Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 22

66@-

Bọn họ đã từ bỏ ý định tìm cách cứu viện “Nam Phong” đây là một lựa chọn khó khăn đến tột cùng, giữa giữ lấy hay buông bỏ.


 


Đã bao năm trôi qua từ cái đêm hôm đó, Lâm Phỉ Thạch vẫn luôn cảm thấy người nằm vùng, vận mệnh của họ thực ra cao quý hơn người thường. Họ nhẫn nhục gánh vác, sống lâu dài nơi vực sâu, từ bỏ mọi điều tốt đẹp vốn thuộc về bản năng con người, ngụy trang thành những kẻ sống trong bóng tối, đơn độc dấn thân vào hang ổ của sói lang hổ báo, mang theo trái tim run rẩy mà vẫn phải giả vờ bình thản.


 


Trong hoàn cảnh tội ác tối tăm đó, họ gồng mình tồn tại dưới áp lực nặng nề, không một ai không kiên định, không cứng cỏi. Nhiều năm qua đi, họ vẫn giữ vững tâm nguyện ban đầu: không chỉ mong có ngày sẽ hóa thân thành lưỡi kiếm sắc bén, chém rách màn đêm từ tận cùng hắc ám, mà còn hy vọng đôi tay mình có thể thực sự chạm vào ánh sáng mặt trời.


 


Mỗi một người nằm vùng bất kể là ai đều mong muốn có một ngày tung ra một kiếm kinh hồng, rồi sau đó công thành lui thân.*


 


Thế nhưng, khi chiến sự đã áp sát thành trì, nếu lúc đó lại hủy bỏ chiến dịch bao vây truy quét, để mặc những kẻ tội phạm cuồng loạn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thì rất có thể sẽ có thêm những người vô tội bị hại một người hoặc nhiều người sẽ bị kéo xuống vực sâu vô tận của m* t** và tội ác.


 


Vậy cán cân giữa hai bên nặng nhẹ ra sao? Thiên bình hành động sẽ nghiêng về phía nào?


 



Để đảm bảo chiến dịch thành công, có thể hy sinh người nằm vùng không? Hay vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu, “nằm vùng” đã được định sẵn là “vật hi sinh”?


 


Lâm Phỉ Thạch nhìn sắc mặt Giang Bùi Di gần như không còn giống người sống cùng với cánh tay đặt bên hông, gân xanh nơi cổ tay giật liên hồi. Một linh cảm xấu đột nhiên dâng lên trong lòng, cậu khẽ hạ giọng, dè dặt hỏi: “Anh... đóng vai gì trong hành động đó?”


 


Giang Bùi Di như dùng hết sức lực để bật ra câu trả lời, đôi mắt ánh lên một nỗi bi thương khó diễn tả thành lời: “Tôi là phó chỉ huy của lần hành động đó. Là tôi… đã từ bỏ mạng sống của Nam Phong.”


 


Đùng! Đùng! Đùng!——


 


Tiếng súng chát chúa đột ngột vang lên giữa khe núi, chấn động đến mức cỏ cây cũng run rẩy, đá núi rung lắc. Đạn xoay vòng với tốc độ cao xuyên thẳng vào cơ thể, những mảnh kim loại bén nhọn như điên cuồng xé toạc da thịt, tàn bạo phá vỡ cơ bắp, mạch máu, cắt nát cả ngũ tạng lục phủ.


 


Vô số mảnh cơ thể như mưa bão nổ tung giữa không trung, máu tươi văng tung tóe như pháo hoa đỏ rực giữa ban ngày, tiếng kêu thảm thiết vang vọng, vang lên như một vụ nổ nguyên tử bị dồn nén rồi vỡ òa, liên tiếp lan rộng thành sóng xung kích đẫm máu ——


 


Trong đầu Giang Bùi Di không kìm được mà hiện lên toàn bộ khung cảnh khi đó, từng dây thần kinh như bị siết chặt bởi một thứ gì đó vô hình. Anh lặp lại, như đang tự trừng phạt mình bằng chính câu nói ấy: “Là tôi… đã từ bỏ mạng sống của cậu ấy.”



 


Văn phòng lặng đi hồi lâu, bầu không khí đặc quánh đến nghẹt thở, sự im lặng nặng nề như mang theo cả màu sắc tang tóc, trang nghiêm và u ám.


 


Lâm Phỉ Thạch trong lòng rối như tơ vò, rất lâu sau mới nhẹ giọng lên tiếng: “Vậy ý của Nam Phong thì sao? Lúc ấy các anh còn liên lạc được với anh ấy không?”


 


Không rõ vì sao chỉ một câu nói ấy lại như chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của Giang Bùi Di. Anh bỗng ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lâm Phỉ Thạch, con ngươi đen dường như ánh lên một tia lam lạnh: “Tin cuối cùng Nam Phong gửi về là  'Hành động tiếp tục.'”


 


—— Anh ấy vẫn kiên quyết làm theo kế hoạch đã định sẵn.


 


Lâm Phỉ Thạch thở dài trong lòng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nếu đó là lựa chọn của Nam Phong, anh cũng không cần phải tự trách quá mức.”


 


Giang Bùi Di lại khẽ cười, một nụ cười đầy tự giễu, rồi thở dài: “Không ai sinh ra đã muốn sống trong địa ngục, đi chung đường với ác quỷ cả.”


 



Lâm Phỉ Thạch do dự một lát, rồi hỏi: “Thế chiến dịch đó cuối cùng kết quả thế nào? Có coi là thắng lợi không?”


 


Lời vừa thốt ra, không khí lập tức trở nên nặng nề khác thường, như thể tất cả bóng tối mới chỉ bắt đầu từ đây.


 


Giang Bùi Di lúc đầu không đáp, chỉ ngồi yên như không nghe thấy. Sau đó, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một biểu cảm mỉa mai pha chút thê lương, như thể vừa nghe thấy câu chuyện cười cay đắng nhất đời: “Đại thắng toàn diện? Nếu nhìn từ một góc độ nào đó thì có lẽ vậy. Nhưng mô tả chính xác nhất phải là lưỡng bại câu thương.”


 


“Cậu không thể tưởng tượng được hiện trường lúc đó thảm khốc đến thế nào đâu.” Giang Bùi Di nói từng chữ rõ ràng: “Hắc Thứu kẻ cầm đầu bên Côn Ngữ biết không thể thoát thân, trước khi nhảy vực bỏ trốn đã kích nổ hơn một trăm cân thuốc nổ TNT ngay trên đỉnh núi.”


 


Lâm Phỉ Thạch: “!”


 


Hơn một trăm cân TNT?!


 


Đó là khối lượng đủ để san phẳng cả một mảng đỉnh núi chứ chẳng chơi.



 


Những tảng đá khổng lồ như tuyết lở từ đỉnh núi trút xuống, đổ ập về bốn phía. Tiếng động ầm ầm vang dội khắp sơn cốc, chấn động đến tận lòng đất, như thể lưỡi hái Tử Thần đang ráo riết truy đuổi không tha. Sức mạnh hủy diệt nghiền nát tất cả da thịt và máu xương thành bột mịn.


 


Trước cái chết, mọi thứ đều công bằng.


 


Dù là cảnh sát nằm vùng hay bọn buôn m* t**, không một ai thoát được lưới của Tử Thần.


 


Nhắc đến những đồng đội đã ngã xuống, âm thanh của Giang Bùi Di gần như không thể khống chế được nữa. Hối hận, tự trách, và đau đớn.. tất cả hiện rõ trên gương mặt anh, từng chút một, không thể giấu giếm.


 


“—— Nếu không phải tại tôi cố chấp, cứ khăng khăng đòi tiến hành hành động đó, nếu tôi chịu đợi thêm, chịu đợi một cơ hội thích hợp hơn, không nóng vội như vậy thì những người đó, những đồng đội ấy, đã không phải chết uổng dưới đống đá lở kia…”


 


Lâm Phỉ Thạch hoàn toàn không ngờ sự việc lại có một bước ngoặt bi thảm đến thế. Trong khoảnh khắc cậu sững sờ, hoàn toàn không nói nên lời.


 


Giang Bùi Di hít vào một hơi, nhưng không thể kìm nén thêm được nữa. Anh đưa tay ôm kín mắt, giọng khàn đặc vì nghẹn lại: “Là tôi hại họ… Là tôi… đã đẩy họ vào chỗ chết…”


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 22
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...