Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 12
68@-
“Những thứ ấy đều có thể học được, điện hạ. Giết người không phải là cách giải quyết. Người khiến họ sợ hãi, họ ngoài mặt không nói, sau lưng vẫn sẽ nói, như thế chẳng ích gì.”
“Điều người nên làm là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ. Chỉ khi mạnh mẽ, người mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ những người mà người muốn bảo vệ.”
Ta lập kế hoạch cho Sở Ninh.
Bước đầu tiên là xử lý hậu quả, từng chút một bù đắp lại những lỗi lầm trước đây của nàng.
Sở Ninh có phần lo lắng, ta an ủi nàng:
“Không sao cả. Con người ai cũng sẽ phạm sai lầm. Phạm lỗi không quan trọng, quan trọng là cách phản ứng sau đó, và xử lý hậu quả thế nào.”
Ta bảo Sở Ninh liệt kê danh sách các quý nữ từng làm thư đồng với nàng, rồi cẩn thận điều tra từng người.
Với những người thực sự từng làm tổn thương Sở Ninh, nên phạt thì phạt, lại sai cung nữ truyền lời để mọi người biết lý do nàng ta bị phạt.
Danh tiếng người khác có thể xấu, nhưng danh tiếng của Sở Ninh tuyệt đối không được vấy bẩn.
Còn những người vô tội bị liên lụy, ta chọn ra, để Sở Ninh đích thân xin lỗi và bồi thường.
Ai muốn về nhà, thì đưa tiền cho họ về.
Không ngờ, lại có ba người không muốn quay về, nguyện ý tiếp tục làm thư đồng của Sở Ninh.
Sở Ninh tò mò hỏi vì sao.
Một người cười khổ đáp:
“Điện hạ, ở chỗ người ít ra còn được ăn no. Hơn nữa, người đánh người mắng còn chẳng đáng gì so với ở nhà.”
Hai người còn lại cũng đồng thanh phụ họa.
Sở Ninh sững sờ.
Nàng nhìn ba khuôn mặt tiều tụy, vừa nhìn đã biết mệnh rất khổ, một lần nữa thành khẩn nói ra hai chữ: “Xin lỗi.”
Nhóm thư đồng của Sở Ninh từ đó ổn định.
Bốn người chúng ta cùng nàng học chữ, luyện thơ.
Vị đại nho phụ trách dạy học cho Sở Ninh tên là Khổng Phương Từ.
Ban đầu ông không mấy để tâm.
Ông sớm đã nhìn rõ bản tính chểnh mảng của Sở Ninh, không tin nàng có thể kiên trì lâu dài.
Nhưng sau đó, ông hết lần này đến lần khác bị nàng làm kinh ngạc, khen nàng thông minh hơn người, thiên tư xuất chúng, nếu được học hành từ sớm, e là nay đã vang danh kinh thành.
Tiếc rằng, chẳng có cái gọi là “nếu như”.
Đông qua xuân tới, Sở Ninh quên ăn quên ngủ mà học.
Còn ta thì vừa học thêm tri thức, vừa âm thầm điều tra chuyện của Tống Độc Hạc.
Chuyện này đã bị người ta bưng bít, ta chỉ có thể từ vài lời rời rạc của cung nữ thái giám mà chắp nối lại tình hình khi ấy.
Tống Độc Hạc được ngự điểm làm trạng nguyên, hắn cũng không hề kiêu ngạo, không vội lập tức muốn thay đổi đế vương đương triều là Chính Đức đế.
Hắn định ẩn nhẫn chờ thời, từ từ từng bước tiến lên.
Nhưng Triệu Phác lại vạch trần thân phận của hắn ngay tại điện, còn yêu cầu xử tử hắn.
Khi ấy, nỗi căm hận của ta đối với Triệu Phác dâng lên đến đỉnh điểm.
Thế nhưng ngoài hận ra, ta lại chẳng làm gì được hắn.
Nhà họ Triệu quyền thế nghiêng trời, hắn được hoàng đế sủng ái, lại là bằng hữu thuở nhỏ của tam hoàng tử, lại là hôn phu của đích nữ phủ Tể tướng Lâm Điệp Vân.
Còn ta thì vô danh tiểu tốt, chẳng ai biết đến, người quyền quý duy nhất bên ta chỉ là một công chúa bị phụ thân ghét bỏ, mẫu thân mất sớm.
Ta quyết định ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ.
Không lâu sau, ngày sinh thần của cố hoàng hậu Tống thị đến gần.
Ta lập bước thứ hai trong kế hoạch, để Sở Ninh đến khóc trước mặt Chính Đức đế vào đúng ngày sinh thần của Tống hoàng hậu.
17
Chính Đức đế vô cùng sủng ái Sở Ninh.
Vừa thấy ái nữ khóc lóc, liền vội vã hỏi nguyên do.
Sở Ninh vừa khóc vừa nói, đêm qua nàng mộng thấy hoàng hậu nương nương.
Nghĩ đến hôm nay vốn là ngày sinh thần của mẫu hậu, trong lòng đau đớn như d.a.o cắt.
Nói tới đây, nàng đột ngột phun ra một ngụm máu.
Ban đầu, hoàng đế vốn vì Sở Ninh nhắc tới Tống hoàng hậu mà nổi giận khó chịu.
Nhưng vừa thấy cảnh này, lập tức bị dọa đến thất sắc.
Hắn truyền ngự y tới bắt mạch, chẩn đoán rằng Sở Ninh đã trúng độc.
Chính Đức đế nổi giận lôi đình, lập tức ra lệnh điều tra.
Cuối cùng phát hiện, trên xiêm y của Sở Ninh có tẩm loại hương độc, lâu ngày thấm vào da thịt.
Hôm nay vì xúc động quá mức, độc khí dâng lên khiến nàng thổ huyết.
Chính Đức đế lập tức nghĩ ngay đến Triệu quý phi.
Huống hồ, Triệu quý phi xưa nay luôn mong Sở Ninh chết.
Bởi nàng chính là di vật quý giá nhất mà Tống hoàng hậu để lại, hủy hoại nàng cũng là hủy hoại toàn bộ niệm tưởng trong lòng Hoàng đế.
Chính Đức đế hạ lệnh giam lỏng Triệu quý phi.
Sở Ninh có hơi thất vọng, nhưng nàng không nhân đà thắng thế mà truy cứu đến cùng, mà chỉ quỳ xuống cầu xin Chính Đức đế kể lại những chuyện cũ về mẫu hậu.
Trên mặt hoàng đế dần nở nụ cười, nhưng càng kể càng xúc động, khóe mắt rơi ra một giọt lệ.
Ta để Sở Ninh đến gặp Chính Đức đế đúng ngày sinh thần của Tống hoàng hậu là vì lẽ đó.
Sinh thần luôn gắn với những kỷ niệm đẹp, còn ngày giỗ thì cả đời hoàng đế chỉ mang nỗi đau dằn vặt.
Cái đẹp khiến người ta hoài niệm, đau khổ khiến người ta trốn tránh.
Chính Đức đế không phải một người kiên cường, rất có thể vì muốn trốn tránh tội lỗi năm xưa, lại một lần nữa làm ngơ trước Sở Ninh.
Vì vậy, ta đề nghị Sở Ninh chọn đúng ngày sinh thần của Tống hoàng hậu để xuất hiện.
Sở Ninh và Chính Đức đế ôm nhau khóc một hồi.
Cuối cùng, Sở Ninh đề xuất muốn chiêu mộ văn sĩ, viết một quyển “Tống hoàng hậu truyện”, ghi chép tất cả giai thoại của Tống hoàng hậu để ngày ngày đọc lại, tưởng nhớ mẫu hậu.
Chính Đức đế chần chừ một lát rồi đồng ý.
Đây là một khởi đầu rất tốt.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
“Những thứ ấy đều có thể học được, điện hạ. Giết người không phải là cách giải quyết. Người khiến họ sợ hãi, họ ngoài mặt không nói, sau lưng vẫn sẽ nói, như thế chẳng ích gì.”
“Điều người nên làm là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ. Chỉ khi mạnh mẽ, người mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ những người mà người muốn bảo vệ.”
Ta lập kế hoạch cho Sở Ninh.
Bước đầu tiên là xử lý hậu quả, từng chút một bù đắp lại những lỗi lầm trước đây của nàng.
Sở Ninh có phần lo lắng, ta an ủi nàng:
“Không sao cả. Con người ai cũng sẽ phạm sai lầm. Phạm lỗi không quan trọng, quan trọng là cách phản ứng sau đó, và xử lý hậu quả thế nào.”
Ta bảo Sở Ninh liệt kê danh sách các quý nữ từng làm thư đồng với nàng, rồi cẩn thận điều tra từng người.
Với những người thực sự từng làm tổn thương Sở Ninh, nên phạt thì phạt, lại sai cung nữ truyền lời để mọi người biết lý do nàng ta bị phạt.
Danh tiếng người khác có thể xấu, nhưng danh tiếng của Sở Ninh tuyệt đối không được vấy bẩn.
Còn những người vô tội bị liên lụy, ta chọn ra, để Sở Ninh đích thân xin lỗi và bồi thường.
Ai muốn về nhà, thì đưa tiền cho họ về.
Không ngờ, lại có ba người không muốn quay về, nguyện ý tiếp tục làm thư đồng của Sở Ninh.
Sở Ninh tò mò hỏi vì sao.
Một người cười khổ đáp:
“Điện hạ, ở chỗ người ít ra còn được ăn no. Hơn nữa, người đánh người mắng còn chẳng đáng gì so với ở nhà.”
Hai người còn lại cũng đồng thanh phụ họa.
Sở Ninh sững sờ.
Nàng nhìn ba khuôn mặt tiều tụy, vừa nhìn đã biết mệnh rất khổ, một lần nữa thành khẩn nói ra hai chữ: “Xin lỗi.”
Nhóm thư đồng của Sở Ninh từ đó ổn định.
Bốn người chúng ta cùng nàng học chữ, luyện thơ.
Vị đại nho phụ trách dạy học cho Sở Ninh tên là Khổng Phương Từ.
Ban đầu ông không mấy để tâm.
Ông sớm đã nhìn rõ bản tính chểnh mảng của Sở Ninh, không tin nàng có thể kiên trì lâu dài.
Nhưng sau đó, ông hết lần này đến lần khác bị nàng làm kinh ngạc, khen nàng thông minh hơn người, thiên tư xuất chúng, nếu được học hành từ sớm, e là nay đã vang danh kinh thành.
Tiếc rằng, chẳng có cái gọi là “nếu như”.
Đông qua xuân tới, Sở Ninh quên ăn quên ngủ mà học.
Còn ta thì vừa học thêm tri thức, vừa âm thầm điều tra chuyện của Tống Độc Hạc.
Chuyện này đã bị người ta bưng bít, ta chỉ có thể từ vài lời rời rạc của cung nữ thái giám mà chắp nối lại tình hình khi ấy.
Tống Độc Hạc được ngự điểm làm trạng nguyên, hắn cũng không hề kiêu ngạo, không vội lập tức muốn thay đổi đế vương đương triều là Chính Đức đế.
Hắn định ẩn nhẫn chờ thời, từ từ từng bước tiến lên.
Nhưng Triệu Phác lại vạch trần thân phận của hắn ngay tại điện, còn yêu cầu xử tử hắn.
Khi ấy, nỗi căm hận của ta đối với Triệu Phác dâng lên đến đỉnh điểm.
Thế nhưng ngoài hận ra, ta lại chẳng làm gì được hắn.
Nhà họ Triệu quyền thế nghiêng trời, hắn được hoàng đế sủng ái, lại là bằng hữu thuở nhỏ của tam hoàng tử, lại là hôn phu của đích nữ phủ Tể tướng Lâm Điệp Vân.
Còn ta thì vô danh tiểu tốt, chẳng ai biết đến, người quyền quý duy nhất bên ta chỉ là một công chúa bị phụ thân ghét bỏ, mẫu thân mất sớm.
Ta quyết định ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ.
Không lâu sau, ngày sinh thần của cố hoàng hậu Tống thị đến gần.
Ta lập bước thứ hai trong kế hoạch, để Sở Ninh đến khóc trước mặt Chính Đức đế vào đúng ngày sinh thần của Tống hoàng hậu.
17
Chính Đức đế vô cùng sủng ái Sở Ninh.
Vừa thấy ái nữ khóc lóc, liền vội vã hỏi nguyên do.
Sở Ninh vừa khóc vừa nói, đêm qua nàng mộng thấy hoàng hậu nương nương.
Nghĩ đến hôm nay vốn là ngày sinh thần của mẫu hậu, trong lòng đau đớn như d.a.o cắt.
Nói tới đây, nàng đột ngột phun ra một ngụm máu.
Ban đầu, hoàng đế vốn vì Sở Ninh nhắc tới Tống hoàng hậu mà nổi giận khó chịu.
Nhưng vừa thấy cảnh này, lập tức bị dọa đến thất sắc.
Hắn truyền ngự y tới bắt mạch, chẩn đoán rằng Sở Ninh đã trúng độc.
Chính Đức đế nổi giận lôi đình, lập tức ra lệnh điều tra.
Cuối cùng phát hiện, trên xiêm y của Sở Ninh có tẩm loại hương độc, lâu ngày thấm vào da thịt.
Hôm nay vì xúc động quá mức, độc khí dâng lên khiến nàng thổ huyết.
Chính Đức đế lập tức nghĩ ngay đến Triệu quý phi.
Huống hồ, Triệu quý phi xưa nay luôn mong Sở Ninh chết.
Bởi nàng chính là di vật quý giá nhất mà Tống hoàng hậu để lại, hủy hoại nàng cũng là hủy hoại toàn bộ niệm tưởng trong lòng Hoàng đế.
Chính Đức đế hạ lệnh giam lỏng Triệu quý phi.
Sở Ninh có hơi thất vọng, nhưng nàng không nhân đà thắng thế mà truy cứu đến cùng, mà chỉ quỳ xuống cầu xin Chính Đức đế kể lại những chuyện cũ về mẫu hậu.
Trên mặt hoàng đế dần nở nụ cười, nhưng càng kể càng xúc động, khóe mắt rơi ra một giọt lệ.
Ta để Sở Ninh đến gặp Chính Đức đế đúng ngày sinh thần của Tống hoàng hậu là vì lẽ đó.
Sinh thần luôn gắn với những kỷ niệm đẹp, còn ngày giỗ thì cả đời hoàng đế chỉ mang nỗi đau dằn vặt.
Cái đẹp khiến người ta hoài niệm, đau khổ khiến người ta trốn tránh.
Chính Đức đế không phải một người kiên cường, rất có thể vì muốn trốn tránh tội lỗi năm xưa, lại một lần nữa làm ngơ trước Sở Ninh.
Vì vậy, ta đề nghị Sở Ninh chọn đúng ngày sinh thần của Tống hoàng hậu để xuất hiện.
Sở Ninh và Chính Đức đế ôm nhau khóc một hồi.
Cuối cùng, Sở Ninh đề xuất muốn chiêu mộ văn sĩ, viết một quyển “Tống hoàng hậu truyện”, ghi chép tất cả giai thoại của Tống hoàng hậu để ngày ngày đọc lại, tưởng nhớ mẫu hậu.
Chính Đức đế chần chừ một lát rồi đồng ý.
Đây là một khởi đầu rất tốt.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 12
10.0/10 từ 27 lượt.