Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 105: Trách nhiệm
Lúc Diệp phu nhân còn sống, mỗi khi bà nhắc đến tên của các tỷ muội, Thanh Lan vẫn chưa được điềm tĩnh như bây giờ. Nàng vẫn là một cô bé, nhõng nhẽo chê mẫu thân đặt tên không hay.
– “Thanh Lan” nghe nhỏ bé quá, chỉ là gợn sóng trên mặt nước mà thôi, ý cảnh không rộng lớn chút nào.
Diệp phu nhân mỉm cười dỗ dành:
– Ai bảo thế, tên của Thanh Lan nhà ta cực kỳ bao la đấy. “Thủy viễn ba lan bích, sơn cao khí tượng thanh (1)”, là danh ngôn trong thơ Đường. Hơn nữa sóng và gợn sóng là một, con và Lăng Ba mãi mãi là tỷ muội, như thể chân tay, tên như vậy lại không hay ư?
Mười năm đã trôi qua kể từ ngày ấy. Diệp phu nhân đã qua đời, còn Thanh Lan từng làm nũng trong lòng bà đã trở thành đại tỷ có thể gánh vác cả Ngô Đồng viện, không phụ lòng kỳ vọng của bà. Nàng xuất hiện trong chính đường, thần thái trang nghiêm, uy nghi tựa như ý nghĩa bao la trong thơ ca.
Thanh Lan mỉm cười bước tới, nắm tay Lăng Ba, chính là hình ảnh tỷ muội như chân tay mà Diệp phu nhân hằng kỳ vọng.
Hai mắt Lăng Ba nóng bừng, theo bản năng muốn rụt tay lại. Thanh Lan vẫn nắm chặt lấy tay nàng, kéo nàng đến trước mặt Diệp đại nhân. Ánh mắt nàng nhìn Diệp đại nhân đầy kiên định và nghiêm túc, khiến Diệp đại nhân chột dạ, hoàn toàn không dám đối diện với nàng.
– Con vừa trở về, cũng nghe được một chút.
Thái độ của nàng luôn là tiên lễ hậu binh, giọng nói điềm tĩnh nhưng khí độ lại nghiêm trang đến mức khiến người ta sợ hãi.
– Là do con nghe lầm, hay phụ thân đang thật sự nói muốn đuổi Lăng Ba ra ngoài? Nói muội ấy không phải nữ nhi của Diệp gia?
Nàng rõ ràng đã cho ông ta một đường lui, Diệp đại nhân do dự trong thoáng chốc. Nhưng Phan Ngọc Dung đời nào để ông ta do dự, lập tức chen miệng vào:
– Đương nhiên là sự thật. Diệp Lăng Ba vốn không phải huyết mạch của lão gia, chẳng qua là một con gái nghèo hèn được nhận nuôi thôi. Bây giờ phu nhân không còn, lão gia chính là trời của cái phủ này. Diệp Lăng Ba hỗn hào với lão gia, bại hoại gia phong, lão gia muốn đuổi ả đi, cho dù có báo quan thì đạo lý cũng ở phía chúng ta…
Lăng Ba biết lần này Phan Ngọc Dung đã nói đúng, ngay cả luật pháp của Đại Chu cũng đứng về phía mụ. Thanh Lan là người cực kỳ khuôn phép, chỉ sợ sẽ không thể phá vỡ khốn cảnh này.
Cô lại không ngờ được câu trả lời của Thanh Lan.
– Nếu di nương muốn nói đến chuyện huyết thống, vậy chúng ta nói chuyện huyết thống đi.
Thanh Lan điềm tĩnh đáp.
– Ta không biết tranh biện, vậy cứ nói thẳng. Mặc kệ Lăng Ba do ai sinh, muội ấy đều là muội muội ruột của ta. Lúc mẫu thân còn sống, chúng ta là tỷ muội. Bây giờ mẫu thân không còn, ta, Lăng Ba và Yến Yến vẫn là tỷ muội ruột, ai cũng không thể chia rẽ được. Nếu di nương muốn nhắc đến chuyện này, ta cũng phải nhắc đến chuyện của di nương.
Câu nói này nếu do người khác nói, dù là Lăng Ba, cũng không khiến Phan Ngọc Dung hoảng sợ.
Nhưng người phát ngôn lại là Diệp Thanh Lan.
Trong nhiều năm, dù Lăng Ba có không chấp nhận chính viện, gọi Diệp Trọng Khanh là Diệp đại nhân và gọi thẳng tên mụ là Phan Ngọc Dung, thì Thanh Lan vẫn luôn tuân thủ lễ pháp, cư xử lễ độ. Ngày lễ tết, nàng vẫn gọi một tiếng phụ thân, cũng chưa từng chỉ thẳng vào mặt mụ mà mắng như Lăng Ba. Phan Ngọc Dung chỉ dựa dẫm vào Diệp đại nhân. Hiện tại, ông ta là gia trưởng của phủ, đã nâng đỡ mụ trở thành Diệp phu nhân mới, tưởng chừng không ai có thể lay chuyển.
Bây giờ, Diệp Thanh Lan luôn tuân thủ lễ pháp lại nói ra lời này, Phan Ngọc Dung đương nhiên sợ hãi.
– Đại tiểu thư có ý gì? – Mụ càng kinh sợ thì càng giận dữ, lập tức lay tay Diệp đại nhân nói. – Lão gia, lão gia nghe đi, Đại tiểu thư cũng điên rồi, còn dám uy h**p thiếp.
Diệp đại nhân cũng cả giận quát:
– Thanh Lan, con có ý gì? Ngọc Dung là do ta nâng đỡ, đã bẩm báo thiên địa tổ tiên, ghi tên vào gia phả, chẳng lẽ con định lật án?
Thanh Lan vẫn bình tĩnh đáp lại:
– Có văn sự ắt có võ bị. Con cũng chỉ thuận theo tình thế mà thôi. Từ bảy năm trước, Ngô Đồng viện đã tách rời khỏi chính viện. Con vẫn tưởng phụ thân tuân thủ luật ngầm giữa chúng ta. Hôm nay phụ thân đã vượt giới hạn, vậy con cũng không còn cách nào khác. Phan Ngọc Dung là người hầu của mẫu thân, mạo phạm chủ mẫu, bắt nạt chủ nhân, theo luật, phải bị lăng trì. Theo luật pháp Đại Chu, lương tiện không được kết hôn. Phụ thân thân là quan chức lại cưới nô tỳ làm vợ, sủng thiếp diệt thê, phải chịu đánh chín mươi trượng, giáng chức một cấp. Nếu phụ thân muốn đuổi Lăng Ba, con cũng đành đối đầu đến cùng.
Phan Ngọc Dung còn tưởng Thanh Lan định nói gì, nghe được điều này lập tức cười ha hả.
– Đại tiểu thư đúng là điên rồi. Tuy ta xuất thân nô tỳ, nhưng lúc được lão gia nạp làm thiếp cũng đã lấy được giấy bán thân từ chỗ phu nhân, sửa lại thân phận thành lương dân, mới có thể làm phu nhân Diệp phủ. – Mụ thậm chí còn mỉa mai. – Đại tiểu thư đã mất công nghiên cứu luật pháp Đại Chu, tại sao không dùng từ bảy năm trước mà còn trì hoãn đến giờ?
Thanh Lan thản nhiên nhìn mụ:
– Thật ư? Khế ước bán thân của ngươi, đã lấy về thật sao?
Trong lòng Phan Ngọc Dung thầm hoảng hốt, nhưng vẫn cố bình tĩnh, nghĩ rằng Thanh Lan chỉ đang lừa dối mình. Mụ đáp:
– Giấy bán thân đương nhiên nằm trong tay ta, chứ chẳng lẽ lại nằm trong tay tiểu thư sao?
Thanh Lan chỉ lạnh nhạt ra lệnh:
– Dương nương tử.
Chẳng biết từ lúc nào, Dương nương tử đã đứng sau lưng nàng, bưng một chiếc tráp khảm trai. Vừa nghe nàng gọi, bà lập tức mở tráp ra.
Vừa nhìn thấy thứ đồ bên trong, Phan Ngọc Dung lập tức lao đến như điên. Nhưng Dương nương tử nào cho mụ cơ hội. Vài vú già từ Ngô Đồng viện đã xông lên, cản mụ lại một cách tàn nhẫn. Dương nương tử ung dung bưng tráp trở lại bên cạnh Thanh Lan.
– Không thể nào! – Hai mắt Phan Ngọc Dung đỏ ngầu, hoàn toàn mất hết lý trí. – Phu nhân đã trả giấy bán thân cho ta, là lão gia khuyên bà ta, bà ta cũng đã đồng ý rồi. Không thể nào! Phu nhân là người dễ dụ nhất, xưa nay bà ta hành xử đoan chính, sao có thể lừa người khác…
Thanh Lan điềm đạm trần thuật:
– Mẫu thân đương nhiên hành xử đoan chính, khoan dung rộng lượng… Chính vì vậy mà ngươi mới dám phản bội chủ nhân, phụ thân mới dám sủng thiếp diệt thê, bỏ mặc ngươi đuổi tận giết tuyệt tỷ muội chúng ta. Cũng may, mẫu thân sớm hiểu rõ bản tính của phu thê các ngươi nên đã để lại cho chúng ta đòn sát thủ này. Giấy bán thân mẫu thân giao cho phụ thân là giả, bản thật vẫn đang ở chỗ của ta. Phụ thân sủng thiếp diệt thê, ngươi mạo phạm chủ mẫu, điêu nô lấn chủ… nhân chứng vật chứng đều có. Chỉ cần ta còn ở đây, các ngươi không thể đụng tới Lăng Ba.
Lời nói dối của người thành thật mới là lời nói dối trí mạng nhất.
Nuôi con trăm năm, âu lo đến chín mươi chín năm. Thật khó mà tưởng tượng nỗi sầu lo của Diệp phu nhân trong những giờ khắc cuối cùng, vì ba đứa con gái vẫn phải ở trong phủ Diệp gia đầy hiểm nguy, đến chết cũng không được yên tâm. Cho nên bà mới phải từ bỏ chuẩn tắc cả đời, để lại một phục bút cuối cùng này để bảo vệ con gái của mình.
Những vú già trong Ngô Đồng viện đều là người làm mẹ, hiểu được thâm ý trong đó nên không khỏi rơi lệ. Đến Dương nương tử tính tình cứng rắn cũng đỏ hoe mắt.
Trong mắt Thanh Lan cũng ngấn lệ, nhưng ánh mắt nàng nhìn Phan Ngọc Dung và Diệp đại nhân vẫn lạnh buốt như hàn băng.
Diệp đại nhân cũng thay đổi sắc mặt.
– Ta đã sớm nói nàng không được suồng sã. Lăng Ba dù có lỗi cũng tự có Thanh Lan răn dạy, nàng lại muốn bao biện làm thay. Đều là người thân trong nhà, cớ gì lại ầm ỹ đến khó coi thế này? Dù lần này Thanh Lan khoan hồng độ lượng, ta cũng không thể tha cho nàng…
Ông ta lập tức lên giọng răn dạy Phan Ngọc Dung, mụ ta cũng nhanh chóng hiểu ý và vội quay sang Thanh Lan cầu xin tha thứ.
– Đại tiểu thư đã hiểu lầm rồi, ta cũng chỉ nghe lời đồn Nhị tiểu thư bất kham, quan tâm quá nên loạn, sợ ảnh hưởng đến danh dự của phủ mới tìm Nhị tiểu thư để đối chất, cũng vì muốn tốt cho cả nhà…
Thanh Lan ngắt lời mụ. Nàng lạnh lùng nhìn Diệp đại nhân:
– Phụ thân, về sau Ngô Đồng viện và chính viện vẫn nước sông không phạm nước giếng, phải không?
Diệp đại nhân cũng đành nhắm mắt bất lực đáp:
– Đương nhiên.
– Vậy con xin phép không tiễn.
Thanh Lan lập tức hạ lệnh đuổi khách.
Một chiến thắng quá đẹp đã khiến tất cả hạ nhân trong Ngô Đồng viện đều hãnh diện. Các nương quản gia và vú già còn điềm tĩnh, còn những người hầu trẻ tuổi chưa từng chứng kiến cảnh tượng bảy năm trước thì đều chen lên phía trước, nhìn đám người ở chính viện xám xịt rời đi.
Không biết ai tiên phong huýt sáo một tiếng, mọi người lập tức hoan hô ầm ĩ. Kẻ trào phúng, người cười lớn, phần lớn đều đang cười khà khà.
– Mụ rắn hổ lục bị nhổ răng rồi!
– Đã biết sự lợi hại của tiểu thư chúng ta chưa!
– Mau cút về viện của các ngươi đi!
Mặt Phan Ngọc Dung đỏ chót, vừa giận vừa sợ, chỉ biết nép bên người Diệp đại nhân, chạy trối chết dưới sự che chở của đám nha hoàn và vú già. Diệp đại nhân cũng cảm thấy nhục nhã, suốt đường đi không thèm liếc nhìn mụ một cái. Hẳn ông ta lại chuẩn bị lấy cớ bận rộn công việc, trốn ở nha môn mười ngày nửa tháng không về nhà như những năm mụ bạc đãi ba tỷ muội.
Sau chiến thắng vẻ vang này, Ngô Đồng viện ai nấy cũng mừng rỡ hân hoan. La nương tử, người thân thiện nhất, lập tức nói:
– Hôm nay mọi người đã vất vả rồi. Liễu Cát, cậu đi gọi người mang rượu đến, bảo nhà bếp chuẩn bị bàn tiệc, để ta làm chủ mời mọi người một bữa ngon.
– Còn chờ chị sao. – Dương nương tử cười nói. – Tiểu thư đã dặn rồi, mọi người đều cực khổ, ai nấy đều có thưởng. Nhà bếp sẽ làm mấy bàn tiệc theo quy chuẩn lễ tết, khao thưởng mọi người.
Trong viện lập tức vang tiếng reo hò, y như tết đến. Dương nương tử xử lý xong bên ngoài mới đi vào noãn các. Lăng Ba vẫn đang ngồi thẫn thờ, Thanh Lan ngồi bên cạnh vỗ về. Bà trao đổi một ánh mắt với nàng, rồi dẫn cả Liễu Nhi lẫn Xuân Minh ra ngoài, đóng cửa lại, để lại không gian riêng tư cho hai tỷ muội.
Dù thắng được chính viện, nhưng bí mật về thân thế của Nhị tiểu thư vẫn là một đòn giáng mạnh. Bí mật hai mươi năm bị phơi bày trước mặt biết bao người, làm sao Nhị tiểu thư có thể chịu đựng nổi. Lúc này, ngay cả hai tỷ muội cũng khó lòng nói thêm một lời an ủi, huống chi là người ngoài, chỉ có thể để họ tự vỗ về nhau thôi.
Thế nhưng, bà vẫn không ngờ được tâm tính của Lăng Ba.
Dường như bí mật này làm tổn thương cô nhiều hơn là kinh hãi. Cô không đau lòng, chỉ thấy mình như một món đồ sứ đầy vết nứt cuối cùng đã vỡ tan, phơi bày toàn bộ chân tướng tr*n tr**.
Thì ra là vậy.
Sự kiện này giống như ánh sáng chiếu rọi lên những mảnh vỡ vụn vặt. Nhưng ánh sáng này quá ảm đạm, tựa như một tiệc rượu đã tàn, chén bàn bừa bãi, mọi người đều đã đi xa, chỉ còn mình cô ngồi lại giữa đống hỗn độn.
Thanh Lan không khuyên Lăng Ba, chỉ lặng lẽ rót một chén trà nóng rồi ngồi bên cạnh cô, khoác chiếc áo choàng trên lò sưởi lên vai cô. Bấy giờ Lăng Ba mới nhận ra mình đang run rẩy. Cô không muốn khóc, nhưng trên mặt đã lạnh buốt, hai mắt và lỗ tai đều nóng bừng, giống như đang gồng mình chịu đựng.
Cô thậm chí còn nở một nụ cười, chỉ là tiếng cười quá thê lương, tựa như đang khóc.
– Chẳng trách.
Lăng Ba kinh ngạc nhìn Thanh Lan, như thể đây là lần đầu tiên cô quen biết nàng, cũng là lần đầu tiên cô nhận biết chính mình. Rõ ràng cô đang cười, nhưng ánh mắt lại như đang khóc.
– Chẳng trách dung mạo của muội tầm thường, chẳng trách muội không giống mẫu thân, chẳng trách tỷ và Yến Yến đều hào phóng rộng lượng, muội lại tính toán chi li. Tu hú chiếm tổ chim khách, hóa ra muội mới là con tu hú kia. Thì ra muội vốn không phải Diệp Lăng Ba.
– Lăng Ba!
Thanh Lan lớn tiếng gọi, nàng chưa từng nổi giận như vậy, trong mắt cũng như đang có lửa cháy. Nàng nắm chặt tay Lăng Ba, nghiêm túc nói.
– Tỷ không cho phép muội nói vậy, muội vĩnh viễn là muội muội của tỷ.
– Thật ư?
Lăng Ba tái mặt hỏi ngược lại. Cô giống như một con diều đang lơ lửng trên không trung, chỉ chực chờ đứt dây để bay theo gió.
Câu trả lời của Thanh Lan là nắm chặt lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
– Tỷ không cho muội nói bậy. Lăng Ba, muội vĩnh viễn là muội muội của tỷ, là tỷ tỷ của Yến Yến. Muội do ai sinh không quan trọng, lẽ nào chỉ vì muội không phải do mẫu thân sinh ra mà hai mươi năm nay là giả dối ư? Mẫu thân trước khi qua đời đã nói, ba người chúng ta mãi mãi là người thân nhất của nhau. Chỉ cần tỷ còn ở trong căn nhà này một ngày, ai cũng không thể nói muội không phải Diệp Nhị tiểu thư. Không ai có tư cách đó hết.
Lăng Ba chợt nhận ra.
Khí sắc quay lại gương mặt trắng bệch của cô, ánh mắt nhìn Thanh Lan đầy kinh hãi và hổ thẹn. Cô bỗng đứng bật dậy.
– Trời ơi!
Cô run rẩy thốt lên đáp án mình không tài nào chấp nhận nổi.
– Tỷ vì muội nên mới ở lại.
Cô quá thông minh, ngay cả trong giây phút bàng hoàng này, suy nghĩ vẫn sắc bén tựa một lưỡi đao. Lăng Ba đứng cạnh lồng sưởi, vụn vỡ nhìn Thanh Lan.
– Nếu tỷ gả cho Thôi Cảnh Dục, tỷ sẽ là gái đã có chồng, không còn là người của Diệp gia nữa. Yến Yến dù chưa lấy chồng nhưng tuổi quá nhỏ, dù có giấy bán thân của Phan Ngọc Dung trong tay cũng không thể đứng lên tố cáo.
Trong khoảnh khắc, Lăng Ba ngay lập tức hiểu được đáp án cô đau đáu suốt bốn năm nay.
– Vì vậy tỷ mới không thể gả. Tỷ phải chờ muội bình an rời khỏi căn nhà này, mới có thể đặt xuống thân phận tỷ tỷ, gả làm vợ người khác. Cho nên tỷ mới muốn từ hôn!
– Cũng không hẳn là như vậy, – Nàng cố gắng giải thích, – Tỷ có thể đính hôn trước, muội không ảnh hưởng đến hôn nhân của tỷ…
– Nhưng chiến tranh lại nổ ra, phải không?
Lăng Ba quả thật rất thông minh, không có lời giải thích nào thuyết phục hơn sự thật do chính cô khám phá. Cô bóc tách chân tướng cuộc từ hôn năm đó từng chút một, tựa như một đồ tể đang mổ xẻ miếng thịt.
– Tỷ vốn định đính hôn với Thôi Cảnh Dục trước, chờ muội xuất giá, rời khỏi căn nhà này rồi mới gả cho hắn. Nhưng chiến tranh lại nổ ra, hắn phải đến biên cương. Nếu hắn chết trên chiến trường, tỷ dù chưa gả cũng đã thành góa phụ chứ không phải gái chưa chồng, không còn tư cách lấy danh nghĩa của mẫu thân để tố cáo Diệp Trọng Khanh và Phan Ngọc Dung, nên tỷ mới phải từ hôn!
Cô thấu hiểu toàn bộ sự thật, bật lên những tiếng cười tan vỡ.
– Muội vẫn luôn thắc mắc. Bốn năm trước, nhà ta đã an ổn, muội và Yến Yến đã có thể chăm sóc chính mình, vậy mà tại sao tỷ lại không chịu gả cho Thôi Cảnh Dục mà nhất định phải ở lại chăm sóc bọn muội. Hóa ra là vì chuyện này! Tỷ biết muội không phải con ruột, Diệp đại nhân có thể đuổi muội đi bất cứ lúc nào, nên tỷ muốn ở lại bảo vệ muội.
Toàn thân cô run lên bần bật vì hổ thẹn và đau đớn.
– Vậy mà muội còn muốn tác hợp tỷ và Thôi Cảnh Dục. Hóa ra kẻ khiến tỷ phải từ hôn chính là muội, chính muội đã phá hủy nhân duyên của tỷ!
Thanh Lan bước lại gần, nhưng Lăng Ba lại lùi về phía sau. Ánh mắt cô nhìn Thanh Lan ngập tràn sự hổ thẹn, tan nát và đau đớn đến thấu tận tâm can.
– Không cho phép muội nói như vậy.
Thanh Lan vẫn cố gắng dỗ dành cô.
– Từ hôn là quyết định của chính tỷ, vì với tỷ, người thân quan trọng hơn hôn ước. Chính tỷ đã phá hủy hôn nhân của mình, chính huynh ấy khiến chúng ta trở thành người dưng nước lã. Tỷ không kịp giải thích, huynh ấy cũng không muốn nghe, nên tỷ càng không muốn giải thích. Kết quả hôm nay là do tỷ và huynh ấy cùng lựa chọn, là chính chúng ta nuôi ra quả đắng, không phải do người ngoài.
– Không do người ngoài thật ư? – Lăng Ba ngập tràn nước mắt, nhìn nàng. – Nếu như không có muội thì sao? Nếu như chỉ có tỷ và Yến Yến, hẳn tỷ đã có thể dẫn theo Yến Yến mà gả cho hắn rồi. Hôm nay tỷ đã là Hầu phu nhân, tỷ và hắn có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp, nếu không có muội…
– Nhưng tỷ đồng ý chọn cuộc sống này. – Thanh Lan nhìn thẳng vào mắt cô, kiên quyết nói. – Không ai có thể thay thế vị trí của muội và Yến Yến trong lòng tỷ. Dù là Thôi Cảnh Dục cũng không thể.
Lăng Ba không thể nói thêm được nữa. Thanh Lan tiến lên, không chút do dự ôm chặt lấy cô.
– Tỷ đã đưa ra lựa chọn, – Nàng kề sát bên tai Lăng Ba, thủ thỉ, – Dù có quay lại một vạn lần, tỷ vẫn sẽ chọn như vậy. Bởi vì muội và Yến Yến là những người quan trọng nhất trong đời tỷ, tỷ chưa từng nghĩ đến khả năng khác.
Cái ôm của Thanh Lan vừa ấm áp vừa quen thuộc, mang theo hương hoa lan nhàn nhạt. Nàng là tỷ tỷ hơn Lăng Ba bốn tuổi, từ những ngày cô còn nằm trong tã lót đã được nàng bế bồng. Cho dù rất nhiều năm sau, nàng vẫn là tỷ tỷ của Diệp Lăng Ba, vĩnh viễn bảo vệ cô không chút do dự. Giống như khi nhỏ, dù Lăng Ba có gây nên tội lớn thế nào, nàng sẽ gồng gánh che chở cho cô.
Và Lăng Ba, cuối cùng cũng ngã mình vào lòng Thanh Lan, thất thanh khóc rống như một đứa trẻ.
.
.
.
(1) Trích trong bài thơ “Đề bành châu dương bình hóa” của Từ Thị.
Tầm chân du thắng cảnh,
Tuần lễ đáo dương bình.
Thủy viễn ba lan bích,
Sơn cao khí tượng thanh.
Điện nghiêm tôn thị mạo,
Bi ám hệ sư danh.
Dạ nguyệt đăng đàn tiếu,
Tùng phong sâm khánh thanh.
Hiện mình chưa tìm được bản dịch của bài thơ này.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 105: Trách nhiệm
10.0/10 từ 18 lượt.
