Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 16

130@-

Giang Bùi Di bị cậu nhìn một cách khó hiểu, gằn giọng nói: “Làm sao vậy? Có gì thì nói đi.”


 


Lâm Phỉ Thạch hữu khí vô lực lên tiếng: “Đội trưởng Vương nói người của ông ta vừa mang tin tức về, bây giờ thị trường m* t** lên giá rồi, một liều đã tăng lên hơn một nghìn đô la. Gần đây lại có người tung tin ra bên ngoài, nói trong tay họ đang có loại m* t** trị giá hơn nửa triệu đô la sắp tung ra thị trường. Tôi đoán khá nhiều tên đang để ý đến miếng thịt béo bở này.”


 


Mọi chuyện xảy ra đều đã nằm trong dự đoán của họ. Sau khi thị trường m* t** sụp đổ hoàn toàn, nhiều kẻ đã xuất hiện và hưởng lợi từ chiến trường này, khoảng thời gian này chính là thời điểm giao dịch nhanh và kiếm lợi nhuận cao nhất. Chỉ cần ai kiểm soát được lượng m* t** còn đang lưu hành, thì cũng tương đương với việc người đó có thể nắm toàn quyền kiểm soát thị trường buôn bán m* t**.


 


Giang Bùi Di lúc đầu không nói gì, sau đó anh mới nhíu mày nhìn cậu hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à? Sao nghe giọng cậu như sắp chết rồi vậy?”


 


Lâm Phỉ Thạch nhất thời không biết được người này là đang mắng mình hay đang quan tâm mình, đành che mặt im lặng, sau đó lên tiếng: “Tôi không sao, anh có ý kiến gì không?”


 


Giang Bùi Di gõ ngón tay xuống bàn nghe cộp cộp, anh trầm ngâm: “Chờ thêm một chút nữa đi, để nằm vùng của mình xem tình hình bên kia thế nào. Bọn họ đã chọn được thời gian giao dịch chưa?”


 


“Tôi cũng không biết nữa, lão Vương không nói rõ với tôi, chắc ông ấy cũng chưa biết rõ,” Lâm Phỉ Thạch nói, “Tôi sẽ tìm thời gian bàn bạc với người đưa tin.”


 


Theo thông tin người đó đưa đến, lô hàng đầu tiên sẽ được đưa lên thị trường vào lúc 6 giờ tối ba ngày sau, địa điểm giao dịch là một quán bar nhỏ kín đáo nào đó.


 


“Bọn buôn m* t** này rất cáo già, chúng sẽ không tự mình ra mặt đâu. Chúng tôi thường trả tiền ở quầy bar, rồi bartender sẽ bước ra từ cửa với một ống “Tứ Muội” trên tay. Chúng tôi căn bản không biết được nhân dạng của gã đàn ông đó.


 


Người đưa tin vỗ ngực đắc thắng nói với Lâm Phỉ Thạch: “Bọn này bị điên thật rồi. Một nghìn ba trăm tệ, hơn 500 ống “Tứ Muội” đã bay sạch trong vòng chưa đầy nửa tiếng. May mà tôi đã nhanh tay tóm được chúng, bằng không thì đến một sợi tóc cũng không thấy được.”


 


Sau đó, người đưa tin cẩn thận lấy một chiếc túi từ trong ngực áo ra, bên trong là một ống tiêm chứa một chất lỏng màu lòng trắng trứng. Anh ta nói: “Tôi vừa lấy được nó là bỏ vào túi luôn đấy, chứ để dấu vân tay làm hỏng chứng cứ thì phiền lắm, không biết các anh có thể điều tra được gì từ nó không.”


 


Lâm Phỉ Thạch nhận lấy chiếc túi, mỉm cười nói: “Lần này cảm ơn anh nhiều lắm.”


 


Người đưa tin bình tĩnh xoa tay nói: “Tôi cũng nghe ngóng rồi, đây chỉ là đợt hàng đầu tiên của tụi nó thôi. Đợt tiếp theo sẽ được tung ra sau bốn ngày nữa, giá vẫn là một nghìn ba trăm tệ, giao dịch ở cùng một quán bar, nhưng đợt này tung ra bao nhiêu ống thì tụi nó không nói.”



 


Đội trưởng Vương gật đầu vỗ vai anh ta: “Làm tốt lắm!”


 


Sau khi người đưa tin đưa ra chứng cứ thu thập được, anh ta cũng nhanh lẹ cáo từ.


 


Lão Vương cầm túi lên, nói: “Chậc chậc!” “Chỉ là mấy thứ lặt vặt thôi mà giá hơn một ngàn tệ, vậy mà cũng có mấy thằng không có não chạy đi mua. Mấy tên tội phạm trong nửa tiếng đồng hồ cũng kiếm được sáu trăm ngàn tệ, còn cảnh sát chúng ta vất vả thế này mà lương tháng cũng chỉ được hơn ba ngàn tệ. Đôi khi tôi cảm thấy thế giới này thật bất công.”


 


Giang Bùi Di nghe vậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.


 


Lâm Phỉ Thạch thấy tình hình không ổn, vội chen giữa hai người giảng hòa, cậu khoác tay lên vai lão Vương hào hứng nói: “Vậy nên mới có người yên bình sống lâu trăm tuổi, có người thì mang tiếng xấu muôn đời đó. Hơn nữa nếu chỉ muốn chăm chăm kiếm tiền thì mình làm cảnh sát làm gì, anh nói có đúng không? Nếu đường phố toàn là buôn bán m* t** thì chẳng còn “thế giới” nữa rồi.”


 


Lão Vương nghe vậy thì cười lớn: “Tôi chỉ là muốn đề xuất tăng lương thôi. Đôi khi, sau khi tiếp xúc lâu dài với bọn tội phạm này, tôi cảm thấy tuân thủ pháp luật cũng là đóng góp cho đất nước rồi.”


 


Lâm Phỉ Thạch lập tức đồng ý với ông ta: “Đúng vậy!”


 


Giang Bùi Di thậm chí còn không thèm nhìn hai người đồng chí thắm thiết kia, một mình xách túi ra khỏi phòng họp.


 


Rõ ràng những người phía trên kia vẫn còn nhiều thuốc trong kho, nhưng chúng không bán hết cùng một lúc mà lại bán theo lô với giá cắt cổ, giống như “đầu cơ” vậy.


 


Giang Bùi Di có thể mơ hồ cảm nhận được kẻ địch lần này sẽ cực kỳ xảo quyệt và mạch mẽ, tóm lại rất khó đối phó. Bắt đầu từ việc lên kế hoạch giết Biên Thụ Toàn, hắn đã loại bỏ được đối thủ cạnh tranh lớn nhất ở Trọng Quang mà gần như không tốn một chút công sức nào, bản thân hắn cũng không hề xuất hiện trong tầm ngắm của cảnh sát.


 


Và giờ đây, tên này đã bắt đầu từng bước kiểm soát giá m* t**. Dù sớm hay muộn, tiền trong tay những con nghiện cũng sẽ bị vắt khô bởi thứ m* t** quá đắt đỏ này. Đến lúc đó, họ sẽ không thể chịu đựng nổi sự hành hạ của cơn nghiện và bắt đầu nghĩ đến việc kiếm tiền bằng “con đường bất hợp pháp”, yêu ma quỷ quái sẽ trỗi dậy và toàn bộ thành phố Trọng Quang sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn.


 


Hành động này thật sự quá tàn ác.


 


Bốn ngày sau, tại quán bar FLEE tại thành phố Trọng Quang.



 


Quán bar bình thường vốn vắng vẻ, không hiểu sao tối nay lại đông khách lạ thường. Một nhóm đàn ông và phụ nữ thân hình ốm yếu chen chúc vào vũ trường, dáng đi loạng choạng như rong biển trong nước.


 


Nhạc pop USUK trong quán bar bật rất to, chắc chẳng mấy ai hiểu lời bài hát nhưng điều này cũng không cản được sự hào hứng thưởng thức của khách hàng.


 


Tất cả những người này đều gầy gò, mặt mũi tiều tụy đến kì lạ. Họ lơ đãng lắc lư thân hình khô quắt như que củi, ánh mắt vừa yếu ớt vừa không giấu nổi háo hức nhìn về phía quầy bar.


 


Trong một góc quán khuất sáng, có người đang nằm co quắp dưới đất, toàn thân run rẩy như lên cơn động kinh. Tay bị cào xước đến chảy máu, răng không tự chủ được va vào nhau lập cập, miệng lẩm bẩm: “Đưa cho tôi…đưa cho tôi…”


 


Ngay khi tên bartender thò đầu ra từ sau tấm rèm, có người như vừa sắp chết sống lại chạy ngay đến quầy, rút một nắm tiền đỏ tươi từ trong túi đập mạnh lên quầy bar: “Tôi muốn một ống! Đưa cho tôi mau lên!”


 


Âm thanh này như một viên nước đá rơi vào chảo dầu sôi. Cả quán bar như nổ tung ngay lập tức, mọi người bên trong chen chúc xô đẩy nhau, thậm chí có tên còn nhân cơ hội giật tiền của người khác.


 


Tên bartender vẫn luôn bình tĩnh. Sau khi nhận đủ tiền, anh ta lấy một gói m* t** từ trong phòng ra ném lên bàn, ai có trình thì giành được.


 


Cũng không nói quá khi miêu tả tình huống này như một cảnh “Quần ma loạn vũ”, giống như chỉ trong một chốc, quán bar này đã trở thành một địa ngục thu nhỏ chứ không phải nhân gian.


 


Chỉ vài phút sau, những tờ tiền đỏ trên quầy bar đã phủ đầy thành một tấm chăn, đồng Nhân dân tệ bay phấp phới trên không trung. Anh chàng bartender đếm tiền bằng máy, mặt không biến sắc. Khi đếm đến một nghìn ba trăm tệ, anh rút ra một ống “Tứ Muội”.


 


“Cái này là của tao! Tao trả tiền mua nó rồi! Đừng hòng thằng nào con nào cướp của tao!”


 


“Tao vẫn chưa lấy được ống nào!”


 


“Mày cút! Khốn nạn!…”


 


Đúng lúc này, cửa quán bar đột nhiên bị đẩy ra, như một tiếng sét từ trên trời đánh xuống: “Không được nhúc nhích!”



 


“Cảnh sát đây! Tất cả đứng im!”


 


“Chúng tôi nhận được báo cáo từ người dân về việc quán bar này tổ chức tụ tập buôn bán trái phép chất m* t**. Đề nghị mọi người hợp tác điều tra! Mọi hành động chống đối sẽ bị xem là hành vi cản trở người thi hành công vụ!”


 


Bốn năm cảnh sát mặc đồng phục từ bên ngoài chạy vào, quán bar vốn đang nhộn nhịp náo loạn bỗng chốc im bặt.


 


Nói rằng mối thù giữa những kẻ buôn bán m* t** và cảnh sát phòng chống m* t** là mối thù lớn thứ ba, ngang ngửa với mối thù giết cha cướp vợ cũng không phải nói quá. Một số chúng lập băng đảng, bè phái, phần lớn đã vào tù ra tội nhiều lần. Tuy không đối đầu tới mức cá chết lưới rách, nhưng giữa cả hai đương nhiên tuyệt đối như nước với lửa, không thể hòa hợp.


 


Huy hiệu cảnh sát màu bạc phản chiếu ánh sáng kim loại lạnh lẽo dưới ánh đèn. Đám người nghiện chớp mắt nhìn nhau, bầu không khó trong quán bar bỗng chốc trở nên căng thẳng.


 


“Anh kia! Ngồi xuống!” Cảnh sát chỉ tay vào một người đàn ông rồi nói: “Anh cầm gì trên tay đó?”


 


Người đàn ông bị chỉ điểm khẽ nuốt nước bọt rồi run rẩy ngồi xổm xuống đất.


 


Viên cảnh sát chậm rãi quan sát khu vực xung quanh, mặt mày tái mét, quát lớn: : “Mấy người gan quá nhỉ, dám tụ tập giữa ban ngày ban mặt. Ai có m* t** nhanh chóng giao ra đây! Còn tên bên trong đừng trốn nữa, nhanh chóng đầu hàng đ…”


 


Lời nói của anh ta đột nhiên im bặt, đám đông nhìn lên chỉ thấy một họng súng đen ngòm chĩa vào sau đầu viên cảnh sát, và một người đàn ông mặc áo gió không biết đã xuất hiện sau lưng anh ta từ lúc nào.


 


Mọi người trong phòng đều kinh ngạc. Không ai ngờ rằng lại có người cả gan dám cầm súng đối đầu với cảnh sát.


 


Giong điệu của viên cảnh sát bỗng chống thay đổi: “Anh muốn làm gì? Anh có biết hành hung cảnh sát là tội gì không?”


 


“Chưa nghe qua bao giờ.” Người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng.


 


“Tôi nghĩ các anh không cần phải điều tra đâu. Có những chuyện mà ai cũng biết rõ, chúng tôi vẫn luôn giữ khoảng cách với cảnh sát.” Người đàn ông cất lên giọng nói đầy ngạo mạn và lạnh lùng: “Cảnh sát, tôi nói thật với anh, những người ở đây chẳng ai là người tốt cả, “dê vào miệng cọp” còn chưa biết là nói ai đâu.”



 


Mấy nhóm người dường như luôn là thế này, nếu không có ai dám đứng lên thì mọi người cũng theo đó im lặng, nhưng nếu có một người dám tiên phong đứng lên thì những người khác cũng giống như được tiếp dũng khí, hùng hổ đứng lên sau anh ta thể hiện cái oai của mình.


 


Có người còn táo bạo đến mức rút một con dao sắc bén từ trong ngực ra, vung lên hai cái: “Đúng vậy! Chúng ta đông người mà, sao phải sợ bọn cớm quèn này!”


 


“Đúng vậy! Giết hết bọn cảnh sát đi!”


 


“Giết tụi nó đi!”


 


Sắc mặt của cảnh sát lập tức thay đổi, anh ta gọi với các đồng nghiệp: “Đi! Đi! Đi mau!”


 


Đây thật sự là một cảnh tượng vừa buồn cười vừa vô lý. Mấy tên cảnh sát lúc đầu xông vào với khí thế hừng hực thì bây giờ bỏ chạy tán loạn. Những kẻ nghiện ngập sống dưới ách áp bức bao năm trời cuối cùng cũng được ngẩn cao đầu nhờ núp dưới quyền lực của kẻ mạnh. Thật quá sướng!


 


Nhưng họ tắt nụ cười ngay lập tức.


 


Người đàn ông bước tới quầy bar và hỏi một cách ngắn gọn: “Bên anh còn bao nhiêu ống?”


 


Thật kì lạ, rõ ràng đây là một chàng trai trẻ, nước da trắng trẻo, ngũ quan tuấn tú, thậm chí còn có chút tao nhã, nhưng giữa hai hàng lông mày lại toát ra một luồng sát khí lạnh lẽo. Trong tay chàng trai cầm một chiếc hộp đen mạ vàng vô cùng tinh xảo, đặt lên quầy bar.


 


Sau đó, “bốp” một tiếng bật nắp hộp lên.


 


Đôi mắt của người pha chế lập tức mở to.


 


Chiếc hộp này chất đầy những cọc tiền xếp chồng lên nhau! Ít nhất cũng phải đến hai ba trăm nghìn tệ!


 


Chàng trai trẻ cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng: “Bên trong còn bao nhiêu cũng được, tôi lấy hết!”


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 16
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...