Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 32
85@-
Xong hết mọi việc, ta bỗng cảm thấy rất đỗi bình thản.
Bình thản đến mức thấy mọi chuyện trên đời ta đều có thể tha thứ, đều có thể mỉm cười đối mặt.
Ta như thể đã thực sự cứu được chính mình, cứu lấy cô bé chật vật năm xưa.
Lâm Điệp Vân giãy khỏi ngục tốt, loạng choạng chạy đến phía ta.
Dẫu bị giữ lại, nàng vẫn cố sức kêu lên:
“Lâm Chi, xin lỗi ngươi, ta chỉ là quá sợ hãi. Vì sợ hãi nên ta mới làm sai rất nhiều chuyện. Ta chỉ thấy rằng nếu ngươi sống tốt trong ngôi nhà ấy, thì ta sẽ bị đuổi đi. Vì muốn được ở lại, ta mới cố ý hãm hại ngươi. Ta không thật sự ghét ngươi.”
Ta lặng lẽ nhìn nàng.
“Lúc ta mới đến, ta cũng sợ. Nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ hại ngươi.”
Tiếng khóc gào của nàng chợt im bặt.
Nàng ngây người nhìn ta, rồi gục mặt xuống khóc nức nở.
40
Kỳ thực, thuở mới vào Lâm phủ, người đối xử tốt với ta nhất chính là Lâm Điệp Vân.
Nàng cười với ta, tìm ta chơi đùa, luôn dịu dàng, còn tặng ta đồ, dạy ta đối nhân xử thế.
Ta từng nghĩ, nàng hẳn sẽ lo sợ, bởi vậy, ta tự nhủ nhất định phải khiến nàng an tâm.
Nếu có ai bắt nạt nàng, ta nhất định sẽ đứng ra bênh vực.
Nếu có ai nói nàng là giả thiên kim, ta nhất định sẽ xé nát miệng kẻ đó.
Nhưng tưởng tượng thì luôn đẹp đẽ, hiện thực lại giáng cho ta một đòn thật nặng.
Những đoạn “nhận thân” đầy ấm áp cảm động kia, suy cho cùng cũng chỉ là ảo tưởng.
Thứ hiện hữu chân thật, thường là xấu xí khó lường.
Có kẻ cần lấy thiện ý mà đối đãi.
Cũng có kẻ phải để gai nhọn đ.â.m đau mới biết sợ.
Nhưng làm sao để phân biệt nên đối xử với ai ra sao, đó là bài học suốt đời phải học.
Song, ta sẽ không trách mình thuở niên thiếu quá đỗi thiện lương.
Bởi vì thiện lương vốn chẳng sai.
Chỉ là ta thiếu kinh nghiệm, thiếu hiểu biết về lòng người.
Mà ta cũng không nguyện để bản thân tuổi mười sáu đã tin rằng bản chất con người là ác.
Bởi làm vậy sẽ khiến ta bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp trong nhân tính.
Trưởng thành là việc của cả đời.
Là tu luyện từng ngày hôm nay, tích lũy thành chính mình của tương lai.
Cho nên, ta sẽ không trách mình.
Ta sẽ tha thứ cho bản thân, sẽ đối xử tốt với mình.
Để tương lai, khi ta ngoái đầu nhớ lại hôm nay, có thể nở một nụ cười mãn nguyện, chứ không phải tiếc nuối khôn nguôi.
Tóm lại, mọi chuyện đều đã qua rồi.
Những người ấy, những chuyện ấy, đều sẽ trở thành dĩ vãng.
Cả đời này họ cũng không thể trở lại Kinh thành.
Nếu may mắn sống đến nơi lưu đày, nơi đó cũng sẽ có vô vàn khổ ải đang chờ.
Về cung rồi, có cung nhân đến bẩm, nói Sở Dực muốn gặp ta.
Ta đi, giờ hắn bị giam trong chính tẩm điện cũ của mình, cung điện chạm trổ rực rỡ như xưa.
Mà vị hoàng tử từng cao quý lạnh lùng năm ấy, giờ đây một thân bạch y mỏng manh, lặng lẽ đứng giữa đại điện.
Tóc xõa tán loạn, sắc mặt tiều tụy hơn nhiều, đôi mắt đen trầm lặng không chút tia sinh cơ.
Khi thấy ta, đáy mắt hắn thoáng động, rồi chậm rãi hiện lên một nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy, nhìn sao mà thê lương.
Tựa như một đóa hoa sắp tàn, vẫn cố gắng nở ra dáng hình đẹp nhất, để níu giữ chút tán thưởng mong manh của thế gian.
Ta dừng lại ngoài điện, ánh dương rọi lên người ta, vốn nên là cảnh tượng sáng rỡ huy hoàng.
Còn hắn thì ở trong điện, phần lớn thân hình bị bóng tối che khuất, trông như một cái bóng giữa đêm dài.
Ta hỏi hắn: “Muốn ra ngoài phơi nắng một chút không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, lắc đầu lặng lẽ.
“Không cần, ta có một việc muốn cầu nàng.”
“Việc gì?”
“Nàng thích nơi nào nhất?”
Ta nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.
“Không có, nơi ta từng đến rất ít, chẳng có nơi nào thực sự khiến ta yêu thích cả.”
Ta sinh ra ở một thôn nhỏ hẻo lánh, sau đó mới vào kinh thành.
Ngoài hai nơi ấy, ta chỉ từng đến một chỗ khác, chính là bãi bùn trong lần rơi xuống sông năm xưa.
Cả ba nơi ấy, nơi nào ta cũng không thích.
Ngẫm lại, khổ nhiều hơn ngọt, bi nhiều hơn hỉ.
Khóe môi Sở Dực khẽ cong, thấp giọng nói: “Vậy thì tốt.”
“Nếu sau này ta chết, phiền nàng thiêu xác ta, đựng vào một hũ tro, rồi chôn ở nơi nàng thích nhất.”
Tim ta như bị một mũi kim đ.â.m xuyên.
Ta và hắn xưa nay đối lập, giữa chúng ta chưa từng có sự bình yên nào, chỉ có ngươi c.h.ế.t thì ta sống.
Hôm nay kết cục là ta toại nguyện như mong muốn.
Nhưng cớ sao tim vẫn thấy nhói đau?
Có lẽ bởi vì, trừ mối thù năm xưa, về sau hắn chưa từng làm chuyện gì ác với ta.
Trái lại, luôn là ta lợi dụng hắn để đạt được mục đích của bản thân.
Ngay cả mối thù năm xưa, thì lúc ta kéo hắn xuống sông, ân oán cũng xem như đã trả xong.
Những tháng ngày sau đó, ta nợ hắn rất nhiều.
Tâm trí ta ngổn ngang, hồi lâu mới thốt ra được một chữ: “Được.”
Hắn mỉm cười rạng rỡ.
Nụ cười ấy, là thật lòng vui vẻ.
Hắn nói: “Đa tạ.”
Hắn khoanh chân ngồi xuống, dáng vẻ ung dung nhìn bầu trời ngoài điện.
Ta cũng xoay người ngồi xuống, ngồi trên bậc thềm.
Ngẩng nhìn trời cao, mây trắng, từng cánh chim tung cánh bay xa, cũng nhìn đàn kiến nhỏ bé đang chạm vào thế giới bao la.
Vận mệnh, rốt cuộc là gì?
Ai đang hát ca vì vận mệnh, ai đang khóc than vì vận mệnh?
Có người liều mạng níu lấy quá khứ để tìm lối đi đến tương lai.
Có người nhìn thấu bản chất vạn vật, lựa chọn tiêu d.a.o trong hiện tại.
Có người khóc lóc cầu một hy vọng sống.
Cũng có người mỉm cười thanh thản bước đến cái chết.
Ta thuộc về kiểu người nào, hắn là kiểu người nào? Nên chọn thế nào mới là đúng?
Không có đáp án.
Ta tìm không ra đáp án.
Mà cũng không nên cố tìm đáp án.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Xong hết mọi việc, ta bỗng cảm thấy rất đỗi bình thản.
Bình thản đến mức thấy mọi chuyện trên đời ta đều có thể tha thứ, đều có thể mỉm cười đối mặt.
Ta như thể đã thực sự cứu được chính mình, cứu lấy cô bé chật vật năm xưa.
Lâm Điệp Vân giãy khỏi ngục tốt, loạng choạng chạy đến phía ta.
Dẫu bị giữ lại, nàng vẫn cố sức kêu lên:
“Lâm Chi, xin lỗi ngươi, ta chỉ là quá sợ hãi. Vì sợ hãi nên ta mới làm sai rất nhiều chuyện. Ta chỉ thấy rằng nếu ngươi sống tốt trong ngôi nhà ấy, thì ta sẽ bị đuổi đi. Vì muốn được ở lại, ta mới cố ý hãm hại ngươi. Ta không thật sự ghét ngươi.”
Ta lặng lẽ nhìn nàng.
“Lúc ta mới đến, ta cũng sợ. Nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ hại ngươi.”
Tiếng khóc gào của nàng chợt im bặt.
Nàng ngây người nhìn ta, rồi gục mặt xuống khóc nức nở.
40
Kỳ thực, thuở mới vào Lâm phủ, người đối xử tốt với ta nhất chính là Lâm Điệp Vân.
Nàng cười với ta, tìm ta chơi đùa, luôn dịu dàng, còn tặng ta đồ, dạy ta đối nhân xử thế.
Ta từng nghĩ, nàng hẳn sẽ lo sợ, bởi vậy, ta tự nhủ nhất định phải khiến nàng an tâm.
Nếu có ai bắt nạt nàng, ta nhất định sẽ đứng ra bênh vực.
Nếu có ai nói nàng là giả thiên kim, ta nhất định sẽ xé nát miệng kẻ đó.
Nhưng tưởng tượng thì luôn đẹp đẽ, hiện thực lại giáng cho ta một đòn thật nặng.
Những đoạn “nhận thân” đầy ấm áp cảm động kia, suy cho cùng cũng chỉ là ảo tưởng.
Thứ hiện hữu chân thật, thường là xấu xí khó lường.
Có kẻ cần lấy thiện ý mà đối đãi.
Cũng có kẻ phải để gai nhọn đ.â.m đau mới biết sợ.
Nhưng làm sao để phân biệt nên đối xử với ai ra sao, đó là bài học suốt đời phải học.
Song, ta sẽ không trách mình thuở niên thiếu quá đỗi thiện lương.
Bởi vì thiện lương vốn chẳng sai.
Chỉ là ta thiếu kinh nghiệm, thiếu hiểu biết về lòng người.
Mà ta cũng không nguyện để bản thân tuổi mười sáu đã tin rằng bản chất con người là ác.
Bởi làm vậy sẽ khiến ta bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp trong nhân tính.
Trưởng thành là việc của cả đời.
Là tu luyện từng ngày hôm nay, tích lũy thành chính mình của tương lai.
Cho nên, ta sẽ không trách mình.
Ta sẽ tha thứ cho bản thân, sẽ đối xử tốt với mình.
Để tương lai, khi ta ngoái đầu nhớ lại hôm nay, có thể nở một nụ cười mãn nguyện, chứ không phải tiếc nuối khôn nguôi.
Tóm lại, mọi chuyện đều đã qua rồi.
Những người ấy, những chuyện ấy, đều sẽ trở thành dĩ vãng.
Cả đời này họ cũng không thể trở lại Kinh thành.
Nếu may mắn sống đến nơi lưu đày, nơi đó cũng sẽ có vô vàn khổ ải đang chờ.
Về cung rồi, có cung nhân đến bẩm, nói Sở Dực muốn gặp ta.
Ta đi, giờ hắn bị giam trong chính tẩm điện cũ của mình, cung điện chạm trổ rực rỡ như xưa.
Mà vị hoàng tử từng cao quý lạnh lùng năm ấy, giờ đây một thân bạch y mỏng manh, lặng lẽ đứng giữa đại điện.
Tóc xõa tán loạn, sắc mặt tiều tụy hơn nhiều, đôi mắt đen trầm lặng không chút tia sinh cơ.
Khi thấy ta, đáy mắt hắn thoáng động, rồi chậm rãi hiện lên một nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy, nhìn sao mà thê lương.
Tựa như một đóa hoa sắp tàn, vẫn cố gắng nở ra dáng hình đẹp nhất, để níu giữ chút tán thưởng mong manh của thế gian.
Ta dừng lại ngoài điện, ánh dương rọi lên người ta, vốn nên là cảnh tượng sáng rỡ huy hoàng.
Còn hắn thì ở trong điện, phần lớn thân hình bị bóng tối che khuất, trông như một cái bóng giữa đêm dài.
Ta hỏi hắn: “Muốn ra ngoài phơi nắng một chút không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, lắc đầu lặng lẽ.
“Không cần, ta có một việc muốn cầu nàng.”
“Việc gì?”
“Nàng thích nơi nào nhất?”
Ta nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.
“Không có, nơi ta từng đến rất ít, chẳng có nơi nào thực sự khiến ta yêu thích cả.”
Ta sinh ra ở một thôn nhỏ hẻo lánh, sau đó mới vào kinh thành.
Ngoài hai nơi ấy, ta chỉ từng đến một chỗ khác, chính là bãi bùn trong lần rơi xuống sông năm xưa.
Cả ba nơi ấy, nơi nào ta cũng không thích.
Ngẫm lại, khổ nhiều hơn ngọt, bi nhiều hơn hỉ.
Khóe môi Sở Dực khẽ cong, thấp giọng nói: “Vậy thì tốt.”
“Nếu sau này ta chết, phiền nàng thiêu xác ta, đựng vào một hũ tro, rồi chôn ở nơi nàng thích nhất.”
Tim ta như bị một mũi kim đ.â.m xuyên.
Ta và hắn xưa nay đối lập, giữa chúng ta chưa từng có sự bình yên nào, chỉ có ngươi c.h.ế.t thì ta sống.
Hôm nay kết cục là ta toại nguyện như mong muốn.
Nhưng cớ sao tim vẫn thấy nhói đau?
Có lẽ bởi vì, trừ mối thù năm xưa, về sau hắn chưa từng làm chuyện gì ác với ta.
Trái lại, luôn là ta lợi dụng hắn để đạt được mục đích của bản thân.
Ngay cả mối thù năm xưa, thì lúc ta kéo hắn xuống sông, ân oán cũng xem như đã trả xong.
Những tháng ngày sau đó, ta nợ hắn rất nhiều.
Tâm trí ta ngổn ngang, hồi lâu mới thốt ra được một chữ: “Được.”
Hắn mỉm cười rạng rỡ.
Nụ cười ấy, là thật lòng vui vẻ.
Hắn nói: “Đa tạ.”
Hắn khoanh chân ngồi xuống, dáng vẻ ung dung nhìn bầu trời ngoài điện.
Ta cũng xoay người ngồi xuống, ngồi trên bậc thềm.
Ngẩng nhìn trời cao, mây trắng, từng cánh chim tung cánh bay xa, cũng nhìn đàn kiến nhỏ bé đang chạm vào thế giới bao la.
Vận mệnh, rốt cuộc là gì?
Ai đang hát ca vì vận mệnh, ai đang khóc than vì vận mệnh?
Có người liều mạng níu lấy quá khứ để tìm lối đi đến tương lai.
Có người nhìn thấu bản chất vạn vật, lựa chọn tiêu d.a.o trong hiện tại.
Có người khóc lóc cầu một hy vọng sống.
Cũng có người mỉm cười thanh thản bước đến cái chết.
Ta thuộc về kiểu người nào, hắn là kiểu người nào? Nên chọn thế nào mới là đúng?
Không có đáp án.
Ta tìm không ra đáp án.
Mà cũng không nên cố tìm đáp án.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 32
10.0/10 từ 27 lượt.