Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 28

81@-

 
Cho đến một ngày, nàng nói với ta rằng, nàng đã chuẩn bị một viên thuốc giả chết.


"Công chúa đang chờ người. Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa. Sau khi đưa người ra ngoài, nhiều nhất là bảy ngày, người sẽ tự tỉnh lại."


Nàng trao viên thuốc cho ta.


Ta dùng tay tiếp nhận, đang định đưa vào miệng thì đột nhiên ho sặc sụa một trận.


"Đưa ta chút nước..."


"Vâng... á..."


Ngay lúc nàng vừa há miệng định đáp lời, ta liền nhét viên thuốc vào miệng nàng.


Nhanh chóng ấn chặt miệng nàng lại, buộc nàng phải nuốt.


Nàng giãy dụa móc họng, nhưng rất nhanh đã ngã xuống.


Giống như con tôm cuộn mình lại, ôm bụng r*n r*.


Nàng trợn tròn mắt, hỏi ta vì sao lại làm vậy.


Nàng cho rằng ta đã hoàn toàn tin tưởng nàng.


Bởi vì mỗi lần nàng nói, ta đều chăm chú lắng nghe, còn cảm ơn nàng, chưa từng tỏ ra nghi ngờ.


Ta bình thản nhìn nàng.


"Bởi vì ngươi không hiểu, kẻ bần hàn phải sống qua ngày thế nào."



Miếng ngọc bội bình an nàng đánh rơi có chất ngọc quá tốt.


Tống Độc Hạc là người keo kiệt, hắn chỉ dùng loại ngọc rẻ tiền.


Ngay từ ngày đầu tiên, ta đã không tin nàng là người của Tống Độc Hạc.


Ta chỉ muốn biết thêm chút tin tức từ bên ngoài mà thôi.


35


Cung nữ ấy đã chết.


Sau khi Sở Dực trở về, điều tra rõ ràng kẻ đó là do Triệu quý phi phái tới.


Sở Dực bảo vệ ta quá mức, Triệu quý phi đành hối lộ cung nữ, mong ta mắc mưu mà trúng độc chết.


Đáng tiếc là không thành công, ngược lại còn mất đi một tai mắt trọng yếu.


Ta hỏi Sở Dực định giam ta đến bao giờ.


"Ngươi không thể giam ta cả đời, ta là người, không phải chim."


"Ta lại mong nàng là chim, như vậy có thể giam nàng trong lồng. Chi Chi, chúng ta thành thân đi. Thành thân rồi, nàng là Thái tử phi, có thể ra ngoài một chút, chỉ cần đừng rời ta quá xa. Nàng đi quá xa, ta sợ không bảo vệ nổi nàng. Hiện giờ, kẻ muốn g.i.ế.c nàng quá nhiều."


Triệu quý phi xem ta như cái gai trong mắt.


Nhà họ Triệu thì xem ta là yêu phi, muốn sớm trừ khử, để khỏi hại đến Sở Dực.


Còn triều đình thì ban bố lệnh truy nã khắp nơi, ai ai cũng mong g.i.ế.c ta để đổi lấy phần thưởng.


Chỉ có Lâm Nhụ Thành là cố sức bảo toàn ta, bởi giờ ta đã trở thành nữ nhi có giá trị nhất của ông ta.



Sở Dực đẩy nhanh việc hôn lễ.


Lâm Nhụ Thành rất vui mừng, lập sẵn một danh sách sính lễ dài dằng dặc.


Thấy ta không hứng thú, ông ta sầm mặt, muốn ta nhận rõ tình thế.


"Ngươi còn trẻ, tưởng rằng tình cảm là quan trọng nhất. Nhưng có thể nói cho ngươi biết, quyền thế và của cải mới là thứ quan trọng nhất thế gian này. Có hai thứ đó, ngươi có thể mua được tất cả những gì ngươi muốn.”


“Giờ Thái tử đang say mê ngươi, ấy là phúc phận của ngươi. Đừng làm loạn nữa, nếu không sẽ mài mòn mất tình ý kia, rồi sau này hối hận cũng chẳng kịp."


Ta bình thản nhìn ông ta, chỉ cảm thấy ông ta thật đáng thương.


Ta từng chứng kiến tình cảm tốt đẹp nhất thế gian.


Ta biết tình cảm tốt sẽ khiến m.á.u thịt sinh sôi, khiến cỏ khô đ.â.m chồi, khiến kẻ c.h.ế.t tâm có lại hy vọng sống.


Những điều ấy, tiền tài và quyền thế vĩnh viễn chẳng thể nào đổi lấy được.


Cho nên, ta không thừa nhận lời ông ta nói.


Nhưng ta cũng không phủ nhận rằng của cải và quyền thế là những thứ tốt đẹp.


Chúng quả thật có thể mang đến nhiều điều hay.


Chỉ là, ta sẽ không sống chỉ để mong cầu những thứ ấy.


Lâm Nhụ Thành giận dữ hất tay áo bỏ đi.


Ta không mấy quan tâm đến hôn lễ.


Nhưng Sở Dực lại lệnh cho các quản sự tới bẩm báo tiến độ, bắt ta phải nắm rõ trình tự.



Ta phần nào hiểu được tâm tư của hắn.


Hắn muốn ta tham gia vào, như vậy mới giống hai người thành hôn.


Hắn biết ta bài xích, nên hy vọng trong quá trình ấy, ta sẽ thay đổi phần nào.


Ban đầu ta vốn chẳng định xen vào.


Nhưng trong mười người quản sự thì có tới vài kẻ khai khống sổ sách, nề ngoài thì cung kính, kỳ thực lời nói hành vi đều lộ ra vẻ kiêu căng ngạo mạn.


Ta không thích bị xem là kẻ ngu muội.


Thế nên, ta liền chỉ ra mấy chỗ sai ngay tại chỗ.


Ai nên phạt thì phạt, ai nên đuổi thì đuổi.


Chẳng mấy chốc, mọi người đều ngoan ngoãn.


Họ không ngờ ta có thể xem sổ sách rõ ràng như vậy, còn đưa ra nhiều biện pháp cải thiện, từ đó thái độ với ta thay đổi rất lớn.


Từ đó về sau, ngày ngày đều cung kính đến bẩm báo công việc.


Chẳng bao lâu sau, ngày thành hôn đã đến.


Ta xuất giá từ nhà họ Lâm.


Lâm Thừa Phong nũng nịu đòi cõng ta lên kiệu hoa.


Ta lãnh đạm tránh né, tự mình bước tới.


Hắn mất hết thể diện, giận đến phát run, sắc mặt biến ảo khó dò, trông thật tức cười.



Lâm Điệp Vân định lên tiếng thay Lâm Thừa Phong, vừa mở miệng thì thị vệ bên ta đã cất lời cảnh cáo:


"Thái tử điện hạ có lệnh, hôm nay không muốn nghe bất kỳ ai nói xấu Thái tử phi. Kẻ nào vi phạm, hậu quả tự gánh lấy."


Bản chất của Sở Dực vẫn là một vị hoàng tử m.á.u lạnh vô tình ấy.


Muốn đánh thì đánh, muốn phạt thì phạt.


Chỉ là lần này, ta và Lâm Điệp Vân đã đổi chỗ cho nhau.


Người được Sở Dực bảo vệ nay là ta.


Lâm Điệp Vân chịu nhục không nói nổi một lời, cố gượng nặn ra nụ cười giả lả nhìn ta bước lên kiệu hoa.


Kiệu đi một vòng quanh thành, phô bày sính lễ và của hồi môn.


Đoàn rước dài dằng dặc không dứt.


Thật đúng là hồng trang mười dặm, không đếm xuể những thứ được khiêng vào phủ Thái tử.


Vô số người tất bật vì đại sự này.


Một hôn lễ gấp gáp, nhưng tuyệt đối không hời hợt.


36


Đêm khuya, Sở Dực bước vào phòng ta.


Hắn vén khăn che mặt, đập vào mắt hắn vẫn là một lưỡi đoản đao.


Hắn đánh rơi đoản đao, ta lại rút trâm trên đầu đ.â.m về phía hắn.


Hắn nghiêng người tránh đi, ta lại đ.â.m tiếp lần nữa.
 


Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Story Chương 28
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...