Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 26
83@-
Chỉ tiếc là hắn đan chẳng ra hình dạng gì, trông thật buồn cười.
Ta nghĩ ngợi một chút, liền ném chiếc mũ rơm ta đan cho hắn.
Về sau, Sở Dực lâm bệnh.
Hắn mặt mày trắng bệch, ôm chặt lấy mình run rẩy, sốt cao không ngừng, miệng còn r*n r* đầy ai oán:
"Mẹ… đừng đánh con… đau quá…"
Tim ta như bị thứ gì đó đ.â.m trúng.
Hoàng tử cao cao tại thượng, cũng như đứa con gái lớn lên nơi quê mùa như ta, đều từng bị đánh.
Đã biết bị đánh đau đến nhường ấy, cớ sao còn muốn đánh người?
Ta tỉ mỉ kiểm tra thân thể hắn, phát hiện cánh tay có thương tích, hẳn là lúc bị nước cuốn va vào đá, để lâu không xử lý, vốn đã sưng đỏ, lại gặp mưa, vết thương đã mưng mủ.
Ta cẩn thận cạo sạch phần hoại tử, hắn đau đến tỉnh lại, ánh mắt mơ màng nhìn ta, con ngươi tĩnh lặng, không hề chớp.
Ta bảo hắn cố chịu một chút.
Hắn rên một tiếng, mồ hôi lạnh ướt đẫm, nhưng không hề rên một lời than đau.
Ta tìm thảo dược, nghiền nát đắp lên cho hắn.
Hắn yếu ớt khàn giọng hỏi ta vì sao cứu hắn, hắn c.h.ế.t chẳng phải càng tốt sao?
Ta ngồi bên bờ nước, nhặt một đống đá mỏng dẹt, hờ hững ném ra một viên tạo thành vòng sóng nước.
Ta chỉ tay về phía mặt nước mênh mông.
"Chúng ta ở đây mấy ngày rồi, vậy mà chưa từng thấy một con thuyền nào đi qua."
Muốn thoát thân, chỉ còn trông chờ đám người kia đến tìm Sở Dực.
Bằng không, ta sẽ trở thành dã nhân nơi đây, có lẽ một ngày nào đó, sẽ bất cẩn mà mất mạng.
Ta không muốn chết, cũng không thể chết.
Ta còn chưa gặp lại Tống Độc Hạc, cũng chưa từng thật sự sống vì chính mình.
Giờ khắc ấy, ta cuối cùng đã hiểu tâm nguyện không thể c.h.ế.t của Tống Độc Hạc.
Bởi vì thật sự, thật sự còn tâm nguyện chưa thành, nếu c.h.ế.t cũng chẳng thể nhắm mắt.
Từ đó về sau, ta và Sở Dực bắt đầu hòa thuận.
Hắn nhặt được trứng chim sẻ, chia cho ta, hắn không biết nhóm lửa, ta sẽ giúp hắn nhóm lửa.
Nửa tháng sau, người tìm kiếm Sở Dực cuối cùng đã tìm đến đây.
Ta bị đưa lên thuyền, trở thành tù nhân, sau khi trở lại kinh thành thì bị giam vào khu dành cho cung nhân.
Sau đó, Triệu Phác khí thế hùng hổ xông vào phòng giam, sai người ép ta uống một chén rượu độc.
Ta liều mạng móc họng nôn ra, muốn ói hết chất độc, nhưng lại bị người giữ chặt tay.
Giữa cơn mê man, ta thấy Sở Dực dẫn người xông vào, hạ lệnh bắt giữ Triệu Phác, còn bản thân thì hoảng hốt đỡ lấy ta đang ngã quỵ, giọng nói lộ rõ sự bối rối, hắn cầu xin ta đừng chết.
Triệu Phác mắng hắn điên rồi.
"Hồi đó ta nên một kiếm đ.â.m c.h.ế.t ngươi, chứ không phải g.i.ế.c nha đầu hầu hạ ngươi."
Ta lại nhớ đến tiểu nha đầu bị Triệu Phác một kiếm c.h.é.m đứt cổ họng.
Nàng ích kỷ, nông cạn, ngu muội, có chút tâm cơ chẳng ra gì.
Nàng có lỗi, nhưng tội không đến mức phải chết.
Thế mà có kẻ g.i.ế.c nàng như g.i.ế.c gà mổ lợn, khiến ta kinh hãi.
Ta sợ có một ngày, mình cũng sẽ bị người ta tùy tiện tìm cớ g.i.ế.c bỏ.
Và ngày ấy đã thật sự đến rồi...
33
Lần nữa tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trong một căn phòng lộng lẫy.
Ta quay đầu, nhìn thấy Sở Dực thần sắc tiều tụy.
Thấy ta tỉnh lại, ánh mắt hắn thoáng sáng lên, nét mặt cũng dịu đi đôi chút.
"Độc trong người nàng đã được giải, nhưng vẫn còn dư độc, phải uống thuốc đúng giờ."
"Triệu Phác vì sao muốn g.i.ế.c ta?"
Giọng ta khàn đặc, có lẽ cổ họng bị độc dược k*ch th*ch, nói chuyện vô cùng khó chịu.
Sở Dực cụp mắt, hàng mi mỏng khẽ rủ, che đi u tối nơi đáy mắt, thoạt trông lại lộ ra mấy phần ảm đạm.
"Bởi vì ta cầu mẫu phi cho nàng làm Thái tử phi, mẫu phi nói ta trúng tà rồi."
Triệu Quý phi hận ta thấu xương.
Bà ta xưa nay ở hậu cung luôn thắng thế, thế mà lại liên tiếp bại dưới tay ta.
Không chỉ bị quở trách, còn bị tước Phượng ấn, đày vào lãnh cung.
Bà ta đã quen ở trên cao nhìn xuống, nay chịu nhục nhã thế này, còn đau hơn bị giết.
Bà ta hận không thể lột da róc xương ta ngay tức khắc.
Mà con trai bà ta lại muốn cưới ta, với bà ta mà nói, đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời.
Cho nên, bà ta hung hăng quất roi Sở Dực, còn sai hắn tự tay g.i.ế.c ta.
Triệu Phác là biểu đệ tốt, hắn cảm thấy ta chẳng còn là người có thể an ủi Sở Dực, mà là độc dược sẽ khiến hắn sa ngã.
Vậy nên, hắn thà làm kẻ tiểu nhân, bị Sở Dực ghi hận, cũng muốn g.i.ế.c ta cho bằng được.
Thế nhưng kết cục của ván cờ này, lại là Sở Dực thắng.
Hắn đến tìm Chính Đức đế, lần đầu tiên trước mặt phụ hoàng, cởi áo ngoài, lộ ra vạt áo trong đẫm m.á.u đỏ tươi.
Chính Đức đế kinh hãi.
Ông không thể tin nổi nữ nhân mình sủng ái, lại là một kẻ điên có thể đánh cả nhi tử đến mức ấy.
Vì bà ta, Chính Đức đế đã phụ bạc Tống hoàng hậu thanh mai trúc mã của mình.
Ông hối hận, thậm chí dần sinh lòng chán ghét Triệu Quý phi.
Ông phá lệ đồng ý thỉnh cầu của Sở Dực, lại một lần nữa đày Triệu Quý phi vào lãnh cung.
Hiện tại, ta là Thái tử phi tương lai của hắn.
Nhà họ Lâm cũng đã nhận ta làm con gái, Lâm Nhụ Thành còn đổi tên cho ta thành Lâm Phù Dao.
"Cái tên này, nàng có thích không?" – Sở Dực hỏi ta.
Phù Dao thẳng tiến chín vạn dặm, thật là phóng khoáng khí phách.
Cái tên này thậm chí còn hay hơn Lâm Thừa Phong, Lâm Điệp Vân.
Nếu khi ta mới từ thôn quê trở về phủ Tể tướng, mặt mày lem luốc, mà ông ta đặt tên cho ta, ta hẳn sẽ rất vui mừng, rất ấm lòng, rất biết ơn.
Nhưng hiện giờ, ta đã từng nhìn thấy thứ tình cảm tốt đẹp nhất trên thế gian, thì chẳng còn để tâm tới thứ tình cảm hời hợt nhạt nhẽo ấy nữa.
Ta chẳng hề muốn cái tên này.
Ta là Lâm Chi.
Một cô nương hết sức bình thường.
Mệnh khổ, nhưng vận tốt.
Gặp được quý nhân, nuôi được cốt cách, biết yêu người, cũng biết yêu chính mình.
Cho nên, ta không cần phải đổi tên.
"Không thích."
"Ta tên là Lâm Chi, là nhánh cây – Chi."
Sở Dực trầm mặc một lát, rồi nắm lấy cổ tay ta.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chỉ tiếc là hắn đan chẳng ra hình dạng gì, trông thật buồn cười.
Ta nghĩ ngợi một chút, liền ném chiếc mũ rơm ta đan cho hắn.
Về sau, Sở Dực lâm bệnh.
Hắn mặt mày trắng bệch, ôm chặt lấy mình run rẩy, sốt cao không ngừng, miệng còn r*n r* đầy ai oán:
"Mẹ… đừng đánh con… đau quá…"
Tim ta như bị thứ gì đó đ.â.m trúng.
Hoàng tử cao cao tại thượng, cũng như đứa con gái lớn lên nơi quê mùa như ta, đều từng bị đánh.
Đã biết bị đánh đau đến nhường ấy, cớ sao còn muốn đánh người?
Ta tỉ mỉ kiểm tra thân thể hắn, phát hiện cánh tay có thương tích, hẳn là lúc bị nước cuốn va vào đá, để lâu không xử lý, vốn đã sưng đỏ, lại gặp mưa, vết thương đã mưng mủ.
Ta cẩn thận cạo sạch phần hoại tử, hắn đau đến tỉnh lại, ánh mắt mơ màng nhìn ta, con ngươi tĩnh lặng, không hề chớp.
Ta bảo hắn cố chịu một chút.
Hắn rên một tiếng, mồ hôi lạnh ướt đẫm, nhưng không hề rên một lời than đau.
Ta tìm thảo dược, nghiền nát đắp lên cho hắn.
Hắn yếu ớt khàn giọng hỏi ta vì sao cứu hắn, hắn c.h.ế.t chẳng phải càng tốt sao?
Ta ngồi bên bờ nước, nhặt một đống đá mỏng dẹt, hờ hững ném ra một viên tạo thành vòng sóng nước.
Ta chỉ tay về phía mặt nước mênh mông.
"Chúng ta ở đây mấy ngày rồi, vậy mà chưa từng thấy một con thuyền nào đi qua."
Muốn thoát thân, chỉ còn trông chờ đám người kia đến tìm Sở Dực.
Bằng không, ta sẽ trở thành dã nhân nơi đây, có lẽ một ngày nào đó, sẽ bất cẩn mà mất mạng.
Ta không muốn chết, cũng không thể chết.
Ta còn chưa gặp lại Tống Độc Hạc, cũng chưa từng thật sự sống vì chính mình.
Giờ khắc ấy, ta cuối cùng đã hiểu tâm nguyện không thể c.h.ế.t của Tống Độc Hạc.
Bởi vì thật sự, thật sự còn tâm nguyện chưa thành, nếu c.h.ế.t cũng chẳng thể nhắm mắt.
Từ đó về sau, ta và Sở Dực bắt đầu hòa thuận.
Hắn nhặt được trứng chim sẻ, chia cho ta, hắn không biết nhóm lửa, ta sẽ giúp hắn nhóm lửa.
Nửa tháng sau, người tìm kiếm Sở Dực cuối cùng đã tìm đến đây.
Ta bị đưa lên thuyền, trở thành tù nhân, sau khi trở lại kinh thành thì bị giam vào khu dành cho cung nhân.
Sau đó, Triệu Phác khí thế hùng hổ xông vào phòng giam, sai người ép ta uống một chén rượu độc.
Ta liều mạng móc họng nôn ra, muốn ói hết chất độc, nhưng lại bị người giữ chặt tay.
Giữa cơn mê man, ta thấy Sở Dực dẫn người xông vào, hạ lệnh bắt giữ Triệu Phác, còn bản thân thì hoảng hốt đỡ lấy ta đang ngã quỵ, giọng nói lộ rõ sự bối rối, hắn cầu xin ta đừng chết.
Triệu Phác mắng hắn điên rồi.
"Hồi đó ta nên một kiếm đ.â.m c.h.ế.t ngươi, chứ không phải g.i.ế.c nha đầu hầu hạ ngươi."
Ta lại nhớ đến tiểu nha đầu bị Triệu Phác một kiếm c.h.é.m đứt cổ họng.
Nàng ích kỷ, nông cạn, ngu muội, có chút tâm cơ chẳng ra gì.
Nàng có lỗi, nhưng tội không đến mức phải chết.
Thế mà có kẻ g.i.ế.c nàng như g.i.ế.c gà mổ lợn, khiến ta kinh hãi.
Ta sợ có một ngày, mình cũng sẽ bị người ta tùy tiện tìm cớ g.i.ế.c bỏ.
Và ngày ấy đã thật sự đến rồi...
33
Lần nữa tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trong một căn phòng lộng lẫy.
Ta quay đầu, nhìn thấy Sở Dực thần sắc tiều tụy.
Thấy ta tỉnh lại, ánh mắt hắn thoáng sáng lên, nét mặt cũng dịu đi đôi chút.
"Độc trong người nàng đã được giải, nhưng vẫn còn dư độc, phải uống thuốc đúng giờ."
"Triệu Phác vì sao muốn g.i.ế.c ta?"
Giọng ta khàn đặc, có lẽ cổ họng bị độc dược k*ch th*ch, nói chuyện vô cùng khó chịu.
Sở Dực cụp mắt, hàng mi mỏng khẽ rủ, che đi u tối nơi đáy mắt, thoạt trông lại lộ ra mấy phần ảm đạm.
"Bởi vì ta cầu mẫu phi cho nàng làm Thái tử phi, mẫu phi nói ta trúng tà rồi."
Triệu Quý phi hận ta thấu xương.
Bà ta xưa nay ở hậu cung luôn thắng thế, thế mà lại liên tiếp bại dưới tay ta.
Không chỉ bị quở trách, còn bị tước Phượng ấn, đày vào lãnh cung.
Bà ta đã quen ở trên cao nhìn xuống, nay chịu nhục nhã thế này, còn đau hơn bị giết.
Bà ta hận không thể lột da róc xương ta ngay tức khắc.
Mà con trai bà ta lại muốn cưới ta, với bà ta mà nói, đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời.
Cho nên, bà ta hung hăng quất roi Sở Dực, còn sai hắn tự tay g.i.ế.c ta.
Triệu Phác là biểu đệ tốt, hắn cảm thấy ta chẳng còn là người có thể an ủi Sở Dực, mà là độc dược sẽ khiến hắn sa ngã.
Vậy nên, hắn thà làm kẻ tiểu nhân, bị Sở Dực ghi hận, cũng muốn g.i.ế.c ta cho bằng được.
Thế nhưng kết cục của ván cờ này, lại là Sở Dực thắng.
Hắn đến tìm Chính Đức đế, lần đầu tiên trước mặt phụ hoàng, cởi áo ngoài, lộ ra vạt áo trong đẫm m.á.u đỏ tươi.
Chính Đức đế kinh hãi.
Ông không thể tin nổi nữ nhân mình sủng ái, lại là một kẻ điên có thể đánh cả nhi tử đến mức ấy.
Vì bà ta, Chính Đức đế đã phụ bạc Tống hoàng hậu thanh mai trúc mã của mình.
Ông hối hận, thậm chí dần sinh lòng chán ghét Triệu Quý phi.
Ông phá lệ đồng ý thỉnh cầu của Sở Dực, lại một lần nữa đày Triệu Quý phi vào lãnh cung.
Hiện tại, ta là Thái tử phi tương lai của hắn.
Nhà họ Lâm cũng đã nhận ta làm con gái, Lâm Nhụ Thành còn đổi tên cho ta thành Lâm Phù Dao.
"Cái tên này, nàng có thích không?" – Sở Dực hỏi ta.
Phù Dao thẳng tiến chín vạn dặm, thật là phóng khoáng khí phách.
Cái tên này thậm chí còn hay hơn Lâm Thừa Phong, Lâm Điệp Vân.
Nếu khi ta mới từ thôn quê trở về phủ Tể tướng, mặt mày lem luốc, mà ông ta đặt tên cho ta, ta hẳn sẽ rất vui mừng, rất ấm lòng, rất biết ơn.
Nhưng hiện giờ, ta đã từng nhìn thấy thứ tình cảm tốt đẹp nhất trên thế gian, thì chẳng còn để tâm tới thứ tình cảm hời hợt nhạt nhẽo ấy nữa.
Ta chẳng hề muốn cái tên này.
Ta là Lâm Chi.
Một cô nương hết sức bình thường.
Mệnh khổ, nhưng vận tốt.
Gặp được quý nhân, nuôi được cốt cách, biết yêu người, cũng biết yêu chính mình.
Cho nên, ta không cần phải đổi tên.
"Không thích."
"Ta tên là Lâm Chi, là nhánh cây – Chi."
Sở Dực trầm mặc một lát, rồi nắm lấy cổ tay ta.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 26
10.0/10 từ 27 lượt.