Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 14
75@-
Mà ta, lại không nghĩ ra được lời nào để phản bác nàng, ngược lại còn bị nàng dùng chính chuyện ta kể để phản đòn lại.
Giữa ta và Sở Ninh bắt đầu xảy ra chiến tranh lạnh.
Nàng trở lại dáng vẻ công chúa, mỗi ngày ngẩng cao đầu, gặp ta thì cố ý hừ lạnh một tiếng.
Còn ta thì muốn mặc kệ nàng một thời gian, cũng đang suy nghĩ làm thế nào để lấy thân nhập cục mà vẫn có thể toàn thân rút lui.
Nghĩ mãi không ra, trong lòng rối như tơ vò.
Đúng lúc có một tiểu cung nữ nói biết chút chuyện về Tống Độc Hạc, ta liền đi theo, coi như ra ngoài thư giãn một chút.
Thật ra, ở trong cung thời gian qua, chuyện về Tống Độc Hạc ta đã nghe được bảy tám phần.
Đám cung nữ thái giám rất thích dùng những gì họ biết để đổi lấy chút thưởng của ta.
Có những chuyện lặp đi lặp lại, nhưng chỉ cần có người nói, ta đều chịu khó lắng nghe.
Ta nghĩ, lỡ như lần này là điều khác thì sao?
Tiểu cung nữ kia nói chẳng có gì mới, nhưng ta vẫn cho nàng ít bạc, dặn dò nếu biết thêm gì mới thì lại đến báo.
Trong hậu cung, người ta đồn rằng kẻ c.h.ế.t trong ngục kia là vị hôn phu của ta.
Ta vào cung là để thu nhặt hài cốt cho hắn.
Nghe vậy ta muốn cười mà lại thấy xót xa.
Giữa ta và Tống Độc Hạc, giống như hai gốc cây dưới cùng một mái hiên, có thể nhìn thấy nhau, gật đầu chào nhau, nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn, cũng chưa từng tỏ bày tình ý.
Triệu Phác xuất hiện, ta không lấy làm lạ.
Trong Ngọc Ninh cung của Sở Ninh, có tai mắt của Triệu quý phi.
Giờ quý phi bị cấm túc, nếu hắn không tìm đến ta thì mới là chuyện lạ.
Suốt nửa năm nay, biến số duy nhất bên cạnh Sở Ninh chính là ta.
Vì có ta, nàng thay đổi rất nhiều.
Có lẽ Triệu Phác đã nhận ra điều đó, nên mới để ý đến ta.
Hắn đến là thật lòng xin lỗi và trả lại chuỗi ngọc, hay cố ý chia rẽ, cũng chẳng còn quan trọng.
Dù sao thì hắn đã đạt được mục đích rồi.
Vừa bước chân vào Ngọc Ninh cung, ta liền bị cung nữ giữ chặt lại.
19
Sở Ninh ngồi trên bảo tọa nhìn ta, tuổi còn nhỏ mà đã có khí thế.
"Ngươi và Triệu Phác vừa làm gì trong hoa viên? Hắn đưa cho ngươi cái gì? Ngươi có phải muốn phản bội ta không?"
Ta chẳng hề sợ Sở Ninh.
Ta từng nói rồi, nàng là một cô nương miệng cứng tâm mềm.
Ta có cách đối phó với nàng.
Ta vùng khỏi tay hai thị nữ, miệng rên khẽ một tiếng, dịu dàng nói: "Công chúa, đau quá…"
Sở Ninh trừng to mắt, bực bội nói: "Đừng có giả bộ."
Ta đưa cổ tay ra cho nàng xem, trên đó in rõ vết ngón tay bầm tím.
Ta nói khẽ:
"Điện hạ xem, Triệu Phác để ngăn ta, đã bóp đau tay ta rồi. Điện hạ thổi giúp ta một cái được không?"
Sở Ninh thoáng đỏ mặt.
"Bổn cung đang thẩm vấn ngươi đấy!"
"Đau thật mà." Ta cụp mắt xuống.
Sở Ninh do dự một lát, rồi nhảy xuống khỏi ghế, đi đến chỗ ta, nghiêm túc nắm lấy tay ta, thổi mấy cái lên cổ tay.
"Hết đau chưa?"
"Hết rồi, điện hạ vừa thổi qua liền không đau nữa. Điện hạ thật tốt với ta."
Trên khuôn mặt non nớt của Sở Ninh hiện lên nét kiêu ngạo.
"Tất nhiên rồi, ngươi là người của bổn cung, bổn cung đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi."
Nhưng rất nhanh, nàng lại đổi sắc mặt, giận dữ nói:
"Tốt nhất ngươi đừng phản bội ta, nếu không… nếu không… nếu không ta sẽ khiến ngươi c.h.ế.t không toàn thây!"
Ta không nhịn được mà bật cười, cũng không khỏi thấy chua xót trong lòng.
Bởi vì chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ phải nếm trải mùi vị của sự phản bội.
Triệu Phác đang tìm cách ly gián ta và công chúa, mà ta chẳng phải cũng đang lợi dụng cơ hội này để lôi ra nội gián của Triệu Quý Phi sao?
Ta nhẹ nhàng ôm lấy Sở Ninh, dịu dàng nói:
"Sẽ không đâu, điện hạ, ta sẽ không phản bội người. Ta chỉ muốn yêu thương người thật tốt, mong người năm nào cũng an yên, bình an vui vẻ.”
“Nhưng ta muốn biết, rốt cuộc là ai chưa rõ đầu đuôi câu chuyện đã đến trước mặt điện hạ nói xấu ta, là ai đang muốn chia rẽ ta và điện hạ?"
Sở Ninh quay đầu nhìn về phía cung nữ phía sau – Lan Thấm.
Lan Thấm thoáng hoảng hốt, rồi bước ra nhận tội:
"Nô tỳ thấy Triệu thế tử và cô nương giằng co, nên hiểu lầm. Xin cô nương thứ tội."
Ta không để ý đến nàng, mà quay sang nhìn cung nữ khác – Phương Đình.
Sắc mặt Phương Đình lập tức trắng bệch, lên tiếng: "Cô nương nghi ngờ ta sao?"
Ta đáp với giọng rất chắc chắn: "Không phải nghi ngờ, mà là chắc chắn."
Từ mấy hôm trước, ta đã thấy có điều bất thường.
Ta điều tra về Tống Độc Hạc trong cung đã khá lâu, những gì cần biết cũng đã biết, cả một thời gian dài không còn ai đến báo tin gì mới.
Sao lại đúng lúc này, có tiểu cung nữ tới nói có tin tức mới?
Mà trước đó không lâu, Triệu Phác từng muốn bắt chuyện với ta, bị ta giả vờ không thấy mà lảng tránh.
Thế mà hôm nay, ta vừa nói chuyện với tiểu cung nữ, Triệu Phác lập tức xuất hiện.
Còn vì sao ta nghi ngờ Phương Đình?
Là vì sau khi ta rời đi không lâu, nàng ta liền tìm đến Lan Thấm.
Vài hôm trước Lan Thấm làm sai bị công chúa quở trách, đang sốt ruột muốn lập công.
Phương Đình biết Lan Thấm tính tình nóng nảy, đố kị, xưa nay vốn chẳng ưa gì đám thư đồng chúng ta ở cạnh công chúa.
Từ khi chúng ta đến, công chúa không còn trọng dụng nàng ta như trước nữa.
Chỉ cần một chút ám chỉ, Lan Thấm sẽ tự mình vội vàng muốn bắt thóp ta.
Còn Phương Đình thì âm thầm đứng giật dây phía sau.
Nếu kế hoạch thành công, nàng ta có thể ung dung hãm hại ta, chia rẽ ta và công chúa.
Nếu thất bại, người bị phạt chỉ là Lan Thấm nóng nảy làm liều, nàng ta sẽ chẳng dính dáng gì.
Phương Đình một mực chối tội.
Ngũ công chúa liền quả quyết ra lệnh lục soát phòng của nàng ta.
Phương Đình sợ đến mức lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Mà ta, lại không nghĩ ra được lời nào để phản bác nàng, ngược lại còn bị nàng dùng chính chuyện ta kể để phản đòn lại.
Giữa ta và Sở Ninh bắt đầu xảy ra chiến tranh lạnh.
Nàng trở lại dáng vẻ công chúa, mỗi ngày ngẩng cao đầu, gặp ta thì cố ý hừ lạnh một tiếng.
Còn ta thì muốn mặc kệ nàng một thời gian, cũng đang suy nghĩ làm thế nào để lấy thân nhập cục mà vẫn có thể toàn thân rút lui.
Nghĩ mãi không ra, trong lòng rối như tơ vò.
Đúng lúc có một tiểu cung nữ nói biết chút chuyện về Tống Độc Hạc, ta liền đi theo, coi như ra ngoài thư giãn một chút.
Thật ra, ở trong cung thời gian qua, chuyện về Tống Độc Hạc ta đã nghe được bảy tám phần.
Đám cung nữ thái giám rất thích dùng những gì họ biết để đổi lấy chút thưởng của ta.
Có những chuyện lặp đi lặp lại, nhưng chỉ cần có người nói, ta đều chịu khó lắng nghe.
Ta nghĩ, lỡ như lần này là điều khác thì sao?
Tiểu cung nữ kia nói chẳng có gì mới, nhưng ta vẫn cho nàng ít bạc, dặn dò nếu biết thêm gì mới thì lại đến báo.
Trong hậu cung, người ta đồn rằng kẻ c.h.ế.t trong ngục kia là vị hôn phu của ta.
Ta vào cung là để thu nhặt hài cốt cho hắn.
Nghe vậy ta muốn cười mà lại thấy xót xa.
Giữa ta và Tống Độc Hạc, giống như hai gốc cây dưới cùng một mái hiên, có thể nhìn thấy nhau, gật đầu chào nhau, nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn, cũng chưa từng tỏ bày tình ý.
Triệu Phác xuất hiện, ta không lấy làm lạ.
Trong Ngọc Ninh cung của Sở Ninh, có tai mắt của Triệu quý phi.
Giờ quý phi bị cấm túc, nếu hắn không tìm đến ta thì mới là chuyện lạ.
Suốt nửa năm nay, biến số duy nhất bên cạnh Sở Ninh chính là ta.
Vì có ta, nàng thay đổi rất nhiều.
Có lẽ Triệu Phác đã nhận ra điều đó, nên mới để ý đến ta.
Hắn đến là thật lòng xin lỗi và trả lại chuỗi ngọc, hay cố ý chia rẽ, cũng chẳng còn quan trọng.
Dù sao thì hắn đã đạt được mục đích rồi.
Vừa bước chân vào Ngọc Ninh cung, ta liền bị cung nữ giữ chặt lại.
19
Sở Ninh ngồi trên bảo tọa nhìn ta, tuổi còn nhỏ mà đã có khí thế.
"Ngươi và Triệu Phác vừa làm gì trong hoa viên? Hắn đưa cho ngươi cái gì? Ngươi có phải muốn phản bội ta không?"
Ta chẳng hề sợ Sở Ninh.
Ta từng nói rồi, nàng là một cô nương miệng cứng tâm mềm.
Ta có cách đối phó với nàng.
Ta vùng khỏi tay hai thị nữ, miệng rên khẽ một tiếng, dịu dàng nói: "Công chúa, đau quá…"
Sở Ninh trừng to mắt, bực bội nói: "Đừng có giả bộ."
Ta đưa cổ tay ra cho nàng xem, trên đó in rõ vết ngón tay bầm tím.
Ta nói khẽ:
"Điện hạ xem, Triệu Phác để ngăn ta, đã bóp đau tay ta rồi. Điện hạ thổi giúp ta một cái được không?"
Sở Ninh thoáng đỏ mặt.
"Bổn cung đang thẩm vấn ngươi đấy!"
"Đau thật mà." Ta cụp mắt xuống.
Sở Ninh do dự một lát, rồi nhảy xuống khỏi ghế, đi đến chỗ ta, nghiêm túc nắm lấy tay ta, thổi mấy cái lên cổ tay.
"Hết đau chưa?"
"Hết rồi, điện hạ vừa thổi qua liền không đau nữa. Điện hạ thật tốt với ta."
Trên khuôn mặt non nớt của Sở Ninh hiện lên nét kiêu ngạo.
"Tất nhiên rồi, ngươi là người của bổn cung, bổn cung đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi."
Nhưng rất nhanh, nàng lại đổi sắc mặt, giận dữ nói:
"Tốt nhất ngươi đừng phản bội ta, nếu không… nếu không… nếu không ta sẽ khiến ngươi c.h.ế.t không toàn thây!"
Ta không nhịn được mà bật cười, cũng không khỏi thấy chua xót trong lòng.
Bởi vì chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ phải nếm trải mùi vị của sự phản bội.
Triệu Phác đang tìm cách ly gián ta và công chúa, mà ta chẳng phải cũng đang lợi dụng cơ hội này để lôi ra nội gián của Triệu Quý Phi sao?
Ta nhẹ nhàng ôm lấy Sở Ninh, dịu dàng nói:
"Sẽ không đâu, điện hạ, ta sẽ không phản bội người. Ta chỉ muốn yêu thương người thật tốt, mong người năm nào cũng an yên, bình an vui vẻ.”
“Nhưng ta muốn biết, rốt cuộc là ai chưa rõ đầu đuôi câu chuyện đã đến trước mặt điện hạ nói xấu ta, là ai đang muốn chia rẽ ta và điện hạ?"
Sở Ninh quay đầu nhìn về phía cung nữ phía sau – Lan Thấm.
Lan Thấm thoáng hoảng hốt, rồi bước ra nhận tội:
"Nô tỳ thấy Triệu thế tử và cô nương giằng co, nên hiểu lầm. Xin cô nương thứ tội."
Ta không để ý đến nàng, mà quay sang nhìn cung nữ khác – Phương Đình.
Sắc mặt Phương Đình lập tức trắng bệch, lên tiếng: "Cô nương nghi ngờ ta sao?"
Ta đáp với giọng rất chắc chắn: "Không phải nghi ngờ, mà là chắc chắn."
Từ mấy hôm trước, ta đã thấy có điều bất thường.
Ta điều tra về Tống Độc Hạc trong cung đã khá lâu, những gì cần biết cũng đã biết, cả một thời gian dài không còn ai đến báo tin gì mới.
Sao lại đúng lúc này, có tiểu cung nữ tới nói có tin tức mới?
Mà trước đó không lâu, Triệu Phác từng muốn bắt chuyện với ta, bị ta giả vờ không thấy mà lảng tránh.
Thế mà hôm nay, ta vừa nói chuyện với tiểu cung nữ, Triệu Phác lập tức xuất hiện.
Còn vì sao ta nghi ngờ Phương Đình?
Là vì sau khi ta rời đi không lâu, nàng ta liền tìm đến Lan Thấm.
Vài hôm trước Lan Thấm làm sai bị công chúa quở trách, đang sốt ruột muốn lập công.
Phương Đình biết Lan Thấm tính tình nóng nảy, đố kị, xưa nay vốn chẳng ưa gì đám thư đồng chúng ta ở cạnh công chúa.
Từ khi chúng ta đến, công chúa không còn trọng dụng nàng ta như trước nữa.
Chỉ cần một chút ám chỉ, Lan Thấm sẽ tự mình vội vàng muốn bắt thóp ta.
Còn Phương Đình thì âm thầm đứng giật dây phía sau.
Nếu kế hoạch thành công, nàng ta có thể ung dung hãm hại ta, chia rẽ ta và công chúa.
Nếu thất bại, người bị phạt chỉ là Lan Thấm nóng nảy làm liều, nàng ta sẽ chẳng dính dáng gì.
Phương Đình một mực chối tội.
Ngũ công chúa liền quả quyết ra lệnh lục soát phòng của nàng ta.
Phương Đình sợ đến mức lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 14
10.0/10 từ 27 lượt.