Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 34
76@-
Sở Thần ngồi trên chiếc xe lăn đặc chế, thân vận long bào tinh xảo hoa lệ, áo gấm đen thêu rồng vàng năm móng, văn rồng sắc nét, dữ tợn uy nghiêm.
Trên đầu đội kim quan đơn giản, búi tóc được buộc lại chỉnh tề.
Trên mặt vẫn mang một chiếc mặt nạ vàng, khiến người ta chẳng nhìn rõ biểu cảm.
Nghe nói ta đến, hắn cũng chẳng ngẩng đầu nhìn, chỉ chuyên chú vào tấu chương trước mặt, cất giọng hờ hững:
"Ninh nhi đã nói với trẫm về việc của ngươi. Đa tạ ngươi đã dạy dỗ nàng chu đáo. Nàng trưởng thành như hôm nay, trẫm rất cảm kích."
"Nàng gọi ngươi là tỷ tỷ, trẫm cũng sẽ nhận ngươi làm nghĩa muội, phong làm công chúa. Ngươi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn."
"Nếu muốn nhập triều làm quan, cũng được. Ngươi giỏi tính toán, tinh thông nhân sự, bộ Hộ và bộ Lại đều là nơi thích hợp. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Nếu còn có dự định khác, cũng có thể nói với trẫm, trẫm sẽ thuận theo ý ngươi."
Ta lặng lẽ nhìn đôi mắt và bờ môi lộ ra sau lớp mặt nạ của hắn, dung mạo ấy quen thuộc đến mức khiến người ta đau lòng.
Đó là dung mạo ta từng nhiều lần vẽ trong trí nhớ.
Cảm xúc trong lòng ta khó diễn tả, vị chua xót từ n.g.ự.c lan khắp tứ chi, khiến lòng bàn tay ta như bị kim đ.â.m nhức nhối.
Ta ngẩng đầu, dứt khoát nói: "Bệ hạ có thể thỏa mãn cho thần ba nguyện vọng chăng?"
Trong đại điện trống trải, đến cả hô hấp của Sở Thần dường như cũng ngưng trệ.
Hồi lâu, hắn đáp: "Được!"
Ta nói:
"Nguyện vọng đầu tiên của thần, là muốn được nhìn dung nhan thật sự của bệ hạ. Thần muốn biết, bệ hạ có phải là cố nhân mà thần từng quen hay không."
Sở Thần trầm mặc rất lâu, hắn đưa bàn tay biến dạng của mình chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt đầy sẹo, có dấu vết cào cấu, rạch rách, thậm chí bị cắn xé.
Đôi mắt kia rất giống Tống Độc Hạc, nhưng rõ ràng, không phải là hắn.
Ánh mắt ta phủ một tầng hơi nước, ta khẽ cất tiếng: "Đa tạ bệ hạ."
Hắn từ từ đeo mặt nạ lại, bình tĩnh nói:
"Không sao, Tống Độc Hạc đã c.h.ế.t rồi, ngươi… cũng nên buông xuống thôi."
"Vậy, Hạc tiên sinh là ai?"
"Là cái tên trẫm dùng khi hành tẩu bên ngoài, để che giấu thân phận."
"Vậy thì thần không còn lời gì để nói nữa."
Ta cúi người hành lễ, chậm rãi quay lưng bước ra khỏi đại điện.
Sau lưng vang lên lời hỏi của Sở Thần: "Nguyện vọng thứ hai của ngươi là gì?"
"Thần còn chưa nghĩ xong, nghĩ được rồi sẽ bẩm với bệ hạ."
Ta chậm rãi đáp.
Không rõ vì sao, mỗi khi nhìn thấy Sở Thần, ta lại cảm thấy thân thiết lạ thường.
Ta không sợ hắn, một chút cũng không sợ, thậm chí còn nghĩ nếu tự tay gỡ bỏ mặt nạ của hắn, e là hắn cũng chẳng nổi giận.
Thế nhưng ta không làm vậy, không cần thiết.
Ta trở về cung, chiếu thư phong thưởng của Sở Thần cũng đã tới.
Hắn phong ta làm công chúa, ban cho Phượng ấn, tạm giao việc chưởng quản lục cung, dặn nếu nghĩ kỹ mình muốn đi đâu, thì đến tìm hắn.
Ta điềm nhiên tiếp nhận Phượng ấn, mỗi ngày vẫn bận rộn như cũ.
Chớp mắt, tiết Thanh Minh đã đến.
Sở Thần thân chinh dẫn đại thần tế tổ, lại đột nhiên gặp thích khách.
Ta đẩy xe lăn của hắn né tránh vào điện phụ, chắn cửa lại.
Không bao lâu sau, tiếng binh khí bên ngoài yên lặng.
Có thị vệ vào bẩm báo, thích khách đã bị tiêu diệt.
Ta không mở cửa.
Chỉ lặng lẽ nhìn Sở Thần trên xe lăn, khẽ nói:
"Bệ hạ, nguyện vọng thứ hai của thần. Là xin bệ hạ tháo mặt nạ xuống, để thần nhìn xem dung nhan người, có phải là cố nhân thần từng biết hay không."
Ngón tay Sở Thần siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đen láy đầy ắp u uất và bi thương.
Hắn nói: "Lâm Chi, đổi một nguyện vọng khác đi, nguyện vọng này, trẫm…"
Ta bước tới, một tay gỡ bỏ mặt nạ của hắn.
Hắn theo bản năng nghiêng đầu tránh né, vội vàng nâng tay áo che lấy mặt mình.
Khoảnh khắc ấy, hắn chẳng còn dáng vẻ đế vương.
Chỉ như một kẻ đáng thương, bị dồn đến đường cùng.
Ta kéo tay hắn ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt hắn, chậm rãi ép hắn quay lại nhìn ta.
Lần này, ta thấy rõ rồi.
Trên trán hắn bị khắc chữ, khuôn mặt đầy vết sẹo, xấu xí mà dữ tợn.
Nhưng hắn chính là Tống Độc Hạc.
Chính là Tống Độc Hạc đã c.h.ế.t năm nào… chẳng phải ai khác mang tên Sở Thần.
Ta đưa tay che miệng, không dám bật khóc thành tiếng.
Lệ tuôn rơi không ngừng, bi thương cuộn trào mãnh liệt.
Hắn nhắm mắt không dám nhìn ta, nơi khóe mắt lại chậm rãi rơi hai dòng lệ.
Hắn nói: "Chi Chi, đừng nhìn nữa, ta xấu lắm."
Hắn còn nói:
"Chi Chi, hà tất phải vậy… Vì sao cứ nhất định phải tìm ra Tống Độc Hạc?"
"Nàng đã đau lòng một lần vì hắn, chẳng lẽ còn muốn đau thêm một lần nữa sao?"
"Không đáng đâu, không có ai đáng để nàng đau lòng hết lần này đến lần khác, kể cả ta cũng không."
Ta lau nước mắt, nhẹ nhàng đeo lại mặt nạ cho hắn.
Khẽ khàng nói: "Ta cảm thấy đáng, thì sẽ làm. Không cần phải có nhiều lý do đến thế."
Năm ấy ta được hắn cõng đến y quán, đã chẳng còn chút sức lực sống sót, hắn nói với ta, hắn cảm thấy ta đáng giá.
Hiện tại, ta cũng muốn nói lại lời ấy với hắn, ta cảm thấy hắn xứng đáng.
Ta có thể vì hắn mà nhiều lần vào nước sôi lửa bỏng.
Vì ta biết, hắn cũng sẽ vì ta mà không tiếc muôn vàn cái chết.
43
Về sau, ta dần dần biết được.
Năm ấy, hắn bị giam vào chiếu ngục, chịu đủ mọi hình phạt, ngón tay bị ép gãy, chân bị đánh gãy, đầu gối nát vụn, trán bị khắc chữ "tù".
Hắn vốn là người phải chết.
May có người dưới trướng Thái tử tiền triều nhận ra, cho hắn một viên thuốc giả chết.
Nhờ đó giả c.h.ế.t thoát khỏi chiếu ngục.
Chỉ là vì gấp gáp thoát thân mà xương cốt không kịp chữa trị, để lại tật vĩnh viễn.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Sở Thần ngồi trên chiếc xe lăn đặc chế, thân vận long bào tinh xảo hoa lệ, áo gấm đen thêu rồng vàng năm móng, văn rồng sắc nét, dữ tợn uy nghiêm.
Trên đầu đội kim quan đơn giản, búi tóc được buộc lại chỉnh tề.
Trên mặt vẫn mang một chiếc mặt nạ vàng, khiến người ta chẳng nhìn rõ biểu cảm.
Nghe nói ta đến, hắn cũng chẳng ngẩng đầu nhìn, chỉ chuyên chú vào tấu chương trước mặt, cất giọng hờ hững:
"Ninh nhi đã nói với trẫm về việc của ngươi. Đa tạ ngươi đã dạy dỗ nàng chu đáo. Nàng trưởng thành như hôm nay, trẫm rất cảm kích."
"Nàng gọi ngươi là tỷ tỷ, trẫm cũng sẽ nhận ngươi làm nghĩa muội, phong làm công chúa. Ngươi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn."
"Nếu muốn nhập triều làm quan, cũng được. Ngươi giỏi tính toán, tinh thông nhân sự, bộ Hộ và bộ Lại đều là nơi thích hợp. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Nếu còn có dự định khác, cũng có thể nói với trẫm, trẫm sẽ thuận theo ý ngươi."
Ta lặng lẽ nhìn đôi mắt và bờ môi lộ ra sau lớp mặt nạ của hắn, dung mạo ấy quen thuộc đến mức khiến người ta đau lòng.
Đó là dung mạo ta từng nhiều lần vẽ trong trí nhớ.
Cảm xúc trong lòng ta khó diễn tả, vị chua xót từ n.g.ự.c lan khắp tứ chi, khiến lòng bàn tay ta như bị kim đ.â.m nhức nhối.
Ta ngẩng đầu, dứt khoát nói: "Bệ hạ có thể thỏa mãn cho thần ba nguyện vọng chăng?"
Trong đại điện trống trải, đến cả hô hấp của Sở Thần dường như cũng ngưng trệ.
Hồi lâu, hắn đáp: "Được!"
Ta nói:
"Nguyện vọng đầu tiên của thần, là muốn được nhìn dung nhan thật sự của bệ hạ. Thần muốn biết, bệ hạ có phải là cố nhân mà thần từng quen hay không."
Sở Thần trầm mặc rất lâu, hắn đưa bàn tay biến dạng của mình chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt đầy sẹo, có dấu vết cào cấu, rạch rách, thậm chí bị cắn xé.
Đôi mắt kia rất giống Tống Độc Hạc, nhưng rõ ràng, không phải là hắn.
Ánh mắt ta phủ một tầng hơi nước, ta khẽ cất tiếng: "Đa tạ bệ hạ."
Hắn từ từ đeo mặt nạ lại, bình tĩnh nói:
"Không sao, Tống Độc Hạc đã c.h.ế.t rồi, ngươi… cũng nên buông xuống thôi."
"Vậy, Hạc tiên sinh là ai?"
"Là cái tên trẫm dùng khi hành tẩu bên ngoài, để che giấu thân phận."
"Vậy thì thần không còn lời gì để nói nữa."
Ta cúi người hành lễ, chậm rãi quay lưng bước ra khỏi đại điện.
Sau lưng vang lên lời hỏi của Sở Thần: "Nguyện vọng thứ hai của ngươi là gì?"
"Thần còn chưa nghĩ xong, nghĩ được rồi sẽ bẩm với bệ hạ."
Ta chậm rãi đáp.
Không rõ vì sao, mỗi khi nhìn thấy Sở Thần, ta lại cảm thấy thân thiết lạ thường.
Ta không sợ hắn, một chút cũng không sợ, thậm chí còn nghĩ nếu tự tay gỡ bỏ mặt nạ của hắn, e là hắn cũng chẳng nổi giận.
Thế nhưng ta không làm vậy, không cần thiết.
Ta trở về cung, chiếu thư phong thưởng của Sở Thần cũng đã tới.
Hắn phong ta làm công chúa, ban cho Phượng ấn, tạm giao việc chưởng quản lục cung, dặn nếu nghĩ kỹ mình muốn đi đâu, thì đến tìm hắn.
Ta điềm nhiên tiếp nhận Phượng ấn, mỗi ngày vẫn bận rộn như cũ.
Chớp mắt, tiết Thanh Minh đã đến.
Sở Thần thân chinh dẫn đại thần tế tổ, lại đột nhiên gặp thích khách.
Ta đẩy xe lăn của hắn né tránh vào điện phụ, chắn cửa lại.
Không bao lâu sau, tiếng binh khí bên ngoài yên lặng.
Có thị vệ vào bẩm báo, thích khách đã bị tiêu diệt.
Ta không mở cửa.
Chỉ lặng lẽ nhìn Sở Thần trên xe lăn, khẽ nói:
"Bệ hạ, nguyện vọng thứ hai của thần. Là xin bệ hạ tháo mặt nạ xuống, để thần nhìn xem dung nhan người, có phải là cố nhân thần từng biết hay không."
Ngón tay Sở Thần siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đen láy đầy ắp u uất và bi thương.
Hắn nói: "Lâm Chi, đổi một nguyện vọng khác đi, nguyện vọng này, trẫm…"
Ta bước tới, một tay gỡ bỏ mặt nạ của hắn.
Hắn theo bản năng nghiêng đầu tránh né, vội vàng nâng tay áo che lấy mặt mình.
Khoảnh khắc ấy, hắn chẳng còn dáng vẻ đế vương.
Chỉ như một kẻ đáng thương, bị dồn đến đường cùng.
Ta kéo tay hắn ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt hắn, chậm rãi ép hắn quay lại nhìn ta.
Lần này, ta thấy rõ rồi.
Trên trán hắn bị khắc chữ, khuôn mặt đầy vết sẹo, xấu xí mà dữ tợn.
Nhưng hắn chính là Tống Độc Hạc.
Chính là Tống Độc Hạc đã c.h.ế.t năm nào… chẳng phải ai khác mang tên Sở Thần.
Ta đưa tay che miệng, không dám bật khóc thành tiếng.
Lệ tuôn rơi không ngừng, bi thương cuộn trào mãnh liệt.
Hắn nhắm mắt không dám nhìn ta, nơi khóe mắt lại chậm rãi rơi hai dòng lệ.
Hắn nói: "Chi Chi, đừng nhìn nữa, ta xấu lắm."
Hắn còn nói:
"Chi Chi, hà tất phải vậy… Vì sao cứ nhất định phải tìm ra Tống Độc Hạc?"
"Nàng đã đau lòng một lần vì hắn, chẳng lẽ còn muốn đau thêm một lần nữa sao?"
"Không đáng đâu, không có ai đáng để nàng đau lòng hết lần này đến lần khác, kể cả ta cũng không."
Ta lau nước mắt, nhẹ nhàng đeo lại mặt nạ cho hắn.
Khẽ khàng nói: "Ta cảm thấy đáng, thì sẽ làm. Không cần phải có nhiều lý do đến thế."
Năm ấy ta được hắn cõng đến y quán, đã chẳng còn chút sức lực sống sót, hắn nói với ta, hắn cảm thấy ta đáng giá.
Hiện tại, ta cũng muốn nói lại lời ấy với hắn, ta cảm thấy hắn xứng đáng.
Ta có thể vì hắn mà nhiều lần vào nước sôi lửa bỏng.
Vì ta biết, hắn cũng sẽ vì ta mà không tiếc muôn vàn cái chết.
43
Về sau, ta dần dần biết được.
Năm ấy, hắn bị giam vào chiếu ngục, chịu đủ mọi hình phạt, ngón tay bị ép gãy, chân bị đánh gãy, đầu gối nát vụn, trán bị khắc chữ "tù".
Hắn vốn là người phải chết.
May có người dưới trướng Thái tử tiền triều nhận ra, cho hắn một viên thuốc giả chết.
Nhờ đó giả c.h.ế.t thoát khỏi chiếu ngục.
Chỉ là vì gấp gáp thoát thân mà xương cốt không kịp chữa trị, để lại tật vĩnh viễn.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 34
10.0/10 từ 27 lượt.