Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 103: Nghiệp chướng


Xe ngựa vừa về đến Ngô Đồng viện, vốn phải vào từ cửa nam, nhưng gác cổng đã chạy đến báo tin rằng cửa ấy đã bị khóa. Liễu Nhi nói:


– Nhất định là viện bên kia đang giở trò rồi.


Diệp Lăng Ba trải qua một ngày kinh hồn bạt vía nên đã vô cùng mệt mỏi. Nhưng dù mệt đến đâu, cô vẫn biết phải đề phòng Phan Ngọc Dung. Lăng Ba lập tức ra lệnh:


– Liễu Cát, cậu ra cửa nam chờ đi.


– Tôi biết rồi.


Liễu Cát vừa nghe đã hiểu ngay. Ngô Đồng viện dù đã thành một phe riêng nhưng vẫn nằm trong Diệp gia. Ba tỷ muội vẫn là tiểu thư của Diệp gia, Diệp đại nhân là phụ thân, Phan Ngọc Dung là kế mẫu. Hai bên không ầm ĩ lên thì thôi, một khi tranh cãi thì một chữ hiếu đã đủ đè chết ba tỷ muội.


Thù oán tích tụ qua nhiều năm, Phan Ngọc Dung, dù nằm mơ cũng muốn b*p ch*t ba tỷ muội. Chưa cần nói đến những chuyện khác, chỉ riêng phần gia sản họ có đã là một lý do quá đủ. Tham gì thì Lăng Ba không biết, nhưng chỉ riêng bộ nguyệt quang y và bộ trang sức trân châu của Thanh Lan vào đêm Nguyên Tiêu, mụ cũng đã nhìn thấy. Nghe nói sau đó mụ đã lập tức nài nỉ ỉ ôi với Diệp đại nhân suốt nửa tháng, quyết phải đòi Diệp đại nhân làm cho Diệp Dẫn Chương một bộ y hệt mới thôi.


Bình thường có Thẩm gia trông chừng còn đỡ. Cho dù cô bị Diệp đại nhân nhốt lại, Hàn tỷ tỷ và Thanh Lan mỗi ngày đều sai người đến vấn an và đưa thực phẩm. Một ngày mất tin tức, Thẩm Bích Vi lập tức đến gây áp lực. Hơn nữa, với sự ủng hộ của Dũng Quốc công gia, không sợ không đè bẹp được Diệp đại nhân.


Huống hồ ba tỷ muội cũng không phải dạng vừa. Lăng Ba tính tình hào phóng, không ngại tiêu tiền, lại thường xuyên giúp đỡ người khác nên kết bạn được với không ít người. Ngoài người hầu trung thành như Liễu Cát, Lăng Ba còn có người đắc lực ở khắp nơi, từ phòng gác cổng, đội xe, cửa hàng cho đến nha môn. Đặc biệt, trong giới vú già, tất cả vú già trong kinh thành đều là người của cô. Tuy không phải ơn cứu mạng to lớn, nhưng nhờ Dương nương tử giúp tìm nguyên liệu, tơ lụa quý hiếm mà họ có thể tránh được hình phạt từ chủ nhân. Chuyện lớn không giúp được, nhưng truyền giúp vài tin tức thì lại đơn giản.


Thế nên, dù biết Hàn gia đại loạn và Hàn Nguyệt Khởi cùng Thẩm Bích Vi đều bận rộn không giúp được, Lăng Ba vẫn chẳng sợ bên Phan Ngọc Dung. Dù sao, Ngô Đồng viện bền vững như sắt thép, không sợ mụ ta tác oai tác quái.


Nhưng Lăng Ba không ngờ, âm mưu của Phan Ngọc Dung chính là nhốt cô trong phủ.


Xe ngựa vừa đi qua tiền viện đã thấy gia đinh canh gác. Phan Ngọc Dung vốn bị gia đình bán đi, nhưng sau khi không còn người thân bên ngoại, mụ ta đã đón anh họ về làm quản gia cho chính viện. Một gia đình có thể bán con gái mình thì làm gì có nề nếp, đương nhiên kẻ đó phải là một tên tham lam vô độ, lại còn hà khắc với người hầu. Bởi vì trên trán lão có một vết bớt, nên hạ nhân chính viện đều lén gọi lão là rắn hổ mang.


Giờ đây, con rắn hổ mang này đang dẫn theo bảy, tám tên nam hầu, canh gác ngay trước ngõ hẻm của tiền viện. Lăng Ba cũng không vội, chỉ gọi:


– Dương thúc.


Lần này, Dương Ngũ thúc là người đánh xe. Ban đầu, ông đi cùng Liễu Cát và con trai mình là Dương Phúc. Sau khi Liễu Cát xuống xe, chỉ còn lại hai cha con họ.


Gia đình họ Dương là người hầu hồi môn của Diệp phu nhân, vô cùng trung thành, không khác gì Hứa Chử hay Điển Vi. Dương Ngũ thúc dừng xe, rút một đòn sắt dưới càng xe ra, còn Dương Phúc cũng rút ra một cây đoản côn dài ngang lông mày. Hai cha con họ đứng chặn ngay trước đầu xe.


– Phan quản gia, ông có ý gì? – Dương Ngũ thúc hỏi. – Đây là hẻm nhỏ của nhà mình, sao lại không để xe của tiểu thư ta vào?


Ngồi trong xe ngựa, Lăng Ba vỗ tay nhịp nhàng lên lò sưởi tay. Liễu Nhi ngồi cạnh cửa xe, vén một khe nhỏ trên rèm để quan sát rồi báo cáo với Lăng Ba:


– Tiểu thư, Rắn Hổ mang dẫn theo bảy, tám gã gia đinh chặn đường, em đoán Phan di nương đang chờ ngay bên trong.


Phan quản gia thấy họ phản ứng dứt khoát như vậy đã hơi sợ hãi, lập tức cười cầu hòa:


– Dương Ngũ, ông làm gì vậy? Phu nhân nghe nói Nhị tiểu thư trở về nên muốn gọi tiểu thư đến hỏi mấy câu. Hai cha con ông lấy gậy làm gì? Người không biết lại tưởng hai người muốn tạo phản đấy.


Lăng Ba biết những kẻ tầm thường này không phải đối thủ của cha con Dương Ngũ thúc. Hơn nữa, Phan Ngọc Dung quản lý kém cỏi, đám người hầu chỉ giỏi lười biếng, tham tiền, những kẻ có tài chẳng có mấy ai, huống chi là dám liều mạng. Cô ném một ánh mắt về phía Liễu Nhi, cô hầu lập tức hiểu ý, vén rèm xe lên mỉm cười.


– Tôi còn tưởng có chuyện gì, hóa ra là phu nhân tìm sao? Muốn tìm tiểu thư hỏi chuyện sao? Tốt thật đấy nhỉ? Nhưng tiểu thư vừa từ Hàn gia về, rất mệt nên không muốn đến chính viện. Nếu phu nhân không chê phiền phức, có chuyện gì cứ đến Ngô Đồng viện của chúng ta. Phan quản gia mau nhường đường, mọi người đều mệt mỏi cả ngày rồi, tính tình nóng nảy, nếu động tay động chân thì không hay đâu.


Phan quản gia cũng biết Diệp Lăng Ba là kẻ khó chơi nhất Ngô Đồng viện, cố gắng chày cối khéo còn chẳng được lợi lộc gì. Nhưng lão không cam lòng chịu thua, không thể báo cáo với Phan Ngọc Dung nên chỉ biết cười gượng đối phó. Mấy gã gia đinh đúng là có chí tiến thủ, có lẽ được Phan Ngọc Dung hứa trọng thưởng nên vẫn dám tản ra, lén lút đến gần xe ngựa.



Dương Ngũ thúc mặt không đổi sắc, chỉ lẳng lặng nhìn Dương Phúc một cái. Dương Phúc kia thường ngày được Lăng Ba cho ra ngoài rèn luyện, gần đây Hoa Tín yến bận rộn mới được gọi về, thân thủ không hề tầm thường. Cậu ta làm như không thấy đám gia đinh kia đến gần, nhưng ngay khi chúng vừa tiếp cận, cậu đã ra một gậy đánh lui một tên, rồi xoay người đạp một cú vào kẻ phía sau, khiến gã ngã ngồi xuống đất.


Liễu Nhi thấy vậy lập tức thừa thắng xông lên:


– Đây là ý gì? Nhà chúng ta dù sao cũng là nhà quan, mà gia đinh lại dám lén lút trèo lên xe ngựa của tiểu thư sao? – Cô hầu còn hung dữ hơn Phan quản gia, lập tức quát lên. – Dương Ngũ thúc, mau đi báo nha môn phủ doãn, nói có ác nô lấn chủ, để bọn họ dẫn nha dịch và gia hình đến! Đừng để kẻ nào thoát được!


Mấy tên gia đinh kia chưa bao giờ gặp cảnh này, tức thì sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, dù bị đánh đau cũng đành phải lui xuống. Chỉ có Phan quản gia vẫn trấn tĩnh, vội vã cầu hòa:


– Xin Nhị tiểu thư chớ nóng giận, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!


Thật ra, Liễu Nhi đã sớm nhận ra mấy gã này chỉ là mồi nhử, cánh cửa phía sau con ngõ mới là nơi ẩn chứa nguy cơ. Phan Ngọc Dung phái mấy tên gia đinh đến thu hút sự chú ý của Dương Ngũ thúc, nhân cơ hội đó sẽ phái một đám vú già tráng kiện tới kéo Lăng Ba và Liễu Nhi ra khỏi xe ngựa. Đến lúc ấy, dù có phải chịu phạt thế nào đi nữa, Lăng Ba cũng phải nghe theo mụ.


Thế nên, cô hầu cũng không dây dưa nhiều, chỉ quát lớn:


– Hiểu lầm cái gì? Mấy người các ngươi chỉ là gia đinh mà lại dám hiểu lầm chủ nhân sao? Dương Ngũ thúc, phóng lệnh tiễn đi, gọi Kim Ngô vệ tới. Dù sao, nếu có bị bắt thì cũng toàn người của Diệp đại nhân thôi!


Nghe nói như thế, phía sau cánh cửa trong con hẻm lập tức vang lên tiếng tằng hắng. Liễu Nhi cũng không biết đó là hiệu lệnh để họ lui ra hay tiếp tục tiến công. Dương Ngũ thúc đã lấy lệnh tiễn ra, Phan quản gia nhìn thấy thì lập tức biến sắc. Đúng lúc đó, một đám người đột ngột xông ra từ phía sau, chính là Liễu Cát.


Gã dẫn theo một đám gia đinh hơn mười người, phía sau còn có La nương tử cùng mấy bà vú chuyên làm việc nặng đang hùng hổ xông tới. Phan quản gia bị xô ngược ra ngoài, chỉ đành lui lại nhường đường.


– Thưa tiểu thư, tôi trèo tường vào thì thấy viện của Phan di nương nói bị mất đồ, muốn giới nghiêm để tìm nên mới khóa cửa nam và cửa tây. Người trong sân của chúng ta không dám tự ý quyết định nên đành để họ khóa lại. Tất cả đều đang ở trong viện chờ tiểu thư về.


Liễu Cát không để ý bên kia, chỉ tập trung bẩm báo với Lăng Ba.


Gã gọi thẳng là Phan di nương trước mặt Phan quản gia, nghe vậy, lão chỉ sầm mặt nhìn bọn họ chứ không dám hó hé gì.


Lăng Ba ngồi trong xe ngựa cười khẩy.


– Người trong viện của chúng ta thật thà quá, về sau phải dạy dỗ lại.


Với thân phận tiểu thư, chỉ cần cô lên tiếng, đám người hầu đều phải cúi đầu lắng nghe. Lăng Ba cười mỉa mai, nói:


– Phan quản gia, ông tới muộn nên không biết, từ trước đến giờ trong phủ này, chính viện và chúng ta không liên quan đến nhau. Liễu Cát, về sau nếu lại có chuyện khóa cửa thế này, cứ trực tiếp dẫn người đến mà đập khóa!


– Vâng, thưa tiểu thư. – Liễu Cát lập tức tuân lệnh.


– Được rồi, chúng ta về thôi. – Lăng Ba nói xong, thấy Dương Ngũ thúc đã nhảy lên càng xe, chuẩn bị đánh xe đi, cô ung dung gọi lại. – Phan quản gia.


Phan quản gia bất lực đứng tại chỗ đáp một tiếng “dạ”. Liễu Cát cười lạnh:


– Quy củ chính viện hay thật, đến một quản gia cũng dám kiêu ngạo như vậy.


Gã vừa quăng một ánh mắt, lập tức có hai gia đinh nhảy lên, vây lấy Phan quản gia từ hai bên, xách lão tới trước xe ngựa rồi ép lão quỳ xuống. Mấy tên gia đinh của chính viện vừa định phản kháng, lập tức bị gia đinh của Ngô Đồng viện vây lại, rồi trực tiếp rút đao trên người ra.


– Ác nô lấn chủ, đánh chết không cần luận tội. – Liễu Cát lạnh lùng cất giọng cảnh cáo. – Các ngươi dám l* m*ng thì cứ thử xem mình có mấy cái mạng.


Đám người chính viện lập tức im bặt, Phan quản gia bị đè xuống, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cánh cửa trong con hẻm kia. Nhưng lão vẫn còn khôn ngoan, không gào lên “phu nhân cứu mạng”.


– Phan quản gia. – Lăng Ba lại gọi.



– Vâng vâng, nô tài ở đây.


Tiếng cười khẽ của Lăng Ba truyền ra từ trong xe ngựa.


– Ngươi quay về nói với Phan Ngọc Dung, có gì muốn nói thì cứ đến thẳng Ngô Đồng viện tìm ta, ta sẽ chờ. Tốt nhất là dẫn cả Diệp đại nhân đến, đúng lúc gần đây ta đang buồn chán, thấy ngứa tay. Mụ ta không sợ chết thì đến đây.


Cô nói xong, Liễu Nhi hiểu ý, bèn nói:


– Dương Ngũ thúc, chúng ta đi.


Dương Ngũ thúc đánh xe, gia đinh và vú già vây chặt hai bên xe ngựa, còn Liễu Cát và Dương Phúc cảnh giới phía sau. Một đám đông dày đặc nghênh ngang đi thẳng qua chính viện, trở về Ngô Đồng viện.


Liễu Nhi đắc ý nói:


– Tiểu thư, chỉ có tiểu thư tài giỏi, nhìn một cái đã biết Phan di nương muốn giở trò nên chuẩn bị sớm, nếu không sao hôm nay chúng ta có thể ra oai như vậy. Đến Rắn Hổ Mang cũng bị đánh bại, ca ca của muội thật là quá giỏi.


– Hoa Tín yến đã qua hơn nửa, Diệp Dẫn Chương vẫn chưa có tin tức gì, con rắn hổ lục kia làm sao có thể không sốt ruột? Có khi lát nữa lại tới làm phiền ấy chứ.


Lăng Ba chỉ nghĩ Phan Ngọc Dung đã ra oai thất bại, không ngờ mụ ta lại dám đến thật.


Lúc ấy còn chưa cảm thấy gì, giờ đây toàn thân cô mới nhức mỏi, nên bữa tối cũng không chuẩn bị nhiều. Cô chỉ ngồi đối diện Liễu Nhi, ăn một nồi thịt dê để khu hàn, ăn kèm chút rau mầm và nửa bát cơm gạo huyết rồng là xong.


Đám gia đinh lại rất sôi nổi, Liễu Nhi vừa ra ngoài một lát, trở về kể lại:


– Hôm nay, ca ca em mời khách, tự bỏ tiền mua một con lợn về nấu ăn. Cậu ấy nói là để thưởng cho sự dũng cảm của mọi người hôm nay, và còn mời cả Dương Ngũ thúc vào tiệc. Bây giờ, ai nấy cũng quấn lấy Dương Phúc ca để xin học thương bổng đấy ạ.


Lăng Ba ngồi mơ màng bên lồng sưởi, nghe thấy chuyện này bèn cười nói:


– Liễu Cát cũng biết trọng thưởng người có công rồi đấy.


– Cũng nhờ tiểu thư dạy dỗ thôi ạ, thưởng phạt phân minh, hạ nhân mới cống hiến. Nếu không, sao người ta phải nghe lời tiểu thư chứ? – Liễu Nhi thấy Lăng Ba buồn ngủ bèn khuyên. – Tiểu thư, hay tối nay tiểu thư đừng qua bên kia nữa. Cứ để em và La nương tử đi giao đồ cho, cũng như nhau cả thôi.


Lăng Ba lập tức lắc đầu.


– Yến Yến và A Thố còn chưa thành niên, nếu ta không đi thì Thanh Lan phải ngủ lại bên ngoài một mình. Huống hồ, có lẽ đêm nay Thôi Cảnh Dục còn chưa tỉnh lại, Thanh Lan ắt hẳn sẽ khó chịu lắm, ta đến ngủ cùng tỷ ấy cũng tốt.


Trước giờ Lăng Ba vốn là người quyết đoán, ai cũng không khuyên được. Cô dặn dò:


– Ta chỉ ngủ khoảng hai khắc, em nhớ gọi ta dậy nhé. Em đi giúp La nương tử thu xếp đồ đạc đi, chăn nệm thì không cần, bên Hàn tỷ tỷ chắc chắn đã có đồ mới. Quan trọng là xếp bộ áo lụa màu vàng phớt đỏ kia vào, kết hợp cùng bộ trâm cài sen bằng ngọc. Gói cả bộ mặc hôm Tết Nguyên Tiêu nữa, đến lúc đó nếu Thanh Lan không có đồ để thay thì phải mặc thôi.


Thôi Cảnh Dục có thể liều mạng cứu Thanh Lan, cũng nên thưởng cho y thứ gì đó. Bây giờ Lăng Ba nhớ lại hôm Nguyên Tiêu vẫn còn cười được. Chắc chắn Thôi Cảnh Dục thích chết đi được, hai mắt đều phát sáng mà còn làm bộ lạnh lùng. Đúng là đáng đời, chẳng trách Ngụy Vũ Sơn còn đi trước cả y.


Hơi ấm của lồng sưởi xộc lên, Lăng Ba đã thiu thiu ngủ. Không ngờ, chỉ vừa chợp mắt, cô đã bị đánh thức ngay lập tức.


Bên ngoài ầm ĩ lộn xộn, không còn ra thể thống gì nữa. Cô cau mày đứng dậy, hỏi:


– Chuyện gì thế?


Liễu Nhi vội vàng chạy vào, vẫn cố giữ vẻ trầm ổn để đáp:



– Tiểu thư, không có việc gì lớn, là lão gia dẫn Phan di nương chạy đến đây, gọi tiểu thư ra ngoài nhận tội. Ca ca của em đã dẫn người cản họ lại, không cho họ vào rồi.


Nghe xong, Lăng Ba chỉ thấy nực cười. Liễu Cát đúng là to gan, ngay cả Diệp đại nhân, chủ gia đình này, mà gã cũng dám cản chứ đừng nói đến Phan Ngọc Dung. Với cái gan này, gã cũng đủ để vào quân đội rèn luyện rồi.


– Được rồi. – Cô lười nhác vươn vai nói. – Vậy là mụ rắn hổ lục kia có bài mới rồi. Bảo Liễu Cát thả họ vào đi.


Cô ung dung chải đầu, thay quần áo, rồi thong thả dẫn Liễu Nhi đến chính đường. Quả nhiên, Diệp đại nhân và Phan Ngọc Dung đang ngồi đợi ở đó.


Diệp đại nhân đã làm quan hai mươi năm, cũng rèn ra được khí độ của quan gia, đi tới đâu cũng ngồi nghiêm trang, vẻ mặt đầy đáng sợ. Ngược lại, Phan Ngọc Dung thì không thể sửa được tật xấu này, đi đến đâu cũng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo như cây tơ hồng, chẳng trách bị các phu nhân trong Hoa Tín yến chê bai là “tác phong bần hèn”.


Quả nhiên ông ta cũng đã bị Phan Ngọc Dung huấn luyện xong. Vừa nhìn thấy Lăng Ba, ông ta lập tức quát lớn:


– Đồ nghịch nữ, còn không mau quỳ xuống!


Lăng Ba chỉ coi như gió thoảng bên tai mà thôi. Ngày trước còn nhỏ, cô còn giật mình, nhưng giờ thì đã lười phản ứng. Cô chỉ thản nhiên ngồi vào ghế hoa hồng, đưa tay nâng chén trà lên nhấp một ngụm.


Phan Ngọc Dung lập tức đổ thêm dầu vào lửa:


– Ôi chao, khí độ của Nhị tiểu thư nhà chúng ta càng ngày càng tốt, nhìn thấy lão gia cũng không thèm thỉnh an. Ta đúng là không có tư cách nhận lễ của tiểu thư, nhưng lão gia nhà chúng ta cả ngày khổ cực nuôi sống cả đại gia đình, sao Nhị tiểu thư thấy cha mà không chịu chào một câu thế?


Diệp đại nhân bị kích động, đứng bật dậy muốn dạy dỗ Lăng Ba. Cô chỉ cần thả ra một ánh mắt, La nương tử lập tức dẫn theo vú già đến can ngăn:


– Xin lão gia bớt giận, tha thứ cho Nhị tiểu thư đi ạ. Bệnh ho khan của Nhị tiểu thư mới khỏi, hỏa chứng lại tái phát rồi.


Đây chính là ưu điểm khi có người tài dưới trướng. Lăng Ba chỉ cần thoải mái hành sự, tự khắc sẽ có người đứng ra giải thích cho cô. Mặc dù hỏa chứng là thứ hoang đường, nói đi nói lại Diệp đại nhân cũng tin là thật, chỉ coi đây là một đứa con gái điên mà thôi.


Vú già đã đến, Diệp đại nhân chú ý thân phận nên đương nhiên sẽ không tranh cãi với họ, liền hừ một tiếng rồi ngồi xuống.


– Diệp đại nhân và Phan di nương tìm tôi có chuyện gì? Không ngại thì nói thẳng đi, lát nữa chúng tôi còn phải đến Hàn gia. – Lăng Ba vừa uống trà vừa nói.


Phan Ngọc Dung lại bắt đầu châm chích:


– Nhị tiểu thư nhà chúng ta đúng là bận rộn. Buổi tối mà còn có thể tự do ra ngoài, đúng là ngang ngược hơn nhiều so với tiểu thư thế gia khác. Chẳng trách danh tiếng nổi như cồn.


Diệp đại nhân vốn đã bất mãn, nghe mụ nói vậy thì lập tức mắng:


– Thứ nghiệp chướng, ngươi đã gây ra chuyện gì thì tự mình biết. Cha mẹ ban thân phận cho ngươi, ngươi lại không biết tôn trọng, còn gây ra chuyện ô nhục gia cang như vậy, mà vẫn có mặt mũi ở đây uống trà?


Lăng Ba nghe xong chỉ cười, đáp:


– Tôi đã làm gì nào? Tôi không sủng thiếp diệt thê, không cưới nha hoàn làm chính thất, tôi bôi nhọ danh dự gia đình bao giờ?


Chỉ một câu nói đã khiến cả Diệp đại nhân lẫn Phan Ngọc Dung nổi trận lôi đình. Diệp đại nhân còn đỡ, nhưng Phan Ngọc Dung nghe xong, mắt đã tóe ra sát khí, phỏng chừng chỉ hận không thể b*p ch*t Lăng Ba ngay lập tức.


Nhưng ngoài mặt, mụ vẫn cười:


– Sao Nhị tiểu thư lại nói chuyện như thế? Rõ ràng tiểu thư đã sai, sao còn dám nhục mạ trưởng bối? Ngỗ nghịch như vậy, chẳng lẽ tiểu thư định chết cùng với cả đám nô tài ở cái viện này sao? Chuyện giữa tiểu thư và Đới đại nhân đã lan truyền khắp kinh thành. Ai mà chẳng biết Nhị tiểu thư lắm thủ đoạn, Đới đại nhân là tân quý trên triều cũng trở thành khách quý của Nhị tiểu thư, chỉ có ta và phụ thân tiểu thư vẫn chưa hay biết gì. Hôm nay Diệp đại nhân thượng triều trở về, được đồng liêu chúc mừng mới biết.


Lăng Ba vẫn chỉ cười lạnh.



Diệp đại nhân nghe vậy lập tức nổi giận, quát:


– Đồ nghịch nữ vô liêm sỉ, dù ta có đánh chết ngươi cũng coi như thanh lý môn hộ. Còn không mau kéo con nghịch nữ xuống, nhốt vào từ đường! Ta còn muốn hỏi mẫu thân của ngươi, rốt cuộc đã dạy dỗ con gái thế nào vậy!


Dù sao ông ta cũng là chủ nhân Diệp gia, vừa ra lệnh đã có không ít vú già ùa vào, đều là nanh vuốt của Phan Ngọc Dung. Phe Lăng Ba cũng không vừa, La nương tử lập tức dẫn theo các vú già bên mình xông vào. Bề ngoài thì khuyên can ‘lão gia đừng tính toán với người bệnh’, ‘hỏa chứng của tiểu thư lại tái phát’, nhưng thực ra tay chân không hề nhường nhịn, trong lúc xô đẩy còn nhéo người của phe kia mấy cái.


Nhưng Lăng Ba đã bị chọc giận.


Diệp đại nhân nhắc đến người khác thì không sao, nhưng đã dám nhắc đến Diệp phu nhân thì là đã chạm vào vảy ngược của cô. Lăng Ba vốn đã thấy buồn ngủ, lúc này đã bị cơn giận xua tan sạch.


Diệp đại nhân vẫn mang vẻ mặt mày tuấn tú, quần áo chỉnh tề của năm đó, chỉ là trên mặt đã có thêm nếp nhăn, râu mép cũng đã bạc. Khi nổi giận, hai bên râu mép của ông ta cũng run lên. Ông ta hoàn toàn tin vào lời ly gián của Phan Ngọc Dung, hùng hồn ra vẻ muốn đánh chết “nghịch nữ”. Lăng Ba nhìn mà chỉ thấy nực cười.


Thật buồn cười, mình lại là con gái của tên đàn ông này, trong người còn chảy dòng máu của ông ta, đúng là kinh tởm.


Nhưng cho dù kinh tởm, cô vẫn là Diệp Lăng Ba, một người không biết chịu thiệt.


Cô ngồi yên phía sau bức tường người, bình tĩnh hỏi ngược lại Diệp đại nhân:


– Diệp đại nhân, trước tiên ông chớ bị tiểu thiếp kích động vài câu đã muốn cắn người. Đầu tiên nói cho rõ, ta vi phạm luân thường khi nào? Hoa Tín yến vốn là nơi để nam nữ nghị thân. Ta và Đới Ngọc Quyền nam chưa cưới nữ chưa gả, cho dù hắn vừa ý muốn cầu hôn ta cũng hợp tình hợp lý. Trưởng công chúa còn phụng mệnh Bệ hạ chủ trì nhân duyên, sao Diệp đại nhân lại không cho phép?


Diệp đại nhân cả giận nói:


– Ngươi đã gây ra chuyện gì, chính ngươi biết rõ nhất!


Phan Ngọc Dung cũng mỉm cười đâm chọc:


– Theo lý lẽ, lời này không nên do ta nói. Ta biết Nhị tiểu thư không nhận kế mẫu như ta, nhưng dù tiểu thư không nhận, không có nghĩa người bên ngoài cũng không nhận. Nói cho cùng, Nhị tiểu thư cũng là con gái của ta, nếu như có chuyện gì thì xấu hổ cũng là ta và Diệp gia. Diệp đại nhân thượng triều cũng phải mất mặt vì ta và Nhị tiểu thư.


Lăng Ba lập tức cười gằn ngắt lời:


– Ta cũng không biết Phan Ngọc Dung ngươi ở ngoài có thể diện gì. Vậy sao không thấy ai gửi thiếp mời ngươi đến Hoa Tín yến? Sao yến tiệc của Thẩm gia, ngươi vất vả mãi mới xin vào được, mà lại phải đứng ở ngoài bưng trà rót nước cho người ta, đến một chỗ ngồi cũng không có? Lúc người khác không để ý đến ngươi, mặt mũi của ngươi chẳng phải để người ta giẫm đạp lên sao? Dạo Diệp đại nhân cưới ngươi, hai người đã từ bỏ thể diện này rồi, sao bây giờ lại quan tâm thế?


Một lời nói đã khiến Diệp đại nhân nổi trận lôi đình. Phan Ngọc Dung cũng sầm sì sát khí, chỉ hận không thể b*p ch*t Lăng Ba ngay lập tức. Năm đó khi mụ lật mặt với Ngô Đồng viện thì Lăng Ba vẫn còn nhỏ, dù miệng lưỡi sắc bén cũng chỉ có hạn. Bảy năm trôi qua, làm chủ gia đình bảy năm, miệng lưỡi của cô còn sắc hơn dao kiếm, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào lòng họ.


– Ngươi! Ngươi! Cái thứ nghiệp chướng này! – Diệp đại nhân giận đến run cả người. – Ta phải đánh chết ngươi!


Lăng Ba chỉ cười gằn trốn sau lưng vú già. Cho dù tình hình có biến hóa thêm nữa, cô biết cũng chỉ là gọi gia đinh mà thôi. Thứ Ngô Đồng viện có chính là nhân thủ. Mạnh bạo không sợ, dù có báo lên nha môn phủ doãn cũng chỉ là chuyện đưa tiền. Chút quyền thế của Diệp đại nhân đứng trước Thẩm gia và Dũng Quốc công còn chẳng đủ dùng, huống chi năm nay trợ lực của Ngô Đồng viện còn vừa thêm một Ngụy Hầu phủ.


Nhưng dường như Phan Ngọc Dung còn có đòn sát thủ.


Mụ vừa kéo Diệp đại nhân lại, vừa cả giận nói:


– Nhị tiểu thư, chúng ta để tâm mặt mũi của tiểu thư nên mới không nói thẳng trước mặt mọi người. Nhưng chuyện Đới đại nhân muốn cầu hôn với cô là chuyện gì, tiểu thư nhất định phải nắm chắc. Hôm nay chúng ta đến không phải để thẩm vấn tiểu thư, chúng ta là người một nhà, giải quyết riêng với nhau là tốt nhất.


Lăng Ba lập tức cười lạnh.


Editor note: Chương raw 5k chữ, edit xong còn 4k6, mấy hôm nay mình còn mất ngủ nên đau đầu dữ dội.


Thật ra edit mấy chương nhiều “đấu võ mồm” này làm mình ngột ngạt hơn những chương mình có thể thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Cảm giác từng câu từng chữ như giấu dao vậy, nó bức bối khó chịu lắm luôn.


Xưng hô “tôi” “ta” của Lăng Ba không phải mình bị nhầm đâu nhé, cố ý đây. Lăng Ba xưng tôi là vẫn còn giữ kẽ, ăn nói lịch sự. Đến khi Diệp đại nhân đụng chạm đến mẫu thân thì không buồn lịch sự nữa mới chuyển hẳn sang “Ta”


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 103: Nghiệp chướng
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...