Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 11
64@-
Kẻ ra tay đánh người là con trai của quản môn phủ Triệu Quốc Công, cùng đám bạn bè lưu manh của hắn.
Đám người này từ trước đến nay đều ngang ngược, không thể đắc tội, trước giờ đều phải dùng tiền để giải quyết.
Lần này cũng đưa tiền, nhưng trùng hợp Triệu công tử kia đang bực dọc, bèn lấy con trai hắn ra trút giận.
Đúng lúc Tống Độc Hạc trông thấy cảnh ấy.
Phú hộ thở dài, khuyên hắn nên nhịn nhục.
"Trước cửa phủ tể tướng cũng có quan thất phẩm, huống hồ là phủ Quốc công. Ngươi đừng trách con ta. Ta không dám cứu người, ngươi chỉ bị đánh gãy chân. Nếu ta ra mặt, e là cả nhà ta cũng không giữ nổi mạng, thậm chí còn kéo thêm mạng của ngươi."
Tống Độc Hạc nhìn học trò một cái.
Đứa trẻ cúi đầu, từng giọt lệ rơi xuống nền đất.
Nó đã cầu cứu rồi, nhưng không ai giúp nó.
Người lớn thì khôn ngoan toan tính, còn lòng dạ trẻ con vẫn còn sự thuần khiết.
Tống Độc Hạc bỗng không còn tâm trạng trách móc.
Sau khi người rời đi, hắn vẫn ngồi thất thần nhìn lên mái nhà.
Ngoài cửa sổ, mưa xuân lác đác rơi.
Ta sắc thuốc xong bưng vào, nhẹ nhàng thổi nguội bát thuốc, mùi thuốc thơm ngát lan tỏa trong căn phòng bị cơn mưa lạnh làm ẩm ướt.
Yết hầu hắn chuyển động mấy lần, rồi bất chợt lên tiếng:
“Chi Chi, thật ra nhà họ Tống chúng ta và nhà họ Triệu có mối huyết hải thâm thù…"
Hôm ấy, ta mới biết, người thư sinh nghèo tốt bụng mà ta vẫn tưởng gia cảnh đơn giản ấy, hóa ra lại là cháu ngoại của cố Hoàng hậu Tống thị.
Tống gia bị tru di tam tộc, chỉ còn một mình hắn sống sót, mai danh ẩn tích, sống bằng nghề bán đậu hũ non.
Hắn mang mối huyết hải thâm thù, trước mặt không có đường lui, bên cạnh không có ai, chỉ một mình lầm lũi trong bóng tối, không dám bệnh, không dám chết.
Gục ngã trong hẻm, tỉnh lại rồi lại gắng sức bò đi.
Hắn sợ mình c.h.ế.t rồi, thì không còn ai nhớ tới mối thù của Tống gia nữa.
Bách tính trên đời sẽ rất nhanh lãng quên Tống hoàng hậu từng mẫu nghi thiên hạ, lãng quên vị thái tử nhân từ đoan chính, lãng quên cả phủ Tống Quốc công trung nghĩa vì nước.
Chỉ khi hắn còn sống, mới có thể khiến thiên hạ biết rõ nỗi oan khuất ấy.
Vì Triệu quý phi được sủng ái, nên phụ thân nàng ta được phong Quốc công.
Toàn bộ nhà họ Triệu hiển hách đến mức ngay cả con trai của một gã giữ cửa cũng có thể vênh váo ngoài phố tự xưng công tử, tụ tập bè cánh, lấy việc ức h.i.ế.p người khác làm thú vui.
Họ chính là giẫm lên m.á.u của Tống gia mà leo lên.
Bàn tay gân xanh nổi rõ của Tống Độc Hạc nắm chặt lấy chăn nệm, mối oán hận dường như sắp trào ra khỏi lồng ngực.
Ta lần đầu tiên được thấy một Tống Độc Hạc như thế này.
Hắn vốn luôn điềm tĩnh, trầm ổn, cam chịu số phận.
Lần đầu tiên, ta thấy hắn phẫn nộ với sự bất công của số mệnh, có nỗi u uất của kẻ vùng vẫy thất bại, có cả sự mờ mịt khi trước mặt không còn đường.
Bỗng nhiên, ta cũng muốn nói điều gì đó.
Khoảnh khắc này, cảnh tượng này, ta cũng rất muốn lặng lẽ kể lại những đau khổ trong quá khứ của ta cho một người nghe.
Ta nói: “Xem ra chúng ta thật có duyên. Trùng hợp thay, ta chính là bị một câu nói của con trai Triệu quý phi mà bị đuổi ra khỏi phủ.”
Ta kể về chuyện ta là thiên kim thật bị ôm nhầm.
Kể về những ngày thơ ấu khốn khổ.
Kể về việc rõ ràng là Lâm Điệp Vân làm vỡ ngọc bội của tam hoàng tử Sở Dực, vậy mà lại vu oan cho ta.
Tam hoàng tử lại chẳng điều tra gì, lập tức sai người đánh ta rồi đuổi ra khỏi phủ.
Ta thậm chí còn không kịp thu dọn chút đồ đạc lặt vặt trong phòng, chỉ một thân một mình mà bị đuổi đi.
Tống Độc Hạc hỏi: “Nếu có một ngày nàng có được quyền thế, nàng muốn làm gì?”
“Ta không dám nghĩ.”
“Nàng hãy nghĩ cho thật kỹ.”
16
Đêm ấy, ta trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Ta nghĩ nếu một ngày nào đó ta nắm được quyền thế, ta nhất định sẽ báo thù.
Ta muốn để người lương thiện được ban thưởng, chính nghĩa được thực thi, kẻ gian ác bị trừng phạt, để những khổ đau hóa thành mây khói.
Nhưng ta chỉ là nữ nhi, làm sao có thể nắm được đại quyền?
Từ đó về sau, giữa ta và Tống Độc Hạc có một sự ăn ý ngầm.
Ta học rất nhanh, chẳng bao lâu đã tự mình trụ vững quầy đậu hũ, kiếm tiền nuôi sống gia đình.
Sau khi chân Tống Độc Hạc lành, buổi sáng chúng ta cùng nhau bán đậu hũ, buổi chiều lại cùng nhau đọc sách, luyện chữ.
Hắn vô cùng kiên nhẫn, chưa từng chê ta ngu dốt.
Còn ta như thể bỗng chốc mở mang trí tuệ, học một hiểu mười, học hành tiến bộ vượt bậc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cho đến lúc Tống Độc Hạc lên kinh ứng thí, thi hội rồi thi đình, mọi việc đều thuận lợi.
Cho đến khi truyền đến tin hắn bị tống vào chiếu ngục, mọi điều tốt đẹp bỗng chốc chấm dứt.
Ta đè nén nỗi đau trong lòng, bình thản nhìn Sở Ninh.
“Cho nên, điện hạ, không phải chỉ có một mình người đang báo thù. Ở nơi người không biết, cũng có người đang âm thầm nỗ lực. Nhưng nếu người tự hủy hoại bản thân, tất cả sẽ kết thúc.”
Sở Ninh lệ tuôn như suối, nàng nức nở nói:
“Tỷ tỷ, ta không cố ý trừng phạt các nàng. Là các nàng cười chê ta không biết lễ nghi, không giống một công chúa. Các nàng chê cười cách ta ăn uống, nói ta ăn sai trình tự. Các nàng còn cố tình bắt ta xem thơ các nàng viết có hay không…”
Ta hiểu, ta đều hiểu.
Sở Ninh giống hệt ta khi mới trở về phủ Tể tướng năm đó.
Nàng sẽ không vì được phong làm công chúa mà lập tức có đủ lễ nghi, khí độ, phong thái ung dung như một công chúa nên có.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Kẻ ra tay đánh người là con trai của quản môn phủ Triệu Quốc Công, cùng đám bạn bè lưu manh của hắn.
Đám người này từ trước đến nay đều ngang ngược, không thể đắc tội, trước giờ đều phải dùng tiền để giải quyết.
Lần này cũng đưa tiền, nhưng trùng hợp Triệu công tử kia đang bực dọc, bèn lấy con trai hắn ra trút giận.
Đúng lúc Tống Độc Hạc trông thấy cảnh ấy.
Phú hộ thở dài, khuyên hắn nên nhịn nhục.
"Trước cửa phủ tể tướng cũng có quan thất phẩm, huống hồ là phủ Quốc công. Ngươi đừng trách con ta. Ta không dám cứu người, ngươi chỉ bị đánh gãy chân. Nếu ta ra mặt, e là cả nhà ta cũng không giữ nổi mạng, thậm chí còn kéo thêm mạng của ngươi."
Tống Độc Hạc nhìn học trò một cái.
Đứa trẻ cúi đầu, từng giọt lệ rơi xuống nền đất.
Nó đã cầu cứu rồi, nhưng không ai giúp nó.
Người lớn thì khôn ngoan toan tính, còn lòng dạ trẻ con vẫn còn sự thuần khiết.
Tống Độc Hạc bỗng không còn tâm trạng trách móc.
Sau khi người rời đi, hắn vẫn ngồi thất thần nhìn lên mái nhà.
Ngoài cửa sổ, mưa xuân lác đác rơi.
Ta sắc thuốc xong bưng vào, nhẹ nhàng thổi nguội bát thuốc, mùi thuốc thơm ngát lan tỏa trong căn phòng bị cơn mưa lạnh làm ẩm ướt.
Yết hầu hắn chuyển động mấy lần, rồi bất chợt lên tiếng:
“Chi Chi, thật ra nhà họ Tống chúng ta và nhà họ Triệu có mối huyết hải thâm thù…"
Hôm ấy, ta mới biết, người thư sinh nghèo tốt bụng mà ta vẫn tưởng gia cảnh đơn giản ấy, hóa ra lại là cháu ngoại của cố Hoàng hậu Tống thị.
Tống gia bị tru di tam tộc, chỉ còn một mình hắn sống sót, mai danh ẩn tích, sống bằng nghề bán đậu hũ non.
Hắn mang mối huyết hải thâm thù, trước mặt không có đường lui, bên cạnh không có ai, chỉ một mình lầm lũi trong bóng tối, không dám bệnh, không dám chết.
Gục ngã trong hẻm, tỉnh lại rồi lại gắng sức bò đi.
Hắn sợ mình c.h.ế.t rồi, thì không còn ai nhớ tới mối thù của Tống gia nữa.
Bách tính trên đời sẽ rất nhanh lãng quên Tống hoàng hậu từng mẫu nghi thiên hạ, lãng quên vị thái tử nhân từ đoan chính, lãng quên cả phủ Tống Quốc công trung nghĩa vì nước.
Chỉ khi hắn còn sống, mới có thể khiến thiên hạ biết rõ nỗi oan khuất ấy.
Vì Triệu quý phi được sủng ái, nên phụ thân nàng ta được phong Quốc công.
Toàn bộ nhà họ Triệu hiển hách đến mức ngay cả con trai của một gã giữ cửa cũng có thể vênh váo ngoài phố tự xưng công tử, tụ tập bè cánh, lấy việc ức h.i.ế.p người khác làm thú vui.
Họ chính là giẫm lên m.á.u của Tống gia mà leo lên.
Bàn tay gân xanh nổi rõ của Tống Độc Hạc nắm chặt lấy chăn nệm, mối oán hận dường như sắp trào ra khỏi lồng ngực.
Ta lần đầu tiên được thấy một Tống Độc Hạc như thế này.
Hắn vốn luôn điềm tĩnh, trầm ổn, cam chịu số phận.
Lần đầu tiên, ta thấy hắn phẫn nộ với sự bất công của số mệnh, có nỗi u uất của kẻ vùng vẫy thất bại, có cả sự mờ mịt khi trước mặt không còn đường.
Bỗng nhiên, ta cũng muốn nói điều gì đó.
Khoảnh khắc này, cảnh tượng này, ta cũng rất muốn lặng lẽ kể lại những đau khổ trong quá khứ của ta cho một người nghe.
Ta nói: “Xem ra chúng ta thật có duyên. Trùng hợp thay, ta chính là bị một câu nói của con trai Triệu quý phi mà bị đuổi ra khỏi phủ.”
Ta kể về chuyện ta là thiên kim thật bị ôm nhầm.
Kể về những ngày thơ ấu khốn khổ.
Kể về việc rõ ràng là Lâm Điệp Vân làm vỡ ngọc bội của tam hoàng tử Sở Dực, vậy mà lại vu oan cho ta.
Tam hoàng tử lại chẳng điều tra gì, lập tức sai người đánh ta rồi đuổi ra khỏi phủ.
Ta thậm chí còn không kịp thu dọn chút đồ đạc lặt vặt trong phòng, chỉ một thân một mình mà bị đuổi đi.
Tống Độc Hạc hỏi: “Nếu có một ngày nàng có được quyền thế, nàng muốn làm gì?”
“Ta không dám nghĩ.”
“Nàng hãy nghĩ cho thật kỹ.”
16
Đêm ấy, ta trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Ta nghĩ nếu một ngày nào đó ta nắm được quyền thế, ta nhất định sẽ báo thù.
Ta muốn để người lương thiện được ban thưởng, chính nghĩa được thực thi, kẻ gian ác bị trừng phạt, để những khổ đau hóa thành mây khói.
Nhưng ta chỉ là nữ nhi, làm sao có thể nắm được đại quyền?
Từ đó về sau, giữa ta và Tống Độc Hạc có một sự ăn ý ngầm.
Ta học rất nhanh, chẳng bao lâu đã tự mình trụ vững quầy đậu hũ, kiếm tiền nuôi sống gia đình.
Sau khi chân Tống Độc Hạc lành, buổi sáng chúng ta cùng nhau bán đậu hũ, buổi chiều lại cùng nhau đọc sách, luyện chữ.
Hắn vô cùng kiên nhẫn, chưa từng chê ta ngu dốt.
Còn ta như thể bỗng chốc mở mang trí tuệ, học một hiểu mười, học hành tiến bộ vượt bậc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cho đến lúc Tống Độc Hạc lên kinh ứng thí, thi hội rồi thi đình, mọi việc đều thuận lợi.
Cho đến khi truyền đến tin hắn bị tống vào chiếu ngục, mọi điều tốt đẹp bỗng chốc chấm dứt.
Ta đè nén nỗi đau trong lòng, bình thản nhìn Sở Ninh.
“Cho nên, điện hạ, không phải chỉ có một mình người đang báo thù. Ở nơi người không biết, cũng có người đang âm thầm nỗ lực. Nhưng nếu người tự hủy hoại bản thân, tất cả sẽ kết thúc.”
Sở Ninh lệ tuôn như suối, nàng nức nở nói:
“Tỷ tỷ, ta không cố ý trừng phạt các nàng. Là các nàng cười chê ta không biết lễ nghi, không giống một công chúa. Các nàng chê cười cách ta ăn uống, nói ta ăn sai trình tự. Các nàng còn cố tình bắt ta xem thơ các nàng viết có hay không…”
Ta hiểu, ta đều hiểu.
Sở Ninh giống hệt ta khi mới trở về phủ Tể tướng năm đó.
Nàng sẽ không vì được phong làm công chúa mà lập tức có đủ lễ nghi, khí độ, phong thái ung dung như một công chúa nên có.
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 11
10.0/10 từ 27 lượt.