Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 47

101@-

Khu vui chơi được bao trọn không quá rộng, thông thường, nếu không kể thời gian xếp hàng thì chỉ cần một đến hai tiếng là đủ để trải nghiệm tất cả các trò chơi. Dẫu vậy, dù cả khu vui chơi rộng lớn giờ đây chỉ có vỏn vẹn sáu khách mời thì trong suốt bốn tiếng dài đằng đẵng, họ cũng đủ thời gian để chạm mặt nhau không ít lần.


Nửa tiếng sau khi cuộc thi bắt đầu, Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi lướt qua vài khu trò chơi chưa mở cửa, từ xa đã trông thấy một ngôi nhà ma được trang trí như một hang động đá. Trong một cuộc thi diễn ra ở khu vui chơi thì chương trình chắc chắn sẽ không bỏ qua tiết mục nhà ma – nơi gần như sẽ tạo được hiệu ứng bùng nổ một cách tuyệt đối. Dù là cảnh các khách mời bị ma quỷ dọa đến mất hồn mất vía hay chính ma quỷ bị các khách mời hành hạ ngược lại đều là những cảnh tượng đáng xem. Gần lối vào nhà ma có một nam một nữ đang đứng đó. Trông thấy hai người, phản ứng đầu tiên của Lâm Yên Nhiên không phải là nhiệt tình chào hỏi mà lại để lộ vẻ mặt lạ lùng, “Đừng…” Ngay sau đó, cô lại tươi cười vẫy gọi, “Lại đây mau, ở đây có nhiệm vụ đấy!”


Thẩm Vụ chẳng mảy may nghi ngờ, lập tức cùng Mạnh Hoài Chi tiến đến. Vừa tới nơi, cậu đã thấy Lâm Yên Nhiên tò mò nhìn chằm chằm mình, quét mắt từ trên xuống dưới rồi ngập ngừng mở lời, “Sao cậu lại…”


“À, cái này hả?” Thẩm Vụ chủ động tháo tai mèo xuống, giải thích, “Bọn em bán báu vật đi rồi. Quanh đây có rất nhiều cửa hàng Meo Meo, có thể dùng vàng đổi từ đó để mua đồ.”


Nói rồi, cậu đưa tai mèo cho Lâm Yên Nhiên xem. Trên đó không có nhãn giá, rõ ràng không phải báu vật chương trình chuẩn bị. Lương Thu lại nhíu mày tỏ ra ngờ vực, “Sao hai người lại bán báu vật đi?”


Mạnh Hoài Chi thật thà đáp, “Đó là một cái ghế, mang theo bất tiện lắm. Mà các trò chơi ở đây phải dùng tiền mới chơi được.”


Lâm Yên Nhiên khẽ “chậc” một tiếng đầy ẩn ý, trêu chọc, “Không biết còn tưởng hai anh đây không đến để chơi mà đến để hẹn hò ấy chứ.”


Thẩm Vụ khựng lại một thoáng, gò má bất giác ửng hồng, “Thật mà, chị đợi xem bản chiếu lại là biết.”


Ở tập trước, Lâm Yên Nhiên đã hoàn toàn làm chủ kịch bản, còn tập này, dường như cô chính là người phát ngôn thay lời khán giả trong phòng livestream. Sau khi các khách mời trò chuyện xong, nhân viên nhà ma mới lên tiếng, “Vì không cẩn thận đặt chân vào vùng cấm của Nhà ma Meo Meo nên các bạn cần tìm được lối ra bên trong nhà ma thì mới có thể rời khỏi nơi này.”


Thẩm Vụ ngẩn ra, “Hả?”


Lâm Yên Nhiên mỉm cười tinh quái, rõ ràng đây chính là lý do cô gọi Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi đến. Vừa hoàn thành nhiệm vụ bắn bóng bay cùng Mạnh Hoài Chi, Thẩm Vụ lập tức nhận ra đây cũng là một nhiệm vụ. Cậu không lo lắng mà ngược lại còn phấn khởi, hào hứng bước tới, “Vậy bây giờ chúng tôi vào trong tìm lối ra luôn sao.”


Nhân viên dang tay chặn lại, “Nhà ma Meo Meo mỗi nửa tiếng sẽ mở cửa một lần.”


“Vậy còn phải đợi bao lâu nữa?” Mạnh Hoài Chi hỏi.


“Mười lăm phút nữa.”


Thẩm Vụ không để tâm lắm, “Cũng tốt, nghỉ ngơi một lát.”


Hai người thong dong đạp xe đến chẳng chút vội vàng. Mười lăm phút chờ đợi không phải là dài, nhất là khi so với đội Lâm Yên Nhiên – những người cố tình kéo họ vào bẫy rập – chắc chắn phải đứng đợi rất lâu rồi. Mạnh Hoài Chi gật đầu, “Ừ, không sao. Nếu chúng ta đến muộn thêm mười phút nữa có khi phải chờ cả nửa tiếng mất.”


Lâm Yên Nhiên chờ đúng 28 phút: “…”


Mạnh Hoài Chi vẫn giữ thái độ thản nhiên, bình tĩnh nói thêm, Hơn nữa, đây không phải hình phạt mà là một điểm nhiệm vụ.”


“Điểm nhiệm vụ ư?” Lâm Yên Nhiên ngạc nhiên hỏi.



“Vâng.” Người đang tạm dẫn đầu với một số tiền lớn trong tay, Thẩm Vụ, tốt bụng giải thích cho cô, nửa thật nửa đùa nói, “Đạo cụ bọn em bán được lúc trước chính là phần thưởng từ việc chơi các trò khác đó.”


“Ồ.” Lâm Yên Nhiên cũng không quá thất vọng. “Thôi kệ, có thêm người cũng vui. Nhưng dù có phần thưởng đi nữa thì chị vẫn không muốn vào nhà ma tẹo nào…”


Mười lăm phút chờ đợi nhanh chóng trôi qua. Nhân viên gác cửa đúng giờ lên tiếng, “Mời mọi người thanh toán tiền vé và tiến vào nhà ma.”


Lâm Yên Nhiên và Lương Thu cùng ngây người. Đây mà không phải hình phạt sao? Hai người họ còn chẳng có lấy một đồng.


Nhân viên kia nói tiếp, “Vì anh Lương Thu là khách hàng đầu tiên của chúng tôi nên sẽ được vào chơi miễn phí, còn lại, mời mọi người thanh toán, mỗi người 100 vàng.”


“… Nếu không có tiền thì sao?” Lâm Yên Nhiên hỏi.


“Nếu không có tiền, bạn có thể thế chấp báu vật có giá trị từ 100 trở lên. Hoặc chúng tôi có thể hỗ trợ cho bạn vay từ Ngân hàng Meo Meo, lãi suất là 100% mỗi giờ.”


“Vậy nếu tôi thế chấp báu vật thì có được trả lại tiền thừa không?”


“Không được.”


Lâm Yên Nhiên cứng họng, trần đời chưa thấy cửa hàng nào làm ăn gian dối như vậy. Mạnh Hoài Chi đứng cạnh yên lặng lắng nghe, phát hiện Lâm Yên Nhiên cũng đã tìm được báu vật, giá trị chắc chắn trên 100 vàng. Vì cùng hợp tác trong bộ phim “Nhịp đập cuồng nhiệt, Thẩm Vụ hào phóng ra tay giúp đỡ, “Chị Yên Nhiên, mượn của em này, đến khi trò chơi kết thúc trả em là được, không tính lãi.” Với Thẩm Vụ thì 100 vàng chẳng đáng là bao, cũng chỉ bằng nửa cái tai mèo của cậu. 


Lâm Yên Nhiên vui vẻ ra mặt, “Được, lát nữa chị bán báu vật xong sẽ trả cậu. Không ngờ làm nhiệm vụ mà cũng phải đóng tiền trước…”


Thẩm Vụ mua ba vé, còn lại 500. Trước đó hai người chỉ đạp xe cắm cúi đi, nên dù tiền mặt dư dả nhưng tổng giá trị báu vật có lẽ không nhiều lắm, còn độc một cái đuôi mèo giá 200, tính ra mỗi người chỉ có 100. Cả hai quyết tâm sẽ bứt phá trong nhà ma. Trước khi vào, Thẩm Vụ đành bỏ lại chiếc xe đạp ở ngoài. Nhân viên phát cho mỗi người một chiếc vòng tay, “Mời mọi người đeo chiếc vòng đo nhịp tim này vào, hãy cẩn thận đừng để bị dọa. Ở lối ra sẽ có người tính điểm cho các bạn.”


Bốn người không phản đối, ngoan ngoãn đeo vòng lên. Vừa bước vào trong nhà ma tối om, Lâm Yên Nhiên đã co rúm người lại. Để xua đi nỗi sợ, cô liếc nhìn chiếc vòng tay, lẩm bẩm, “Chắc mình xếp chót quá.” Ở những nơi thử thách lòng can đảm như nhà ma, nhịp tim càng cao thì điểm số thường càng thấp.


Lương Thu an ủi, “Đừng lo về điểm số, miễn sao tìm thấy lối ra là được. Có thể điểm cao sẽ được thưởng thêm, nhưng không sao, chúng ta vẫn còn thể làm nhiệm vụ ở chỗ khác mà.”


Nghe Lâm Yên Nhiên nói vậy, Thẩm Vụ lại thấy mừng thầm. Cậu quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng đến kỳ lạ trong bóng tối của Mạnh Hoài Chi, thầm nghĩ, “Lần này chúng ta thắng chắc rồi!” Tuy chưa vào nhà ma bao giờ nhưng lần trước ở ngôi trường bỏ hoang cậu chẳng hề thấy sợ hãi chút nào, lần này chắc cũng vậy. Còn Mạnh Hoài Chi thì khỏi nói, dù trời có sập có lẽ anh cũng chẳng buồn nhíu mày.


Tuy nhiên, càng đi sâu vào bên trong, bốn người dần nhận  ra rằng mức độ đáng sợ ở đây so với ngôi trường bỏ hoang đúng là một trời một vực. Ở trường, bọn họ phải trốn tránh sự truy đuổi của ma quỷ, dù tối cũng vẫn thấy đường, nhưng trong nhà ma, bóng tối gần như nuốt chửng mọi thứ, giơ tay năm ngón trước mặt không thấy nổi. Bốn người chỉ có thể dè dặt bước từng bước nhỏ, chậm rãi tiến lên. Dưới chân thỉnh thoảng lấp lóe vài tia sáng yếu ớt, tựa như những con đom đóm trong đêm, lẻ loi tỏa sáng nhưng chẳng thể xua tan dù chỉ một chút bóng tối.


Máy quay của chương trình đã bật chế độ nhìn đêm. Trong mắt khán giả xem livestream, trên màn hình là những bóng người xanh lam mờ nhạt chập chờn trong bóng tối. Do lối đi hẹp, lại thêm phần thử thách khi các khách mời phải đối mặt với đợt hù dọa đầu tiên nên cameraman đều đi phía sau. Góc quay chính diện chủ yếu là của các camera gắn ở góc tường, để sau này dùng cho phiên bản chỉnh sửa biên tập. Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi đi tuốt phía trước, khán giả thậm chí không thể nhìn rõ bóng lưng hoàn chỉnh của hai người, bọn điên cuồng trút sự bất mãn lên khu vực bình luận.


“Á!! Cái gì đó…” 


Tiếng hét chói tai đột ngột vang lên làm Thẩm Vụ đang đi phía trước cũng giật mình ngoảnh lại, chỉ thấy Lâm Yên Nhiên đã sợ tới mức nhào vào lòng Lương Thu. Khoảng lặng kéo dài ba giây, Lâm Yên Nhiên dần lấy lại bình tĩnh, lùi lại một bước, ngượng ngùng giải thích, “Vừa rồi có thứ gì đó thò ra từ bên cạnh chạm vào tay em, lạnh buốt…”


Cả bốn người cùng nhìn sang, tại vị trí Lâm Yên Nhiên vừa tránh ra có một luồng ánh sáng vàng chập chờn chiếu lên đám cỏ khô, trên đó là một bộ xương trắng bằng nhựa. Hai hốc mắt trống rỗng của nó quả thực khá rùng rợn, nhưng rõ ràng, đó chỉ là một đạo cụ nhựa bất động. 



“Bất ngờ chạm phải thật sự rất đáng sợ mà…” Lâm Yên Nhiên cố biện minh. Trong bóng tối, dù chỉ lỡ chạm phải những vật dụng quen thuộc hàng ngày cũng đã đủ đáng sợ, nỗi sợ ấy đến từ những điều chưa biết, từ sự đột ngột và bất an. 


Trái tim Lâm Yên Nhiên vẫn đang đập như nổi trống, khiến cô vô thức bám chặt lấy cánh tay Lương Thu, còn anh thì lặng lẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô. Thấy tư thế thân mật của hai người, Thẩm Vụ bỗng cảm thấy lúng túng khó tả, “Vậy… Chúng ta đi tiếp chứ?” Cậu quay đầu lại, camera phía sau cuối cùng cũng quay được góc chính diện. Khán giả xem livestream lập tức chớp lấy cơ hội hiếm hoi, ra sức phân tích từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt cậu.


[Cục cưng à, cục cưng đang ngơ ngác vì lần đầu thấy chị gái và anh rể thân mật đó hả?]


[Ha ha ha, vẻ mặt Thẩm Vụ y hệt lúc tui đi chơi với con bạn thân và người yêu nó.]


[Anh Hoài đâu? Anh làm cái gì thế, cơ hội tốt vậy mà còn không tranh thủ đi?]


Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi tiếp tục dẫn đầu. “Cẩn thận,” Mạnh Hoài Chi đột nhiên ngăn cậu lại. “Đường hẹp hơn rồi, hai bên có chướng ngại vật, cẩn thận đừng để vấp ngã.”


“Vâng.” Thẩm Vụ gật đầu, quay lại nhắc nhở, “Anh chị cũng cẩn thận nhé.”


Con đường vừa quanh co vừa khúc khuỷu, lúc rộng lúc hẹp, chỉ đủ cho hai người sóng vai mà đi. Lâm Yên Nhiên mảnh mai dựa sát bên vai Lương Thu vẫn dư dả, nhưng Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi chỉ có thể một trước một sau, Mạnh Hoài Chi dẫn trước một chút. Giờ đây  hai bên Thẩm Vụ chìm trong bóng tối bất định khiến cậu hơi thấp thỏm, bước chân cũng chậm lại vì do dự. Có lẽ nhiều người tự nhận mình không sợ trời không sợ đất, và Thẩm Vụ cũng từng là một trong số đó, nhưng chỉ khi thực sự trải nghiệm cậu mới nhận ra rằng xem phim kinh dị trong phòng tối ở nhà hoàn toàn khác xa so với việc đích thân bước vào hoàn cảnh của nhân vật chính.


Tầm nhìn có lẽ chỉ còn vài chục centimet, Thẩm Vụ thậm chí không thể nhìn thấy bàn tay đang lặng lẽ vươn tới từ phía trước, nhẹ nhàng chạm vào mình. Cậu giật mình, định lùi sang một bên, nhưng bàn tay ấy lại vươn dài thêm, mạnh mẽ túm cậu trở lại vị trí ban đầu. Lực tay quá lớn khiến Thẩm Vụ không thể không tiến lên trước một chút, khoảng cách bị thu hẹp lại, vai kề vai, thân mật cận kề. Trái tim cậu đập mạnh, nhưng không phải vì sợ, mà là vì hồi hộp khi nắm tay Mạnh Hoài Chi công khai trên sóng livestream.


Mạnh Hoài Chi phía trước bỗng lên tiếng, “Không sao đâu.” Câu nói này mang hai tầng ý nghĩa, ngôi nhà ma này không có gì đáng sợ, những lời bàn tán trên mạng cũng vậy, cứ để anh lo. Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến khiến lời hứa hẹn của anh càng thêm thuyết phục. Thẩm Vụ thoải mái đón nhận sự che chở ấy. Cả hai đều ngầm hiểu, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ tiến về phía trước.


Khán giả không thấy được khoảnh khắc này nhưng Lâm Yên Nhiên và Lương Thu phía sau lại nhìn rõ mồn một. Lâm Yên Nhiên thường ngày hay trêu chọc hai người trên show, thậm chí còn nhìn họ bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng khi tận mắt thấy hai bàn tay đan chặt lấy nhau, cô vẫn không khỏi tròn mắt kinh ngạc, nhất thời quên cả khung cảnh đáng sợ xung quanh.


Nắm lấy bàn tay ấm áp của đối phương, Thẩm Vụ thấy yên tâm hơn nhiều. Đến đoạn đường rộng hơn một chút, cậu rảo bước sóng vai cùng Mạnh Hoài Chi. Nhưng trái tim vừa mới thả lỏng chưa bao lâu thì bất thình lình có một tấm vải trắng rơi từ trần nhà xuống trước mặt hai người. Thẩm Vụ giật bắn mình, đối diện với một gương mặt ma quái đang lè chiếc lưỡi đỏ tươi của nó ra. Đồng tử cậu co lại, tim như ngừng đập, không sợ đến mức mặt mũi tái mét hay gào toáng lên, chỉ là theo bản năng giật tay khỏi tay Mạnh Hoài Chi rồi co giò bỏ chạy. 


Mạnh Hoài Chi chẳng nói chẳng rằng, gạt phăng con ma cản đường, vội vàng sải bước đuổi theo. Cánh tay dài vươn ra, chuẩn xác nắm lấy cánh tay Thẩm Vụ, kéo mạnh cậu vào lòng, cả hai cao tương đương nhau nên không ai có thể ôm trọn lấy ai. Mạnh Hoài Chi xoay người cậu lại, để cậu quay lưng về phía con ma treo cổ đáng sợ kia, một tay ôm chặt lấy eo, tay kia áp lên gáy, ra sức trấn an, “Đừng sợ, chỉ là đạo cụ thôi.”


“…Em biết mà, em có sợ đâu!” Thẩm Vụ lập tức phản bác, “Chỉ là vừa rồi bất ngờ quá thôi.”


Nhưng Mạnh Hoài Chi chẳng chịu buông ra, còn nhân cơ hội vuốt tóc cậu thêm vài cái, rồi vờ vịt chỉnh lại chiếc bờm mà xoa xoa tai mèo của cậu. Cả hai đã chạy xa vài mét, càng lúc càng xa cameraman phía sau, nhưng điều đó chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến việc khán giả xem livestream điên cuồng hò hét khi nhìn thấy hai bóng người mờ ảo phía xa.


[A a a ôm nhau rồi, đúng là ôm nhau rồi phải không!?]


[Fan niên hạ thấy gì chưa, cảm giác ship ngược couple thế nào? Nhìn anh Hoài nhà tui đúng chuẩn hình mẫu bạn trai lý tưởng nhé!]


[Ha ha ha sao Vụ Vụ đột nhiên chạy mất thế, cứ tưởng ảnh không sợ chứ!]


Thẩm Vụ giãy ra khỏi vòng tay Mạnh Hoài Chi, đầu óc rối bời, chẳng còn tâm trí đâu mà sợ ma nữa. 


Bốn người thuận lợi tìm được lối ra. Một nhân viên khác đã chờ sẵn, “Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Nhà ma Meo Meo. Người chơi có nhịp tim cao nhất vượt quá 130 trong số các bạn sẽ nhận được món quà đặc biệt từ chương trình.”



“…Nhịp tim cao mà lại được thưởng sao?” Thẩm Vụ ngỡ ngàng hỏi.


Ba người còn lại cũng hệt như cậu, họ cứ ngỡ nhiệm vụ trong nhà ma là một thử thách lòng can đảm, điều kiện để nhận thưởng là phải giữ nhịp tim ổn định ở mức thấp mới đúng. Quy tắc thật sự lại ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Trong lúc chờ kết quả thống kê từ vòng tay đo nhịp tim, nhân viên nói tiếp, “Quy tắc nhận thưởng của Nhà ma Meo Meo được quyết định dựa trên ý kiến bình chọn của khán giả.” Nói rồi, anh ta đưa ra một tấm bảng, trên đó có dòng chữ: Bạn mong muốn thấy nội dung gì nhất trong Chuyến thám hiểm kỳ thú? Anh chàng bắt đầu lật mở từng mảnh vải trắng che phủ đáp án lần lượt từ dưới lên, vị trí thứ ba và thứ hai lần lượt là Truy đuổi và Đấu đơn, cuối cùng tiết lộ vị trí thứ nhất với phong cách hoàn toàn khác biệt so với hai mục trước: Xem các khách mời bị dọa đến nỗi kêu meo meo.


Lâm Yên Nhiên câm nín, cảm ơn nhiều nhé. Tâm trạng các khách mời tại hiện trường cũng giống hệt cô. 


[Tui nhớ cái bình chọn này rồi, ha ha ha! Tui vote đấu đơn đó!! Không ngờ chương trình làm theo thật!]


[Ủa, cái này thống kê từ khi nào vậy, sao tui không biết? Thứ tui muốn xem nhất là Vụ Dạ Thư Hoài yêu đương cơ!]


[Ha ha ha, không cần đề xuất thì họ cũng đang yêu nhau rồi nhé!]


Sau khi đọc xong dữ liệu nhịp tim từ vòng tay, nhân viên công bố phần thưởng nhận được một tấm thẻ, trên đó là biểu đồ biểu thị nhịp tim của từng người. Lâm Yên Nhiên tự tin nói, “Không uổng công tôi bị dọa sắp khóc.” Dù ba người kia ít nhiều cũng sợ nhưng phản ứng của họ đều bình tĩnh hơn cô, nhịp tim chắc chắn không thể cao bằng cô được.


“Bây giờ tôi sẽ công bố kết quả,” nhân viên nói. “Hạng tư, Lương Thu, nhịp tim cao nhất 95. Thành tích của bạn khiến chúng tôi cảm thấy thiết kế của Nhà ma Meo Meo thất bại quá rồi.”


Lương Thu cứng họng. Kết quả này cũng khiến khán giả ngỡ ngàng.


[Cứ tưởng anh Hoài sẽ thấp nhất chứ, ảnh thực sự chẳng sợ gì luôn, còn đi an ủi Vụ Vụ nữa mà!]


[Tui đi bộ nhanh chút thôi là nhịp tim đã hơn 100 rồi, một là anh Lương không phải người, hai là vòng đeo bị hỏng!]


Lương Thu: “?”


Kết quả của ba khách mời tiếp theo đủ để chứng minh vòng đo nhịp tim hoạt động bình thường.


“Hạng ba, Lâm Yên Nhiên, nhịp tim cao nhất 125.”


“Hả?” Lâm Yên Nhiên vừa tiếc nuối vừa khó tin, “Chỉ thiếu một chút… Khoan, sao tôi lại đứng thứ ba?” Nói vậy thì Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi đều cao hơn cô sao?


Khán giả xem livestream cũng đồng loạt thắc mắc tương tự.


[Trời ạ? Sao có thể chứ? Lâm Yên Nhiên sợ đến mức sắp khóc luôn mà!]


[Vụ Vụ thì phải giữ hình tượng cool ngầu, tuy không hét lên nhưng chắc chắn sợ lắm mới bỏ chạy nhỉ há há há!]


[Khoan, thế còn anh Hoài thì sao??]


Nhân viên tiếp tục công bố, “Hạng nhì, Thẩm Vụ, nhịp tim cao nhất 129.”



Thẩm Vụ phản ứng còn mạnh hơn cả Lâm Yên Nhiên, “…129 thì quá cao rồi! À, vậy tôi vẫn thiếu 1 điểm nên không được thưởng đúng không?”


Nhân viên thẳng thắn trả lời, “Đúng vậy, giống như 4,9 điểm là trượt vậy.”


Thẩm Vụ thoáng tiếc nuối, nhưng lại nghĩ kết quả của Mạnh Hoài Chi vẫn chưa được công bố, nếu anh đứng nhất thì nghĩa là nhịp tim của anh đã trên 130, tức là hai người sẽ nhận được món quà thần bí! Nhưng nhịp tim của Mạnh Hoài Chi mà lại trên 130 được sao? Thẩm Vụ nghi hoặc nhìn con người vẫn bình tĩnh như không bên cạnh, cùng lúc đó kết quả cuối cùng được công bố, “Hạng nhất, Mạnh Hoài Chi, nhịp tim cao nhất 145.”


“145 á!” Ba người còn lại gần như đồng thanh.


Khu bình luận: [???]


Lâm Yên Nhiên ngờ vực hỏi, “Có nhầm lẫn gì không đó?”


Nhân viên đưa tấm thẻ trong tay ra, “Đây là biểu đồ thống kê dao động nhịp tim, mọi người có thể tự xem.”


Lâm Yên Nhiên nhận lấy, ba người còn lại cùng cúi đầu nhìn. Biểu đồ đường gấp khúc có trục tung biểu thị nhịp tim, trục hoành biểu thị thời gian. Bốn đường cong đan xen lên xuống, đại diện cho sự thay đổi nhịp tim của bốn người. Có thể thấy điểm nhịp tim cao nhất của Lâm Yên Nhiên xuất hiện sớm nhất, đó là lúc cô không cẩn thận cọ phải bộ xương khô ven đường, vài phút sau đến lượt Thẩm Vụ, có lẽ là lúc cậu bị quỷ thắt cổ từ trên trời giáng xuống làm cho hoảng hồn. Đỉnh điểm nhịp tim của Mạnh Hoài Chi theo sát phía sau, chỉ cách khoảng một đến hai phút, nhưng lúc ấy mọi người đều tận mắt chứng kiến, rõ ràng chỉ có Thẩm Vụ bị dọa, Mạnh Hoài Chi thậm chí còn bình tĩnh dùng tay gạt con ma sang một bên. Bốn khách mời dường như đều nghĩ đến điều gì đó, trầm ngâm không nói, khán giả lại nhanh chóng phát hiện ra manh mối trước cả họ.


[Vãi, tui hiểu rồi! Đó là lúc anh Hoài ôm Thẩm Vụ…]


[Muốn vào xem người chơi bị hố, hóa ra lại phải xem người ta yêu nhau, mà người rung động còn là tui!]


[Má ơi, Thẩm Vụ chắc chắn là chị dâu rồi, không thể cãi được!!]


[Suỵt, mọi người nhỏ tiếng thôi, chị dâu sợ chạy mất bây giờ!]


[Thôi được rồi, các người không công khai thì tui đành coi như không biết vậy!]


[Chị em phải trân trọng khoảnh khắc này nhé, tui nghi lúc biên tập đoạn này bị cắt lắm.]


Bốn vị khách mời tại hiện trường dường như đều nghĩ đến cùng một chuyện, không ai nói gì, xem như ngầm thừa nhận kết quả cuối cùng. Nhân viên thu lại tấm bảng, “Bây giờ chúng tôi sẽ phát phần thưởng cho người chơi có nhịp tim cao nhất vượt quá 130.”


Lâm Yên Nhiên và Lương Thu cũng tò mò về phần thưởng bí ẩn này, đứng bên cạnh quan sát. Nhân viên nói với Mạnh Hoài Chi, “Cảm ơn bạn đã công nhận nhà ma kỳ diệu của chúng tôi. Bây giờ bạn có thể chọn một trong hai thứ: đạo cụ kỳ diệu hoặc manh mối kỳ diệu.”


Trước đó Mạnh Hoài Chi và Thẩm Vụ đã hoàn thành một nhiệm vụ rồi nhưng đến giờ cả hai mới biết còn có phần thưởng là manh mối. Thẩm Vụ suy nghĩ một chút rồi nói, “Lần này chúng ta lấy manh mối đi, em cảm giác không phải nhiệm vụ nào cũng có manh mối.”


“Ừ,” Mạnh Hoài Chi gật đầu. Có vẻ manh mối là thứ quý giá hơn.


Hai người nhận lấy manh mối, tránh đi ánh mắt tò mò của Lâm Yên Nhiên và Lương Thu, bí mật mở tờ giấy ra. Trên đó là một phép cộng: Nhẫn (300) + Dây chuyền (700) = Bộ trang sức (3000), tức là sự kết hợp của nhiều báu vật sẽ mang lại giá trị cao hơn. Tim Thẩm Vụ đập như nổi trống, có lẽ nhịp tim lúc này đã vượt quá 100 cũng nên. Cậu cố tỏ vẻ trấn tĩnh rồi cất tờ giấy đi. Trong khi đó, Lâm Yên Nhiên và Lương Thu chẳng thu hoạch được gì, quan sát hồi lâu cũng không phát hiện ra manh mối, còn nợ Thẩm Vụ 100 vàng tiền vé. Lâm Yên Nhiên tiếc nuối nhìn tờ giấy ghi manh mối bị Thẩm Vụ cất vào túi áo rồi miễn cưỡng rời mắt, “Thôi được, bây giờ chị đi bán báu vật, lát nữa sẽ trả tiền cho cậu.”


Thẩm Vụ chỉ thấy đuôi mèo và cái ghế là hai món bảo vật dễ nhận biết, không nhận ra điều gì bất thường trên người Lâm Yên Nhiên, liền tò mò hỏi, “Chị Yên Nhiên, chị có báu vật gì thế?”


Nghĩ đến việc phải bán nó đi để trả nợ, Lâm Yên Nhiên cũng không giấu giếm, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, “Chị chỉ có một món thôi, là nhẫn.”


Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Story Chương 47
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...