Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 46

56@-

Chiếc xe đạp lao như bay, chiếc đuôi mèo phất phơ trong gió. Người xem vừa hít ke otp vừa gào thét vì cảnh tượng quá đỗi đáng yêu. Trong công viên này, ngoài các trò chơi truyền thống thì còn có những hoạt động do chương trình tổ chức thêm, ví dụ như quầy bắn bóng, nơi có một nữ nhân viên mặc đồng phục “Công viên giải trí Meo Meo” đang đứng, hẳn là nơi có nhiệm vụ đặc biệt. Hai người dừng xe đi đến, nữ nhân viên tươi cười chào đón, “Chúc mừng các bạn là người đầu tiên phát hiện ra trò chơi bắn bóng kỳ diệu này! Bắn trúng mười quả bóng sẽ nhận được phần thưởng rất thú vị đó, mỗi 100 vàng sẽ đổi được 10 viên đạn. Nhưng vì các bạn là những khách hàng đầu tiên của chúng tôi kể từ khi khai trương nên sẽ được tặng miễn phí 10 viên đạn nhé ~.”


“Dùng 10 viên đạn miễn phí để bắn trúng 10 quả bóng thì có vẻ hơi khó. Chúng ta cứ  thử xem sao, nếu không đủ thì bán cái đuôi đi vậy, em nhớ gần đây cũng một cửa hàng Meo Meo đấy.” Thẩm Vụ nói.


“Ừm.” Mạnh Hoài Chi nhìn đuôi cậu, khẳng định chắc nịch, “10 viên đạn là đủ rồi.”


Vì chưa có ai chơi trước nên trên mặt tường vẫn còn đầy bóng, hai người có lợi thế rất lớn. Mỗi hàng có hai mươi quả bóng, tổng cộng có mười hàng xếp sát nhau, nếu bắn lệch một lần cũng có thể vô tình trúng quả bóng bên cạnh. “Anh bắn hay em?” Thẩm Vụ hỏi.


“Để anh.” 


Mạnh Hoài Chi xách cây súng trên bàn đến trước vạch trắng mà nhân viên chỉ định. Thẩm Vụ hỏi lại cô lần nữa để xác nhận, “Ống ngắm không bị lệch đấy chứ?” Các quầy hàng nhỏ bên ngoài thường sử dụng thủ thuật này để giảm khả năng khách hàng nhận thưởng, đồng thời cũng kiếm chác được nhiều hơn. 


Nữ nhân viên cười nói, “Đương nhiên là không rồi! Kinh doanh nhỏ thôi, lấy chữ tín làm đầu.”


Mạnh Hoài Chi đang chuẩn bị bắn bóng thì đột nhiên có đến năm sáu người xuất hiện từ sau quầy bắn bóng, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy với mũ chóp cao màu đen và lễ phục đỏ, trên tay mang theo trống hoặc kèn trumpet. Thẩm Vụ ngây người, còn nữ nhân viên vẫn nở nụ cười công nghiệp, “Đây là dàn nhạc chuyên dùng để cổ vũ cho các bạn, miễn phí đấy nhé.”


Tức khắc, tiếng nhạc ầm ĩ vang lên xuyên thấu trời cao. Khán giả xem livestream cũng bị ồn đến đinh tai nhức óc.


[Mẹ nó biết ngay trò bắn bóng này không đơn giản như vậy mà.]



[Thủng màng nhĩ rồi, lão Phương anh bồi thường cho tôi đi!]


[Anh Hoài có màng cách âm tự nhiên à? Sao vẫn thản nhiên như không vậy?]


Ngay sau đó, phát súng đầu tiên đã b*n r*, trúng ngay quả bóng thứ hai của hàng thứ ba. Thẩm Vụ tạm thời quên đi tiếng ồn xung quanh, phấn khích reo lên, “Trúng rồi! May mà vẫn còn nhiều bóng, dễ bắn hơn.”


“Anh cố tình chọn hàng thứ ba đấy.” Mạnh Hoài Chi còn nhấn mạnh rằng chuyện đó không phải tình cờ, hết sức tự mãn. 


Tay trống bên cạnh họ vẫn tiếp tục làm việc không biết mệt, đi tới đi lui xung quanh hai người. Phát súng thứ hai trúng ngay quả bóng thứ tư của hàng số ba, tiếp đó là quả thứ sáu, quả thứ tám… Một hàng có đến hai mươi quả bóng, rõ ràng Mạnh Hoài Chi đã cố ý chọn những vị trí chẵn, làm vậy để giảm khả năng sai sót, cũng như có thể bắn trúng đủ mười quả trong hàng, nếu viên đạn trật đi một chú thì vẫn còn những quá bóng xung quanh làm bảo hiểm.


Chỉ còn một viên đạn cuối cùng, nhưng quả bóng thứ hai mươi lại ở sát mép của bức tường bóng. Thấy vậy, Thẩm Vụ vội bịt tai nhích lại gần phía sau Mạnh Hoài Chi nhắc nhở, “Khoan đã anh Hoài Chi. Còn một quả cuối cùng thôi nhưng nó lại ở sát mép tường, dễ bắn trượt lắm. Anh bắn quả thứ mười tám ở hàng bốn đi.”


“Ừm.” Mạnh Hoài Chi chĩa súng nhắm vào mục tiêu mới theo lời Thẩm Vụ. Thẩm Vụ vừa hồi hộp vừa căng thẳng, cứ đứng yên phía sau anh không nhúc nhích. Làn hơi ấm ướt át mang theo hơi thở của cậu liên tục phả vào sau tai Mạnh Hoài Chi, cả thế giới dường như lặng đi, tiếng trống kèn ầm ĩ biến mất không một dấu vết. Nhịp thở chậm lại, dường như trong giây phút ấy anh không thể điều khiển được đầu ngón tay mình nữa. 


Dưới tình huống hết sức khó tập trung, phát súng cuối cùng vẫn không phụ lòng mong đợi, trúng ngay quả bóng thứ hai mươi của hàng số ba. Thẩm Vụ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lo lắng hỏi, “…Sao anh vẫn nhắm vào quả bóng đó vậy?” Nếu chẳng may bắn trượt thì tiếc lắm.


Mạnh Hoài Chi không nói nên lời. Rõ ràng là bắn trượt mà.


Dù sao thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành. Nữ nhân viên còn tưởng phải mất một lúc lâu nữa mới xong nên nhàn nhã ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô ung dung đếm lại từng quả bóng vỡ rồi đứng dậy, “Chúc mừng các bạn đã thành công bắn trúng mười quả bóng, đây là phần thưởng của các bạn… Tada! Là một chiếc đồng hồ kỳ diệu đó!”


Nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trên tay cô, Thẩm Vụ cảm thấy yên tâm hẳn. Cũng may đạo diễn Phương vẫn còn lương tâm, không bắt bọn họ mang theo một chiếc đồng hồ treo tường cồng kềnh. Thẩm Vụ nhận lấy, đọc tấm thẻ mô tả dán ở mặt sau đồng hồ: Đồng hồ kỳ diệu: Khi sử dụng, chỉ cần gọi tên một người sẽ có thể khiến người đó đứng yên trong vòng mười phút. Số lần sử dụng: 1/1. Cậu phấn khích nói, “Thứ này hay đấy. Cứ giữ lại đã, để đến cuối rồi hãy dùng, biết đâu có thể xoay chuyển tình thế thì sao.”



“Ừ.” Mạnh Hoài Chi khẽ mỉm cười. “Biết đâu còn không có cơ hội dùng.” 


Tuy đã nhận được vật phẩm bí ẩn nhưng cả hai vẫn không nỡ bỏ chiếc xe đạp cũ kỹ kia lại. Thẩm Vụ dắt xe chuẩn bị rời đi, nhưng lại vô tình liếc thấy cô nhân viên ngồi xuống ghế. Cậu dừng bước, cảm thấy có gì đó hơi lạ. Nhân viên tiếp khách tại công viên giải trí có thể tự do ngồi ghế nghỉ ngơi sao? Hơn nữa, cô nhân viên này chỉ vừa bắt đầu làm việc, có lẽ cũng chưa đến nỗi mệt mỏi. Thẩm Vụ nhìn lại vài lần nữa. Chiếc ghế bọc vải nhung có tay vịn, mang phong cách châu Âu cổ điển, không hề ăn nhập gì với một quầy bắn bóng bay ven đường. Cậu gọi Mạnh Hoài Chi lại, “Khoan đã, anh nhìn chiếc ghế kia xem.”


Cô nhân viên nghe vậy thì cứng người. Thấy vậy, hai người lập tức quay lại. Thẩm Vụ lịch sự hỏi, “Có thể cho chúng tôi xem chiếc ghế này được không?”


Cô nhân viên miễn cưỡng đứng dậy, “…Tất nhiên là được.”


Thẩm Vụ lật xem kỹ càng, cuối cùng tìm thấy một nhãn giá quen thuộc dưới đáy ghế ghi Ghế gỗ cổ điển: 1000 vàng, mừng rỡ không thôi, “Chiếc ghế này lại trị giá tận một ngàn sao? Cái đuôi của em mới có hai trăm thôi đó…”


Cả hai có được đạo cụ từ quầy bóng bay mà không tốn một xu, hiện tại lại có thêm một báu vật mới, đúng là may mắn trên trời rơi xuống. Thế nhưng Mạnh Hoài Chi lại hơi cau mày nói, “Vậy chúng ta phải… vác chiếc ghế này đi à?”


Thẩm Vụ câm nín. “Chẳng trách báu vật lại có thể mua bán, chiếc ghế này chỉ có thể bán thôi,” Mạnh Hoài Chi nói tiếp. 


Hai người nhất trí đến cửa hàng Meo Meo trước. Trong công viên có rất nhiều cửa hàng bán đồ lưu niệm, đều mang bảng hiệu “Cửa hàng Meo Meo” đồng bộ xuyên suốt chương trình. Các mặt hàng đa dạng bên trong cũng không hề bị dọn đi, chủ yếu là các món đồ lưu niệm phỏng theo các nhân vật hoạt hình. Thẩm Vụ giao chiếc ghế cho nhân viên, đổi lấy mười đồng xu vàng trị giá 100. Khi cậu xong việc quay lại, không ngờ lại thấy Mạnh Hoài Chi đang rảnh rỗi dạo quanh cửa hàng. Anh cầm một chiếc bờm tai mèo màu xám xanh, lẩm bẩm, “Cái này…”


Thẩm Vụ tiến đến xem thử, kéo cái đuôi về phía trước, tiếp lời, “Có vẻ là một bộ với chiếc đuôi của em đó.”


Mạnh Hoài Chi hỏi nhân viên bán hàng gần đó, “Cái này bao nhiêu tiền?”


“200 vàng.”



Thẩm Vụ đã dần nhận ra âm mưu của Phương Từ, “Đắt quá, chắc chắn là chương trình định giá rồi.”


Mạnh Hoài Chi lại nghĩ xa hơn, “Mười đồng vàng này không thể tính vào tổng giá trị của báu vật được. Em xem, nhiệm vụ bắn bong bóng lúc nãy, 100 vàng đổi lấy mười viên đạn, chỉ là một đồng xu, cũng không đắt. Những xu vàng thừa này hoàn toàn có thể mua những thứ chúng ta thích.” Hiện tại cả hai đang có mười đồng xu vàng, thừa sức mua được tai mèo.


Thẩm Vụ hãy còn chần chờ, “…Nhưng cũng đâu có cần thiết?”


Mạnh Hoài Chi tiếp tục phân tích, “Tai mèo rất dễ bị cướp, nếu em bị bao vây thì cứ bảo vệ hai tai, bọn họ nhất định sẽ đến đoạt. Đến lúc phát hiện tai mèo không phải báu vật họ sẽ không nghi ngờ chiếc đuôi nữa.”


Thẩm Vụ bừng tỉnh, “Đúng vậy nhỉ.” Đuôi mèo quá nổi bật, lúc này cậu mang thêm tai mèo ra ngoài cũng sẽ không bị nghi ngờ nữa, mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng tai và đuôi là phụ kiện trong cửa hàng lưu niệm mà thôi. 


Mạnh Hoài Chi hào phóng mua ngay chiếc bờm tai mèo rồi gấp gáp đeo lên đầu Thẩm Vụ, khen ngợi, “Hợp với em lắm đấy.”


“Thật ạ?” Thẩm Vụ không tin lắm, đích thân tìm gương soi. 


Khán giả xem livestream đứng ngoài cuộc, phát hiện ra một điểm bất hợp lý rõ rệt.


[Khoan, bỏ 200 vàng mua đôi tai để bảo vệ chiếc đuôi 200 vàng? Là sai sai thật hay do em dốt toán vậy?]


[Anh Hoài: Do em dốt toán đấy.]


[Há há há cười đau cả bụng, hóa ra là có người muốn biến Tiểu Vụ thành mèo con mà thôi.]



[Lòng ngay chẳng ngại lời dèm, mèo nhà anh Hoài trông yêu ghê, cho em vuốt chung với.]


[A a a đeo tai vào là cute bùng lổ.]


Tiếc là khán giả không thể xuyên qua màn hình được, nhưng dường như Mạnh Hoài Chi đã quá hiểu, tiến đến nắm lấy đôi tai mèo thay họ, giả vờ giả vịt chỉnh sửa nửa ngày trời mới đặt lại cho ngay ngắn. “Đi thôi.” Nói xong, anh còn tiện tay miết thêm lần nữa.


Thẩm Vụ chẳng mảy may nghi ngờ, vừa định bước đi thì bị túm đuôi lại, khiến cậu nghi hoặc ngoảnh lại nhìn. Mạnh Hoài Chi thản nhiên như không, “Đuôi em bị lệch.”


Dù Thẩm Vụ có ngờ nghệch đến đâu thì cũng đã bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn. Cốt truyện không hề đề cập đến việc nam chính thích những con vật nhỏ, nhưng hiện tại có vẻ anh lại cực kỳ thích tai và đuôi của cậu? Giờ đây, những tiếng lòng thường xuyên xuất hiện trong đầu cậu không còn là “truy thê hỏa táng tràng” nữa, mà là… Đóa hoa thanh cao sao lại sa đọa thế này. Khán giả dưới phần bình luận đã thẳng tay bóc trần lớp mặt nạ ra vẻ đứng đắn của Mạnh Hoài Chi.


[Trước lúc anh túm rõ ràng không lệch!!]


[Cười chết, hóa ra Mạnh Hoài Chi là thế này hả, sao không giống trên mạng nói gì hết vậy?]


[Đúng đó, ảnh chỉ đối xử như thế với một mình Vụ Vụ thôi, siêu thoại Vụ Dạ Thư Hoài hoan nghênh bà nhé.]


[Sao tui cảm giác càng ngày càng sai sai ta, có chị dâu rồi mà anh Hoài chẳng ý tứ gì cả… Chẳng lẽ chị dâu là nam thật?]


[Á á á anh dâu.]


[Tự dưng lại thấy anh Hoài yêu đương cũng không sao.]


[Còn là bạn thân lớn lên cùng nhau nữa!]


Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Story Chương 46
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...