Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 17
152@-
Bartender cũng là dạng người thấy gió chiều nào theo chiều ấy, trước mặt khí thế của anh chàng cao mét tám rõ ràng không phải dạng dễ bắt nạt. Hắn đảo mắt liếc nhanh hai vòng, giọng điệu lập tức cung kính hẳn: “Để tôi đi hỏi giúp quý khách một chút.”
Giang Bùi Di gật đầu, cực kỳ keo kiệt mà chỉ nhích nhẹ đầu xuống một cái.
Hai phút sau, bartender đẩy cửa quay lại, trên tay ôm một cái hộp gỗ nắp hờ, mặt mày tươi cười:
“Anh tới hơi trễ một chút, chúng tôi vừa bán sạch hơn nửa rồi, giờ chỉ còn chưa tới hai trăm ‘điếu’. Anh coi muốn đóng gói mang đi hết hay sao?”
Giang Bùi Di hờ hững đáp: “Phần còn lại, tôi lấy hết.”
Anh ngừng lại một giây, rồi lấy trong túi ra một chiếc thẻ, búng ngón tay một cái, đẩy thẻ trượt tới trước mặt bartender: “Thông tin liên lạc của tôi, sau này nếu có hàng, cứ gọi. Còn tiền thừa…”
Bartender nghe vậy thì tinh ý hiểu liền, chưa đợi câu sau nói hết đã gật đầu rối rít, mắt sáng rỡ như chó vớ được xương: “Chắc chắn rồi thưa anh! Nhất định rồi ạ!”
Một đám nghiện vật vờ ngồi đó chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Bùi Di ôm gần nửa hộp h*r**n rời khỏi quán bar.
Anh mở cửa xe bước lên, bên trong là hai cảnh sát nằm vùng vừa mới bị anh hù đến vỡ mật, mặc dù đều thuộc tổ chống m* t** hàng xóm, nhưng vẫn không khỏi run rẩy mỗi lần gặp Giang phó chi đội danh tiếng lẫy lừng.
Cảnh sát ngồi ghế lái còn đang hí hửng tranh công: “Giang phó, nãy bọn em diễn ổn không? Mấy biểu cảm sợ hãi kia ổn áp chưa?”
Giang Bùi Di không lên tiếng, chỉ từ kính chiếu hậu liếc hắn một cái.
Cảnh sát kia lập tức im bặt vì xấu hổ, sau đó như chợt nhớ ra gì đó, vội nói: “À đúng rồi, Lâm đội vừa gọi qua hỏi tình hình, bảo xong việc nhớ gọi lại cho anh ấy.”
Giang Bùi Di nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại ra bấm gọi cho Lâm Phỉ Thạch.
Giọng bên kia vang lên, dịu dàng ấm áp: “Alo? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?”
“Ừm.” Giang Bùi Di đáp gọn.
Lâm Phỉ Thạch khẽ cười: “Vậy thì tốt rồi.”
Giang Bùi Di hỏi: “Cậu về nhà rồi à?”
“Chưa. Tôi đang đợi anh ở cục, mua đồ ăn đêm rồi, về nhanh đi.”
“… Biết rồi.” Giang Bùi Di cúp máy.
Phía trước, hai cảnh sát ngồi ghế lái và phụ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy tám chuyện.
Ánh mắt viết rõ một câu: Ủa… sao tự nhiên nghe giọng Giang phó dịu keo thế?
Nghe đồn Giang phó còn từng mua quần áo cho đội trưởng Lâm đấy nhé!
Tối chín rưỡi, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di đi bộ về nhà cùng nhau. Trời giờ đã không còn lạnh như đầu năm nữa, theo thời tiết mọi năm, tầm đầu tháng Tư là dân Trọng Quang có thể mặc áo ngắn tay ra đường rồi.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi từ chân trời xa tít lại, dưới ánh trăng bóng hai người kéo dài trên mặt đất. Lâm Phỉ Thạch đút tay vào túi áo, giọng nói trầm thấp đặc biệt dịu dàng: “Nếu lần sau đối phương vẫn không có động tĩnh thì sao? Trên tỉnh cũng không thể cứ mãi rót tiền chi viện cho chúng ta hành động kiểu này.”
Giang Bùi Di đáp: “Tôi còn ít vốn riêng, tiền không thành vấn đề. Nhưng tôi nghĩ bọn họ sẽ tự liên hệ lại thôi, mua một lô h·h*r**n với số lượng lớn như vậy mà không tra rõ thân phận thì không hợp logic, bên kia chắc chắn sẽ muốn nghe tôi giải thích.”
Lâm Phỉ Thạch nói khẽ: “Lần sau để tôi đi cùng anh.”
Giang Bùi Di nghiêng đầu liếc cậu dưới ánh trăng: “Cậu đi theo làm gì?”
“Dạo này cũng chẳng bận gì mấy, cứ ở cục thì lo cho anh suốt. Tôi đảm bảo không gây vướng chân.”
“... Tuỳ cậu.” Giang Bùi Di nhàn nhạt nói.
-.
Ba ngày sau, bartender quả nhiên chủ động gọi điện cho Giang Bùi Di, nói bên kia vừa mới có một lô hàng mới, hỏi anh có muốn lấy không.
Lâm Phỉ Thạch đóng cửa sổ lại, ngồi bên cạnh Giang Bùi Di, yên lặng nhìn anh nhận cuộc gọi.
Giang Bùi Di đưa máy lên tai, mở loa ngoài: “Ai đấy?”
Đầu dây bên kia vẫn giữ vẻ kín kẽ, không tiết lộ gì: “Tôi là nhân viên bên quán bar FLEE, mấy ngày trước có gặp anh, anh có để lại số, bảo có chuyện thì gọi.”
Giang Bùi Di bình thản hỏi lại: “Lần này bao nhiêu?”
“Bảy trăm triệu.”
“Bao giờ?”
Bartender nói: “Vì số hàng đợt này cũng khá nhiều, bọn tôi muốn gặp trực tiếp nói chuyện với anh. Anh xem khi nào rảnh?”
Giang Bùi Di suy nghĩ một chút: “Hiện giờ tôi chưa xoay kịp bảy trăm triệu tiền mặt. Trước đưa ba trăm triệu, còn lại bốn trăm triệu trong vòng một tuần sẽ đủ. Nếu đồng ý, thì cứ để các cậu tự hẹn thời gian.”
Bartender hơi do dự: “Chuyện này… để tôi xin chỉ đạo bên trên rồi mới trả lời anh được.”
Nửa tiếng sau, phía bên kia đồng ý chia thành hai lần giao dịch. Hơn nữa còn chủ động yêu cầu gặp trực tiếp Giang Bùi Di hai ngày sau. Quả thực là quá thuận lợi.
Ba trăm triệu tiền mặt thì Giang Bùi Di vẫn có thể rút ra được. Mấy năm trước anh có để dành một khoản tiền quỹ đen, giờ có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào. Còn bốn trăm triệu còn lại, chỉ có thể vay tạm từ chỗ quen biết.
Chờ đến lúc vây bắt hết cái đám buôn m* t** này, tiền bỏ ra rồi cũng sẽ quay trở về đầy đủ.
Vì vụ "Tập kích cảnh sát" lần trước xảy ra tại quán bar FLEE, nơi đó đã sớm bị niêm phong. Cả ông chủ lẫn nhân viên đều biến mất không còn dấu vết. Vậy nên lần này địa điểm gặp mặt được hẹn tại một KTV dạng hộp đêm.
Hôm gặp mặt, Lâm Phỉ Thạch đi cùng Giang Bùi Di. Cái dáng vẻ ăn chơi lả lướt của cậu thật sự khiến người ta không dời nổi mắt.
Lâm Phỉ Thạch vốn dĩ đã mang gương mặt như mấy “trai bao cao cấp” trong hộp đêm, ánh mắt đào hoa cong cong khi cười lên nhìn quyến rũ đến kỳ lạ. Nhưng khí chất cậu lại cực kỳ tốt, lúc nào cũng toát lên vẻ thanh nhã và quý phái. Nếu bề ngoài cậu có chút gì đó bụi bặm hơn, phóng túng hơn, thì đúng chuẩn hình tượng “tiểu vương tử hộp đêm”, làm người ta say như điếu đổ, ngày ngày vùi mình trong rượu chè phồn hoa.
—— Dẫn theo một “công tử ăn chơi” như thế bên người, lại khiến hình tượng Giang Bùi Di một người tưởng chừng chính trực trông có phần mờ ám, khả nghi.
Tối 7 giờ 30, Giang Bùi Di dẫn theo vị “đại thiếu gia” cùng hai cảnh sát cải trang tới điểm hẹn đã định.
Phòng VIP có ba gã đàn ông đang thoải mái ngồi trên sofa, rít thuốc nhả khói như không có chuyện gì. Khi người đầu tiên đẩy cửa bước vào là Lâm Phỉ Thạch, cả ba bất giác quay đầu nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu.
Lâm Phỉ Thạch mặc sơ mi trắng tinh, quần âu đen ôm sát người, vạt áo sơ mi gọn gàng nhét trong lưng quần. Nút cổ áo cài lưng chừng, như thể nửa kín nửa hở, lộ ra xương quai xanh trắng mịn. Môi cậu đỏ như son, ánh lên một độ bóng nhè nhẹ kiểu cấm dục như vậy, đúng chuẩn khiến người ta "muốn dừng mà không nổi".
“Ngại quá, để mấy anh đợi lâu rồi.” Lâm Phỉ Thạch cười nói, giọng điệu vừa lịch sự vừa ngả ngớn.
Có mặt Lâm Phỉ Thạch ở đó, Giang Bùi Di lại ít nói thấy rõ. Anh đeo găng tay cao su màu đen, tay xách một chiếc vali, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Anh em bọn này cũng mới tới không lâu thôi.” Người đàn ông ngồi ở giữa lên tiếng, ánh mắt không hề che giấu, cứ thế đảo qua mặt mũi, eo và chân Lâm Phỉ Thạch như thể đang lột da người ta bằng mắt. Ý đồ dơ bẩn gần như tràn ra khỏi đồng tử.
Giang Bùi Di khẽ nhíu mày, nhẹ tới mức gần như không nhận ra. Còn Lâm Phỉ Thạch thì như chẳng hề để tâm, vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ, thân thiện hỏi: “Không biết ba anh xưng hô thế nào cho tiện?”
“Trên phố người ta gọi tôi là Tam Ca, chả có vai vế gì to tát.” Gã giữa cười khẩy một tiếng.
Giang Bùi Di bắt chéo chân, nhẹ nhàng đẩy chiếc vali sang phía Lâm Phỉ Thạch.
“Vậy tôi xin gọi anh là Tam Ca nhé.” Lâm Phỉ Thạch biết điều hùa theo, sau đó cầm lấy chiếc vali, nói tiếp, “Đây là ba trăm triệu tiền mặt, anh xem thử đi.”
“Xem ra đây là lần thứ hai hợp tác rồi ha. Mấy người bên cậu làm ăn cũng không tồi.” Tam Ca mở vali ra, vỗ vỗ xấp tiền mặt đỏ chót như chẳng mấy để tâm, rồi thản nhiên hỏi: “Chỉ là tôi hơi thắc mắc, mấy cậu thu gom nhiều hàng như vậy làm gì? Đầu cơ tích trữ à? Giờ thị trường cũng tới đỉnh rồi đó, vài bữa nữa có khi tụt giá. Đầu cơ không khéo thành lỗ đấy.”
“Bọn tôi làm gì dám? Chỉ là nhận việc từ người khác thôi.” Lâm Phỉ Thạch dừng lại một chút, khẽ cúi đầu, hạ giọng nói, “Không biết Tam Ca có nghe đến cái tên Trịnh nào đó ở Trọng Quang chưa?”
“Là hắn à?” Tam Ca rít một hơi thuốc, ánh mắt sắc lại, “Biết, bảo sao.”
Ở cái vùng nghèo rớt mồng tơi như Trọng Quang này, bỗng đâu mọc ra một tên nhà giàu khét tiếng trăm tỷ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết có vấn đề. Nếu không có lý do thuyết phục, kiểu gì cũng bị nghi ngờ là tay trong của bọn buôn hàng cấm.
Một thằng cháu họ của Phó thư ký tỉnh ủy Nguyên Lăng hiện giờ đang “gầy dựng sự nghiệp” tại Trọng Quang đã nhanh chóng trở thành một trong những thế lực đứng đầu ở địa phương. Giang Bùi Di sau khi liên hệ với hắn, liền dùng danh nghĩa hắn để mua lô h*r**n này với vỏ bọc cho một cậu thanh niên có bối cảnh cứng, gánh tạm cái nồi “nghiện” này một thời gian.
Lâm Phỉ Thạch cười như không cười: “Gần đây Tam Ca chắc cũng biết chuyện nhỉ? Năm ngoái có cái tay họ Giang nào đó phá sạch hang ổ ở Tháp Bộ thôn, đốt luôn hơn chục triệu hàng hóa. Mất hết nguồn rồi, giờ chúng tôi dưới trướng Trịnh ca… ngày nào cũng như người thiếu thuốc, khô hết cả người.”
Cái “họ Giang nào đó” kia thì mặt vẫn không biểu cảm, im lặng nghe tên Lâm Phỉ Thạch bên cạnh thao thao dựng chuyện.
“Không giấu gì Tam ca,” Lâm Phỉ Thạch vỗ nhẹ lên chiếc vali, “Chỗ này thật ra còn chưa đủ cho bọn tôi ‘quẩy’ một buổi tử tế.”
Cậu dừng lại một chút, rồi hơi nghiêng người về phía Tam ca, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng không chớp. Một làn hương nước hoa nam nhàn nhạt lan đến tận chóp mũi Tam Ca, khiến người trước mắt choáng váng hẳn, cả người mềm nhũn. Chỉ nghe Lâm Phỉ Thạch nhẹ giọng, từ tính như rót vào tai: “Bên trên bọn tôi có chỉ thị, hàng ngon kiểu này, mua được bao nhiêu thì gom bấy nhiêu. Tam Ca cho bọn tôi con số được không? Còn bao nhiêu hàng, chúng tôi ôm hết.”
Yết hầu Tam Ca trượt lên trượt xuống, cổ họng khô rát, bàn tay thô ráp khẽ vỗ nhẹ lên đùi Lâm Phỉ Thạch một cái: “Chuyện này…”
Lâm Phỉ Thạch nắm lấy cổ tay hắn, mỉm cười gọi: “Tam Ca?”
Ngay lúc không khí có phần mập mờ và căng như dây đàn, Giang Bùi Di bất ngờ đứng bật dậy, không nói một lời, kéo Lâm Phỉ Thạch sang phía mình, đổi vị trí hai người trong chớp mắt. Anh mặt lạnh tanh, giọng dứt khoát: “Lão Tam, lô hàng này tôi muốn. Nhập hàng từ ngoài vào giờ nguy hiểm quá lớn, cả Trọng Quang bây giờ cũng chỉ có mỗi bên các người còn đường hàng. Miễn là giá không vượt mức, các người có bao nhiêu, tôi lấy hết.”
Lão Tam nhìn thấy “món ngon sắp tới miệng” bị người khác cướp tay trên, trong bụng chửi thầm một câu, ngoài mặt vẫn cười như không: “Mọi chuyện dễ nói cả, chỉ có điều mấy cậu tới giờ còn chưa gom đủ bảy trăm triệu. Về sau thế nào để về sau hẵng bàn.”
Giang Bùi Di lạnh nhạt đáp: “Nếu các anh chấp nhận thanh toán không tiền mặt, tôi có thể chuyển khoản toàn bộ ngay bây giờ.”
“Làm ăn kiểu chúng tôi ấy à, chỉ tin tiền nhìn thấy tận mắt, sờ tận tay. Cái gọi là chuyển khoản, không phải chuyện chúng tôi quen chơi đâu.” Lão Tam lắc đầu, rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ đựng h*r**n, đặt lên bàn, “Muốn nhận toàn bộ số hàng chúng tôi đang giữ, ít nhất chuẩn bị sẵn bốn mươi tỷ.”
Lâm Phỉ Thạch mở hộp ra liếc nhìn, cười khẽ: “Vậy hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tiền trao tay, hàng giao ngay. Giang Bùi Di kiểm tra số hàng, đứng dậy định rời đi, chuẩn bị kết thúc cuộc giao dịch.
Ngay lúc đó, Lão Tam bất ngờ đưa tay giữ chặt lấy chiếc hộp, khóe miệng nhếch lên, giọng âm trầm: “Các cậu không tính kiểm hàng à? Lỡ đến lúc phát hiện có vấn đề, thì trách nhiệm ai gánh?”
Câu này rõ ràng có ý thăm dò, thậm chí mang chút dọa nạt. Giang Bùi Di quay lưng về phía hắn, nhưng sắc mặt đã khẽ biến.
Lâm Phỉ Thạch hơi nhướng mày, gương mặt bình tĩnh đến lạnh lùng: “Vậy anh định kiểm kiểu gì?”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bartender cũng là dạng người thấy gió chiều nào theo chiều ấy, trước mặt khí thế của anh chàng cao mét tám rõ ràng không phải dạng dễ bắt nạt. Hắn đảo mắt liếc nhanh hai vòng, giọng điệu lập tức cung kính hẳn: “Để tôi đi hỏi giúp quý khách một chút.”
Giang Bùi Di gật đầu, cực kỳ keo kiệt mà chỉ nhích nhẹ đầu xuống một cái.
Hai phút sau, bartender đẩy cửa quay lại, trên tay ôm một cái hộp gỗ nắp hờ, mặt mày tươi cười:
“Anh tới hơi trễ một chút, chúng tôi vừa bán sạch hơn nửa rồi, giờ chỉ còn chưa tới hai trăm ‘điếu’. Anh coi muốn đóng gói mang đi hết hay sao?”
Giang Bùi Di hờ hững đáp: “Phần còn lại, tôi lấy hết.”
Anh ngừng lại một giây, rồi lấy trong túi ra một chiếc thẻ, búng ngón tay một cái, đẩy thẻ trượt tới trước mặt bartender: “Thông tin liên lạc của tôi, sau này nếu có hàng, cứ gọi. Còn tiền thừa…”
Bartender nghe vậy thì tinh ý hiểu liền, chưa đợi câu sau nói hết đã gật đầu rối rít, mắt sáng rỡ như chó vớ được xương: “Chắc chắn rồi thưa anh! Nhất định rồi ạ!”
Một đám nghiện vật vờ ngồi đó chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Bùi Di ôm gần nửa hộp h*r**n rời khỏi quán bar.
Anh mở cửa xe bước lên, bên trong là hai cảnh sát nằm vùng vừa mới bị anh hù đến vỡ mật, mặc dù đều thuộc tổ chống m* t** hàng xóm, nhưng vẫn không khỏi run rẩy mỗi lần gặp Giang phó chi đội danh tiếng lẫy lừng.
Cảnh sát ngồi ghế lái còn đang hí hửng tranh công: “Giang phó, nãy bọn em diễn ổn không? Mấy biểu cảm sợ hãi kia ổn áp chưa?”
Giang Bùi Di không lên tiếng, chỉ từ kính chiếu hậu liếc hắn một cái.
Cảnh sát kia lập tức im bặt vì xấu hổ, sau đó như chợt nhớ ra gì đó, vội nói: “À đúng rồi, Lâm đội vừa gọi qua hỏi tình hình, bảo xong việc nhớ gọi lại cho anh ấy.”
Giang Bùi Di nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại ra bấm gọi cho Lâm Phỉ Thạch.
Giọng bên kia vang lên, dịu dàng ấm áp: “Alo? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?”
“Ừm.” Giang Bùi Di đáp gọn.
Lâm Phỉ Thạch khẽ cười: “Vậy thì tốt rồi.”
Giang Bùi Di hỏi: “Cậu về nhà rồi à?”
“Chưa. Tôi đang đợi anh ở cục, mua đồ ăn đêm rồi, về nhanh đi.”
“… Biết rồi.” Giang Bùi Di cúp máy.
Phía trước, hai cảnh sát ngồi ghế lái và phụ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy tám chuyện.
Ánh mắt viết rõ một câu: Ủa… sao tự nhiên nghe giọng Giang phó dịu keo thế?
Nghe đồn Giang phó còn từng mua quần áo cho đội trưởng Lâm đấy nhé!
Tối chín rưỡi, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di đi bộ về nhà cùng nhau. Trời giờ đã không còn lạnh như đầu năm nữa, theo thời tiết mọi năm, tầm đầu tháng Tư là dân Trọng Quang có thể mặc áo ngắn tay ra đường rồi.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi từ chân trời xa tít lại, dưới ánh trăng bóng hai người kéo dài trên mặt đất. Lâm Phỉ Thạch đút tay vào túi áo, giọng nói trầm thấp đặc biệt dịu dàng: “Nếu lần sau đối phương vẫn không có động tĩnh thì sao? Trên tỉnh cũng không thể cứ mãi rót tiền chi viện cho chúng ta hành động kiểu này.”
Giang Bùi Di đáp: “Tôi còn ít vốn riêng, tiền không thành vấn đề. Nhưng tôi nghĩ bọn họ sẽ tự liên hệ lại thôi, mua một lô h·h*r**n với số lượng lớn như vậy mà không tra rõ thân phận thì không hợp logic, bên kia chắc chắn sẽ muốn nghe tôi giải thích.”
Lâm Phỉ Thạch nói khẽ: “Lần sau để tôi đi cùng anh.”
Giang Bùi Di nghiêng đầu liếc cậu dưới ánh trăng: “Cậu đi theo làm gì?”
“Dạo này cũng chẳng bận gì mấy, cứ ở cục thì lo cho anh suốt. Tôi đảm bảo không gây vướng chân.”
“... Tuỳ cậu.” Giang Bùi Di nhàn nhạt nói.
-.
Ba ngày sau, bartender quả nhiên chủ động gọi điện cho Giang Bùi Di, nói bên kia vừa mới có một lô hàng mới, hỏi anh có muốn lấy không.
Lâm Phỉ Thạch đóng cửa sổ lại, ngồi bên cạnh Giang Bùi Di, yên lặng nhìn anh nhận cuộc gọi.
Giang Bùi Di đưa máy lên tai, mở loa ngoài: “Ai đấy?”
Đầu dây bên kia vẫn giữ vẻ kín kẽ, không tiết lộ gì: “Tôi là nhân viên bên quán bar FLEE, mấy ngày trước có gặp anh, anh có để lại số, bảo có chuyện thì gọi.”
Giang Bùi Di bình thản hỏi lại: “Lần này bao nhiêu?”
“Bảy trăm triệu.”
“Bao giờ?”
Bartender nói: “Vì số hàng đợt này cũng khá nhiều, bọn tôi muốn gặp trực tiếp nói chuyện với anh. Anh xem khi nào rảnh?”
Giang Bùi Di suy nghĩ một chút: “Hiện giờ tôi chưa xoay kịp bảy trăm triệu tiền mặt. Trước đưa ba trăm triệu, còn lại bốn trăm triệu trong vòng một tuần sẽ đủ. Nếu đồng ý, thì cứ để các cậu tự hẹn thời gian.”
Bartender hơi do dự: “Chuyện này… để tôi xin chỉ đạo bên trên rồi mới trả lời anh được.”
Nửa tiếng sau, phía bên kia đồng ý chia thành hai lần giao dịch. Hơn nữa còn chủ động yêu cầu gặp trực tiếp Giang Bùi Di hai ngày sau. Quả thực là quá thuận lợi.
Ba trăm triệu tiền mặt thì Giang Bùi Di vẫn có thể rút ra được. Mấy năm trước anh có để dành một khoản tiền quỹ đen, giờ có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào. Còn bốn trăm triệu còn lại, chỉ có thể vay tạm từ chỗ quen biết.
Chờ đến lúc vây bắt hết cái đám buôn m* t** này, tiền bỏ ra rồi cũng sẽ quay trở về đầy đủ.
Vì vụ "Tập kích cảnh sát" lần trước xảy ra tại quán bar FLEE, nơi đó đã sớm bị niêm phong. Cả ông chủ lẫn nhân viên đều biến mất không còn dấu vết. Vậy nên lần này địa điểm gặp mặt được hẹn tại một KTV dạng hộp đêm.
Hôm gặp mặt, Lâm Phỉ Thạch đi cùng Giang Bùi Di. Cái dáng vẻ ăn chơi lả lướt của cậu thật sự khiến người ta không dời nổi mắt.
Lâm Phỉ Thạch vốn dĩ đã mang gương mặt như mấy “trai bao cao cấp” trong hộp đêm, ánh mắt đào hoa cong cong khi cười lên nhìn quyến rũ đến kỳ lạ. Nhưng khí chất cậu lại cực kỳ tốt, lúc nào cũng toát lên vẻ thanh nhã và quý phái. Nếu bề ngoài cậu có chút gì đó bụi bặm hơn, phóng túng hơn, thì đúng chuẩn hình tượng “tiểu vương tử hộp đêm”, làm người ta say như điếu đổ, ngày ngày vùi mình trong rượu chè phồn hoa.
—— Dẫn theo một “công tử ăn chơi” như thế bên người, lại khiến hình tượng Giang Bùi Di một người tưởng chừng chính trực trông có phần mờ ám, khả nghi.
Tối 7 giờ 30, Giang Bùi Di dẫn theo vị “đại thiếu gia” cùng hai cảnh sát cải trang tới điểm hẹn đã định.
Phòng VIP có ba gã đàn ông đang thoải mái ngồi trên sofa, rít thuốc nhả khói như không có chuyện gì. Khi người đầu tiên đẩy cửa bước vào là Lâm Phỉ Thạch, cả ba bất giác quay đầu nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu.
Lâm Phỉ Thạch mặc sơ mi trắng tinh, quần âu đen ôm sát người, vạt áo sơ mi gọn gàng nhét trong lưng quần. Nút cổ áo cài lưng chừng, như thể nửa kín nửa hở, lộ ra xương quai xanh trắng mịn. Môi cậu đỏ như son, ánh lên một độ bóng nhè nhẹ kiểu cấm dục như vậy, đúng chuẩn khiến người ta "muốn dừng mà không nổi".
“Ngại quá, để mấy anh đợi lâu rồi.” Lâm Phỉ Thạch cười nói, giọng điệu vừa lịch sự vừa ngả ngớn.
Có mặt Lâm Phỉ Thạch ở đó, Giang Bùi Di lại ít nói thấy rõ. Anh đeo găng tay cao su màu đen, tay xách một chiếc vali, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Anh em bọn này cũng mới tới không lâu thôi.” Người đàn ông ngồi ở giữa lên tiếng, ánh mắt không hề che giấu, cứ thế đảo qua mặt mũi, eo và chân Lâm Phỉ Thạch như thể đang lột da người ta bằng mắt. Ý đồ dơ bẩn gần như tràn ra khỏi đồng tử.
Giang Bùi Di khẽ nhíu mày, nhẹ tới mức gần như không nhận ra. Còn Lâm Phỉ Thạch thì như chẳng hề để tâm, vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ, thân thiện hỏi: “Không biết ba anh xưng hô thế nào cho tiện?”
“Trên phố người ta gọi tôi là Tam Ca, chả có vai vế gì to tát.” Gã giữa cười khẩy một tiếng.
Giang Bùi Di bắt chéo chân, nhẹ nhàng đẩy chiếc vali sang phía Lâm Phỉ Thạch.
“Vậy tôi xin gọi anh là Tam Ca nhé.” Lâm Phỉ Thạch biết điều hùa theo, sau đó cầm lấy chiếc vali, nói tiếp, “Đây là ba trăm triệu tiền mặt, anh xem thử đi.”
“Xem ra đây là lần thứ hai hợp tác rồi ha. Mấy người bên cậu làm ăn cũng không tồi.” Tam Ca mở vali ra, vỗ vỗ xấp tiền mặt đỏ chót như chẳng mấy để tâm, rồi thản nhiên hỏi: “Chỉ là tôi hơi thắc mắc, mấy cậu thu gom nhiều hàng như vậy làm gì? Đầu cơ tích trữ à? Giờ thị trường cũng tới đỉnh rồi đó, vài bữa nữa có khi tụt giá. Đầu cơ không khéo thành lỗ đấy.”
“Bọn tôi làm gì dám? Chỉ là nhận việc từ người khác thôi.” Lâm Phỉ Thạch dừng lại một chút, khẽ cúi đầu, hạ giọng nói, “Không biết Tam Ca có nghe đến cái tên Trịnh nào đó ở Trọng Quang chưa?”
“Là hắn à?” Tam Ca rít một hơi thuốc, ánh mắt sắc lại, “Biết, bảo sao.”
Ở cái vùng nghèo rớt mồng tơi như Trọng Quang này, bỗng đâu mọc ra một tên nhà giàu khét tiếng trăm tỷ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết có vấn đề. Nếu không có lý do thuyết phục, kiểu gì cũng bị nghi ngờ là tay trong của bọn buôn hàng cấm.
Một thằng cháu họ của Phó thư ký tỉnh ủy Nguyên Lăng hiện giờ đang “gầy dựng sự nghiệp” tại Trọng Quang đã nhanh chóng trở thành một trong những thế lực đứng đầu ở địa phương. Giang Bùi Di sau khi liên hệ với hắn, liền dùng danh nghĩa hắn để mua lô h*r**n này với vỏ bọc cho một cậu thanh niên có bối cảnh cứng, gánh tạm cái nồi “nghiện” này một thời gian.
Lâm Phỉ Thạch cười như không cười: “Gần đây Tam Ca chắc cũng biết chuyện nhỉ? Năm ngoái có cái tay họ Giang nào đó phá sạch hang ổ ở Tháp Bộ thôn, đốt luôn hơn chục triệu hàng hóa. Mất hết nguồn rồi, giờ chúng tôi dưới trướng Trịnh ca… ngày nào cũng như người thiếu thuốc, khô hết cả người.”
Cái “họ Giang nào đó” kia thì mặt vẫn không biểu cảm, im lặng nghe tên Lâm Phỉ Thạch bên cạnh thao thao dựng chuyện.
“Không giấu gì Tam ca,” Lâm Phỉ Thạch vỗ nhẹ lên chiếc vali, “Chỗ này thật ra còn chưa đủ cho bọn tôi ‘quẩy’ một buổi tử tế.”
Cậu dừng lại một chút, rồi hơi nghiêng người về phía Tam ca, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng không chớp. Một làn hương nước hoa nam nhàn nhạt lan đến tận chóp mũi Tam Ca, khiến người trước mắt choáng váng hẳn, cả người mềm nhũn. Chỉ nghe Lâm Phỉ Thạch nhẹ giọng, từ tính như rót vào tai: “Bên trên bọn tôi có chỉ thị, hàng ngon kiểu này, mua được bao nhiêu thì gom bấy nhiêu. Tam Ca cho bọn tôi con số được không? Còn bao nhiêu hàng, chúng tôi ôm hết.”
Yết hầu Tam Ca trượt lên trượt xuống, cổ họng khô rát, bàn tay thô ráp khẽ vỗ nhẹ lên đùi Lâm Phỉ Thạch một cái: “Chuyện này…”
Lâm Phỉ Thạch nắm lấy cổ tay hắn, mỉm cười gọi: “Tam Ca?”
Ngay lúc không khí có phần mập mờ và căng như dây đàn, Giang Bùi Di bất ngờ đứng bật dậy, không nói một lời, kéo Lâm Phỉ Thạch sang phía mình, đổi vị trí hai người trong chớp mắt. Anh mặt lạnh tanh, giọng dứt khoát: “Lão Tam, lô hàng này tôi muốn. Nhập hàng từ ngoài vào giờ nguy hiểm quá lớn, cả Trọng Quang bây giờ cũng chỉ có mỗi bên các người còn đường hàng. Miễn là giá không vượt mức, các người có bao nhiêu, tôi lấy hết.”
Lão Tam nhìn thấy “món ngon sắp tới miệng” bị người khác cướp tay trên, trong bụng chửi thầm một câu, ngoài mặt vẫn cười như không: “Mọi chuyện dễ nói cả, chỉ có điều mấy cậu tới giờ còn chưa gom đủ bảy trăm triệu. Về sau thế nào để về sau hẵng bàn.”
Giang Bùi Di lạnh nhạt đáp: “Nếu các anh chấp nhận thanh toán không tiền mặt, tôi có thể chuyển khoản toàn bộ ngay bây giờ.”
“Làm ăn kiểu chúng tôi ấy à, chỉ tin tiền nhìn thấy tận mắt, sờ tận tay. Cái gọi là chuyển khoản, không phải chuyện chúng tôi quen chơi đâu.” Lão Tam lắc đầu, rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ đựng h*r**n, đặt lên bàn, “Muốn nhận toàn bộ số hàng chúng tôi đang giữ, ít nhất chuẩn bị sẵn bốn mươi tỷ.”
Lâm Phỉ Thạch mở hộp ra liếc nhìn, cười khẽ: “Vậy hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tiền trao tay, hàng giao ngay. Giang Bùi Di kiểm tra số hàng, đứng dậy định rời đi, chuẩn bị kết thúc cuộc giao dịch.
Ngay lúc đó, Lão Tam bất ngờ đưa tay giữ chặt lấy chiếc hộp, khóe miệng nhếch lên, giọng âm trầm: “Các cậu không tính kiểm hàng à? Lỡ đến lúc phát hiện có vấn đề, thì trách nhiệm ai gánh?”
Câu này rõ ràng có ý thăm dò, thậm chí mang chút dọa nạt. Giang Bùi Di quay lưng về phía hắn, nhưng sắc mặt đã khẽ biến.
Lâm Phỉ Thạch hơi nhướng mày, gương mặt bình tĩnh đến lạnh lùng: “Vậy anh định kiểm kiểu gì?”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 17
10.0/10 từ 13 lượt.