Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 100: Lựa chọn
Mãi đến khi được Bùi Chiếu kéo vào trú trong một cái hang, Lăng Ba mới hiểu tại sao chàng dám liều mình chạy. Hóa ra chàng đã biết ở đây có sơn động.
Sơn động chỉ có một lối vào rất rộng. Bùi Chiếu rút bội kiếm, chặt cành cây để chặn cửa động. Chàng vừa định gọi Lăng Ba vào thì thấy cô dùng hết sức trèo lên một thân cây lớn, bẻ xuống một cành rậm rạp.
– Nhanh tay lên!
Lăng Ba thậm chí còn thúc giục Bùi Chiếu. Cô cùng chàng kéo cành cây che kín cửa động, rồi còn chồng đá và trát bùn đất lên. Đây là lần đầu tiên Bùi Chiếu thấy một thế gia tiểu thư dùng tay không trát bùn, lại còn tiếc mạng hơn cả chàng.
Bùi Chiếu bật cười. Chàng biết với cái nết kiêu kỳ của Diệp Nhị tiểu thư, chỉ sợ không chịu nổi bị ong vò vẽ đốt, nên chỉ nhìn thấy một con đã hoảng hồn. Chàng cẩn thận dùng cành cây che kín cửa động, rồi châm lửa. Trong lửa, chàng còn thả thêm thuốc. Mùi khói khiến đàn ong vò vẽ không dám đến gần nữa.
– Lại đây, uống một viên đi. – Chàng lấy viên thuốc đưa cho Lăng Ba. – Thứ này giải độc cực tốt, uống vào đến rắn cũng không dám cắn nàng nữa.
Hai tay Lăng Ba dính đầy bùn nên đương nhiên không thể nhận được. Cô tức giận nguýt chàng một cái, nhưng Bùi tướng quân vẫn thông minh, tự động cầm thuốc đút vào miệng cô.
– Toàn mùi thuốc. – Cô uống xong còn cau mày chê bai. – Huynh lấy đâu ra thuốc này vậy?
– Trộm đấy. – Bùi Chiếu vừa mở miệng đã đùa.
Lăng Ba ấn bàn tay đầy bùn lên mặt chàng, lầm bầm:
– Dù sao huynh cũng không biết xấu hổ.
Bùi Chiếu tuy đang cười nhưng phản ứng cực kỳ nhanh, chàng khéo léo tránh đi và túm lấy hai bàn tay của cô.
– Trước tiên phải tước vũ khí của Diệp tiểu thư đã.
Vừa trêu ghẹo cô, không biết từ lúc nào, chàng tướng quân trẻ đã lấy được khăn tay của Lăng Ba, thấm nước và bắt đầu lau tay cho cô. Lăng Ba chê chàng lau không sạch, nói:
– Tay chân vụng về, còn không bằng ta.
Cô giật lấy khăn, tự mình lau tay. Bùi Chiếu cũng không giận, chỉ ngồi bên cạnh cười tủm tỉm. Chính Lăng Ba lại bị ánh nhìn của chàng làm giật mình thon thót, chợt cô nhớ ra một chuyện.
– Huynh lấy đâu ra nước vò khăn hả?
Bùi Chiếu mỉm cười đầy ẩn ý:
– Nàng đoán xem.
Mặt Lăng Ba đỏ bừng, tức giận lao vào đánh Bùi Chiếu. Chàng lập tức cười hối lỗi:
– Là túi nước, ta rót ra từ túi nước, nàng nghĩ đi đâu vậy?
Bị chàng trêu chọc, Lăng Ba muốn đánh cũng không đánh lại, chỉ đành dẩu môi giận dỗi. Đang lúc không muốn để ý đến chàng, cô lại nghe thấy Bùi Chiếu gọi:
– Lăng Ba.
Vì chàng chưa từng gọi tên mình, Lăng Ba ngay lập tức nghiêm túc quay sang hỏi:
– Sao vậy?
Đây là lần hiếm hoi Bùi Chiếu tỏ ra bồn chồn. Chàng nhìn chằm chằm vào búi tóc của cô, cảnh cáo:
– Nàng đừng nhúc nhích.
Tóc gáy Lăng Ba dựng đứng. Thật ra, cô đã mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, sợ đến nỗi không dám cử động. Dù dũng cảm đến đâu, cô vẫn là một tiểu thư khuê các, chưa từng gặp phải chuyện kinh khủng như vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc có một con ong vò vẽ đang đậu trong búi tóc mình, cô liền muốn rít lên.
May mắn thay, còn có Bùi Chiếu. Chàng nhìn chằm chằm vào búi tóc của Lăng Ba, như thể đang tìm kiếm cơ hội. Chàng tướng quân trẻ đột ngột vươn tay, bắt lấy con ong vò vẽ. Hiển nhiên là chàng đã bị nó đốt, bởi một tiếng kêu khẽ đã bật ra khỏi môi chàng.
Sở dĩ người ta gọi chàng là chim chóc, còn Thôi Cảnh Dục là thú dữ, có lẽ cũng vì chuyện này. Không biết có phải vì quá đẹp hay không mà khi bị thương, chàng lại toát ra vẻ yếu đuối khiến người ta muốn vỗ về. Trớ trêu thay, chàng lại dễ bị thương hơn bất cứ ai.
Lăng Ba sốt ruột đến mức nước mắt chực trào.
– Huynh bị ngốc à? – Cô nhìn xác con ong bị Bùi Chiếu b*p ch*t nằm trên đất, giận dữ mắng. – Sao lại dùng tay không bắt? Không biết dùng dao à?
– Dùng dao lỡ làm nàng bị thương thì sao? Nàng có tha thứ cho ta không? – Chàng vẫn có tâm trạng trêu ghẹo.
Lăng Ba lườm chàng một cái sắc lẻm, chỉ tiếc là đôi mắt đang ầng ậc nước đã làm giảm đi sức uy h**p của nó.
Thì ra lúc cô muốn khóc trông sẽ như vậy. Cô vẫn tỏ ra kiêu căng, nhưng dòng nước óng ánh trong mắt lại khiến chàng cam tâm tình nguyện chấp nhận những lời mắng mỏ.
Thật ra, vào khoảnh khắc đó chàng đã quên hết mọi thứ, chỉ còn ý nghĩ duy nhất là dùng tay bắt con ong. Nếu Thôi Cảnh Dục mà biết, hắn chắc chắn sẽ cười nhạo chàng. Một con khổng tước suốt ngày xòe đuôi cũng có ngày gặp phải tử huyệt.
Lăng Ba kéo tay chàng lại xem, thấy gan bàn tay quả nhiên đã sưng đỏ. Tuy cô chưa từng thấy ong vò vẽ, nhưng cô biết nọc độc của chúng nguy hiểm ra sao. Từ nhỏ, cô đã được vú già kể về những mối nguy hiểm chết người: gấu, sói xám, rắn độc và cả ong vò vẽ.
Đáng lẽ lúc này trêu cô sẽ rất thú vị. Nhưng nước mắt của cô rơi trên tay chàng quá nóng bỏng, còn nhức nhối hơn cả vết đốt.
Thế nên, Bùi Chiếu chỉ mỉm cười giải thích:
– Không sao, bị ong vò vẽ đốt một, hai cái không chết được đâu. Rút ngòi của nó ra là được.
Chàng vốn đang an ủi Lăng Ba, nhưng lại quên mất sự chủ động của Diệp Nhị tiểu thư. Bùi Chiếu vừa dứt lời, Lăng Ba đã nhanh chóng cúi xuống, ngậm lấy gan bàn tay của chàng.
Trên tay chàng còn thoang thoảng hương hoa của cành đào vừa bẻ. Lăng Ba hút ngòi ong ra nhổ xuống đất, mới bàng hoàng nhận ra hành động vừa rồi của mình thật không phù hợp.
Chiếu theo quy củ kinh thành, hai người coi như đã có tiếp xúc da thịt. Nếu chuyện này truyền đi, cô sẽ khó lòng gả đi.
– Nếu huynh dám để người khác biết thì coi chừng đấy! – Lăng Ba uy h**p.
Bùi Chiếu lập tức làm ra vẻ mặt tổn thương. Lăng Ba không để ý đến chàng, bắt đầu tìm kiếm trên người chàng.
– Thuốc giải đâu rồi? Mau lấy ra nghiền nát bôi lên vết thương đi. Thẩm Bích Vi nói, thuốc phải vừa uống vừa bôi…
– Ta không bôi, – Bùi Chiếu hờn dỗi, – Cứ để nọc độc chết ta đi.
Lăng Ba muốn đánh chàng, thì chàng bỗng chỉ lên đầu cô, nói:
– Lại có một con nữa này!
Lăng Ba sợ đến mức suýt bật dậy nhưng lại không dám cử động, chỉ có thể ngồi yên nhìn Bùi Chiếu ghé sát lại, như đang muốn tìm con ong vò vẽ trên búi tóc của cô. Mặt chàng ở rất gần, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy rõ đôi mắt màu nâu nhạt của chàng. Cô nín thở…
Khi Lăng Ba nghĩ chàng sắp hôn mình, Bùi Chiếu bỗng mỉm cười và nghiêng đầu đi.
– Trêu nàng đấy.
Lăng Ba nào có chịu, lập tức nhéo tay chàng đến tím bầm. Bùi Chiếu cũng không tránh né, chỉ cười ha hả xin tha:
– Chết người rồi, nọc ong sắp phát tác đến nơi rồi…
– Huynh đừng hòng lừa ta nữa! – Lăng Ba không nương tay chút nào. – Huynh còn nói dối nữa, coi chừng ta véo nát mặt huynh.
Nhưng thật ra cô không dám véo mặt Bùi Chiếu. Dù đang chiếm ưu thế khi đánh chàng, cô vẫn có cảm giác mình đang lơ lửng trên mây. Giống như một kẻ say đang đứng bồi hồi trước vách núi, chỉ cần chàng kéo một cái, cô sẽ không do dự mà cùng chàng rơi xuống vực sâu.
Có lẽ vì ánh mắt của chàng.
Chàng luôn mỉm cười nhìn cô, như đã thu lại hết thảy sự bất cần, chỉ để ngắm nghía một cành hoa đào mà chàng không thể giữ được.
Ánh nắng chiếu xuyên qua những cành hoa đào chồng chất ngoài cửa động, hắt xuống mặt đất những cái bóng loang lổ. Mọi âm thanh trong sơn động lắng xuống, Lăng Ba cũng cảm thấy miệng mình khô khốc, không biết phải nói điều gì.
Nhưng dù không nói gì, cô vẫn cảm thấy khoảnh khắc này thật tốt đẹp. Giống như lúc nhỏ nằm phơi nắng trên bãi cỏ, hơi ấm khiến cô ngủ thiếp đi, tỉnh lại vẫn thấy yên tâm.
Lời ví von của Thanh Lan về chiếc thuyền được neo lại thật chính xác. Ở bên cạnh chàng, dù có thế nào đi nữa, cô cũng thấy an toàn.
Nhưng cô không còn là trẻ con nữa, mà là Diệp Lăng Ba có thể chống đỡ một phương. Diệp Lăng Ba có những trách nhiệm của riêng mình.
– Bùi Chiếu.
Mới chỉ gọi tên chàng, Lăng Ba đã cảm thấy vị đắng chát trào lên trong lòng.
– Những lời lúc nãy ta nói trong rừng đào… xin huynh hãy quên đi.
Cô không phải kiểu người vợ hiền thục sẽ cắt vải khuyên chồng học hành để tiến thân. Dù “vì cô mà phấn đấu” là một lời nói đầy cảm động, nhưng năm năm, mười năm sau thì sao? Chim chóc cuối cùng vẫn không phải cá, hà tất phải kéo chàng chìm nổi cùng mình trong nước, để rồi cuối cùng cả hai đều oán hận.
Chi bằng dừng mọi thứ vào hôm nay. Nước chảy hoa rơi, đẹp đẽ thơ mộng, cả đời khó quên.
Bùi Chiếu lập tức cười tự giễu. Chàng là người thông minh, Lăng Ba biết chàng thừa hiểu được ý của mình.
– Diệp tiểu thư lại thay chúng ta quyết định rồi, – Chàng bình tĩnh nói, nhưng đôi mắt lại không hề có ý cười.
Chẳng lẽ huynh không tự đưa ra quyết định ư? Chính huynh đã chọn cuộc sống tự do tự tại, quyết tâm không muốn tiến lên, thậm chí không chịu nói ra lý do. Rõ ràng, huynh đã quyết định thay chúng ta trước.
Huynh đã chọn quá khứ của huynh, còn nhiều hơn cả ta.
Lòng Lăng Ba dâng trào phẫn nộ. Cô vốn không phải Thanh Lan, không thể biến nỗi đau này thành sầu muộn triền miên, đau đớn mà không buồn thương. Cô đã quen tranh đấu, nỗ lực đến giây phút cuối cùng. Đối với thứ tình cảm bắt buộc phải từ bỏ này, cô như một con dã thú bị thương, hận không thể cắn xé mọi thứ cho thỏa lòng.
Nếu không, cô đã chẳng nổi nóng với Bùi Chiếu.
– Huynh cứ coi như ta là kẻ hám danh lợi, – Cô lạnh lùng nói. – Diệp Lăng Ba này không lấy kẻ trắng tay!
Suốt những năm tháng gian nan nhất của ba tỷ muội Diệp gia, Lăng Ba chưa từng oán trách mẫu thân. Dù sao, Diệp phu nhân cũng không ngờ người phu quân mình toàn tâm toàn ý nâng đỡ, cuối cùng lại là kẻ lòng lang dạ sói, bạc đãi chính nữ nhi của mình.
Nhưng cô cũng quyết không làm Diệp phu nhân.
Hơn nữa, gả cho một kẻ trắng tay còn là lựa chọn tệ hơn cả việc đi vào vết xe đổ của mẫu thân. Các tỷ muội Diệp gia hay nữ quyến quân Trấn Bắc sở dĩ có thể thoát khỏi những tranh đấu hậu viện là bởi họ có gia nghiệp vững chắc và thân phận cáo mệnh phu nhân. Mặc dù là chủ gia đình, họ vẫn bị ràng buộc bởi quy tắc của thế gia kinh thành, không thể hoàn toàn trở mặt. Tuy nhiên, dù bị phụ bạc, họ vẫn còn những con đường khác.
Nhưng giả sử nữ quyến quân Trấn Bắc không phải cáo mệnh phu nhân, trượng phu không có công huân, không có ban thưởng và đất phong, vậy thì dù có hòa ly, biết lấy gì đền bù những thương tích đầy mình và tuổi xuân đã phí hoài?
Chưa kể đến, phía sau cô còn có gia đình. Chuyện của Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục đi đến đâu vẫn còn nhờ vào thiên ý. Yến Yến còn quá nhỏ, A Thố lại yếu đuối. Là Diệp Lăng Ba, cô nhất định phải gánh vác gia nghiệp này và đưa ra một lựa chọn chắc chắn nhất.
Mà lựa chọn đó, tuyệt đối không thể là Bùi Chiếu.
Vì vậy, dù hôm nay có khiến Bùi Chiếu tổn thương, cô cũng không hề hối hận.
Bùi Chiếu chỉ cười khổ, muốn nói điều gì đó nhưng lại không kịp.
Bởi vì giọng nói của Thẩm Bích Vi vừa vang lên trước cửa sơn động.
– Lăng Ba, có phải cô không? Cô có ở trong đó không? – Thẩm Bích Vi gọi, – Đàn ong đã tản đi rồi, cô mau theo ta về gặp Thanh Lan tỷ tỷ.
– Sao vậy? – Lăng Ba đứng bật dậy, chẳng để tâm bên ngoài còn ong vò vẽ hay không mà hất tung cành cây chắn trước cửa động, sốt sắng hỏi. – Tỷ tỷ ta làm sao?
Thẩm Bích Vi như vừa nhặt được vật báu, trước tiên cẩn thận kiểm tra Lăng Ba từ đầu đến chân. Cô nàng vừa thấy vết chém trên cành đào đã lập tức cảnh giác nhìn vào trong sơn động.
Lăng Ba bóp má Thẩm Bích Vi, kéo cô nàng lại.
– Người ở trong đó là Bùi Chiếu, cô đừng có động tới huynh ấy. – Cô dồn dập hỏi, – Cô mau nói đi, tỷ tỷ ta làm sao rồi? Có bị thương không? Yến Yến và A Thố thì sao? Cả cô nữa, có sao không?
– Cô yên tâm, ta không sao, Thanh Lan tỷ tỷ cũng không sao. Yến Yến và A Thố cũng đang được tìm rồi. – Thẩm Bích Vi nói một mạch, sau đó ngừng lại.
– Sao nữa?
– Nhưng Thôi Cảnh Dục thì có, hắn cứu Thanh Lan tỷ tỷ nên bị thương không hề nhẹ.
Thẩm Bích Vi nói xong, bỗng nhận ra Lăng Ba không hề thấy kinh ngạc, thậm chí còn có vẻ đã đoán trước được điều đó.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 100: Lựa chọn
10.0/10 từ 18 lượt.
