Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 48

68@-

Báu vật duy nhất của Lâm Yên Nhiên lại chính là chiếc nhẫn trong mẩu giấy ghi manh mối? Thẩm Vụ cố tỏ ra bình tĩnh, không để lộ chút khác thường nào. Mạnh Hoài Chi bước lên chắn phía trước cậu, tiếp lời, “Để bọn tôi dẫn hai người đến cửa hàng Meo Meo.”


Lâm Yên Nhiên không hề nghi ngờ gì, dù sao cũng cần trả nợ, đi cùng “chủ nợ” đến cửa hàng cũng tiện. Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi đi phía sau, Mạnh Hoài Chi hạ giọng thì thầm, “Đưa đồng vàng cho anh trước đi.”


Thẩm Vụ rất yên tâm giao năm đồng vàng cho anh. Khán giả xem livestream đang xôn xao bàn tán, lên kế hoạch cùng hai người. 


[Bây giờ mua thẳng chiếc nhẫn của Lâm Yên Nhiên là được đúng không? Nhẫn chỉ có 300 thôi, mua với giá cao hơn chút cũng được.]


[Nhưng mua giá cao thì hơi bất thường, mua giá gốc cũng vậy. Có biết bao nhiêu là báu vật, tại sao phải bỏ tiền mua đạo cụ chứ?]


[Đúng ha, cảm giác anh Hoài đang có kế hoạch khác rồi.]


Đến cửa hàng Meo Meo, Lâm Yên Nhiên hỏi nhân viên để xác nhận giá thu mua, chiếc nhẫn được định giá 300 vàng, giá mua vào cũng là 300 vàng. Nhưng Thẩm Vụ lại phát hiện ra trên màn hình điện tử bên cạnh nhân viên xuất hiện thêm một thông tin: Danh sách hàng mới về: Ghế gỗ cổ – 2000 vàng.


“…2000 vàng?” Lâm Yên Nhiên cũng để ý, không khỏi nhíu mày, “Cái ghế của hai người bán được tận 2000 à? Đắt vậy ư?”


Thẩm Vụ vô thức nói thật, “Đâu có, em chỉ bán 1000 thôi.”


“Cửa hàng này đúng là làm ăn gian dối.” Lâm Yên Nhiên vẫn nắm chặt chiếc nhẫn, nghe vậy vội rụt tay về, do dự không quyết.


Mạnh Hoài Chi nhân cơ hội đề nghị, “Hay là bán chiếc nhẫn cho chúng tôi đi.”


Lâm Yên Nhiên khẽ nhíu mày, cảm nhận được gì đó bất thườngm “Hai người có thể tự tìm báu vật mà, sao lại muốn mua của tôi chứ? Bán ra với giá 300 vàng thì khác nào bán cho cửa hàng chứ.” Hơn nữa bán cho người chơi chẳng khác nào giúp họ tăng tổng giá trị báu vật, chi bằng bán cho cửa hàng.



Mạnh Hoài Chi nhìn chiếc nhẫn, thay đổi cách nói, “Bán cho tôi đi.” Không còn “chúng tôi” nữa, câu nói ấy lại như ẩn chứa ý tứ phức tạp khó tả.


Lâm Yên Nhiên liếc nhìn Thẩm Vụ đang ngơ ngác, chợt bừng tỉnh. Cô mân mê chiếc nhẫn đá quý hào nhoáng trên tay, âm thầm tặc lưỡi rồi làm bộ bình thản nhướn mày, nhân cơ hội ra điều kiện, “Được thôi, tôi sẽ bán, nếu anh đưa ra một mức giá khiến tôi phải cân nhắc…”


“Vậy 100 tiền vé không cần trả,” Mạnh Hoài Chi nói. “Tôi sẽ đưa thêm ba đồng vàng 100 nữa.” Tổng cộng là 400 vàng. Mức giá này không cao đến mức khiến người ta nghi ngờ nhưng vẫn ưu đãi hơn cửa hàng hắc ám kia nhiều.


“Vậy… cũng được.” Lâm Yên Nhiên vờ miễn cưỡng đồng ý. Vì lời thêm được 100 vàng, cô nàng không kìm nổi khóe môi đang nhếch lên đắc ý. Nhưng những bình luận của khán giả vừa tỏ ra tiếc nuối lại vừa thẳng thừng chế giễu.


[Nhẫn cộng với dây chuyền đã là 3000 rồi, bán nhẫn đi là không lấy lại được đâu đó!!]


[Há há há Lâm Yên Nhiên cứ tưởng kiếm lời 100 vàng, hóa ra lại lỗ đến bốn chữ số.]


[Yên Nhiên mà xem bản biên tập chắc tức chết.]


[Yên Nhiên: Vì hôn sự của đôi chích bông, chị đây đành phải hi sinh thôi.]


[Đúng nhỉ, là nhẫn đó!]


Mạnh Hoài Chi thuận lợi kiếm được một chiếc nhẫn, còn lại 200 vàng. Bốn người rời khỏi cửa hàng Meo Meo, chia thành hai ngả. Mạnh Hoài Chi giơ chiếc nhẫn giả lên, bảo Thẩm Vụ, “Nhẫn này em giữ, đến khi tìm được dây chuyền thì để anh, đến gần cuối trận hãy ghép thành bộ. Đừng để bị loa phát thanh thông báo là người đứng đầu, sẽ thành mục tiêu sống đấy.”


Thẩm Vụ gật đầu đồng ý. Chiếc nhẫn có thiết kế khá phô trương, trên mặt nhẫn ánh vàng rực rỡ là một viên đá quý xanh lam to bản. Tuy được làm từ nhựa nhưng chiếc nhẫn vẫn lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng, nom rất bắt mắt. Nhãn ghi giá được dán khéo léo bên trong mặt nhẫn, rất khó nhận ra. Mạnh Hoài Chi vừa nói vừa nắm lấy bàn tay đang duỗi ra kia, “Nhét vào túi có thể sẽ rơi, cứ đeo vào như vầy sẽ không thấy nhãn giá đâu. Em đeo lên đi.” 


Chiếc nhẫn ngọc lộng lẫy cứ thế được anh đeo lên ngón tay Thẩm Vụ. Anh hơi cúi đầu, dịu dàng mà chăm chú đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cậu. Thẩm Vụ cụp mắt nhìn theo. Khoan, ngón áp út sao…? Đôi ngươi co lại, Thẩm Vụ vội vàng toan rút tay về, nhưng Mạnh Hoài Chi đã giữ chặt lấy tay cậu, có giãy giụa cũng vô ích. Đến khi đeo nhẫn xong, anh mới cong môi cười hài lòng, “Vừa như in.” 


Khu vực bình luận lập tức bùng nổ.



[Nếu không phải đang livestream, tui dám cá là anh Hoài sẽ quỳ xuống cầu hôn luôn ấy chứ!]


[??? Có thể chỉ là vì kích cỡ vừa văn thôi phải không? (yếu ớt)]


[Nhẫn nhựa thì sao mà đủ được, anh Hoài, nhẫn kim cương của anh đâu?!]


[A a a tui điên mất! Chồ- (bị anh Hoài đánh tơi bời) (ôm đầu khóc huhu) Chị dâu ơi!!!]


Thẩm Vụ chậm rãi rút tay về, gượng gạo khen ngợi, “Đúng là vừa khít này.”


Cả hai chuẩn bị lên đường đến điểm tiếp theo. Mạnh Hoài Chi quay lưng về phía máy quay, lặng lẽ dùng khẩu hình nói với Thẩm Vụ, “Còn có thứ hợp hơn nữa đấy.”


Thẩm Vụ giả vờ bình tĩnh quay mặt đi, nhưng trong lòng đã cuồn cuộn sóng. Chiếc nhẫn hai người dùng để che mắt người nhà là do cậu chọn, được khảm kim cương, thích hợp để đeo hàng ngày, nếu coi như nhẫn cưới cũng không quá gượng ép. Nhưng cả hai chưa từng tổ chức đám cưới, không có màn quỳ gối cầu hôn nào, cũng chẳng có nghi thức trao nhẫn trước sự chứng kiến của chủ hôn hay bạn bè thân hữu. Cặp nhẫn đôi ấy chỉ được đeo những lúc cần thiết, mạnh ai nấy đeo, mạnh ai nấy tháo. Đang miên man suy nghĩ, cậu chợt nghe Mạnh Hoài Chi hỏi, “Em nghĩ dây chuyền sẽ ở đâu?”


Thẩm Vụ cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ, “Em tìm thấy đuôi mèo trong bụi cây, nếu đó là gợi ý thì dây chuyền đi kèm với nhẫn ngọc này… Có lẽ đang ở một nơi nào đó lãng mạn và thơ mộng nhỉ?”


Cả hai dừng lại trước tấm biển chỉ đường của công viên giải trí, cùng phân tích. Để tìm ra địa điểm có thể giấu dây chuyền, cả hai tỉ mỉ xem xét từng khu trò chơi một. Bỗng dưng hai mắt Thẩm Vụ sáng bừng, “Em nghĩ là xe đụng đấy.”


Mạnh Hoài Chi thoáng lặng người, “Lãng mạn và thơ mộng của em đó sao?”


Thẩm Vụ gật đầu chắc nịch, “Vâng.”


Mạnh Hoài Chi bất đắc dĩ nói, “Em đừng coi mình là tay đua. Ừm, nếu em là một công chúa nhỏ thích trang sức lấp lánh thì em muốn đi đâu nhất?”


Thẩm Vụ khó hiểu hỏi lại, “Sao em lại là công chúa được…?” Một “cô công chúa” cao mét tám, nói ra chắc người nghe hoảng lắm.



Mạnh Hoài Chi bật cười, “Thế thì là hoàng tử nhỏ.”


“Ừm…” Thẩm Vụ chạm chạm chóp mũi, suy tư một lát rồi nói, “Là vòng quay ngựa gỗ chăng?”


Mạnh Hoài Chi nhất trí ngay, “Đi thôi.”


Vòng quay ngựa gỗ của công viên Meo Meo quả thực đúng là định nghĩa của lãng mạn và thơ mộng. Toàn bộ vòng quay được sơn màu hồng phấn, đường viền gợn sóng phía trên điểm xuyết những bóng đèn bong bóng sặc sỡ, tại tâm mái vòm tròn là một đỉnh lâu đài hình chóp nhọn. Vòng quay ngựa gỗ vẫn chậm rãi xoay tròn theo giai điệu du dương, mà tại bàn điều khiển lại không có nhân viên, chứng tỏ đây không phải điểm nhiệm vụ nhưng chắc chắn ẩn chứa bí mật gì đó. Những con ngựa gỗ lớn ở vòng ngoài được đeo vòng hoa rực rỡ trên mõm hoặc trên đầu, có vẻ chương trình đã cố ý thêm vào.


Mạnh Hoài Chi bước tới tháo một vòng hoa xuống, kiểm tra kỹ càng, xác nhận không phải báu vật nhưng vẫn khá thích thú, bảo Thẩm Vụ cúi đầu xuống. Thẩm Vụ ngơ ngác làm theo, thế là trên cổ cậu có thêm một vòng hoa xinh đẹp, tôn lên nước da trắng và khí sắc tươi tắn. Mạnh Hoài Chi cũng rất vừa lòng. Thẩm Vụ đeo vòng hoa xong mới hỏi, “Sao em phải đeo cái này vậy?”


“Đẹp mà,” Mạnh Hoài Chi đáp.


Đến khi vòng quay đi được gần hết một vòng, Mạnh Hoài Chi đã lấy được thêm ba vòng hoa nhỏ trên tai ngựa, lại bảo Thẩm Vụ cúi xuống. Đôi tai mèo xám bông xù cũng được đeo vòng hoa xinh đẹp, tuy nhân vật chính không thấy được nhưng khán giả xem livestream đã phát cuồng vì đáng yêu.


[A a a dễ thương quá!!!]


[Hai người này đi hẹn hò thật đó hả?]


[Anh Hoài và mèo cưng Vụ Vụ của ảnh.]


[Fan lâu năm lần đầu thấy anh Hoài vui thế này, đúng là “chị dâu” có khác…]


Mạnh Hoài Chi vẫn còn một vòng hoa nhỏ nữa, lần này anh không tự ý quyết định mà hỏi trước, “Đeo lên đuôi em nhé?”


“Được ạ.”



“Em nhìn thấy sợi dây chuyền rồi!” Thẩm Vụ nhanh chóng rút đuôi ra, nghiêng người chỉ cho Mạnh Hoài Chi thấy. 


Vòng quay ngựa gỗ có hai vòng, vòng ngoài là ngựa lớn đeo vòng hoa, vòng trong là ngựa nhỏ, sợi dây chuyền bằng nhựa lấp lánh được treo trên mõm một con ngựa nhỏ. Thẩm Vụ vội chạy đến, “Để em lấy.”


“Để anh.” Mạnh Hoài Chi kéo đuôi cậu lại, đẩy vòng hoa xuống thấp, “Em có đuôi không tiện vận động.”


Thẩm Vụ đành đứng lại. Mạnh Hoài Chi nhanh chóng bước tới, chuẩn xác leo lên một con ngựa lớn ở vòng ngoài rồi vươn tay lấy được sợi dây chuyền trên người con ngựa nhỏ. Dây chuyền có giá 700 vàng, đúng như những gì ghi trên mẩu giấy ghi manh mối, nếu kết hợp với chiếc nhẫn 300 vàng thành một bộ thì giá trị có thể tăng đến 3000. Xác nhận xong, Mạnh Hoài Chi cất dây chuyền vào túi áo khoác, kéo khóa lại. Anh vẫn nhớ Thẩm Vụ còn đang mong mỏi một loại lãng mạn khác, bèn đề nghị, “Đi chơi xe điện đụng nhé.”


Thẩm Vụ gật đầu. Bất giác đã qua 90 phút, âm thanh trên loa phát thanh vang vọng khắp khu vui chơi, “Bây giờ chúng tôi sẽ thông báo bảng xếp hạng tổng giá trị báu vật: Hạng sáu – Lương Thu, hạng năm – Lâm Yên Nhiên…”


Thẩm Vụ khen ngợi, “Vậy mà chị Yên Nhiên không đứng cuối, lại tìm thêm được báu vật rồi sao? Hai người họ hành động cũng khá nhanh đó.”


Thông báo tiếp tục, “Hạng bốn – Mạnh Hoài Chi, hạng ba – Thẩm Vụ.”


Mạnh Hoài Chi đang giữ báu vật có giá 500, còn Thẩm Vụ là 700. Để tránh trở thành tâm điểm nên hai người đã tách bộ nhẫn và dây chuyền ra, nhưng ban đầu bọn họ đạp xe mở đường, sau đó lại nhanh chóng phán đoán vị trí của dây chuyền, báu vật đã có kha khá, vậy mà chỉ đạt hạng ba và hạng bốn.


“Hạng hai – Hạ Phàm Tinh, hạng nhất – Nam Đăng Vi.” Thông báo còn chưa kết thúc, “Hiện tại tiếp tục thông báo tổng giá trị báu vật của hai người xếp hạng cao nhết…”


Thẩm Vụ hơi lo lắng, v**t v* chiếc nhẫn đá quý trên tay, “May mà chúng ta tách nhẫn và dây chuyền ra đó.”


“Hạ Phàm Tinh 900 vàng, Nam Đăng Vi 1500 vàng.”


Tin tức gây sốc này khiến bốn khách mời còn lại đều đồng loạt ngỡ ngàng dừng bước. Thẩm Vụ trực tiếp hỏi thành tiếng, “…Họ tìm được những gì vậy chứ?”


Người xem lại biết rõ hơn họ rất nhiều.


[Tiểu Nam sắp sửa mang một núi báu vật đến tìm anh rồi đó!]


Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Story Chương 48
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...