Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 30
75@-
Ông ta quả thực từng mơ mộng viển vông rằng đứa con kia vẫn còn sống.
Sở Ninh ném đầu Triệu quý phi thật mạnh xuống dưới chân Chính Đức đế.
Ông ta chỉ dửng dưng liếc nhìn rồi dời mắt đi.
"Ca ca ngươi đâu?"
"Huynh ấy không muốn gặp người!"
"Nó còn sống?"
"Hừ!"
Sở Ninh hừ lạnh, quay đầu đi không thèm đáp.
Phía sau nàng, có người được đẩy vào bằng xe lăn.
Hắn tóc dài buộc cao, đầu đội kim quan, cắm một chiếc trâm vàng, tua dài lay động, khiến người nhìn cũng chấn động trong lòng.
Hắn mang mặt nạ vàng, trông tôn quý nghiêm nghị.
Y phục sắc ngọc, dáng vẻ tôn quý vô song, khí thế ngập trời.
Chỉ có đôi tay đẩy xe kia vặn vẹo, cùng đôi chân bất lực đặt trên bàn đạp xe, khiến người ta nhìn mà thương cảm khôn nguôi.
Hắn là một kẻ tàn phế.
Khóe mắt Chính Đức đế rưng rưng.
Ông ta đứng dậy, run run gọi tên tiên Thái tử.
"Thần nhi..."
Người ngồi trên xe lăn ánh mắt bình tĩnh, không hề để tâm đến thần sắc hối hận khôn cùng của Chính Đức đế, chỉ khàn giọng nói:
"Phụ hoàng, hãy người ngôi đi. Món nợ với mẫu hậu, người nên trả rồi."
Thánh thượng hơi do dự.
Lúc ấy đã có thị vệ áp giải Sở Dực tiến vào, lưỡi đao đặt sát bên cổ.
Chẳng bao lâu sau, các hoàng tử công chúa khác cũng bị áp giải từ hậu cung đến.
Từng người từng người quỳ gối chỉnh tề giữa đại điện.
Chính Đức đế bị ép viết chiếu nhường ngôi, ông ta vừa viết xong, thân thể mềm nhũn tựa lên tay vịn, như thể sức lực toàn thân đều bị rút cạn.
Ông ta nhìn người ngồi trên xe lăn, nói:
"Thần nhi, để phụ hoàng nhìn con một lần nữa."
Người kia chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Chính Đức đế trừng lớn mắt, kinh ngạc đứng phắt dậy.
Sắc mặt đỏ bừng, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào người nọ.
"Ngươi... ngươi..."
Chỉ kịp thốt ra một chữ, liền bị người giữ lại, cưỡng ép uống một bình thuốc.
Ông ta gắng sức móc họng, thân thể chật vật ngã xuống đất, chẳng còn chút tôn nghiêm của bậc quân vương.
Do tác dụng của thuốc, sắt mặt ông đỏ bừng như máu.
Đôi mắt đầy tơ máu, gắt gao nhìn người ngồi xe lăn kia.
Gắng hết sức phun ra ba chữ: "Loạn! Thần! Tặc tử!"
Rồi phun ra một ngụm máu, ngất lịm.
Ông ta bị giam vào lãnh cung, sau khi tỉnh lại thì đã điên rồi.
Có lúc, ông ta nói mình là vị quân vương anh minh thần võ, hai mươi lăm tuổi đăng cơ, ba mươi tuổi bình định Bắc cương, bốn mươi tuổi ổn định Nam hoang, bát phương quy phục, chư quốc triều cống.
Có lúc, ông ta lại ôm một tảng đá bọc lụa đỏ hớn hở như điên, nói mình có được quý tử, sẽ phong làm Thái tử, truyền ngôi cho nó, kéo dài quốc vận.
Có khi ông ta khóc vì Tống hoàng hậu, có khi mắng Triệu quý phi.
Phần nhiều thời điểm, ông ta điên điên dại dại, khóc lóc gào thét, chỉ tay lên trời mà mắng:
"Thiên đạo bất công, vì sao lại để trẫm sống đến giờ..."
Khổng Phương Từ có lần xúc động nói:
Nếu Chính Đức đế băng hà vào năm bốn mươi tuổi, trong hàng thánh quân thiên cổ át hẳn có tên hắn. Đáng tiếc...
Đáng tiếc là hắn sống quá lâu, lâu đến mức sinh ra ngạo mạn, những việc làm ra sau này đều là mê muội hồ đồ.
38
Sở Thần đăng cơ xưng đế, triều Đại Chiêu có vị hoàng đế đầu tiên mang mặt nạ.
Quần thần phần lớn không phục, nhưng hắn có chiếu thư thoái vị, lại có Sở Ninh đứng bên, miệng gọi “ca ca” không dứt, đa số triều thần liền khuất phục.
Cũng có kẻ không phục, nhất định bắt Sở Thần gỡ mặt nạ.
Dưới lớp mặt nạ là gương mặt chi chít vết sẹo, dung mạo có vài phần tương tự Tiên Thái tử, lại đối đáp mạch lạc về chuyện năm xưa.
Bởi vậy mọi nghi ngờ đều bị xóa bỏ.
Sở Thần rốt cuộc danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Hắn chỉnh đốn triều chính, vì Tống hoàng hậu và Tống quốc công mà đòi lại công bằng, điều tra lại vụ g.i.ế.c lương dân đoạt công ở biên cương năm đó, khiến oan khuất được rửa sạch.
Hắn cũng xét nhà Triệu quý phi, kẻ bị c.h.é.m đầu, kẻ bị lưu đày, không tha một ai.
Còn về Lâm Nhụ Thành, có vô số người dâng tấu kể tội ông ta tham ô hối lộ, trong đó nhiều kẻ chính là văn sĩ từng tham gia biên soạn “Tống hoàng hậu truyện” năm xưa.
Nhà họ Lâm bị tịch biên, đày ra biên ải.
Lâm Nhụ Thành cho người đưa thư cầu ta cứu mạng.
Nhưng ta chưa từng xem qua, chỉ thản nhiên xé vụn rồi vứt đi.
Ta bước đi trên con đường dài lát đá của hoàng cung, tường son ngói biếc, gạch xanh bóng loáng, một mảnh huy hoàng rực rỡ.
Nay ta đi giữa nơi tôn quý uy nghi nhất thiên hạ, không còn một chút luống cuống nào.
Gặp ai, người ấy đều kính cẩn hành lễ, xưng ta một tiếng “Lâm cô nương”.
Thế nhưng nơi cổ tay ta vẫn mang chiếc vòng tay giả bằng vàng rẻ tiền năm xưa.
Ta vẫn nhớ cơn mưa hôm ấy, hạt mưa lớn như hạt đậu, cô gái bị đuổi ra khỏi phủ tuyệt vọng biết bao.
Hôm đó, nếu chẳng có ai đưa tay kéo nàng một phen, e là nàng sẽ c.h.ế.t cô độc trong cơn mưa ấy.
Dù may mắn sống sót, nàng cũng sẽ buông xuôi tự vứt bỏ chính mình.
Có thể sẽ thành kẻ ăn mày, có thể bị bán vào chốn kỹ viện, có thể lưu lạc đầu đường xó chợ, không tìm nổi nơi gọi là “nhà”.
Về sau nàng có nhà, nhưng ân nhân của nàng lại vào ngục.
Căn nhà ấy, cũng bị người ta xé tan trong chớp mắt.
Giờ đây nàng khó khăn lắm mới báo được thù, làm sao còn lòng dạ mà thương xót hung thủ?
Giờ chỉ là đến lượt bọn họ nếm thử mùi vị không nhà, bọn họ khóc cái gì chứ?
Dẫu vậy, ngày họ bị lưu đày, ta vẫn đến xem họ một lần.
Năm xưa, ta từng đứng trước cổng thành chờ mãi chẳng thấy Tống Độc Hạc bị lưu đày đi.
Nhưng hôm nay, lại rất dễ dàng nhìn thấy đám người nhà họ Triệu và nhà họ Lâm, tóc tai rũ rượi, mang gông xiềng, khoác áo tù nhân.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Ông ta quả thực từng mơ mộng viển vông rằng đứa con kia vẫn còn sống.
Sở Ninh ném đầu Triệu quý phi thật mạnh xuống dưới chân Chính Đức đế.
Ông ta chỉ dửng dưng liếc nhìn rồi dời mắt đi.
"Ca ca ngươi đâu?"
"Huynh ấy không muốn gặp người!"
"Nó còn sống?"
"Hừ!"
Sở Ninh hừ lạnh, quay đầu đi không thèm đáp.
Phía sau nàng, có người được đẩy vào bằng xe lăn.
Hắn tóc dài buộc cao, đầu đội kim quan, cắm một chiếc trâm vàng, tua dài lay động, khiến người nhìn cũng chấn động trong lòng.
Hắn mang mặt nạ vàng, trông tôn quý nghiêm nghị.
Y phục sắc ngọc, dáng vẻ tôn quý vô song, khí thế ngập trời.
Chỉ có đôi tay đẩy xe kia vặn vẹo, cùng đôi chân bất lực đặt trên bàn đạp xe, khiến người ta nhìn mà thương cảm khôn nguôi.
Hắn là một kẻ tàn phế.
Khóe mắt Chính Đức đế rưng rưng.
Ông ta đứng dậy, run run gọi tên tiên Thái tử.
"Thần nhi..."
Người ngồi trên xe lăn ánh mắt bình tĩnh, không hề để tâm đến thần sắc hối hận khôn cùng của Chính Đức đế, chỉ khàn giọng nói:
"Phụ hoàng, hãy người ngôi đi. Món nợ với mẫu hậu, người nên trả rồi."
Thánh thượng hơi do dự.
Lúc ấy đã có thị vệ áp giải Sở Dực tiến vào, lưỡi đao đặt sát bên cổ.
Chẳng bao lâu sau, các hoàng tử công chúa khác cũng bị áp giải từ hậu cung đến.
Từng người từng người quỳ gối chỉnh tề giữa đại điện.
Chính Đức đế bị ép viết chiếu nhường ngôi, ông ta vừa viết xong, thân thể mềm nhũn tựa lên tay vịn, như thể sức lực toàn thân đều bị rút cạn.
Ông ta nhìn người ngồi trên xe lăn, nói:
"Thần nhi, để phụ hoàng nhìn con một lần nữa."
Người kia chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Chính Đức đế trừng lớn mắt, kinh ngạc đứng phắt dậy.
Sắc mặt đỏ bừng, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào người nọ.
"Ngươi... ngươi..."
Chỉ kịp thốt ra một chữ, liền bị người giữ lại, cưỡng ép uống một bình thuốc.
Ông ta gắng sức móc họng, thân thể chật vật ngã xuống đất, chẳng còn chút tôn nghiêm của bậc quân vương.
Do tác dụng của thuốc, sắt mặt ông đỏ bừng như máu.
Đôi mắt đầy tơ máu, gắt gao nhìn người ngồi xe lăn kia.
Gắng hết sức phun ra ba chữ: "Loạn! Thần! Tặc tử!"
Rồi phun ra một ngụm máu, ngất lịm.
Ông ta bị giam vào lãnh cung, sau khi tỉnh lại thì đã điên rồi.
Có lúc, ông ta nói mình là vị quân vương anh minh thần võ, hai mươi lăm tuổi đăng cơ, ba mươi tuổi bình định Bắc cương, bốn mươi tuổi ổn định Nam hoang, bát phương quy phục, chư quốc triều cống.
Có lúc, ông ta lại ôm một tảng đá bọc lụa đỏ hớn hở như điên, nói mình có được quý tử, sẽ phong làm Thái tử, truyền ngôi cho nó, kéo dài quốc vận.
Có khi ông ta khóc vì Tống hoàng hậu, có khi mắng Triệu quý phi.
Phần nhiều thời điểm, ông ta điên điên dại dại, khóc lóc gào thét, chỉ tay lên trời mà mắng:
"Thiên đạo bất công, vì sao lại để trẫm sống đến giờ..."
Khổng Phương Từ có lần xúc động nói:
Nếu Chính Đức đế băng hà vào năm bốn mươi tuổi, trong hàng thánh quân thiên cổ át hẳn có tên hắn. Đáng tiếc...
Đáng tiếc là hắn sống quá lâu, lâu đến mức sinh ra ngạo mạn, những việc làm ra sau này đều là mê muội hồ đồ.
38
Sở Thần đăng cơ xưng đế, triều Đại Chiêu có vị hoàng đế đầu tiên mang mặt nạ.
Quần thần phần lớn không phục, nhưng hắn có chiếu thư thoái vị, lại có Sở Ninh đứng bên, miệng gọi “ca ca” không dứt, đa số triều thần liền khuất phục.
Cũng có kẻ không phục, nhất định bắt Sở Thần gỡ mặt nạ.
Dưới lớp mặt nạ là gương mặt chi chít vết sẹo, dung mạo có vài phần tương tự Tiên Thái tử, lại đối đáp mạch lạc về chuyện năm xưa.
Bởi vậy mọi nghi ngờ đều bị xóa bỏ.
Sở Thần rốt cuộc danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Hắn chỉnh đốn triều chính, vì Tống hoàng hậu và Tống quốc công mà đòi lại công bằng, điều tra lại vụ g.i.ế.c lương dân đoạt công ở biên cương năm đó, khiến oan khuất được rửa sạch.
Hắn cũng xét nhà Triệu quý phi, kẻ bị c.h.é.m đầu, kẻ bị lưu đày, không tha một ai.
Còn về Lâm Nhụ Thành, có vô số người dâng tấu kể tội ông ta tham ô hối lộ, trong đó nhiều kẻ chính là văn sĩ từng tham gia biên soạn “Tống hoàng hậu truyện” năm xưa.
Nhà họ Lâm bị tịch biên, đày ra biên ải.
Lâm Nhụ Thành cho người đưa thư cầu ta cứu mạng.
Nhưng ta chưa từng xem qua, chỉ thản nhiên xé vụn rồi vứt đi.
Ta bước đi trên con đường dài lát đá của hoàng cung, tường son ngói biếc, gạch xanh bóng loáng, một mảnh huy hoàng rực rỡ.
Nay ta đi giữa nơi tôn quý uy nghi nhất thiên hạ, không còn một chút luống cuống nào.
Gặp ai, người ấy đều kính cẩn hành lễ, xưng ta một tiếng “Lâm cô nương”.
Thế nhưng nơi cổ tay ta vẫn mang chiếc vòng tay giả bằng vàng rẻ tiền năm xưa.
Ta vẫn nhớ cơn mưa hôm ấy, hạt mưa lớn như hạt đậu, cô gái bị đuổi ra khỏi phủ tuyệt vọng biết bao.
Hôm đó, nếu chẳng có ai đưa tay kéo nàng một phen, e là nàng sẽ c.h.ế.t cô độc trong cơn mưa ấy.
Dù may mắn sống sót, nàng cũng sẽ buông xuôi tự vứt bỏ chính mình.
Có thể sẽ thành kẻ ăn mày, có thể bị bán vào chốn kỹ viện, có thể lưu lạc đầu đường xó chợ, không tìm nổi nơi gọi là “nhà”.
Về sau nàng có nhà, nhưng ân nhân của nàng lại vào ngục.
Căn nhà ấy, cũng bị người ta xé tan trong chớp mắt.
Giờ đây nàng khó khăn lắm mới báo được thù, làm sao còn lòng dạ mà thương xót hung thủ?
Giờ chỉ là đến lượt bọn họ nếm thử mùi vị không nhà, bọn họ khóc cái gì chứ?
Dẫu vậy, ngày họ bị lưu đày, ta vẫn đến xem họ một lần.
Năm xưa, ta từng đứng trước cổng thành chờ mãi chẳng thấy Tống Độc Hạc bị lưu đày đi.
Nhưng hôm nay, lại rất dễ dàng nhìn thấy đám người nhà họ Triệu và nhà họ Lâm, tóc tai rũ rượi, mang gông xiềng, khoác áo tù nhân.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 30
10.0/10 từ 27 lượt.