Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 31
69@-
Triệu Phác năm xưa từng cao cao tại thượng, nói g.i.ế.c người là giết, nay lẫn trong đám tội nhân.
Trên thân hắn mang đầy vết thương, m.á.u me be bét, nhếch nhác dơ bẩn, tựa hồ ánh hào quang năm nào đã bị l*t s*ch, chỉ còn lại một kẻ tầm thường không hơn không kém.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy ta, liền gào lên lao tới, lại bị ngục tốt giữ chặt.
Hắn giãy giụa, giận dữ chất vấn ta:
"Biểu ca ta đối với ngươi tốt đến thế, vì sao ngươi lại đối xử như vậy? Vì sao phải hãm hại hắn đến thế? Ngươi có biết hắn đã vì ngươi mà làm những gì không?”
“Hắn nguyện đoạn tuyệt với mẫu thân, trở mặt với nhà họ Triệu, chỉ để lấy ngươi làm vợ. Hắn thậm chí chẳng muốn để ngươi chịu uất ức làm thiếp. Thế mà ngươi lại tự tay đẩy hắn từ thiên đường xuống địa ngục.”
“Ngươi có trái tim không? Có lương tâm không?”
“Ta hận, ta thật sự hận. Lúc trước ta đáng ra nên một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi mới phải. Nếu có thể quay ngược thời gian, ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi, g.i.ế.c ngươi!"
Hắn trút hết mọi phẫn hận, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta, răng nghiến ken két.
Nếu không có người cản, hắn chắc chắn sẽ nhào tới bẻ cổ ta, đập nát đầu ta.
Nhưng ta chỉ điềm nhiên lạnh nhạt nói với hắn:
"Nếu thật sự có thể quay ngược thời gian, ta sẽ chọn vĩnh viễn không gặp các ngươi, không quen biết các ngươi. Người hối hận, chẳng phải chỉ có mình ngươi."
Ta sẽ quay về thời điểm trước khi quen biết bọn họ, trước khi quen biết Tống Độc Hạc.
Ta sẽ lặng lẽ rời đi, bái sư học nghệ, sống một đời yên ổn.
Như vậy, giữa ta và bọn họ sẽ không oán không hận.
Tống Độc Hạc cũng sẽ không vì ta mà bị bại lộ thân phận.
Hắn sẽ đi con đường hắn chọn, dù khó khăn, nhưng là điều hắn mong muốn.
Hắn sẽ bớt đi vài phần tiếc nuối, bớt đi vài phần dằn vặt.
Hắn vẫn sẽ là thiếu niên trong sáng rực rỡ, vì từng bước đạt được lý tưởng của mình mà vui mừng.
Hắn sẽ sớm gặp được Sở Ninh, có lẽ sẽ dốc lòng nghĩ cách trở thành Thái phó của nàng.
Sẽ một lòng dưỡng dục nàng nên người.
Hắn sẽ lập nên thế lực của riêng mình, vì dân vì nước làm nhiều điều tốt lành, trở thành một vị hiền thần.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ có vô số khả năng.
Chứ không phải đang đi nửa đường thì vận mệnh rẽ ngoặt, rồi bặt vô âm tín.
39
Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì, hắn vùng vẫy cầu xin ta một chuyện cuối cùng, xin ta tha cho Lâm Điệp Vân.
Hắn lải nhải nói rất nhiều, thanh âm càng lúc càng xa, nhưng ta vẫn nghe được vài câu.
Hắn nói, Lâm Điệp Vân không phải sinh ra đã xấu, nàng chỉ là quá sợ hãi.
Nàng sớm đã biết mình không phải cốt nhục nhà họ Lâm.
Vì cầu phụ mẫu yêu thương, nàng liều mạng học hành, không dám buông lơi nửa khắc.
Nàng tự mình giành được danh hiệu đệ nhất quý nữ Kinh thành.
Nhưng làm đệ nhất quý nữ không dễ.
Phải vừa lên được sảnh đường, vừa xuống làm được bếp núc.
Phải tinh thông cầm kỳ thi họa, lại thấu hiểu nhân tình thế thái, đảm đương mọi việc.
Nàng dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn heo, chỉ vì muốn mình luôn xuất sắc, luôn có giá trị.
Nàng thậm chí chủ động quyến rũ hắn, chỉ mong cưới được một phu quân môn đăng hộ đối.
Nàng tưởng rằng hắn là do mình vất vả câu được, lại chẳng biết rằng, kỳ thực là hắn đã sớm bị nàng hấp dẫn, chủ động tạo cơ hội cho nàng tiếp cận.
Nếu không có biến loạn trong cung lần này, họ vốn đã thành thân, sẽ có một đoạn lương duyên tốt đẹp.
Không, là trời thuận lòng người, cho nên hôm nay ta mới có thể đứng đây, mắt nhìn bọn họ thành tù nhân, bước lên con đường lưu đày ba ngàn dặm, sống c.h.ế.t khó lường.
Không bao lâu, nhà họ Lâm cũng bị áp giải đến.
Lâm Nhụ Thành đã bị xử trảm.
Tần phu nhân thần sắc kích động nhìn ta, muốn lao lên, nhưng lại bị ngục tốt giữ chặt.
Ta chẳng thèm để ý, chỉ bước đến trước mặt Lâm Thừa Phong, giơ ‘bản tát miệng’ đánh thẳng vào miệng hắn một cái thật mạnh.
Mọi người đều sững sờ, ngay cả Lâm Thừa Phong cũng vậy.
Hắn lộ vẻ nhục nhã, không thể tin nổi.
Có lẽ đến lúc này, hắn vẫn tưởng ta đến để cứu hắn.
Kỳ thực, ta đến là để cứu lấy chính mình.
Cái tát năm xưa là nỗi nhục mà cả đời ta chẳng thể quên được.
Mỗi lần nhớ lại liền căm hận đến ngứa tim nhức phổi, chỉ có đánh trả mới khiến ta hả dạ.
Cho nên, hôm nay ta cố ý mang theo một ‘bản tát miệng’.
Ta muốn để Lâm Thừa Phong nếm mùi, bị đánh vào miệng là thế nào, đau ra sao, nhục nhã ra sao.
Hắn coi ta là thứ có thể tùy tiện chà đạp.
Cảm giác ấy, thật sự rất tệ.
Nhưng ta không mong hắn hiểu đạo lý này.
Chặng đường lưu đày dài dằng dặc kia, sớm muộn hắn cũng sẽ hiểu.
Ta bước đến trước mặt Lâm Điệp Vân, tháo chiếc vòng tay vàng giả trên tay xuống, đặt vào tay nàng.
“Trả lại cho ngươi.”
Rồi ra lệnh cho người lục soát từng người nhà họ Lâm, tịch thu hết châu báu giấu trên người, chia cho dân chúng đứng xem.
Tần phu nhân sững sờ đến mức không khóc nổi nữa.
Lâm Thừa Phong mặt đờ đẫn.
Chỉ có Lâm Điệp Vân tái mặt, môi run run, nói chẳng nên lời.
Có lẽ nàng ta chợt nhớ đến hôm ta bị đuổi khỏi Lâm gia, trên người chẳng có gì, chỉ có chiếc vòng tay vàng giả này.
Giờ thì bọn họ cũng có một chiếc vòng giả như thế.
Hy vọng chiếc vòng này có thể giúp họ trên đường đi, giúp họ có cái ăn, chịu được gió mưa, qua được sương giá.
Hy vọng họ bình an đến nơi lưu đày nơi ngàn dặm xa xôi.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Triệu Phác năm xưa từng cao cao tại thượng, nói g.i.ế.c người là giết, nay lẫn trong đám tội nhân.
Trên thân hắn mang đầy vết thương, m.á.u me be bét, nhếch nhác dơ bẩn, tựa hồ ánh hào quang năm nào đã bị l*t s*ch, chỉ còn lại một kẻ tầm thường không hơn không kém.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy ta, liền gào lên lao tới, lại bị ngục tốt giữ chặt.
Hắn giãy giụa, giận dữ chất vấn ta:
"Biểu ca ta đối với ngươi tốt đến thế, vì sao ngươi lại đối xử như vậy? Vì sao phải hãm hại hắn đến thế? Ngươi có biết hắn đã vì ngươi mà làm những gì không?”
“Hắn nguyện đoạn tuyệt với mẫu thân, trở mặt với nhà họ Triệu, chỉ để lấy ngươi làm vợ. Hắn thậm chí chẳng muốn để ngươi chịu uất ức làm thiếp. Thế mà ngươi lại tự tay đẩy hắn từ thiên đường xuống địa ngục.”
“Ngươi có trái tim không? Có lương tâm không?”
“Ta hận, ta thật sự hận. Lúc trước ta đáng ra nên một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi mới phải. Nếu có thể quay ngược thời gian, ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi, g.i.ế.c ngươi!"
Hắn trút hết mọi phẫn hận, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta, răng nghiến ken két.
Nếu không có người cản, hắn chắc chắn sẽ nhào tới bẻ cổ ta, đập nát đầu ta.
Nhưng ta chỉ điềm nhiên lạnh nhạt nói với hắn:
"Nếu thật sự có thể quay ngược thời gian, ta sẽ chọn vĩnh viễn không gặp các ngươi, không quen biết các ngươi. Người hối hận, chẳng phải chỉ có mình ngươi."
Ta sẽ quay về thời điểm trước khi quen biết bọn họ, trước khi quen biết Tống Độc Hạc.
Ta sẽ lặng lẽ rời đi, bái sư học nghệ, sống một đời yên ổn.
Như vậy, giữa ta và bọn họ sẽ không oán không hận.
Tống Độc Hạc cũng sẽ không vì ta mà bị bại lộ thân phận.
Hắn sẽ đi con đường hắn chọn, dù khó khăn, nhưng là điều hắn mong muốn.
Hắn sẽ bớt đi vài phần tiếc nuối, bớt đi vài phần dằn vặt.
Hắn vẫn sẽ là thiếu niên trong sáng rực rỡ, vì từng bước đạt được lý tưởng của mình mà vui mừng.
Hắn sẽ sớm gặp được Sở Ninh, có lẽ sẽ dốc lòng nghĩ cách trở thành Thái phó của nàng.
Sẽ một lòng dưỡng dục nàng nên người.
Hắn sẽ lập nên thế lực của riêng mình, vì dân vì nước làm nhiều điều tốt lành, trở thành một vị hiền thần.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ có vô số khả năng.
Chứ không phải đang đi nửa đường thì vận mệnh rẽ ngoặt, rồi bặt vô âm tín.
39
Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì, hắn vùng vẫy cầu xin ta một chuyện cuối cùng, xin ta tha cho Lâm Điệp Vân.
Hắn lải nhải nói rất nhiều, thanh âm càng lúc càng xa, nhưng ta vẫn nghe được vài câu.
Hắn nói, Lâm Điệp Vân không phải sinh ra đã xấu, nàng chỉ là quá sợ hãi.
Nàng sớm đã biết mình không phải cốt nhục nhà họ Lâm.
Vì cầu phụ mẫu yêu thương, nàng liều mạng học hành, không dám buông lơi nửa khắc.
Nàng tự mình giành được danh hiệu đệ nhất quý nữ Kinh thành.
Nhưng làm đệ nhất quý nữ không dễ.
Phải vừa lên được sảnh đường, vừa xuống làm được bếp núc.
Phải tinh thông cầm kỳ thi họa, lại thấu hiểu nhân tình thế thái, đảm đương mọi việc.
Nàng dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn heo, chỉ vì muốn mình luôn xuất sắc, luôn có giá trị.
Nàng thậm chí chủ động quyến rũ hắn, chỉ mong cưới được một phu quân môn đăng hộ đối.
Nàng tưởng rằng hắn là do mình vất vả câu được, lại chẳng biết rằng, kỳ thực là hắn đã sớm bị nàng hấp dẫn, chủ động tạo cơ hội cho nàng tiếp cận.
Nếu không có biến loạn trong cung lần này, họ vốn đã thành thân, sẽ có một đoạn lương duyên tốt đẹp.
Không, là trời thuận lòng người, cho nên hôm nay ta mới có thể đứng đây, mắt nhìn bọn họ thành tù nhân, bước lên con đường lưu đày ba ngàn dặm, sống c.h.ế.t khó lường.
Không bao lâu, nhà họ Lâm cũng bị áp giải đến.
Lâm Nhụ Thành đã bị xử trảm.
Tần phu nhân thần sắc kích động nhìn ta, muốn lao lên, nhưng lại bị ngục tốt giữ chặt.
Ta chẳng thèm để ý, chỉ bước đến trước mặt Lâm Thừa Phong, giơ ‘bản tát miệng’ đánh thẳng vào miệng hắn một cái thật mạnh.
Mọi người đều sững sờ, ngay cả Lâm Thừa Phong cũng vậy.
Hắn lộ vẻ nhục nhã, không thể tin nổi.
Có lẽ đến lúc này, hắn vẫn tưởng ta đến để cứu hắn.
Kỳ thực, ta đến là để cứu lấy chính mình.
Cái tát năm xưa là nỗi nhục mà cả đời ta chẳng thể quên được.
Mỗi lần nhớ lại liền căm hận đến ngứa tim nhức phổi, chỉ có đánh trả mới khiến ta hả dạ.
Cho nên, hôm nay ta cố ý mang theo một ‘bản tát miệng’.
Ta muốn để Lâm Thừa Phong nếm mùi, bị đánh vào miệng là thế nào, đau ra sao, nhục nhã ra sao.
Hắn coi ta là thứ có thể tùy tiện chà đạp.
Cảm giác ấy, thật sự rất tệ.
Nhưng ta không mong hắn hiểu đạo lý này.
Chặng đường lưu đày dài dằng dặc kia, sớm muộn hắn cũng sẽ hiểu.
Ta bước đến trước mặt Lâm Điệp Vân, tháo chiếc vòng tay vàng giả trên tay xuống, đặt vào tay nàng.
“Trả lại cho ngươi.”
Rồi ra lệnh cho người lục soát từng người nhà họ Lâm, tịch thu hết châu báu giấu trên người, chia cho dân chúng đứng xem.
Tần phu nhân sững sờ đến mức không khóc nổi nữa.
Lâm Thừa Phong mặt đờ đẫn.
Chỉ có Lâm Điệp Vân tái mặt, môi run run, nói chẳng nên lời.
Có lẽ nàng ta chợt nhớ đến hôm ta bị đuổi khỏi Lâm gia, trên người chẳng có gì, chỉ có chiếc vòng tay vàng giả này.
Giờ thì bọn họ cũng có một chiếc vòng giả như thế.
Hy vọng chiếc vòng này có thể giúp họ trên đường đi, giúp họ có cái ăn, chịu được gió mưa, qua được sương giá.
Hy vọng họ bình an đến nơi lưu đày nơi ngàn dặm xa xôi.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 31
10.0/10 từ 27 lượt.