Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 18

68@-

 
Quả nhiên câu "trước cửa phủ Tể tướng, cũng có quan thất phẩm" là thật.


Người làm thư đồng của công chúa như ta, có thể xem là quan lục phẩm, vì ta thật sự được gặp Hoàng đế, thậm chí đôi khi còn được hắn hỏi vài câu.


Quả nhiên, quyền thế là thứ tốt đẹp.


Có thể biến mọi bất công thành đường bằng phẳng.


Nếu người xấu nắm quyền, người tốt sẽ chẳng bao giờ có ngày ngẩng đầu.


Vậy nên, người tốt càng phải tranh đấu.


Chỉ khi người tốt nắm được vị trí cao, kẻ xấu mới e ngại, mới run sợ, mới không dám làm càn.


Thím hàng xóm nghe thấy tiếng động thì qua xem, thấy ta liền mừng rỡ như gặp lại người quen cũ, vui vẻ trò chuyện vài câu.


Cuối cùng như sực nhớ ra chuyện gì, bà vội về nhà lấy một vật đưa cho ta.


"Bữa trước ta thấy cái này trong sân nhà cô nương, cô xem có phải thứ cô để quên không?"


Ta mở ra xem, là một miếng ngọc bội bình an rất đơn sơ và rẻ tiền.


Nhưng tim ta đập dồn dập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.



Ta hỏi bà tìm thấy ở đâu, bà chỉ cho ta một chỗ, ta nhớ rất rõ, nơi đó ta đã dọn kỹ, tuyệt đối không thể có thứ gì sót lại.


Có người đang dùng miếng ngọc bội bình an này để báo bình an cho ta ư?


Sẽ là ai?


Phải là ai?


Ta gần như lập tức nghĩ đến Tống Độc Hạc, nhưng lại không dám chắc.


Ta làm ra vẻ bình thản cảm ơn thím, thản nhiên lên xe ngựa.


Nhưng ngay khoảnh khắc rèm xe buông xuống, ta đã lấy ngọc bội ra, kiểm tra đi kiểm tra lại.


Thật đáng tiếc, đó chỉ là một miếng ngọc bội bình an hết sức bình thường, không tìm được bất kỳ dấu vết đặc biệt nào.


Một trái tim như sống lại rồi lại c.h.ế.t đi, lại chẳng dám c.h.ế.t hẳn, khổ sở vô cùng.


Sau khi trở về cung, ta treo ngọc bội lên người, vẫn tận tâm chăm sóc chuyện ăn ở của Sở Ninh, cùng nàng học chữ đọc sách, nghe các nho sinh biện luận kinh thư.


Chỉ là ta rất ít cùng nàng đến Ngự Thư phòng gặp Chính Đức đế, mỗi lần đều để các thư đồng khác đi, rồi sau đó nghe họ kể lại chuyện xảy ra trong ngày.


Về sau, các thư đồng nói Sở Dực cũng ít tới Ngự Thư phòng, lúc này ta mới dần yên tâm.


Thời gian thấm thoắt trôi qua.



Chính Đức đế đọc xong liền ngẩn người thật lâu.


Hắn ngày ngày đem cuốn truyện ấy đặt bên gối mà v**t v*, ngoài ra không nói thêm lời nào.


24


Sở Ninh vô cùng tức giận.


Nàng có lẽ đã phát hiện ra, việc hoàn thành cuốn truyện ký kia e rằng không giúp được Tống gia được minh oan, ngược lại còn thành toàn cho giấc mộng năm xưa của Chính Đức đế.


Ta khuyên nàng: "Không sao cả, nghĩ đến phần có lợi cho bản thân đi."


Truyện ký vốn chỉ là một cái cớ.


Thứ ta muốn, từ đầu đến cuối, đều là con người.


Đám văn sĩ tham gia soạn truyện ký đã ra vào hoàng cung suốt thời gian qua, Chính Đức đế đã quen dùng rồi, không thể nào đợi truyện viết xong thì lập tức đuổi đi.


Hắn tất sẽ sắp xếp cho họ những chức quan to nhỏ khác nhau.


Mà đám người ấy đều do Sở Ninh đích thân chọn ra, Sở Ninh chính là quý nhân của họ.


Có thể sẽ có kẻ vong ân bội nghĩa, nhưng chắc chắn cũng sẽ có người ghi lòng tạc dạ.


Dù thế nào đi nữa, Sở Ninh cũng đã có một nhóm người thuộc về mình.



Bọn họ sớm muộn cũng sẽ hóa thành những mũi nhọn, đ.â.m vào thế lực của Lâm Nhụ Thành và nhà họ Triệu, khiến bọn chúng đau đớn, kiêng dè.


Huống hồ, truyện ký kia cũng chẳng phải hoàn toàn vô dụng.


Sự tồn tại của nó sẽ không ngừng nhắc nhở Chính Đức đế rằng, người kia đã khuất, còn hắn thì vẫn nợ Tống Hoàng hậu một mối ân tình.


Chỉ cần có cơ hội thích hợp, món nợ đó sẽ biến thành lưỡi d.a.o sắc bén, cuốn phăng cả gia tộc nhà họ Triệu.


Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Chính Đức đế đã phân bổ chức vị cho rất nhiều văn sĩ trong số đó, ai nấy đều cảm kích vô cùng.


Còn những người đang tiếp tục chắp bút biên soạn truyện ký của các đời hoàng hậu khác thì càng ra sức hơn, mong một ngày cũng được cá chép hóa rồng, diện kiến thiên tử.


Thời gian trôi nhanh, thu qua đông đến.


Tháng mười một, trời đổ trận tuyết đầu mùa.


Ta cho cung nhân nghỉ nửa ngày, để họ dẫn Sở Ninh ra ngoài chơi tuyết, còn ta thì dạo bước một mình trong hoa viên phủ đầy tuyết trắng.


Thi thoảng nổi hứng, ta dùng chân dậm tuyết thành hình mấy con thỏ.


Ta chỉ biết dẫm tuyết thành thỏ.


Là Tống Độc Hạc đã dạy ta.


Mùa đông đầu tiên ta và hắn ở bên nhau cũng có một trận tuyết lớn.



Hắn dạy ta dẫm tuyết thành thỏ.


Đó là khoảng thời gian hiếm hoi ta có thể gác lại thù hận, thảnh thơi tận hưởng cuộc sống.


Tuyết rơi mịt mù, thỏ tuyết chẳng mấy chốc bị lớp tuyết mới phủ lấp, nhưng ta vẫn mãi nhớ rõ dáng vẻ Tống Độc Hạc ngoảnh đầu lại cười với ta trong gió tuyết, nụ cười ấy, là của một người trải bao phong ba mà vẫn không đổi bản tâm.


Từ đó đến nay, ta chưa từng thấy nụ cười nào thuần khiết và trong trẻo hơn thế.


"Đây là thỏ sao?"


Một giọng nói trầm lạnh chậm rãi vang lên sau lưng.


Ta quay đầu lại, nhìn thấy Sở Dực.


Hắn đội kim quan, khoác đại bào, tóc đen rũ xuống lớp áo lông hồ cừu trắng muốt, đôi mắt đen sâu không lộ chút cảm xúc nào.


Ngón tay thon dài như ngọc cầm một cây dù giấy dầu, vì lạnh mà đầu ngón tay lộ ra sắc hồng nhàn nhạt.


Triệu quý phi là một mỹ nhân kiều diễm rực rỡ.


Mà Sở Dực lại có cốt cách của một mỹ nhân lạnh lùng.


Dáng vẻ hắn yên tĩnh cất lời, vô hại mà trong sáng, khiến người ta khó sinh lòng cảnh giác.


Ta cụp mắt, nói khẽ: "Là thỏ."


Hắn mở miệng: "Vì sao lại từ chối bản vương? Làm vương phi của bản vương không tốt sao?"
 


Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Story Chương 18
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...