Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 29

83@-

 
Trâm vàng đ.â.m trúng cánh tay hắn, hắn đẩy ta ra, ôm lấy cánh tay lui về sau.


Máu tươi thấm đỏ xiêm y, làm một mảng đỏ sậm đi.


Hỷ bào của chúng ta là do những thêu nương giỏi nhất trong cung gấp rút may thành, hoa lệ tinh xảo, phồn hoa tuyệt mỹ.


Hắn đã lén thử nhiều lần, hắn thực lòng mong chờ ngày này.


Đáng tiếc, dẫu là Thái tử cũng chẳng thể vạn sự như ý.


Hắn có lẽ cảm thấy tuyệt vọng.


Nỗi bi thương trong mắt hắn dày đặc đến mức không thể tan.


Hắn đứng nơi xa phía đối diện, như một con thú cô độc.


"Chi Chi, nhất định muốn ta c.h.ế.t sao?"


Ta không lên tiếng, chẳng biết nên nói gì.


Thực ra ta không giỏi an ủi người khác.


Ngoại trừ Tống Độc Hạc, chưa từng có ai thật lòng dỗ dành ta.


Ta chưa từng học qua kỹ năng ấy.


Sau khi Tống Độc Hạc biến mất, ta đều tự học cách dỗ dành chính mình.


Con người, luôn phải tự học cách trưởng thành.



"Nói gì cũng vô ích, Sở Dực, ngươi lẽ ra nên biết từ đầu, chúng ta không phải người đi cùng một đường."


Mắt Sở Dực mờ hơi nước, giọng mỏi mệt buồn bã.


"Phải, ta biết, ta biết ngay từ đầu. Nhưng ta nghĩ chỉ cần có thể đi cùng nhau một đoạn đường cũng tốt rồi. Ta chưa từng vọng tưởng thiên trường địa cửu. Chỉ mong được cùng nàng sống những ngày bình yên, thật an yên tĩnh lặng, đi một đoạn đường thôi..."


Thân thể hắn lảo đảo, ánh mắt chợt trở nên m.ô.n.g lung.


Hắn cố mở mắt, thấy lò hương đã cháy.


Hắn cười khổ một tiếng.


"Nàng bắt đầu tính kế từ khi nào? Từ lúc rơi xuống cầu hay là từ ngày đại hôn?”


“Lâm Chi, ta thật hối hận..."


Hắn nghiêng ngả ngã xuống đất.


Ánh mắt bất cam từ từ khép lại, rồi vô lực ngất đi.


Kỳ thực, ngay từ đầu ta đã biết nam nữ có sự chênh lệch thể lực.


Dù Sở Dực có nhường ta, ta cũng chẳng thể đánh thắng hắn.


Mưu kế thực sự là mê dược trong lò hương.


Chỉ cần ta câu giờ đủ lâu, Sở Dực sẽ ngất đi.


Còn nói ta bắt đầu tính kế từ khi nào?


Thật ra cũng không có kế hoạch nào hoàn chỉnh.



Nhưng bảo là hoàn toàn không có tính toán thì cũng không đúng.


Ta từng cân nhắc nhiều khả năng khác nhau, trong đầu có phác thảo một sơ đồ đại khái.


Từ khoảnh khắc sống sót sau khi rơi xuống cầu, ta đã nghĩ phải theo Sở Dực hồi cung.


Ta muốn trở thành một cái gai, phá tan bọn họ từ bên trong.


Ly gián, chia rẽ, khiến họ lòng người ly tán.


Về sau, quả thật như ta mong.


Triệu quý phi và Sở Dực rạn nứt.


Nhà họ Triệu cùng Sở Dực tâm không cùng hướng.


Vì vậy, hôn lễ này, nhà họ Triệu và Triệu quý phi đều không mấy để tâm.


Trái lại lại tiện cho ta ra tay.


Chuẩn bị hôn lễ, bề ngoài ta tỏ ra chẳng hứng thú, nhưng thực chất lúc nào cũng sẵn sàng tiếp nhận công việc, tiện bề cài người vào.


Ta không thể tỏ ra hứng thú, ta càng kháng cự, Sở Dực càng sốt ruột.


Hắn biết ta là môn sinh đắc ý của Khổng Phương Từ, tinh thông quản sự.


Hắn cố tình để đám quản sự khai sai sổ sách, khơi dậy lòng hiếu thắng của ta.


Về phần mấy quản sự bị ta đuổi đi, hắn không để họ thiệt, đều sắp xếp chỗ khác.


Hắn thậm chí còn điều tra đám người ta đề bạt, phát hiện chẳng có gì bất thường.



Dù sao ta chỉ có chút tài năng, nhưng bản chất vẫn là kẻ không quyền không thế.


Hắn không biết rằng, từ lúc ta rơi vào tay đám cung nhân, người của Tống Độc Hạc đã liên lạc với ta.


Tín vật không phải là ngọc bội bình an, mà là viên ngọc châu ta tặng cho Sở Ninh.


Là viên ngọc châu mà Tống Độc Hạc luôn mang theo bên mình từ nhỏ.


Bọn họ vốn định cướp ta ra ngoài, nhưng ta phủ quyết kế sách "giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm" ấy.


Ta kiên trì giữ vững kế hoạch của mình:


Mượn cớ đại hôn phải mua sắm nhiều vật phẩm, để người của Tống Độc Hạc trà trộn vào thành.


Những người còn lại thì nhân lúc theo sính lễ tiến vào phủ Thái tử.


Lâm Tể tướng ban cho ta một trăm lẻ tám rương hồi môn.


Nhưng ta chuẩn bị hai bản danh sách hồi môn.


Một bản là để đối chiếu với Lâm phủ.


Bản còn lại là để xướng danh hôm nay.


Bản dùng để xướng danh rất dài, đủ để ta đường hoàng mang người vào phủ Thái tử.


Kế hoạch hôm nay không hề hoàn mỹ.


Xét kỹ thì còn nhiều sơ hở.


Nhưng ta không cần một kế hoạch hoàn hảo, chỉ cần đủ dùng là được rồi.



Chẳng bao lâu, đám thị vệ bên ngoài đều bị đánh ngất.


Người của Tống Độc Hạc bắt lấy Sở Dực, ta theo sau, đưa hắn lên xe ngựa, thẳng tiến hoàng cung.


Lúc ta rời khỏi, Đông cung đã đại loạn.


Lửa cháy từ bốn phía, kẻ thì cứu hỏa, kẻ thì lo thoát thân, lại có kẻ đang cùng thích khách c.h.é.m giết.


Ta mang theo Sở Dực thẳng tiến hoàng cung.


Lấy cớ Thái tử bị thích khách ám sát, thương thế nghiêm trọng, cần được cứu chữa khẩn cấp, ép người mở cổng thành.


Mà ngay khoảnh khắc cổng thành mở ra, vô số nhân mã từ bóng đêm ào ra, tràn vào hoàng cung…


Hôm nay là một ngày định sẵn hỗn loạn.


May thay kết cục lại tốt đẹp.


Ban đầu, Chính Đức đế nhận được tin tức hỗn loạn, ông ta cho rằng Thái tử tạo phản, giận dữ đến cực điểm.


Nhưng ông ta từng phạm phải sai lầm g.i.ế.c con một lần, lần này không muốn g.i.ế.c Sở Dực.


Chỉ muốn bắt sống hắn, giáo huấn một phen, vì vậy thị vệ đều rụt rè bó tay, khó lòng phản kháng hiệu quả.


Đợi đến khi biết là tiên Thái tử khởi binh tạo phản, ông ta sững sờ thật lâu.


Không dám chắc đó có phải đứa con đã c.h.ế.t nay sống lại quay về hay không, chần chừ do dự, lại để vuột mất thời cơ.


Cho đến cuối cùng, là Sở Ninh thân chinh dẫn người đá văng đại môn Cần Chính điện.


Khoảnh khắc ấy, Chính Đức đế thất vọng cùng cực.


Ông ta thật sự từng cho rằng tiên Thái tử chưa chết.
 


Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Story Chương 29
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...