Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 13

74@-

 
Đã viết sách lập truyện cho hoàng hậu thì không thể để nàng là người xấu, càng không thể để nàng mang tội mưu nghịch.


Sở Ninh hớn hở trở về chia sẻ tin vui với ta, nhưng lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của ta.


Nàng thoáng chột dạ.


“Tỷ tỷ…”


Ta cầm thước ngọc lên, quất nhẹ vào tay nàng một cái.


“Ta đã nói bao nhiêu lần phải quý trọng thân thể, sao người lại hạ độc chính mình?”


Trong kế hoạch ban đầu, vốn không hề có tình tiết trúng độc.


Y phục do Triệu quý phi ban cho quả thật có tẩm độc hương, nhưng Sở Ninh vốn không ưa bà ta nên chưa bao giờ mặc, đều đem đốt cả.


Sau khi ta đến, phát hiện có vấn đề, liền sai người thu lại những bộ y phục đó, cất riêng sang phòng khác, đợi thời cơ thích hợp mới đem ra vạch tội.


Thế mà hôm nay, chỉ vì muốn thắng, Sở Ninh lại thật sự tự hạ độc bản thân, điều đó ta không thể chấp nhận.


Thân thể nàng vốn đã yếu, trúng độc chỉ càng khiến cơ thể thêm suy nhược.


Sở Ninh cãi lại:


“Lúc trước tỷ cũng từng dùng khổ nhục kế để báo thù cho biểu ca. Tỷ làm được, vì sao ta lại không thể?"



Ta sững người.


Quả đúng là vậy.


Năm xưa vì báo thù cho Tống Độc Hạc bị đánh gãy chân, ta cũng từng dùng khổ nhục kế.


Tống Độc Hạc là người rất tốt.


Sau khi bị gãy chân, hắn không muốn làm phiền ai.


Ban ngày, hắn luôn cố gắng nhẫn nại chịu đựng cơn đau, bày ra vẻ như không có gì quan trọng.


Nhưng ban đêm, ta từng nghe tiếng hắn r*n r* trong im lặng, nhỏ và nghèn nghẹn, nếu không phải ban đêm quá yên tĩnh, e rằng chẳng thể nào nhận ra.


Một ngày nọ, ta không chịu nổi nữa, bắt đầu lên kế hoạch báo thù.


Ta đã chịu đủ những năm tháng tủi nhục trong đời.


Khi còn nhỏ làm con người khác, chuyện gì cũng phải ấm ức nhịn nhục.


Sau này vào phủ Tể tướng, vẫn là một bụng oan ức không thể nói ra.


Tống Độc Hạc đã dưỡng ta nên người, nuôi lớn tính khí và cốt khí trong ta.


Ta có thể chịu nhục, nhưng ta không thể để hắn chịu nhục.


Ta nhân lúc bán đậu hũ ngoài chợ, tìm hiểu về tên Triệu Trí, con trai của người gác cổng phủ Triệu Quốc công.



Dạo gần đây đám người ấy xảy ra mâu thuẫn, Triệu Trí và một tên khác đều để mắt đến cùng một kỹ nữ, hai bên vì thế mà lời qua tiếng lại.


Ta cố ý chọn lúc gã kia đến gặp kỹ nữ, cho người chặn Triệu Trí lại, báo cho hắn biết chuyện.


Triệu Trí lập tức nổi m.á.u ghen, xông vào thanh lâu đánh cho đối phương một trận thừa sống thiếu chết, khiến hắn uất ức rời đi.


Tối muộn hôm đó, hắn ra về trong cơn say khướt, đến ngõ nhỏ thì bị ta cố tình giơ chân ngáng ngã.


Hắn nổi giận bò dậy, mắng xối xả.


Còn ta thì ôm chân, khóc lóc:


"Công tử có thể giúp tiểu nữ một tay chăng? Tiểu nữ bị người đánh gãy chân, không thể động đậy... xin công tử cứu mạng."


18


Ta có một chất giọng rất hay, từ nhỏ đã từng được nhiều người khen như thế.


Cha nuôi ta từng đùa rằng, đợi ta lớn lên sẽ bán cho phường hát, chắc chắn sẽ được giá cao.


Vì sợ bị bán, ta càng ít nói càng tốt.


Lâu dần, ông ta bảo ta là đứa câm không biết điều, rồi cũng quên luôn lời nói ban đầu.


Kỳ thực, ta biết giọng mình rất dễ nghe.


Khi còn sống ở phủ Tể tướng, nhà họ Sở có gánh hát riêng, ta từng đứng xa nghe trộm.



Ta biết mình có thiên phú.


Nhưng người ta bảo đó là nghề thấp hèn, không có tiểu thư nhà quyền quý nào học cái đó cả.


Thế là ta lại im lặng.


Thế nhưng, hôm đó là một ngày rất quan trọng.


Ta muốn tăng thêm phần thắng cho mình, liền cố ý uốn giọng nhấn từ, dùng hết toàn bộ tài diễn mà mình có.


Quả nhiên, Triệu Trí bị thu hút.


Hắn tặc lưỡi một tiếng, cười d*m đ*ng, cúi đầu xuống, vẻ mặt đầy tà khí.


Ta xấu hổ nghiêng mặt đi, nhưng tay lại dứt khoát cầm d.a.o cắt phăng cổ họng hắn.


Triệu Trí ôm cổ họng, không thể tin nổi mà quỳ sụp xuống đất.


Ta ném dao, khập khiễng xoay người rời đi.


Ban đầu ta không định thật sự làm bản thân bị thương, nhưng lúc ngáng chân hắn, không ngờ thật sự bị giẫm trúng.


Hôm sau, khi đang giặt áo trong sân, ta nghe mụ thím hàng xóm ồn ào bên ngoài, nói có người c.h.ế.t ở phố Đồng Cổ.


Lại bảo hung thủ là một tên côn đồ tranh giành kỹ nữ với người khác, gây gổ rồi đ.â.m c.h.ế.t đối phương.


Con d.a.o đó là ta trộm từ nhà tên côn đồ, không ai biết cả.



Ta rất hả hê.


Chỉ là khi ăn cơm, sắc mặt Tống Độc Hạc lại rất nặng nề.


"Hôm qua nàng về trễ, sau đó vào bếp đốt cái gì đó, sáng nay lại giặt đồ rất sớm. Chi Chi, nàng đã làm gì?"


Ta không thấy mình làm sai.


Ta kể lại đầu đuôi sự việc.


Ta mong hắn khen ta, vì ta đã tự mình dùng trí óc làm nên chuyện, không để người ta bắt nạt chúng ta nữa.


Nhưng Tống Độc Hạc lại tỏ ra thất vọng.


"Chi Chi, nàng không nghĩ đến nhỡ đâu thất bại thì sao? Nàng lấy thân ra liều, nếu không thể toàn thân rút lui, thì ta phải làm gì? Chẳng lẽ ta sẽ không báo thù cho nàng sao? Ta không quyền không thế, liệu có cứu nổi nàng không?"


Trong lòng ta lại dâng lên nỗi xót xa ngọt ngào.


Có người còn trân trọng sinh mạng ta hơn chính bản thân ta.


Một người như Tống Độc Hạc, ta thật sự không nỡ buông tay.


Cuối cùng, hắn nói: "Nếu có lần sau, hãy đợi ta lành chân, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."


Khi đó, trong lòng ta tuy ấm áp, nhưng vẫn chưa thật sự hiểu hết ý nghĩa trong lời hắn nói.


Nhưng hiện giờ, ta đã hiểu được nỗi phiền muộn của Tống Độc Hạc ngày trước.


Sở Ninh đem thân mình ra mạo hiểm, lại hoàn toàn không nhận ra mình sai.
 


Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Story Chương 13
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...