Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 35
87@-
Thế nhưng, hắn có một bộ óc hơn người, lại từng khổ luyện binh pháp nhà họ Tống.
Khi tới biên cương, hắn lập tức triệu tập lại những tàn binh cũ dưới trướng Tống Quốc công và Thái tử năm xưa.
Từ đó, hắn mang mặt nạ, trở thành “Sở Thần”, danh chính ngôn thuận vì nhà họ Tống và tiên Thái tử đòi lại công đạo.
Xét theo một nghĩa nào đó, “Tống Độc Hạc” đã chết.
Người còn sống bây giờ, chỉ có thể là “Sở Thần”.
Mà viên thuốc giả c.h.ế.t năm xưa cứu mạng hắn, nay lại thành bùa đoạt mệnh.
Bởi thế gian này làm gì có thuốc giả c.h.ế.t hoàn hảo, chỉ là một loại độc dược khiến người ta ngỡ như đã c.h.ế.t mà thôi.
Giờ đây độc đã ngấm vào tâm phế, hắn chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Thần y phương Bắc chẩn đoán hắn sống chẳng qua ba năm.
Mà nay đã là năm thứ ba.
Thái y trong cung ngày ngày kê thuốc, hắn ba bữa đều phải uống để kéo dài hơi thở.
Nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng, mình sắp c.h.ế.t rồi.
Trời đổ mưa, toàn thân đau nhức tận xương, đau đến mức hơi thở cũng như đang rạn nứt từng đoạn xương.
Rạng sáng, hắn bị những cơn đau đầu dữ dội đánh thức, cảm giác như kim châm đ.â.m vào óc, hắn sợ bản thân sẽ phát điên.
Vết sẹo trên mặt ngược lại là nhẹ nhất.
Ngoài việc xấu xí, chẳng gây thêm tổn hại nào khác.
Ta trở thành cánh tay trái của “Sở Thần”.
Buổi sáng cùng hắn xử lý chính vụ.
Buổi chiều cùng hắn phơi nắng, dạo chơi trong hoa viên.
Hắn nói:
“Ta đem phủ Tống Quốc công tặng nàng, được không?”
“Sau này nơi ấy chính là nhà của nàng. Nàng có thể trồng hoa, trồng cỏ, làm điều mình thích.”
“Nơi đó có một cái hồ lớn, trồng đầy sen. Đến tháng bảy, sen nở, cảnh sắc tuyệt đẹp.”
“Nàng có thể nằm trên thuyền, ẩn trong lá sen mà ngủ. Hồi nhỏ ta giận dỗi sẽ trốn ở đó, chẳng ai tìm ra. Còn có thể câu cá…”
Hắn đang nói thì đột nhiên im bặt.
Bởi lẽ, phủ Tống Quốc công bây giờ đã không còn một bóng người.
Tòa phủ đệ rộng lớn sớm đã hoang phế, ao sen khô cạn, chẳng còn hoa sen, cũng chẳng có cá chép.
Càng không có thiếu niên vô ưu vô lo cùng người nhà giận dỗi trốn trong thuyền dưới hồ sen mà ngủ.
Ai gọi hắn, hắn cũng giả vờ không nghe thấy.
Đầu đội một chiếc lá sen, nheo mắt nhìn trời xanh mây trắng, trong lòng nhẹ nhàng thảnh thơi.
Không giống như bây giờ.
Hắn nắm trong tay thiên hạ, nhưng lại là một kẻ đáng thương đánh mất cả họ tên của chính mình.
Tháng tám, sinh thần của “Sở Thần” đến.
Bách quan vào triều chúc mừng, Sở Ninh cũng kịp hồi kinh.
Nàng xử lý sự vụ rất tốt, tìm được nhân tài trị thủy và giỏi thủy chiến, tiến cử lên “Sở Thần”.
“Sở Thần” lập tức phong nàng làm Hoàng thái muội.
Bách quan phản đối, nhưng “Sở Thần” không để tâm.
Hắn cũng chẳng buồn giải thích, chỉ chọn cho Sở Ninh những vị đại thần phù hợp để phò trợ, giúp nàng chiêu mộ thế lực.
Mà Sở Ninh cũng không phụ lòng mong đợi.
Nàng dùng hành động từng bước từng bước chứng minh năng lực của bản thân, dần khiến nhiều người phải im lặng.
Đến tháng mười, một hôm ta nấu cho “Sở Thần” một bát mì trường thọ.
Nguyên liệu đơn giản.
Chính là hương vị bát mì năm xưa hai ta cùng ăn trong tiểu viện vào ngày sinh thần.
Tháng tám là ngày sinh của “Sở Thần”, nhưng hôm nay mới là sinh thần thật sự của Tống Độc Hạc.
Một bát mì trường thọ, hai người chia nhau ăn.
Hắn lại gầy đi nhiều.
Độc dược ngấm lâu ngày trong thân thể đã đẩy lùi sinh khí, khiến hắn ngày càng mất khẩu vị.
Về sau, trời trở lạnh, tuyết rơi một trận lớn.
Ta đẩy cửa điện, vui mừng nói với “Sở Thần”:
“Tuyết rơi rồi, chàng còn nhớ khi xưa dạy ta giẫm tuyết thành thỏ không?”
Trong tẩm điện không có ai đáp lời.
Ta dè dặt gọi: “Bệ hạ? Sở Thần? Hạc tiên sinh?”
Vẫn không có ai trả lời.
Trong lòng ta bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Ta vội vàng chạy vào nội điện.
Thấy hắn đang yên lặng nằm trên giường.
Hai tay giao nhau đặt lên bụng.
Ta khẽ thở phào, thì ra là ngủ rồi.
Ta nhẹ nhàng bước tới, nhìn khuôn mặt hắn thì thầm:
“A Hạc, dậy đi, chúng ta cùng đi ngắm tuyết.”
Không ai đáp lại.
Ta khẽ chạm vào ngón tay hắn.
Cánh tay hắn rũ xuống, trượt khỏi bụng, rơi xuống mép giường.
Đôi mắt ta mở lớn, không thể tin nổi những gì đang thấy.
Tay hắn thật lạnh, sao tay hắn lại lạnh đến thế?
Không phải hắn luôn ấm áp sao?
Một người ấm áp đến vậy, sao lại lạnh đến thế?
Ta gục đầu xuống bên giường, ôm chặt lấy thân thể hắn, áp mặt mình lên gò má hắn.
Ta nói:
“Tống Độc Hạc, chàng mau tỉnh lại. Chàng còn chưa đáp ứng điều ước thứ ba của ta.”
“Điều ước thứ ba của ta chính là mong chàng sống lâu trăm tuổi.”
“Ta muốn chàng sống lâu trăm tuổi… Chàng đáp ứng ta đi, cầu xin chàng…”
44
Về sau, ta vô số lần nhớ lại ngày hôm ấy.
Mỗi lần nhớ lại, đều là hình ảnh hắn lặng lẽ nằm trên giường, hai tay giao nhau đặt trước bụng, tựa như cái c.h.ế.t ấy, chỉ là một giấc ngủ yên bình.
Hắn ngoan lắm, ngay cả khi c.h.ế.t cũng ngoan như vậy.
Ngoan đến mức khiến ta tiếc nuối hết lần này đến lần khác.
Tiếc nuối thấu tận tủy xương.
Tiếc đến mức ta nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy một lần viên mãn.
Có người chết, như một trận cuồng phong, như ra chiến trường.
Cũng có người chết, yên tĩnh như sợ quấy rầy đến người khác.
Chuông tang vang lên bốn mươi lăm tiếng.
Mỗi tiếng như gõ thẳng vào lòng người.
Thiên tử xuất tang, uy nghi mà long trọng.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Thế nhưng, hắn có một bộ óc hơn người, lại từng khổ luyện binh pháp nhà họ Tống.
Khi tới biên cương, hắn lập tức triệu tập lại những tàn binh cũ dưới trướng Tống Quốc công và Thái tử năm xưa.
Từ đó, hắn mang mặt nạ, trở thành “Sở Thần”, danh chính ngôn thuận vì nhà họ Tống và tiên Thái tử đòi lại công đạo.
Xét theo một nghĩa nào đó, “Tống Độc Hạc” đã chết.
Người còn sống bây giờ, chỉ có thể là “Sở Thần”.
Mà viên thuốc giả c.h.ế.t năm xưa cứu mạng hắn, nay lại thành bùa đoạt mệnh.
Bởi thế gian này làm gì có thuốc giả c.h.ế.t hoàn hảo, chỉ là một loại độc dược khiến người ta ngỡ như đã c.h.ế.t mà thôi.
Giờ đây độc đã ngấm vào tâm phế, hắn chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Thần y phương Bắc chẩn đoán hắn sống chẳng qua ba năm.
Mà nay đã là năm thứ ba.
Thái y trong cung ngày ngày kê thuốc, hắn ba bữa đều phải uống để kéo dài hơi thở.
Nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng, mình sắp c.h.ế.t rồi.
Trời đổ mưa, toàn thân đau nhức tận xương, đau đến mức hơi thở cũng như đang rạn nứt từng đoạn xương.
Rạng sáng, hắn bị những cơn đau đầu dữ dội đánh thức, cảm giác như kim châm đ.â.m vào óc, hắn sợ bản thân sẽ phát điên.
Vết sẹo trên mặt ngược lại là nhẹ nhất.
Ngoài việc xấu xí, chẳng gây thêm tổn hại nào khác.
Ta trở thành cánh tay trái của “Sở Thần”.
Buổi sáng cùng hắn xử lý chính vụ.
Buổi chiều cùng hắn phơi nắng, dạo chơi trong hoa viên.
Hắn nói:
“Ta đem phủ Tống Quốc công tặng nàng, được không?”
“Sau này nơi ấy chính là nhà của nàng. Nàng có thể trồng hoa, trồng cỏ, làm điều mình thích.”
“Nơi đó có một cái hồ lớn, trồng đầy sen. Đến tháng bảy, sen nở, cảnh sắc tuyệt đẹp.”
“Nàng có thể nằm trên thuyền, ẩn trong lá sen mà ngủ. Hồi nhỏ ta giận dỗi sẽ trốn ở đó, chẳng ai tìm ra. Còn có thể câu cá…”
Hắn đang nói thì đột nhiên im bặt.
Bởi lẽ, phủ Tống Quốc công bây giờ đã không còn một bóng người.
Tòa phủ đệ rộng lớn sớm đã hoang phế, ao sen khô cạn, chẳng còn hoa sen, cũng chẳng có cá chép.
Càng không có thiếu niên vô ưu vô lo cùng người nhà giận dỗi trốn trong thuyền dưới hồ sen mà ngủ.
Ai gọi hắn, hắn cũng giả vờ không nghe thấy.
Đầu đội một chiếc lá sen, nheo mắt nhìn trời xanh mây trắng, trong lòng nhẹ nhàng thảnh thơi.
Không giống như bây giờ.
Hắn nắm trong tay thiên hạ, nhưng lại là một kẻ đáng thương đánh mất cả họ tên của chính mình.
Tháng tám, sinh thần của “Sở Thần” đến.
Bách quan vào triều chúc mừng, Sở Ninh cũng kịp hồi kinh.
Nàng xử lý sự vụ rất tốt, tìm được nhân tài trị thủy và giỏi thủy chiến, tiến cử lên “Sở Thần”.
“Sở Thần” lập tức phong nàng làm Hoàng thái muội.
Bách quan phản đối, nhưng “Sở Thần” không để tâm.
Hắn cũng chẳng buồn giải thích, chỉ chọn cho Sở Ninh những vị đại thần phù hợp để phò trợ, giúp nàng chiêu mộ thế lực.
Mà Sở Ninh cũng không phụ lòng mong đợi.
Nàng dùng hành động từng bước từng bước chứng minh năng lực của bản thân, dần khiến nhiều người phải im lặng.
Đến tháng mười, một hôm ta nấu cho “Sở Thần” một bát mì trường thọ.
Nguyên liệu đơn giản.
Chính là hương vị bát mì năm xưa hai ta cùng ăn trong tiểu viện vào ngày sinh thần.
Tháng tám là ngày sinh của “Sở Thần”, nhưng hôm nay mới là sinh thần thật sự của Tống Độc Hạc.
Một bát mì trường thọ, hai người chia nhau ăn.
Hắn lại gầy đi nhiều.
Độc dược ngấm lâu ngày trong thân thể đã đẩy lùi sinh khí, khiến hắn ngày càng mất khẩu vị.
Về sau, trời trở lạnh, tuyết rơi một trận lớn.
Ta đẩy cửa điện, vui mừng nói với “Sở Thần”:
“Tuyết rơi rồi, chàng còn nhớ khi xưa dạy ta giẫm tuyết thành thỏ không?”
Trong tẩm điện không có ai đáp lời.
Ta dè dặt gọi: “Bệ hạ? Sở Thần? Hạc tiên sinh?”
Vẫn không có ai trả lời.
Trong lòng ta bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Ta vội vàng chạy vào nội điện.
Thấy hắn đang yên lặng nằm trên giường.
Hai tay giao nhau đặt lên bụng.
Ta khẽ thở phào, thì ra là ngủ rồi.
Ta nhẹ nhàng bước tới, nhìn khuôn mặt hắn thì thầm:
“A Hạc, dậy đi, chúng ta cùng đi ngắm tuyết.”
Không ai đáp lại.
Ta khẽ chạm vào ngón tay hắn.
Cánh tay hắn rũ xuống, trượt khỏi bụng, rơi xuống mép giường.
Đôi mắt ta mở lớn, không thể tin nổi những gì đang thấy.
Tay hắn thật lạnh, sao tay hắn lại lạnh đến thế?
Không phải hắn luôn ấm áp sao?
Một người ấm áp đến vậy, sao lại lạnh đến thế?
Ta gục đầu xuống bên giường, ôm chặt lấy thân thể hắn, áp mặt mình lên gò má hắn.
Ta nói:
“Tống Độc Hạc, chàng mau tỉnh lại. Chàng còn chưa đáp ứng điều ước thứ ba của ta.”
“Điều ước thứ ba của ta chính là mong chàng sống lâu trăm tuổi.”
“Ta muốn chàng sống lâu trăm tuổi… Chàng đáp ứng ta đi, cầu xin chàng…”
44
Về sau, ta vô số lần nhớ lại ngày hôm ấy.
Mỗi lần nhớ lại, đều là hình ảnh hắn lặng lẽ nằm trên giường, hai tay giao nhau đặt trước bụng, tựa như cái c.h.ế.t ấy, chỉ là một giấc ngủ yên bình.
Hắn ngoan lắm, ngay cả khi c.h.ế.t cũng ngoan như vậy.
Ngoan đến mức khiến ta tiếc nuối hết lần này đến lần khác.
Tiếc nuối thấu tận tủy xương.
Tiếc đến mức ta nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy một lần viên mãn.
Có người chết, như một trận cuồng phong, như ra chiến trường.
Cũng có người chết, yên tĩnh như sợ quấy rầy đến người khác.
Chuông tang vang lên bốn mươi lăm tiếng.
Mỗi tiếng như gõ thẳng vào lòng người.
Thiên tử xuất tang, uy nghi mà long trọng.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 35
10.0/10 từ 27 lượt.