Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 15

59@-

 
Nhưng đã quá muộn.


Chẳng bao lâu sau, từ phòng nàng ta lục ra được thỏi vàng, trang sức, những thứ không nên có trong phòng cung nữ.


Phương Đình không còn gì để nói.


Sắc mặt Ngũ công chúa trở nên phức tạp, nàng ngồi xuống nhìn Phương Đình:


"Trước kia ngươi từng nói mẫu hậu ta từng cứu ngươi một mạng."


Phương Đình cười khổ, sắc mặt tái nhợt:


"Điện hạ, chuyện đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Hoàng hậu đã mất, ai cũng phải bám vào quý phi để sống. Ngay cả điện h* th*n là công chúa cũng sống khổ sở như thế, huống hồ là đám người cũ từng hầu hạ trong cung của hoàng hậu như nô tỳ?"


Phương Đình bị kéo đi, phạt hai mươi trượng, giao cho Nội Vụ phủ xử lý.


Lan Thấm bị phạt mười trượng, đuổi khỏi Ngọc Ninh cung.


Nàng khóc đỏ cả mắt, vô cùng hối hận.



Nàng vừa khóc vừa nói mình chỉ là quá nóng lòng, chưa từng có ý phản bội công chúa, chỉ mong được công chúa coi trọng hơn chút.


Nhưng Sở Ninh lại rất bình tĩnh, nhìn Lan Thấm đang khóc đến đau lòng, bỗng như nhìn thấu được điều gì đó.


"Nhưng ngươi muốn bên cạnh ta chỉ có một mình ngươi."


Đó không phải là chân tình, mà là kiểm soát.


20


Ngày hôm đó, Sở Ninh rất buồn.


Nàng một mình ngồi yên lặng trong phòng, như thể toàn thân bị rút cạn sức lực.


Nàng vẫn nhớ rõ:


Phương Đình từng đem cơm cho nàng, phần cơm của cung nữ vốn định lượng sẵn, đưa nàng thì bản thân sẽ bị đói, vậy mà Phương Đình thà chịu đói còn hơn.


Lan Thấm thì từng khâu áo cho nàng, nàng không có áo mùa đông, Lan Thấm mang y phục của mình sửa nhỏ lại cho nàng mặc, còn nhét thêm lớp bông dày vào, chấp nhận để bản thân chịu rét.


Nàng dựa vào bọn họ mới có thể sống sót, một lòng tin tưởng, muốn cùng nhau trải qua những ngày tháng tốt đẹp.



Ta nhẹ nhàng vỗ vai nàng, bình tĩnh nói, như là nói cho nàng nghe, cũng như nói cho chính mình:


"Nếu buồn thì cứ khóc đi. Nhân duyên giữa người với người vốn đã có định số. Có những người đã định sẵn chỉ có thể đi cùng người một đoạn đường mà thôi."


"Lâu dài là điều xa xỉ. Giữa đường chia tay mới là lẽ thường trong kiếp người. Nếu người muốn đi thật lâu, chỉ có cách khiến bản thân mạnh mẽ, mới miễn cưỡng đạt được phần nào."


"Con người là giống loài luôn thay đổi. Người thay đổi, người khác cũng thay đổi, thế sự cũng thay đổi. Có thể đồng hành mà hòa hợp được một đoạn đường đã là ân huệ to lớn, không thể cưỡng cầu."


Trải qua nhân tình thế thái như sương lạnh, ta mới dần dần hiểu ra.


Không đổi thay, là điều vô cùng xa xỉ.


Những người giữ được sự thuần khiết, ngây thơ, không đổi tâm ban đầu, hoặc là trong lòng họ vững chãi như đá tảng, hoặc là phía sau có người che mưa chắn gió cho họ.


Mà đa số người đời, đâu có được vận may như vậy.


Ai ai cũng phải cõng gánh mà đi, đều không ngừng mài giũa bản thân, thay đổi chính mình.


Nhưng thay đổi cũng không phải là chuyện xấu.


Ta luôn thích những người càng ngày càng tốt lên, có chí lớn hơn, tài hoa hơn, khí phách hơn.



Những phẩm chất đó có thể đồng thời tồn tại trên một con người, chỉ xem người ấy chọn thay đổi phần nào mà thôi.


Ta lấy ngọc châu mà Triệu Phác đưa giao lại cho Sở Ninh, đeo lên cổ nàng.


Sở Ninh mân mê viên ngọc, trong lòng bỗng thấy an ổn hơn nhiều.


"Đây là đồ của biểu ca tặng tỷ, tỷ không giữ lại sao?"


"Không cần. Những gì chàng ấy để lại cho ta đã đủ nhiều rồi."


Hắn để lại cho ta dũng khí và năng lực để sống độc lập, đó là điều quý giá hơn tất cả.


Ta và Sở Ninh giành được một thắng lợi ngắn ngủi: vì Tống hoàng hậu lập truyện ký, lại còn bắt được nội gián trong Ngọc Ninh cung.


Thế nhưng chẳng bao lâu, liền đón lấy sự phản công của Tam hoàng tử Sở Dực.


Hắn viết một bài sách luận văn từ mạch lạc truyền khắp kinh thành, bè phái của Tam hoàng tử nhân cơ hội ấy dâng sớ thỉnh cầu Chính Đức đế lập hắn làm Thái tử.


Thái tử đã mất nhiều năm, Nhị hoàng tử c.h.ế.t yểu, nay trong các hoàng tử lớn tuổi chỉ có Sở Dực xuất chúng vượt trội.


Khổng Phương Từ sau khi đọc xong sách luận, tán thưởng không ngớt, nói bài luận này luận điểm rõ ràng, dẫn chứng đầy đủ, là sách luận hiếm có về trị quốc.



Nói đến đó ông liền ngậm miệng, có lẽ tự biết mình lỡ lời, vội vàng kết thúc buổi giảng.


Sở Ninh rất tức giận, nàng đi thẳng một mạch, giậm chân thật mạnh như muốn phát tiết hết cơn giận.


"Nếu Thái tử ca ca của ta còn sống, làm gì có chuyện để hắn vênh váo như thế! Nếu ta được học hành sớm vài năm, cũng chẳng đến nỗi bị người ta coi thường…"


Nàng vừa buồn vừa tức.


Thứ nàng giận không phải vì Sở Dực tài giỏi, mà là vì số phận trớ trêu bất công với chính mình.


Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, khẽ khuyên:


"Không sao đâu, điện hạ. Việc đọc sách giỏi hay không chẳng định nghĩa được phẩm hạnh của một con người. Người đã rất giỏi ở những phương diện khác rồi."


"Người có thể một mình lớn lên đến năm mười hai tuổi, còn cứu được thánh thượng, được bệ hạ sủng ái, đó là điều vô cùng hiếm có. Sự kiên cường và nghị lực ấy còn quý giá hơn cả việc đọc sách giỏi."


"Người phải tin vào bản thân mình, ta và người không cần so bì với ai khác, chỉ cần chuyên tâm tu dưỡng bản thân là đủ rồi."


"Dù người khác có giỏi đến đâu, cũng không thể đi thay con đường của chúng ta. Cũng như chúng ta chẳng thể đi thay con đường của họ."


"Mỗi người chỉ có thể vững bước đi trên con đường dưới chân mình, từng bước từng bước thật chắc chắn, như vậy đã là giỏi lắm rồi."


"Ta tin tương lai của điện hạ nhất định sẽ rực rỡ sáng ngời. Chúng ta không cần vội, cứ từng bước mà đi. Ta sẽ luôn ở bên cạnh điện hạ."
 


Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Story Chương 15
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...