên nằm vùng sắp bị lộ ngay trước đợt tổng càn quét. Chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy hậu quả bi thảm đến mức nào. Nếu không kịp rút, “Nam Phong” rất có thể sẽ bị đám buôn m* t** xử lý không thương tiếc, chặt xác, tra tấn, thủ tiêu cái gì cũng có thể xảy ra.


 


“Lúc đó, bọn tôi có hai lựa chọn,” Giang Bùi Di nói, giọng thấp hẳn xuống. “Một là rút lui im lặng, giữ an toàn cho Nam Phong, chờ thời cơ khác. Hai là… từ bỏ… từ bỏ…”


 


Anh không thể nói tiếp được nữa.


 


Lâm Phỉ Thạch hiểu. Không cần Giang Bùi Di nói rõ, cậu cũng biết đáp án. Khẽ cúi đầu, giọng nhẹ đến mức gần như thở ra: “…Các anh đã chọn tiếp tục hành động.”


 


__


 


(*) Câu Nam Phong bất cạnh, đa tử thanh “” được trích từ tác phẩm kinh điển · - Tả Truyện, năm thứ 18 đời Lỗ Tương Công, một bộ sử biên niên nổi tiếng thời Xuân Thu, do Tả Khâu Minh () biên soạn.


 


Nam Phong bất cạnh, đa tử thanh - gió nam không mạnh, nhiều âm thanh chết chóc.


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 21
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...