Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 104: Thanh lan


Quả nhiên là vì chuyện này.


Hoa Tín yến đã trôi qua quá nửa, Đới Ngọc Quyền chuẩn bị đến cầu hôn, làm sao Phan Ngọc Dung có thể ngồi yên? Mụ tiến thân nhờ hôn nhân, đương nhiên cũng tin rằng đó là lối thoát duy nhất của phụ nữ.


Mụ ta chẳng quan tâm Ngô Đồng viện tươi tốt nhường nào, cửa hàng Lăng Ba mở khắp kinh đô, hay Thanh Lan đã trở thành khách quý của phủ Công chúa. Mụ chỉ hiểu Diệp Lăng Ba được tân quý trong triều cầu hôn nên lập tức ngồi không yên, muốn đến đây tranh đoạt.


– Phan Ngọc Dung!


Lăng Ba mỉm cười mỉa mai.


– Được rồi, chúng ta đừng vòng vo nữa, hãy nói thẳng ra. Chẳng phải ngươi nói ta và Đới đại nhân không trong sạch, nên mới kích động Diệp đại nhân đến dạy dỗ ta ư? Ta cứ ngỡ có tin đồn gì mới lạ hơn kia chứ. Trong tay ngươi có chứng cớ gì? Vô duyên vô cớ lại vu cáo ta, nếu ngươi không nói ra được thì để ta đi gọi Đới đại nhân đến đây. Để xem hắn có phản ứng gì với trò hề của ngươi.


Lăng Ba biết thừa cô không sợ không đối đáp được với Phan Ngọc Dung. Cô cũng biết chỉ cần kéo dài thêm một chút là có thể ép mụ nói ra câu nói kia. Kiểu như: “Hai người lén lút tư thông, ngươi dùng tư tình dụ dỗ Đới Ngọc Quyền mới khiến hắn đến cửa cầu thân.”


Kẻ nông cạn như Phan Ngọc Dung cả đời chỉ biết đến chuyện phòng the, đương nhiên cũng chỉ nghĩ được đến thế. Diệp đại nhân và mụ chung chăn gối, làm sao có thể nghĩ khác được? Cái danh thám hoa, tiến sĩ bây giờ cũng chỉ là con rối của mụ đàn bà chua ngoa này mà thôi.


Tuy nhiên, Lăng Ba chẳng muốn dây dưa thêm nữa. Đấu thắng được thì đã sao? Phan Ngọc Dung và Diệp đại nhân dù sao vẫn là cha mẹ trên danh nghĩa của cô, không thể động tay động chân. Cô muốn dạy dỗ họ thì không phải vội trong mùa xuân này.


Diệp đại nhân không có con trai, lại thêm Diệp Dẫn Chương bị Phan Ngọc Dung dạy dỗ thành kẻ vô dụng. Cô đã mường tượng ra cảnh tượng về già của họ. Tương lai còn nhiều thời gian để cô thong thả chơi đùa.


Nhưng Phan Ngọc Dung chẳng hiểu những toan tính đó, thấy Lăng Ba chủ động lên tiếng liền đắc ý reo lên:


– Lão gia, người xem, không phải thiếp nói, mà chính Nhị tiểu thư đã chột dạ…


Mụ còn chưa dứt lời, La nương tử đã không nhịn được nữa mà lao thẳng lên vung tay tát mụ một cái đau điếng. Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến mọi người bối rối, thật ra chính Lăng Ba cũng không ngờ việc này lại xảy ra.


– Con tiện nhân! Ta gọi ngươi vài tiếng phu nhân, ngươi tưởng mình thực sự là phu nhân rồi à? Ngươi quên cảnh năm đó ngươi quỳ xuống dập đầu xin phu nhân mua lại ngươi rồi sao? Năm đó ngươi giả bộ hiền thục ngoan ngoãn, bây giờ phu nhân đi rồi mới lộ ra bản tính rắn rết, còn dám nói xấu Nhị tiểu thư à!


La nương tử nước mắt ròng ròng, lại đến cầu xin Diệp đại nhân:


– Lão gia, xin người hãy nhìn cho rõ. Nhị tiểu thư hành động đoan chính. Hôn sự này đến cửa là vì tài năng xuất sắc của tiểu thư, vậy mà lão gia lại tin vào lời dèm pha của Phan Ngọc Dung mà phá hủy hôn sự tốt đẹp này ư?


Mỗi người có một tâm tính riêng. Trong khi Dương nương tử bình tĩnh lạnh lùng, thì La nương tử dù bảy năm trôi qua vẫn tin rằng Diệp đại nhân chỉ bị kẻ gian che mắt. Bà vẫn khóc lóc cầu xin ông ta giữ gìn lẽ phải. Lăng Ba cũng chẳng tức giận. Mất mặt là Diệp đại nhân, còn cô không muốn gả cho Đới Ngọc Quyền thì sợ gì.


Nhưng không ngờ Phan Ngọc Dung lại nhẫn nhịn không nổi nóng, chỉ ôm mặt, nước mắt lã chã rơi khi nhìn Diệp đại nhân:


– Lão gia, người xem đi, thiếp nói có sai đâu. Ngô Đồng viện này đúng là không ra thể thống gì, chủ nhân chẳng ra chủ nhân, nô tài không ra nô tài. Lăng Ba và Đới đại nhân nhất định có khuất tất! Tướng mạo con bé tầm thường thế kia, làm sao có thể khiến Đới đại nhân hạ mình cầu hôn được. Lão gia, khi cần quyết đoán phải quyết đoán, phải suy nghĩ vì danh tiếng nhà ta!


Phan Ngọc Dung được Diệp đại nhân sủng ái nhiều năm, không chỉ vì dung mạo mà còn vì tâm tính cả hai cực kỳ giống nhau.


Diệp đại nhân tuy xuất thân thám hoa, nhưng vì lúc nhỏ nghèo khó nên ông ta khao khát phú quý, lại không dám chìm đắm hoàn toàn trong nó. Ông ta như một vị hôn quân gặp phải gian thần, đương nhiên cần một người thay mình nói ra những điều xấu xa đó.


Ông ta không hẳn tin Diệp Lăng Ba vụng trộm với Đới Ngọc Quyền, mà là vì hôn sự này chẳng mang lại lợi lộc gì cho ông ta. Lăng Ba lại căm hận bọn họ, chắc chắn sẽ mượn quyền thế của Đới Ngọc Quyền để báo thù cho mẫu thân. Vì vậy, ông ta phải nhân cơ hội này phá hoại hôn sự từ trong trứng nước.


Dù vậy, Lăng Ba vẫn không ngờ Diệp đại nhân lại có thể ngu xuẩn và độc ác đến mức này.



– Ngọc Dung nói đúng, thứ nghịch nữ như ngươi gả đến nơi nhà cao cửa rộng cũng là gieo vạ cho nhà ta. May mà Dẫn Chương nhà ta nghe lời, ngoan ngoãn. Bây giờ vẫn chưa có gì được quyết định, ta sẽ nói rõ với Đới đại nhân. Ta sẽ đổi ngươi với Dẫn Chương. Dung mạo lẫn phẩm hạnh của Dẫn Chương đều hơn ngươi nhiều, chắc chắn Đới đại nhân sẽ thấy hài lòng.


Lời nói của ông ta không chỉ khiến Lăng Ba bật cười, mà ngay cả người hầu trong Ngô Đồng viện cũng phải kinh hãi.


Liễu Nhi hoảng hốt nói:


– Lão gia, lão gia tưởng Đới đại nhân là ai! Người ta xuất thân thế gia Giang Nam, không phải người lão gia có thể tùy ý phối hôn. Đới đại nhân vừa ý tài cán và nhân phẩm của tiểu thư, lão gia dựa vào đâu mà nghĩ muốn đổi người là đổi được?


– Hỗn xược, một đứa nha hoàn cũng dám trả treo với lão gia ư! – Phan Ngọc Dung lập tức mắng.


Lăng Ba nghe Diệp đại nhân nói xong thì bật cười, cười mãi đến khi nước mắt trào ra.


– Nha hoàn nhà chúng ta không an phận chẳng phải bắt đầu từ chính Phan Ngọc Dung ngươi ư? – Cô châm chọc.


– Câm miệng, thứ nghiệp chướng!


Diệp đại nhân vẫn quát lên đầy tính toán:


– Cho dù Đới đại nhân vừa ý khả năng quản gia của thứ nghịch nữ như ngươi, quá lắm thì cho ngươi gả cùng làm thiếp cho hắn là được. Dẫn Chương là đích, ngươi là thứ, Dẫn Chương tính tình trầm ổn mới quản giáo được ngươi, miễn cho ngươi gây sóng gió trước mặt Đới đại nhân, gây họa đến cha mẹ.


Nếu lúc nãy mọi người chỉ kinh hãi, thì câu nói này của Diệp đại nhân mới khiến tất cả thực sự trợn tròn mắt kinh ngạc.


Đến Lăng Ba cũng lập tức đổi vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lóe lên sát khí.


– Diệp Trọng Khanh, ta thấy ông điên rồi!


Cô chỉ thẳng mặt, gọi tên ông ta mà mắng.


– Sủng thiếp diệt thê còn chưa đủ, ông còn định biến đích thành thứ à? Ông có gan thì lặp lại lời này lần nữa, ta tức khắc thỉnh tấu tông thân, chúng ta sẽ gặp nhau trên từ đường! Liễu Cát, sai người đi mời người của viện lão thái quân đến, Diệp đại nhân điên rồi, mời lão thái quân ra mặt làm chủ!


Dù đã sớm biết đức hạnh của phụ thân, Lăng Ba cũng không ngờ ông ta lại độc ác đến mức này. Để một tiểu thư thế gia đi làm thiếp, chỉ e Đới Ngọc Quyền không có cái phúc đó.


Tuy nhiên, Diệp Trọng Khanh dù sao vẫn là phụ thân trên danh nghĩa của cô, thậm chí nắm quyền sắp đặt hôn nhân của cô. Nếu thật sự muốn quấy lên phong ba, cũng chỉ đành dùng đến Diệp lão thái quân để trấn áp ông ta. Quá lắm thì động đến cả tông thân, dù sao cũng chỉ là chuyện tiêu tốn ít tiền. Những tộc lão kia chỉ ham tiền, còn viện của Phan Ngọc Dung thì đã bị mụ ta nuốt hết, chắc chắn không thể bỏ ra được.


Cũng như cô từng nói với Bùi Chiếu: trên đời này hai thứ đáng tin nhất chính là tiền và quyền. Không có quyền thì có tiền cũng được, thế mà chàng cứ không nghe.


Dù chàng không nghe, cô vẫn muốn gả cho chàng. Thật đúng là lợi cho chàng quá. Hôm nay tranh giành Đới Ngọc Quyền, chẳng qua chỉ muốn Diệp đại nhân và Phan Ngọc Dung ăn quả đắng mà thôi.


Dù vậy, Lăng Ba vẫn không ngờ được câu trả lời của Phan Ngọc Dung.


– Nhị tiểu thư đừng vội lôi hỏa chứng kia. Chính tiểu thư có lỗi trước lại dám nhục mạ phụ thân, sai càng thêm sai. Ta khuyên tiểu thư nên ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Diệp đại nhân, nếu không sẽ phải nghe những lời khó nghe đấy…


– Hừ, ta lại muốn nghe xem, còn có lời gì khó nghe nữa? – Lăng Ba cười gằn.


Phan Ngọc Dung liếc nhìn xung quanh, thấy chủ tớ Lăng Ba đang nhìn chằm chằm đầy đề phòng. Diệp đại nhân bị tức giận đến váng cả đầu, hoàn toàn vô dụng. Mụ ta chỉ có thể quyết tâm liều mạng tung đòn sát thủ.


– Nhị tiểu thư muốn đi mời lão phu nhân, vậy thì không cần phiền. Ta đã mời người bên cạnh lão phu nhân đến đây rồi. Vú Ngô, bà vào đi. Ta thấy Nhị tiểu thư chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu.



Đòn sát thủ thật sự là một cặp vợ chồng già trông vừa hèn mọn vừa lam lũ, có vẻ đều là bách tính nghèo khổ. Không phải loại tự mình mưu sinh ở phường Bình An, mà là loại đàn ông ham cờ bạc, đàn bà làm chủ chứa.


Họ vừa đến đã vái chào Diệp đại nhân, đồng thanh nói:


– Đại nhân vạn an, phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi.


– Đừng phí lời nữa, – Phan Ngọc Dung không kiên nhẫn nói, chỉ tay vào Lăng Ba rít lên. – Các ngươi nói đi, đây có phải đứa bé gái các ngươi thấy Diệp phu nhân nhận nuôi không?


Dù biết Phan Ngọc Dung nói dối, Lăng Ba cũng không khỏi giật mình.


– Thưa phu nhân, chuyện đã quá lâu, chúng tôi thật sự không nhớ ra được, – Mụ đàn bà cầm đầu khúm núm đáp. – Chúng tôi vất vả lắm mới đến đây, xin phu nhân ban thưởng…


– Nói nhảm ít thôi, chỉ cần các ngươi nói đúng, đương nhiên có thưởng, – Nha hoàn Oanh Nhi đứng phía sau Phan Ngọc Dung quát.


Mụ đàn bà kia lập tức xăm xoi Lăng Ba từ trên xuống dưới rồi nói:


– Nhìn dáng dấp này đúng là rất giống Tôn nương tử ở cạnh nhà tôi, nhất là đôi mắt. À, đúng rồi, tôi nhớ lúc bé gái kia sinh ra, trên đùi có một cái bớt trông giống một con cá nhỏ. Nếu trên đùi tiểu thư có bớt, nhất định có thể đối chiếu.


Lăng Ba giật mình, cảm giác cả Liễu Nhi bên cạnh cũng chao đảo. Trên người cô có một cái bớt, chuyện này ngoài mẫu thân ra, chỉ có Liễu Nhi và vú Lý chăm sóc cô từ nhỏ biết.


Nhưng dù sao Lăng Ba vẫn là Lăng Ba. Cô chỉ liếc nhìn La nương tử, bà đã lập tức hiểu ý mà quát:


– Tên lưu dân từ đâu đến, dám vu vạ cho tiểu thư, còn không mau đuổi ra ngoài!


Phan Ngọc Dung làm sao chịu bỏ qua.


– Là chính Nhị tiểu thư muốn có nhân chứng vật chứng, bắt gian bắt tận tay. Nhị tiểu thư vốn không phải huyết mạch của lão gia, mà là đứa trẻ Diệp phu nhân ôm về để an ủi nỗi đau mất con. Chuyện này các vú già thâm niên trong Ngô Đồng viện đều biết! Tiểu thư còn định chống chế ư!


Phan Ngọc Dung vênh váo lớn tiếng quát nạt.


– Đây chính là tội lẫn lộn huyết thống. Vú Ngô, bà phải làm chứng thay lão phu nhân, làm chủ cho chúng ta! Cho dù cãi đến từ đường, chúng ta cũng không sợ, có giỏi thì gọi các tộc lão đến phân xử đi!


Lăng Ba đứng giữa sảnh, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh ngấm vào xương tủy. Dù hạ nhân của Ngô Đồng viện có tài giỏi đến đâu cũng chưa từng gặp chuyện lớn như vậy, tất cả chỉ biết nhìn nhau chờ cô ra hiệu.


– Ngươi nói bậy! – Liễu Nhi lập tức cãi lại Phan Ngọc Dung. – Tiểu thư sinh vào năm Nhân Chiếu thứ mười bảy, năm Nhân Chiếu thứ mười chín ngươi mới được mua về, làm sao biết được thân thế của tiểu thư? Ngươi đang bịa đặt!


Phan Ngọc Dung lập tức cười khẩy.


Lăng Ba là tiểu thư đã quản lý cửa hàng, nông trang và mấy trăm người hầu, làm sao không nhìn ra người khác có tự tin hay không. Nụ cười này của Phan Ngọc Dung khác hẳn sự ỷ lại vào Diệp đại nhân, mà là thực sự không chút sợ hãi.


– Các người cũng đừng phí công chống chế nữa, hoàn toàn không giả được. Diệp Lăng Ba chính là con nuôi của Diệp phu nhân, có cả nhân chứng vật chứng, các ngươi không chối được đâu…


-Là ai nói?


– Có bản lĩnh thì đứng ra nhận đi, đừng lén lút như vậy!


– Nói hươu nói vượn, tiểu thư là do phu nhân sinh ra, ta đã ở cái viện này mười lăm năm, chưa bao giờ nghe lời đồn nào…



Các hạ nhân của Ngô Đồng viện cật lực phản bác, còn Lăng Ba chỉ bình tĩnh đứng yên.


Tại sao cô xem thường tranh đấu nội trạch? Bởi vì nó giả thì không thể thật, thật thì không thể giả. Tựa như Lư Văn Nhân dù hao tổn tâm trí suốt bốn năm cũng không ngăn được một đòn trí mạng của Hàn tỷ tỷ. Chẳng có gì đáng để tranh giành, như lời Thẩm Bích Vi nói, chỉ như giành nhau một con chuột chết, có ý nghĩa gì chứ?


Mà Diệp đại nhân còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô.


Lăng Ba sinh vào tháng giêng năm Nhân Chiếu thứ mười bảy. Diệp phu nhân tạ thế vào năm Vĩnh Hi thứ mười. Ông ta đã làm một vị phụ thân hợp cách cho cô suốt mười hai năm, thậm chí còn yêu thương cô vô cùng. Trong ký ức của Lăng Ba, cô cũng đã từng có những ngày tháng tết nhất gia đình đoàn viên. Cô lại sinh vào tháng giêng, nên đến giờ vẫn thích ngày tết đến.


Nhưng ông ta lại chính là nhân chứng!


Diệp đại nhân tuy vừa ngu ngốc vừa độc ác, nhưng chưa từng nói dối trong những chuyện hệ trọng. Ông ta thực sự muốn cô làm thị tỳ cho Diệp Dẫn Chương, gả cho Đới Ngọc Quyền làm thiếp. Ông ta quyết tâm đến nỗi đã đem bí mật của Lăng Ba – bí mật có thể ép cô ngoan ngoãn làm thiếp – nói cho Phan Ngọc Dung biết.


Ông ta chính là nhân chứng!


Các hạ nhân của Ngô Đồng viện dường như đã nhận ra sự thật. Người thông minh một chút đã nhìn thấu. Liễu Cát là người nhanh nhạy nhất, sau đó là La nương tử, rồi mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp đại nhân với biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt: người coi thường, người không hiểu, người căm hận…


– Tiểu thư, – Liễu Nhi bất an gọi, khẽ kéo tay Lăng Ba.


Thay vì nói là nắm tay, chi bằng nói cô hầu đang đỡ Lăng Ba. Liễu Nhi sợ Lăng Ba không chịu nổi cú sốc này mà ngã quỵ.


Nhưng cô là Diệp Lăng Ba, có thể chịu đựng bất cứ điều gì.


Làm thiếp hồi môn, tráo đổi hôn ước, hay dùng thân thế để uy h**p đều chỉ là mong muốn đơn phương của Diệp đại nhân và Phan Ngọc Dung. Không thứ gì trên đời có thể đánh ngã cô. Cô có cửa hàng, có người thân, có bạn bè, và một viện đầy tôi tớ trung thành.


Vậy mà ông ta chính là nhân chứng.


Năm đó, có lẽ để vơi bớt nỗi đau mất con, ông ta đã nhận nuôi cô, nên ông ta biết. Có khi chính ông ta là người muốn nhận nuôi cô, nên ông ta mới có thể dễ dàng tìm đầy đủ nhân chứng và làm nhân chứng.


Thật nực cười làm sao.


Lăng Ba muốn cười, nhưng nước mắt lại rơi lã chã.


Đây là phụ thân của cô. Hình như bây giờ cô mới chợt nhận ra điều này. Cô hận ông ta thấu xương, hận vì ông ta đối xử tệ với mẫu thân, hận vì ông ta bàng quan nhìn Phan Ngọc Dung đẩy tỷ muội cô vào đường chết, hận vì ông ta bất công, bạc bẽo, và độc ác…


Nhưng chí ít cô đã từng coi ông ta là phụ thân.


Vậy mà ông ta chỉ vì muốn cô bồi gả cùng Diệp Dẫn Chương, chỉ vì Đới Ngọc Quyền là tân quý mà ông ta muốn bám víu. Ông ta quyết không lùi bước.


Thật nhẫn tâm!


– Có nhân chứng thì đã sao? Nhân chứng vật chứng đều phải lên công đường.


Lăng Ba nghe thấy giọng nói mình bình tĩnh cất lên.


– Diệp đại nhân, nếu không sợ mất mặt, chúng ta hãy đến phủ doãn, xem phủ doãn có chấp nhận nhân chứng vật chứng của ông không. Chứ ông muốn động chạm vào thân thế của ta, không có cửa đâu.


Chỉ cần có một khoản tiền phong phú, tông thân sẽ không quan tâm có lẫn lộn huyết thống hay không. Vì Lăng Ba là con gái, không phải con trai nối dõi, nên chuyện này chỉ là cái cớ. Phía lão phu nhân đã sớm ly tâm với Phan Ngọc Dung, chưa chắc sẽ ra mặt. Phải xem vú Ngô nói gì.



Phan Ngọc Dung nhận ra cô đang đổi công làm thủ, liền thừa thắng xông lên.


Nhưng Lăng Ba lập tức ngắt lời mụ ta.


– Là Lư Văn Nhân phải không? – Cô bình tĩnh hỏi.


– Cái gì? – Phan Ngọc Dung giật mình, vừa trấn tĩnh lại đã vội vàng bao biện. – Ta không hiểu ngươi nói gì.


– Trần Diệu Khanh đã chết, Lư Văn Nhân phải thủ tiết, cô ta muốn chết chung với kẻ thù. Hôm nay cô ta thả một đàn ong vò vẽ vào rừng hoa đào của Hàn gia, muốn hại chết Hàn tỷ tỷ và chúng ta, nhưng lại liên lụy đến Duệ thân vương. Bây giờ trong cung đã phái người đến điều tra.


Lăng Ba thản nhiên phân tích, phá giải nước cờ của Lư Văn Nhân.


– Thì ra cô ta còn đòn hiểm, liên hợp với ngươi để phá hoại chúng ta từ bên trong. Tin tức Đới Ngọc Quyền sắp cầu hôn hẳn do cô ta nói cho ngươi biết. Ngươi hứng thú cho rằng có thể cướp được Đới Ngọc Quyền cho Diệp Dẫn Chương, nhưng chẳng qua cũng chỉ là con dao của Lư Văn Nhân mà thôi. Diệp đại nhân sủng thiếp diệt thê bảy năm, các phu nhân đã không vừa mắt con nha hoàn lấn đầu chủ như ngươi. Diệp gia đã sớm không còn nằm trong vòng thế gia kinh thành nữa, chỉ có thể làm nanh vuốt cho người ta. Bây giờ các ngươi tỉnh ngộ vẫn chưa muộn, bằng không nhất định có kết cục thê thảm…


Phan Ngọc Dung làm sao có thể nghe lọt tai những lời này.


– Lão gia, người nghe xem, ả đang nguyền rủa chúng ta!


Mụ ta lập tức mắng.


– Quả nhiên thứ tiện chủng sinh ra từ phố phường hạ đẳng, làm sao xứng đáng làm tiểu thư Diệp gia. Ả đã căm hận chúng ta, chúng ta phải mau chóng đuổi ra ngoài. Mau đi thông báo cho lão thái quân và tông thân, xóa tên ả khỏi gia phả, để xem Đới đại nhân còn cần ả không.


Mà Diệp đại nhân vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Ba.


Ông ta chỉ mạnh miệng, gượng gạo mắng:


– Ta thấy ngươi thế này hẳn là bản tính trời sinh, không thể dạy được, đến cuối cùng quý tiện vẫn khác. Duyên cha con của chúng ta đã hết, về sau ngươi không còn là người của Diệp gia, càng không phải con gái của ta, mau cút ra khỏi Diệp gia! Để gia sản và nô bộc của ngươi lại, chỉ cần mang quần áo đi thôi, đừng bao giờ quay về nữa.


Lăng Ba cũng không sợ, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Cô biết trận chiến này phải đánh, thậm chí pháp lý còn đứng về phía đám người độc ác kia.


Nhưng cô là Diệp Lăng Ba, cô nhất định có thể thắng.


Đúng lúc này, giọng nói của Thanh Lan vang lên:


– Lăng Ba có phải con gái của Diệp gia hay không, lời của Diệp đại nhân không tính.


Giọng nói của nàng luôn ôn hòa như ngọc, nhưng cũng có sự cứng rắn và lạnh lẽo của ngọc. Nàng dẫn theo Xuân Minh xuất hiện trước cửa, ánh mắt không giận tự uy nhìn trò hề trong sảnh.


– Ta còn chưa lên tiếng, ai dám đuổi muội muội của ta ra ngoài?


.


.


.


Editor note: Mọi người không biết Đồng đã phải vừa edit vừa chửi thề thế nào đâu. Mà đoạn cuối Phan Ngọc Dung đang tự chửi mình lẫn Diệp đại nhân hay sao ấy nhỉ? Vì cả hai cũng xuất thân bần hèn, bám vào người khác để trèo lên còn gì.


Chương này lại có thể khắc họa rõ ràng Diệp đại nhân, một kẻ bần hèn từ trong ra ngoài. Xuất thân nghèo khó không sai, nhưng bám víu vào người giàu có để leo lên (aka làm chạn vương) xong lại đạp đổ, rồi bây giờ ra vẻ thanh cao thì đúng là trò hề nực cười nhất thế kỷ.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 104: Thanh lan
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...