Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 17
71@-
Ta đã hiểu rõ cha mẹ và huynh trưởng đều chẳng ra gì, ta không còn mong cầu tình yêu thương từ họ, nên cũng chẳng bận tâm họ nhìn ta thế nào.
Ngược lại, ta thấy may mắn vì đã sớm nhìn thấu, không tốn thêm thời gian cho họ.
Tể tướng thấy ta như thế, mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi thấy cha mẹ mà lại có thái độ như thế sao?"
Ta thấy phiền chán.
Lúc ta xem họ là cha mẹ, họ chẳng xem ta là nữ nhi.
Bây giờ ta không đoái hoài tới, lại bám lấy ta, miệng nói mình là cha mẹ ta.
Thật hèn hạ!
"Lâm Tể tướng tốn công đưa ta về phủ, chắc không phải chỉ để nói mấy câu này. Có chuyện thì cứ nói thẳng ra."
Lâm Nhụ Thành nghẹn lời, hung hăng trừng mắt nhìn ta, nói:
"Ngươi theo ta vào thư phòng."
Ta đi thẳng qua bọn họ, theo sau Lâm Nhụ Thành, coi những người còn lại như không khí.
Ta nghe sau lưng vang lên tiếng mẫu thân kinh ngạc, tiếng Lâm Thừa Phong mắng chửi, và cả giọng nói giả vờ bênh vực ta mà càng nói càng mờ ám của Lâm Điệp Vân.
Ta quay đầu liếc bọn họ một cái đầy hàm ý, rồi bật cười khinh bỉ, xoay người rời đi.
Đó chính là chiêu trò mà họ từng dùng với ta, nụ cười ngạo mạn, vô lễ, cao cao tại thượng, giờ ta cũng học được rồi, mà học cũng chẳng khó, chỉ cần xem trọng bản thân, xem nhẹ người khác, liền có thể làm được.
Phía sau lặng ngắt, ba người đều kinh ngạc như thể lần đầu nhận ra con người thật của ta.
Vào thư phòng, Lâm Nhụ Thành ra hiệu ta ngồi xuống.
Ông ta chăm chú quan sát ta, giả làm người cha hiền từ mà thở dài một hơi, quan tâm hỏi ta sống ra sao trong cung.
Ta không đáp, chỉ thản nhiên uống trà.
Ta đã học được cách khiến người khác tức giận mà không cần lên tiếng, đó là làm lơ, khinh thường họ, để họ tự phát điên lên, còn ta thì nhìn họ như xem một vở tuồng.
Lâm Nhụ Thành rất hiểu trò này.
Ông ta đập bàn một cái, cười lạnh.
"Ngũ công chúa không thể che chở ngươi cả đời. Nàng ta chỉ là một công chúa, sớm muộn cũng sẽ xuất giá hoặc hòa thân, đến khi đó ai sẽ chống lưng cho ngươi?"
"Hôm nay ta gọi ngươi về là muốn chỉ cho ngươi một con đường sáng. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, ta muốn ngươi nhận tổ quy tông, ghi tên vào gia phả, sau này ngươi chính là nhị tiểu thư của Lâm phủ."
Ông ta ngừng một chút, chờ ta cảm động rơi lệ.
Dây leo mới cần bám vào thân cây.
Còn đại thụ, tự mình thành rừng.
Ta giờ đây chẳng cần đến họ nữa.
Ta dứt khoát từ chối Lâm Nhụ Thành.
"Lâm Tể tướng, nếu không đưa ra được điều kiện tốt hơn, thì chẳng cần nói thêm."
Ánh mắt Lâm Nhụ Thành sáng lên, thái độ ngược lại càng thêm tán thưởng.
"Ngươi quả thật trấn định. Nếu ngươi nhận tổ quy tông, ta có thể giúp ngươi gả cho Tam hoàng tử. Tương lai Tam hoàng tử làm thái tử, ngươi chính là thái tử phi, rồi sẽ là hoàng hậu."
Ông ta nói đầy xúc động, như thể viễn cảnh vinh quang tươi đẹp hiện ra trước mắt.
Ta làm Tam hoàng tử phi, Lâm Điệp Vân gả cho Triệu thế tử, đều là hoàng thân quốc thích, danh vọng lẫy lừng, Lâm gia mai sau vinh hoa phú quý không ai sánh kịp.
Chỉ trừ một điều, ta không đồng ý.
"Lâm Tể tướng nên thuyết phục Tam hoàng tử trước đã."
"Nếu đây vốn là ý của tam hoàng tử thì sao?"
23
Ta có chút ngẩn người.
Giữa ta và Sở Dực chỉ mới gặp mặt vài lần, ta thật sự không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Lâm Nhụ Thành nói:
"Tam hoàng tử coi trọng ngươi, đó là phúc phận của ngươi. Tên 'Lâm Chi' nghe không hay, vi phụ sẽ đặt cho ngươi cái tên khác.”
“Còn về Ngũ công chúa, ngươi tạm thời cứ giả vờ thân thiết, qua một thời gian, vi phụ sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra khỏi cung."
Lần đầu tiên, ta phát hiện ra, Lâm Nhụ Thành cũng giống như Lâm Thừa Phong, đều thích sắp đặt cuộc đời người khác.
Có lẽ trong mắt bọn họ, ta chẳng phải con người, chỉ là một món đồ.
Muốn ta đi đâu, làm gì, ta đều phải ngoan ngoãn nghe theo.
Ta nhàn nhạt nói: "Ta tên là Lâm Chi, chỉ là Lâm Chi. Ta sẽ không gả cho Tam hoàng tử."
Xa rời bọn họ mới là phúc phần của ta.
Ta xoay người rời đi, không hề do dự.
Phía sau, giọng nói lạnh lùng của Lâm Nhụ Thành vang lên: "Nghịch nữ!"
Trên đường, ta gặp Lâm Thừa Phong.
Hắn cố kéo tay áo ta, bảo ta phải xin lỗi mẫu thân, nói vì ta khiến bà đau lòng đến mức khóc không ngừng, hiện giờ đang được Lâm Điệp Vân an ủi.
Hắn nói ta không hiếu thuận bằng Lâm Điệp Vân.
Một đứa không phải ruột thịt còn biết không được làm mẫu thân đau lòng, ta đây là con ruột mà vừa về đã khiến mẫu thân thương tâm, thật sự đáng giận.
Ta đưa tay sờ chiếc vòng vàng giả trên cổ tay, thấp giọng nói một câu.
Hắn nghe không rõ, khựng lại: "Ngươi nói gì?"
Hắn ghé sát lại một chút.
Ta thấy hắn tiến gần, lập tức dồn toàn bộ sức lực, tung một quyền đ.ấ.m thẳng vào mũi hắn.
Lâm Thừa Phong loạng choạng lùi vài bước, hoa mắt choáng váng, ôm lấy mặt, nước mắt cũng trào ra.
Ta lạnh lùng nói:
"Ngươi thật giống một con ruồi phiền phức. Giúp ta chuyển lời đến Tể tướng phu nhân, nếu bà đã nhận ra chiếc vòng trên tay ta là đồ giả, sao không đi hỏi đứa con gái ruột mà bà tin tưởng nhất của mình, xem nàng ta đã đổi chiếc vòng ấy từ khi nào?"
Ta nghênh ngang rời đi, không lập tức hồi cung.
Mà đến tiểu viện của ta và Tống Độc Hạc.
Nơi ấy cửa đóng then cài, quanh sân mọc đầy cỏ dại.
Trước khi đi, ta đã đưa cho thím hàng xóm một ít bạc, nhờ bà giúp trông nom giùm.
Bà thỉnh thoảng có qua dọn dẹp, nên sân cũng còn tạm sạch sẽ.
Nhưng nhà không có người ở, nhanh xuống cấp kinh khủng.
Ta bắt đầu dọn dẹp lại nhà cửa, nhổ cỏ trong sân, cơn phiền muộn trong lòng cũng dần dịu xuống.
Ta đánh Lâm Thừa Phong, điều này trước kia không dám tưởng tượng.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Ta đã hiểu rõ cha mẹ và huynh trưởng đều chẳng ra gì, ta không còn mong cầu tình yêu thương từ họ, nên cũng chẳng bận tâm họ nhìn ta thế nào.
Ngược lại, ta thấy may mắn vì đã sớm nhìn thấu, không tốn thêm thời gian cho họ.
Tể tướng thấy ta như thế, mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi thấy cha mẹ mà lại có thái độ như thế sao?"
Ta thấy phiền chán.
Lúc ta xem họ là cha mẹ, họ chẳng xem ta là nữ nhi.
Bây giờ ta không đoái hoài tới, lại bám lấy ta, miệng nói mình là cha mẹ ta.
Thật hèn hạ!
"Lâm Tể tướng tốn công đưa ta về phủ, chắc không phải chỉ để nói mấy câu này. Có chuyện thì cứ nói thẳng ra."
Lâm Nhụ Thành nghẹn lời, hung hăng trừng mắt nhìn ta, nói:
"Ngươi theo ta vào thư phòng."
Ta đi thẳng qua bọn họ, theo sau Lâm Nhụ Thành, coi những người còn lại như không khí.
Ta nghe sau lưng vang lên tiếng mẫu thân kinh ngạc, tiếng Lâm Thừa Phong mắng chửi, và cả giọng nói giả vờ bênh vực ta mà càng nói càng mờ ám của Lâm Điệp Vân.
Ta quay đầu liếc bọn họ một cái đầy hàm ý, rồi bật cười khinh bỉ, xoay người rời đi.
Đó chính là chiêu trò mà họ từng dùng với ta, nụ cười ngạo mạn, vô lễ, cao cao tại thượng, giờ ta cũng học được rồi, mà học cũng chẳng khó, chỉ cần xem trọng bản thân, xem nhẹ người khác, liền có thể làm được.
Phía sau lặng ngắt, ba người đều kinh ngạc như thể lần đầu nhận ra con người thật của ta.
Vào thư phòng, Lâm Nhụ Thành ra hiệu ta ngồi xuống.
Ông ta chăm chú quan sát ta, giả làm người cha hiền từ mà thở dài một hơi, quan tâm hỏi ta sống ra sao trong cung.
Ta không đáp, chỉ thản nhiên uống trà.
Ta đã học được cách khiến người khác tức giận mà không cần lên tiếng, đó là làm lơ, khinh thường họ, để họ tự phát điên lên, còn ta thì nhìn họ như xem một vở tuồng.
Lâm Nhụ Thành rất hiểu trò này.
Ông ta đập bàn một cái, cười lạnh.
"Ngũ công chúa không thể che chở ngươi cả đời. Nàng ta chỉ là một công chúa, sớm muộn cũng sẽ xuất giá hoặc hòa thân, đến khi đó ai sẽ chống lưng cho ngươi?"
"Hôm nay ta gọi ngươi về là muốn chỉ cho ngươi một con đường sáng. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, ta muốn ngươi nhận tổ quy tông, ghi tên vào gia phả, sau này ngươi chính là nhị tiểu thư của Lâm phủ."
Ông ta ngừng một chút, chờ ta cảm động rơi lệ.
Dây leo mới cần bám vào thân cây.
Còn đại thụ, tự mình thành rừng.
Ta giờ đây chẳng cần đến họ nữa.
Ta dứt khoát từ chối Lâm Nhụ Thành.
"Lâm Tể tướng, nếu không đưa ra được điều kiện tốt hơn, thì chẳng cần nói thêm."
Ánh mắt Lâm Nhụ Thành sáng lên, thái độ ngược lại càng thêm tán thưởng.
"Ngươi quả thật trấn định. Nếu ngươi nhận tổ quy tông, ta có thể giúp ngươi gả cho Tam hoàng tử. Tương lai Tam hoàng tử làm thái tử, ngươi chính là thái tử phi, rồi sẽ là hoàng hậu."
Ông ta nói đầy xúc động, như thể viễn cảnh vinh quang tươi đẹp hiện ra trước mắt.
Ta làm Tam hoàng tử phi, Lâm Điệp Vân gả cho Triệu thế tử, đều là hoàng thân quốc thích, danh vọng lẫy lừng, Lâm gia mai sau vinh hoa phú quý không ai sánh kịp.
Chỉ trừ một điều, ta không đồng ý.
"Lâm Tể tướng nên thuyết phục Tam hoàng tử trước đã."
"Nếu đây vốn là ý của tam hoàng tử thì sao?"
23
Ta có chút ngẩn người.
Giữa ta và Sở Dực chỉ mới gặp mặt vài lần, ta thật sự không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Lâm Nhụ Thành nói:
"Tam hoàng tử coi trọng ngươi, đó là phúc phận của ngươi. Tên 'Lâm Chi' nghe không hay, vi phụ sẽ đặt cho ngươi cái tên khác.”
“Còn về Ngũ công chúa, ngươi tạm thời cứ giả vờ thân thiết, qua một thời gian, vi phụ sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra khỏi cung."
Lần đầu tiên, ta phát hiện ra, Lâm Nhụ Thành cũng giống như Lâm Thừa Phong, đều thích sắp đặt cuộc đời người khác.
Có lẽ trong mắt bọn họ, ta chẳng phải con người, chỉ là một món đồ.
Muốn ta đi đâu, làm gì, ta đều phải ngoan ngoãn nghe theo.
Ta nhàn nhạt nói: "Ta tên là Lâm Chi, chỉ là Lâm Chi. Ta sẽ không gả cho Tam hoàng tử."
Xa rời bọn họ mới là phúc phần của ta.
Ta xoay người rời đi, không hề do dự.
Phía sau, giọng nói lạnh lùng của Lâm Nhụ Thành vang lên: "Nghịch nữ!"
Trên đường, ta gặp Lâm Thừa Phong.
Hắn cố kéo tay áo ta, bảo ta phải xin lỗi mẫu thân, nói vì ta khiến bà đau lòng đến mức khóc không ngừng, hiện giờ đang được Lâm Điệp Vân an ủi.
Hắn nói ta không hiếu thuận bằng Lâm Điệp Vân.
Một đứa không phải ruột thịt còn biết không được làm mẫu thân đau lòng, ta đây là con ruột mà vừa về đã khiến mẫu thân thương tâm, thật sự đáng giận.
Ta đưa tay sờ chiếc vòng vàng giả trên cổ tay, thấp giọng nói một câu.
Hắn nghe không rõ, khựng lại: "Ngươi nói gì?"
Hắn ghé sát lại một chút.
Ta thấy hắn tiến gần, lập tức dồn toàn bộ sức lực, tung một quyền đ.ấ.m thẳng vào mũi hắn.
Lâm Thừa Phong loạng choạng lùi vài bước, hoa mắt choáng váng, ôm lấy mặt, nước mắt cũng trào ra.
Ta lạnh lùng nói:
"Ngươi thật giống một con ruồi phiền phức. Giúp ta chuyển lời đến Tể tướng phu nhân, nếu bà đã nhận ra chiếc vòng trên tay ta là đồ giả, sao không đi hỏi đứa con gái ruột mà bà tin tưởng nhất của mình, xem nàng ta đã đổi chiếc vòng ấy từ khi nào?"
Ta nghênh ngang rời đi, không lập tức hồi cung.
Mà đến tiểu viện của ta và Tống Độc Hạc.
Nơi ấy cửa đóng then cài, quanh sân mọc đầy cỏ dại.
Trước khi đi, ta đã đưa cho thím hàng xóm một ít bạc, nhờ bà giúp trông nom giùm.
Bà thỉnh thoảng có qua dọn dẹp, nên sân cũng còn tạm sạch sẽ.
Nhưng nhà không có người ở, nhanh xuống cấp kinh khủng.
Ta bắt đầu dọn dẹp lại nhà cửa, nhổ cỏ trong sân, cơn phiền muộn trong lòng cũng dần dịu xuống.
Ta đánh Lâm Thừa Phong, điều này trước kia không dám tưởng tượng.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 17
10.0/10 từ 27 lượt.