Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 19
84@-
Tiền được hẹn giao tại một khu công nghiệp nhỏ. Số hàng trị giá bốn trăm triệu được giấu trong kho của nhà xưởng. Sau khi họp khẩn, mấy lãnh đạo cấp cao của cục quyết định chia lực lượng cảnh sát thành hai hướng, một là đội hình sự tới điểm giao dịch ở khu công nghiệp, phối hợp bắt giữ tội phạm, hai là đội phòng chống m* t** thì đến kho hàng để xử lý tang vật. Số còn lại chuẩn bị làm lực lượng hỗ trợ khi cần thiết. Sau đó hai bên sẽ đồng loạt hành động.
Hơn chục xe cảnh sát âm thầm rời khỏi trụ sở chính, từng chiếc lặng lẽ như cá lội vào biển, nhanh chóng phân tán ra khắp các ngả phố lớn hẻm nhỏ.
Đúng 10 giờ sáng, Tam ca chủ động gọi tới, giọng chẳng dễ chịu gì: “Mấy người đến đâu rồi?”
Lâm Phỉ Thạch lúc này đang ngồi trong xe cảnh sát, tay tựa lên cửa kính, uể oải nói: “Ngại quá tam ca, kẹt xe chút xíu, bọn tôi sắp tới rồi.”
Cái kiểu giọng này mà ai nghe chắc cũng không tức nổi, bên kia điện thoại tam ca im vài giây rồi dường như thở dài, sau đó cúp máy.
Giang Bùi Di nhìn dãy nhà xưởng phía trước, ấn vào tai nghe thông báo: “Tổ A đã vào vị trí, tổ A đã vào vị trí.”
Đội trưởng lão Vương bên tổ B lập tức đáp lại: “Tổ B chuẩn bị hành động!”
10 giờ 5 phút 30 giây, cảnh sát từng nhóm lần lượt nhảy xuống xe, yên lặng như không, nhanh chóng áp sát khu công nghiệp. Một cái thiên la địa võng dần dần hình thành, bao trùm lấy mục tiêu.
Ai cũng biết đội trưởng Lâm không chuyên đánh trận cận chiến kiểu này, cậu tốt nghiệp bên ngành hành chính, giỏi ăn nói hơn là ra tay nên hôm nay đàng hoàng mặc áo chống đạn đen, đi theo sau Giang Bùi Di một cách thành thật, chẳng dám tách đội nửa bước.
Kỳ Liên hít sâu một hơi, đạp cửa xông vào, khẩu lệnh dứt khoát vang lên: “Cảnh sát đây, tất cả đứng yên ——!”
Tiếng hét rắn rỏi của viên cảnh sát trẻ va vào bốn bức tường, vang vọng dội lại trong không gian. Trong phòng im phăng phắc. Bụi mịn còn bay lơ lửng giữa không trung, bàn ghế vẫn nguyên chỗ nhưng bên trong trống trơn. Không có ai cả.
Đúng lúc này trong tai nghe của Giang Bùi Di vang lên giọng khẩn cấp của đồng đội: “Báo cáo! Đã phát hiện lượng lớn m* t** tại vị trí mục tiêu! Nhưng không thấy bất kỳ nhân viên khả nghi nào!”
Giang Bùi Di khựng lại: “………”
Có gì đó không ổn. Rõ ràng là sai rồi. Người bên phía giao tiền đâu? Sao trong kho lại chỉ có m* t** mà không có kẻ nào trông hàng? Bọn chúng biến đi đâu hết rồi? Sao lại thế này?
Thế cục thay đổi đột ngột.
Lâm Phỉ Thạch bất giác cảm thấy bất an, trong lòng nổi lên linh cảm xấu. Cậu nhìn căn phòng trước mặt, trống rỗng như bị rút cạn sinh khí, sau lưng bỗng lạnh toát. Cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía Giang Bùi Di, chỉ thấy sắc mặt đối phương cực kỳ bất thường.
“……Giang phó?” Lâm Phỉ Thạch gọi nhỏ.
Nhưng Giang Bùi Di đứng bất động như bị đông cứng tại chỗ. Trước mắt anh, không gian bỗng vặn xoắn lại như một mặt gương vỡ rồi tan ra thành vô số mảnh nhỏ loang loáng máu. Một nỗi sợ rất lâu trước kia đột ngột bám lấy anh, như móng vuốt từ cơn ác mộng quen thuộc đang kéo lê anh vào hư vô.
Sâu trong não, một dây thần kinh nào đó chợt giật mạnh rồi run lên theo nhịp đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, từng nhịp như muốn xé toạc đầu óc anh ra…
“Lạ thật, sao cửa này mở không ra?!”
“Khụ khụ…! Không khí gì thế này?! Sao lại ngột ngạt như vậy?!”
“Không ổn rồi, chạy mau! Đây không phải m* t**! Cháy!! ——”
Đồng tử Giang Bùi Di co rút dữ dội!
Lâm Phỉ Thạch còn chưa kịp nói gì thì từ tai nghe đã truyền đến những tiếng la hét hoảng loạn. Cậu còn đang định hỏi rõ, thì chỉ thấy Giang Bùi Di đột ngột quay đầu, lao ra khỏi phòng như một cơn gió. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng anh đã biến mất khỏi tầm mắt!
Không ai kịp phản ứng, Giang Bùi Di đã nhảy lên một chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài, đạp chân ga đến sát sàn. Nhưng rõ ràng, anh hiện giờ hoàn toàn không nên cầm lái vì từ cánh tay tới đầu ngón tay đều đang run rẩy. Còi xe vang lên chói tai, chiếc xe như một tia chớp phóng đi, lao thẳng về phía nhà kho!
… Anh đã sai. Ngay từ đầu, mọi thứ đã sai rồi.
Không phải “Đất bồi”. Từ đầu tới cuối chưa từng là “Đất bồi”.
Bên tai anh vẫn còn vang lên tiếng còi báo động chói tai, và sâu trong đầu là những tiếng gào rú chói buốt. Giang Bùi Di nghe thấy chính giọng mình run rẩy bật ra khỏi cổ họng nghẹn đắng: “… Báo cho phòng cháy chữa cháy, gọi xe cứu thương, khẩn cấp phá cửa… ngay lập tức!”
---
“Khụ… khụ khụ!! Khụ khụ khụ ——!!”
Lão Vương đội trưởng tổ phòng chống m* t** mặt mày đen thui, lưng khom, ho đến nỗi trắng cả mắt: “Nếu không phải ông đây cẩn thận để lại một tổ tiếp ứng ngoài kho hôm nay coi như xong mạng rồi!”
Tiếng còi cảnh sát dồn dập kéo đến, một chiếc xe mất kiểm soát như con thú hoang lồng lên giữa đường lớn, phóng như điên về hướng kho hàng. Bánh xe quét mạnh mặt đường, phát ra âm thanh chói tai, rồi két một tiếng, xe phanh gấp sát ngay trước hiện trường cháy.
Giang Bùi Di mở cửa lao ra, chạy như bay về phía kho. Bóng dáng anh nhanh đến mức chỉ còn lại một vệt mờ mờ phía sau. Chớp mắt đã tới nơi, anh nhìn nhà kho đang bị lửa nuốt dần, giọng gấp gáp: “Còn ai mắc kẹt trong đó không?!”
Lão Vương liếc anh một cái, ánh mắt có phần phức tạp, nhưng vẫn lớn tiếng ra lệnh: “Các đội kiểm kê nhân số ngay!”
Trước khi hành động bắt đầu, lão Vương đã để lại một tổ trực ngoài kho. Khi phát hiện tình hình bất thường, họ phối hợp phá cửa từ bên ngoài. Lúc đó, ngọn lửa đã hừng hực bùng lên. Nếu chậm một chút không ai dám nghĩ đến hậu quả.
Đội trưởng các tổ lần lượt báo lại, chợt có một cậu cảnh sát trẻ mặt trắng bệch, đứng sững nhìn biển lửa: “Vương đội! Không thấy Tiểu Chu! Cậu ấy vẫn chưa ra ngoài!!”
Lâm Phỉ Thạch vừa mới bước xuống xe thì đột nhiên nghe sau lưng có tiếng hét gần như xé họng: “Giang phó đội!”
Cậu quay phắt lại. Trong đáy mắt cậu, bóng Giang Bùi Di như một vệt sáng lao thẳng về phía biển lửa đang ngùn ngụt mà anh thì không hề dừng lại, không hề ngoái đầu, như thể toàn bộ thế giới xung quanh không còn tồn tại nữa.
Toàn bộ kho hàng đã sắp sập, ngọn lửa như mưa sao băng đang rơi xuống từng mảng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thiêu rụi hoàn toàn.
Thế mà Giang Bùi Di vào đúng lúc này lại liều mình lao vào!
Lâm Phỉ Thạch sắc mặt lập tức biến đổi, kinh hoảng hét lên thất thanh: “Giang Bùi Di!! ——”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Tiền được hẹn giao tại một khu công nghiệp nhỏ. Số hàng trị giá bốn trăm triệu được giấu trong kho của nhà xưởng. Sau khi họp khẩn, mấy lãnh đạo cấp cao của cục quyết định chia lực lượng cảnh sát thành hai hướng, một là đội hình sự tới điểm giao dịch ở khu công nghiệp, phối hợp bắt giữ tội phạm, hai là đội phòng chống m* t** thì đến kho hàng để xử lý tang vật. Số còn lại chuẩn bị làm lực lượng hỗ trợ khi cần thiết. Sau đó hai bên sẽ đồng loạt hành động.
Hơn chục xe cảnh sát âm thầm rời khỏi trụ sở chính, từng chiếc lặng lẽ như cá lội vào biển, nhanh chóng phân tán ra khắp các ngả phố lớn hẻm nhỏ.
Đúng 10 giờ sáng, Tam ca chủ động gọi tới, giọng chẳng dễ chịu gì: “Mấy người đến đâu rồi?”
Lâm Phỉ Thạch lúc này đang ngồi trong xe cảnh sát, tay tựa lên cửa kính, uể oải nói: “Ngại quá tam ca, kẹt xe chút xíu, bọn tôi sắp tới rồi.”
Cái kiểu giọng này mà ai nghe chắc cũng không tức nổi, bên kia điện thoại tam ca im vài giây rồi dường như thở dài, sau đó cúp máy.
Giang Bùi Di nhìn dãy nhà xưởng phía trước, ấn vào tai nghe thông báo: “Tổ A đã vào vị trí, tổ A đã vào vị trí.”
Đội trưởng lão Vương bên tổ B lập tức đáp lại: “Tổ B chuẩn bị hành động!”
10 giờ 5 phút 30 giây, cảnh sát từng nhóm lần lượt nhảy xuống xe, yên lặng như không, nhanh chóng áp sát khu công nghiệp. Một cái thiên la địa võng dần dần hình thành, bao trùm lấy mục tiêu.
Ai cũng biết đội trưởng Lâm không chuyên đánh trận cận chiến kiểu này, cậu tốt nghiệp bên ngành hành chính, giỏi ăn nói hơn là ra tay nên hôm nay đàng hoàng mặc áo chống đạn đen, đi theo sau Giang Bùi Di một cách thành thật, chẳng dám tách đội nửa bước.
Kỳ Liên hít sâu một hơi, đạp cửa xông vào, khẩu lệnh dứt khoát vang lên: “Cảnh sát đây, tất cả đứng yên ——!”
Tiếng hét rắn rỏi của viên cảnh sát trẻ va vào bốn bức tường, vang vọng dội lại trong không gian. Trong phòng im phăng phắc. Bụi mịn còn bay lơ lửng giữa không trung, bàn ghế vẫn nguyên chỗ nhưng bên trong trống trơn. Không có ai cả.
Đúng lúc này trong tai nghe của Giang Bùi Di vang lên giọng khẩn cấp của đồng đội: “Báo cáo! Đã phát hiện lượng lớn m* t** tại vị trí mục tiêu! Nhưng không thấy bất kỳ nhân viên khả nghi nào!”
Giang Bùi Di khựng lại: “………”
Có gì đó không ổn. Rõ ràng là sai rồi. Người bên phía giao tiền đâu? Sao trong kho lại chỉ có m* t** mà không có kẻ nào trông hàng? Bọn chúng biến đi đâu hết rồi? Sao lại thế này?
Thế cục thay đổi đột ngột.
Lâm Phỉ Thạch bất giác cảm thấy bất an, trong lòng nổi lên linh cảm xấu. Cậu nhìn căn phòng trước mặt, trống rỗng như bị rút cạn sinh khí, sau lưng bỗng lạnh toát. Cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía Giang Bùi Di, chỉ thấy sắc mặt đối phương cực kỳ bất thường.
“……Giang phó?” Lâm Phỉ Thạch gọi nhỏ.
Nhưng Giang Bùi Di đứng bất động như bị đông cứng tại chỗ. Trước mắt anh, không gian bỗng vặn xoắn lại như một mặt gương vỡ rồi tan ra thành vô số mảnh nhỏ loang loáng máu. Một nỗi sợ rất lâu trước kia đột ngột bám lấy anh, như móng vuốt từ cơn ác mộng quen thuộc đang kéo lê anh vào hư vô.
Sâu trong não, một dây thần kinh nào đó chợt giật mạnh rồi run lên theo nhịp đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, từng nhịp như muốn xé toạc đầu óc anh ra…
“Lạ thật, sao cửa này mở không ra?!”
“Khụ khụ…! Không khí gì thế này?! Sao lại ngột ngạt như vậy?!”
“Không ổn rồi, chạy mau! Đây không phải m* t**! Cháy!! ——”
Đồng tử Giang Bùi Di co rút dữ dội!
Lâm Phỉ Thạch còn chưa kịp nói gì thì từ tai nghe đã truyền đến những tiếng la hét hoảng loạn. Cậu còn đang định hỏi rõ, thì chỉ thấy Giang Bùi Di đột ngột quay đầu, lao ra khỏi phòng như một cơn gió. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng anh đã biến mất khỏi tầm mắt!
Không ai kịp phản ứng, Giang Bùi Di đã nhảy lên một chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài, đạp chân ga đến sát sàn. Nhưng rõ ràng, anh hiện giờ hoàn toàn không nên cầm lái vì từ cánh tay tới đầu ngón tay đều đang run rẩy. Còi xe vang lên chói tai, chiếc xe như một tia chớp phóng đi, lao thẳng về phía nhà kho!
… Anh đã sai. Ngay từ đầu, mọi thứ đã sai rồi.
Không phải “Đất bồi”. Từ đầu tới cuối chưa từng là “Đất bồi”.
Bên tai anh vẫn còn vang lên tiếng còi báo động chói tai, và sâu trong đầu là những tiếng gào rú chói buốt. Giang Bùi Di nghe thấy chính giọng mình run rẩy bật ra khỏi cổ họng nghẹn đắng: “… Báo cho phòng cháy chữa cháy, gọi xe cứu thương, khẩn cấp phá cửa… ngay lập tức!”
---
“Khụ… khụ khụ!! Khụ khụ khụ ——!!”
Lão Vương đội trưởng tổ phòng chống m* t** mặt mày đen thui, lưng khom, ho đến nỗi trắng cả mắt: “Nếu không phải ông đây cẩn thận để lại một tổ tiếp ứng ngoài kho hôm nay coi như xong mạng rồi!”
Tiếng còi cảnh sát dồn dập kéo đến, một chiếc xe mất kiểm soát như con thú hoang lồng lên giữa đường lớn, phóng như điên về hướng kho hàng. Bánh xe quét mạnh mặt đường, phát ra âm thanh chói tai, rồi két một tiếng, xe phanh gấp sát ngay trước hiện trường cháy.
Giang Bùi Di mở cửa lao ra, chạy như bay về phía kho. Bóng dáng anh nhanh đến mức chỉ còn lại một vệt mờ mờ phía sau. Chớp mắt đã tới nơi, anh nhìn nhà kho đang bị lửa nuốt dần, giọng gấp gáp: “Còn ai mắc kẹt trong đó không?!”
Lão Vương liếc anh một cái, ánh mắt có phần phức tạp, nhưng vẫn lớn tiếng ra lệnh: “Các đội kiểm kê nhân số ngay!”
Trước khi hành động bắt đầu, lão Vương đã để lại một tổ trực ngoài kho. Khi phát hiện tình hình bất thường, họ phối hợp phá cửa từ bên ngoài. Lúc đó, ngọn lửa đã hừng hực bùng lên. Nếu chậm một chút không ai dám nghĩ đến hậu quả.
Đội trưởng các tổ lần lượt báo lại, chợt có một cậu cảnh sát trẻ mặt trắng bệch, đứng sững nhìn biển lửa: “Vương đội! Không thấy Tiểu Chu! Cậu ấy vẫn chưa ra ngoài!!”
Lâm Phỉ Thạch vừa mới bước xuống xe thì đột nhiên nghe sau lưng có tiếng hét gần như xé họng: “Giang phó đội!”
Cậu quay phắt lại. Trong đáy mắt cậu, bóng Giang Bùi Di như một vệt sáng lao thẳng về phía biển lửa đang ngùn ngụt mà anh thì không hề dừng lại, không hề ngoái đầu, như thể toàn bộ thế giới xung quanh không còn tồn tại nữa.
Toàn bộ kho hàng đã sắp sập, ngọn lửa như mưa sao băng đang rơi xuống từng mảng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thiêu rụi hoàn toàn.
Thế mà Giang Bùi Di vào đúng lúc này lại liều mình lao vào!
Lâm Phỉ Thạch sắc mặt lập tức biến đổi, kinh hoảng hét lên thất thanh: “Giang Bùi Di!! ——”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 19
10.0/10 từ 13 lượt.