Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 101: Hoàng thương


Người như Thôi Cảnh Dục đúng là võ tướng bẩm sinh.


So với Bùi Chiếu bị Lăng Ba chê là ‘mặt thiếu gia, mệnh người hầu’, Thôi Cảnh Dục quả thật sở hữu thể trạng của dã thú. Rõ ràng y đã chìm trong nước ít nhất hai khắc đồng hồ, còn bị ong đốt rất nhiều, nhưng chỉ cần uống chút bí dược cung đình do Thẩm Bích Vi mang đến, các vết sưng tiêu đi hơn nửa. Y cũng không bị sốt, chỉ hôn mê mãi không tỉnh.


Theo lời Thẩm Bích Vi kể lại, sau khi không tìm thấy Lăng Ba, cô nàng quay trở lại và phát hiện ra Thanh Lan cùng Thôi Cảnh Dục đang chìm trong nước. Khi đó, đàn ong đã tản đi hơn nửa. Vừa lúc đó, thị vệ của Duệ thân vương đang tìm kiếm gần suối hoa đào, cô nàng vội gọi họ đến ứng cứu.


Dù trong hoàn cảnh đó, Thôi Cảnh Dục cũng phải ẵm Thanh Lan giao cho Thẩm Bích Vi xong mới yên lòng ngã xuống.


Thẩm Bích Vi cũng vì vậy mà sinh ra lòng kính trọng với Thôi Cảnh Dục:


– Đúng là tâm tính của danh tướng. Nếu như lại có chiến sự nổi lên, với hắn mà nói, phong Hầu chưa chắc đã là đỉnh cao đâu.


– Bảo ta ham quyền lực, cô thì sao?


Lăng Ba lập tức cười nhạo. Lúc đó họ đang chạy đến Thủy Hiên của Hàn gia để thăm Thôi Cảnh Dục. Bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người, có thị vệ của Duệ thân vương, cũng có cả người hầu của Hàn gia.


Hàn Nguyệt Khởi vừa tỉnh rượu đã lập tức chỉ huy người hầu dọn dẹp xác ong vò vẽ xung quanh Thủy Hiên, thị vệ trong cung cũng mang hương xông đuổi ngũ độc đến. Xung quanh Thủy Hiên phủ một lớp xác ong dày đặc, nhìn mà rùng mình.


Trong lúc bận rộn như vậy, Hàn Nguyệt Khởi vẫn kịp trao đổi một ánh mắt với Lăng Ba. Thâm ý trong ánh mắt đó, họ không cần phải nói thành lời.


– Hai người đó! – Thẩm Bích Vi thực sự không chịu được nữa mà kêu lên: – Lúc này rồi mà còn nghĩ đến cái dây tơ hồng kia ư? Hai người có còn là người không hả?


– Ai bảo thế? – Lăng Ba lập tức phản bác. – Không đoán được thì đừng có đoán mò. Ai bảo bọn ta đang nói chuyện nối tơ hồng, ta đang nhắc Hàn tỷ tỷ, đàn ong vò vẽ này xuất hiện quá kỳ lạ, sau lưng không chừng có người tác quái, để tỷ ấy đi truy xét mà.


– Phải đấy, bây giờ chẳng phải lúc nối tơ hồng. Chúng ta cũng không vô cảm đến vậy. – Hàn Nguyệt Khởi cũng nói vậy.


Thật ra họ đều biết, lúc này chuyện nối tơ hồng chẳng còn quan trọng nữa. Thôi Cảnh Dục kéo Thanh Lan chìm trong nước suốt hai khắc đồng hồ, mà Thanh Lan lại không biết bơi. Vậy thì lấy đâu ra không khí mà thở? Vậy không khí đó từ  đâu ra? Tại sao Thôi Cảnh Dục bị ong đốt te tua, Thanh Lan lại không mất một sợi tóc?


Ngã xuống nước đã chạm vào ranh giới của sự “mất trinh tiết” đối với một tiểu thư thế gia. Huống hồ, sau lưng họ còn có chuyện cũ. Mọi người chỉ cần nghĩ là sẽ hiểu, sau khi có “tiếp xúc da thịt”, hai người đã không cần ai nối tơ hồng cho nữa.


Thanh Lan là hình mẫu tiểu thư cổ hủ được nuôi dưỡng bằng sách thánh hiền, trải qua chuyện này sẽ không chọn ai khác. Mà Thôi Cảnh Dục cũng xuất thân từ thế gia, nhất định sẽ “chịu trách nhiệm”. Tuy trong mắt Lăng Ba, chuyện này quá lợi cho y, đã cho y một bậc thang, không cần lấn cấn mãi chuyện bốn năm trước.


Thẩm Bích Vi lại chẳng quan tâm mấy chuyện ấy. Khi thấy hai người họ nói đến đoạn thú vị, cô nàng liền vội vã nói chêm vào:


– Đúng đúng! Muội thấy đàn ong vò vẽ này quá kỳ lạ. Xưa nay tổ ong vò vẽ có to đến mấy cũng chỉ cỡ mấy trăm con là cùng. Cả đàn lớn thế này ít nhất phải do mười tổ gộp lại. Hơn nữa, vô duyên vô cớ sao lại phát rồ bay đi tìm người để đốt cơ chứ? Không sao, các thị vệ của Duệ thân vương đã đi điều tra rồi, chúng ta cũng theo bọn họ đi lục soát trên núi đi, nhất định sẽ bắt được thủ phạm.


Thẩm Bích Vi chỉ để ý chuyện tra ra chân tướng, trong khi Lăng Ba và Hàn Nguyệt Khởi thì đã sớm có nghi phạm. Vì vậy, Hàn Nguyệt Khởi bèn lái sang chuyện khác:


– Đúng rồi, họ cũng tìm được Yến Yến rồi. Chính Bích Vi đã nhờ Nguyên đại nhân đi tìm con bé. Yến Yến cũng thông minh lắm, con bé đã trốn vào trong hang đá nhỏ. Nguyên đại nhân che chắn cho muội ấy nên cũng bị đốt mấy cái, hiện tại cũng đã được đưa tới Thủy Hiên rồi.


– Muội biết ngay mà, Nguyên Tu làm việc đương nhiên đáng tin. – Thẩm Bích Vi nói.



Lăng Ba theo hai người đi vào Thủy Hiên. Gọi là Thủy Hiên, nhưng thực chất chỉ là một căn gác nhỏ ba gian. Bởi suối hoa đào đã đổi dòng, không còn chảy qua đây nên nơi này bị bỏ trống. Chỉ khi người trong Hàn gia đến ngắm hoa, nó mới được dùng làm nơi nghỉ ngơi, vì vậy đồ đạc bên trong vẫn khá đầy đủ.


A Thố đang chờ ở gian ngoài, bên cạnh còn có Yến Yến và Nguyên Tu. Phó Vân Nhị, người bình thường yếu đuối, vào lúc mấu chốt vẫn ra dáng một phu nhân thế gia, trông chừng mấy đứa nhỏ rất tốt.


Các nha hoàn cũng đang tụ tập hết ở đây. Liễu Nhi, Xuân Minh, Dương nương tử đều bình an vô sự. A Thố đang sốt ruột đi vòng quanh. Nhìn thấy Lăng Ba, cô bé lập tức yên tâm, nước mắt rơi như mưa.


– Nhị tỷ tỷ. – Cô bé lao đến ôm lấy Lăng Ba, – Tỷ đi đâu vậy? Muội sợ chết khiếp đi được!


Lăng Ba cũng mỉm cười và kiểm tra cô bé.


– Muội có sao không? Yến Yến cũng ổn chứ?


Lăng Ba vẫy tay gọi Yến Yến đến. Sau khi kiểm tra một lượt và thấy hai đứa nhỏ không sao, nàng mới vuốt mặt Yến Yến nói:


– Cũng may hai đứa thông minh nên không bị thương, nếu không tỷ sẽ lo chết mất.


A Thố dù chưa hết sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trần thuật rõ tình huống cho Lăng Ba:


– Muội và Phó tỷ tỷ trú trong Thủy Hiên, ong vò vẽ vừa đến, Ngụy Vũ Sơn đã phát hiện ra ngay. Huynh ấy và Doãn tướng quân đã đóng hết cửa sổ lại. Ngụy Vũ Sơn muốn đi tìm Thôi Hầu gia, Phó tỷ tỷ đã cản huynh ấy lại. Bọn muội chờ ong vò vẽ tản đi mới mở cửa…


Yến Yến lại vui vẻ cười hì hì, hào hứng kéo tay Lăng Ba, ríu rít kể:


– Muội nghe tiếng ong vò vẽ kêu to nên đã nhảy vào hang đá nhỏ cạnh suối để ẩn nấp. Có hai con ong lạc đàn còn bị muội dùng đá đập chết đấy. Muội đang nghịch xác ong thì Nguyên đại nhân gọi, nên muội đáp lại. Nhị tỷ tỷ, Nguyên đại nhân đã cứu muội. Chúng ta tặng huynh ấy hai mâm điểm tâm để tạ ơn được không?


Những hộp điểm tâm của phường Như Ý được Lăng Ba cải tiến, không phải đóng thành từng hộp mà là đưa trên từng mâm. Nàng chọn những món điểm tâm quý nhất, bày trên những mâm trải lụa đỏ, vừa tinh xảo vừa xa hoa, cực kỳ thích hợp làm quà biếu. Lễ tết trong kinh thành, thế gia tặng lễ đều không thiếu được mấy mâm điểm tâm này.


Nguyên Tu cũng là người cứng cỏi, bị ong đốt còn không chịu ngồi yên. Hắn vốn đang ngồi để nội thị bôi thuốc. Nghe thấy lời Yến Yến nói, hắn còn bĩu môi:


– Ta đã bảo rồi, ta không cần điểm tâm của cô. Cô còn tặng làm gì nữa?


– Huynh ăn thì biết ngay thôi, ngon lắm đấy. – Yến Yến chỉ cười khúc khích, vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn, – Ta vừa cho huynh kẹo, huynh vẫn ăn đấy thôi.


– Cô còn dám nói nữa! Ta cứ tưởng đó là thuốc! – Nguyên Tu lập tức quát lên.


Lăng Ba cũng mặc kệ hai đứa chí chóe, đi thẳng vào trong thăm Thôi Cảnh Dục và Thanh Lan.


Quả nhiên Thôi Cảnh Dục đã gục ngã. Cái tên này bình thường lạnh lùng đến phát ghét, giờ bất tỉnh mới thấy y dễ coi hơn chút. Nhất là khi y vì cứu Thanh Lan mà bị thương.


Thanh Lan ngơ ngẩn ngồi cạnh giường. Ngụy Vũ Sơn ngồi ở cuối giường, tức giận nhưng không biết nên trút giận lên ai. Lẽ nào lại trách Thanh Lan, người được Thôi Cảnh Dục quyết định cứu? Nhưng Thôi Cảnh Dục nhiều năm sau vẫn vì Thanh Lan mà bị thương, mặc dù nàng đã từ hôn, phụ lòng y. Điều đó thật sự khiến người ta giận dữ.


Vì vậy, vừa thấy Lăng Ba đi vào, Ngụy Vũ Sơn đã gầm lên:


– Giờ cô đã vừa lòng chưa?



– Ngụy Vũ Sơn, huynh có ý gì?


Ngụy Vũ Sơn đương nhiên sẽ không nổi nóng với A Thố, chỉ nện một đấm lên cây cột cạnh đó. Rồi Lăng Ba mắng:


– Cậu muốn phát điên thì ra ngoài mà làm. Ở đây còn có người bị thương đấy!


Lăng Ba cảm thấy Ngụy Vũ Sơn có nổi nóng cũng vô ích. Bởi sau chuyện lần trước, cả Ngụy phu nhân lẫn nữ quyến quân Trấn Bắc đều đã bị thu phục. Khi thấy Thôi Cảnh Dục và Thanh Lan thành ra thế này, họ sẽ hiểu rằng cô và Hàn Nguyệt Khởi đã không thất bại. Tên ngốc Thôi Cảnh Dục chỉ đang cứng miệng thôi. Vậy một mình Ngụy Vũ Sơn nổi khùng thì làm được gì?


Vì thế, Lăng Ba mặc kệ Ngụy Vũ Sơn, chỉ ngồi xuống bên cạnh Thanh Lan, khẽ vuốt lên mu bàn tay nàng. Không biết Thanh Lan đang nghĩ gì mà kinh ngạc nhìn cô một cái.


Tên Thôi Cảnh Dục này cũng coi như có năng lực. Thẩm Bích Vi kể, khi đàn ong vò vẽ ập đến, nơi họ đứng là nơi nguy hiểm nhất. Nó vừa cách xa Thủy Hiên, lại vừa ở vùng đất trống trải không có chỗ trú. Thế mà Thôi Cảnh Dục vẫn có thể bảo vệ Thanh Lan chu toàn đến mức một vết bầm cũng không có, đúng là có bản lĩnh.


Nếu không có những điều đó, cô và Hàn Nguyệt Khởi đã không chắc chắn y là chính duyên của Thanh Lan.


Không hiểu sao, vừa nghĩ đến hai chữ “chính duyên”, Lăng Ba bỗng thấy nhói lòng, và lại nhớ đến Bùi Chiếu.


Không biết chàng đã nuốt trôi câu kia của mình như thế nào. Lăng Ba thấy mình thật tàn nhẫn và tuyệt tình. Chàng còn vừa cứu mạng cô, vậy mà cô lại vong ân phụ nghĩa.


Nhưng cũng chính vì yêu thích, vì có tình cảm, nên cô mới không do dự làm tổn thương đối phương. Bởi lòng cô cũng đau, bởi cô hận chàng không chịu cùng cô xây dựng một tương lai.


Lăng Ba ngồi bên giường. Một suy nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu.


Thôi Cảnh Dục che chở Thanh Lan, thà chính mình bất tỉnh cũng muốn nàng bình an vô sự trở về. Đó là vì y vẫn yêu nàng say đắm.


Vậy, chẳng phải Bùi Chiếu cũng che chở cho cô không mất một sợi tóc đó ư?


.


.


.


Bởi vì Thôi Cảnh Dục bị thương không tiện di chuyển, nên Ngụy phu nhân đã tự mình dẫn quân y đến chăm sóc. Khi thấy cảnh tượng này, và Diệp Thanh Lan không một vết xước, bà cũng chỉ đành thở dài.


Suốt bốn năm trời, dù vòng qua vòng lại, cuối cùng họ vẫn không thể buông bỏ nhau. Bà tuy xót con nhưng cũng nhớ ân nghĩa Thanh Lan đã giúp nữ quyến quân Trấn Bắc nên vẫn khách khí với nàng.


Ngụy San Hô thì thoải mái hơn nhiều. Vừa đến nơi, cô ta đã cảm thán:


– Ôi, ban đầu muội vốn định đi cùng Vân Nhị đấy. Cũng may không theo, nếu không cũng bị đốt sưng người rồi.


– Ta sẽ không để nàng bị đốt đâu, – La Dũng lập tức thốt lên.


– Phì, thiếp còn cần chàng ư? – Ngụy San Hô mắng. – Thiếp cũng là nữ trung hào kiệt đấy. Năm đó lúc còn ở quê với cha, thiếp còn từng đi bắt rắn để bán cơ, đâu thiếu lần nhìn thấy ong. Chắc mọi người không biết, ong vò vẽ có thể ngâm rượu, nhộng ong có thể rán ăn. Đúng rồi, Hàn phu nhân, lúc ta đến cũng nhìn thử rồi, đàn ong này hẳn từ trong núi bay ra, tổ cũng không phải ở đây mà có lẽ ở sâu trong rừng hoa đào. Chắc phải là một tổ to lắm, bị người ta dẫm nát mới điên tiết bay đến chỗ mọi người.



Nhóm ra ngoài thì đi điều tra, nhóm ở lại thì chăm sóc người bệnh. Thanh Lan đương nhiên không chịu đi. Hàn Nguyệt Khởi đã sắp xếp chuyện ngủ nghỉ buổi tối, dọn ra một đại viện của Hàn gia để khách mời ở lại.


Lăng Ba đành phải tự về trước để chuẩn bị quần áo và đồ dùng mang tới. Ai ngờ cô vừa lên xe ngựa, chuẩn bị sai Liễu Cát đánh xe thì thấy màn xe bị người ta hất lên, Thẩm Bích Vi liền chui tọt vào.


– Không phải cô đi điều tra tổ ong vò vẽ ư? Sao lại ở đây? – Lăng Ba tò mò hỏi.


– Duệ thân vương đã kinh động trong cung, Bệ hạ đã trực tiếp phái đội Tước Xứ đến điều tra rồi, chúng ta không nhúng tay vào được. Có người nói đã tìm thấy tổ ong trong một hang đá, cái tổ to lớn đến cỡ một chiếc xe. Đội Tước Xứ đã bắt được mấy tiều phu ở gần đó và hiện đang thẩm vấn.


Thẩm Bích Vi nói một hơi để trả lời Lăng Ba. Sau đó, cô chống tay lên thành xe ngựa, hỏi:


– Cô đừng bận tâm những chuyện khác, nói cho ta biết trước đã, cô và tên hồ ly tinh Bùi Chiếu kia xảy ra chuyện gì vậy?


– Xảy ra chuyện gì à? Có chuyện gì đâu? – Lăng Ba buồn bực hỏi. – Bọn ta chẳng có gì cả. Đã cắt đứt rồi, hôm nay dứt khoát rồi.


– Người ta vừa cứu cô, vậy mà cô lại cắt đứt với người ta ư? – Thẩm Bích Vi hỏi ngược lại.


Lăng Ba nhướn mày, kinh ngạc nhìn Thẩm Bích Vi.


– Chẳng phải cô không ưa Bùi Chiếu, không thích ta và huynh ấy ở cạnh nhau sao? Sao đột nhiên lại thay đổi vậy?


– Cô đừng có gây xích mích nhé. – Thẩm Bích Vi thẳng thắn đáp. – Ta ghét Bùi Chiếu đơn giản vì cô thích hắn. Ta là bạn của cô, đương nhiên phải không ưa hắn rồi. Cô có biết năm đó Hàn tỷ tỷ ghét Thôi Cảnh Dục đến mức nào không? Đây là chuyện tranh giành giữa ta và hắn, không liên quan đến người khác. Nhưng cô lại có thêm một Đới Ngọc Quyền. Cái này là sao hả?


Lăng Ba không ngờ Thẩm Bích Vi còn biết cả chuyện Đới Ngọc Quyền. Cô lập tức nhìn sang Liễu Nhi. Liễu Nhi lập tức ra vẻ vô tội:


– Tiểu thư, em thề là không nói gì hết.


– Cô đừng nhìn em ấy nữa, không liên quan đến em ấy đâu.


Thẩm Bích Vi hùng hổ nắm mặt Lăng Ba kéo lại.


– Chính Đới Ngọc Quyền làm lộ ra đấy. Hắn chuẩn bị một lô đá quý, nói là để làm quà tặng. Giờ hắn đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, bao nhiêu người suy đoán sở thích của hắn, đương nhiên họ nhận ra hắn đang chuẩn bị đi dạm hỏi. Mặc dù hắn vào kinh chưa qua lại với thế gia nào, có mấy người lập tức đoán được là nhà cô, nhưng họ đều nghĩ là Thanh Lan cơ. Nhưng nhờ có chuyện thuyền vận lương năm ngoái, ta biết người hắn muốn cưới chính là cô. Có phải gần đây cô nối tơ hồng đến váng đầu rồi không? Tin tức đến ta còn biết mà cô lại không biết.


Thật ra Thẩm Bích Vi trách oan Lăng Ba, xưa nay lạc đà gầy còn hơn ngựa. Dù Thẩm Bích Vi không quan tâm chuyện trong kinh, tin tức cũng sẽ tự động được truyền đến cho cô. Tin tức phủ Dũng Quốc công nhận được đã hơn hẳn người thường, bằng không thì làm sao chỉ có cô nàng biết được tên của Hoắc Anh Trinh cơ chứ?


Lăng Ba cũng lập tức cảnh giác:


– Chẳng phải Đới Ngọc Quyền là người của Bình Quận vương phủ ư? Quan chức phỏng đoán sở thích của hắn để làm gì?


– Cô tưởng hắn là ai?


Thẩm Bích Vi dù sao cũng là con gái của Thượng thư Lại bộ, nên có thể nhìn rõ quan trường trong kinh như một ván cờ.


– Đới gia đời đời kinh doanh ở Giang Nam, sao bỗng nhiên lại cử người vào kinh? Cũng bởi vì Trần gia đi tra muối ra tay quá nặng, nhúng tay trung gian quá nhiều khiến cả Bệ hạ lẫn Giang Nam đều dị nghị, chỉ là chưa có sẵn người thay thế. Vì thế, sĩ tộc Giang Nam mới đồng ý cử một người ra làm quan. Mà Đới gia lại là dê đầu đàn, chứ không sao bao nhiêu tiến sĩ họ không chọn, lại chọn một cử nhân như Đới Ngọc Quyền? Bình Quận vương phủ là hai mắt của Bệ hạ, thông qua cô để chào hỏi với gia đình ta. Vậy thì Bệ hạ, Bình Quận vương phủ và Thẩm gia của ta sẽ đạt thành hiểu ngầm, đẩy Trần gia ra ngoài. Lần ra đến Giang Nam tra muối sẽ do Đới Ngọc Quyền và Nguyên Tu phụ trách. Quan chức trong kinh dù không nhìn thấu đại cục, nhưng cũng biết Đới Ngọc Quyền không phải vật trong ao, chỉ tạm thời được nuôi trong Bình Quận vương phủ thôi, nên ai nấy đều đến nịnh bợ.



– Thảo nào tự dưng hắn lại vừa ý ta.


Đới đại nhân không phải vật trong ao. Muốn bao nhiêu quý nữ thế gia xinh đẹp mà chẳng được, sao lại vừa ý cô cơ chứ?


Thẩm Bích Vi tức giận cười:


– Này này, cô đừng có vừa nhắc đến hôn nhân đã tự ti như vậy được không hả? Cõi đời này đâu phải ai cũng chỉ quan tâm đến dung mạo. Bùi Chiếu nhà cô chẳng phải tuyệt sắc đó ư? Hắn vẫn say đắm cô còn gì!


Thẩm Bích Vi lập tức ra vẻ dạy dỗ:


– Nếu Đới Ngọc Quyền chỉ muốn thông gia, hắn đã sớm đến hỏi cưới Thẩm Lộ Vi nhà ta rồi. Nhưng hắn lại hỏi cưới cô, điều đó chứng tỏ hắn thật lòng thích cô đấy. Tạo quan hệ với nhà ta chỉ là tiện tay thôi. Cô lại không phải thân thích nhà ta, chỉ là bạn bè, tuy thân thiết với ta nhưng Thẩm đại nhân đâu có quan tâm. Hắn sao có thể vì thông gia mà cưới cô được. Cô cũng đừng xem nhẹ người đời quá, chỉ có kẻ sa cơ lỡ vận mới mang hôn nhân ra trao đổi. Đới gia đã kinh doanh suốt năm đời ở Giang Nam, phú khả địch quốc. Đích tử kết hôn khẳng định muốn chọn người mình thích. Nếu không, cả đời phải sống với người mình không thích, sinh ra một đám con cái mình cũng không thích, vậy của cải, quyền thế còn có ích gì?


Thẩm Bích Vi tuy phóng khoáng hào hiệp nhưng tầm nhìn của cô nàng lại không hề hạn hẹp. Nếu thực sự bàn luận, Lăng Ba đúng là không phải đối thủ.


Nhưng Lăng Ba nghe xong cũng chỉ biết cười khổ.


Không phải cô không tin, chính Thẩm Bích Vi đã nói, đến Bùi Chiếu còn thích cô huống hồ là Đới Ngọc Quyền. Cô tự biết mình cũng có phong thái, không phải quý nữ thế gia nào ở kinh thành cũng có thể năm lần bảy lượt đánh bại hoàng gia thương.


Nhưng nếu chỉ là hoàng gia thương còn được, Đới Ngọc Quyền còn cao sang hơn cô nghĩ. Quyền thế lẫn của cải của hắn đều vượt mức tưởng tượng, vậy còn lý do gì để từ chối nữa?


Thẩm Bích Vi dù sao cũng đã cùng cô lớn lên, nên chỉ cần nhìn sắc mặt Lăng Ba là cô đã biết cô đang nghĩ gì.


– Trước tiên cô hãy dừng lại đã, đừng có lộ ra vẻ mặt tính toán đó. – Cô nàng bị Lăng Ba chọc cười. – Ta vừa nói chỉ có kẻ sa cơ lỡ vận mới tính toán hôn nhân. Cô lại không thích Đới Ngọc Quyền, định gả cho hắn làm gì?


– Không lấy hắn thì lấy ai? Lẽ nào về sau còn có người tốt hơn à? – Lăng Ba lập tức hỏi ngược lại.


– Đương nhiên phải gả cho người mình thích rồi.


Thẩm Bích Vi đáp.


– Tuy nói lòng người dễ đổi, đàn ông còn đặc biệt không thể dựa dẫm được, nhưng cuộc đời cũng chỉ có một lần thôi, tất nhiên phải sống theo ý mình chứ. Cô muốn gả cho ai liền gả cho người ấy, không muốn lấy chồng thì cứ rong ruổi kinh thành với ta, ta còn thấy vui lắm ấy chứ. Với bản lĩnh của cô, dù chọn thế nào cũng có thể làm ăn phát đạt. Bảy năm trước cô ra sao? Bây giờ thì thế nào? Đến tuyệt cảnh như vậy cô còn vượt qua được, huống chi là bây giờ. Vậy tại sao cô lại nhất định phải lấy hôn nhân của mình ra để trao đổi?


Một câu nói của Thẩm Bích Vi đã làm Lăng Ba nghẹn lời.


– Được rồi, ta còn phải đi vấn an Duệ thân vương, không nói nhiều với cô nữa.


Thẩm Bích Vi nghiêm túc dặn dò.


– Ta đặc biệt đến nói với cô, vì ta biết Đới Ngọc Quyền sắp đến cầu hôn. Ta chỉ đánh tiếng trước, chờ ta hết bận, sẽ phân tích kỹ với cô. Chuyện ong vò vẽ lần này thật sự nguy hiểm, tính khí của Bệ hạ cô cũng biết, ta không thể để Người trách tội Hàn tỷ tỷ. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô cũng không được quyết định khinh suất, nhất định phải bàn bạc lại với ta, hiểu không?


– Hiểu rồi.


Editor: Hiếm hoi lắm mới thấy chị Vi nói mấy cục to như thế này! Đã thế còn đảo ngược vị trí, bình thường là chị Ba khuyên chị Vi kết hôn, lần này lại do chị Vi khuyên. Đúng là vật đổi sao dời mà!


Sắp có drama lớn nhé mọi người, quả drama quậy đục nước tí nữa đánh chìm thuyền đôi Ba Chiếu luôn!


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 101: Hoàng thương
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...