Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 49

68@-

Đích đến tiếp theo của hai người là trò xe điện đụng, lãng mạn và thơ mộng trong lòng Thẩm Vụ. Tới nơi, Thẩm Vụ đang nóng lòng muốn thử thì bị nhân viên vô tình ngăn lại, “Trò xe đụng cần ít nhất bốn người mới có thể bắt đầu, người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt đấy nhé!”


Dù sao thì cũng không khắc nghiệt như nhà ma, thế nhưng quy tắc này cũng chẳng khác gì lệnh cấm ở đó, đều nhằm khuyến khích nhiều khách mời cùng tham gia, như vậy trò chơi mới thú vị. “Vậy gọi Lương Thu và Lâm Yên Nhiên đến đây đi,” Mạnh Hoài Chi đề xuất.


Dù không chắc Lương Thu và Lâm Yên Nhiên còn muốn chơi cùng mình hay không nhưng Thẩm Vụ vẫn gật đầu, chuẩn bị bấm gọi. Chương trình phát cho mỗi người một chiếc điện thoại phím bấm kiểu cũ, nhỏ gọn vừa lòng bàn tay. Các khách mời được cài đặt phím tắt từ 6 đến 1, dựa theo thứ tự bị loại ở tập trước. Thẩm Vụ còn đang mải nghĩ xem phím tắt của Lương Thu là số mấy thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi.


“Alo?”


“Anh Vụ!” Giọng nói phía bên kia trong trẻo, tràn đầy phấn khích.


“…Tiểu Nam?”


“Đúng rồi, là em!” Nam Đăng Vi thở gấp, không giấu nổi sự hào hứng. “Anh đang ở đâu thế? Em tìm được nhiều báu vật lắm, có thể chia cho anh vài món.”


“Không cần đâu,” Thẩm Vụ từ chối khéo rồi nhân tiện rủ rê, “Anh đang ở khu xe đụng… Cần ít nhất bốn người mới chơi được, cậu có muốn qua không?”


“Được, để em đi xe, mười phút là tới ngay!”


“Đi xe sao?”


“Đúng vậy.” Nam Đăng Vi vô tư kể hết không hề giấu giếm, “Là xe tham quan chạy vòng vòng trong công viên đó, có thể vẫy xe rồi nhờ tài xế chở đi. Đi qua mỗi điểm vui chơi hết 10 vàng, đi trước trả sau.”


Thẩm Vụ câm nín. Trước khi Nam Đăng kể chuyện này cậu còn định lát nữa nếu tiện đường thì quay lại lấy xe đạp luôn, nào ngờ chương trình vốn chẳng có ý định để họ đi bộ khắp công viên, còn chu đáo chuẩn bị cả xe tham quan. Trong điện thoại, Nam Đăng Vi vẫn nói tiếp, “Để em xem… Ơ, đến khu xe đụng hết tận 50 vàng à? Thôi được rồi, bên em có hai người. Anh Vụ, em dẫn anh Phàm Tinh cùng sang, anh đợi bọn em nhé.”



Dù đi bộ khắp nơi khá vất vả nhưng các trò chơi được bố trí san sát nhau, từ trò này sang trò khác cũng chỉ mất vài phút. Đi bộ càng lâu càng mệt mỏi, chi phí 10 vàng mỗi điểm cũng không phải nhỏ, so ra thì cả hai cách đều có cái lợi và bất lợi riêng. Điện thoại mặc định bật loa ngoài nên Mạnh Hoài Chi cũng nghe rõ mồn một, “Anh thích xe đạp hơn.”


Thẩm Vụ đồng tình sâu sắc, nhưng khi quay sang lại bắt gặp ánh mắt Mạnh Hoài Chi nhìn mình tràn đầy ý cười, nói thích xe đạp nhưng rõ ràng không phải thích xe đạp. Thẩm Vụ cảm thấy hai tai đã nóng bừng, quay mặt đi, “Chúng ta đi xem cách chơi xe đụng trước đã.”


Khu vực bình luận vẫn đang suy đoán về chủ đề xe đạp.


[Đừng tưởng em không biết, anh Hoài nào có thích thú gì xe đạp, thích được Thẩm Vụ ôm là rõ!]


[Xe đạp còn miễn phí nữa! Tiểu Nam thắng tốc độ nhưng lại thua cả tiền bạc lẫn tình yêu.]


[Thương Tiểu Nam một giây. Không sao đâu, nếu không được thì chị chia cho em ít tiền mừng cưới lần trước vậy.]


Mười phút sau, Nam Đăng Vi đến đúng hẹn. Cậu chàng chạy về phía Thẩm Vụ, vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Tai mèo này là… Cả vòng hoa nữa…?” Cậu cố kiềm chế ánh mắt không đảo loạn lung tung, lơ đãng chuyển sang chủ đề chính, “À phải rồi, em vừa gọi cho chị Yên Nhiên, chị ấy bảo xe đụng chắc chắn không thắng được anh, lại còn phải trả tiền vé nên không muốn… Ơ, tiền bối Mạnh?”


Nam Đăng Vi líu lo một hồi mới muộn màng nhận ra Mạnh Hoài Chi đứng ngay cạnh. Vậy là đủ bốn người, đã có thể bắt đầu trò chơi, không cần gọi Lâm Yên Nhiên nữa. Mạnh Hoài Chi hiếm khi thích ai, cũng chẳng mấy khi ghét ai, vì thế trong mắt người ngoài, anh lúc nào cũng toát lên vẻ lạnh lùng xa cách nhưng vẫn luôn lịch sự, không bao giờ so đo tính toán. Lần này Nam Đăng Vi lại giở chút mánh khóe, vậy mà anh thẳng thừng vạch trần, lạnh giọng hỏi, “Ngạc nhiên lắm sao?”


Nam Đăng Vi thoáng sững người rồi cúi đầu, “…Không ạ. À, anh Vụ này, trò xe đụng chơi thế nào vậy?”


“À, trước tiên phải trả tiền vé…”


Thẩm Vụ đến đầu tiên nên ba người còn lại mỗi người phải trả 100 vàng tiền vé. Nam Đăng Vi và Hạ Phàm Tinh không chỉ sở hữu giá trị báu vật trên 1000 mà còn có rất nhiều đồng vàng nên chi tiêu rất mạnh tay. Hạ Phàm Tinh liên tục xếp chót hai tập, lần này cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu, dù biết Thẩm Vụ là tay đua chuyên nghiệp nhưng vẫn không hề e ngại, hằm hè xoa tay dò hỏi, “Thẩm Vụ, cậu biết chơi xe đụng không?”


Thẩm Vụ khiêm tốn đáp, “Lúc nhỏ có chơi. Em không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là khá khó.”


Hai mắt Hạ Phàm Tinh sáng rực, tràn ngập quyết tâm, thế nhưng người xem lại chẳng hề ủng hộ anh chàng. 



[Tinh Tinh à anh tỉnh táo lại đi, không tin được hai con người thâm độc này đâu!!!]


[Ha ha ha tui thấy Tinh Tinh và Tiểu Nam chạy đến góp vui chẳng khác nào cây rụng tiền, Thẩm Vụ cứ đâm một cái là rớt.]


[Cười chết, tán thành!]


Bốn khách mời cùng đến chọn xe. Mạnh Hoài Chi vừa liếc mắt đã chọn ngay chiếc xe đỏ nổi bật nhất, “Anh thích chiếc này.”


“Em cũng muốn màu đỏ…” Thẩm Vụ chậm một bước đầy tiếc nuối, chiếc xe đua cậu lái nhiều năm lúc nào cũng là màu đỏ. 


“Ừ, anh biết.” Mạnh Hoài Chi thuận thế đề nghị, “Vậy chúng ta ngồi chung đi.”


Nhân viên bất đắc dĩ phải đến giải thích luật chơi, “Đây là trò đấu đơn, mỗi người một xe.”


Xe đụng không có mui che, ghế ngồi bên trong cũng tương đối rộng rãi, không giống với xe đua F1 phải hạ thấp sàn xe nhằm mục đích tăng tốc, thân xe hẹp, chỉ vừa đủ cho một người ngồi. Mạnh Hoài Chi cũng không nhất quyết làm theo ý mình, “Vậy lần sau mình cùng chơi, anh chọn màu xanh.”


Thẩm Vụ đã nóng lòng bắt đầu trận đấu, bèn thuận miệng đồng ý.


Sau khi cả bốn người ngồi vào xe, nhân viên lần lượt hướng dẫn họ cách điều khiển xe để đảm bảo tính công bằng cho trò chơi. Bánh xe, cần điều khiển và phanh giống với phiên bản tối giản của ô tô thông thường hơn là xe đua chuyên nghiệp. Vì đây là trò chơi dành cho mọi lứa tuổi nên độ khó cũng không cao, cả bốn người đều nhanh chóng nắm được luật chơi và điều khiển được ngay. Nhân viên tiếp tục công bố luật chơi, “Chào mừng mọi người đến với trò chơi Xe Đụng Diệu Kỳ! Mỗi lần chủ động va chạm với xe khác sẽ được 1 điểm, điểm số sẽ hiển thị ngay trên bảng điện tử trên đầu các bạn. Thời gian giới hạn là 15 phút, hãy tranh thủ ghi thật nhiều điểm nhé! Trận đấu… Bắt đầu!”


Khu vực chơi rộng khoảng một sân bóng rổ, có thể chứa hàng chục người chơi cùng lúc, đối với bốn khách mời đã là quá rộng, có dư không gian đuổi bắt. Thẩm Vụ dẫn đầu, mục tiêu đầu tiên là Hạ Phàm Tinh – người có vẻ kém nhất. Hạ Phàm Tinh chẳng hề chịu thua, xông lên đối đầu trực diện, rõ ràng hai chiếc xe có tốc độ như nhau nhưng lúc va chạm đối phương lại được +1. Hạ Phàm Tinh ngỡ ngàng, “Tôi bị đâm hả?”


“Đúng vậy.” Thẩm Vụ đáp. Dù là trò xe đụng đơn giản nhưng cậu vẫn sử dụng kỹ thuật tinh vi, lặng lẽ lùi nửa mét rồi bất ngờ tăng tốc.


Hạ Phàm Tinh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bảng điện tử của đối phương nhấp nháy, biến thành +2. Anh chàng lặng người một giây rồi quay đầu đi thẳng, vừa đi vừa gọi Nam Đăng Vi, “Mẹ nó… Tôi không chơi với cậu nữa đâu! Tiểu Nam, cho anh đụng một cái đi, có thưởng thì hai đứa chia đôi.”



Trận đấu này chỉ có một người thắng. Tuy thoạt nhìn giống đấu đơn nhưng thực tế đây lại là đấu nhóm, bọn họ hoàn toàn có thể chia thành hai nhóm, một nhóm làm cây rụng tiền, một nhóm tấn công, đội nào nhanh tay hơn đội đó thắng. Nhưng Thẩm Vụ chẳng hứng thú với cách chơi nhàm chán và máy móc này, vội gọi Mạnh Hoài Chi lại, “Thầy Mạnh, đụng cậu ta đi!”


Mạnh Hoài Chi ở gần Hạ Phàm Tinh hơn, bất ngờ đụng một cái khiến chiếc xe lập tức chệch hướng. Hạ Phàm Tinh lại lần nữa trơ mắt nhìn bảng điểm của người khác +1. Nam Đăng Vi nhân cơ hội lách lên từ bên cạnh để đánh lén Mạnh Hoài Chi, sau khi ghi được một điểm còn nói thêm, “Xin lỗi nhé, tiền bối Mạnh.”


Mạnh Hoài Chi lười đáp, quay đầu bỏ đi. Đến gần chiếc xe đỏ, anh mới hạ giọng, “Em ép Hạ Phàm Tinh vào góc để cậu ta không thoát được rồi hãy bắt đầu đụng, tấn công liên tục cũng được.”


Nghe có vẻ là ý hay, nhưng Thẩm Vụ lại hơi do dự, “Nếu có người đánh lén em từ phía sau thì sao?” Ép người khác vào góc rồi tha hồ rung cây rụng tiền ắt sẽ thắng chắc, nhưng trong lúc tập trung tấn công người khác, chính bản thân cậu cũng sẽ trở thành một tấm bia ngắm bất động, người khác cũng có thể bắt chước làm theo. 


“Anh sẽ không để ai đụng vào em.” Mạnh Hoài Chi đáp, thần thái và giọng điệu của anh cực kỳ chắc chắn, khiến người nghe an tâm đến lạ.


Một lần nữa bị Thẩm Vụ để mắt tới, Hạ Phàm Tinh vẫn chẳng hề hay biết những gì sắp xảy ra, chỉ thấy Thẩm Vụ đuổi thì trốn. Lái xe đến cuối đường, ngay trước dải chống va chạm, Hạ Phàm Tinh vốn định rẽ để đổi hướng, nào ngờ Thẩm Vụ đã nhanh chân lấn lên trước, khiến anh chàng kẹt cứng vào góc cua, không tài nào thoát ra được! Trên xe có gắn cảm biến va chạm, mỗi lần Thẩm Vụ đụng một cái sẽ phải lùi lại một chút rồi mới đụng tiếp được. Hạ Phàm Tinh định nhân lúc cậu lùi xe để trốn thoát, nhưng không ngờ chiếc xe đụng vụng về vào tay Thẩm Vụ lại linh hoạt chẳng khác nào con người, trốn bên nào chặn bên đó, còn đụng thêm một cái. “Thẩm Vụ!” Hạ Phàm Tinh bực bội quát, “Cậu không thấy mình quá đáng lắm hả? Có biết anh đây lớn hơn cậu hẳn nửa năm không?”


“Tôi muốn thắng,” Thẩm Vụ thẳng thừng đáp. Lúc này mới biết Hạ Phàm Tinh lớn hơn mình, cậu lập tức nói thêm, “Xin lỗi anh Phàm Tinh nhé, lần sau em sẽ nhường anh mà.”


Hạ Phàm Tinh câm nín. Chiến thuật hèn hạ cộng thêm kỹ thuật điêu luyện và lời xin lỗi chân thành đến không thể chân thành hơn khiến cơn giận của anh chàng bỗng chốc bị dập tắt. Nam Đăng Vi đứng từ xa quan sát tình hình mà không khỏi giật mình. Dù Hạ Phàm Tinh trẻ tuổi nhưng đã là idol ra mắt gần mười năm, cũng coi như tiền bối lão làng, hành động của Thẩm Vụ e rằng sẽ khiến anh ta phật ý mà suy nghĩ sâu xa. Nhưng cứ thể nhìn một lúc, Nam Đăng Vi lại bất giác nhoẻn miệng cười.


Trong hai tập trước, Thẩm Vụ đều dính với Mạnh Hoài Chi, còn Hạ Phàm Tinh luôn là người bị loại đầu tiên, lúc này fan hâm mộ của anh chàng hiếm hoi được thấy idol tương tác với hai người nên phản ứng trong phòng livestream cũng khá tích cực.


[Chẳng trách Tinh Tinh không cưỡng nổi khi Thẩm Vụ gọi anh, mama đây còn không cưỡng nổi đây nè!]


[Tinh Tinh cũng đã 24 tuổi rồi mà cứ ngỡ chưa thành niên ấy nhỉ?]


[Tinh Tinh từ nhỏ đến lớn đều bị coi như em trai được cưng chiều mà, chẳng trách lại dễ xiêu lòng với chiêu này ha ha ha ~]


[Vậy thì tui yên tâm để tình mẫu tử biến chất rồi, anh Tinh Tinh ơi ~ ~]



Nam Đăng Vi thành công ghi được một điểm, nhưng trong lòng lại nảy sinh nghi hoặc. Cậu cẩn thận đụng thêm một lần nữa, lại được một điểm, lúc này sóng trong lòng đã bắt đầu cuộn trào. So với sức chiến đấu của fan hâm mộ của Mạnh Hoài Chi, fan Hạ Phàm t*nh h**n toàn chỉ là châu chấu đá xe. Nam Đăng Vi đụng thêm lần nữa rồi vội vàng xin lỗi trước, “Xin lỗi anh nhé tiền bối Mạnh.” 


Mạnh Hoài Chi vẫn không buồn né, “Nếu thấy có lỗi thì đừng đụng nữa.”


Nam Đăng Vi nghẹn lời. Cậu không muốn đụng Thẩm Vụ, lại càng không muốn dây dưa với Mạnh Hoài Chi nên đổi hướng định chạy về phía Thẩm Vụ. Mạnh Hoài Chi cuối cùng cũng hành động, chặn trước mặt cậu, không cho qua. Hành động ấy mang theo khí thế áp đảo, nếu Nam Đăng Vi muốn vượt qua thì không thể không đụng phải anh. Trong mắt người ngoài, trước giờ Mạnh Hoài Chi vẫn luôn ăn mặc đơn giản, không cầu kỳ vì không muốn fan tốn kém mua đồ giống mình; với những nghệ sĩ cố tình bám lấy mình, anh thường lờ đi, thậm chí còn chẳng buồn nhìn lấy một cái, tỏ rõ thái độ không ưa. Mạnh Hoài Chi luôn ý thức rõ tầm ảnh hưởng của mình nên cách hành xử của anh cũng vô cùng thận trọng và lý trí. Đến giờ, Nam Đăng Vi rốt cuộc cũng hiểu, fan hâm mộ thường ca tụng và thổi phồng sự lạnh lùng, thanh cao, thoát tục của anh, nhưng đó chẳng qua chỉ là sự suy diễn của họ, tất cả chỉ vì anh… không để tâm mà thôi. Nhưng giờ đây anh lại để tâm, và cũng chính vì để tâm đến Thẩm Vụ nên mới ngăn cản người khác đến gần.


Nam Đăng Vi cúi đầu, lặng người, bàn tay nắm vô lăng cũng buông lỏng. Hồi ở đoàn phim, Thẩm Vụ thường khen ngợi diễn xuất của cậu, nhưng vai phụ nhỏ bé mà cậu sắm vai thực sự chẳng đáng nhắc tới, lời thoại cũng ít ỏi đến thảm thương, không biết Thẩm Vụ nhìn ra được điểm tốt gì, có lẽ cũng chỉ là an ủi cậu mà thôi. Thế nhưng lời khen của Thẩm Vụ chân thành đến vậy, dường như đã tận mắt nhìn thấy tương lai, khiến cậu không khỏi tin tưởng vài phần, để rồi đong đầy kỳ vọng vào viễn cảnh tươi đẹp người ấy vẽ ra. Nếu cậu có thể trở thành ảnh đế, sở hữu vị thế ngang ngửa Mạnh Hoài Chi thì liệu câu chuyện có thể đi đến một cái kết khác hay không?


Nam Đăng Vi lại siết chặt vô lăng. Nhưng lần này cậu lái xe về hướng ngược lại, rời đi càng lúc càng xa. Cậu tới chỗ nhân viên quản lý, nói, “Tôi muốn rút lui.”


Nhân viên hơi ngẩn ra, “Không được đâu, còn chưa tới mười phút nữa là kết thúc rồi. Nếu cậu mệt thì có thể nghỉ ngơi ở đây một lát.”


Nam Đăng Vi cụp mắt, “Ừm.” 


Thẩm Vụ vẫn đang mải mê “bắt nạt” Hạ Phàm Tinh thì đột nhiên sau xe bị chấn động mạnh, cậu nghi hoặc quay đầu lại. “Anh Hoài… Thầy Mạnh!” Thẩm Vụ tạm thời tha cho Hạ Phàm Tinh, quay đầu xe đề phòng Mạnh Hoài Chi, “Anh làm gì thế?” 


“Anh đụng thử.” Mạnh Hoài Chi trơ trẽn đáp, còn vừa nói vừa cười.


Thẩm Vụ câm nín, sau đó bất ngờ đạp mạnh chân ga lao đến, “Anh chờ đó!”


Đương nhiên Mạnh Hoài Chi sẽ không đứng yên chịu trận, thấy tình hình không ổn thì lập tức bỏ chạy. Xe đụng được thiết kế dành riêng cho trò chơi, dù có nhấn ga hết cỡ cũng chỉ nhanh được chừng ấy, tốc độ ngang nhau, khi chạy thẳng thì chẳng ai đuổi kịp ai. Mạnh Hoài Chi chạy đến cuối đường, chỉ còn cách dải phân cách một mét nên buộc phải đánh lái để rẽ. Thẩm Vụ đã chờ cơ hội này từ lâu, lao vụt tới, vận dụng kỹ thuật đua xe điêu luyện của mình nhẹ nhàng vượt qua khúc cua. Vượt xong cậu mới giật mình nhớ ra đây chỉ là trò xe đụng chứ không phải đường đua. Đúng lúc ấy, Mạnh Hoài Chi lại đụng nhẹ vào đuôi xe cậu, ghi được một điểm. Thẩm Vụ không thể chịu nổi sự khiêu khích trắng trợn này, đang muốn trả đũa thì Mạnh Hoài Chi lại chạy, cậu điên cuồng nhấn ga đuổi theo, hai người biến trò xe đụng trẻ con thành đường đua tốc độ sống còn. 


Bất chợt rẽ gấp, Thẩm Vụ đánh lái tạo thành một cú drift hoàn hảo. Sau cái hất đuôi mượt mà gần 180 độ, hai chiếc xe một đỏ một xanh đối đầu nhau, mũi xe khẽ chạm nhưng chẳng ai ghi được điểm. Có thể thao tác một cách chuẩn xác như vậy, hiển nhiên là Thẩm Vụ cố ý. Mạnh Hoài Chi ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ của chàng thanh niên trên chiếc xe đỏ rực đối diện rơi vào đáy mắt anh. “Tốc độ của xe đua F1 quá nhanh, không thể làm vậy được,” Thẩm Vụ nói. “Xe rally có thể thử, nhưng cũng rất nguy hiểm. Vì vậy kỹ thuật này được gọi là nụ hôn chết chóc.”


Hai chiếc xe đối đầu thẳng tắp, mũi xe kề sát nhau, thoạt nhìn như đã chạm nhưng thực tế giữa hai xe vẫn còn một khoảng trống cực hẹp. 


“Còn được gọi là… nụ hôn trên đường đua.”


Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Story Chương 49
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...