Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 102: Vững lòng


Lăng Ba biết vụ án ong vò vẽ là chuyện lớn. Lần này liên lụy đến cả Duệ thân vương, Bệ hạ nhất định sẽ lấy mạng rất nhiều người. Thẩm Bích Vi xuống xe, Lăng Ba còn nắm tay dặn dò:


– Cô cũng đừng chỉ lo cho người khác, bản thân cũng phải cẩn thận đấy. Nhất là… không được dính vào cái bẫy của Duệ thân vương.


Mấy chữ cuối Lăng Ba nói rất nhỏ, Thẩm Bích Vi nghe xong thì cười.


Thẩm Bích Vi xuống xe. Bên ngoài đã chạng vạng, chạy xe ngựa trong trời chiều thế này lại có cảm giác như đang lén lút cầm đuốc chạy trong đêm. Thuở còn ngây thơ, Lăng Ba chỉ ở nhà. Về sau, khi dần phải gánh vác mọi việc, những khoảnh khắc đi lại vào ban đêm thế này cũng nhiều lên.


Thói đời xưa nay hiểm nguy tứ phía. Dù tin tức có linh thông đến đâu, thế giới xung quanh họ vẫn mờ mịt. Cả Lăng Ba cũng không hề biết một quan chức ngẫu nhiên cũng có thể thăm dò bối cảnh gia thế của Đới Ngọc Quyền. Lại như Thẩm Bích Vi luôn bị người trong cung âm thầm theo dõi, xét nét xem cô nàng có xứng với Triệu Diễn Trạch không, bất chấp việc Triệu Diễn Trạch si mê cô nàng đến nhường nào.


Nhưng họ đã quen rồi. Họ dần đưa ra những quyết định quan trọng giữa hoàng hôn mờ mịt, vì người thân dựng nên một mảnh trời.


– Tiểu thư.


Liễu Nhi thấy vẻ mặt của Lăng Ba dần trở nên kiên nghị, bỗng cảm thấy có chút bất an.


Nhưng Lăng Ba không tức giận, còn vui vẻ mỉm cười.


– Sao vậy? – Cô nhìn thấu nha hoàn đã đi theo mình nhiều năm, trêu chọc. – Liễu Nhi cũng có lời muốn nói à?


Liễu Nhi biết mình có hơi trẻ con, nhưng tự thấy không thể không nói:


– Tiểu thư, em cảm thấy Thẩm tiểu thư nói đúng. Lập gia đình không thể chỉ gả cho người quyền thế, mà phải gả cho người mình thích. Dương nương tử đã nói, được gả cho người mình thích, ăn cám nuốt rau cũng thấy ngọt ngào.


Nói xong, Liễu Nhi biết câu nói này không có chút thuyết phục nào, liền vội vàng thêm vào:


– Nhưng tiểu thư giỏi giang như vậy, nhất định sẽ không phải ăn cám nuốt rau đâu! Dương nương tử từng bảo em học theo tiểu thư, về sau làm chủ mẫu nhà giàu còn được, huống hồ do đích thân tiểu thư ra tay. Cho dù Bùi tướng quân không cầu tiến, nhưng tài năng của tướng quân không hề thua kém Thôi Hầu gia. Hơn nữa, có tiểu thư thu vén, nhất định cũng sẽ được một đời vinh hoa phú quý…


Lăng Ba nghe cô hầu giải thích mà muốn cười.



Mọi người đều như vậy, dù chỉ là người hầu nhỏ bé cũng muốn hết lòng vì người mình yêu quý, chỉ mong người đó được một đời thoải mái.


Lòng dạ cô mềm nhũn, nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Nhi, áp trán mình lên trán của cô hầu trẻ.


– Liễu Nhi đang lo cho ta à?


– Em sợ tiểu thư hối hận. – Liễu Nhi nghiêm túc đáp. – Lúc trước khi mẹ em được làm mai, thật ra cũng thích một người trẻ tuổi trong thôn, nhưng lại bị ông ngoại ép gả cho một kẻ nhà giàu. Kết quả cha em ham cờ bạc, thua hết gia sản, đến năm mất mùa cũng thành lưu dân chạy nạn đến kinh thành. Trước khi qua đời, mẹ nắm tay em và ca ca, thở dài nói ‘nếu biết trước thế này, hà tất phải như vậy’. Lúc đó em còn nhỏ, về sau mới hiểu được ý mẹ. Tiểu thư, người xem kịch từng nói, đời người như lục bình, vận mệnh vô thường, mong phú quý chưa chắc đã toại nguyện, chỉ có lòng thành là thứ đáng tin.


Lăng Ba nghe xong, bật cười thành tiếng.


– Liễu Nhi nói xong chưa? – Cô hỏi.


Liễu Nhi chỉ tưởng cô mất kiên nhẫn, luống cuống nói:


– Còn nữa, em biết đàn ông không đáng tin, nhưng Bùi tướng quân rất dễ nhìn, còn đẹp hơn cả tiểu sinh trong hí kịch đấy. Em thấy các vương tôn trong Hoa Tín yến chắc chắn không ai sánh bằng ngài ấy. Cho dù về sau không dựa dẫm được, có thể bên cạnh tiểu thư mấy năm cũng xem như được. Hơn nữa chẳng phải tiểu thư vẫn luôn tự ti mình không xinh đẹp ư? Nếu như gả cho Bùi tướng quân, tiểu thiếu gia sinh ra nhất định sẽ rất đẹp. Tiểu thư nhìn biểu tiểu thư mà xem, dung mạo xinh đẹp nên dù thân thế lênh đênh vẫn gặp được quý nhân. Ngụy tiểu Hầu gia rất nghe lời biểu tiểu thư, có thể thấy dung mạo xinh đẹp cũng hữu dụng mà.


Trong xe ngựa tối tăm, ánh mắt Liễu Nhi lại sáng rực, ra sức thuyết phục cô. Vì cô hầu quan tâm đến hạnh phúc cả đời của Lăng Ba, chỉ sợ cô sơ sẩy đi lầm đường.


Ý nghĩ của Liễu Nhi khác hẳn với Thẩm Bích Vi, nhưng sự chân thành của cô cũng không hề kém cạnh.


Nhìn vào mắt của Liễu Nhi, Lăng Ba chợt hiểu vì sao ngày trước Thanh Lan lại muốn từ hôn với Thôi Cảnh Dục.


Nhất định nàng làm vậy vì cô và Yến Yến. Nhưng lý do không phải vì muốn chăm sóc họ như cô nghĩ, mà vì tình cảm giữa họ.


Trong hí kịch nói về tài tử giai nhân, trai tài gái sắc, có câu “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số (1)”. Thế nhưng, Lăng Ba đã thấy rất nhiều “Kim phong ngọc lộ”: Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân, mẫu thân cô và Diệp đại nhân… Ban đầu, họ ai mà chẳng là một cặp trời sinh?


Ngay cả Liễu Nhi cũng biết rằng trái tim đàn ông sẽ thay đổi. Cái gọi là kim ngọc lương duyên chỉ vài năm sau đã phai tàn, còn chẳng bền chặt bằng tơ lụa. Ngược lại, tình cảm giữa phụ nữ vừa là tình bạn, vừa là tình thân, thậm chí còn mang theo cả sự độc chiếm. Bằng chứng là Thẩm Bích Vi thẳng thắn thừa nhận địch ý với Bùi Chiều, nhưng lại không bao giờ nghi ngờ tấm lòng của Lăng Ba khi cô dẫn A Thố đến gặp nàng lần đầu.


Quý giá như vàng, bền chắc như ngọc, trong veo như mặt trăng, vĩnh cửu như mặt trời. Tình cảm giữa phụ nữ, sao lại không bền chặt bằng tình yêu nam nữ cơ chứ?


Cao quý như Thẩm Bích Vi, thấp kém như Liễu Nhi, dũng cảm như Ngụy San Hô, nhút nhát như Phó Vân Nhị, đều có một tấm lòng nhiệt thành. Nếu không phải người mình quan tâm, thì dù là người quyền thế đến mấy cũng không thèm bấu víu. Nhưng nếu đó là người mình quan tâm, thì họ sẵn sàng móc tim móc phổi ra đối xử tốt với người đó. Phụ nữ có trăm ngàn dáng vẻ, nhưng tấm lòng thành này thì luôn giống nhau.



Giống như chính Lăng Ba cũng không thể bỏ lại họ, nhưng cũng may, cô không cần làm vậy.


Cô không chỉ không cần bỏ lại, mà vẫn có thể chăm sóc họ, vẫn có thể là một Diệp Lăng Ba có thể che mưa chắn gió cho họ. Giống như cô vĩnh viễn có thể làm tiểu thư của Liễu Nhi, là nơi nương tựa cả đời, để cô hầu không bao giờ phải quay lại những ngày tháng lang bạt bơ vơ cùng Liễu Cát.


Cho nên, cô mới có thể mỉm cười chỉ dạy Liễu Nhi:


– Đạo lý của Liễu Nhi tuy tốt, nhưng ta nghe thấy không đúng lắm.


– Không đúng ở đâu ạ? – Liễu Nhi cuống lên. Thấy ánh mắt Lăng Ba mang ý cười, cô hầu liền hiểu ngay. – Tiểu thư lại trêu em rồi.


Liễu Nhi biết tính khí của Lăng Ba, thích nhất được nịnh nọt. Cô bèn lắc tay Lăng Ba, nài nỉ:


– Em nói sai ở đâu, tiểu thư dạy cho em đi.


Lăng Ba khẽ gõ trán cô hầu.


– Em vừa nói ta không sợ Bùi Chiếu phụ lòng, ta phải gả cho người ta thích… Lời này không sai, nhưng cũng quá hạ thấp mình. Sao ta gả chồng lại là phó thác cả đời, số phận lại do người khác quyết định? Không phải họ chọn ta, mà là ta chọn họ. Ta chọn Bùi Chiếu, không phải vì huynh ấy tốt hơn Đới Ngọc Quyền, mà bởi vì ta thích, và ta mua được!


Cô nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Liễu Nhi, khẽ mỉm cười.


– Lúc nãy Thẩm Bích Vi cũng nói rồi, Đới Ngọc Quyền có thể lấy người mình thích, chẳng lẽ ta lại không thể? Thuyền vận lương của ta còn vận hành tốt hơn hắn đấy! Hắn muốn có người mình thích để sống một đời thoải mái, vậy ta cũng phải có một đời hạnh phúc chứ. Bùi Chiếu muốn cầu tiến hay không cũng được, ta nuôi được huynh ấy mà. Ta có thể vung tiền như rác mua loại gấm Liên Thành, thì tại sao phải buông tay huynh ấy chứ? Gấm Liên Thành thì năm nào cũng có, nhưng người đẹp lại thích ta như huynh ấy thì không. Ngắm hoa đào còn cần có rượu ngon, thanh xuân tươi đẹp rực rỡ này, tại sao ta không thể trải qua cùng huynh ấy?


Gấm Liên Thành hiếm thấy, nhưng Bùi Chiếu còn hiếm có hơn. Trận mã cầu lần đó, chàng chỉ cướp hoa đã khiến các tiểu thư thế gia kinh thành tranh giành. Trần Mộng Liễu còn dám cướp hoa của chàng, tại sao Lăng Ba lại không dám? Huống hồ, Bùi Chiếu còn thích cô. Những thứ các thế gia tiểu thư trong kinh có thể hưởng thụ, đương nhiên cô cũng có thể.


Thế gia tiểu thư có gia thế, cô có của cải. Họ có cha mẹ làm chỗ dựa, cô có Thanh Lan và Hàn Nguyệt Khởi. Họ có của hồi môn phong phú, cô cũng có, nhưng hơn hết, cô có tài năng, thứ sẽ theo cô cả đời.


Huống hồ Bùi Chiếu cũng không phải kém cỏi, chàng chỉ không thích cầu tiến. Nhưng con người là vậy, chỉ cần yêu mến thì sẽ tận tâm. Giống như Thôi Cảnh Dục dùng tính mạng bảo vệ Thanh Lan, cô ở bên Bùi Chiếu, cũng sẽ được an toàn.


Chàng không thích tranh giành phú quý thì không cần tranh, chính Diệp Lăng Ba cô đây sẽ tự tranh.


Đới Ngọc Quyền nhìn thấy cô là vì tài năng, nhưng gã vẫn chưa thực sự nhìn thấy con người cô. Bởi vì gã chỉ có thể dùng lễ hỏi để cầu hôn với Diệp gia, chứ không thể chiếm được trái tim cô.



Cô không phải một đóa hoa chờ người hái, cô là Diệp Lăng Ba, là nữ chủ nhân có thể khuấy động giới thương nghiệp kinh thành như Đới Ngọc Quyền.


Cô cũng có quyền được cưới người mình thích.


Liễu Nhi nửa hiểu nửa không, nhưng cô hầu có thể thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt tiểu thư nhà mình. Dù không hiểu hết lời tiểu thư nói, điều đó không ngăn cản cô cảm nhận được khí thế ngút trời.


Phải đấy, tiểu thư nhà cô không thua nam nhi, vậy tại sao lại không thể lựa chọn Bùi tướng quân vừa đẹp như hoa lại vừa “lưỡng tình tương duyệt” chứ?


– Dặn ca ca em nhắn với Bùi Chiếu, bảo huynh ấy ngày mai đến sớm để gặp ta, ta có chuyện muốn nói.


Lăng Ba nói, dù không thấy rõ mặt tiểu thư trong bóng tối, nhưng Liễu Nhi chắc chắn tiểu thư của mình đang rất hào hứng.


– Vâng, tiểu thư!


Liễu Nhi bắt chước giọng điệu của nha hoàn trong hí kịch, vái chào Lăng Ba một cái. Cô hầu bị tiểu thư gõ nhẹ vào trán, cười nghiêng ngả ngã thẳng vào lòng Lăng Ba.


.


.


.


(1) Trích trong bài Thước kiều tiên của Tần Quán


Tiêm vân lộng xảo,


Phi tinh truyền hận,


Ngân Hán điều điều ám độ.


Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,



Nhu tình tự thuỷ,


Giai kỳ như mộng,


Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!


Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,


Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?


Bản dịch trên thivien:


Mây viền khoe đẹp,


Sao bay đưa hận,


Thầm qua sông Ngân vời vợi.


Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau,


Hơn biết mấy người đời gần gụi.


Tình mềm tựa nước,


Hẹn đẹp như mơ,


Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.


Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,


Đâu cứ phải mai mai tối tối.


Editor Note: Lại là bình yên trước cơn bão.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 102: Vững lòng
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...