Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 27
73@-
Trong con ngươi đen nhánh chan chứa một khát vọng mãnh liệt, trên gương mặt tuấn tú lại lộ ra vài phần đau đớn kìm nén.
"Lâm Chi, làm Thái tử phi của ta đi. Chúng ta cùng nhau sống một đời bình yên."
"Ta sẽ rửa sạch oan khuất cho nhà họ Tống, khiến oan hồn cả phủ Tống Quốc công được tuyên dương rạng rỡ."
"Ta sẽ tìm được Sở Ninh, cho muội ấy vinh quang của một công chúa, để muội ấy sống vui vẻ suốt đời."
"Cho ta chút thời gian, ta sẽ làm được hết tất cả. Nàng hãy ở bên ta, cứu lấy ta, có được không?"
Hắn không hề che giấu sự yếu mềm trong lòng.
Khóe mắt hắn ửng đỏ, đôi mắt đen láy tràn ngập khẩn cầu.
Ngay cả tua ngọc trên trâm cài đầu cũng như đang run rẩy theo nỗi sầu khôn xiết ấy.
Dường như chỉ cần ta cự tuyệt, hắn sẽ lập tức tan vỡ.
Ta nên làm gì đây?
Hắn thật đáng thương.
Nhưng ta chẳng đủ sức đi thương hại hết tất cả những kẻ đáng thương trên đời.
Ta chỉ là một kẻ nhỏ bé, chỉ có thể hoàn thành những tâm nguyện bé nhỏ của chính mình, kiên định từng bước bước về phía trước.
Ta điềm tĩnh, từng ngón tay một, gỡ bàn tay hắn ra.
"Không được…"
Ta không thể cứu được hắn.
Chúng ta sinh ra đã ở hai bờ đối địch.
Ta vĩnh viễn sẽ không phản bội lập trường của mình.
Hơn nữa, hắn chỉ thấy ta đối tốt với Sở Ninh, lại chẳng biết vì sao ta đối tốt với nàng.
Ta nuôi lớn Sở Ninh, không chỉ vì nàng là Sở Ninh, mà còn là vì ta đang nuôi lớn chính mình năm xưa.
Một ta yếu đuối, tự ti, hoang dại lớn lên trong u tối.
Ta mong Sở Ninh có thể tránh được những tổn thương ta từng gánh chịu, tránh được những cái bẫy mà ta từng giẫm phải.
Để nàng có thể bước đi trên con đường đầy nắng, chứ không phải lội qua từng bước chông gai.
Trong quá trình nuôi dạy nàng, nàng cũng đã chân thành hồi đáp ta bằng tình cảm chân thành.
Thuở trước, ta cho rằng mình cô đơn lạc lõng giữa thế gian.
Về sau có được người thân, nhưng lại chẳng phải thân nhân thực sự.
Họ chỉ mang đến cho ta thương tổn, đau đớn, khiến ta dần đánh mất hy vọng sống.
Họ là những người thân mà ta đã tự mình chọn lấy từ biển người mênh mông.
Là người thân thật sự của ta.
Còn ta với Sở Dực, dẫu có cố gắng thế nào, cũng chẳng thể tạo nên mối ràng buộc sâu đậm như vậy.
Sở Dực đứng dậy, ánh lệ trong mắt hắn tan biến, lại hóa thành một Thái tử cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình.
Hắn mím môi, nhẹ giọng buông mấy chữ.
"Lâm Chi, vì sao nàng chỉ đối với riêng ta lại lạnh lẽo đến vậy…"
34
Ta bị giam lỏng tại biệt viện của phủ Thái tử, ngay sát viện của Sở Dực.
Đám thị nữ trong viện đều gọi ta là Thái tử phi, ta cũng chẳng buồn đính chính.
Bởi vì bọn họ chỉ nghe lời Sở Dực, lời ta nói chẳng có tác dụng gì.
Sở Dực không hề hạn chế sự tự do của ta.
Hắn dường như rất thích nhìn ta ở trong viện của hắn.
Ta đọc sách, luyện chữ, trồng hoa, câu cá, làm gì cũng được, miễn là không rời khỏi phủ Thái tử.
Trong phủ, nơi nào ta cũng có thể tùy ý lui tới.
Có khi ta chăm hoa cắt cỏ, hắn liền sai người khiêng bàn án đến, ngồi ngay dưới hành lang gần đó, xem tấu chương, xử lý công vụ.
Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem ta đang làm gì, thấy ta vẫn chăm chú với chuyện của mình thì hắn lại cúi đầu, chuyên tâm với việc của hắn.
Có khi ta luyện chữ, hắn bỗng xuất hiện sau lưng, chỉ ta nét nào đó viết sai, chỗ nặng nhẹ chưa hợp.
Ta đặt bút xuống, cúi đầu im lặng.
Hắn cũng lặng lẽ xoay người rời đi.
Hắn không ép buộc ta, khiến đôi lúc ta sinh ra ảo giác, rằng cuộc sống bình lặng thế này cũng không tệ.
Chỉ có một điều không ổn, là ta không thể biết được tin tức bên ngoài.
Tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng như ngậm chì.
Một ngày xuân nọ, một tiểu cung nữ vấp ngã trước mặt ta, từ trong n.g.ự.c rơi ra một miếng ngọc bội bình an.
Từ sau đó, mấy ngày liền, nàng luôn tìm cách xuất hiện bên cạnh ta.
Thi thoảng thì thầm mấy câu, để ta ghép lại tin tức bên ngoài.
Nàng nói, thanh danh của ta nay đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Lâm Chi trở thành tội phạm bị truy nã, bị buộc tội cấu kết cùng nghịch tặc bắt cóc Ngũ công chúa, hiện đang bị triều đình truy nã khắp nơi.
Tất cả đều là do Lâm Nhụ Thành bày ra.
Nhưng Lâm Nhụ Thành cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Ông ta bị Chính Đức đế khiển trách, giáng chức, hiện tại đã bị bãi quan, suốt ngày ủ rũ trong nhà.
Bên ngoài thiên hạ cũng chẳng thái bình.
Bắc địa loạn lạc, trong quân doanh phát sinh binh biến.
Chỉ sau một đêm đã liên kết được mấy doanh trại, đồng loạt khởi binh tạo phản, tiến thẳng về phía kinh thành.
Nghe nói, khi ấy Chính Đức đế sai người đến biên ải điều tra việc đường huynh của Triệu quý phi cấu kết với địch, g.i.ế.c dân để lập công.
Kết quả, người được phái đi điều tra lại cấu kết cùng tướng trấn thủ biên thành, muốn làm cho chuyện ấy thành lời đồn thất thiệt, khiến quân sĩ phẫn nộ mà sinh biến.
Chỉ trong vài ngày đã chiếm được mấy tòa thành.
Người đứng đầu tự xưng là cựu Thái tử điện hạ, theo hắn có rất nhiều người đi theo.
Tim ta loạn nhịp, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Trong đầu ta không tự chủ được mà nghĩ đến Tống Độc Hạc.
Là hắn đang giả mạo Thái tử để tập hợp lực lượng sao?
Ta khẽ cảm tạ tiểu cung nữ ấy.
Nàng chẳng lộ vẻ gì, như thể chưa hề nghe thấy, vội vã rời đi.
Về sau, nàng tiếp tục mang đến nhiều tin tức khác.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Trong con ngươi đen nhánh chan chứa một khát vọng mãnh liệt, trên gương mặt tuấn tú lại lộ ra vài phần đau đớn kìm nén.
"Lâm Chi, làm Thái tử phi của ta đi. Chúng ta cùng nhau sống một đời bình yên."
"Ta sẽ rửa sạch oan khuất cho nhà họ Tống, khiến oan hồn cả phủ Tống Quốc công được tuyên dương rạng rỡ."
"Ta sẽ tìm được Sở Ninh, cho muội ấy vinh quang của một công chúa, để muội ấy sống vui vẻ suốt đời."
"Cho ta chút thời gian, ta sẽ làm được hết tất cả. Nàng hãy ở bên ta, cứu lấy ta, có được không?"
Hắn không hề che giấu sự yếu mềm trong lòng.
Khóe mắt hắn ửng đỏ, đôi mắt đen láy tràn ngập khẩn cầu.
Ngay cả tua ngọc trên trâm cài đầu cũng như đang run rẩy theo nỗi sầu khôn xiết ấy.
Dường như chỉ cần ta cự tuyệt, hắn sẽ lập tức tan vỡ.
Ta nên làm gì đây?
Hắn thật đáng thương.
Nhưng ta chẳng đủ sức đi thương hại hết tất cả những kẻ đáng thương trên đời.
Ta chỉ là một kẻ nhỏ bé, chỉ có thể hoàn thành những tâm nguyện bé nhỏ của chính mình, kiên định từng bước bước về phía trước.
Ta điềm tĩnh, từng ngón tay một, gỡ bàn tay hắn ra.
"Không được…"
Ta không thể cứu được hắn.
Chúng ta sinh ra đã ở hai bờ đối địch.
Ta vĩnh viễn sẽ không phản bội lập trường của mình.
Hơn nữa, hắn chỉ thấy ta đối tốt với Sở Ninh, lại chẳng biết vì sao ta đối tốt với nàng.
Ta nuôi lớn Sở Ninh, không chỉ vì nàng là Sở Ninh, mà còn là vì ta đang nuôi lớn chính mình năm xưa.
Một ta yếu đuối, tự ti, hoang dại lớn lên trong u tối.
Ta mong Sở Ninh có thể tránh được những tổn thương ta từng gánh chịu, tránh được những cái bẫy mà ta từng giẫm phải.
Để nàng có thể bước đi trên con đường đầy nắng, chứ không phải lội qua từng bước chông gai.
Trong quá trình nuôi dạy nàng, nàng cũng đã chân thành hồi đáp ta bằng tình cảm chân thành.
Thuở trước, ta cho rằng mình cô đơn lạc lõng giữa thế gian.
Về sau có được người thân, nhưng lại chẳng phải thân nhân thực sự.
Họ chỉ mang đến cho ta thương tổn, đau đớn, khiến ta dần đánh mất hy vọng sống.
Họ là những người thân mà ta đã tự mình chọn lấy từ biển người mênh mông.
Là người thân thật sự của ta.
Còn ta với Sở Dực, dẫu có cố gắng thế nào, cũng chẳng thể tạo nên mối ràng buộc sâu đậm như vậy.
Sở Dực đứng dậy, ánh lệ trong mắt hắn tan biến, lại hóa thành một Thái tử cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình.
Hắn mím môi, nhẹ giọng buông mấy chữ.
"Lâm Chi, vì sao nàng chỉ đối với riêng ta lại lạnh lẽo đến vậy…"
34
Ta bị giam lỏng tại biệt viện của phủ Thái tử, ngay sát viện của Sở Dực.
Đám thị nữ trong viện đều gọi ta là Thái tử phi, ta cũng chẳng buồn đính chính.
Bởi vì bọn họ chỉ nghe lời Sở Dực, lời ta nói chẳng có tác dụng gì.
Sở Dực không hề hạn chế sự tự do của ta.
Hắn dường như rất thích nhìn ta ở trong viện của hắn.
Ta đọc sách, luyện chữ, trồng hoa, câu cá, làm gì cũng được, miễn là không rời khỏi phủ Thái tử.
Trong phủ, nơi nào ta cũng có thể tùy ý lui tới.
Có khi ta chăm hoa cắt cỏ, hắn liền sai người khiêng bàn án đến, ngồi ngay dưới hành lang gần đó, xem tấu chương, xử lý công vụ.
Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem ta đang làm gì, thấy ta vẫn chăm chú với chuyện của mình thì hắn lại cúi đầu, chuyên tâm với việc của hắn.
Có khi ta luyện chữ, hắn bỗng xuất hiện sau lưng, chỉ ta nét nào đó viết sai, chỗ nặng nhẹ chưa hợp.
Ta đặt bút xuống, cúi đầu im lặng.
Hắn cũng lặng lẽ xoay người rời đi.
Hắn không ép buộc ta, khiến đôi lúc ta sinh ra ảo giác, rằng cuộc sống bình lặng thế này cũng không tệ.
Chỉ có một điều không ổn, là ta không thể biết được tin tức bên ngoài.
Tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng như ngậm chì.
Một ngày xuân nọ, một tiểu cung nữ vấp ngã trước mặt ta, từ trong n.g.ự.c rơi ra một miếng ngọc bội bình an.
Từ sau đó, mấy ngày liền, nàng luôn tìm cách xuất hiện bên cạnh ta.
Thi thoảng thì thầm mấy câu, để ta ghép lại tin tức bên ngoài.
Nàng nói, thanh danh của ta nay đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Lâm Chi trở thành tội phạm bị truy nã, bị buộc tội cấu kết cùng nghịch tặc bắt cóc Ngũ công chúa, hiện đang bị triều đình truy nã khắp nơi.
Tất cả đều là do Lâm Nhụ Thành bày ra.
Nhưng Lâm Nhụ Thành cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Ông ta bị Chính Đức đế khiển trách, giáng chức, hiện tại đã bị bãi quan, suốt ngày ủ rũ trong nhà.
Bên ngoài thiên hạ cũng chẳng thái bình.
Bắc địa loạn lạc, trong quân doanh phát sinh binh biến.
Chỉ sau một đêm đã liên kết được mấy doanh trại, đồng loạt khởi binh tạo phản, tiến thẳng về phía kinh thành.
Nghe nói, khi ấy Chính Đức đế sai người đến biên ải điều tra việc đường huynh của Triệu quý phi cấu kết với địch, g.i.ế.c dân để lập công.
Kết quả, người được phái đi điều tra lại cấu kết cùng tướng trấn thủ biên thành, muốn làm cho chuyện ấy thành lời đồn thất thiệt, khiến quân sĩ phẫn nộ mà sinh biến.
Chỉ trong vài ngày đã chiếm được mấy tòa thành.
Người đứng đầu tự xưng là cựu Thái tử điện hạ, theo hắn có rất nhiều người đi theo.
Tim ta loạn nhịp, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Trong đầu ta không tự chủ được mà nghĩ đến Tống Độc Hạc.
Là hắn đang giả mạo Thái tử để tập hợp lực lượng sao?
Ta khẽ cảm tạ tiểu cung nữ ấy.
Nàng chẳng lộ vẻ gì, như thể chưa hề nghe thấy, vội vã rời đi.
Về sau, nàng tiếp tục mang đến nhiều tin tức khác.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 27
10.0/10 từ 27 lượt.