Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 16
71@-
Sở Ninh ôm chặt lấy ta, thở dài: "Tỷ tỷ, có tỷ thật tốt."
Ta vui vẻ xoa đầu nàng.
Nhưng lúc này, có một người bỗng bước ra từ sau rặng hoa, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt dửng dưng nhìn chúng ta.
Đó chính là Tam hoàng tử Sở Dực, kẻ đang khuấy động phong vân của Thượng Kinh.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo qua Sở Ninh, rồi rơi thẳng lên người ta, giọng hắn lạnh băng đầy chán chường:
"Ngươi tên là gì?"
21
Sở Ninh lập tức chắn trước mặt ta.
"Tam hoàng huynh, huynh làm gì vậy?"
Sở Dực không để ý đến nàng, chỉ cố chấp hỏi: "Bản vương đang hỏi ngươi, ngươi tên là gì?"
Thần sắc hắn có chút cuồng loạn, rõ ràng rất bất thường.
Ta nắm tay Sở Ninh, kéo nàng lùi về sau vài bước, cẩn thận đáp: "Thần nữ tên Lâm Chi."
"Lâm Chi... con gái của Lâm Tể tướng?"
Sở Dực như sực nhớ ra ta, chăm chú nhìn mặt ta, trầm giọng nói:
"Bản vương nhớ dung mạo ngươi trước kia không phải như vậy."
Đúng vậy, ta đã thay đổi.
Hoàng cung là nơi dưỡng người.
Ta ăn ngon, ở yên, tuy trong lòng nhiều tâm sự, nhưng đã học cách buông tha chính mình, khi nên ngủ thì ngủ cho ngon, để hôm sau có đủ tinh thần mà xử lý mọi việc.
Hiện tại, ta không còn là cô nương gầy guộc như hạt đậu đen ở phủ Tể tướng năm xưa nữa.
Ta dần dần nở rộ, có chút khí chất được nuôi ra từ vinh hoa phú quý, dung mạo cũng trở nên thanh tú.
Quan trọng hơn cả là, tâm ta chẳng còn hoang mang.
Không vì người khác bôi nhọ mà đau buồn, cũng không vì lời khen của ai mà hớn hở.
Ta biết mình là ai, không hoàn hảo, nhưng đang trưởng thành theo hướng tốt đẹp hơn.
Huống hồ, năm xưa ta và Sở Dực chỉ gặp nhau đúng một lần, là ngày hắn đuổi ta ra khỏi phủ.
Hôm đó trời đổ mưa lớn, ta bị mưa làm cho tơi tả, hắn chỉ liếc ta một cái đầy chán ghét rồi quay đầu đi, vậy thì có thể nhớ được gì?
Sở Dực tiến lên một bước, hỏi ta:
"Bản vương hỏi ngươi, nếu ngươi không muốn tranh đua, mà phụ mẫu thân nhân lại ép ngươi phải tranh, vậy ngươi sẽ làm gì?"
Ta ngước mắt nhìn hắn, đuôi mắt hắn hoe đỏ, ánh nhìn lạnh lẽo như có sát khí cuộn trào, nhưng tận sâu nơi đáy mắt lại như cất giấu một tia hy vọng.
Ta cảm giác nếu không trả lời, hắn có thể rút kiếm kề lên cổ ta.
Ta hơi nhíu mày, trầm tĩnh nói:
"Điện hạ, như vậy chỉ có thể chứng tỏ thần nữ không đủ may mắn."
"Nếu cha mẹ thần nữ không thể nghĩ thông, thì bản thân thần nữ phải học cách nghĩ thông. Nếu cả hai đều không làm được, chỉ có thể rời xa họ."
"Thân tình phụ mẫu là do trời ban, nhưng không phải ai cũng có phúc gặp được cha mẹ tốt."
"Rời đi là biện pháp tốt nhất. Kẻ tự cứu mình, trời ắt sẽ giúp, đối với thần nữ mà nói, chính là như vậy."
Sở Dực sững sờ tại chỗ.
Ta kéo tay Sở Ninh, nhẹ bước lùi lại.
Ánh mắt hắn xuyên qua chúng ta, nhìn về nơi xa xăm nào đó.
Ta và Sở Ninh đi rất xa rồi, hắn vẫn đứng đó như một cây cột đá.
Sở Ninh nói, Sở Dực hình như có bệnh nặng, chuyên nấp trong đó hù dọa người.
Ta cũng thấy tinh thần hắn không ổn.
Cả hai ta không hẹn mà cùng thở phào, tự nhắc mình lần sau không được dễ dàng nổi giận bên ngoài, thực quá nguy hiểm.
Việc này cứ thế mà cho qua.
Chính Đức đế lại đè xuống tấu chương xin lập Tam hoàng tử làm thái tử, nhưng lại thả Triệu quý phi ra.
Bên phía Sở Ninh thì đã mời được hai mươi mấy văn nhân đến chỉnh lý các bản truyện về hoàng hậu xưa nay, phần về Tống hoàng hậu thì chủ yếu dựa vào lời kể của Chính Đức đế.
Sở Ninh nhờ đó tiếp xúc với phụ hoàng nhiều hơn, tình cảm cha con cũng trở nên thân thiết vài phần.
Đó là chuyện tốt.
Chỉ phiền một điều, Sở Dực cũng thường xuyên xuất hiện ở Ngự Thư phòng.
Sở Ninh nũng nịu với Chính Đức đế thì hắn ngồi một bên lặng lẽ lắng nghe, cả hai như đang tranh giành phụ thân, Chính Đức đế lại tỏ vẻ thích thú, có lẽ nghĩ đó là niềm vui gia đình.
Nhưng Sở Ninh thì chỉ là giả vờ, còn Sở Dực xem ra cũng chẳng mấy chân tình với phụ hoàng.
May là Sở Dực chưa làm gì quá đáng, mà ta cũng chẳng có cách đối phó tốt hơn, chỉ đành tạm thời giữ nguyên hiện trạng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Tết Trung thu, Lâm Nhụ Thành nói nhớ ta, sai người đến đón ta về nhà, ta viện cớ bầu bạn bên công chúa để từ chối.
Không ngờ ông ta lại cầu đến tận chỗ Chính Đức đế, cuối cùng Chính Đức đế chuẩn cho bốn người bọn ta, những nữ quan làm thư đồng, được rời cung đoàn viên.
22
Ta ngồi lên xe ngựa, cáo biệt Sở Ninh, trở về phủ Tể tướng.
Lần này, cả nhà đều ra tận cửa nghênh đón ta.
Lâm Nhụ Thành nhìn thấy ta, khóe môi hiếm khi lộ ra một nụ cười.
Mẫu thân nhìn ta đầy ngạc nhiên, sau đó vành mắt đỏ hoe, trong ánh mắt đầy xúc động.
Lâm Thừa Phong như thường ngày vẫn giữ vẻ nghiêm túc của huynh trưởng, lạnh lùng gật đầu với ta.
Lâm Điệp Vân thì mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo, trong tay phe phẩy một chiếc quạt, tỏ vẻ phong nhã.
Ta bước xuống xe ngựa, không tiến lại gần, chỉ lạnh nhạt đứng nhìn bọn họ.
Những ngày ở trong cung, tâm cơ và mưu lược của ta đã trưởng thành vượt bậc.
Ta đã nghĩ thông suốt, cái ngày đầu tiên ta đến phủ Tể tướng hẳn là bị Lâm Điệp Vân tính kế.
Nàng ta không muốn ta được phụ mẫu sủng ái, nên mua chuộc ma ma cố ý để xe ngựa hỏng ở nơi không xa không gần, khiến ta phải dầm mưa đi bộ trở về, bộ dạng chật vật nhất xuất hiện trước mặt mọi người.
Nàng khiến ta nhìn rõ sự lạc lõng của chính mình.
Cũng khiến ta thấy rõ sự thực dụng của người thân.
Khi ấy, ta oán hận nàng
Về sau thì lười hận nữa.
Tâm ta đã được Tống Độc Hạc truyền thêm sức mạnh.
Tầm mắt ta được Sở Ninh mở rộng.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Sở Ninh ôm chặt lấy ta, thở dài: "Tỷ tỷ, có tỷ thật tốt."
Ta vui vẻ xoa đầu nàng.
Nhưng lúc này, có một người bỗng bước ra từ sau rặng hoa, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt dửng dưng nhìn chúng ta.
Đó chính là Tam hoàng tử Sở Dực, kẻ đang khuấy động phong vân của Thượng Kinh.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo qua Sở Ninh, rồi rơi thẳng lên người ta, giọng hắn lạnh băng đầy chán chường:
"Ngươi tên là gì?"
21
Sở Ninh lập tức chắn trước mặt ta.
"Tam hoàng huynh, huynh làm gì vậy?"
Sở Dực không để ý đến nàng, chỉ cố chấp hỏi: "Bản vương đang hỏi ngươi, ngươi tên là gì?"
Thần sắc hắn có chút cuồng loạn, rõ ràng rất bất thường.
Ta nắm tay Sở Ninh, kéo nàng lùi về sau vài bước, cẩn thận đáp: "Thần nữ tên Lâm Chi."
"Lâm Chi... con gái của Lâm Tể tướng?"
Sở Dực như sực nhớ ra ta, chăm chú nhìn mặt ta, trầm giọng nói:
"Bản vương nhớ dung mạo ngươi trước kia không phải như vậy."
Đúng vậy, ta đã thay đổi.
Hoàng cung là nơi dưỡng người.
Ta ăn ngon, ở yên, tuy trong lòng nhiều tâm sự, nhưng đã học cách buông tha chính mình, khi nên ngủ thì ngủ cho ngon, để hôm sau có đủ tinh thần mà xử lý mọi việc.
Hiện tại, ta không còn là cô nương gầy guộc như hạt đậu đen ở phủ Tể tướng năm xưa nữa.
Ta dần dần nở rộ, có chút khí chất được nuôi ra từ vinh hoa phú quý, dung mạo cũng trở nên thanh tú.
Quan trọng hơn cả là, tâm ta chẳng còn hoang mang.
Không vì người khác bôi nhọ mà đau buồn, cũng không vì lời khen của ai mà hớn hở.
Ta biết mình là ai, không hoàn hảo, nhưng đang trưởng thành theo hướng tốt đẹp hơn.
Huống hồ, năm xưa ta và Sở Dực chỉ gặp nhau đúng một lần, là ngày hắn đuổi ta ra khỏi phủ.
Hôm đó trời đổ mưa lớn, ta bị mưa làm cho tơi tả, hắn chỉ liếc ta một cái đầy chán ghét rồi quay đầu đi, vậy thì có thể nhớ được gì?
Sở Dực tiến lên một bước, hỏi ta:
"Bản vương hỏi ngươi, nếu ngươi không muốn tranh đua, mà phụ mẫu thân nhân lại ép ngươi phải tranh, vậy ngươi sẽ làm gì?"
Ta ngước mắt nhìn hắn, đuôi mắt hắn hoe đỏ, ánh nhìn lạnh lẽo như có sát khí cuộn trào, nhưng tận sâu nơi đáy mắt lại như cất giấu một tia hy vọng.
Ta cảm giác nếu không trả lời, hắn có thể rút kiếm kề lên cổ ta.
Ta hơi nhíu mày, trầm tĩnh nói:
"Điện hạ, như vậy chỉ có thể chứng tỏ thần nữ không đủ may mắn."
"Nếu cha mẹ thần nữ không thể nghĩ thông, thì bản thân thần nữ phải học cách nghĩ thông. Nếu cả hai đều không làm được, chỉ có thể rời xa họ."
"Thân tình phụ mẫu là do trời ban, nhưng không phải ai cũng có phúc gặp được cha mẹ tốt."
"Rời đi là biện pháp tốt nhất. Kẻ tự cứu mình, trời ắt sẽ giúp, đối với thần nữ mà nói, chính là như vậy."
Sở Dực sững sờ tại chỗ.
Ta kéo tay Sở Ninh, nhẹ bước lùi lại.
Ánh mắt hắn xuyên qua chúng ta, nhìn về nơi xa xăm nào đó.
Ta và Sở Ninh đi rất xa rồi, hắn vẫn đứng đó như một cây cột đá.
Sở Ninh nói, Sở Dực hình như có bệnh nặng, chuyên nấp trong đó hù dọa người.
Ta cũng thấy tinh thần hắn không ổn.
Cả hai ta không hẹn mà cùng thở phào, tự nhắc mình lần sau không được dễ dàng nổi giận bên ngoài, thực quá nguy hiểm.
Việc này cứ thế mà cho qua.
Chính Đức đế lại đè xuống tấu chương xin lập Tam hoàng tử làm thái tử, nhưng lại thả Triệu quý phi ra.
Bên phía Sở Ninh thì đã mời được hai mươi mấy văn nhân đến chỉnh lý các bản truyện về hoàng hậu xưa nay, phần về Tống hoàng hậu thì chủ yếu dựa vào lời kể của Chính Đức đế.
Sở Ninh nhờ đó tiếp xúc với phụ hoàng nhiều hơn, tình cảm cha con cũng trở nên thân thiết vài phần.
Đó là chuyện tốt.
Chỉ phiền một điều, Sở Dực cũng thường xuyên xuất hiện ở Ngự Thư phòng.
Sở Ninh nũng nịu với Chính Đức đế thì hắn ngồi một bên lặng lẽ lắng nghe, cả hai như đang tranh giành phụ thân, Chính Đức đế lại tỏ vẻ thích thú, có lẽ nghĩ đó là niềm vui gia đình.
Nhưng Sở Ninh thì chỉ là giả vờ, còn Sở Dực xem ra cũng chẳng mấy chân tình với phụ hoàng.
May là Sở Dực chưa làm gì quá đáng, mà ta cũng chẳng có cách đối phó tốt hơn, chỉ đành tạm thời giữ nguyên hiện trạng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Tết Trung thu, Lâm Nhụ Thành nói nhớ ta, sai người đến đón ta về nhà, ta viện cớ bầu bạn bên công chúa để từ chối.
Không ngờ ông ta lại cầu đến tận chỗ Chính Đức đế, cuối cùng Chính Đức đế chuẩn cho bốn người bọn ta, những nữ quan làm thư đồng, được rời cung đoàn viên.
22
Ta ngồi lên xe ngựa, cáo biệt Sở Ninh, trở về phủ Tể tướng.
Lần này, cả nhà đều ra tận cửa nghênh đón ta.
Lâm Nhụ Thành nhìn thấy ta, khóe môi hiếm khi lộ ra một nụ cười.
Mẫu thân nhìn ta đầy ngạc nhiên, sau đó vành mắt đỏ hoe, trong ánh mắt đầy xúc động.
Lâm Thừa Phong như thường ngày vẫn giữ vẻ nghiêm túc của huynh trưởng, lạnh lùng gật đầu với ta.
Lâm Điệp Vân thì mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo, trong tay phe phẩy một chiếc quạt, tỏ vẻ phong nhã.
Ta bước xuống xe ngựa, không tiến lại gần, chỉ lạnh nhạt đứng nhìn bọn họ.
Những ngày ở trong cung, tâm cơ và mưu lược của ta đã trưởng thành vượt bậc.
Ta đã nghĩ thông suốt, cái ngày đầu tiên ta đến phủ Tể tướng hẳn là bị Lâm Điệp Vân tính kế.
Nàng ta không muốn ta được phụ mẫu sủng ái, nên mua chuộc ma ma cố ý để xe ngựa hỏng ở nơi không xa không gần, khiến ta phải dầm mưa đi bộ trở về, bộ dạng chật vật nhất xuất hiện trước mặt mọi người.
Nàng khiến ta nhìn rõ sự lạc lõng của chính mình.
Cũng khiến ta thấy rõ sự thực dụng của người thân.
Khi ấy, ta oán hận nàng
Về sau thì lười hận nữa.
Tâm ta đã được Tống Độc Hạc truyền thêm sức mạnh.
Tầm mắt ta được Sở Ninh mở rộng.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 16
10.0/10 từ 27 lượt.