Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 20

82@-

Lâm Phỉ Thạch khó mà tin được cứ thế nhìn chằm chằm bóng lưng của anh. Cậu thật sự không hiểu nổi rốt cuộc là vì lý do gì mà Giang Bùi Di lại chọn đúng lúc này, chẳng màng sống chết lao thẳng vào kho hàng.


 


Cậu đứng sững một giây tại chỗ, vậy mà—vậy mà cũng lao theo Giang Bùi Di xông vào bên trong!


 


Chỉ còn lại viên cảnh sát lái xe đứng trơ ra tại chỗ, sững sờ kêu lên: “Giang... Giang đội?! Lâm đội?!”


 


Bên trong kho hàng, dòng khí nóng thật sự quá nặng, từng đợt nhiệt cuộn trào xô tới. Giang Bùi Di mới vừa xông vào chưa đầy một phút, làn da đã bị sức nóng thiêu đến đỏ rực, khí quản như cũng đang bị lửa đốt, nóng đến mức căn bản không thể mở nổi mắt.


 


Lâm Phỉ Thạch thấy anh đang chạy loạn trong kho, không hề có mục tiêu rõ ràng, lập tức sải mấy bước lao tới, dùng sức túm chặt lấy cánh tay anh, lớn tiếng quát: “Anh còn lao vào làm gì! Mau ra với tôi nhanh! Nơi này sắp sập rồi!”


 


Giang Bùi Di đôi mắt phản chiếu ánh lửa hừng hực, đỏ rực như máu, mang theo một loại bi thương và đau đớn khó mà nói thành lời. Trong tiếng nổ đì đùng và tiếng lửa cháy bốc lên từ đống củi gỗ, anh gào khản cả cổ: “Còn có người ở bên trong!”


 


Anh nhìn Lâm Phỉ Thạch trân trân, vẻ mặt gần như tuyệt vọng, thấp giọng lặp lại: “Còn có một đồng đội của tôi… còn ở trong đó!”


 


……



 


Lâm Phỉ Thạch giữa biển lửa ngút trời, trong ánh sáng đỏ rực và khói đặc cuồn cuộn, lặng lẽ nhìn Giang Bùi Di nửa giây. Cậu mở miệng nói mấy chữ, giọng nói rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy giữa tiếng nổ và gió lửa, nhưng lại truyền vào tai Giang Bùi Di một cách rõ ràng dị thường: “Được, chúng ta chia ra tìm.”


 


Cậu đồng đội kia có lẽ là lúc rút khỏi hiện trường cháy đã bị tách ra khỏi nhóm, hoặc cũng có thể ngay lúc ấy đã gặp phải sự cố ngoài ý muốn nào đó khiến hắn không thể theo đại đội rời đi.


 


Chính là cái này kho hàng lớn như vậy, hắn sẽ ở đâu đâu?


 


Tiếng lửa l**m cháy gỗ vang lên răng rắc khắp nơi, Giang Bùi Di liếc mắt nhìn một vòng, né tránh cánh cửa gỗ đang rung bần bật, nhanh chóng lao về phía góc tây. Quả nhiên, anh thấy một người mặc cảnh phục đang nằm gục dưới đất!


 


Chỗ này là khu kho có lửa nhẹ nhất, trên người Tiểu Chu tạm thời chưa bị bỏng, nhưng hắn đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê vì thiếu dưỡng khí.


 


Giang Bùi Di lao tới trong hai bước, đỡ lấy Tiểu Chu: “Nghe thấy tôi nói không?!”


 


Tiểu Chu hơi thở yếu ớt, cố mở miệng đáp lại: “Cứu… cứu mạng…”


 


Giọt nước mắt nóng hổi bất chợt trào ra nơi khóe mắt Giang Bùi Di. Anh ghé sát tai Tiểu Chu, lớn tiếng gào: “Kiên trì lên! Nhất định phải kiên trì! Xe cứu thương đang ở ngay ngoài cửa rồi!”



 


Nói xong, anh cõng lấy Tiểu Chu, lao về phía trung tâm kho hàng.


 


Giang Bùi Di ho khan một tiếng, cổ họng như bị thiêu đốt: “Lâm Phỉ Thạch ——”


 


Thiếu oxy quá lâu khiến mắt anh tối sầm lại, cơ thể nặng trịch của Tiểu Chu đè lên khiến anh mất thăng bằng, lảo đảo ngã sang một bên. Cánh tay theo phản xạ chống vào tường, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng khi da bị xé rách, cả người Giang Bùi Di run lên bần bật!


 


Lâm Phỉ Thạch nghe thấy tiếng động lập tức lao tới, đỡ lấy hai người: “Anh không sao chứ?!”


 


Giang Bùi Di nghiến răng chịu đựng, cổ họng nóng rát như bị lửa đốt, không thốt nổi một lời, chỉ có thể gật đầu thật mạnh.


 


Bọn họ khập khiễng dìu nhau tiếp tục lao về phía lối ra. Đúng lúc này bên tai Lâm Phỉ Thạch vang lên một tiếng “rắc” khô khốc rợn người khi trên đỉnh đầu Giang Bùi Di, một mảng trần nhà đang rạn nứt sắp rơi xuống!


 


Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, phản xạ thần tốc như bùng nổ tiểu vũ trụ, Lâm Phỉ Thạch tung người dùng toàn bộ sức nặng lao tới, chân đá mạnh vào thanh xà đang cháy đỏ.


 


“Oành!” mảng trần nứt vụn văng tung tóe, tia lửa b*n r* như mưa pháo, luồng khí nóng cuộn xoáy điên cuồng giữa không trung!



Lâm Phỉ Thạch quát lớn: “Chạy mau!”


 


Hai người một trái một phải đỡ Tiểu Chu, loạng choạng thoát khỏi nhà kho đang cháy rực. Ống quần Giang Bùi Di phía dưới đã bén lửa, khói cuộn lên nghi ngút!


 


Giữa ranh giới sinh tử, đội trưởng Lão Vương bất chấp mái tóc gần như bị cháy xém lao vào hiện trường, cầm bình chữa cháy xịt loạn lên chỗ ba người ——


 


Làn sương trắng cuồn cuộn bốc lên từ mặt đất, lượn lờ tan dần trong không khí. Vài bóng người lảo đảo dìu nhau ra khỏi cánh cửa chính, chìm trong khói mịt mù.


 


……


 


Tiểu Chu bị ngất được cáng lên xe cấp cứu. Giang Bùi Di nhắm nghiền hai mắt, mệt rã rời dựa lưng vào một gốc cây, vừa ho dữ dội vừa th* d*c không thôi.


 


Bên má anh không biết từ khi nào đã xuất hiện một vết máu trông cực kỳ rợn người, hai tay rũ xuống đất run bần bật, lòng bàn tay đã không còn nhìn thấy da lành lặn.


 


Anh im lặng ngồi đó, không nói một lời. Làn da bên sườn má xám xịt như tro, không còn chút sinh khí, đến cả hàng mi cũng không hề động đậy, trông như một pho tượng sáp đóng cứng tại chỗ.


 



Nếu Giang Bùi Di còn động nổi, với tính cách của anh chắc chắn sẽ không ngồi chật vật như vậy. Loại trạng thái sau khi vừa bước ra khỏi ranh giới sống chết tựa như đang đi trên dây thần kinh căng đến cực hạn, trong tủy não sâu thẳm dấy lên cảm giác ớn lạnh, sợ hãi, nguy hiểm xen lẫn hưng phấn đủ để khiến người ta nhanh chóng suy kiệt hoàn toàn.


 


Vài nhân viên y tế đeo bình dưỡng khí chạy tới hỏi thăm tình trạng của anh. Giang Bùi Di chỉ nói một câu “Tôi không sao”, rồi đuổi hết bọn họ đi.


 


Lâm Phỉ Thạch lúc này cũng chẳng rảnh mà giữ hình tượng gì nữa. Mái tóc trước trán bị nhiệt táp biến thành tóc xoăn uốn lọn, cậu ngồi phệt xuống đất thở hồng hộc, hỏi: “Anh rốt cuộc bị làm sao vậy?”


 


Giang Bùi Di hơi chớp mi, giọng run đến không thành tiếng: “…… Tôi không muốn nhìn thấy thêm ai nữa vì tôi mà… chết…”


 


Yết hầu Lâm Phỉ Thạch như bị gì đó vướng lại, cậu che miệng ho khan, khàn giọng nói: “Tuy tôi không biết lỗi là do khúc nào, nhưng chuyện này thật sự không phải tại anh. Từ đầu đến cuối, mọi quyết định của anh đều không hề sai.”


 


“…… Là do tôi sai……”


 


Từ xa vọng đến tiếng gió bấc thê lương, như có ai đang ngân lên bài hát tiễn biệt đẫm nước mắt, xướng lên những đau buồn bi thương rồi tan dần vào không trung.


 


Giang Bùi Di lấy cánh tay chi chít vết thương che mắt lại, đau đến run rẩy, nghẹn ngào nói:“...Tôi biết ai mới thật sự là ‘lão hổ’ rồi... Tôi biết là ai rồi……”


 


Biểu cảm trên mặt Lâm Phỉ Thạch lập tức cứng đờ.


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 20
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...