Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 18
130@-
Nếu có thể tồn tại được đến tận bây giờ thì những kẻ buôn m* t** này chắc chắc đã có kinh nghiệm phong phú trong việc đối đầu cũng như khá gan lì trước cảnh sát phòng chống m* t**. Mỗi tên trong số chúng đều rất gian xảo, thà nói rằng chúng đang muốn Lâm Phỉ Thạch và những người khác kiểm tra hàng hóa còn hơn là nói chúng đang muốn check var xem họ có phải là cảnh sát hay không.
Trước khi hai cảnh sát hình sự kia hành động, Giang Bùi Di đã dặn dò họ rằng nếu có tình huống hi hữu nào xảy ra, chỉ cần giữ được chiếc mặt nạ không cảm xúc là được. Giờ thì cả hai đều mang vẻ mặt vô cảm và bình tĩnh như nhau, nhưng thực ra trong lòng đã hoảng lắm rồi.
Lão Tam thò tay vào hộp và lật lại từng ống, mấy ống thuốc thủy tinh phát ra tiếng kêu leng keng. Hắn ta thản nhiên nói: “Mấy chú chọn ngẫu nhiên một ống đi.”
Đây là một mánh tương đối phổ biến để giết người ngay tại chỗ. Nhiều tên trùm m* t** cũng thích sử dụng chiêu này để kiểm tra xem có cảnh sát ngầm hay không, bởi vì những người chưa tiếp xúc với m* t** thường có nỗi sợ hãi khó kiểm soát được trước loài cây địa ngục quỷ quái này.
Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Hay là Tam Ca chọn cho em một ống đi?”
Lão Tam cũng không khách khí mà chọn ra một ống đưa cho Lâm Phỉ Thạch.
Hai cảnh sát đồng thời nuốt nước bọt, nếu không tiêm thì chắc chắn sẽ bị lộ ngay lập tức, kế hoạch sau này cũng khó mà thực hiện tiếp được. Nhưng nếu họ quyết định tiêm…đây chính là m* t** thật đó!
Lâm Phỉ Thạch không chút do dự rút nắp nhựa ra khỏi đầu kim, mũi tiêm sắc nhọn từ từ đâm vào da thịt.
Đôi môi Giang Bùi Di khẽ nhúc nhích: “Đợi đã…”
Chuyển động của pít-tông ống tiêm từ từ đẩy chất lỏng màu lòng trắng trứng vào động mạch, nhẹ nhàng và rất im lặng không phát ra tiếng động nào, nhưng bên tai Giang Bùi Di lại như vang lên tiếng sấm nổ, ầm ầm không ngừng.
m* t** hấp thụ qua đường tiêm không nhanh bằng hút nóng, nhưng cũng gọi là đủ nhanh. Ống tiêm trong tay Lâm Phỉ Thạch rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh. Cậu khẽ nhíu mày, cảm thấy choáng váng dữ dội và một cảm giác lâng lâng khó tả lan tỏa khắp cơ thể.
Chưa đầy một phút sau, đồng tử của Lâm Phỉ Thạch đã hoàn toàn mất đi tiêu cự. Đôi mắt vốn đẹp hơn cả viên ngọc trai đen bây giờ đã trở nên đờ đẫn, vô hồn. Cơ thể cậu như bị rút cạn sức lực, ngã ngửa ra ghế sofa.
Giang Bùi Di vẫn bình tĩnh ngồi bên cạch cậu không hé một lời nào, nhưng hàng lông mày và ánh mắt anh đã nổi lên một tầng u ám.
“Ah…”
Áo sơ mi bị cậu ấy kéo bung ra, để lộ một vùng da lớn từ cổ đến ngực. Làn da của Lâm Phỉ Thạch rất trắng, giống như tuyết đầu mùa, đôi môi cậu đỏ hồng, đôi mắt cậu giờ đây vừa ướt át vừa mơ hồ như bị bao phủ một tầng sương mờ. Xương quai xanh tuyệt đẹp của cậu lúc ẩn lúc rõ hiện ra, dưới ánh đèn mờ tỏ càng toát lên vẻ đẹp mê hồn.
Ba kẻ buôn m* t** đứng đó sửng sốt vô cùng.
Lâm Phỉ Thạch nằm cuộn mình trên ghế sofa, chân tay co quắp lại, thân thể thi thoảng lại cong lên vô cùng khó chịu, ánh mắt Lão Tam hiện lên một tia không đứng đắn, giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu, sắc mặt hai viên cảnh sát hình sự bên cạnh cũng dần trở nên cứng đờ, không giữ nổi vẻ mặt “vô cảm” nữa.
Giang Bùi Di không thể chịu đựng thêm nữa, nhanh chóng nắm lấu tay Lâm Phỉ Thạch kéo cậu ra khỏi ghế sofa, đặt cậu ấy dựa vào vai mình rồi dẫn ra ngoài, sau đó quay người lại, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, không chút do dự cáo từ: “Chúng tôi đi trước.”
“Lâm Phỉ Thạch, Lâm Phỉ Thạch!”
Vừa đi ra ngoài, Giang Bùi Di đã hạ giọng gấp gáp gọi tên cậu bên tai.
Lâm Phỉ Thạch cắn chặt lưỡi, nhẹ giọng đáp: “Tôi không sao.”
Giang Bùi Di mím môi, không dám nhìn vào hai vị cảnh sát bên cạnh bây giờ mặt đã cắt không còn giọt máu, kinh hãi tột độ, anh vội vàng kéo Lâm Phỉ Thạch vào trong xe, để cậu dựa lưng vào ghế.
Lâm Phỉ Thạch cảm thấy vô cùng khó chịu nên muốn nằm xuống ghế, đầu đặt lên đùi Giang Bùi Di, cậu nhắm mắt lại thở nhẹ.
Giang Bùi Di nhẹ giọng thì thầm: “Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Lâm Phỉ Thạch phản ứng hơi trì trệ, im lặng một lúc mới thấy cậu yếu ớt lên tiếng: “Hơi lạnh ạ.”
Còn chưa hết tháng Giêng âm lịch mà Lâm Phỉ Thạch đã mặc loại áo sơ mi mỏng như tờ giấy trắng, đương nhiên là lạnh rồi. Giang Bùi Di cởi áo khoác ra đắp lên người cậu rồi ngước mắt lên nói: “Nước.”
Hai anh cảnh sát vội vàng tìm một chai nước, mở nắp rồi đưa cho anh ta.
Giang Bùi Di đưa miệng chai đến môi cậu, nhỏ giọng nói: “Đây, mau uống nước đi.”
Lâm Phỉ Thạch khẽ mở miệng, dòng nước mát lạnh từ từ rót vào khiến yết hầu chuyển động lên xuống xua tan đi cảm giác tê dại, khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Suốt quãng đường trở về Sở thị chính, Giang Bùi Di im lặng không nói một lời nào, hàng lông mày nhíu chặt, Lâm Phỉ Thạch đương nhiên hiểu rõ tâm trạng của anh, anh đang cảm thấy tự trách và áy náy.
Lâm Phi Thạch lén lút thò tay ra khỏi áo khoác, mấy ngón tay trắng nhợt nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay của Giang Bùi Di. Anh lập tức cụp mắt xuống nhìn cậu, giọng khe khẽ: “Cậu sao vậy?”
Lâm Phỉ Thạch nhẹ giọng nói: “Chỉ là diễn kịch thôi mà, anh đừng để bụng nha.”
Giang Bùi Di: “…”
“Dù là anh, tôi hay ai tiêm cũng không quan trọng. Cái đáng sợ nhất của m* t** chính là dễ gây nghiện, lại khó cai. Với những người như chúng ta, thỉnh thoảng tiêm một mũi cũng giống như uống một ống glucose vậy, không sao đâu. Nhưng tốt nhất thì nếu có thể thì anh đừng bao giờ đừng đụng vào thứ này.” Lâm Phỉ Thạch l**m đôi môi khô khốc, nhỏ giọng an ủi: “Hồi còn ở tỉnh, tôi theo đồng nghiệp làm nhiệm vụ thì vô tình gặp phải trường hợp bất khả kháng. Lúc đó tôi cũng bị ép phải tiêm, độ tinh khiết của nó còn cao hơn nhiều.”
Giang Bùi Di từ trước đến nay chưa bao giờ thực sự phải đụng vào m* t**. Nhưng anh cũng biết, cảnh sát như họ trong một số trường hợp nhất định sẽ không có quyền lựa chọn, và thậm chí nhiều chiến sĩ cảnh sát nằm vùng phải bất đắc dĩ sử dùng m* t** trong một thời gian dài.
Nhưng Giang Bùi Di cảm thấy, đáng ra người tiêm mũi m* t** đó nên là mình.
Nếu không phải Lâm Phỉ Thạch một chút do dự cũng không có, khiến cho mọi người không kịp trở tay, Giang Bùi Di tin chắc bản thân đã lấy được ống m* t** từ tên kia rồi.
Khi bọn họ trở về cục thành phố, m* t** bị tiêm vào cơ thể đã gần như hết tác dụng. Lâm Phỉ Thạch vẫn khoác trên mình chiếc áo của Giang Bùi Di, sánh vai cùng anh, lắc đầu nói: “Tôi rốt cuộc vẫn không hiểu được. Cảm giác khi não bộ ngưng trệ, bản thân không điều khiển được ý thức của chính mình thật đáng sợ. Lúc mất đi khả năng suy nghĩ cũng là lúc con người ta dễ bị tổn thương nhất, vậy mà tại sao vẫn có nhiều người tình nguyện đắm chìm vào trạng thái này đến như vậy?”
Giang Bùi Di bình tĩnh đáp: “Chẳng phải chuyện này rất bình thường hay sao? Có người tâm lý kiên định, giống như cậu, cũng có người lại tham luyến cảm giác cả đời say sưa trong mộng tưởng. Sa đọa là một quá trình vấp ngã rồi trượt dài, không cần cố gắng, cũng không cần nghĩ gì nữa, nhưng chỉ tưởng tượng việc phải vực dậy thì đã khó khăn hơn cả bò lên trời rồi.”
Hai cảnh sát phía sau chưa từng nghe Giang Bùi Di nói câu nào quá mười chữ, nên khi tận tai nghe được “kiệt tác” dài dòng này, họ không hẹn mà cùng trố mắt nhìn nhau kinh ngạc.
Quả nhiên, lời đồn trong cục thành phố rằng: “đội trưởng và đội phó nhà chúng ta có mối quan hệ đặc biệt” không phải là không có căn cứ nha!
Số tiền còn lại là bốn trăm nghìn nhân dân tệ đã được thanh toán vào ba ngày sau đó. Số tiền kếch xù này đã được cậu trai trẻ đầy tham vọng họ Trịnh donate cho Văn phòng Thành phố Trọng Quang ngay lập tức sau khi nghe tin.
Tình hình hình hiện tại đã phát triển đến mức nguy cấp và chín muồi nhất. Họ đang thuận lợi từng bước tiếp cận vào đường dây buôn bán m* t**, chỉ chờ ngày bắt trọn ổ bọn tội phạm này.
Cho dù có bán dứt cái thành phố Trọng Quang cũng không thể gom ngay được 40 triệu. Ngay từ đầu Giang Bùi Di đã không có ý định tiến hành giao dịch này với chúng, nhưng với cái giao dịch này, anh chắc mẩm sẽ có thể bắt được một mẻ cá lớn từ vùng biển sâu.
Cũng đến lúc nên kéo lưới lại rồi.
Đầu tháng Tư, vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở, ánh nhật dương ấm áp chiếu rọi từ trên nền trời xanh thẳm, chim én vỗ cánh bay lượn khắp nơi. Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di đã có một cuộc trao đổi hợp tác cuối cùng với những tay buôn m* t**, rằng họ muốn ôm thầu hết số m* t** trong tay chúng, bao gồm cả h*r**n, methamphetamine, c*c**n* và một số loại m* t** khác.
Hoạt đồng này đã được đăng ký rõ với Sở, Ngành tỉnh, số tiền liên quan đến giao dịch không hề nhỏ. Các lãnh đạo cấp cao đều đang để mắt đến diễn biến của Sở Nội vụ Thành phố Trọng Quang. Quách Sao Mai thậm chí còn dò hỏi xem tỉnh có cần cử người hỗ trợ thêm hay không.
Tuy nhiên, nếu không muốn khiến đối phương nghi ngờ thì phía chúng ta cũng không nên quá ầm ĩ. Sở cảnh sát thành phố vốn đã có lực lượng đông đảo, Giang Bùi Di thì hầu bao hào phóng, Lâm Phỉ Thạch lại tiêm m* t** ngay tại chỗ, thân phận của hai người đều là giả nhưng tra cứu thì vẫn “có thông tin thật tồn tại”, lý do mua bán cũng hợp lý, từ đầu đến cuối chắc chắn không có sơ hở nào.
Người cuối cùng đàm phán với họ vẫn là Lão Tam. Địa điểm được chọn là một khách sạn hai sao, đã được đặt phòng trước. Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di sánh vai bước vào cửa, cả hai đều mặc đồ đen chỉnh tề, Lâm Phỉ Thạch nở một nụ cười như gió xuân, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt vô cảm của Giang Bùi Di bên cạnh.
Lâm Phỉ Thạch là người đầu tiên bước đến chào hỏi, cậu cười nhẹ rồi nói với Lão Tam: “ Trịnh tổng nhà chúng tôi vốn định đích thân đến đây chào hỏi anh, nhưng nghĩ lại, cảm thấy thân phận của mình có vẻ hơi nhạy cảm nên không thích hợp xuất hiện trong hoàn cảnh như thế này.”
Ánh mắt của Lão Tam lướt qua người Lâm Phỉ Thạch rồi đột nhiên hỏi: “Chú không phải người Trọng Quang đúng không?”
“Không, cả anh trai tôi lẫn tôi đều không.” Lâm Phỉ Thạch tỉnh bơ nói phét, “Chúng tôi theo chân Trịnh tổng đến đây.”
“Vào vấn đề chính đi.” Giang Bùi Di cụp mắt xuống, nói: “Bên chúng tôi đã chuẩn bị sẵn 40 triệu tiền mặt rồi, có thể lập tức giao dịch bất cứ lúc nào. Ý các người thì sao?”
Lâm Phỉ Thạch ngồi phịch xuống ghế sofa lẩm bẩm: “Anh vội cái gì chứ…”
“Anh trai của chú thẳng thắn quá.” Lão Tam cười nhạt: “Bên tôi đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ có điều việc chất hàng lên xe sẽ hơi mất thời gian một chút. Sợ rằng trong vài ngày không xong ngay được đâu.”
“Bốn mươi triệu không phải là một con số lớn. Nhưng để chắc chắn, boss đã yêu cầu chúng tôi tuân theo quy tắc cũ là tách tiền khỏi đơn hàng và tiến hành giao dịch hai bước.”
“Về địa điểm trả tiền và giao hàng, mười ngày nữa chúng tôi sẽ báo cho chú.” Lão Tam ngỏ lời một cách thân mật, “Chỉ cần bên tôi xác nhận đã nhận được tiền, các chú sẽ nhận được hàng ngay lập tức. Mấy chú thấy sao?”
Nghe xong những lời này, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di lập tức nhìn nhau.
Đây là một thương vụ trị giá 40 triệu, vậy mà kẻ chủ mưu đằng sau vẫn không có ý định trực tiếp xuất hiện, điều này khiến nhóm Giang Bùi Di vô cùng bất ngờ!
Lâm Phỉ Thạch mỉm cười, cậu bình tĩnh nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi hỏi: “Lão Tam, giá trị giao dịch lớn như vậy, anh có thể quyết định ngay tại chỗ sao?”
“Tôi không có quyền tự quyết định, tất cả đều là chỉ thị của boss. Tôi chỉ là người truyền đạt thôi.” Lão Tam nói chuyện đầy ẩn ý, “Nhưng boss sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện bên ngoài, cũng sẽ không bao giờ trực tiếp ra mặt ở nơi giao dịch. Cái nghề này ấy mà, cẩn thận chút vẫn hơn.”
Giang Bùi Di thản nhiên nói: “Sao cũng được, miễn chúng tôi nhận đủ hàng là được.”
Nếu tiếp tục chất vấn, gã Lão Tam này có thể sẽ nghi ngờ. Vì kẻ đứng sau không có ý định xuất hiện nên anh không thể nhân cơ hội này bắt cọp trong hang ra được. Anh chỉ có thể chấp nhận phương án thứ hai, tịch thu số m* t** trị giá 40 triệu từ bọn chúng.
Cái gọi là “ tách biệt hiện kim với hàng hóa” có nghĩa là quá trình giao tiền và giao hàng được thực hiện tại hai địa điểm riêng biệt và do hai nhóm người thực hiện. Điều này có thể chắc chắn được độ bảo mật cho giao dịch một cách tối đa, ngay cả khi cảnh sát muốn thực hiện một cuộc càn quét bất ngờ, họ cũng chỉ có thể nhắm vào một bên, trừ khi hai bên có thể hành động cùng một lúc, nếu không sẽ gây hoang mang cho phía còn lại, và bằng cách này, lực lượng cảnh sát sẽ dễ bị phân tán.
Mười ngày sau đó, Giang Bùi Di nhận được thông tin giao dịch từ Lão Tam, mọi người trong cục thành phố giờ đây đều bận rộn cho đợt tổng kết cuối cùng.
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Nếu có thể tồn tại được đến tận bây giờ thì những kẻ buôn m* t** này chắc chắc đã có kinh nghiệm phong phú trong việc đối đầu cũng như khá gan lì trước cảnh sát phòng chống m* t**. Mỗi tên trong số chúng đều rất gian xảo, thà nói rằng chúng đang muốn Lâm Phỉ Thạch và những người khác kiểm tra hàng hóa còn hơn là nói chúng đang muốn check var xem họ có phải là cảnh sát hay không.
Trước khi hai cảnh sát hình sự kia hành động, Giang Bùi Di đã dặn dò họ rằng nếu có tình huống hi hữu nào xảy ra, chỉ cần giữ được chiếc mặt nạ không cảm xúc là được. Giờ thì cả hai đều mang vẻ mặt vô cảm và bình tĩnh như nhau, nhưng thực ra trong lòng đã hoảng lắm rồi.
Lão Tam thò tay vào hộp và lật lại từng ống, mấy ống thuốc thủy tinh phát ra tiếng kêu leng keng. Hắn ta thản nhiên nói: “Mấy chú chọn ngẫu nhiên một ống đi.”
Đây là một mánh tương đối phổ biến để giết người ngay tại chỗ. Nhiều tên trùm m* t** cũng thích sử dụng chiêu này để kiểm tra xem có cảnh sát ngầm hay không, bởi vì những người chưa tiếp xúc với m* t** thường có nỗi sợ hãi khó kiểm soát được trước loài cây địa ngục quỷ quái này.
Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Hay là Tam Ca chọn cho em một ống đi?”
Lão Tam cũng không khách khí mà chọn ra một ống đưa cho Lâm Phỉ Thạch.
Hai cảnh sát đồng thời nuốt nước bọt, nếu không tiêm thì chắc chắn sẽ bị lộ ngay lập tức, kế hoạch sau này cũng khó mà thực hiện tiếp được. Nhưng nếu họ quyết định tiêm…đây chính là m* t** thật đó!
Lâm Phỉ Thạch không chút do dự rút nắp nhựa ra khỏi đầu kim, mũi tiêm sắc nhọn từ từ đâm vào da thịt.
Đôi môi Giang Bùi Di khẽ nhúc nhích: “Đợi đã…”
Chuyển động của pít-tông ống tiêm từ từ đẩy chất lỏng màu lòng trắng trứng vào động mạch, nhẹ nhàng và rất im lặng không phát ra tiếng động nào, nhưng bên tai Giang Bùi Di lại như vang lên tiếng sấm nổ, ầm ầm không ngừng.
m* t** hấp thụ qua đường tiêm không nhanh bằng hút nóng, nhưng cũng gọi là đủ nhanh. Ống tiêm trong tay Lâm Phỉ Thạch rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh. Cậu khẽ nhíu mày, cảm thấy choáng váng dữ dội và một cảm giác lâng lâng khó tả lan tỏa khắp cơ thể.
Chưa đầy một phút sau, đồng tử của Lâm Phỉ Thạch đã hoàn toàn mất đi tiêu cự. Đôi mắt vốn đẹp hơn cả viên ngọc trai đen bây giờ đã trở nên đờ đẫn, vô hồn. Cơ thể cậu như bị rút cạn sức lực, ngã ngửa ra ghế sofa.
Giang Bùi Di vẫn bình tĩnh ngồi bên cạch cậu không hé một lời nào, nhưng hàng lông mày và ánh mắt anh đã nổi lên một tầng u ám.
“Ah…”
Áo sơ mi bị cậu ấy kéo bung ra, để lộ một vùng da lớn từ cổ đến ngực. Làn da của Lâm Phỉ Thạch rất trắng, giống như tuyết đầu mùa, đôi môi cậu đỏ hồng, đôi mắt cậu giờ đây vừa ướt át vừa mơ hồ như bị bao phủ một tầng sương mờ. Xương quai xanh tuyệt đẹp của cậu lúc ẩn lúc rõ hiện ra, dưới ánh đèn mờ tỏ càng toát lên vẻ đẹp mê hồn.
Ba kẻ buôn m* t** đứng đó sửng sốt vô cùng.
Lâm Phỉ Thạch nằm cuộn mình trên ghế sofa, chân tay co quắp lại, thân thể thi thoảng lại cong lên vô cùng khó chịu, ánh mắt Lão Tam hiện lên một tia không đứng đắn, giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu, sắc mặt hai viên cảnh sát hình sự bên cạnh cũng dần trở nên cứng đờ, không giữ nổi vẻ mặt “vô cảm” nữa.
Giang Bùi Di không thể chịu đựng thêm nữa, nhanh chóng nắm lấu tay Lâm Phỉ Thạch kéo cậu ra khỏi ghế sofa, đặt cậu ấy dựa vào vai mình rồi dẫn ra ngoài, sau đó quay người lại, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, không chút do dự cáo từ: “Chúng tôi đi trước.”
“Lâm Phỉ Thạch, Lâm Phỉ Thạch!”
Vừa đi ra ngoài, Giang Bùi Di đã hạ giọng gấp gáp gọi tên cậu bên tai.
Lâm Phỉ Thạch cắn chặt lưỡi, nhẹ giọng đáp: “Tôi không sao.”
Giang Bùi Di mím môi, không dám nhìn vào hai vị cảnh sát bên cạnh bây giờ mặt đã cắt không còn giọt máu, kinh hãi tột độ, anh vội vàng kéo Lâm Phỉ Thạch vào trong xe, để cậu dựa lưng vào ghế.
Lâm Phỉ Thạch cảm thấy vô cùng khó chịu nên muốn nằm xuống ghế, đầu đặt lên đùi Giang Bùi Di, cậu nhắm mắt lại thở nhẹ.
Giang Bùi Di nhẹ giọng thì thầm: “Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Lâm Phỉ Thạch phản ứng hơi trì trệ, im lặng một lúc mới thấy cậu yếu ớt lên tiếng: “Hơi lạnh ạ.”
Còn chưa hết tháng Giêng âm lịch mà Lâm Phỉ Thạch đã mặc loại áo sơ mi mỏng như tờ giấy trắng, đương nhiên là lạnh rồi. Giang Bùi Di cởi áo khoác ra đắp lên người cậu rồi ngước mắt lên nói: “Nước.”
Hai anh cảnh sát vội vàng tìm một chai nước, mở nắp rồi đưa cho anh ta.
Giang Bùi Di đưa miệng chai đến môi cậu, nhỏ giọng nói: “Đây, mau uống nước đi.”
Lâm Phỉ Thạch khẽ mở miệng, dòng nước mát lạnh từ từ rót vào khiến yết hầu chuyển động lên xuống xua tan đi cảm giác tê dại, khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Suốt quãng đường trở về Sở thị chính, Giang Bùi Di im lặng không nói một lời nào, hàng lông mày nhíu chặt, Lâm Phỉ Thạch đương nhiên hiểu rõ tâm trạng của anh, anh đang cảm thấy tự trách và áy náy.
Lâm Phi Thạch lén lút thò tay ra khỏi áo khoác, mấy ngón tay trắng nhợt nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay của Giang Bùi Di. Anh lập tức cụp mắt xuống nhìn cậu, giọng khe khẽ: “Cậu sao vậy?”
Lâm Phỉ Thạch nhẹ giọng nói: “Chỉ là diễn kịch thôi mà, anh đừng để bụng nha.”
Giang Bùi Di: “…”
“Dù là anh, tôi hay ai tiêm cũng không quan trọng. Cái đáng sợ nhất của m* t** chính là dễ gây nghiện, lại khó cai. Với những người như chúng ta, thỉnh thoảng tiêm một mũi cũng giống như uống một ống glucose vậy, không sao đâu. Nhưng tốt nhất thì nếu có thể thì anh đừng bao giờ đừng đụng vào thứ này.” Lâm Phỉ Thạch l**m đôi môi khô khốc, nhỏ giọng an ủi: “Hồi còn ở tỉnh, tôi theo đồng nghiệp làm nhiệm vụ thì vô tình gặp phải trường hợp bất khả kháng. Lúc đó tôi cũng bị ép phải tiêm, độ tinh khiết của nó còn cao hơn nhiều.”
Giang Bùi Di từ trước đến nay chưa bao giờ thực sự phải đụng vào m* t**. Nhưng anh cũng biết, cảnh sát như họ trong một số trường hợp nhất định sẽ không có quyền lựa chọn, và thậm chí nhiều chiến sĩ cảnh sát nằm vùng phải bất đắc dĩ sử dùng m* t** trong một thời gian dài.
Nhưng Giang Bùi Di cảm thấy, đáng ra người tiêm mũi m* t** đó nên là mình.
Nếu không phải Lâm Phỉ Thạch một chút do dự cũng không có, khiến cho mọi người không kịp trở tay, Giang Bùi Di tin chắc bản thân đã lấy được ống m* t** từ tên kia rồi.
Khi bọn họ trở về cục thành phố, m* t** bị tiêm vào cơ thể đã gần như hết tác dụng. Lâm Phỉ Thạch vẫn khoác trên mình chiếc áo của Giang Bùi Di, sánh vai cùng anh, lắc đầu nói: “Tôi rốt cuộc vẫn không hiểu được. Cảm giác khi não bộ ngưng trệ, bản thân không điều khiển được ý thức của chính mình thật đáng sợ. Lúc mất đi khả năng suy nghĩ cũng là lúc con người ta dễ bị tổn thương nhất, vậy mà tại sao vẫn có nhiều người tình nguyện đắm chìm vào trạng thái này đến như vậy?”
Giang Bùi Di bình tĩnh đáp: “Chẳng phải chuyện này rất bình thường hay sao? Có người tâm lý kiên định, giống như cậu, cũng có người lại tham luyến cảm giác cả đời say sưa trong mộng tưởng. Sa đọa là một quá trình vấp ngã rồi trượt dài, không cần cố gắng, cũng không cần nghĩ gì nữa, nhưng chỉ tưởng tượng việc phải vực dậy thì đã khó khăn hơn cả bò lên trời rồi.”
Hai cảnh sát phía sau chưa từng nghe Giang Bùi Di nói câu nào quá mười chữ, nên khi tận tai nghe được “kiệt tác” dài dòng này, họ không hẹn mà cùng trố mắt nhìn nhau kinh ngạc.
Quả nhiên, lời đồn trong cục thành phố rằng: “đội trưởng và đội phó nhà chúng ta có mối quan hệ đặc biệt” không phải là không có căn cứ nha!
Số tiền còn lại là bốn trăm nghìn nhân dân tệ đã được thanh toán vào ba ngày sau đó. Số tiền kếch xù này đã được cậu trai trẻ đầy tham vọng họ Trịnh donate cho Văn phòng Thành phố Trọng Quang ngay lập tức sau khi nghe tin.
Tình hình hình hiện tại đã phát triển đến mức nguy cấp và chín muồi nhất. Họ đang thuận lợi từng bước tiếp cận vào đường dây buôn bán m* t**, chỉ chờ ngày bắt trọn ổ bọn tội phạm này.
Cho dù có bán dứt cái thành phố Trọng Quang cũng không thể gom ngay được 40 triệu. Ngay từ đầu Giang Bùi Di đã không có ý định tiến hành giao dịch này với chúng, nhưng với cái giao dịch này, anh chắc mẩm sẽ có thể bắt được một mẻ cá lớn từ vùng biển sâu.
Cũng đến lúc nên kéo lưới lại rồi.
Đầu tháng Tư, vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở, ánh nhật dương ấm áp chiếu rọi từ trên nền trời xanh thẳm, chim én vỗ cánh bay lượn khắp nơi. Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di đã có một cuộc trao đổi hợp tác cuối cùng với những tay buôn m* t**, rằng họ muốn ôm thầu hết số m* t** trong tay chúng, bao gồm cả h*r**n, methamphetamine, c*c**n* và một số loại m* t** khác.
Hoạt đồng này đã được đăng ký rõ với Sở, Ngành tỉnh, số tiền liên quan đến giao dịch không hề nhỏ. Các lãnh đạo cấp cao đều đang để mắt đến diễn biến của Sở Nội vụ Thành phố Trọng Quang. Quách Sao Mai thậm chí còn dò hỏi xem tỉnh có cần cử người hỗ trợ thêm hay không.
Tuy nhiên, nếu không muốn khiến đối phương nghi ngờ thì phía chúng ta cũng không nên quá ầm ĩ. Sở cảnh sát thành phố vốn đã có lực lượng đông đảo, Giang Bùi Di thì hầu bao hào phóng, Lâm Phỉ Thạch lại tiêm m* t** ngay tại chỗ, thân phận của hai người đều là giả nhưng tra cứu thì vẫn “có thông tin thật tồn tại”, lý do mua bán cũng hợp lý, từ đầu đến cuối chắc chắn không có sơ hở nào.
Người cuối cùng đàm phán với họ vẫn là Lão Tam. Địa điểm được chọn là một khách sạn hai sao, đã được đặt phòng trước. Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di sánh vai bước vào cửa, cả hai đều mặc đồ đen chỉnh tề, Lâm Phỉ Thạch nở một nụ cười như gió xuân, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt vô cảm của Giang Bùi Di bên cạnh.
Lâm Phỉ Thạch là người đầu tiên bước đến chào hỏi, cậu cười nhẹ rồi nói với Lão Tam: “ Trịnh tổng nhà chúng tôi vốn định đích thân đến đây chào hỏi anh, nhưng nghĩ lại, cảm thấy thân phận của mình có vẻ hơi nhạy cảm nên không thích hợp xuất hiện trong hoàn cảnh như thế này.”
Ánh mắt của Lão Tam lướt qua người Lâm Phỉ Thạch rồi đột nhiên hỏi: “Chú không phải người Trọng Quang đúng không?”
“Không, cả anh trai tôi lẫn tôi đều không.” Lâm Phỉ Thạch tỉnh bơ nói phét, “Chúng tôi theo chân Trịnh tổng đến đây.”
“Vào vấn đề chính đi.” Giang Bùi Di cụp mắt xuống, nói: “Bên chúng tôi đã chuẩn bị sẵn 40 triệu tiền mặt rồi, có thể lập tức giao dịch bất cứ lúc nào. Ý các người thì sao?”
Lâm Phỉ Thạch ngồi phịch xuống ghế sofa lẩm bẩm: “Anh vội cái gì chứ…”
“Anh trai của chú thẳng thắn quá.” Lão Tam cười nhạt: “Bên tôi đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ có điều việc chất hàng lên xe sẽ hơi mất thời gian một chút. Sợ rằng trong vài ngày không xong ngay được đâu.”
“Bốn mươi triệu không phải là một con số lớn. Nhưng để chắc chắn, boss đã yêu cầu chúng tôi tuân theo quy tắc cũ là tách tiền khỏi đơn hàng và tiến hành giao dịch hai bước.”
“Về địa điểm trả tiền và giao hàng, mười ngày nữa chúng tôi sẽ báo cho chú.” Lão Tam ngỏ lời một cách thân mật, “Chỉ cần bên tôi xác nhận đã nhận được tiền, các chú sẽ nhận được hàng ngay lập tức. Mấy chú thấy sao?”
Nghe xong những lời này, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di lập tức nhìn nhau.
Đây là một thương vụ trị giá 40 triệu, vậy mà kẻ chủ mưu đằng sau vẫn không có ý định trực tiếp xuất hiện, điều này khiến nhóm Giang Bùi Di vô cùng bất ngờ!
Lâm Phỉ Thạch mỉm cười, cậu bình tĩnh nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi hỏi: “Lão Tam, giá trị giao dịch lớn như vậy, anh có thể quyết định ngay tại chỗ sao?”
“Tôi không có quyền tự quyết định, tất cả đều là chỉ thị của boss. Tôi chỉ là người truyền đạt thôi.” Lão Tam nói chuyện đầy ẩn ý, “Nhưng boss sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện bên ngoài, cũng sẽ không bao giờ trực tiếp ra mặt ở nơi giao dịch. Cái nghề này ấy mà, cẩn thận chút vẫn hơn.”
Giang Bùi Di thản nhiên nói: “Sao cũng được, miễn chúng tôi nhận đủ hàng là được.”
Nếu tiếp tục chất vấn, gã Lão Tam này có thể sẽ nghi ngờ. Vì kẻ đứng sau không có ý định xuất hiện nên anh không thể nhân cơ hội này bắt cọp trong hang ra được. Anh chỉ có thể chấp nhận phương án thứ hai, tịch thu số m* t** trị giá 40 triệu từ bọn chúng.
Cái gọi là “ tách biệt hiện kim với hàng hóa” có nghĩa là quá trình giao tiền và giao hàng được thực hiện tại hai địa điểm riêng biệt và do hai nhóm người thực hiện. Điều này có thể chắc chắn được độ bảo mật cho giao dịch một cách tối đa, ngay cả khi cảnh sát muốn thực hiện một cuộc càn quét bất ngờ, họ cũng chỉ có thể nhắm vào một bên, trừ khi hai bên có thể hành động cùng một lúc, nếu không sẽ gây hoang mang cho phía còn lại, và bằng cách này, lực lượng cảnh sát sẽ dễ bị phân tán.
Mười ngày sau đó, Giang Bùi Di nhận được thông tin giao dịch từ Lão Tam, mọi người trong cục thành phố giờ đây đều bận rộn cho đợt tổng kết cuối cùng.
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 18
10.0/10 từ 13 lượt.