Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 99: Bơi
Lúc đàn ong xồ đến, Bùi Chiếu lập tức hành động.
Chàng chỉ nghiêng tai lắng nghe tiếng vù vù trong chốc lát, đã nhận ra ngay.
– Là ong vò vẽ, còn là một đàn lớn! – Chàng vươn tay bắt lấy Lăng Ba. – Chạy mau, âm thanh đến từ đằng kia.
Lăng Ba vốn nghĩ chàng sẽ kéo cô cùng chạy, ai ngờ Bùi Chiếu lại bế xốc cô lên. Cô kinh ngạc không biết chàng lấy đâu ra sức lực lớn đến vậy, thân hình vừa cao vừa thon nhưng lại khỏe hơn ngựa, có thể vừa bế cô vừa chạy vun vút.
Lăng Ba còn đang hoang mang, nửa tin nửa ngờ chàng đang đùa, bởi cái tên này rất thích trêu chọc người khác. Mãi đến khi nhìn qua bả vai chàng, thấy cảnh tượng phía sau, cô mới sợ hãi đến tái cả mặt.
– Bùi Chiếu, chạy mau lên, thật sự có ong! Một đàn lớn lắm!
Lăng Ba sợ hãi ôm chặt lấy cổ Bùi Chiếu. Diệp Nhị tiểu thư cái gì cũng không tiếc, chỉ tiếc mỗi cái mạng này.
Thế nhưng, ngay cả lúc đang lo cho tính mạng, cô cũng không quên các tỷ muội của mình:
– Chết rồi, mọi người đều đang tập trung ở bờ suối, hoàn toàn không có chỗ tránh. Thanh Lan phải làm sao? Yến Yến có Thẩm Bích Vi bên cạnh, nhưng Bích Vi chắc chắn sẽ cậy mạnh…
Lời còn chưa dứt, một bên cánh tay của cô đã bị cắn nhẹ một cái.
– Đến lúc này nàng còn nhớ đến họ à? Ta chạy sắp đứt hơi rồi này. Diệp tiểu thư, nàng thương ta một chút được không?
Ngay cả trong lúc nguy hiểm thế này, Bùi Chiếu vẫn còn cười được.
Diệp Lăng Ba muốn mắng chàng vài câu, nhưng vừa thấy một bầy ong vò vẽ dày đặc như sương mù đang xông tới, cô lại sợ đến mức nghẹn lời.
Nhưng dù sợ hãi đến vậy, cô vẫn không khỏi suy nghĩ: “Thời tiết thế này, sao lại có nhiều ong vò vẽ đến vậy? Chắc chắn đã có chuyện gì rồi.”
.
.
.
Bầy ong vò vẽ vừa bay ra từ rừng đào, nhưng Diệp Lăng Ba đã chạy khỏi vị trí xuất hiện của chúng. Đám Thẩm Bích Vi chỉ ở ngoài rìa. Người thực sự ở trung tâm trận tấn công, không ai khác chính là Thôi Cảnh Dục và Thanh Lan.
Chẳng trách Thẩm Bích Vi lại yên tâm khi để Thanh Lan ở bên cạnh Thôi Cảnh Dục. Ngoài tính cách ra, y là người đáng tin cậy nhất trong mọi hoàn cảnh.
Ngay khi đàn ong vò vẽ xộc đến, Thôi Cảnh Dục đã lập tức che chắn cho Thanh Lan.
Đàn ong này đông đúc và hung hãn đến đáng sợ, gần như phủ kín cả bầu trời. Con nào con nấy to bằng ngón cái, với hai màu vàng đen đan xen.
Chỉ có ong vò vẽ là nguy hiểm nhất. Ong vò vẽ khác hẳn ong mật: trong khi ong mật chỉ kiếm mật, ong vò vẽ lại là loài ăn thịt.
Ong mật đốt người xong sẽ chết ngay và nọc độc rất nhẹ. Ngược lại, nọc ong vò vẽ cực độc, đến ngựa còn không chịu nổi, nói gì đến con người. Chúng lại có tập tính làm tổ dưới đất, từng có chuyện ngựa đạp phải tổ rồi bị đốt chết. Người bị đốt bốn, năm lần đã cực kỳ nguy hiểm. Nếu kinh động một tổ ong lớn, kết cục là bị đốt sưng mặt đến không thể nhận dạng, rồi bỏ mạng giữa rừng.
Huống hồ, ong vò vẽ còn cực kỳ hung hãn và nóng nảy. Một khi tổ bị đụng đến, chúng sẽ dốc toàn lực tấn công, gặp người là đốt. Chúng còn biết truy đuổi theo mùi, người càng chạy, chúng càng đốt. Chúng sẽ không buông tha cho đến khi con mồi ngã xuống.
Là vương tôn xuất sắc nhất kinh thành, Thôi Cảnh Dục đương nhiên hiểu rõ điều này.
Trước bước ngoặt sinh tử, y chỉ kịp đảo mắt nhìn quanh rồi kéo Thanh Lan xuống bờ suối.
– Nhảy đi.
Thanh Lan chỉ kịp nghe lệnh, còn chưa hiểu gì thì đã bị Thôi Cảnh Dục kéo tuột xuống suối.
Thôi Cảnh Dục bảo Thanh Lan nhảy, nhưng bản thân đã lao xuống trước. Y chạm tới đáy suối để kiểm tra, đề phòng bên dưới có đá hoặc nước không đủ sâu, tránh cho Thanh Lan bị thương.
Cũng may khe suối này đủ sâu. Khi y chìm xuống mà không chạm đáy, lúc này mới vươn mình trong nước, gắng sức đỡ lấy Thanh Lan đang chìm.
Nàng không biết bơi, nhưng y thì biết. Thôi Cảnh Dục đạp nước, ôm chặt lấy nàng, không để nàng chìm sâu hơn nữa. Thanh Lan trước giờ luôn bình tĩnh khác hẳn người thường, nên có thể nhịn không giãy dụa. Nàng chỉ nín thở, hoảng hốt nhìn y trong làn nước.
Thôi Cảnh Dục đã từng dạy nàng rằng, nếu ngã xuống nước thì đừng vùng vẫy, hãy cố gắng nín thở. Càng giãy dụa sẽ càng chìm sâu, cố hít thở sẽ bị sặc nước. Y chắc chắn có thể cứu được nàng, nên nàng không phải sợ.
Nàng không biết bơi, trong nước cũng không thể nhìn rõ. Nước suối tháng Hai lạnh thấu xương, trên đầu còn có một đàn ong dữ đang truy đuổi. Nhưng dù trong tuyệt cảnh khó tưởng tượng này, tay lại được nắm chặt tay Thôi Cảnh Dục, nàng lại cảm thấy vô cùng an lòng.
Trong làn nước lạnh, Thôi Cảnh Dục yên lặng nhìn nàng.
Đã rất nhiều năm y không được ngắm nhìn nàng ở khoảng cách gần như thế này. Vẫn là gương mặt xinh đẹp trong ký ức. Những tháng ngày ở Bắc Cương, y cũng thường mơ thấy nàng rất nhiều lần.
Y nhớ mái tóc nàng mềm mại như làn sương, làn da sáng lộng lẫy như ngọc. Y nhớ ánh mắt cúi xuống của nàng, và cả nốt ruồi nhỏ trên vành tai…
Lúc này, khi nàng yên tĩnh chìm trong nước và nắm tay y, cảnh tượng tựa như một giấc mơ.
Thanh Lan không biết bơi nên không thể nín thở lâu. Trong khi đó, đàn ong vẫn đang bay lượn vòng quanh trên đầu họ.
Tại sao Hàn Nguyệt Khởi cứ mãi nhắc đến chuyện cũ? Tại sao Diệp Lăng Ba lại chắc chắn Thôi Cảnh Dục sẽ đứng về phía Thanh Lan? Và cả Yến Yến, A Thố… Dường như tất cả họ đều biết bí mật mà chính Thôi Cảnh Dục cũng không muốn thừa nhận.
Hàn Nguyệt Khởi đã dùng tương lai để dụ dỗ, mong y buông bỏ quá khứ. Nhưng thứ y không thể buông bỏ lại chính là quá khứ. Hai người họ đã không còn tương lai, bởi Thanh Lan đã quyết định thì sẽ không bao giờ đổi ý. Thứ duy nhất họ còn nắm giữ, chỉ là ký ức của bốn năm về trước.
Nàng không muốn cho họ một tương lai, nên y cũng đành giả vờ không muốn.
Y đã từng mơ về tương lai, mơ về việc xây dựng một gia đình, dẫn nàng đi ngắm biển sâu núi cao, đưa nàng tới những nơi sơn hà cẩm tú. Y muốn dẫn nàng đi cưỡi ngựa, lấy cáo mệnh về cho nàng, bảo vệ những người thân của nàng, muốn cùng nàng đi qua năm tháng, mỗi sớm mai thức giấc đều có nhau…
Nhưng những thứ đó y đều không có, nên y đã tự nhủ sẽ không cần nữa.
Y chỉ mong nàng được sống sót.
Thanh Lan chưa từng nghĩ đến cái chết của mình. Nàng còn định làm tỷ tỷ thêm nhiều năm nữa, chăm sóc Lăng Ba và Yến Yến. Nhưng chuyện bất ngờ đến quá nhanh, không cho ai kịp chuẩn bị.
Nước suối tháng Hai lạnh thấu xương. Chìm trong làn nước, lồng ngực nàng đau buốt vì thiếu dưỡng khí, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng bình tĩnh.
Một đời người có nhiều chuyện bất đắc dĩ, nhưng cái chết có thể là sự lựa chọn.
Nếu chết ở đây, chết bên cạnh y, thì đây sẽ là cái chết tốt nhất nàng có thể chọn. Tốt hơn nhiều năm sau, khi y đã có gia đình, con cái, và đã yêu một người khác.
Chí ít, cũng coi như nàng đã thực hiện được lời hứa lúc trước.
Thanh Lan rất kiên nhẫn. Nàng nín thở, lồng ngực nặng trĩu. Trước mắt dần hóa thành một màu đen, và âm thanh xung quanh cũng dần lặng đi.
Mãi đến khi trên môi bị một thứ gì đó chạm nhẹ, nàng mới kinh ngạc trợn tròn mắt.
Trong làn nước suối lạnh giá, gương mặt Thôi Cảnh Dục gần đến mức trong gang tấc. Vẫn là gương mặt anh tuấn oai dũng bốn năm trước, giờ đây trên gò má cao lại có một vết thương.
Chỉ đến lúc hàm răng bị cạy ra, nàng mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Thôi Cảnh Dục có kỹ năng bơi lội hơn người, có thể nín thở dưới nước gần nửa khắc đồng hồ. Y đã trồi lên rồi lại lặn xuống, mang theo vết ong đốt. Và bây giờ, y đang dùng hơi thở của chính mình để độ khí cho nàng.
Editor note: Với màn tiếp xúc này thì đôi Lan Dục chính thức không thể lấy ai khác ngoài nhau nữa. Cái này do vấn đề lễ giáo, hai bên đã có tiếp xúc thân mật rồi. Nếu anh Dục không lấy chị Lan sẽ làm hỏng danh tiết của chị Lan, còn có thể khiến chị bị ép chết luôn đó.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 99: Bơi
10.0/10 từ 18 lượt.
