Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 36: Hoàn

88@-

 
Hắn vẫn đeo mặt nạ vàng, nằm yên trong quan tài.


Nhưng hôm ấy, từ trong cung khiêng ra là hai cỗ quan tài giống hệt nhau.


Một cỗ tên là Sở Thần.


Một cỗ tên là Tống Độc Hạc.


Sở Ninh nói:


"Biểu huynh và hoàng huynh như huynh đệ ruột thịt, không phân ngươi ta. Có biểu huynh làm bạn cùng hoàng huynh, trẫm mới yên lòng."


Có đại thần nói điều này trái lễ nghi.


Sở Ninh cười lạnh:


"Chi bằng ngươi xuống đất hỏi tổ tông một phen, xem lễ nghi có sửa được không. Nếu không được, trẫm sẽ nghiêm cẩn nghe theo tổ huấn."


Tất cả đều im lặng.


Khi đưa tang, ta không khóc.


Tống Độc Hạc được an táng vào hoàng lăng, ta cũng không khóc.


Hoàng lăng khép lại, ta vẫn không khóc.


Ta cưỡi ngựa quay về trong mơ hồ.


Giữa đường tuyết rơi, tuyết bay rối loạn giữa không trung.


Bỗng có một bông tuyết rơi vào mắt ta.



Ta vô thức gọi: "A Hạc, tuyết bay vào mắt ta rồi…"


Nói xong lời ấy, ta mới chợt nhận ra, không còn A Hạc nữa, thế gian này đã chẳng còn Tống Độc Hạc, hắn đã thực sự… thực sự rời khỏi cõi đời này.


Nỗi bi thương trong khoảnh khắc ấy cuộn trào dâng lên.


Cả trời đất bỗng chốc lặng ngắt, tất cả thanh âm đều biến mất, chỉ còn nỗi cô tịch vô biên từ bốn phương tám hướng, lặng lẽ nhấn chìm lấy ta.


Ta gào khóc như điên trong tuyết.


Ta muốn nói: “Tống Độc Hạc, ta đau lắm… tim ta đau quá…”


Nhưng lời nói đến bên môi lại nghẹn lại.


Ta lại một lần nữa ý thức được, thế gian này không còn Tống Độc Hạc.


Sẽ không còn nữa, thế mà ta lại không nhớ nổi, mãi vẫn không nhớ nổi.


Luôn để tên hắn trào lên nơi đầu môi, rồi lại lặng lẽ nuốt xuống.


Quá trình ấy chẳng khác nào bị lăng trì.


Từng nhát từng nhát cứa nát trái tim ta, hết lần này đến lần khác…


45


Vì quốc tang, suốt mùa đông ấy, thượng kinh yên tĩnh vô cùng.


Đến mùa xuân, ta mang theo hũ tro cốt của Sở Dực lên đường.


Lúc đi còn dẫn theo tiểu cung nữ từng vì hắn mà bất bình.


Tiểu cung nữ ấy tên là Liễu Miên.



Nguyện vọng của cha mẹ là mong mỗi người trong nhà có thể đắp được một chăn bông ấm vào mùa đông.


Ta hỏi: "Về sau có đắp được chăn bông không?"


Nàng đáp: "Đắp được rồi. Tam hoàng tử điện hạ từng ban cho nô tì chút ngân lượng, để nô tì gửi về cho cha mẹ. Về sau, cả nhà đều có chăn bông."


Chút ân huệ Sở Dực thuận tay ban cho, thế mà trong lòng nàng lại có thể chống chọi bao mùa đông rét mướt.


Thật tốt làm sao.


Ta dẫn theo nàng đi khắp nơi.


Dò xét dân tình, tuyên truyền pháp lệnh, ghi chép lòng dân.


Vừa đi vừa dừng, mãi vẫn chưa tìm được nơi nào khiến ta thực lòng yêu thích.


Cho đến một ngày, ta đến một tiểu thành.


Nơi ấy sơn thuỷ hữu tình, bốn mùa như xuân, núi non hùng vĩ, nước chảy trong veo.


Ven bờ mọc đầy bụi mộc phù dung, sáng nở phấn trắng, chiều tàn đỏ thẫm, kiều diễm rực rỡ, vừa quyến rũ vừa kiêu sa.


Ta chọn một gốc mộc phù dung đẹp nhất, đem tro cốt Sở Dực chôn dưới gốc cây ấy.


Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài.


Ta nhớ về một ngày tuyết rơi.


Ta đã thấy hắn cũng muốn giẫm ra một con thỏ tuyết.


Nhưng ta lại quay đầu tìm Sở Ninh.


Về sau, ta rất muốn cùng Tống Độc Hạc giẫm ra con thỏ tuyết kia.



Nhưng hắn lại lặng lẽ rời đời.


Một đời người, người ta truy cầu chẳng phải là viên mãn, mà là để bù đắp tiếc nuối.


Kiếp này, là ta phụ Sở Dực.


Nếu có kiếp sau…


Kiếp sau, xin đừng gặp lại ta nữa.


Nguyện người sinh ra hưởng phúc.


Gặp người tốt, gặp quý nhân, gặp được mùa xuân.


bình an thuận lợi đi hết quãng đời dài phía trước.


Ta lại tiếp tục lên đường, còn Liễu Miên thì ở lại.


Nàng nói, nơi này đẹp quá, nàng muốn sống tại đây.


Nàng đã dành dụm được ít ngân lượng, có thể mua một căn tiểu viện.


Nàng sẽ thêu thùa mưu sinh, lúc rảnh thì tới quét mộ.


"Nếu người đã c.h.ế.t mà còn có người tưởng nhớ, thì cái c.h.ế.t ấy cũng không uổng."


Tim ta như bị giáng một đòn thật mạnh.


Ta nhìn khuôn mặt chất phác ấy, khẽ gật đầu, cáo biệt nàng rồi tiếp tục hành trình của mình…


Về sau, ta trở lại thượng kinh.


Quay về bên cạnh Sở Ninh, giúp nàng xử lý chính vụ.



Lại về sau nữa, ta đón lấy cái c.h.ế.t của chính mình.


Lúc đó, ta đã già lắm rồi.


Chỉ có thể ngồi trên xe lăn, được người đẩy ra ngoài phơi nắng.


Nắng rất ấm, khiến ta không khỏi nhớ đến một cố nhân từ rất lâu.


Ta nheo mắt nhìn mặt trời, thầm nghĩ trong lòng:


Thế gian sao lại có người ấm áp như thế.


Rạng rỡ như ánh dương, kiên định mà tự giữ lấy mình.


Dù chìm trong bóng tối, cũng vẫn sáng ngời rực rỡ.


Ta thật may mắn, đã từng gặp được một người như thế.


Như ánh dương soi rọi cả cuộc đời ta.


Để khi ta bước trong bóng tối mà chẳng bao giờ cảm thấy đơn độc, sợ hãi.


Cũng khiến ta trở thành một người tốt, một người có thể mang ánh dương đến cho người khác.


Nếu có kiếp sau, ta nguyện hóa thân thành tấm lưới.


Bắt lấy vận mệnh, dâng lên người đã từng là ánh dương của ta.


Nguyện ánh dương bình an.


Nguyện kiếp sau bình an.


Tạm biệt nhé, nhân gian.


Hoàn.
 


Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Story Chương 36: Hoàn
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...