Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Chương 50
72@-
Không ngoài dự đoán, Thẩm Vụ giành chiến thắng áp đảo, bảng điểm trên đầu cậu hiển thị một con số kinh người: 78. Còn Hạ Phàm Tinh thì mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Nhân viên trò chơi đưa ra phần thưởng, người thắng cuộc được lựa chọn giữa đạo cụ hoặc manh mối. Thẩm Vụ đã có đồng hồ kỳ diệu, có thể khiến người được chỉ định đứng yên mười phút, nhưng liệu có thể xoay chuyển cục diện hay không thì còn tùy vào may mắn. Thay vì dùng đạo cụ để chơi xấu người khác, chi bằng tự mình nỗ lực thì hơn. Cậu không do dự nói ngay, “Tôi muốn manh mối.”
“Được thôi…” Nhân viên đáp, rồi bất chợt reo lên đầy phấn khích, “Ồ! Chúng tôi vừa nhận được tin mới, nghe nói quý ngài thần bí vừa xuất hiện đâu đó trong công viên giải trí này. Nếu tìm được ông ấy bạn có thể nhận được phần thưởng vượt ngoài sức tưởng tượng đấy!”
“Hả?”
Thấy Thẩm Vụ tỏ ra tò mò, nhân viên hài lòng mỉm cười, “Vậy, cậu muốn manh mối về báu vật hay manh mối về quý ngài thần bí?”
Với kinh nghiệm chơi game nhiều năm, Thẩm Vụ đoán chắc đây là một điểm mấu chốt trong cốt truyện yêu cầu khách mời kích hoạt, và cậu vừa hay lại gặp đúng thời điểm. Với phần thưởng bất ngờ từ trên trời rơi xuống này, Thẩm Vụ lại chẳng hề tỏ ra hứng thú. Mạnh Hoài Chi đứng bên cạnh nói, “Em muốn chọn cái nào cũng được, đừng bận tâm chuyện khác.”
Nụ cười của nhân viên hơi cứng lại, anh ta lặp lại câu hỏi, còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ “quý ngài thần bí”. Thẩm Vụ hơi cau mày, cậu biết manh mối về báu vật có thể khiến giá trị báu vật của mình tăng gấp bội nhưng chương trình lại cố tình muốn cậu đến khai phá bí ẩn mịt mờ này. Nếu Mạnh Hoài Chi đã nói vậy thì cậu cũng không tham lam nữa, “Tôi muốn manh mối về báu vật.”
Nhân viên im lặng, lát sau mới nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Quý ngài thần bí có thể mang đến bất ngờ rất lớn đấy, cậu chắc không muốn suy nghĩ lại sao?”
“Vậy… hay là cho chúng tôi cả hai đi?” Thẩm Vụ tự tin đưa ra yêu cầu, “Dù sao có chơi xe đụng bao nhiêu lần thì tôi cũng sẽ thắng thôi, hà tất phải lãng phí thời gian chứ?”
Nhân viên xoa xoa cằm, “Cũng có lý.”
Anh ta lấy điện thoại ra, giả vờ hỏi ý kiến “cấp trên”, có lẽ người ở đầu dây bên kia chính là đạo diễn Phương Từ. Sau khi trao đổi xong, anh ta truyền đạt lại với Thẩm Vụ, “Được rồi, vì cậu đã phá kỷ lục cao nhất nên chúng tôi sẽ cho cậu một manh mối về kho báu và một nửa manh mối về quý ngài thần bí.”
Ngay lúc này, tại khu vực bình luận:
[Nhóc Thẩm Vụ này mặt mày sáng sủa mà hố người ta hay quá vậy? Dù cậu thắng bao nhiêu lần đi nữa thì chơi trò chơi cũng phải mua vé mà?]
[NPC này hình như không nhận ra thì phải, cả anh lẫn sếp anh có vẻ đều không thông minh lắm nhỉ!]
Phương Từ: “…”
Thẩm Vụ vui vẻ nhét hai mẩu giấy manh mối vào túi, định chờ Nam Đăng Vi và Hạ Phàm Tinh rời đi mới xem. Nam Đăng Vi thấy cậu không có ý định chia sẻ manh mối nên quay lại sân chơi trò xe đụng. Hạ Phàm Tinh cũng đi theo, “Đúng rồi, chỗ này có thể còn báu vật chưa tìm ra.”
Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi nghe vậy cũng quay lại. Nam Đăng Vi nhìn hai người, hào phóng chia sẻ, “Bọn em phát hiện ra mỗi khu trò chơi đều sẽ có báu vật, kể cả các trò chơi nhiệm vụ cũng vậy.”
Thẩm Vụ bừng tỉnh, vậy thì có lẽ kho báu ẩn ở nhà ma đã bị nhóm Lâm Yên Nhiên lấy đi rồi. Cấu trúc quanh sân chơi xe đụng rất đơn giản, nhìn một lượt là thấy hết, ngoài mười mấy chiếc xe thì chỉ còn dải giảm chấn bao quanh. Ba lốp xe xếp chồng lên làm thành hàng rào, từng chồng từng chồng xếp sát nhau tạo thành dải giảm chấn. Những chiếc lốp kia thoạt nhìn thì na ná nhau, một chiếc lốp thôi cũng đã không nhẹ. Hạ Phàm Tinh lựa chọn đi kiểm tra xem bên trong xe có giấu báu vật hay không, Nam Đăng Vi thì đi kiểm tra lốp xe. Họ bắt tay vào việc ngay lập tức, còn Thẩm Vụ vẫn đang thong dong đứng đó. Mạnh Hoài Chi suy đoán, “Em nghĩ kho báu là lốp xe à?”
“Ừm.” Thẩm Vụ gật đầu, quét mắt qua những chồng lốp xe. Đột nhiên, cậu cất bước tiến thẳng về một hướng. Nam Đăng Vi vẫn luôn để ý đến hai người, khi chạy đến thì Thẩm Vụ đã chuẩn xác lôi ra một chiếc lốp từ những chồng lốp kia. Cậu lật chiếc lốp lớn ra, để lộ nhãn giá Lốp xe: 500 vàng.
Hạ Phàm Tinh vừa tiếc nuối lại vừa kinh ngạc, “Sao cậu vừa tìm một cái là trúng vậy?” May mắn vậy sao?
Thẩm Vụ đưa chiếc lốp trong tay cho đối phương xem, “Chỉ cái này là lốp viền cứng thôi, những cái khác là lốp viền mềm, dùng để giảm chấn.”
Hạ Phàm Tinh đưa tay chọc chọc chiếc lốp của cậu rồi chọc thêm mấy chiếc khác, “Đâu có mềm hơn bao nhiêu, cảm giác cũng gần giống nhau mà.”
“Đương nhiên rồi,” Thẩm Vụ nói. “Lốp mềm quá thì sao nâng nổi chiếc xe nặng vài trăm ký được chứ?” Thấy Thẩm Vụ thể hiện rõ hiểu biết trong lĩnh vực chuyên môn nên chẳng ai nghĩ cậu chỉ dựa vào may mắn nữa.
Nam Đăng Vi tò mò hỏi, “Sao anh nhận ra được?”
“Lốp xe của các hãng khác nhau, sử dụng ở những nơi khác nhau thì chất liệu và hoa văn sẽ có sự khác biệt nhỏ. Nhìn nhiều là biết thôi.” Thẩm Vụ giải thích, còn lấy Mạnh Hoài Chi làm ví dụ minh họa, “Cũng như âm nhạc vậy, đổi thứ tự các nốt là thành một bài hát mới rồi.”
Mạnh Hoài Chi khẽ gật đầu, “Đúng vậy.”
Hạ Phàm Tinh tuy không hiểu lắm nhưng vẫn phối hợp bày ra vẻ mặt như vừa được khai sáng, trong đầu lại nghĩ dù nhìn thế nào thì lốp mềm và lốp cứng này trông cũng chẳng khác gì nhau, cùng lắm là khi đấm vào đau tay hơn một chút mà thôi. Khán giả trong phòng livestream thì chẳng hề giấu giếm, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình.
[Tôi cũng không tin anh Hoài nhìn ra được, rõ ràng ảnh còn chẳng thèm nhìn!]
[Đúng thế, trong mắt ai kia chỉ có Vụ Vụ thôi, không buồn liếc một cái đã hùa theo rồi!]
[Tinh Tinh: Đã cống hiến hơn 70 điểm còn chưa đủ, chẳng lẽ còn bắt tui trở thành trò đùa của mấy người nữa hay sao?]
[MHC đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, lời ảnh nói cứ nghe cho vui thôi, nghiêm túc là thua đó ~]
Nam Đăng Vi trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên đưa ra yêu cầu, “Cho em cái lốp xe này được không?” Cậu ta ngừng một chút rồi nói thêm, “Nếu cho em thì em sẽ không làm phiền hai người nữa.”
Thẩm Vụ đương nhiên sẽ không thấy sự nhiệt tình và chân thành của đối phương là phiền hà, cậu vừa định hỏi ý Mạnh Hoài Chi thì anh đã lên tiếng trước, “Có thể cho cậu ta.”
Từ tập tranh giành tài sản lần trước Nam Đăng Vi đã luôn giúp Thẩm Vụ nên Thẩm Vụ cũng sẵn lòng giúp lại, nhưng không hiểu sao lần này cậu lại cảm thấy Nam Đăng Vi đang tỏ ra quá nhiệt tình với cái lốp mà mình vừa nhìn đã thấy phiền phức, vậy nên mới do dự. Mạnh Hoài Chi thì hỏi thẳng, “Cậu có manh mối liên quan đến lốp xe đúng không?”
Biểu cảm của Nam Đăng Vi hơi thay đổi, nhưng chỉ một thoáng, cậu lại mỉm cười, thản nhiên thừa nhận, “Phải, em có thể dùng vàng để mua lại nó.”
Mạnh Hoài Chi dứt khoát từ chối, “Không cần vàng, đổi bằng báu vật đi.”
Nghe vậy, Nam Đăng Vi cúi đầu, lục lọi trong túi một lúc, cuối cùng lấy ra một cây kẹo m*t cầu vồng đưa cho Thẩm Vụ, “Kẹo m*t này giá 300, cộng thêm hai đồng vàng nữa.” Cậu ta chỉ sẵn lòng đưa ra báu vật và đồng vàng tương đương với giá trị của cái lốp.
Mạnh Hoài Chi nhận lấy cây kẹo trước, ngữ điệu còn có phần nôn nóng, “Được rồi, cậu đi đi.”
Nam Đăng Vi cầm lấy lốp xe, nhìn Thẩm Vụ lần cuối rồi rời đi không chút lưu luyến. Khán giả theo dõi liên tục mấy tập livestream là người hiểu rõ hơn ai hết những sóng ngầm trong mối quan hệ của ba người.
[Tiểu Nam: Dù đã mất đi tình yêu nhưng nhất định phải thắng!]
[Ha ha ha Tiểu Nam cố lên nhé, từ hôm nay tôi chính thức là fan sự nghiệp của em!]
[Cười chết, sao tên nhóc này vui quá vậy?]
Trong lúc ghi hình, Thẩm Vụ thường không mang kẹo m*t theo, lại càng không thể ngậm que nhựa trong miệng đi rêu rao khắp nơi được. Cai thuốc là một trận chiến gian khổ, sau mấy tháng trời cố gắng thì cậu đã không còn cảm giác bồn chồn bứt rứt vì thiếu nicotine nữa, nhưng trong miệng không ngậm thứ gì thì lại cảm thấy thiếu thiếu, vậy nên vừa thấy cây kẹo hai mắt cậu đã sáng lòa.
Mạnh Hoài Chi hạ tay xuống, giấu cây kẹo của Nam Đăng Vi sang một bên để cậu không nhìn thấy. Có lẽ Nam Đăng Vi cố ý chọn dùng kẹo m*t làm đạo cụ trao đổi. Cậu ta từng làm việc chung với Thẩm Vụ trong đoàn phim nên chắc chắn sẽ biết Thẩm Vụ có thói quen ngậm kẹo. Nếu Thẩm Vụ không kìm được mà ăn nó thì đồng nghĩa với việc vừa mất đi báu vật trị giá 500 vàng, vừa ăn luôn món quà cậu ta tặng. “Loại kẹo này toàn phẩm màu thôi, ăn vào không tốt,” Mạnh Hoài Chi nói. “Đến cửa hàng Meo Meo bán đi rồi mua cái khác, anh nhớ trong cửa hàng cũng có đồ ăn đấy.”
Thẩm Vụ hoàn hồn, vội vàng phủ nhận, “…Em đâu có muốn ăn!” Chắc chắn là Mạnh Hoài Chi hiểu lầm, cho rằng cậu thèm ăn một món đạo cụ hay sao?
Mạnh Hoài Chi cười khẽ, vẫn nói, “Ừ, cứ bán đi trước đã.”
Hai người là khách quen của cửa hàng Meo Meo, vừa bán cây kẹo đổi được năm đồng vàng đã tiêu ngay tại chỗ. Nhân viên bán hàng vui vẻ vô cùng, thầm nghĩ ngày nào cũng có vài người khách thế này thì lời to. Tất cả sản phẩm trong cửa hàng đều bị định giá cắt cổ, giá thấp nhất là 100 vàng. Mạnh Hoài Chi tự ý mua một cây kẹo m*t và một thanh chocolate, tổng cộng hết 200. Vì để Thẩm Vụ nhận lấy cây kẹo, anh còn đưa luôn cả thanh chocolate, “Em cầm đi, đói bụng thì cứ ăn. Cuộc thi kéo dài tận bốn tiếng, trong cửa hàng lại bán đồ ăn, chắc chắn là chương trình tính toán để chúng ta đói rồi tiêu tiền ở đây.”
Thẩm Vụ căm giận nhận lấy hai món đồ ngọt, “Em biết ngay mà! Chắc chắn là họ không muốn chúng ta mang một xu nào ra ngoài. Xe tham quan có thể đi trước trả sau, làm nhiệm vụ có thể vay nợ, biết đâu đến cuối trò chơi còn có người mắc nợ ấy chứ.”
Mạnh Hoài Chi mỉm cười nhìn cậu, “Ừm.”
“Bây giờ chúng ta còn 500 vàng,” Thẩm Vụ nhẩm tính. “Anh đói chưa? Có muốn ăn gì không?”
“Không vội, xem lại manh mối vừa rồi đã.”
Thẩm Vụ ngậm kẹo, kiểm tra manh mối vừa nhận được. Một manh mối liên quan đến báu vật, là tổ hợp khăn quàng cổ và găng tay, cả hai báu vật này đều chưa tìm được nên tạm thời gác lại. Manh mối còn lại liên quan đến quý ngài thần bí, nhưng nhân viên nói đây chỉ là một nửa manh mối mà thôi.
Quý ngài thần bí có thể xuất hiện ở một trong ba địa điểm sau:
A. Đài phun nước Người Cá
B. Lâu đài Mộng Ảo
C. Vườn Hồng
Manh mối đến đây là hết. “Khó trách chỉ là một nửa manh mối, phải chọn một trong ba rồi,” Thẩm Vụ nói.
Hai người tiếp tục xem bản đồ ven đường, xác định vị trí của ba địa điểm. Vườn Hồng nằm ở góc bên phải bản đồ, là khu vực chưa được khám phá, cũng cách xa vị trí hiện tại nhất. Lâu đài Mộng Ảo và đài phun nước Người Cá đều nằm ở trung tâm công viên, cách nhau không xa. Cả hai từng đi ngang qua đó, còn nhớ rằng đứng ở chỗ cao gần đài phun nước, ở một góc độ phù hợp thậm chí còn có thể thấy được cổng lâu đài.
Hai người lập tức quyết định đến địa điểm A và B trước. Không gian quanh đài phun nước khá thoáng đãng, mặt đất lát đá gồ ghề bao quanh bức tượng người cá ở giữa, nhưng không hề thấy bóng dáng người bí ẩn nào, chỉ có một quầy bán đồ ăn ven đường vừa mở cửa. Thẩm Vụ còn tưởng quý ngài thần bí có thể là một trong số nhân viên nên mới chậm rãi tiếp cận. Nào ngờ người ta còn chẳng buồn tránh né, chỉ chăm chú chiên xúc xích, trông chẳng có gì bất thường. Thấy khách đến, nhân viên cao giọng chào mời, “Hai vị cần mua gì sao? Bây giờ đã là mười hai giờ, đến giờ ăn trưa rồi. Nếu đói, hai vị có thể thử xúc xích khổng lồ đặc chế của công viên Meo Meo nhé ~”
Thẩm Vụ ngửi thấy một mùi hương cực kỳ hẫp dẫn. Đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa đường và dầu, kèm theo mùi xúc xích và phô mai mozzarella bọc trong lớp bột chiên vàng ruộm, không ngừng tỏa ra hương thơm của thịt và sữa. Lúc trước là Mạnh Hoài Chi nghĩ cậu sẽ đói, còn giờ thì đúng là đói thật. Cây kẹo m*t vị dâu trong miệng bỗng trở nên nhạt nhẽo, hương thơm quyến rũ đã ngập tràn xoang mũi. Người bán vừa chiên xong một mẻ xúc xích khổng lồ, chọn lấy một cây rồi giơ cao lên cắn một miếng, phô mai nóng hổi kéo thành sợi thật dài. Thẩm Vụ nuốt nước miếng, không kìm được mà hỏi, “Thầy Mạnh, anh muốn ăn không?”
Mạnh Hoài Chi gật đầu, “Được thôi.”
Người bán lại báo cho bọn họ một tin dữ, “Xúc xích khổng lồ vừa ra lò, giá ưu đãi 300 vàng một cây,” còn vờ vịt nói thêm, “Làm ăn nhỏ, chữ tín làm đầu ~”
500 vàng còn lại chỉ đủ mua một cây xúc xích mà thôi. Mạnh Hoài Chi quyết định, “Vậy mua một cây thử xem, cũng chỉ bằng hai thanh chocolate rưỡi thôi. Anh không đói, em ăn đi.”
Thẩm Vụ xót xa đưa ra ba đồng vàng. Cầm xúc xích trên tay, cậu lễ phép đưa về phía Mạnh Hoài Chi trước, “Anh thử một miếng đi?”
Mạnh Hoài Chi vẫn từ chối, “Em ăn đi.”
Thẩm Vụ không khách sáo nữa, nhai hết cây kẹo m*t dâu, thổi nguội xúc xích rồi cắn một miếng lớn, phải cắn thêm vài lần nữa mới cuốn hết được sợi phô mai vào miệng. Mạnh Hoài Chi đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn cậu. Khu vực bình luận sôi trào.
[Xúc xích thơm quá đi, ch** n**c miếng ch** n**c miếng…]
[Anh Hoài không đói thật hả? Hay chỉ cần nhìn Vụ Vụ ăn đã no rồi?]
[Có tình thì uống nước cũng no!]
[Ha ha ha mẹ nó đúng là có tình uống nước cũng no!]
Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Không ngoài dự đoán, Thẩm Vụ giành chiến thắng áp đảo, bảng điểm trên đầu cậu hiển thị một con số kinh người: 78. Còn Hạ Phàm Tinh thì mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Nhân viên trò chơi đưa ra phần thưởng, người thắng cuộc được lựa chọn giữa đạo cụ hoặc manh mối. Thẩm Vụ đã có đồng hồ kỳ diệu, có thể khiến người được chỉ định đứng yên mười phút, nhưng liệu có thể xoay chuyển cục diện hay không thì còn tùy vào may mắn. Thay vì dùng đạo cụ để chơi xấu người khác, chi bằng tự mình nỗ lực thì hơn. Cậu không do dự nói ngay, “Tôi muốn manh mối.”
“Được thôi…” Nhân viên đáp, rồi bất chợt reo lên đầy phấn khích, “Ồ! Chúng tôi vừa nhận được tin mới, nghe nói quý ngài thần bí vừa xuất hiện đâu đó trong công viên giải trí này. Nếu tìm được ông ấy bạn có thể nhận được phần thưởng vượt ngoài sức tưởng tượng đấy!”
“Hả?”
Thấy Thẩm Vụ tỏ ra tò mò, nhân viên hài lòng mỉm cười, “Vậy, cậu muốn manh mối về báu vật hay manh mối về quý ngài thần bí?”
Với kinh nghiệm chơi game nhiều năm, Thẩm Vụ đoán chắc đây là một điểm mấu chốt trong cốt truyện yêu cầu khách mời kích hoạt, và cậu vừa hay lại gặp đúng thời điểm. Với phần thưởng bất ngờ từ trên trời rơi xuống này, Thẩm Vụ lại chẳng hề tỏ ra hứng thú. Mạnh Hoài Chi đứng bên cạnh nói, “Em muốn chọn cái nào cũng được, đừng bận tâm chuyện khác.”
Nụ cười của nhân viên hơi cứng lại, anh ta lặp lại câu hỏi, còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ “quý ngài thần bí”. Thẩm Vụ hơi cau mày, cậu biết manh mối về báu vật có thể khiến giá trị báu vật của mình tăng gấp bội nhưng chương trình lại cố tình muốn cậu đến khai phá bí ẩn mịt mờ này. Nếu Mạnh Hoài Chi đã nói vậy thì cậu cũng không tham lam nữa, “Tôi muốn manh mối về báu vật.”
Nhân viên im lặng, lát sau mới nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Quý ngài thần bí có thể mang đến bất ngờ rất lớn đấy, cậu chắc không muốn suy nghĩ lại sao?”
“Vậy… hay là cho chúng tôi cả hai đi?” Thẩm Vụ tự tin đưa ra yêu cầu, “Dù sao có chơi xe đụng bao nhiêu lần thì tôi cũng sẽ thắng thôi, hà tất phải lãng phí thời gian chứ?”
Nhân viên xoa xoa cằm, “Cũng có lý.”
Anh ta lấy điện thoại ra, giả vờ hỏi ý kiến “cấp trên”, có lẽ người ở đầu dây bên kia chính là đạo diễn Phương Từ. Sau khi trao đổi xong, anh ta truyền đạt lại với Thẩm Vụ, “Được rồi, vì cậu đã phá kỷ lục cao nhất nên chúng tôi sẽ cho cậu một manh mối về kho báu và một nửa manh mối về quý ngài thần bí.”
Ngay lúc này, tại khu vực bình luận:
[Nhóc Thẩm Vụ này mặt mày sáng sủa mà hố người ta hay quá vậy? Dù cậu thắng bao nhiêu lần đi nữa thì chơi trò chơi cũng phải mua vé mà?]
[NPC này hình như không nhận ra thì phải, cả anh lẫn sếp anh có vẻ đều không thông minh lắm nhỉ!]
Phương Từ: “…”
Thẩm Vụ vui vẻ nhét hai mẩu giấy manh mối vào túi, định chờ Nam Đăng Vi và Hạ Phàm Tinh rời đi mới xem. Nam Đăng Vi thấy cậu không có ý định chia sẻ manh mối nên quay lại sân chơi trò xe đụng. Hạ Phàm Tinh cũng đi theo, “Đúng rồi, chỗ này có thể còn báu vật chưa tìm ra.”
Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi nghe vậy cũng quay lại. Nam Đăng Vi nhìn hai người, hào phóng chia sẻ, “Bọn em phát hiện ra mỗi khu trò chơi đều sẽ có báu vật, kể cả các trò chơi nhiệm vụ cũng vậy.”
Thẩm Vụ bừng tỉnh, vậy thì có lẽ kho báu ẩn ở nhà ma đã bị nhóm Lâm Yên Nhiên lấy đi rồi. Cấu trúc quanh sân chơi xe đụng rất đơn giản, nhìn một lượt là thấy hết, ngoài mười mấy chiếc xe thì chỉ còn dải giảm chấn bao quanh. Ba lốp xe xếp chồng lên làm thành hàng rào, từng chồng từng chồng xếp sát nhau tạo thành dải giảm chấn. Những chiếc lốp kia thoạt nhìn thì na ná nhau, một chiếc lốp thôi cũng đã không nhẹ. Hạ Phàm Tinh lựa chọn đi kiểm tra xem bên trong xe có giấu báu vật hay không, Nam Đăng Vi thì đi kiểm tra lốp xe. Họ bắt tay vào việc ngay lập tức, còn Thẩm Vụ vẫn đang thong dong đứng đó. Mạnh Hoài Chi suy đoán, “Em nghĩ kho báu là lốp xe à?”
“Ừm.” Thẩm Vụ gật đầu, quét mắt qua những chồng lốp xe. Đột nhiên, cậu cất bước tiến thẳng về một hướng. Nam Đăng Vi vẫn luôn để ý đến hai người, khi chạy đến thì Thẩm Vụ đã chuẩn xác lôi ra một chiếc lốp từ những chồng lốp kia. Cậu lật chiếc lốp lớn ra, để lộ nhãn giá Lốp xe: 500 vàng.
Hạ Phàm Tinh vừa tiếc nuối lại vừa kinh ngạc, “Sao cậu vừa tìm một cái là trúng vậy?” May mắn vậy sao?
Thẩm Vụ đưa chiếc lốp trong tay cho đối phương xem, “Chỉ cái này là lốp viền cứng thôi, những cái khác là lốp viền mềm, dùng để giảm chấn.”
Hạ Phàm Tinh đưa tay chọc chọc chiếc lốp của cậu rồi chọc thêm mấy chiếc khác, “Đâu có mềm hơn bao nhiêu, cảm giác cũng gần giống nhau mà.”
“Đương nhiên rồi,” Thẩm Vụ nói. “Lốp mềm quá thì sao nâng nổi chiếc xe nặng vài trăm ký được chứ?” Thấy Thẩm Vụ thể hiện rõ hiểu biết trong lĩnh vực chuyên môn nên chẳng ai nghĩ cậu chỉ dựa vào may mắn nữa.
Nam Đăng Vi tò mò hỏi, “Sao anh nhận ra được?”
“Lốp xe của các hãng khác nhau, sử dụng ở những nơi khác nhau thì chất liệu và hoa văn sẽ có sự khác biệt nhỏ. Nhìn nhiều là biết thôi.” Thẩm Vụ giải thích, còn lấy Mạnh Hoài Chi làm ví dụ minh họa, “Cũng như âm nhạc vậy, đổi thứ tự các nốt là thành một bài hát mới rồi.”
Mạnh Hoài Chi khẽ gật đầu, “Đúng vậy.”
Hạ Phàm Tinh tuy không hiểu lắm nhưng vẫn phối hợp bày ra vẻ mặt như vừa được khai sáng, trong đầu lại nghĩ dù nhìn thế nào thì lốp mềm và lốp cứng này trông cũng chẳng khác gì nhau, cùng lắm là khi đấm vào đau tay hơn một chút mà thôi. Khán giả trong phòng livestream thì chẳng hề giấu giếm, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình.
[Tôi cũng không tin anh Hoài nhìn ra được, rõ ràng ảnh còn chẳng thèm nhìn!]
[Đúng thế, trong mắt ai kia chỉ có Vụ Vụ thôi, không buồn liếc một cái đã hùa theo rồi!]
[Tinh Tinh: Đã cống hiến hơn 70 điểm còn chưa đủ, chẳng lẽ còn bắt tui trở thành trò đùa của mấy người nữa hay sao?]
[MHC đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, lời ảnh nói cứ nghe cho vui thôi, nghiêm túc là thua đó ~]
Nam Đăng Vi trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên đưa ra yêu cầu, “Cho em cái lốp xe này được không?” Cậu ta ngừng một chút rồi nói thêm, “Nếu cho em thì em sẽ không làm phiền hai người nữa.”
Thẩm Vụ đương nhiên sẽ không thấy sự nhiệt tình và chân thành của đối phương là phiền hà, cậu vừa định hỏi ý Mạnh Hoài Chi thì anh đã lên tiếng trước, “Có thể cho cậu ta.”
Từ tập tranh giành tài sản lần trước Nam Đăng Vi đã luôn giúp Thẩm Vụ nên Thẩm Vụ cũng sẵn lòng giúp lại, nhưng không hiểu sao lần này cậu lại cảm thấy Nam Đăng Vi đang tỏ ra quá nhiệt tình với cái lốp mà mình vừa nhìn đã thấy phiền phức, vậy nên mới do dự. Mạnh Hoài Chi thì hỏi thẳng, “Cậu có manh mối liên quan đến lốp xe đúng không?”
Biểu cảm của Nam Đăng Vi hơi thay đổi, nhưng chỉ một thoáng, cậu lại mỉm cười, thản nhiên thừa nhận, “Phải, em có thể dùng vàng để mua lại nó.”
Mạnh Hoài Chi dứt khoát từ chối, “Không cần vàng, đổi bằng báu vật đi.”
Nghe vậy, Nam Đăng Vi cúi đầu, lục lọi trong túi một lúc, cuối cùng lấy ra một cây kẹo m*t cầu vồng đưa cho Thẩm Vụ, “Kẹo m*t này giá 300, cộng thêm hai đồng vàng nữa.” Cậu ta chỉ sẵn lòng đưa ra báu vật và đồng vàng tương đương với giá trị của cái lốp.
Mạnh Hoài Chi nhận lấy cây kẹo trước, ngữ điệu còn có phần nôn nóng, “Được rồi, cậu đi đi.”
Nam Đăng Vi cầm lấy lốp xe, nhìn Thẩm Vụ lần cuối rồi rời đi không chút lưu luyến. Khán giả theo dõi liên tục mấy tập livestream là người hiểu rõ hơn ai hết những sóng ngầm trong mối quan hệ của ba người.
[Tiểu Nam: Dù đã mất đi tình yêu nhưng nhất định phải thắng!]
[Ha ha ha Tiểu Nam cố lên nhé, từ hôm nay tôi chính thức là fan sự nghiệp của em!]
[Cười chết, sao tên nhóc này vui quá vậy?]
Trong lúc ghi hình, Thẩm Vụ thường không mang kẹo m*t theo, lại càng không thể ngậm que nhựa trong miệng đi rêu rao khắp nơi được. Cai thuốc là một trận chiến gian khổ, sau mấy tháng trời cố gắng thì cậu đã không còn cảm giác bồn chồn bứt rứt vì thiếu nicotine nữa, nhưng trong miệng không ngậm thứ gì thì lại cảm thấy thiếu thiếu, vậy nên vừa thấy cây kẹo hai mắt cậu đã sáng lòa.
Mạnh Hoài Chi hạ tay xuống, giấu cây kẹo của Nam Đăng Vi sang một bên để cậu không nhìn thấy. Có lẽ Nam Đăng Vi cố ý chọn dùng kẹo m*t làm đạo cụ trao đổi. Cậu ta từng làm việc chung với Thẩm Vụ trong đoàn phim nên chắc chắn sẽ biết Thẩm Vụ có thói quen ngậm kẹo. Nếu Thẩm Vụ không kìm được mà ăn nó thì đồng nghĩa với việc vừa mất đi báu vật trị giá 500 vàng, vừa ăn luôn món quà cậu ta tặng. “Loại kẹo này toàn phẩm màu thôi, ăn vào không tốt,” Mạnh Hoài Chi nói. “Đến cửa hàng Meo Meo bán đi rồi mua cái khác, anh nhớ trong cửa hàng cũng có đồ ăn đấy.”
Thẩm Vụ hoàn hồn, vội vàng phủ nhận, “…Em đâu có muốn ăn!” Chắc chắn là Mạnh Hoài Chi hiểu lầm, cho rằng cậu thèm ăn một món đạo cụ hay sao?
Mạnh Hoài Chi cười khẽ, vẫn nói, “Ừ, cứ bán đi trước đã.”
Hai người là khách quen của cửa hàng Meo Meo, vừa bán cây kẹo đổi được năm đồng vàng đã tiêu ngay tại chỗ. Nhân viên bán hàng vui vẻ vô cùng, thầm nghĩ ngày nào cũng có vài người khách thế này thì lời to. Tất cả sản phẩm trong cửa hàng đều bị định giá cắt cổ, giá thấp nhất là 100 vàng. Mạnh Hoài Chi tự ý mua một cây kẹo m*t và một thanh chocolate, tổng cộng hết 200. Vì để Thẩm Vụ nhận lấy cây kẹo, anh còn đưa luôn cả thanh chocolate, “Em cầm đi, đói bụng thì cứ ăn. Cuộc thi kéo dài tận bốn tiếng, trong cửa hàng lại bán đồ ăn, chắc chắn là chương trình tính toán để chúng ta đói rồi tiêu tiền ở đây.”
Thẩm Vụ căm giận nhận lấy hai món đồ ngọt, “Em biết ngay mà! Chắc chắn là họ không muốn chúng ta mang một xu nào ra ngoài. Xe tham quan có thể đi trước trả sau, làm nhiệm vụ có thể vay nợ, biết đâu đến cuối trò chơi còn có người mắc nợ ấy chứ.”
Mạnh Hoài Chi mỉm cười nhìn cậu, “Ừm.”
“Bây giờ chúng ta còn 500 vàng,” Thẩm Vụ nhẩm tính. “Anh đói chưa? Có muốn ăn gì không?”
“Không vội, xem lại manh mối vừa rồi đã.”
Thẩm Vụ ngậm kẹo, kiểm tra manh mối vừa nhận được. Một manh mối liên quan đến báu vật, là tổ hợp khăn quàng cổ và găng tay, cả hai báu vật này đều chưa tìm được nên tạm thời gác lại. Manh mối còn lại liên quan đến quý ngài thần bí, nhưng nhân viên nói đây chỉ là một nửa manh mối mà thôi.
Quý ngài thần bí có thể xuất hiện ở một trong ba địa điểm sau:
A. Đài phun nước Người Cá
B. Lâu đài Mộng Ảo
C. Vườn Hồng
Manh mối đến đây là hết. “Khó trách chỉ là một nửa manh mối, phải chọn một trong ba rồi,” Thẩm Vụ nói.
Hai người tiếp tục xem bản đồ ven đường, xác định vị trí của ba địa điểm. Vườn Hồng nằm ở góc bên phải bản đồ, là khu vực chưa được khám phá, cũng cách xa vị trí hiện tại nhất. Lâu đài Mộng Ảo và đài phun nước Người Cá đều nằm ở trung tâm công viên, cách nhau không xa. Cả hai từng đi ngang qua đó, còn nhớ rằng đứng ở chỗ cao gần đài phun nước, ở một góc độ phù hợp thậm chí còn có thể thấy được cổng lâu đài.
Hai người lập tức quyết định đến địa điểm A và B trước. Không gian quanh đài phun nước khá thoáng đãng, mặt đất lát đá gồ ghề bao quanh bức tượng người cá ở giữa, nhưng không hề thấy bóng dáng người bí ẩn nào, chỉ có một quầy bán đồ ăn ven đường vừa mở cửa. Thẩm Vụ còn tưởng quý ngài thần bí có thể là một trong số nhân viên nên mới chậm rãi tiếp cận. Nào ngờ người ta còn chẳng buồn tránh né, chỉ chăm chú chiên xúc xích, trông chẳng có gì bất thường. Thấy khách đến, nhân viên cao giọng chào mời, “Hai vị cần mua gì sao? Bây giờ đã là mười hai giờ, đến giờ ăn trưa rồi. Nếu đói, hai vị có thể thử xúc xích khổng lồ đặc chế của công viên Meo Meo nhé ~”
Thẩm Vụ ngửi thấy một mùi hương cực kỳ hẫp dẫn. Đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa đường và dầu, kèm theo mùi xúc xích và phô mai mozzarella bọc trong lớp bột chiên vàng ruộm, không ngừng tỏa ra hương thơm của thịt và sữa. Lúc trước là Mạnh Hoài Chi nghĩ cậu sẽ đói, còn giờ thì đúng là đói thật. Cây kẹo m*t vị dâu trong miệng bỗng trở nên nhạt nhẽo, hương thơm quyến rũ đã ngập tràn xoang mũi. Người bán vừa chiên xong một mẻ xúc xích khổng lồ, chọn lấy một cây rồi giơ cao lên cắn một miếng, phô mai nóng hổi kéo thành sợi thật dài. Thẩm Vụ nuốt nước miếng, không kìm được mà hỏi, “Thầy Mạnh, anh muốn ăn không?”
Mạnh Hoài Chi gật đầu, “Được thôi.”
Người bán lại báo cho bọn họ một tin dữ, “Xúc xích khổng lồ vừa ra lò, giá ưu đãi 300 vàng một cây,” còn vờ vịt nói thêm, “Làm ăn nhỏ, chữ tín làm đầu ~”
500 vàng còn lại chỉ đủ mua một cây xúc xích mà thôi. Mạnh Hoài Chi quyết định, “Vậy mua một cây thử xem, cũng chỉ bằng hai thanh chocolate rưỡi thôi. Anh không đói, em ăn đi.”
Thẩm Vụ xót xa đưa ra ba đồng vàng. Cầm xúc xích trên tay, cậu lễ phép đưa về phía Mạnh Hoài Chi trước, “Anh thử một miếng đi?”
Mạnh Hoài Chi vẫn từ chối, “Em ăn đi.”
Thẩm Vụ không khách sáo nữa, nhai hết cây kẹo m*t dâu, thổi nguội xúc xích rồi cắn một miếng lớn, phải cắn thêm vài lần nữa mới cuốn hết được sợi phô mai vào miệng. Mạnh Hoài Chi đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn cậu. Khu vực bình luận sôi trào.
[Xúc xích thơm quá đi, ch** n**c miếng ch** n**c miếng…]
[Anh Hoài không đói thật hả? Hay chỉ cần nhìn Vụ Vụ ăn đã no rồi?]
[Có tình thì uống nước cũng no!]
[Ha ha ha mẹ nó đúng là có tình uống nước cũng no!]
Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Story
Chương 50
10.0/10 từ 15 lượt.